Thế kỷ chúng ta, thế kỷ của sự im lặng
thế kỷ chúng ta
thế kỷ của sự im lặng
kéo dài
chẳng ai muốn rời khỏi chiếc giường
với những giấc mơ êm đềm, ảo tưởng
thế kỷ của chúng ta
thế kỷ của sự im lặng
trước mọi sự áp bức, bóc lột và lường gạt trắng trợn
chẳng ai muốn rước hoạ vào thân
khi đâu đâu cũng nhan nhản ánh mắt ma quỷ
và những chiếc móng vuốt yêu tinh
ẩn sau những bàn tay dịu hiền như tay Phật
thế kỷ của chúng ta
bốn đại dương chan đầy nước mắt
những cái chết vô nghĩa trở thành mốt thời thượng
những nhà hát mở ra
chỉ để diễn những vở kịch nhảm nhí
mua vui cho những chiếc đầu rỗng tuếch
những đứa trẻ cầm nắm khát khao
hờ hững như cầm nắm những chiếc bong bóng xà-phòng
thế kỷ của chúng ta
thành phố mọc lên như nấm
nhưng con người lại sống hở hang hơn thời nguyên thuỷ
sự hoang dã xâm chiếm mọi ý nghĩ và hành động
sự ganh tị lên ngôi
và khiêm tốn trở thành xa xỉ phẩm
thế kỷ của chúng ta
những thánh đường trở thành hầm máu
mỗi bến xe, sân ga cũng là một chiến trường
mỗi nhà trẻ, mỗi công viên cũng có thể trở thành nghĩa địa
chúng ta đã đi qua thế kỷ hai mươi
triền miên những tháng ngày nghẹn ngào xương máu
những bóng ma tự do ám ảnh lương tri nhân loại
những họng súng nghiền nát quyền sống
bằng nụ cười khoái trá
và thế kỷ hai mươi mốt
chúng ta tiếp tục gượng sống
sau hàng rào gai thép khổ đau
bằng sự lặng im dài
vô tận
dưới gót giày những tên đồ tể
là những nhà hùng biện trứ danh.
Sợi xích
những con cá hồn nhiên bơi theo dòng hải lưu
nước rất mát và trong
những tấm lưới lẫn trong màu rêu xanh
sự lường gạt thường ẩn sau những mỹ từ hứa hẹn
bàn tay giấu dao găm bao giờ cũng trắng và thơm
vì thế cái chết càng tàn khốc.
những đứa trẻ bước ra từ bùn lầy
như những bông hoa được hái từ mảnh vườn chi chít gai nhọn
người ta gọi chúng là mầm non tương lai
lũ cá bị mắc lưới
ngay chính lúc ánh bình minh ngập tràn mặt biển
tiếng sóng hoá thành khúc nhạc vong hồn
những đứa trẻ bị đánh cắp ngày mai
khi sự nhận thức về hạnh phúc và khổ đau vừa khởi sinh
trong trí
tự do hoá thành vệt khói xám...
Tháo kén
tôi qua những đầm lầy
vạn thuở
mở cánh cửa tình yêu
triệu trái tim buồn
mời đại dương về
ngủ giữa lòng tay.
phía bên kia
những tinh cầu tâm hồn cô độc
màn đêm
mở ra những vực thẳm vô hình
loài phù du ngụp lặn
trong miền tiềm thức
giấc chiêm bao khuyết tật.
tôi muốn làm cuộc giải phẫu
cho những bản năng mù loà
cấy ghép loài gien thức tỉnh
cho đám rong rêu ăn bám
rặng san hô tăm tối.
và
từ xác khô
muôn ngàn cánh bướm
bình minh tháo kén
bay lên.
Từ những cánh đồng dị tật
từ ruộng lúa vừa qua cơn thuỷ chấn
những con châu chấu bay lên
bóng đêm nhoè nhoẹt
đàn đom đóm sặc mùi lân tinh
hồn nhiên giãy chết
gió
vận tải thứ thuốc trừ sâu
xuyên qua từng mao mạch lúa
lẩn lút chờ ngày xâm lược cơ thể con người...
bọn trẻ ranh
cầm giấc mơ rách bươm
dẫm lên tiếng ếch nhái
bòn mót những hạt cười sót lại...
một mùa xa xăm nào đó
cha mẹ chúng vô tình đánh rơi!
sáng
những người đàn ông đội cái đói ra đồng
từng bàn tay nham nhở sau nhiều đêm khoắng vào đáy biển tâm tư
cần mẫn lật từng bông lúa lép
vun vén khát khao từ tâm cuống rốn bão giông
những người đàn bà
đôi mắt buồn như khung cửa chiều thu
trong khu phố cổ
những lối mòn chằng chịt đan trên từng khuôn mặt héo
từng giọt lệ hoá thành những viên sỏi
lăn vào đáy lòng rịn máu...
mỗi ngày đi qua
lặng lẽ
như những lưỡi dao lam âm thầm khứa vào từng mảnh đời bé nhỏ
từ khoảng ruộng hoang tàn
đàn châu chấu vẫn bay lên...
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét