Những cơn rùng mình bất tận
Hứng chịu những cơn rùng mình bất tận
Không phải do những trận bão nhiệt đới từ biển đổ vào
Không phải do hai năm ở tù do xuống đường đòi biển đảo
Vở bi kịch đất nước mỗi người đều thủ diễn
Nỗi đau đớn nhục nhã ê chề kiếp con người
Những câu thơ dệt trắng thành khăn liệm
Chôn kín tuổi thanh xuân, mộng mơ, vật vã
Chị đờ đẫn theo dòng người câm lặng lãnh cơm
Thoáng nụ cười kiên trinh nơi gương mặt ấy
- Hiện thực trần gian kinh hoàng,
mai kia có ai dựng lại?
Dưới những đống tro tàn đổ nát, hoang vu
Những ngọn lửa cháy âm ỉ chờ ngày phục sinh...
Ở miệt vườn
Đêm đêm tôi thường mở cửa sổ
Bầu trời mênh mang lấp lánh sao
Quên đi câu kinh nhật tụng khó hiểu
Sáng sớm tôi thường ra vườn dạo chơi
Đàn sáo vô tư mách lẻo điều gì
Tự nhiên nhận ra gương mặt thật chính mình
Ở đây, sống thở cùng nắng mai, mưa dầm, chim hót
Đoá lòng tôi nở trắng chùm hoa bưởi tinh khiết
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét