Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2020

TRONG MỘT XÃ HỘI THƠM HƠN MÍT, NGUYỄN HUY THIỆP ƯA LÀM MỘT THẰNG PHÁ THỐI


Trần Mạnh Hảo
Trong tiểu thuyết “Ly Thân” của Trần Mạnh Hảo do nhà xuất bản Đồng Nai ấn hành năm 1989 có chương “Ngắm trăng tập thể”. Ấy là nhân một đêm rằm trung thu năm 1954, một đơn vị bộ đội trước khi về tiếp quản Hà Nội, có tay chính ủy yêu đảng đến phát hâm, thấy anh em bộ đội ra khoảng đồi trống ngắm trăng rất chi là lẻ tẻ, rất chi là cá nhân, giống sự ngắm trăng riêng tư, ngắm rất phản động của bọn địa chủ tư sản đế quốc phong kiến; chủ nghĩa xã hội là tập thể hóa cả thân xác đến tâm hồn nghe chưa, nên không có vầng trăng riêng tư, ngắm trăng cũng phải có tổ chức, có đảng lãnh đạo, ngắm trăng tập thể mới thiêng liêng ( xin trích ) :
’Đêm hôm sau, từ tám giờ tối, tiếng kẻng báo hiệu ngắm trăng vang lên giòn giã. Chúng tôi lại ra sân xếp hàng ngắm trăng tập thể. Trăng trung thu sáng rỡ như một đám cháy lớn góc rừng. Cảnh anh em trong đơn vị ngồi như những mô đất, hệt tối hôm qua, nhưng sao vẫn không thật, như là mình mắc bệnh mộng du. Trước khi vào ngắm trăng, Tràng Giang phê bình một số người hôm qua ngủ gật:
– Tối hôm qua, khi cả tập thể đang say sưa ngắm trăng một cách thiêng liêng thì một vài đồng chí lại ngồi bó gối ngủ gật. Đến nỗi tôi ngồi đằng trước mà vẫn nghe tiếng ngáy khò khò như Trương Phi ấy. Những đồng chí nào ngủ gật khi ngắm trăng tối qua yêu cầu ngày mai tự giác làm bản kiểm điểm. Tôi xin thay mặt ban lãnh đạo tờ báo biểu dương tinh thần ngắm trăng của đồng chí Hùng Thắng, mặc dù bị sốt đến liệt giường, vẫn đòi ra sân bằng được để cùng toàn đơn vị ngắm trăng. Đến nỗi, như các đồng chí thấy, đồng chí Hùng Thắng phải ngồi dựa lưng vào đồng chí chúng ta, để ngắm bằng được trăng rằm đêm nay. Tôi xin các đồng chí vỗ tay tán thưởng tinh thần của đồng chí Thắng. Nào, tất cả chúng ta cùng ngắm trăng, ngắm.
…..
Hùng Thắng ngồi dựa vào hai người, ngắm trăng cùng anh em, nhưng lên cơn sốt cao quá, ngã vật ra đành phải khiêng vào nhà. Sau sự cố này, không khí lại trở về im lặng. Trong không khí ngắm trăng tập thể nghiêm trang tới mức tôn giáo, thì không hiểu kẻ phá hoại, tên phá bĩnh nào ẩn núp như sâu bọ trong hàng ngũ, kẻ liên minh với giai cấp bóc lột như tiếng gọi thời đó, bỗng bất ngờ phóng ra một cái trung tiện kêu ngang pháo lép. Như một cơn thọc lét tập thể, ngay sau khi tiếng rắm mất lịch sự đầy chất đế quốc phong kiến kia, mọi người bỗng phá ra cười sằng sặc.
Tiếng cười nổi lên như trận bão, làm mọi người ôm bụng nghiêng ngả như vừa bị đốn sóng xoài. Hình như mặt trăng cũng cười lên hềnh hệch, cười đến méo cả miệng chị Hằng, méo cả miệng thằng Cuội. Tôi cười đến chảy nước mắt nước rãi. Như một cơn hoang tưởng tập thể, nhờ sự giận dữ gào thét lập lại trật tự của Tràng Giang và Sao Chổi, đến gần hai phút tiếng cười bản năng vô ý thức mới dứt. Cuộc ngắm trăng đang cơm lành canh ngọt, sắp tới lúc kết thúc, liền bị giải tán, tìm cho ra tên phản động đã phát tiếng rắm phá hoại phong trào ngắm trăng vừa rồi.
Suốt cả tiếng đồng hồ sau, không ai nhận là tác giả của tiếng bom láo lếu phạm thượng ấy. Cuối cùng, Tràng Giang phải cho giải tán, kêu gọi lương tâm và trách nhiệm, cố khui ra kẻ phá thối kia. Suốt ngày hôm sau, chúng tôi phải làm bản kiểm điểm vì tiếng cười vô ý thức, vô tổ chức kỷ luật bùng ra tập thể trong một không khí cực kỳ trang nghiêm. Dầu có làm gì đi nữa, cuối cùng ban lãnh đạo tờ báo cũng không tìm ra tên đế quốc ném bom đêm rằm ấy. Ban lãnh đạo quyết định đêm mười sáu âm lịch, anh em chúng tôi phải ngắm trăng đền hôm trước, thay vì ngồi dưới sương tiếng rưỡi đồng hồ, chúng tôi được vinh dự ngắm trăng tới ba tiếng.
Nhưng oái oăm thay, đến bảy giờ tối thì trời lại giáng xuống một cơn mưa dài và dai dẳng đến quá nửa đêm, thành ra chúng tôi được thoát nạn ngắm trăng. Tràng Giang buồn và căm lão trời lắm. Không biết trong giấc mơ đêm, anh ta có leo lên trời bắt Ngọc Hoàng Thượng Đế làm bản kiểm thảo hay không?
( trích chương 5, tiểu thuyết Ly Thân của Trần Mạnh Hảo.Bạn nào muốn xem tiểu thuyết Ly Thân của tôi xin cứ vào Fây Búc TMH tìm kiếm, sẽ ra cả 24 chương)
Sau phát rắm lịch sử giải thiêng công cuộc ngắm trăng tập thể ngoạn mục của kẻ phá bĩnh giấu mặt đêm rằm ấy, nhiều năm sau, công an đã tìm ra tên đế quốc ném “bom thối” hình như có tên là… Nguyễn Huy Thiệp.
Nói rõ hơn, Nguyễn Huy Thiệp, bằng thể loại truyện ngắn, đã đánh một phát rắm văn học ngoạn mục, tuyệt vời hơn bom, một phát rắm sang trọng giải thiêng nền văn học Việt Nam vốn ưa cúng cụ, giả lả, õng ẹo, đua đòi, nghiêm trang lễ phép, cứ lừ đừ như ông từ vào đền.
Thiệp văng cả cứt lên văn học Việt Nam trong truyện ngắn “Trương Chi”. Thiệp cho người anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ và vua anh hùng Gia Long cùng khoái ngửi mùi thơm hoa huệ hay hoa sứ rất riêng, rất thánh rỉ ra trong khe bướm của nàng công chúa Ngọc Bình, em ruột công chúa Ngọc Hân, lúc kẻ trước người sau cùng “chơi” nàng trên long sàng.
Sau hàng chục truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp cho in trên báo “Văn Nghệ” trong hai năm 1987,1988 như “Tướng về hưu”, “Không có vua”, “Kiếm sắc”, “Vàng lửa”, “Phẩm tiết”, “Những bài học nông thôn”, “Những người thợ xẻ”, “Trương Chi”…đảng ta và nhân dân ta cùng nhất trí kết luận về tên nhà văn ăn gan hùm trời đánh này, long trọng tuyên bố cùng giai cấp vô sản trên toàn thế giới :
Image may contain: 2 people, people standing
Nguyễn Huy Thiệp là một thằng phá thối.
Thiệp có lối văn cũ nhất nước ta. Văn hắn giống văn “Tam Quốc”, văn “Thủy Hử”. Thiệp viết cứ hùng hục như gã hoạn lợn làm tình. Chả có gì đáng ca ngợi. Cớ sao đám đông rách việc điên lên vì được đảng cởi trói, nhảy ra như cào cào chấu chấu, vồ lấy tên phá thối mà thơm, mà vỗ tay ngợi ca đến thế ?
Ừ nhỉ, văn của gã giật cục nhát gừng, lấc cấc, nói theo kiểu người Miền Nam là văn Thiệp cà giựt cà tang, giống người đi giật cục như chân có tật. Văn với chả vẻ, chả ra làm sao mà thiên hạ đọc mê man đến thế ?
Phải nhờ công an vào cuộc thôi. Khám xem hắn có bỏ bùa mê thuốc lú vào truyện ngắn, hay có tẩm xì ke ma túy vào văn chương hổ báo của hắn hay không mà cả nước cứ như lên đồng, vồ lấy anh Chí Phèo tân thời, thằng ú ớ A Q Việt hóa mà ôm hôn, nói như nhà cách mạng kiêm nhà văn Chu Lai, văn Nguyễn Huy Thiệp hôi như cú. Lại còn có thứ văn hôi, văn thơm sao ? Một phát hiện cần phải có nhiều luận án tiến sĩ về lối ngửi văn này !
Hồi ấy, độ năm 1987,1988, Hảo tôi cùng với ông trời gầm “Linh Nghiệm” Trần Huy Quang đến xóm Cò bên Thanh Trì thăm Nguyễn Huy Thiệp.
Thiệp xuất hiện ngay ở cổng nhà hắn đón chúng tôi với ánh mắt vô cảm và miệng thì cứ như hoa. Nhìn hắn, cứ tưởng một trung niên còn sót lại của thế kỷ Nguyễn Du. Mặt hắn cũ kỹ, hệt như vừa lấy xuống từ gác bếp. Tướng mạo âm lịch. Dáng vóc rất cổ quái. Phải gọi hắn là dị nhân.
Quần ống thấp ống cao hệt như Thiệp vừa đi hoạn lợn về. Hắn khoe khu vườn nhà mình rộng cỡ vài nghìn mét vuông. Giữa lòng Hà Nội mà nhà đất bát ngát thế này, có thể hắn là tên giàu nhất trong đám nhà văn Việt Nam.
Hai quan bác thấy nhà đất tổ tiên để lại như thế, em viết văn đâu phải vì tiền. Văn viết để mưu sinh là văn vứt. Văn viết ra để phục vụ là văn cứt. Văn mà phải phục vụ chính trị, phục vụ con người là loài văn rác rưởi. Việc chó gì phải phục vụ ai. Thích thì chơi. Thích thì viết.
Thiệp vừa dắt hai ông mẹ ranh xem vườn vừa phán. Cứ tửng từng tưng như thế, hắn khoe tượng Phật Bà cao đến 10 mét. Mặt Phật y mặt Phạm Thị Hoài.
Gương mặt Phật Bà nhà em trang nghiêm phúc hậu, thánh thiện là thế mà có thằng chó chết vừa viết bậy trên báo là gương mặt đức Phật Bà trong vườn Nguyễn Huy Thiệp hơi bị dâm. Quân đểu. Phật tại tâm. Mà dâm cũng tại tâm. Chó cũng tại tâm !
Trần Huy Quang và Trần Mạnh Hảo hết dám bình luận gì, chỉ chắp tay : A di Đà Phật !
Đột nhiên, Thiệp chỉ tay vào hai ông khách quý hóa đếch mời mà đến như công an ra lệnh bắt bớ : cấm hai bác về, cơm rượu đã !
Ừ, cơm rượu thì cơm rượu. Vẽ thì vẽ. Quan đây cóc có sợ. Hắn đè hai ông ma bùn ra vẽ. Thằng này đúng là thằng vẽ học. Bày vẽ.Vẽ chuyện.Ong vò vẽ.
Nó bắt mình ngồi im như tượng. Mình bị vẽ. Nào quay phải. Quay trái. Nào tươi như hoa lên. Nào nghiêm như mặt cán bộ xem nào. Sao mặt quan bác cứ đêu đểu thế nào ấy. Một thằng đểu khen một thằng đểu. Toàn các nhà đểu học. Nó hành mình ra bã. May mà sau một tiếng đồng hồ, nó hét lên như Trương Phi : xong !
Nó đưa bức tranh vẽ mình cho mình như đưa một con rắn hổ mang. Nhìn thoáng thì hơi hơi giống mình. Nhìn lâu tí thì thấy giống con lợn. Nhìn lâu hơn nữa thì thấy nó vẽ mình mà mặt lại là Nguyễn Huy Thiệp.
Thì ra, dưới mắt nó, tất cả chỉ là phương tiện để nó vẽ nó, viết về chính nó. Quân nham hiểm. Nó viết về Nguyễn Huệ hay Nguyễn Ánh cũng chính là nó viết về chính nó. Anh thợ xẻ, người hâm, ông tướng, thợ săn, gái điếm, thằng lừa tình, thằng hoạn lợn, gã giết người …trong truyện của nó cũng chỉ là chính nó mà thôi.
Ban tư tưởng văn hóa và A 25 quá ngây thơ khi bảo Nguyễn Huy Thiệp “biểu tượng hai mặt”. Thiệp, đại phản động, đại ma giáo như Dotoyepxki bao giờ cũng “biểu tượng muôn mặt”. Văn Thiệp khốc liệt, tàn bạo lúc nào cũng như một tên say rượu sắp hiếp dâm mà hơi văn lại giống kẻ tu hành. Hắn như con ma vô ảnh vô hình trong văn mình, hắn thiện ngay trong cái ác và ngược lại. Bọn giáo sư tiến sĩ khờ viết bao luận án về phong cách Nguyễn Huy Thiệp. Nó đếch có phong cách nào nhá. Nó là con kỳ đà văn chương. Nó viết rất phản động mà cứ tưởng nó ca ngợi cách mạng. Bắt nó á ? Còn khuya !
Trưa nó mang cơm gà, cơm cá thịnh soạn ra mời hai chú gà con Quang và Hảo, rước hai quan anh cùng đối ẩm với con cáo già Nguyễn Huy Thiệp. Nó sống thật 100% mà lúc nào cũng ngỡ nó đang nhập vai chính nó. Mặt nó rất kịch. Mặt nó nhìn lâu thì rất thánh nhưng thoáng nhìn thì rất điếm. Giời đầy nó xuống đây làm con thò lò văn chương chăng ?
Nó chơi bọn mình bằng cơm rượu. Mới uống ba bốn cốc rượu đế mà mặt nó đã thâm như b…thằng đánh giậm. Càng uống nó càng im, khiến hai thằng khách hơi bị hãi, đòi về. Mình nghi đây là một cách nó đi thực tế. Gài cho khách uống say huyên thuyên đủ chuyện để hắn cóp ý, rồi nấu thành rượu văn chương.
Cho mình đi đai sắc cái Thiệp ơi. Ấy là lúc 10 giờ khuya, vườn nó tối ngang hũ nút. Nó dạ một cái thất kinh. Một tay cầm cái đèn Hoa Kỳ, một tay cầm cái gậy khua rắn, chỉ thiếu tiền hô hậu ủng nữa là mình thành vua, vua đi đái. Cái toilet cổ kính của nhà hắn chừng như đã có từ 200 năm trước, rất khiếp.
Hắn đứng ngoài toilet rất nghiêm, tay cầm đèn giơ lên theo phong cách Quan Vân Trường cầm ngọn đuốc đứng ngoài cửa lầu suốt đêm, canh cho Cam phu nhân và Mi phu nhân ( vợ Lưu Bị) ngủ…
Nguyễn Huy Thiệp, trời đã sai gã xuống để phá thối.
Trong một xã hội toàn kẻ bốc thơm, thì một kẻ phá thối xuất hiện có khi là sự giải thoát, là thiên sứ của sự thật.
Nguyễn Huy Thiệp – một cú phá thối rất lịch sử, phá thối rất nồng nàn, để tiếng thơm muôn đời trong tiến trình văn học nước nhà thời kỳ sau đổi mới .,.
Sài Gòn ngày 2-5-2020
Trần Mạnh Hảo

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: