Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

lão vẫn chưa chết

"Khi nào nằm mộng thấy ngựa thần màu trắng về đón thì sẽ là lúc sắp được về thế giới bên kia!” - Lão mơ màng nghĩ đến lời báo mộng đầy ám ảnh. Lâu nay, lão thường mơ thấy ngựa, có khi thấy đang phi nước đại, có khi thấy bị bầy ngựa giẫm đạp qua người, nhưng vẫn chưa thấy con ngựa trắng bờm hồng xuất hiện. Gần đây, lão cảm thấy mình có gì khang khác. Xưa nay, lão toàn nói dối, chưa hề thật thà, nhưng từ ngày mơ thấy ngựa về rầm rập, thỉnh thoảng lão đột nhiên buông những lời chân thật.
"Chúng ta lừa dối đã quen rồi, không thể thay đổi được!”, lão nói, như một lời thú tội muộn màng.
Ngựa trắng bờm hồng chưa xuất hiện, nhưng đã nghe tiếng hí như thác đổ vọng về từ thảo nguyên hun hút mù xa. Lão thảng thốt nghe ngóng, từ trong bản thể thẳm sâu vọng ra tiếng âm thầm của hàng loạt tế bào đang tự huỷ. Lão nói với bầy con cháu vô hồn đang đứng ngồi vây quanh: “Chính tao đã tham quyền cố vị, vì lẽ đó, chính tao sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tao chống lại tao thì làm sao chống được!” Bầy con cháu không buồn, không vui, cũng không còn biết yêu thương hay căm giận nữa. Lời lão nói như dây cà dây muống chằng chịt xưa nay đã làm mệt những cái tai ngoan ngoãn. Họ nhìn lão bằng ánh mắt nghi ngờ và thỉnh thoảng lại loé lên niềm hăm hở chờ ngày đưa tang. Nhưng lão vẫn chưa chết. Ngựa thần màu trắng bờm hồng vẫn chưa về, lâu lắm!
Những kẻ dối trá sẽ chết trong dối trá, hoặc cái chết của họ cũng ẩn chứa những tình tiết không rõ ràng. Mấy bữa nay, trong thiên hạ xuất hiện nhiều điềm báo lạ lùng. Chim đang bay trên trời bỗng dưng sà xuống chết. Cá ngoài sông ngoài biển, trong ao hồ bỗng dưng chết trắng như khăn tang. Giữa chợ, trong công đường, người lương thiện tự dưng giết nhau moi gan ăn rồi băm nhỏ xác người vứt mỗi nơi mỗi mảnh. Lão nói đinh ninh: “Ngựa thần chưa xuất hiện, ta chưa chết được đâu! Ta chống lại ta, ta sẽ giết ta, nhưng chưa đâu…”
Xung quanh lão, tử khí bốc lên ngùn ngụt, tanh như vạc dầu của Diêm Vương vừa mở nắp. Đôi mắt lão mờ đục nhưng giọng vẫn còn rất trong, lão hét lớn: “Cẩn thận. Đừng để các thế lực thù địch xấu xa lợi dụng...” Trong khi lão đang luôn mồm hò hét bảo đám cháu con hãy cảnh giác với bọn bất lương nào đó thì người tứ xứ đổ ùn ùn về nhà lão đòi nợ, bàn chân chen chúc chật kín lối đi. Lão nói: “Khất!” Nhưng các chủ nợ hung hăng và kiên nhẫn. Họ lót dép, lót gạch đá ngồi quanh, mệt thì nằm luôn đó, trông lôi thôi, vất vưởng những oan hồn đòi nợ. Không phải nợ tiền bạc như lão tưởng, hoá ra là nợ xương, nợ máu, nợ sinh mạng...
“Trả con cho tao!”
“Trả chồng cho tao!”
“Trả ông nội lại cho tao, không được treo cổ ông ấy mãi như vậy!”
“Không được phơi xác con tao như vậy!”
Tiếng thét gào sắc như cật nứa, nhưng lão vẫn ngồi yên, giương cặp mắt trong suốt nhìn ra, như đui mù điếc lác... Thỉnh thoảng, lão nói một mình: “Ta đang chống lại ta, mình đang chống lại mình...” Có khi lão lại cười ha hả với lời thú tội trần trụi: “Dối trá là bản chất của ta!”
Bầy con cháu chạy quanh lão như đèn cù trong dịp trung thu. Lão vẫn điềm nhiên ngồi ăn. Càng già, lão càng khoẻ ăn. “Ăn không từ một thứ gì!” Lão nói, vừa nói vừa nhai rau ráu và phun nhổ tùm lum. Đã có bầy con cháu dọn dẹp, lo gì. Chúng ngoan ngoãn như lũ tiểu đồng trong ngày lễ. Cao hứng, lão ra lệnh: “Dọn dẹp cái đầu, cái óc tao cho sạch sẽ tươi mới xem nào, còn lâu tao mới chết!” Lũ tiểu đồng lại chạy quanh nhóm lửa. Chúng lấy óc lão ra phơi phóng, như người ta cạo lông con lợn trước khi quay chín trong lò. Từ trong óc lão, bầy rắn rết bọ cạp chui ra, bò lổm ngổm, vừa bò vừa cười khành khạch...
Sáng nay, một thầy lang bị đám lâu la của lão truy lùng và bắt được, tống ngay vào đại lao. Lão cười hể hả: “Cái bọn lang băm bắt mạch đoán mò, cho vào tù hết mới sáng mắt ra!” Có lần được mời đến khám bệnh cho lão, gã thầy lang ấy đã dám to gan lớn mật nói rằng: “Bệnh của nhà ngươi, trời cũng không cứu được, vì thối rữa từ bên trong rồi!”
Lão chỉ có một thú vui duy nhất là bắt bầy con cháu đem óc mình ra phơi phóng, gột rửa, tỉa tót. Trưa nay, khi lão nằm ngủ, óc của lão được đem ra phơi nắng, từ trong đó túa ra một bầy chuột chù hôi hám, vừa chạy vừa cười vừa đưa tay bịt mũi, vui như trẩy hội...
Trong khi bầy con cháu đang khều những con giòi to tướng ra khỏi óc lão thì lão rung đùi và khe khẽ hát. Những người chết già, trước khi chết vẫn thường hát hoặc cười, lảm nhảm vô nghĩa, đó hoặc là những đoạn hồi ức rời rạc được tái hiện, hoặc là hình ảnh chập chờn của cõi chết chiếu qua. Lão hát: Ta có một ham muốn, đó là được nói yêu thương tất cả mọi người bằng bài ca của tình yêu không bờ bến lá la la... Bài ca yêu thương chưa bao giờ toàn vẹn như máu và hoa tế thần hay nhưng con sâu tế cờ lóng lánh là lá la... Ta là ánh sáng giữa đêm đen và đem lại cơm no áo ấm cho những vì sao cô quạnh... bọn thù địch rồi sẽ tiêu vong la lá là la...
Lão hát mỏi mồm thì ngủ, bầy con cháu ngủ lăn lóc xung quanh, tử khí tụ về thành quầng như sương khói mùa thu bên bờ nhân gian thảm khốc...
Cho đến tận đêm nay, lão vẫn chưa chết. Lão vẫn không thôi mơ về ngựa, về những cuộc phi nước đại xé xác phanh thây voi giày ngựa xéo. “Ngựa thần chưa xuất hiện, ta chưa chết, ta còn ăn và hát mãi.” Lão nói vậy.
Lão ấy tên là…
Tên lão ấy dài ngoằng.
Có thể các bạn biết tên lão ấy.
Tôi biết tên lão ấy nhưng không dám nói ra.
Tôi sợ!
Tôi hứa với bạn, khi nào lão ấy chết, tôi sẽ nói tên lão ấy, ngay trong bản tin sớm nhất.
Tên lão ấy là…


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: