Hắn mếu máo, miệng lệch như miệng trai, nói não nùng:
- Tôi chỉ làm nghề viết văn, tội gì đâu, con vợ mua của ai mấy thứ hàng lậu, quản lý thị trường khám, tôi nhận thay, chứ vợ vào đây, con tôi rồi cả tôi nữa, ai nuôi…
Hắn hơi hoảng, tự nhiên bắt kể chuyện, không có “tứ” trong đầu, bắt đầu kể từ đâu? Hắn liều…nhặt nhạnh mỗi nơi một ít, lấy giọng lên bổng, xuống trầm, kể một câu chuyện:
-…Có một thằng bộ đội bị thương ở chiến trường Căm Phu Chia, chữa lành vết thương, về quê. Trên đường bị mất hết giấy tờ, hết lên tỉnh, xuống huyện ,về đơn vị cũ xin giấy xác nhận, chỗ nào cũng bắt nó” phòi” tiền, không có tiền, chúng nó không xác nhận. Nó điên tiết, nói với vợ : “ Tao đ…cần giấy tờ nữa, đi đãi vàng. “ nó đãi vàng vô cùng cực khổ, khổ về sức lực bỏ ra rồi còn bao nhiêu tệ nạn, phải chống trọi, nó trở thành “ lục lâm thảo khấu” lúc nào không biết, không biết sợ ai. Dẫu vậy, nó vẫn nhớ gia đình. Một đêm trở về nhà, có ai ngờ…vợ nó đang nằm với thằng chủ tịch xã. Nó điên tiết lao vào đánh thằng chủ tịch xã một trận, cho con vợ một cái tát trời giáng, rồi bỏ nhà đi…
Hắn đang kể như thế, tự nhiên có một thằng trong bọn khóc rống lên:
- Không phải, anh kể sai rồi, tôi đâm thằng đó, may mà nó chưa chết. Thằng bị đâm không phải là chủ tịch xã mà là bí thư, còn con vợ, tôi dần cho một trận…
Hắn vội xin lỗi rối rít:
- Tôi chỉ “bịa” thôi mà không ngờ là chuyện thật, xin lỗi anh, tôi kể khác.
Hắn lại kể, thằng bộ đội kia, về đến nhà, thấy cả nhà khổ quá, không ở quê nữa, kéo nhau lên rừng, khai hoang, làm rẫy trồng cà phê, hồ tiêu… làm ăn được mấy năm, cũng tạm qua cơn khốn khó thì bị một công ty tư nhân móc nối với chính quyền thuê người lên phá nát rẫy cà phê, hồ tiêu của thằng bộ đội này lấy lý do đây là đất “dự án”!!! Mặc cho cả nhà thằng bộ đội này van xin, chúng cứ phá, cứ đánh. Thằng bộ đội uất quá, đổ xăng vào người, tự thiêu…
Lại một thằng trong bọn , nước mắt rơi, giọng uất hận:
- Anh lại kể sai chuyện này rồi, đúng là xảy ra chuyện như thế, nhưng ở quê tôi, anh bộ đội ấy quá căm thù, “chơi” nguyên mấy viên đạn hoa cải vào bọn cướp cạn , máu phải trả bằng máu, chúng để lại mấy xác chết… còn anh ấy vô tù…
Nghe vậy, hắn vội vàng chữa lại cái kết của câu chuyện:
- Chết! Cũng không ngờ chuyện tôi”bịa” lại có thật. Anh cho tôi xin lỗi…Cái kết của chuyện ấy là thế này…Thằng bộ đội này về…mất giấy tờ, nhà cửa không có, đến chỗ nào cũng đòi phải có tiền, bước đường cùng, đi ăn cắp, bị bắt…không ngờ vào tù lại gặp mấy đồng đội cũ của mình…
Hắn mới kể đến đấy thôi…
Tự nhiên cả bọn trong phòng giam ôm nhau khóc.
Trần Kỳ Trung
(Blog Trần Kỳ Trung)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét