Tuy hai ngày nay liên tục di chuyển bằng nhiều phương tiện, tôi vẫn đọc được các cmts cho post Mục Đích & Phương Tiện và công nhận là rất nhiều người thay vì tranh luận với những gì tôi viết trong post này lại chủ yếu nhằm tấn công tác giả.
Nhiều bạn inbox hỏi tôi sao không xóa các cmts ấy. Tôi chưa bao giờ có ý định đó trừ khi có những cmts xúc phạm đến người thứ 3. Tôi nghĩ, những người vào đây đọc cmts sẽ thấy quyết định của tôi là đúng. Ai như thế nào sẽ thể hiện rõ trong ngôn từ mà họ dùng.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi nghĩ, ngay cả những người dùng các lời lẽ thiếu kiềm chế nhất, theo tôi, có thể chẳng phải vì thù hận cá nhân mà phần lớn vì quá bức xúc trước tình hình đất nước. Nhiều bạn, chắc vì nôn nóng muốn đất nước có dân chủ ngay, đã đòi hỏi tất cả những ai lên tiếng đều chỉ được nói những gì các bạn ấy tin và muốn.
Tôi nghĩ, tôi cũng như các bạn rất mong đất nước thay đổi theo hướng dân chủ hóa. Tuy nhiên, có rất nhiều đòi hỏi của các bạn tôi không thể nào đáp ứng. Tôi không thể phê phán ai đó nếu tôi không có bằng chứng cho dù nó có lợi cho "phong trào" hay không. Tôi không thể dựa trên những thông tin không có căn cứ được internet tung lên để gọi người này là thân Mỹ, người kia là bán nước.
Các bạn đòi tôi đã viết bài phê phán người này thì đồng thời phải viết bài phê phán người nọ. Tôi là nhà báo, tôi không có lựa chọn nào khác là chỉ có thể viết ra những gì mà mình có căn cứ để chứng mình đó là sự thật. Tôi rất nỗ lực nhưng cũng biết khả năng mình có hạn. Và, tôi cho rằng, sự nghiệp chống cái xấu chẳng thế nào thành công nếu ai đó cho rằng chỉ cần một mình mình, chỉ cần một anh hùng. Đất nước chắc chắn sẽ thay đổi nhanh hơn nếu mỗi người đều làm những việc mà mình đang muốn giao cho người khác.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi quan niệm về con đường dân chủ hóa không hoàn toàn giống như nhiều bạn ở đây. Tôi đã từng sống trong môi trường dân chủ, tôi cũng như các bạn nghĩ rằng Việt Nam cần dân chủ.
Nhưng, năm 2006, cũng như năm 2013, khi học xong, tôi quyết định trở về VN vì tôi biết mình không chỉ cần dân chủ mà còn rất cần Việt Nam.
Những gì tôi đã và đang làm đều ở đây, trong ngôi nhà mình. Không chỉ có tôi mà nhiều bạn ở đây, bạn hữu và có khi là cả kẻ thù của dân chủ cũng đang coi Việt Nam là nhà mình.
Tôi đã từng viết hoặc trực tiếp chỉ trích một số quan chức chính quyền đối đầu với các giáo dân. Tôi từng hỏi họ, thế gần 10 triệu đồng bào công giáo không phải là người Việt sao. Và thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi mình, vậy hơn 3 triệu đảng viên có phải là người Việt không. Bỏ qua yếu tố họ đang cầm quyền, chúng ta phải thừa nhận rằng họ cũng đang ở chung trong một ngôi nhà với mình.
Những người cộng sản đã thất bại khi áp dụng chuyên chính vô sản với những ai không "yêu nước" theo mô hình của họ. Tôi không nghĩ là những người mong muốn đất nước dân chủ hóa sẽ dễ dàng thành công nếu như khi chưa có gì trong tay đã đòi tùng xẻo những người cộng sản. Tôi biết nhiều người cộng sản cũng muốn kiến tạo một tương lai ngay tại chính quê hương chứ không phải ai cũng vơ vét rồi đưa gia đình chuồn ra ngoại quốc.
Chế độ sụp đổ hay không là điều tôi không thể nào dự đoán. Nhưng tôi tin là đất nước phải thay đổi. Công lý chắc chắn phải được thực thi nhưng đấy không phải là trả thù, đấu tố. Tôi cần dân chủ nhưng tôi cũng cần Việt Nam. Một Việt Nam cho tất cả mọi tôn giáo, khuynh hướng chính trị.
Tôi cũng đang nỗ lực nhưng nếu dân chủ được mang đến từ người khác, kể cả những người tôi căm ghét, tôi vẫn đề nghị dân ta coi họ là anh hùng. Cái tôi hướng tới là một Việt Nam phồn thịnh, tự do chứ không phải là tấm huân chương nên các bạn cứ đừng ngại ngần chỉ trích. Nếu việc chỉ trích tôi mang tới dân chủ cho Việt Nam tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Sân bay Pleiku 17:54, 10-9-2016.
Huy Đức
(FB Trương Huy San)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét