Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Câu chuyện của Nàng và lũ ve sầu

 



Ngày hỗn mang về cắt cứa từng ngọn chữ, nàng muốn viết một cái gì đó về lũ ve. Nàng muốn viết câu chuyện về lũ nhộng vào mùa hạ năm ngoái. Về những xác trần phơi và ôm khư khư vào những cành phượng khô.
Hạ năm nay không ồn ào như năm ngoái. Có một điều gì đó mà nàng chẳng nhận ra. Nàng đang cố nhớ. Có cái gì đó xa xôi lắm. Lững khững ở ngoài vườn khá lâu, nàng tìm. Màu lá xanh chênh chao. Bụi lá dứa rũ với chứng tiểu đường của nội. Một con chẫu chàng đang bám trên bức tường rêu. Nàng sợ nó “hót” cổ. Nàng chụm hai tay ôm lấy cổ và chạy vào, hốt hoảng như một lời hăm dọa thuở nhỏ. Vào nhà, nàng trườn người trên bộ ngựa bóng láng bằng gỗ lim. Nghe răng rắc. Yên ắng lắm. nàng chẳng nhận ra điều gì khác biệt với ngày hạ. Nó im bặt. Lũ ve.
Nàng nhắm mắt, một con nhộng trắng trần truồng bò tới. Nó vi vu trong tai nàng những âm thanh râm ran bị bào mòn sau tán lá bị rũ. Nàng vuốt ve nó, nó co mình lại, rùng mình và kể cho nàng nghe – câu chuyện của tháng trước, khi nàng về quê với mẹ.
Câu chuyện bắt đầu từ những bước chân thình thịch từ ngoài ngõ. Lũ ve sầu cảm thấy bất an. Chúng đang đợi ngày thoát xác, người ta thường gọi là phục sinh. Chúng được nằm yên trong những cuộn kén dưới lòng sâu để chờ đợi. Mẹ đất ôm ấp chúng. Những cơn mưa đã ủ mát chúng, chỉ cần tia nắng hạ đầu tiên là chúng tách mình bay lên. Chúng ở đây và lắng nghe. Câu chuyện tình yêu của nàng với người yêu dệt mộng. Chúng lắng nghe tất cả, tiếng nước rót, tiếng tỉ tê, tiếng phù phiếm về một thiên đường họ đang đi tới. Và chúng cảm thấy hạnh phúc. Chúng muốn được thật nhanh bay lên để hát đồng ca chúc mừng hạnh phúc với nàng. Ngày đầu hạ điểm với những tia nắng đầu tiên, gõ long tong qua hạt sương rơi lúc bình minh. Và nắng rọi. Lũ ve lần lượt bay lên. Chúng râm ran trên cọng tay của nắng. Đêm dần xuống, chúng mệt lả và cảm thấy rát họng. Chúng thiêm thiếp, giấc mơ về thiên đường hạnh phúc. Tiếng thậm thịch. Đêm tối. Chúng không thể bay. Mắt chúng ríu xuống. Chúng bị khều vào trong cái úp bằng lưới. Chúng nằm với nhau, rất đông. Chúng cảm giác như ai đó đang tẩm liệm chúng với những thứ gia vị của con người . Ớt, tiêu, tỏi, dầu ăn…và cả mùi ngũ vị hương đến khó chịu. Chúng rát, ngọ nguậy, chúng không đủ sức, rồi chúng lim dim, ngủ, giấc ngủ sâu chẳng đợi nàng về. Ngày mới hôm sau thưa thớt hơn ngọn cây. Lũ ve rát lời sầu hơn. Nàng trở lại ngôi nhà yên ắng lắm. Không còn bóng chàng nữa. Người ta bảo chàng bị ngộ độc loại kí sinh trên nhộng ve sầu. Lũ ve biết, chàng bị ngộ độc bởi sự sầu muộn tích tụ từng lớp, khi chúng đang cựa mình bứt vỏ. Chúng rơi rớt, mùa hạ này. Chúng không tìm ra những người bạn tình đã hẹn hò nhau qua âm thanh chúng truyền từ lòng đất. Chúng biết rằng, có thể những người bạn ve xấu số kia không có căn nguyên ở lại cho đến hết mùa hạ.
Nàng đấy, nằm co mình như đang cuộn kén. Nàng đợi một mùa phục sinh mới vào mùa hạ năm sau.



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: