1.
yêu tôi
không yêu tôi
lửa
không phải nước sôi
em có còn
dám yêu nước nữa
không? khi lửa dường như đã thấm
mệt?
2.
giữa em và tôi
là một hoàng hôn
đầy do dự
đầy những nhà thơ mang mặt nạ
tha hồ cười
và nhấp nháy lòng yêu nước
trên môi
và bài thơ
cũng như mẹ Tổ Quốc không còn người
nối dõi
3.
bài thơ
chỉ còn lời nói dối
nhạt như nước ốc
nhồi
muối
sẽ đi tìm mớ chữ
trên trang giấy bị đốt bỏ
cháy mặn đắng đám tro
bài thơ
chỉ đoán mò
và lén lút nhấp nhô
trong những ngai vua chìm bóng tối...
4.
bài thơ ở đâu?
khi chúng ta nghe ông già nói:
mùa thu đã giết mất một người
trong khi mùa thu
làm một phát
mấy chục triệu người
bài thơ đành xé đôi
như bẻ ổ bánh mì
bỏ mọi người
bụng đói, với mớ con chữ bổ túc
lúc nhúc văn hoá xoá mù
thành câm
điếc ngàn thu...
chữ
chỉ còn xù như mớ lông
chim
5.
những con chim những con chim
không phải mây
không phải mưa
chúng là những con người
trúng đạn và rơi
như nước mắt
chúng nằm
tưởng như những người tình
thơm mùi cỏ mật
chúng là bài thơ
trong bếp than đã tắt
bài thơ
như hai con mắt
như cái mũi
như gương mặt
của
em
sau khi hiến thân cho mặt trời
chói lọi
qua trái tim ba rọi
em, và những con chim bắt đầu lại
hót
nghe như là
vọng âm
em như là
đã khác
khi những con chim hót
cũng bắt đầu quang quác
bài thơ thì thầm
trong lúc các nhà thơ vô danh
bắt đầu giở trò cao giọng
6.
những con chim những con chim
có lẽ chúng biết
sắp tới cái thời người ta giả vờ cho phép hót
sắp tới cái thời người ta hé cửa lồng
để chúng tha hồ uốn éo: ôi chao, mới đó đã hừng đông
tha hồ mặt trời hồng
bài thơ chảy máu trong căn hầm
ngôn từ phủ trong cát bụi
em đừng nói: những con chim không bao giờ
thèm làm những con chim nữa
sau khi bài thơ dùng ngón tay trỏ
chỉ vào giấc mơ:
bài thứ nhất, mất đầu
bài thứ hai, đứt lưỡi
bài thứ ba, nhổ lông và cắt cổ
trong mấy cái bao bố trôi sông lạc chợ
có người nói: chúng ta điên rồi sao?
xin đừng bao giờ
nói tới chuyện đó
nữa
đó không phải bài thơ
đó là vũng máu mậu thân
quá khứ nên quên
nhưng bầu trời đã bị thủng một lỗ
mà mọi người phải gọi là ngôi sao
ngôi sao
thề uống máu phanh thây
nên mỗi ngày
bài thơ chỉ dám để lại những con chữ
mù mờ bên cửa sổ
và mọi người lén lút đọc những chữ ấy
kêu to lửa cháy
sau đó xoá đi ngay
trong lúc những con chim
những con chim
đang cố sức
bay...
7.
như gió
bài thơ nhìn lên bầu trời
bộ nhớ của nó màu xám
mưa đầy
nó biết màu đỏ
đôi khi có hoà bình màu xanh
đôi khi giả vờ cộng hoà vàng nhạt
nhưng đất nước chỉ một chân trời lở loét
không có mây
chỉ có mặt trời
nên không có gì bay
cả
dù mệt lả
mọi người vẫn tiếp tục tìm
một cái gì để đánh bại
khi biết rằng bầu trời không phải
kẻ thù
cứ phải đi tìm kẻ thù
đến lúc hoàng hôn
màu đỏ nhạt dần
như sự ngu đần
màu im lặng
bây giờ không có bầu trời
không có mây
bài thơ vẫn nhìn thấy
cuộc độc thoại của một người ra vẻ thích bay
mà khi người ấy tới
bài thơ nuốt cơm thấy đau
tắm thấy rát
không còn đủ không khí để thở
bài thơ mơ
mình nhẹ hơn không khí
như thể xương khô vẫn còn cùng nước mắt
bay
trên mây...
8.
dần dần, bài thơ biết
để tâng bốc lẫn nhau
chỉ cần dùng một giọt máu
đôi môi mỏng của bài thơ trở nên
bén ngọt
với những nụ hôn, bài thơ đã học thêm
mấy cái nghề
rất xịn
như viết câu đối
và ôm eo
con gái
mắt nhắm
tay mở ra
và thời gian, bài thơ đã quen với những
cái bẫy
cũng biết cách thở và run rẩy
quỳ và đẩy
sau khi quỳ và lạy
không phải lừa dối
nhưng bài thơ phải vang lên
tiếng kêu hoàn hảo
như bóng tối
ngày qua ngày, những hy vọng lặng lẽ
nhú ra
so với lúc bài thơ còn con gái
khi ngủ, bài thơ sẽ nghe
ông già đang chơi mềm mại
ông già làm bài thơ nhớ lại
những lần phải gõ
liên tục
một ngàn chữ một phút
nắng cũng sẽ nhấp nhô
lúc ông già thức dậy
buổi bình minh
nổ những tràng lời hứa
như chim hót
và những ngón tay
làm bài thơ đau
và mệt
cuối cùng
bài thơ cũng chảy ra như nước
nó đã bị thương
vì sự ồn ào
đến chết vẫn còn nói láo
trong khi đó một âm thanh
đang vang dưới đáy đại dương
trong khi đó một âm thanh
lắc rung như chuông gió
trong khi đó một âm thanh
kéo cưa đám mây rì rào
âm thanh, nó kéo
bài thơ căng ra sợi dây cung
cuối cùng
lại lùng nhùng
như đáy quần của bài thơ
ướt sũng
nhìn mọi người đói
và phù thũng
9.
trong khi đó
một cô đơn
ngày như ngưng thở
như cơn gió
tự nhiên đổi hướng
bài thơ
ngửi mùi trắng đục
như nhà ngục
màu xỉn và nâu
sao lại giống như màu
hy vọng
và khuấy động
rồi chỏng gọng?
khi đến đoạn màu xám
bài thơ cố trồi lên
trên đám mây
và thấy
hai con mắt
đang trôi
của ông già
và một nhà văn
đói bụng đi kiếm ăn
bài thơ
biết
mình không cần phải lăn tăn
gì
nữa...
10.
trong khi đó một hồn nhiên
cửa sổ của căn phòng
sáng lên, để lộ ra một đêm đông
khu rừng
một đoàn quân thật lạnh
và ông tướng cầm mấy miếng bánh
bài thơ
lật ngửa cái mũ cối
tỉnh dậy trong vòng tay ánh sáng
diễn đến trò cuối cùng
bằng tất cả những gì nó đã học
cuối cùng
bài thơ bị gạt sang một bên
trong lúc đám mây vẫn còn nhào lộn
như ông già
cầm gậy chỉ lên tấm bản đồ
như bây giờ có người đang múa
trên một vỉa hè nhìn hơi đông đúc
ông già
chói loá mặt trời
nóng đến mức bài thơ
phải bay và chạy
lên mây
bài thơ biết mùa xuân sẽ làm sạch
mùi mùa thu ẩm mốc
như mùi thơm thịt mỡ
mùi xương sườn nướng
đồi thịt băm
thành tư tưởng
phẳng lì, và bộ đồng phục chính trị
dây thần kinh của bài thơ
có thể đứt
nếu như mọi người cứ cố
co và kéo
con rắn phun nọc đã bị mù
bài thơ không bỏ chạy
và cuộc chiến của ông già với chữ
đã bắt đầu
như ngày xưa xương máu ngập sông sâu
ông ta
làm mọi người ghét
hay hài lòng
bài thơ không biết
cũng không cần biết
chỉ biết
một con Quỷ Đỏ
nghênh ngang trên đường
mà bài thơ
và mọi người cứ cố
chịu
như một cục
xương...
ông ta
ngâm bài thơ trong sự sợ hãi
như ngày xưa Mẹ muối dưa cải
ngày bài thơ được thả về
qua cửa kính
mọi người nhìn thấy
bài thơ cố thoát khỏi
những tiếng ồn ào hỗn loạn
có thể những nụ hôn
làm bài thơ phải ngoan ngoãn
và bị mắc kẹt những ý nghĩ
trong sự bất an của bài thơ
có một bóng ma cứ truy đuổi
lòng tin của mọi người
rõ ràng
các đám mây và bóng ma đang thì thầm
và điều này bài thơ thừa sức hiểu
như cái chết của mấy triệu người không kịp bó chiếu
chỉ kịp lấp xuống và lặng im...
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét