Trần Xuân
Năm 1972 Mỹ ném bom dữ dội Hà Nội, tôi sơ tán gia đình lên nhà bạn là anh giáo Thông ở 37B Nguyễn Hữu Huân. Trên ấy gần nhà máy điện nơi nhốt phi công Mỹ nên tương đối an toàn.
Nhàn rỗi, tôi và Thông thích bắc ghế ngồi cửa chuyện phiếm. Một hôm, tôi vô cùng sửng sốt khi thấy một sinh vật lạ tiến về phía mình. Nó đúng là người nhưng lại không giống người, cao khoảng mét rưỡi, vai rộng, tay dài ngang gối; đầu chỉ bé bằng sọ dừa nhỏ, tóc mọc trên đỉnh, xòe ra như nón mê bù nhìn. Đôi mắt tròn nhỏ, thao láo như mắt chuột, mồm bé xíu, môi mỏng...
Dù đứng hay đi, thằng người dễ sợ này vẫn luôn ở tư thế lòng khòng, nửa thân trên đổ về trước, rung vai rung gối, hai tay buông thõng ve vẩy, bàn tay xòe úp ra sau. Nó dừng trước rãnh nước hôi hám, đặc quánh bùn đen vớt lên mảnh vỏ dưa hấu đưa vào mồm nhai bay biến. Ăn xong, vẫn tư thế nửa đi nửa bò, ngửa mặt lấc láo đảo mắt nhìn sang hai bên...cách di chuyển giống hệt đười ươi, tinh tinh và những con vật trong bộ linh trưởng. Tôi vẫn chăm chú theo dõi, nó dừng bước, bới lục đống rác moi được mẩu mía mắt, vừa nhai vừa rẽ sang phố khác...
Lần đầu trong đời nhìn thấy một con người kỳ lạ như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi bạn, giáo Thông nói :"Nhà nó đâu như mạn Hàng Mắm, đây là thằng em, còn một thằng anh cao hơn nhưng hai đứa giống hệt nhau. Bố chúng nó là Chánh án tòa án quân đội. Nghe nói mấy năm trước chị vợ có chửa nhưng sợ không dám đẻ nữa đành đi nạo !" Ngừng một lát, anh thêm
:"Hàng ngày vợ chồng đi làm, tống hai ông con ra đường, tối về mới cho vào nhà. Dân ở đây bảo có khi thằng bố ác quá, xử oan nhiều người nên bị trời bắt tội quả báo nhỡn tiền !"
Từ bấy đến nay kể đã năm mươi năm trôi qua, nhưng hình ảnh ma quái của thằng người này vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi ; quên đi thì thôi nhưng mỗi khi bất chợt nhớ đến vẫn còn rùng mình ghê rợn.
Nhàn rỗi, tôi và Thông thích bắc ghế ngồi cửa chuyện phiếm. Một hôm, tôi vô cùng sửng sốt khi thấy một sinh vật lạ tiến về phía mình. Nó đúng là người nhưng lại không giống người, cao khoảng mét rưỡi, vai rộng, tay dài ngang gối; đầu chỉ bé bằng sọ dừa nhỏ, tóc mọc trên đỉnh, xòe ra như nón mê bù nhìn. Đôi mắt tròn nhỏ, thao láo như mắt chuột, mồm bé xíu, môi mỏng...
Dù đứng hay đi, thằng người dễ sợ này vẫn luôn ở tư thế lòng khòng, nửa thân trên đổ về trước, rung vai rung gối, hai tay buông thõng ve vẩy, bàn tay xòe úp ra sau. Nó dừng trước rãnh nước hôi hám, đặc quánh bùn đen vớt lên mảnh vỏ dưa hấu đưa vào mồm nhai bay biến. Ăn xong, vẫn tư thế nửa đi nửa bò, ngửa mặt lấc láo đảo mắt nhìn sang hai bên...cách di chuyển giống hệt đười ươi, tinh tinh và những con vật trong bộ linh trưởng. Tôi vẫn chăm chú theo dõi, nó dừng bước, bới lục đống rác moi được mẩu mía mắt, vừa nhai vừa rẽ sang phố khác...
Lần đầu trong đời nhìn thấy một con người kỳ lạ như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi bạn, giáo Thông nói :"Nhà nó đâu như mạn Hàng Mắm, đây là thằng em, còn một thằng anh cao hơn nhưng hai đứa giống hệt nhau. Bố chúng nó là Chánh án tòa án quân đội. Nghe nói mấy năm trước chị vợ có chửa nhưng sợ không dám đẻ nữa đành đi nạo !" Ngừng một lát, anh thêm
:"Hàng ngày vợ chồng đi làm, tống hai ông con ra đường, tối về mới cho vào nhà. Dân ở đây bảo có khi thằng bố ác quá, xử oan nhiều người nên bị trời bắt tội quả báo nhỡn tiền !"
Từ bấy đến nay kể đã năm mươi năm trôi qua, nhưng hình ảnh ma quái của thằng người này vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi ; quên đi thì thôi nhưng mỗi khi bất chợt nhớ đến vẫn còn rùng mình ghê rợn.
Ngọc Hoàng Thượng Đế (tranh vẽ)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
1 nhận xét:
Trong đám ngồi xử án vừa qua có kẻ nào thấy được nghiệp chướng của mình chưa?
Đăng nhận xét