Hoàng Thành
HÀI HƯỚC TRONG ĐỒN
Khi vào đồn, chúng tôi được chia lẻ từng nhóm nhỏ 2-3 người một phòng, sau đó tôi được một cậu thanh niên trẻ không mặc sắc phục đang có dấu hiệu ngái ngủ yêu cầu một mình tôi sang phòng bên cạnh làm việc:
- Đi sang đây, nhanh lên, đừng để tao phải gắt, nên nhớ hôm nay là mùng 1 đấy - anh ta hậm hực.
Tôi đáp:
- Rất chia buồn với anh, gặp chúng tôi hôm nay anh lại lỡ chuyến đi chùa cầu may đầu tháng rồi.
Ánh mắt căm tức bắt đầu dồn về phía tôi nhiều hơn và y như rằng, tôi được sang luôn một phòng chừng 30m2, có điều hòa, 1 bàn lớn và một cánh cửa giữa phòng, về sau tôi mới biết phòng đó là phòng ngủ của các chiến sĩ được kê 4 giường sát cạnh và vẫn còn nhiều chiến sĩ mặc xà lỏn đang ngáy rất lớn trong đó.
Lát sau, có một nhóm người mặc sắc phục xưng là bên bộ điều tra kinh tế vào phòng tôi, vừa vào phòng một anh chỉ thẳng vào cậu thanh niên đó nói:
- Thằng này, mày vào đây ai cho mày dùng điện thoại? Cất ngay...
Cậu ta phân trần:
- Không, em là cán bộ ở đây, đang có nhiệm vụ trông coi đối tượng này.
Anh công an mặc sắc phục ngơ ngác:
- Ơ, hóa ra thằng này mới là đương sự à? - tay anh ta chỉ về phía tôi.
Vậy mới biết, nếu có nhìn khách quan thì tôi biết tư cách của tôi hơn khối cái cậu thanh niên đó, chỉ biết là cậu ta cầm chiếc điện thoại chơi điện tử một cách ngấu nghiến mà lại được làm công an. Tôi cứ nghĩ mãi.
-----------
Hôm qua, điều xúc động nhất là khi bước ra khỏi đồn, trước mặt tôi là một đoàn người yêu môi trường đang cố làm mọi thứ để chúng tôi trong đó được ra sớm nhất có thể, một đoàn người hiên ngang, một đoàn người dũng cảm và đáng yêu. Tôi yêu họ.
Xin gửi lời cám ơn chân tình đến mọi người, đặc biệt là những người bạn đã quan tâm tới chúng tôi ngày hôm qua.
- Rất chia buồn với anh, gặp chúng tôi hôm nay anh lại lỡ chuyến đi chùa cầu may đầu tháng rồi.
Ánh mắt căm tức bắt đầu dồn về phía tôi nhiều hơn và y như rằng, tôi được sang luôn một phòng chừng 30m2, có điều hòa, 1 bàn lớn và một cánh cửa giữa phòng, về sau tôi mới biết phòng đó là phòng ngủ của các chiến sĩ được kê 4 giường sát cạnh và vẫn còn nhiều chiến sĩ mặc xà lỏn đang ngáy rất lớn trong đó.
Lát sau, có một nhóm người mặc sắc phục xưng là bên bộ điều tra kinh tế vào phòng tôi, vừa vào phòng một anh chỉ thẳng vào cậu thanh niên đó nói:
- Thằng này, mày vào đây ai cho mày dùng điện thoại? Cất ngay...
Cậu ta phân trần:
- Không, em là cán bộ ở đây, đang có nhiệm vụ trông coi đối tượng này.
Anh công an mặc sắc phục ngơ ngác:
- Ơ, hóa ra thằng này mới là đương sự à? - tay anh ta chỉ về phía tôi.
Vậy mới biết, nếu có nhìn khách quan thì tôi biết tư cách của tôi hơn khối cái cậu thanh niên đó, chỉ biết là cậu ta cầm chiếc điện thoại chơi điện tử một cách ngấu nghiến mà lại được làm công an. Tôi cứ nghĩ mãi.
-----------
Hôm qua, điều xúc động nhất là khi bước ra khỏi đồn, trước mặt tôi là một đoàn người yêu môi trường đang cố làm mọi thứ để chúng tôi trong đó được ra sớm nhất có thể, một đoàn người hiên ngang, một đoàn người dũng cảm và đáng yêu. Tôi yêu họ.
Xin gửi lời cám ơn chân tình đến mọi người, đặc biệt là những người bạn đã quan tâm tới chúng tôi ngày hôm qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét