Chúng tôi cho đó là ý kiến có tầm chiến lược. Không phải chuyện “cứ không quản được thì cấm”. Thế giới (nằm trong một mặt) phẳng, không có rào cản hay “tường lửa” nào ngăn chặn được Internet, nhất là khi các mạng dân sự đặt ở nước ngoài và thực tình mà nói “binh chủng mạng” của chúng ta sinh sau đẻ muộn, còn phải đầu tư nhiều mới đáp ứng được yêu cầu thông tin trong giai đoạn hội nhập sâu với thế giới.
Có một câu ngạn ngữ cổ: “Chó cứ sủa, đàn lạc đà cứ đi”. Những đàn lạc đà thồ hàng như đoàn tàu vượt qua sa mạc mênh mông nối liền thế giới bằng giao tiếp và thông thương hàng hóa, thông thương kinh tế và kèm theo đó là văn hóa, xã hội. Lạc đà và người dẫn đường đi theo con đường được chỉ dẫn bằng mặt trời và các chòm sao, kiên trì đi theo định hướng, mặc tiếng sủa vì bão táp sa mạc đã làm nên sự phồn thịnh từ cả nghìn năm trước cho thế giới.
Ngày nay, chúng ta hội nhập “ngon lành” hơn nhiều, nhất là Việt Nam đã và đang nhanh chóng trở thành quốc gia thành viên Liên hiệp quốc và tham gia vào các tổ chức, chương trình toàn cầu, APEC và ASEAN. Với bản lĩnh của một dân tộc đã đương đầu và chiến thằng nhiều cường quốc “chơi trò” thực dân, đế quốc, bành trướng và cướp biển, chúng ta sẽ dễ dàng thắng trên mặt trận thông tin truyền thông. Thắng ngon lành là đằng khác, một khi các cơ quan truyền thông đại chúng Việt Nam đồng loạt ra quân, ra quân phản công thực sự bằng lý lẽ xác thực, bằng chứng đầy đủ, vạch mặt bọn “xấu mồm”. Có thể có người vì nguyên nhân gì đó sẵn sàng tin vào luận điệu xuyên tạc. Nhưng người Việt Nam đã “Nam chinh, Bắc tiến” nhiều rồi, không dễ nghe theo kiểu thông tin “chém gió” đâu.
Cũng không cần ví von “khi đại bác gầm lên, chim chóc im tiếng” chỉ cần chúng ta (không chém gió) thông tin đàng hoàng như các cụ ta có câu “nói phải củ cải cũng nghe”.