Không phải ngẫu nhiên mà tôi có cảm giác đó. Tôi phát hiện ra sự bất thường này trong một lần quyết định ngừng viết. Tôi vo giấy rồi ném thẳng vào sọt rác. Tôi quẳng đống bản thảo vào lửa. Tôi bẻ gãy chữ, thả vào nồi nước đang sôi sùng sục. Chữ tan ra. Hoá thành máu đỏ. Chữ sủi bọt và nổ tanh tách như củi lửa khô. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại thích trò chơi này? Những phức cảm hiền lành chỉ là thứ uỷ mị huyễn hoặc trong tâm hồn. Tôi ghét sự yếu đuối ở loài người. Yếu đuối trước bản ngã. Yếu đuối trong lúc vật lộn với bản năng.
Tôi ngừng viết. Tôi quyết định thế. Vì nhiều lần, tôi phát hiện ra những gì mình viết thật nhảm nhí. Chúng quẩn quanh đi ra đi vào, giới hạn là một cánh cửa. Chúng ỡm ờ như kẻ nửa vời kém sắc, kém tài. Tôi ngừng viết. Rõ ràng sẽ như vậy. Tôi không muốn nhìn vào những chiếc mặt nạ rồi buông lời có cánh ra, chỉ để trêu cợt mọi người. Tôi không muốn nhìn lên những đám mây giả dối đang cố tình lừa đảo kẻ ngây thơ bằng một bầu trời trong veo, thanh sạch như vừa qua một đêm mưa.
2.
Ngày mùa hè oi nồng. Những tia nắng đập thẳng ánh sáng vào mặt chúng tôi. Vỉa hè. Ngọn cây đã bị vặt trụi lá. Đám chim chóc hót câu dung tục, nửa đục nửa trong. Bầy bướm vàng chấp chới chao đảo, chui qua những ô cửa kính, lọt vào mấy khối nhà bê-tông và vẫy cánh khoe sự điên đảo của chúng cho tôi thấy. Tôi ngờ nghệch đưa tay ra đón bắt lấy chúng. Nhưng, chúng lại vẫy cánh biến mất. Lòng bàn tay tôi có cảm giác đau, sưng vù như vừa bị bọn ong hai màu chích lén. Tôi tìm bầy bướm để vợt. Một vài con nấp trên bàn thờ. Tôi không thể động vào chúng được. Rồi chúng vẫy cánh đậu lên đôi mắt của Đức Mẹ. Tôi chợt nghĩ nơi đó đã bao nhiêu lần chảy máu. Chúng vờn đuổi sang cây thánh giá của Chúa Jesus. Nơi ấy ngày xưa, và bây giờ liệu có còn cứu chuộc được những linh hồn lầm lạc. Chúng nhập nhoạng chuyển sang khung ảnh của bố tôi. Lặng im. Xếp cánh lại như một mặt phẳng nằm nghiêng, nghỉ ngơi.
Đêm nay, tôi không viết. Những ám ảnh co giãn trong hình thù của giọt nước mắt mà tôi đang thử nhìn xuyên qua. Cơn đau quằn lên trong bụng tôi. Đau đớn từng nhịp. Chạy theo các mạch máu, những sợi dây thần kinh lên tới đỉnh đầu. Chúng lăn tăn dậy sóng và gây ra những thanh âm như ong vỡ tổ trong não tôi lúc này. Chúng gào thét như cơn giông mùa hè bất ngờ nhào xuống những ngọn cây, những cánh đồng, hoặc một vài kẻ không may nào đó. Kết cục của tất thảy mọi thứ đều là cái chết mấp mé bên bờ vực thẳm. Vậy mà, nhiều lần tôi làm ngơ, lạc quan về số mệnh, thờ ơ trước chúng. Mặc kệ chúng.
3.
Tôi ghét bệnh viện.
Những cái bóng trắng xoá có màu mắt xanh, màu son môi đỏ bầm, di chuyển qua lại khiến tôi nhức mắt.
Tôi nhìn theo ngón tay của người đàn ông mặc áo blouse. Anh ta di di cây bút chì trên tấm phim x-quang chụp cái sọ người một cách thản nhiên, không thèm nhìn vào mặt tôi, rồi nói: “Một con ong đang nằm chễm chệ trên vỏ não phải của cô. Nó đang chơi trò gặm nhấm. Như chuột. Khá thích thú.”
Tôi hờ hững, hỏi: “Vậy, liệu tôi có phải chết?”
Anh ta trả lời: “Không, cô sẽ không chết ngay.”
À, hoá ra, người ta muốn chết ngay cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi sẽ chết từ từ.
Tay bác sĩ lầm bầm, vừa đủ tôi nghe: “Vỏ não, bộ phận quan trọng nhất của não, kiểm soát toàn bộ các hành động có ý thức cũng như các hoạt động tư duy và sáng tạo.”
Chết tiệt. Tôi biết. Tôi vừa tra google. Những ngày mùa hè. Những bầy bướm vàng lấp lánh, vẫy cánh. Những con ong bất ngờ đột kích vào nhà tôi. Và, bây giờ chúng đang nằm trên vỏ não của tôi. Chúng đang ăn mòn những mạch máu, những sợi dây thần kinh quan trọng. Tôi bất chợt nghĩ đến lời cầu nguyện tôi thường bỏ quên phía sau những quyển sách không bao giờ đọc. Đó là một cái phác đồ rất hấp dẫn. Bao giờ nó cũng đứng ở vị trí đầu tiên, chẳng hề sai, chẳng hề dịch chuyển. Vậy mà người ta cố tình bỏ rơi và quên lãng. Những lời cầu nguyện. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi không thể nghĩ đến. Tôi cần sự mạnh mẽ của một con thú hoang. Nhưng, hình như tôi cũng cần một sự cứu rỗi ở đâu đó trong sâu thẳm của thứ thể thức gọi là tinh thần. Sự sống và sự chết cần được làm rõ ranh giới. Tôi không muốn phải sống mà như chết. Chết trong lúc đang sống. Thật thảm bại thay.
4.
Bọn bướm lại vẫy cánh qua giọt nước mắt của tôi. Bầy ve đang tung tăng ca hát trong óc não tôi. Và, một con ong nữa, một con ong đáng ghét đang đâm chích tôi đau đớn đến từng khoảnh khắc.
Tôi không thể viết được nữa ư? Tôi muốn quay trở về nhà ngay lập tức, chỉ để cuốn lại mớ giấy trắng vứt ngổn ngang trên bàn làm việc. Hốt đống tro than của những bản thảo tôi đã đốt, cho vào trong hũ sành. Vớt tất cả đám chữ đã bị tôi bẻ vụn và ném vào nồi nước sôi. Tôi sẽ gom chúng lại, sau đó trộn chung với đất sét, rồi nhào nặn thành một bức tượng. Cái phác đồ này sẽ không còn ở trên giấy nữa, chúng bắt buộc phải tiếp tục sống bằng tất cả sự tinh anh còn sót lại trong não tôi lúc này cho đến khi mọi thứ đều dừng hoạt động bởi con ong chết tiệt kia.
“Bác sĩ ạ, Tôi về được chưa?”
5.
Những cơn giông nổ ran bên tai. Vài kẻ liếc nhìn tôi. Vài kẻ lẩm bẩm. Vài kẻ hiếu kì chỉ trỏ. Tôi đã biết trước tình huống này rồi, thành ra không thèm bận lòng với sự hiển nhiên đang xảy ra đó nữa. Chuyện vặt ở xứ sở thiên đường. Tôi thích thú sờ tay lên chỗ lõm đó. Mường tượng ra một con ong đang nằm ngoan ngoãn ở bên trong. Cái đầu của tôi vừa bị cạo một mảng trắng hếu trọc lóc ngay chính giữa. Đợi chờ những mùa hè. Chỉ có lửa và máu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét