Thưa các đồng chí chưa bị lộ!
Tiểu phẩm của Nguyễn Hoàng Linh
Thưa các đồng chí, những người đã trót nhúng tay vào chàm như tôi! Kể từ khi tôi phải đứng trước vành móng ngựa, không ngày nào là tôi không nghĩ đến các đồng chí. Tôi cứ ngẫm mãi tại sao mình phải dấn thân vào chốn lao tù như thế này mà các đồng chí lại không? Tại sao nhiều đồng chí “ăn” đậm hơn tôi rất nhiều lần, không những không dính đòn mà còn có cơ hội ăn đậm hơn nữa? Tại sao cùng là những kẻ ngày ngày đua nhau cấu véo tài sản của dân chúng mà lại có cảnh “người ngoài cười nụ người trong khóc thầm”? Đau lắm!
Tôi năm nay tuổi chưa đến 60, tức là không được từng trải qua cuộc kháng chiến 9 năm nhưng cũng đã từng lăn lộn trong công cuộc “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Trên tay tôi đã từng có những đồng đội trước khi trút hơi thở cuối cùng, miệng vẫn mỉm cười mãn nguyện vì mình đã hiến dâng cho một tương lai sạch sẽ, thơm tho. Lúc đấy, tôi đã khóc, không những khóc mà còn gào thét, thề với lòng mình rằng sẽ xé tan trời đất để thực hiện cho bằng được những lời trăng trối ấy.Nhưng rồi trời đất đổi thay. Từ chỗ phải vào bản làng đổi từng chiếc gương con cho các cô gái người dân tộc để lấy rổ bắp, con gà… thì bây giờ, quanh tôi là cả một kho tiền, mà cửa giả chỉ là tranh tre nứa lá. Nói cho nó hình tượng thế thôi chứ kho tiền ở đây là tiền dự án của Nhà nước, được bảo vệ bằng các cửa giả là hệ thống quản lý của Nhà nước. Thông thường thì việc quản lý tiền công bao giờ cũng khó hơn tiền tư bởi lòng tham luôn luôn thường trực trong đâu đó ở mỗi con người. Thế là tôi dính, các đồng chí cũng dính. Cũng như các cô gái bán thân, khó khăn nhất là lần “đi khách” đầu tiên, sau nữa thì còn gì để mà mất? Tôi cứ trượt theo mãi, quên cả lời thề với đồng đội năm xưa.
Nhưng cái đau của tôi là ở chỗ, cùng là những kẻ quên lời thề, tại sao các đồng chí lại nhìn tôi như cái nhìn của những kẻ ngoài cuộc? Có phải tôi tham lam hơn các đồng chí không? Có phải tôi không chịu lo lót, tạo dựng ô dù được như các đồng chí không? Có phải tôi không kiên quyết thanh trừng những kẻ “ăn cháo đá bát” quanh mình không?... Tất cả những câu hỏi đó lúc nào cũng quay cuồng trong đầu tôi để tìm lời lý giải. Để làm gì ư? Để trả thù, để tố cáo, các đồng chí biết không? Để các đồng chí phải vào đây cùng với tôi. Để lấy lại sự công bằng…Nhưng than ôi! Đấy chỉ là những ước mơ vô vọng. Vì tôi biết rằng, các đồng chí phải giỏi giang hơn tôi, phải khôn ngoan hơn tôi, phải từng trải hơn tôi thì mới được như thế.
Tôi đã nhận ra sai lầm của tôi rồi, các đồng chí ạ! Tôi sẽ phấn đấu ra tù sớm. Điều này không khó bởi trong bộ máy quản giáo này cũng có nhiều đồng chí chưa bị lộ, tôi lại có tiền để lo lót, để bơm vá. Sẽ có rất nhiều lý do tạo dựng để tôi được ra sớm. Lúc đó, tôi sẽ liên kết với các đồng chí để tiếp tục tìm kiếm vinh quang trong sự giàu có. Ở đất nước này, chúng ta còn có thể kiếm được rất nhiều tiền từ đống tài sản công hữu khổng lồ trong khi hệ thống quản lý lại là “tranh tre nứa lá”. Chúng ta sẽ chia sẻ kinh nghiệm cho nhau. Các đồng chí dạy tôi cách không phải bước chân vào nhà tù, còn tôi sẽ dạy các đồng chí nếu chẳng may phải vào tù thì thoát nhanh bằng cách nào…
Ôi, tuyệt vời quá! Không ngờ rằng cuối đường hầm của cuộc đời lại mở ra một ánh hào quang chói loà. Bởi tại sao? Bởi vì chúng ta luôn luôn là “đồng chí” của nhau.
( Tác giả gửi cho QTXM)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét