Kinh khủng quá, đọc bài hành trình kêu oan của ông Trương Bá Nhàn, một người đàn ông cực cùng khổ, đi tù oan về gia đình tan nát, con không nhận ra mặt cha, vợ thờ ơ... 4 năm tù oan, ra tù liên tục 9 năm gửi đơn kêu oan không có hồi âm cho đến khi đơn đến được tay đoàn giám sát của quốc hội. Không nhà cửa, không vợ con, lang thang làm thuê trong rẫy mì kiên trì kêu oan với sự trợ giúp của văn phòng luật sư người nghèo... sự vô cảm của các cơ quan nhận đơn đã lên đến cùng cực, cả khi viên chánh văn phòng viện KS xin lỗi ông chóng vánh có mấy phút với số tiền đền bù cho 4 năm tù oan và hàng ngàn ngày đằng đẵng kêu oan là 295 triệu đồng.
Đọc bài báo này, và chả cần đọc, những người đã từng xử ông, bắt ông, hành hạ ông... có mảy may chút nào tự vấn không nhỉ?
Nghe con ông nói về ông ngày ông được xin lỗi mà đau: "Trong suốt buổi xin lỗi và ngay cả sau khi đoàn xin lỗi đã ra về, T. không một lần nào sang nói chuyện với cha. Trả lời một phóng viên, em nói không còn nhớ mặt cha mình nữa. Chỉ đến khi mẹ chỉ cho T. biết cha là người đàn ông tóc hơi xoăn, làn da đen đúa đang ngồi ở dãy bàn bên kia, T. mới ngó sang và gật đầu". Thông cảm cho cháu, vì bao nhiêu năm qua cháu phải mang thân phận là con của một kẻ giết người.
Ai làm cho sự vô cảm trong xã hội tăng lên? Từ sự việc này ta hiểu phần nào?
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét