Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2017

Đọc một lời mời:


Buổi sáng mình viết dòng stt “Ngày mới nhẹ nhàng”, nhưng thực ra lòng vẫn ngổn ngang bao nỗi. Buồn cho mình, cho cái thân phận người cầm bút. Nó đau lắm, bế tắc lắm. Định ngừng viết để thực hiện cuộc giang hồ, thì gặp bão số 12. Bây giờ quyết tâm mạnh hơn lại sắp bão số 14. Nhưng cơn bão trong lòng mới thực sự kinh khủng. Chẳng lẽ cứ kéo lê những vần thơ rên rỉ? Không. Rên rỉ thế đủ rồi. Ta cần một năng lượng mới cho thơ. Nghĩ thế rồi mình dạo FB, bắt gặp những bài thơ của nhà thơ Thạch Qùy, một nhà thơ đàn anh mà mình ngưỡng mộ. Những câu thơ của ông xói vào tim óc, khiến mình muốn tự lột xác để trở thành một con người khác. Không biết có còn kịp không?
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của nhà thơ, nhà giáo Thạch Qùy.
CUỘC CHIẾN TÙ MÙ
Tôi chiến đấu không bao giờ chiến thắng
Với nỗi buồn lẩn quất trong tôi !
Nhưng nỗi buồn
Là thù hay bạn ?
Tôi hỏi tôi
Tôi không dễ trả lời !
LAU BIÊN GIỚI
Những bông lau trên đỉnh Lão Sơn
Xào xạc lá và phất phơ trong gió
Những bông lau bên cột mốc biên cương
Bao xương trắng và máu người đã đổ ?
Đất nước tôi nhành cây, ngọn cỏ
Cũng nghìn năm xương trắng máu hồng
Những bông lau xạc xào trong gió
Lau trắng nói điều gì ai có nghe không ?
Một giải biên cương núi hiền, sông vắng
Lau trong chiều gió thổi vẫn phất phơ
Nghìn nấm mộ trong nghĩa trang im lặng
Trước ngàn lau bạc trắng ở bên bờ…
MÔI TRƯỜNG
Mưa chẳng ếch kêu
Nắng không chim hót
Mấy chú ve sầu
Mai còn sống sót ?
GỬI CÁC NHÀ VĂN
Hoặc sung vào đội ngũ đi lừa
Hoặc ở lại trong bị lừa đội ngũ
Bên bàn phím nhà văn ngồi gõ chữ
Xin chữ lừa chớ hiện giữa trang văn !
CÁC NHÀ THƠ NỮ
Quỳnh mất lâu rồi
Hương đi tị nạn
Mĩ Dạ bây giờ nhớ nhớ quên quên
Bạn bè tới thăm không gọi được tên
Có sợi len dài hơn cả đời người
Dễ đã mười năm không in thơ trên báo
Dễ đã mười năm tạm biệt Hội Nhà văn
Chiều tà bóng xế
Người đàn bà lặng lẽ
Tiếp tục
Ngồi đan...
(*) Người đàn bà ngồi đan - Tên tập thơ của Ý Nhi
ĐÓI
Tớ nói thật, tớ có tài nhịn đói
Nhịn từ thuở thiếu niên qua tuổi trung niên
Bát cơm trắng như giấc mơ cổ tích
Trong chiêm bao thường vẫn hiện lên
Tớ nhịn đói hơn sáu mươi năm có lẻ
Rồi quen đi, không đói nữa ngày nào
Cái cảm giác thèm ăn dần biến mất
Bát cơm trắng ngày nào cũng biến mất khỏi chiêm bao
Giờ nếu bạn mời tớ vào cuộc nhậu
Tớ nể tình ngồi lại, tớ không ăn
Xin bạn hãy cảm thông cho tớ
Cả một đời nhịn đói đã quen thân
Và cũng vậy , tự do, tình yêu và những gì nữa nhỉ...
Với đời sống tinh thần như nước uống, cơm ăn
Nhưng chẳng lẽ, như dạ dày của tớ
Trái tim người đói mãi cũng dần quen ?...
NÓI VỚI CON VƯỢN Ở NIU ĐÊ-LI
Này, con vượn !
Hãy cúi đầu thấp xuống
Thấp xuống đi, thấp xuống nữa, mày ơi
Canh cặn cơm thừa đặt trên mặt đất
Chứ có đâu ở phía trên trời !
MƯA THU
Mời rượu, em không uống
Cà phê, cũng lắc đầu
Thôi thì ta im lặng
Cùng nhìn ra mưa thu...
KHÔNG ĐỀ
Mấy lâu ngồi một xó
Cằm mọc dài cả râu
Cũng muốn đi đâu đó
Nhưng đâu đó là đâu ...?

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: