Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Nó và Tôi



Võ Tòng Đánh Mèo
Theo Truyện cười 69


Tôi và thằng bạn tôi có rất nhiều điểm cùng: cùng tuổi, cùng quê, cùng học đại học Môi Trường, cùng khoa dọn vệ sinh, cùng ra trường, cùng xin vào làm nhân viên trong ban quản lý vệ sinh của thôn, cùng với mức lương khởi điểm 3 triệu… Công việc của tôi và nó cùng là giám sát vệ sinh chung của thôn, xem thằng nào con nào vứt rác bừa bãi, ỉa đái lung tung, ỉa xong không dội nước, đái xong không rửa tay thì lập biên bản xử lý ngay.
Một hôm, thằng bạn tôi bắt quả tang một nữ sinh cấp 3 đang ỉa bậy trước cổng nhà văn hóa. Nó liền lấy điện thoại ra quay lại hiện trường, chụp cận cảnh tang chứng vật chứng cùng công cụ gây án để làm hồ sơ báo cáo lên trưởng thôn . Con bé nữ sinh sợ quá, vét hết mớ tiền trong cặp – chắc là tiền đóng học hoặc tiền đi thầy gì đó – đưa cho thằng bạn tôi rồi khẩn thiết van nài: “Anh ơi! Em vừa mới ỉa được có một tí thôi, mong anh tha cho!”. Thằng bạn tôi đếm đếm tiền, rồi liếc nhìn bãi tang vật, bảo: “Với lượng tang vật như thế kia thì đúng ra là số tiền này chưa đủ đâu nhé! Nhưng thôi, nhìn em thì cũng biết là thuộc gia đình khó khăn, nên anh tha. Dọn sạch cứt xong rồi biến đi!”.
Thằng bạn tôi bắt con bé dọn sạch cứt, nhưng nó thì lại quên dọn sạch tang chứng trong điện thoại, và sự việc bại lộ, nó bị kỉ luật, bị đuổi việc. Từ đó, tôi không còn làm cùng nó, và cũng không biết nhiều tin tức về nó. Chỉ thỉnh thoảng nghe bà con trong thôn kháo nhau: nó vẫn chứng nào tật đó, đi làm ở đâu cũng chỉ được vài bữa là lại bị kỷ luật, lại bị đuổi việc…
Chả bù cho tôi, giờ tôi đã là một nhân viên giám sát vệ sinh mẫn cán, kinh nghiệm đầy mình, là niềm tự hào của bà con trong thôn, và là nỗi khiếp sợ của mấy thằng hay ỉa bậy. Tôi luôn mồm hô hào, kêu gọi mọi người giữ gìn vệ sinh chung: ai làm tốt, tôi khen nức nở, ai làm bậy, tôi chửi cho ê chề. Nói không phải khoe chứ nếu không có cái mồm của tôi thì cứt đái đã ngập đường rồi…
Hôm ấy, đoàn cán bộ trong ban vệ sinh môi trường của tỉnh về thăm, tặng quà, động viên và khen thưởng thôn tôi vì đã có thành tích xuất sắc trong công cuộc đẩy lùi tệ nạn ỉa bậy. Sau bao hồi hộp chờ đợi, cuối cùng, xe của đoàn cũng đã tới. Cửa xe mở, từng thành viên của đoàn lần lượt bước xuống trong sự chào đón hân hoan của bà con trong thôn. Nhưng khi người cuối cùng – là ông trưởng ban – bước từ trong xe ra thì tôi, cũng như toàn thể bà con đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc: Trời ơi! Là thằng bạn tôi! Nó là trưởng ban vệ sinh môi trường của tỉnh!
Trong bữa tiệc tiếp đón đoàn ở nhà văn hóa, tôi ngồi cạnh chúc rượu nó rồi hỏi rằng bằng cách nào mà nó lên được chức trưởng ban vệ sinh môi trường của tỉnh vậy, thì nó bảo là sau khi bị kỉ luật đuổi việc ở thôn, nó bị chuyển công tác lên ban vệ sinh của xã. Ở xã, nó bị phát hiện là lắp trộm camera trong nhà vệ sinh nam, và lại bị kỉ luật đuổi việc và chuyển công tác lên ban vệ sinh huyện. Ở huyện, nó bị phát hiện vứt bao cao su làm tắc bồn cầu, rồi lại bị kỉ luật đuổi việc và chuyển công tác lên ban vệ sinh tỉnh…
Sau hôm đó, tôi và nó lại mất liên lạc với nhau, nhưng sáng nay, mẹ tôi đi chợ về, bảo là vừa nghe người ta kể rằng thằng bạn tôi lại vừa phạm lỗi gì đó, và lại sắp bị kỉ luật đuổi việc rồi: tôi nghe tin mà nửa vui nửa buồn: vui là vui cho nó, còn buồn là buồn cho tôi: cùng tuổi, cùng quê, cùng trường, cùng khoa, cùng tốt nghiệp, cùng xin vào làm nhân viên trong ban quản lý vệ sinh của thôn, cùng mức lương khởi điểm 3 triệu… vậy mà giờ tôi vẫn cứ ở thôn làm thằng nhân viên quèn gương mẫu, còn nó thì đã làm trên tỉnh, và lại chuẩn bị bị kỉ luật, bị đuổi việc nữa rồi…
Trong rất nhiều những cái “cùng”, hẳn là phải có một cái gì đó rất “khác” giữa nó và tôi…


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: