Thời thực dân phong kiến nó "bóp nghẹt" tự do báo chí, đến nỗi NAQ, phải đưa hẳn điều tệ hại đó vào "bản án chế độ thực dân". Vậy mà Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cũng ra được tờ "An Nam tạp chí" nổi tiếng bản lĩnh và văn chương có hạng.
Một lần Nguyễn Bính đói mờ mắt mà trong túi sạch tiền, bèn mò đến tòa soạn An Nam tạp chí xem có nhuận bút để đổi lấy bữa cơm. Gặp hôm ấy Tản Đà cũng nhẵn túi mà báo thì mới ra, chưa bán được tờ nào.
Hai thi sĩ 1 trẻ, 1 trung niên mờ ảo nhìn nhau thở dài. Vừa lúc ấy, có khách vào mua 1 tờ tạp chí. Tản Đà bán xong, lập tức cầm tiền chạy ra phố mua 1 miếng thịt (bì lợn thì phải) đem về nướng giòn lên, thơm phức. Nguyễn Bính vồ lấy nhai công cốc. Hai thi sĩ đang mải miết nhai, bỗng lại có khách vào mua báo. Tản Đà vội vàng ngừng nhai, đoạn lấy tay che mồm Nguyễn Bính lại rồi ghé tai nói nhỏ:
"Nhai khẽ kẻo độc giả nghe thấy".
Mới hay các bậc tiền bối xưa tôn trọng độc giả tới mức nào, đến ăn cũng phải khẽ khàng, huống hồ nói...
Ngày nay bọn văn nô, bút nô nó ăn nhậu rầm rĩ, bốc thơm, nâng bi lãnh đạo hết cỡ, nào là "tuổi thơ vất vả...". nào là "từ kẻ chăn trâu đến ông..." Thật không còn biết ngượng... Thử hỏi độc giả là cái thá gì trong mắt họ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét