Ngồi xó bếp nói chuyện thế giới:
Xứ An Nam ta, người cộng sản làm cách mạng là để đánh đuổi thực dân, lật đổ phong kiến thối nát, thậm chí còn quá đà "trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ". Có nghĩa là... đéo chơi với phong kiến. Mày mà lòi ra, ông chặt không còn một mống. Hồi tôi còn bé, biết cả chuyện con cái nhà lý lịch phong kiến không được vào đoàn, không cho đi học, thậm chí không bắt vào bộ đội. Đánh phong kiến là cứ đánh diệt tận gốc, trường kỳ, tiệt nọc thì thôi.
Nhưng họ (cộng sản Việt) lại anh em thân thiết với đám cai trị Triều Tiên. Bọn ấy miệng thì rao theo CNXH nhưng phong kiến đặc sệt. Rõ nhất là cha truyền con nối. Đây là đặc điểm số 1, hàng đầu của nhà nước phong kiến. Thằng bố chết, truyền thằng con, con chết, truyền thằng cháu, cứ thế chút chít chụt chịt. Nối nhau làm vua, làm thiên tử, mà nó gọi chệch thành tổng bí thư, chủ tịch. Thiên tử cái con bà nhà nó, chướng bỏ mẹ.
Bọn phong kiến nó kiểu cách vậy, nên thiên hạ đang lăn tăn thằng con của Ủn mới 10 tuổi khó có thể kế vị. Thôi, xin các ông các bà. Cho nó chơi game thì được. Muốn để nó sống thì đừng bắt nó làm vua. Tôi đảm bảo, thằng học lớp 3 ấy mà làm vua, chỉ hôm trước hôm sau toi ngay. Bố nó đã gieo rắc căm hờn, hận thù cho quá nhiều người rồi, chưa kể ông nó, cụ nó trong 2 triều đại trước, mà một trong những “thành tích” là chống phá Việt Nam kịch liệt vụ Campuchia cũng như vụ chiến tranh chống quâm xâm lược Trung cộng năm 1979.
Lạ là ở chỗ, mấy ông bà xứ này, chả biết lợi dụng được gì ở đám phong kiến ấy mà cứ anh em thân thiết hữu nghị với nó, khen nó, bắt tay bắt chân, mời nó chơi đàn bầu, lâu lâu lại cấp cho vài nghìn tấn gạo. Để làm gì, cạnh tranh với Tàu cộng chăng, tranh thủ được nó thỉnh thoảng khen vài câu chăng...
Xin các ông các bà, đã đánh phong kiến rồi lại còn bợ đỡ phong kiến, thói đâu có cái thói như thế. Nghỉ chơi ngay với thằng du côn phong kiến XHCN ấy đi. Đừng có ôm rơm rặm bụng.
Nguyễn Thông
Nhưng họ (cộng sản Việt) lại anh em thân thiết với đám cai trị Triều Tiên. Bọn ấy miệng thì rao theo CNXH nhưng phong kiến đặc sệt. Rõ nhất là cha truyền con nối. Đây là đặc điểm số 1, hàng đầu của nhà nước phong kiến. Thằng bố chết, truyền thằng con, con chết, truyền thằng cháu, cứ thế chút chít chụt chịt. Nối nhau làm vua, làm thiên tử, mà nó gọi chệch thành tổng bí thư, chủ tịch. Thiên tử cái con bà nhà nó, chướng bỏ mẹ.
Bọn phong kiến nó kiểu cách vậy, nên thiên hạ đang lăn tăn thằng con của Ủn mới 10 tuổi khó có thể kế vị. Thôi, xin các ông các bà. Cho nó chơi game thì được. Muốn để nó sống thì đừng bắt nó làm vua. Tôi đảm bảo, thằng học lớp 3 ấy mà làm vua, chỉ hôm trước hôm sau toi ngay. Bố nó đã gieo rắc căm hờn, hận thù cho quá nhiều người rồi, chưa kể ông nó, cụ nó trong 2 triều đại trước, mà một trong những “thành tích” là chống phá Việt Nam kịch liệt vụ Campuchia cũng như vụ chiến tranh chống quâm xâm lược Trung cộng năm 1979.
Lạ là ở chỗ, mấy ông bà xứ này, chả biết lợi dụng được gì ở đám phong kiến ấy mà cứ anh em thân thiết hữu nghị với nó, khen nó, bắt tay bắt chân, mời nó chơi đàn bầu, lâu lâu lại cấp cho vài nghìn tấn gạo. Để làm gì, cạnh tranh với Tàu cộng chăng, tranh thủ được nó thỉnh thoảng khen vài câu chăng...
Xin các ông các bà, đã đánh phong kiến rồi lại còn bợ đỡ phong kiến, thói đâu có cái thói như thế. Nghỉ chơi ngay với thằng du côn phong kiến XHCN ấy đi. Đừng có ôm rơm rặm bụng.
Nguyễn Thông
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét