Thứ Sáu, ngày 30 tháng 5 năm 2014
Ngày 30 tháng 05 năm 2014
Gửi ông Tập Cận Bình cùng giới lãnh đạo tối cao của đất nước Trung Hoa!
Chào ông Bình! Để việc trình bày được giản tiện tôi sẽ xem việc viết thư gửi cho ông cùng giới lãnh đạo tối cao của đất nước Trung Hoa như là cuộc đối thoại với riêng ông bởi lẽ cho đến thời điểm hiện tại ông vẫn đang là đại diện hợp pháp của giới lãnh đạo đất nước Trung Hoa.
Thật đáng tiếc cho những việc làm của ông cùng đồng sự đã gây ra trên biển đông. Quả thật là tôi đã có sự thất vọng về ông. Cho đến thời điểm hiện tại tôi thật không biết nên dùng danh xưng gì để gọi ông cho phải lẽ. Nhưng thôi tôi sẽ vẫn gọi ông là ông cho phải lễ với cương vị chủ tịch nước Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa.
Nhìn vào cách hành xử của ông nơi biển đông thì tôi biết lá thư đầu tiên tôi gửi cho ông đã chưa đến được những nơi cần đến. Đáng tiếc thay!
Có một người đã hỏi tôi với đại ý rằng:
Có một người đã hỏi tôi với đại ý rằng:
- Liệu lá thư tôi viết có đến được tay ông? Liệu có ai dịch lá thư của tôi gửi đến ông không? Thật sự là dụng ý của tôi có phải là gửi những thông điệp tôi viết đến ông hay là gửi đến người khác?
Tôi đã trả lời:
- Câu trả lời cho câu hỏi bạn hỏi tôi vốn đã có trong lòng bạn. Tôi viết để cho người cần đọc, thích đọc tham khảo thế là đủ. Còn việc ông Tập Cận Bình hay người khác mà bạn đề cập đến nếu có cơ may xem qua thì càng tốt. Tôi viết chỉ mong người đọc xem qua rồi nhìn nhận lại mọi việc mà có những thái độ, cách ứng xử, hành động tùy thuận, thích hợp mà thôi.
…
Thôi hãy bỏ qua cuộc trao đổi của tôi với người bạn mà quay về với chính đề của lá thư thứ 2 tôi viết gửi cho ông.
Ông thấy sao? Ông đã “sa lầy” nơi biển đông, việc tiến thoái đã trở nên lưỡng nan. Thật khó cho ông và đồng sự. Giá như ông được tham khảo qua sách Trung Hoa, còn mãi một tình yêu; Hãy là đường xưa mây trắng bay…; Tùy bút luận xưa nay - Tập 3 hoặc chỉ đơn giản là việc được đọc qua bài viết Thư gửi ông Tập Cận Bình được tôi viết vào ngày 24 tháng 01 năm 2013 thì ông đã không phạm những sai lầm ngớ ngẩn và đáng tiếc.
Ông cùng thành phần lãnh đạo đất nước Trung Hoa đã gây ra tình hình căng thẳng trên biển đông, dấn thân vào việc leo thang xung đột chỉ vì kế sách “Mượn trời qua biển”, kế sách nhằm vào việc thanh trừng các tổ chức, lực lượng đối lập trong nước mà không bị công luận thế giới chỉ trích về việc vi phạm nhân quyền. Ông đã cả nghĩ đấy là một nước cờ lưỡng toàn kỳ mĩ, vừa “đánh sập” những tổ chức đối lập, vừa có thể “lấn lướt” các quốc gia cận kề lãnh hải, lãnh thổ nhưng sự thật là ông đang phạm sai lầm nghiêm trọng. Hình tượng người Trung Hoa khí tiết, trung nghĩa đã bị hủy hoại bởi chính do ông cùng giới lãnh đạo tối cao của đất nước Trung Hoa. Ông đang đánh mất phẩm giá của chính mình, ông bộc lộ cho nhân loại thấy rằng ông là một con người tham lam vô độ, vừa ngang ngược, tráo trở vừa manh động, hiếu chiến,… Đó quả thật không thể là hình ảnh của một vị lãnh tụ ở một đất nước Trung Hoa rộng lớn với nền văn hiến mang tính nhân văn truyền thống lâu đời.
Như tôi đã từng nói cộng đồng quốc tế và các nước trong khu vực biển đông sẽ ngay lập tức chặn đứng tham vọng của ông và cá nhân tôi cũng không cho phép ông cùng giới lãnh đạo Trung Quốc gây ra việc xáo trộn nền hòa bình thế giới.
Giàn khoan HD 981 ông hãy nên mau chóng kéo về và cũng hãy nên trả lại những vùng lãnh thổ, lãnh hải vốn dĩ không thuộc về đất nước Trung Hoa. Đó xem như là một hành động sửa sai cho những việc làm nông nổi, sai quấy vừa qua.
Hoa Kỳ, cộng đồng quốc tế, các nước quanh khu vực biển đông đã lên tiếng thể hiện rõ lập trường. Ông cùng giới lãnh đạo đất nước Trung Quốc rõ thật đang bị dồn vào đường cùng. Hoặc là chấp nhận việc sửa sai, rút giàn khoan HD 981 về nước hoặc là việc “Phóng lao phải theo lao”, tiếp tục manh động, châm ngòi nổ cho một cuộc chiến tranh khu vực dù biết trước kết quả người Trung Quốc sẽ thua. Lịch sử của liên quân 18 nước cùng ngồi mâm chia xẻ cái bánh Trung Hoa sẽ được tái hiện và còn hơn thế nữa.
Ông hãy nên nhớ rằng người dân Trung Hoa sẽ bỏ rơi ông vì chính ông đã hủy hoại hình tượng, khí tiết của dân tộc. Ông đừng cứ mãi ôm mộng tưởng hão huyền họ sẽ “kề vai, sát cánh” cùng ông bởi vì ông là vị lãnh tụ đáng kính của họ. Thật sự là không phải vậy. Ông và họ đang sống cách biệt ở hai tầng trời xa vợi. Ông và giới lãnh đạo Trung Quốc thật sự đã nghĩ nhiều hơn cho chính mình, cho tổ chức đảng của riêng ông. Họ đã thất vọng cách hành xử của ông, điều đó thể hiện rõ qua việc ra đời ngày các nhiều các tổ chức đối lập đưa ra những yêu cầu ly khai, tự trị. Đã có những cuộc đánh bom thể hiện rõ lập trường phản kháng cực đoan, quá khích và nếu ông cứ mãi ôm giữ sự bảo thủ, cục bộ cùng việc thẳng tay đàn áp các tổ chức đối lập ngày một trở nên tinh về chất, nhiều về lượng thì e rằng đất nước Trung Hoa sẽ chìm sâu vào khủng hoảng rạn nứt, “nồi da, xáo thịt”. Thêm vào đó, việc nhùng nhằng nơi biển đông sẽ khiến ông cùng giới lãnh đạo Trung Quốc lâm vào cảnh “Lưỡng đầu thọ địch” hay nói cách khác là “Thù trong, giặc ngoài” thì liệu có lối thoát nào cho ông.
Xuống thang nơi biển đông, một lời xin lỗi gửi đến toàn thể người dân Trung Hoa cùng nhân loại có lẽ là điều ông nên làm lúc này. Và sau đó, ông nên thoái vị để giữ lại chút phẩm giá, danh dự, sự tự tôn nơi chính mình. Đó là điều ông nên làm, ông bạn Tập Cận Bình ạ!
Tôi có thể khiến ông phải rời khỏi vũ đài chính trị ngay cả khi tôi chưa đặt chân đến đất nước Trung Hoa. Ông nghĩ điều này tôi có thể làm được không, thưa ông? Tôi biết rằng tôi đủ khả năng làm điều đó nhưng làm điều đó được gì?
Nếu lá thư này được gửi đến ông thì ông hãy đọc suy tư, nghiền ngẫm và xét xem ông nên làm gì cho hợp với lòng ông. Cũng chỉ có 2 phương án cho ông chọn lựa. Một là xin lỗi cùng thoái vị. Hai là tiến hành một cuộc chiến tranh xâm lược một đất nước kề cận Việt Nam; một đất nước nhỏ bé hơn về diện tích, ít hơn rất nhiều về con người; một đất nước cũng đang tồn tại một sự đoàn kết giữa các thành phần, tầng lớp xã hội rời rã, chán ngán cùng một tinh thần tự hào dân tộc ở đầu môi.
Tuy nhiên, ông hãy tin rằng người Trung Hoa sẽ thất bại nơi một cuộc chiến tranh phi nghĩa bởi lẽ ngay nơi đất nước Việt Nam cũng như ở chính đất nước Trung Hoa luôn có những người sẵn sàng ra sức ngăn chặn tham vọng ngông cuồng, nông nổi của giới lãnh đạo ở mỗi nước, đó là tham vọng chiến tranh, tham vọng phá vỡ nền hòa bình, ổn định nơi nhân loại. Và tôi cũng đã sẵn sàng cho việc chặn đứng tham vọng bá quyền của ông cùng đồng sự. Nhưng tôi sẽ không cầm súng ra chiến trường để bắn giết người Trung Hoa, tôi sẽ không dùng súng để bắn vào đầu đồng loại. Nếu chiến tranh xảy ra thì tôi sẽ ra chiến trường để cho người Trung Hoa mặc tình bắn giết, tôi đến chỉ để xem quân đội Trung Hoa khát máu đến nhường nào. Tháng 6 năm 2013, lẽ ra tôi đã sang Tử Cấm Thành dập tắt tham vọng ngông cuồng của ông trên biển đông. Đáng tiếc rằng tôi và giới lãnh đạo của dân tộc tôi cũng đang sống cách biệt giữa 2 tầng trời. Thế nên, tôi đã lỗi hẹn lời hứa đến Tử Cấm Thành và nếu… Chiến tranh giữa Việt Nam - Trung Quốc xảy ra thì tôi đành phải đến Tử Cấm Thành để kết thúc chiến tranh vì người Trung Hoa, người Việt Nam và vì nhân loại.
Cho dù với ngôn thuyết sắc bén, ngông cuồng không kém ở nơi tôi khiến lòng ông cùng giới lãnh đạo Trung Hoa căm phẫn thì ông cũng rất nên tỉnh táo trong từng hành động của chính mình. Nếu muốn tôi trả giá cho những điều đã viết thì điều đó không quá khó. Tôi đã rất sẵn sàng cho việc kết thúc. Cho dù ngày mai này ông hay một ai đó muốn tôi đến đất nước Trung Hoa “đền” tội thì tôi cũng sẽ đến để nhận lấy “quả” đã tạo. Và hãy xem như là chúng ta không còn ai nợ ai. Nếu bộ sách Sự hiểu biết làm thay đổi nhận thức, giá trị con người ra đời đúng tiến độ thì sẽ chẳng có ai vì một cái chết của tôi mà gây khó cho ông cùng giới lãnh đạo Trung Hoa bởi lẽ đơn giản đó chỉ là chọn lựa của chính tôi
Có lẽ đến lúc đó thì nhân loại sẽ biết tôi đến Trung Hoa không chỉ vì lòng tự tôn, khí tiết người Trung Hoa. Vô Ưu đến vì một điều gì đó lớn lao hơn.
Thôi tôi tạm dừng lá thư ở đây. Thật sự là gần đây tôi không có nhiều thời gian cho mỗi bài viết. Tôi muốn viết nhiều hơn để cùng ông tháo gỡ những khó khăn nội tại nơi đất nước Trung Hoa nhưng thời gian thật sự không thuộc về tôi. Nếu có điều kiện tôi sẽ viết cho ông lá thư thứ 3. Trước hết, ông hãy xem 2 lá thư tôi đã vì ông, vì người Trung Hoa,… mà viết. Hy vọng những lá thư sẽ sớm đến tay ông. Nếu điều đó xảy ra thì biển đông sẽ thôi không dậy sóng cuồng, những việc hành xử sai lầm sẽ mau chóng được sửa sai.
Tạm biệt, ông Bình!
Người viết thư
Vô Ưu cẩn bút
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét