H.G
Tìm một nơi tâm tình thật
khó
Nơi đến dễ dàng thì không
duyên nợ
Nơi khó đi có thể không tình
..
Vào rừng
Nơi nhiều hoa
Thiếu cỏ
Nơi thừa cỏ
Không hoa
Bạt ngàn những dây cắc cớ
Chăng ngang khu rừng hanh khô
Những con suối từ lâu không
chảy nữa
Những tảng đá đầu ông sư
Phơ phếch rêu mầu..
Tốt nhất nên quay trở lại
Tìm tiếng cười trên phố
Tiếng mái chèo khua nhẹ bến
sông
Tiếng bé con gọi mẹ
Hoặc chua chua như tiếng vợ
hờn chồng..
Âm thanh
ồn ào
vô kể..
Tiếng tâm tình tôi đâu ?
“..Em
nói với tôi :
-
Em không thích chuyện buồn,
Những chuyện buồn
Quá đủ
Mỗi ngày em ra ngõ
Em thường gặp nỗi buồn đầu
tiên
Và chẳng hay gì chuyện đó !
Em lại bảo :
-
Thôi đừng than thở
Trời gọi ai người ấy dạ thôi
mà
Thôi thì chuyện của người ta
Vận vào mình làm chi cho khổ
?
Và chuyện trái ngang kia
nữa..
Có gì đâu
chỉ là chuyện hàng ngày,
Bình minh
Và đêm tối
Chẳng qua “trong một mà hai”
Thiện ác song sinh từ thủa
có loài người
Có ích gì đâu
Những nhiệt tình vô vọng ?
Sao không như tất thảy mọi
người ?
Kể toàn chuyện vui
Kể cả chuyện bông phèng nhảm
nhí
Có khi những ngôn từ vô vị
Lại giúp ta sống được dễ
dàng ?
Người ta chẳng cần ưu tư mà
vẫn sống đàng hoàng
Sao cứ hành hạ mình khốn khổ
?
Hỏi vì sao
Chính tôi không biết nữa
Nhưng tôi từng nghe nói rằng
:
“Đã cùng với nhân dân,
Thì thơ không thể khác”
Lời này đóng đinh vào ký ức
Làm thế nào để gỡ ra ?
Em làm sao hiểu được ?
Vậy thì thôi, ta nói qua
chuyện khác:
-
Chuyện nắng hồng,
Mây mưa
Chuyện giấc mơ
Tôi đóng vai hoàng tử
Dắt em đi trên cánh đồng mọc hoang câu chữ,
Kể cho em nghe tiếu lâm xứ
thiên đường..
Ở đấy ngọt ngào yêu thương
Tị hiềm không?
..còn nữa !
Em bằng lòng chưa em ?..”
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét