Có một thời đi xe bus ở Hà Nội kẻ cắp ngang nhiên móc túi người đi xe, hành khách nhìn thấy nhưng không ai dám nói vì sợ bị trả thù bởi luật pháp không nghiệm. Đó là con voi trên xe bus.
Đến thời mở cửa, tham nhũng, hối lộ tràn lan, quan bỗng nhiên giầu một cách kỳ lạ, nhưng không ai dám hỏi, tiền “ý” ở đâu ra. Có con voi trên chính trường.
Nhìn một vị to to có chuyện liên quan đến tiền nong, lợi ích nhóm, và nhiều chuyện khác, nhưng vì tình đồng chí nên ngại nói, họ gọi là đồng chí X. To hơn cả voi ma-mút thời tiền sử mà không ai “nhìn” thấy, con voi chính hiệu trong phòng VIP.
Tòa nhà 10 Lê Trực xây lù lù cao gần 20 tầng ngay cạnh lăng cụ Hồ, họp đảng, họp chính phủ, họp quốc hội, ai đi qua mà chả nhìn thấy. Thế mà con voi xây dựng ấy vẫn ngang nhiên tồn tại cả năm. Cho đến một hôm có một người không thích voi. Chưa bị chặt vòi nhưng cũng chưa hết chuyện voi Lê Trực.
Và gần đây con voi xuất hiện trên bán đảo Sơn Trà với mấy chục biệt thự đang đổ móng. Ở xứ mà ai đó cần thổ ra một câu chống đối chế độ có thể bị còng tay, thì làm gì mà chính quyền không biết từ khi các nhà đầu tư “bổ nhát quốc đầu tiên”.
Hồi năm 2015 thăm Đà Nẵng, mình đi xe máy vòng vèo mấy tiếng lên đỉnh Sơn Trà, nơi có mấy trạm radar từ thời xưa. Mấy ngọn núi có rừng che phủ, hai bên là biển xanh đẹp chưa từng thấy.
Thấy mấy cái chùa to đùng, các tượng to đùng mà chán. Chả hiểu tại sao nước mình thì bé, làm cái gì cũng to, hoành tráng. Thủ đô to, chùa to, tượng to, bánh dâng thánh to. Có lẽ người bé, nhiều thứ bé nên dân ta hay mơ to.
Dọc theo lối cảng Tiên Sa có tầu bè đi lại nhộn nhịp, xe máy leo dốc qua triền núi lên cao tới 700m, với 4000 hectar rừng có lẽ nguyên sinh, đặc biệt có khỉ đầu trắng.
Hôm đó lên đỉnh gặp một anh bán đồ giải khát và hỏi chuyện thì biết được chiều chiều hay sáng sớm, hàng đàn khỉ vẫn ra đường đi dạo. Người đi một mình dễ bị tấn công.
Một kho báu quốc gia như thế mà người ta cho đào móng xây biệt thự, biến thành khu vui chơi giải trí. Tầm nhìn ngắn hạn dài không quá tờ đô la nên phân lô bán đất là nhanh.
Con voi biệt thự Sơn Trà chắc ở đây khá lâu nhưng chính quyền được doanh nghiệp tặng xe xịn, số xịn, mà không lên nổi đó để xem sự tình ra sao.
May quá có một ngư phủ nhìn ra con voi này. Họ típ cho báo chí và thế là con voi Sơn Trà được mọi người bàn thảo. Chả hiểu rồi voi có đuổi hết khỉ Sơn Trà đi không? Hay có tiền, có quà, tặng xe, mọi việc sẽ đâu vào đó. Phạt và cho tồn tại thì chắc chắn khỉ bạc tóc cũng sẽ đi hết.
Biệt thự Sơn Trà chỉ là chuyện nhỏ của một đất nước nhỏ có nhiều chuyện lớn. Sống lâu trong tuyên truyền theo đảng và chính phủ, dân tin chính quyền làm gì cũng đúng. Nói ra sợ bị trả thù, bị bắt và bị tù tội. Trong thực tế, đố ai tìm ra “tính đảng” trong biệt thự Sơn Trà hay 10 Lê Trực.
Ngày xưa thấy kẻ cắp móc túi không ai dàm nói thì nay đến thời kẻ cắp bán nước cũng vậy thôi. Đó là hệ lụy của truyền thông một chiều, pháp luật chồng chéo theo chỉ thị và không nghiêm, sự phản biện xã hội bị triệt tiêu.
Nếu báo chí và mạng xã hội được làm đúng chức năng phản biện và pháp luật nghiêm thì con kiến bò cũng thấy.
Thấy con voi to đùng đang phá phách mà không ai nhìn ra, thì đó là xứ sở bị mù…voi.
HM 23-3-2017
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét