Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Những bức chân dung đẹp..

Depplus.vn - Cô con gái của nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Úc - Bill Gekas còn xuất hiện trong nhiều bộ hình khác của cha mình. Nhiếp ảnh gia chia sẻ, con gái của mình không gặp nhiều khó khăn cho những bộ hình như thế này và bộ hình sẽ còn tiếp tục được thực hiện.


 
Nhiếp ảnh gia người Úc Bill Gekas có sở trường chụp ảnh chân dung, đặc biệt là những bức ảnh mang phong cách cổ điển.
Buổi đầu vào nghề, Bill Gekas có ý tưởng thực hiện một vài bức ảnh chân dung theo phong cách cổ điển, nhưng không ngờ ý tưởng đó phát triển liên tục để trở thành một dự án nghệ thuật quan trọng bậc nhất của ông.
Đặc biệt là loạt ảnh chân dung mà người mẫu chính là cô con gái mới lên năm của Bill, được ông thể hiện như hình ảnh trong các kiệt tác của Rembrandt, Vermeer, Caravaggio, Vermeer, Raphael, Velazquez… 
Bé gái cùng bối cảnh được bài trí công phu thực sự cho người xem thấy được công việc của những người xưa. 
Cô con gái của Bill Gekas còn xuất hiện trong nhiều bộ hình khác của cha mình. Nhiếp ảnh gia chia sẻ, con gái của mình không gặp nhiều khó khăn cho những bộ hình như thế này và bộ hình sẽ còn tiếp tục được thực hiện. 
Dù khoác trên mình những bộ trang phục cổ điển nhưng bé gái vẫn diễn rất tròn vai.
Ngay khi đăng tải, bộ ảnh chiếm được rất nhiều tình cảm của người xem. Biểu cảm từ ánh mắt đượm buồn xa xăm như đang mải mê suy tư gì đó khiến không ít người phải trầm trồ thán phục. 
Để có được những bức ảnh thu hút này, Bill Gekas đã phải tìm kiếm những đạo cụ phù hợp với bối cảnh và cô mẫu ảnh nhí dễ thương.  
Nét mặt, biểu cảm có hồn cùng đôi mắt to tròn, trong sáng được coi là điểm nhấn khiến mọi người quên đi tuổi tác thật của cô bé. 
Nhiều bức hình, cô bé luôn nhìn thẳng vào ống kính khiến người xem dễ dàng bị ấn tượng bởi đôi mắt màu nâu hạt dẻ đượm buồn nhưng đầy cuốn hút.
Bé gái đã thực sự toả sáng nhờ bàn tay của bố. Ít ai có thể tin được nhân vật chính của bộ ảnh theo phong cách xưa này lại chỉ có 5 tuổi. 
"Con bé hoàn toàn không gặp khó khăn gì khi phải già trước tuổi như thế này" - Bill cho biết. 
Mint (Depplus.vn/MASK)


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Việt Nam ngày nay:


Bình lê


Sang năm mới Giáp Ngọ, ngoài phân tích các vấn đề khó khăn, chúng ta cần nhận ra những điểm sáng để tận dụng phát triển. Với tâm thế đó, chúng ta có thể dựa vào các biến chuyển sau để hy vọng có một sự vượt thác cho dân tộc. 

Ảnh: nhóm tình nguyện Nhân ái trao các xuất cơm cho người nhà các bệnh nhân nghèo (nguồn: internet)


Thứ nhất, nhà nước không còn né tránh lỗi thể chế – nguyên nhân gây ra khủng hoảng kinh tế, bất bình đẳng xã hội và suy thoái đạo đức. Nền kinh tế bị quỵ gục do tham nhũng, sử dụng lãng phí nguồn lực con người, tài chính và tài nguyên. Xã hội bị chia rẽ bởi bất bình đẳng sâu sắc dẫn đến sự tích tụ bức xúc trong dân chúng. Nghiêm trọng hơn, con người mất niềm tin vào nhau, sẵn sàng đạp lên quyền của người khác vì lợi ích của riêng mình, theo đuổi các giá trị giả tạo hơn những giá trị nhân văn. Những vấn đề này đã tác động trực tiếp vào lương tri của nhiều người lãnh đạo, khiến họ hiểu phải bắt tay giải quyết vấn đề, không thể né tránh. Nhìn thẳng vào sự thật, hành động không chỉ vì sự tồn tại..        , mà còn vì số phận của một dân tộc hơn 90 triệu sinh mạng con người đã trở thành mệnh lệnh của thời đại.

Thứ hai, người dân trong khủng khoảng kinh tế, xã hội, và niềm tin vào tương lai dân tộc, đã đặt những câu hỏi về sự phù hợp của mô hình kinh tế, xã hội, và chính trị Việt Nam đang theo đuổi. Họ không còn lắng nghe một chiều, bắt đầu phê phán những khẩu hiệu mang tính tuyên truyền, và đặc biệt quan tâm hơn đến những vấn đề ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của mình. Có thể nói, khủng hoảng đã làm người dân thức tỉnh và hiểu cuộc sống của họ không thể chỉ trông chờ , họ phải là người tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Đây chính là tiền đề cho một xã hội biết suy nghĩ độc lập, biết phản biện, và trưởng thành trong việc tự giải quyết các vấn đề của mình.

Thứ ba, người dân đã hành động sau một thời gian chờ đợi, “ném đá” và than thân trách phận. Những giải pháp có thể rất nhỏ, mang tính cá nhân và phản kháng như “tị nạn du học” - có nghĩa tìm học bổng và mang theo gia đình qua châu Âu hoặc Úc, hay tự trồng rau sạch, tự sản xuất lương thực cho riêng mình để đối phó với sự yếu kém trong quản lý thị trường và đạo đức kinh doanh. Có người tự thành lập các nhóm tình nguyện cứu giúp trẻ em nghèo, người bệnh không tiền, hay cung cấp dịch vụ tư vấn pháp luật miễn phí cho người dân bị oan sai. Nhiều trí thức bắt tay hành động vì một “ước mơ Việt Nam” giầu đẹp, đưa ra các sáng kiến cải cách giáo dục, hoặc phản hồi chính trực cho các cải cách kinh tế và chính trị. Đây là chỉ báo của một xã hội bắt đầu chuyển mình từ thụ động qua chủ động, từ chụp giật qua xây dựng.

Thứ tư, công nghệ đặc biệt là internet, truyền thông kỹ thuật số, và điện thoại di động thông minh đã cho người dân một không gian hoàn toàn mới với thông tin đa chiều. Người Việt Nam cảm nhận được sự tự do mới, và họ khát khao mở rộng hơn nữa tự do cho mình. Ban đầu bằng cách tự tạo ra các tổ chức dân sự, riêng biệt và gắn với lợi ích trực tiếp của bản thân. Dần dần, những không gian riêng biệt được mở rộng, kết nối với các không gian khác như là một sự phát triển tất yếu và tự nhiên. Không gian dân sự tạo sức ép cho những không gian truyền thống, một ví dụ điển hình là báo chí, gây ra những xáo trộn làm tiền đề cho những thay đổi về chất, mang tính chiều sâu sau này. Môi trường này đã ươm mầm và nhân rộng những cái tốt, kết nối những người có trách nhiệm để cùng hành động, và tạo ra sức mạnh tập thể vì một sứ mệnh chung: một Việt Nam tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người.

Thứ năm, sau bao năm chưa vượt qua được sự chia rẽ bởi nhiều yếu tố như ý thức hệ, vùng miền, niềm tin và sắc tộc, người Việt Nam ngày càng hiểu chúng ta phải gạt bỏ những mâu thuẫn do lịch sử để lại, do những sai lầm trong quá khứ tạo ra, để đoàn kết cùng nhau xây dựng đất nước. Lợi ích dân tộc được nói đến một cách thực tế hơn, rõ ràng hơn, và gần với con người hơn trong vấn đề biển đảo, quan hệ với nước lớn, tự do cho người dân, và tính chịu trách nhiệm của nhà nước. Dù đường còn xa, đích đến còn dài, nhưng đây là những dấu hiệu của việc xây dựng một xã hội bao dung hơn, vì lợi ích thực chất cho dân tộc hơn.

Câu “Việt Nam bây giờ không còn là Việt Nam ngày xưa nữa” luôn luôn đúng, nhưng đặc biệt có ý nghĩa với chúng ta vào thời điểm này.nhà nước hiểu người dân bây giờ đã khác, họ đòi hỏi một cách lãnh đạo khác, một cách lãnh đạo minh bạch, thực chất và tôn trọng tự do cá nhân hơn. Người dân bây giờ cũng hiểu họ phải tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình, tương lai của dân tộc, họ không thể thụ động đợi chỉ thị mà phải tự nghĩ và hành động vì những điều tốt đẹp cho mình và cộng đồng. Như vậy, điều đầu tiên chúng ta cần làm là nói lên suy nghĩ và mong đợi thật của mình để bắt đầu đối thoại xã hội, tìm đồng thuận, và sáng kiến tốt nhất không chỉ cho chúng ta mà cho cả tương lai con cháu sau này. 

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hết biết!


Những sáng tạo nghệ thuật kinh ngạc từ sách cũ
Ông Guy Laramie người Canada đã sáng tạo ra nhiều tác phẩm điêu khắc tuyệt vời từ sách cũ. Vật liệu chính để làm ra các công trình này những cuốn từ điển bách khoa toàn thư cũ. Trong số này, ông tạc các cảnh quan núi và cao nguyên, và sau đó trang điểm các màu sắc tự nhiên. 















Источник: heregirl.ru
Phần nhận xét hiển thị trên trang

"Có một dòng sông đã qua đời.."!

Q.TBT Sài Gòn Tiếp Thị: "Tôi sẽ xin nghỉ hưu non"
Chiều 28.2, ông Nguyễn Xuân Minh - quyền Tổng biên tập báo Sài Gòn Tiếp Thị (bộ cũ) - đã trao đổi với phóng viên - mà như ông nói là “đầy đủ nhất thông tin từ trước đến nay”. Buổi nói chuyện liên tục bị ngắt quãng bởi những cuộc điện thoại hỏi thăm và những người bạn của ông ở bàn bên đến chia sẻ.
“Sau khi báo SGTT bộ cũ bị đình bản, mấy anh em sợ tôi buồn nên kéo tôi lên tít quận 11”, ông Minh nói. Nhiều người đến chia tay Sài Gòn Tiếp Thị / Báo Sài Gòn Tiếp Thị ra số cuối cùng / Cộng đồng mạng luyến tiếc chia tay Sài Gòn Tiếp Thị.

Mất cân đối về tài chính

Ông có thể cho biết thông tin đầy đủ nhất dẫn đến việc SGTT bị đình bản?
Thông tin SGTT bị đình bản có từ cả năm nay. Nó rộ lên nhất từ sau khi có kết luận thanh tra của UBND TP.HCM. Theo phổ biến của cấp có thẩm quyền như UBND TP, Sở Thông tin - Truyền thông TP, có mấy việc như sau:
Thứ nhất là tờ báo bị thua lỗ về mặt tài chính và mất khả năng cân đối. Thứ hai là sau kết luận thanh tra, tôi  khi đó là phó tổng biên tập (sau này ông Minh là quyền tổng biên tập báo SGTT - PV) và một anh nữa cũng là phó tổng biên tập có liên đới trách nhiệm với tổng biên tập trước đây cũng bị xử lý kỷ luật. Mà người đã bị kỷ luật thì không thể đảm đương được quyền tổng biên tập. Người ta cho rằng không tìm được người thay thế để đảm đương tờ báo. Người ta cho rằng tờ báo vì lý do tài chính và không có người quản lý thì thôi kết thúc.
Cần phải thấy rằng khi tờ báo bị đình bản vẫn là một thương hiệu tốt, có chỗ đứng trong lòng bạn đọc. Sau khi bị đình bản, cái tên SGTT đó sẽ giao cho Thời báo Kinh tế Sài Gòn để ra một phụ bản mới cũng mang tên SGTT. Tôi cũng được biết Thời báo Kinh tế Sài Gòn sẽ lấy măng sét y hệt như vậy, chỉ thay đổi tên cơ quan chủ quản. Còn toàn bộ hình thức như giấy, màu sắc cũng y như tờ SGTT cũ.
Ông Nguyễn Xuân Minh 
Theo như ông nói thì SGTT bị đình bản là do thua lỗ, không có cán bộ quản lý chủ chốt. Nếu coi tờ báo như một doanh nghiệp thì việc đóng cửa hay đình bản là chuyện bình thường. Trong nước cũng có nhiều tớ báo phải thu gọn lại hay phá sản. Nhưng tại sao việc đình bản của SGTT tạo nên nhiều tranh cãi như vậy?
Đúng là có nhiều tranh cãi như anh nói, ngay cả tranh cãi từ trong SGTT. Anh em cũng đấu tranh, nhiều lần có những kiến nghị lên cấp cao nhất Nhà nước. Đó là người lao động bức xúc. Còn tôi với tư cách tổng biên tập thì phải chấp hành tổ chức kỷ luật của cấp trên. Anh em bức xúc là đúng bởi hơn một trăm con người đang có công ăn việc làm ổn định và cho rằng họ không có lỗi gì. Anh em kiến nghị nhiều cấp khác nhau và đến ngày hôm nay mới thể hiện rõ nhất.
Vì anh em cho rằng việc đóng cửa SGTT xuất phát từ một quyết định hành chính không hợp pháp của UBND TP.HCM. Không đúng pháp luật ở chỗ việc ra hay đóng cửa tờ báo phải là quyết định của cấp thẩm quyền là Bộ Thông tin - Truyền thông.
Thực tế tôi biết rằng những thủ tục hành chính rất nhiêu khê và UBND TP.HCM cũng đã có những nỗ lực để làm đúng trình tự pháp luật chứ không phải là chủ quan làm theo ý muốn của mình. Sáng hôm nay (28.2) mới công bố thu hồi giấy phép của SGTT, của cả hai ấn bản là điện tử và báo in. Khi có quyết định thì báo phải chấp hành chứ báo không thể sống mà cưỡng lại được dù bạn đọc rất yêu quý mình.
Báo đã bớt nhạy cảm
Có ý kiến cho rằng một trong những nguyên nhân khiến SGTT bị đình bản là do có nhiều tuyến bài nhạy cảm và động chạm đến lợi ích của một số người. Là người trong cuộc, ông thấy sao về ý kiến này?
Đúng là có dư luận như vậy, nhất là thông tin trên mạng. Anh em cũng người nói thế này thế kia. Bản thân tôi thì cho rằng đó là thời gian trước đây. Còn sau khi đổi anh Tâm Chánh, tôi lên làm quyền tổng biên tập thì chính đội ngũ của SGTT cũng ngồi lại, rút ra bài học để tự điều chỉnh chuyện này, tức là tôn chỉ mục đích chứ không rất nguy hiểm vì tờ báo đang rất khó khăn.
Trong thực tế chúng tôi đã điều chỉnh điều này chứ không phải không điều chỉnh. Nhưng sau thanh tra có những quyết định mà tôi không nắm bắt được và đến bây giờ tôi vẫn không hiểu hết. Có thể lãnh đạo có tầm nhìn khác lớn hơn mà mình không nhìn được hết. Còn chúng tôi thì phải chấp hành. Tôi khẳng định thời gian này báo không có nhiều chuyện nhạy cảm. Mà báo nào thì cũng có chuyện này chuyện kia. Báo mình cũng không phải là điểm nóng như ngày xửa ngày xưa mà mình từng bị nhắc nhở.
Liên quan đến tài chính của báo, trước đây rõ ràng báo thua lỗ nhưng thời gian gần đây đã tự cân đối được tài chính, thưa ông?
Tôi sẽ không giấu giếm tình hình tài chính của báo. Đúng là mấy năm gần đây báo có lãi. Nhưng phải nói rõ là báo không có lãi thực bởi vì nợ cũ quá lớn. Chúng tôi làm ra rồi phải thanh toán các khoản nợ đó, từ đó mình vẫn âm. Còn nếu gói nợ lại thì tờ báo vẫn có lãi. Nợ cũ 50 tỉ đồng quá lớn. Năm 2011, có những lúc lãi suất lên tới 24%/năm thì mình làm bao nhiêu ngân hàng, nợ giấy, nợ in nuốt đến đó. Năm 2012, SGTT trả lãi hơn 8 tỉ đồng. Lý do tài chính của báo mất cân đối là đúng.
Nhưng có lúc báo có phương án là bán trụ sở để trả nợ và chấp nhận làm lại từ đầu?
Nó có vấn đề như thề này. Sau khi thanh tra có kết luận thì cho phép báo làm một đề án tài cấu trúc tờ báo trong đó tập trung vào vấn đề tài chính, tôn chỉ và mục đích… Chúng tôi đã làm điều đó, trong đó đưa ra khả năng báo bán trụ sở, cân đối lại tài chính thì năm đầu lãi bao nhiêu, năm sau lãi bao nhiêu... Nhưng phương án tái cấu trúc này lại không được chọn. Họ không bằng lòng với phương án tái cấu trúc đó mặc dù trước đó có chỉ đạo tái cấu trúc. Hiện nay Thời báo Kinh tế Sài Gòn đang giữ phương án tái cấu trúc của chúng tôi và có lẽ sẽ làm theo hướng đó.
Một phóng viên được ký hợp đồng
Sau khi báo đình bản, công việc của hơn 100 cán bộ, nhân viên và phóng viên của báo được giải quyết ra sao?
Khi có một số vấn đề xảy ra, có một số anh em ra đi. Vì mưu sinh, gia đình nên họ phải ra đi là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đa phần đều ở lại làm việc dù có những lúc báo vẫn nợ lương và nhuận bút. Một số nơi khi hay tin cũng có điện cho tôi bảo sẽ nhận người này người nọ của báo. Đó cũng là chuyện bình thường.
Trong cuộc họp gần đây nhất, UBND TP.HCM cũng đề nghị Thời báo Kinh tế Sài Gòn nên nhận đội ngũ của SGTT. Thời báo Kinh tế Sài Gòn cũng đã đồng ý. Nhưng họ cũng là đơn vị độc lập cần phải có sự tính toán, tìm hiểu cho phù hợp. Cho tới giờ này thông tin tôi nắm được là chỉ có một phóng viên được ký hợp đồng, số còn lại đang tiếp tục thỏa thuận.
Thời báo Kinh tế Sài Gòn chỉ đồng ý nhận khối nội dung nếu phù hợp, còn khối trị sự gặp khó khăn. Tinh thần cuộc họp của UBND TP.HCM, sẽ giới thiệu khối trị sự cho Sở Công Thương TP.HCM để giới thiệu hệ thống chân rết của họ xem ai có tay nghề giới thiệu người đó.
Nhưng cũng có thông tin là Thời báo Kinh tế Sài Gòn không muốn nhận SGTT bởi chính bản thân họ cũng đang gặp khó khăn?
Vấn đề này tôi rất chia sẻ với anh chị ở Thời báo Kinh tế Sài Gòn. Bởi tôi biết ngoại trừ một số báo lớn thì hầu như báo nào cũng gặp khó khăn. Nhưng cần phải hiểu cho đây là quyết định của cấp trên mà cấp dưới phải chấp hành. Thực tế là tờ kia cũng khó và họ phải chấp hành quyết định trên. Chuyện nhận một tờ báo thì họ phải cân đong đo đếm cho phù hợp. Nếu là tôi, tôi cũng vậy. Vì vậy đối với tờ báo Thời báo Kinh tế Sài Gòn không thể trách móc họ được. Họ thương mình thì thương nhưng trước mặt họ phải thương bản thân họ đã chứ. Không thể ép họ được. Nhưng ở đây UBND TP vẫn muốn duy trì tờ báo đó thì có con người của tờ báo đó vẫn tốt hơn chứ.
Có thông tin nhóm người của SGTT sẽ thành lập một tờ báo khác?
Tôi cũng có nghe thông tin anh em kiếm một tờ báo nào đó để quây quần đội ngũ cũ lại làm nhưng tôi không liên quan đến vấn đề này. Giờ tôi mệt mỏi lắm rồi.
Sáng nay công bố đình bản xong, có quyết định điều về cơ quan chủ quản là Trung tâm Xúc tiến đầu tư TP. Tuy nhiên sức khỏe của tôi không được tốt nên tôi sẽ xin nghỉ hưu non. Mọi thủ tục tôi đang làm.
Cám ơn ông!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Từ tổng thống thành tội phạm bị truy lùng

tội phạm bị hệ thống pháp luật Ukraina truy lùng khẩn cấp, với tội danh chịu trách nhiệm về cái chết của hơn 80 công dân trong các cuộc nổi dậy trong tháng 2/2014 này.


Viktor Yanukovych, 64 tuổi , được bầu làm tổng thống của nước Cộng hòa Ukraina trong năm 2010, nhậm chức từ ngày 25/2/2010 và bị Quốc hội phế truất ngày 22/2/2014, với tỷ lệ bỏ phiếu thuận là 328/450.
Theo tin các hãng thông tấn Pháp và Đức ngày 21/2 Viktor Yanukovych đã rời thủ đô Kyiv đi Kharkiv, một thành phố ở phía đông gần biên giới với nước Nga.



Cũng ngày thứ sáu 22/2 lịch sử ấy, sau khi được trả tự do, bà Yulia Tymoshenko, lãnh tụ khối BUT-Fatherland, bà ra ngay Quảng trường Độc lập ở trung tâm thủ đô và tuyên bố trước hơn 20 vạn quần chúng:’’ Chế độ độc đoán chuyên chế đã sụp đổ".  Bà kêu gọi nhân dân giữ vững ý chí đấu tranh, hãy chia nhau ở lại quảng trường lịch sử này và ở các dinh thự quan trọng để tiếp tục cuộc đấu tranh không bạo lực, trước mắt là đến cuộc bầu cử 25/5/2014 sắp tới. Bà tuyên bố sẽ ra ứng cử tổng thống trong dịp này.
Bà Yulia Tymoshenko cũng tuyên bố những kẻ đã đàn áp và gây nên cái chết của hơn 80 người trong những ngày qua phải bị bắt giữ để trả lời trước pháp luật về tội ác giết người của chúng. Một người chịu trách nhiệm chính là nguyên tổng thống Viktor Yanukovych vừa bị phế truất. Từ Kharkiv, Viktor Yanukovych tuyên bố chống lại ‘’cuộc đảo chính phi pháp’’ và vẫn tự nhận là tổng thống hợp pháp. Nhưng ông ta biệt tăm.
Ngày 24 /2 lệnh truy nã Viktor Yanukovych được ban hành, Bộ Công an phát động một cuộc truy lùng trên quy mô lớn. Báo Pháp le Figaro ngày 23/2 cho biết theo tin từ Kharkiv, vào chập tối 22/2 Viktor Yanukovych và một vài bộ hạ đã đi trên 2 xe bọc thép đến sân bay trong vùng và định lên một chiếc mày bay nhỏ để bay sang Nga, nhưng máy bay đã bị ‘’cơ quan quản lý sân bay ngăn chặn không được cất cánh vì họ không có đủ giấy tờ hợp lệ ’’. Sau đó họ lên xe bọc thép đi đâu không rõ.
Nhân dân thủ đô đã kéo vào tư dinh của Viktor Yanukovych, một lâu đài hoành tráng vào loại đặc biệt, có nhiều tài sản quý giá, nhiều đồ cổ, tác phẩm hội họa hiếm, nhiều tượng và cả một vườn thú riêng - tất cả đến nay vẫn được coi là tài sản riêng của Viktor Yanukovych. Quốc hội đã ra quyết định ngôi nhà này từ nay thuộc tài sản nhà nước. Nhiều tốp thanh niên nổi dậy đã chiếm giữ cơ sở này từ đêm 21/2 với ý thức công dân cao, bảo vệ tất cả tài sản được nguyên vẹn cho dù đã có hàng chục vạn người nô nức đến quan sát.
Viktor Yanukovych và bà Yulia Tymoshenko là 2 đối thủ chính trị chính ở Ukraina, theo 2 đường lối đối lập. Ông Yanukovych là lãnh tụ của Đảng các vùng miền (Parti des Régions) , chủ trương gắn bó lâu dài với nước Nga, chủ yếu dựa vào gần nửa nước thuộc các tỉnh phía Đông giáp giới Nga, nhân dân chủ yếu nói tiếng Nga. Nước Nga của ông Putin hết sức yểm trợ, ủng hộ xu hướng chính trị này, còn dùng món nợ lớn lưu cữu của Ukraina và nguồn dầu và khí đốt từ Nga để gây sức ép lớn.
Bà Yulia Tymoshenko, 54 tuổi, chuyên gia kinh tế, nhà kinh doanh, lãnh tụ của liên minh Tổ Quốc (Fatherland), chủ trương có quan hệ bình đẳng với nước Nga, nhưng ngả dần về phương Tây do những giá trị tinh thần về Dân chủ, Nhân quyền, cũng như thế mạnh bền vững về kinh tế - tài chính - thương mại quốc tế. Bà đã từng làm thủ tứơng 2 lần, lần đầu từ 21/11/2002 đến 5/1/2005 , lần sau từ 4/8/2006 đến 18/12/2007. Tháng 10/2011 bà bị kết án kinh tế «làm thiệt hại tài sản quốc gia» và bị tuyên án 7 năm tù giam. Trong tù bà bị đánh đập, tra khảo rất tàn bạo.
Ở giữa 2 thế lực trên là môt loạt các chính đảng nhỏ như Đảng Xã hội, Đảng Cộng sản, Đảng độc lập Svoboda, Đảng Xã hội Dân chủ, Đảng Cải cách. Các đảng nhỏ này đang bị phân hóa để gia nhập 2 khối đối lập.
Do thế địa lý - chính trị nên ảnh hưởng của các nước láng giềng trực tiếp của Ukraina rất quan trọng. Ukraina có 4.566 km biên giới, trong đó 1.576 km giáp Nga, 891 km giáp Belarus, còn 428 km giáp Ba Lan, 90km giáp Slovakia, 103 km giáp Hungary, 362 km giáp Romania và 940 km giáp Moldovia.
Hiện Ukraina có hơn 1 triệu dân sống ở nước ngoài , phần lớn là trí thức thanh niên, các nhà kinh doanh rời nước sau khi Liên bang Xô viết tan vỡ, đổi mới về chính trị chập chờn, không rõ ràng, di sản cộng sản còn nặng, rồi rộ lên khi gặp khủng hỏang kinh tế năm 2008. Số di dân này ủng hộ mạnh mẽ xu hướng thân phương Tây.
Tình hình từ tháng 9/2013 đến nay có bước đột biến do tình hình chính trị biến chuyển, tâm lý xã hội có những thay đổi rõ, cán cân so sánh giữa các phe nhóm chuyển động, nạn tham nhũng lan tràn do cung cách cai trị kiểu XHCN – CS vẫn dai dẳng làm lòng dân không yên. Việc hạ tượng Lenin biểu hiện tâm lý đoạn tuyệt với quá khứ. Xu thế ngả sang phương Tây cả về ý thức hệ dân chủ cả về hợp tác kinh tế lên khá mạnh. Đã vậy các nước láng giềng Trung Âu vốn trong phe XHCN dứt khoát với những cung cách cai trị cũ, phát triển ổn định như Slovakia, Romania, đặc biệt là Hungary và Ba Lan có tác động mạnh vào Ukraina. Cả khối Liên minh châu Âu UE chìa tay sẵn sàng chào đón Ukraina gia nhập Liên Minh UE và khối đồng Euro.
Giữa cuộc khủng hoảng của tuần qua, 3 ngoại trưởng Đức, Pháp và Ba Lan đã sang ngay Kyiv thúc đẩy thỏa thuận giữa các phe đối lập, buộc lực lượng đàn áp phải rút hết khỏi quảng trường Độc Lập, dẫn đến cuộc bỏ chạy của Tổng thống Viktor Yanukovych và việc bà Yulia Tymoshenko được trả tự do là một chuyển biến rất cơ bản.
Vấn đề hiện nay là xem nước Nga của ông Putin phản ứng ra sao trước chuyển biến to lớn này ở Kyiv. Sự can thiệp của Nga lúc này xem ra rất hạn chế. Vì chính Nga đang phải đối phó với phong trào đòi dân chủ và nhân quyền khá mạnh. Ukraina có thể bị phân hóa thành nội chiến giữa 2 vùng Tây và Đông không? Tôi vừa có dịp gặp và trao đổi với 2 vị giáo sư đại học ở Paris vốn là người gốc Ukraina theo dõi chặt tình hình , 2 vị cho biết : « Chính dân phía đông lại chán ghét cung cách cai trị độc đoán thời CS, chính vùng Donbass phía đông là nạn nhân của khủng bố dưới thời Stalin - Beria rất rùng rợn, chúng tôi, cả dân phía đông và dân phía Tây, đều mong muốn có một nước Ukraina mới, dân chủ, phát triển, có nền pháp trị công minh, như là Ba Lan, Hungary và Czech ở rất gần chúng tôi vậy’’.
Số phận của nguyên tổng thống Viktor Yanukovych sẽ ra sao? Tổng thống Nga Putin có tiếp tục công nhận ông ta không? và có cho ông ta cư trú chính trị hay không ? Hay ông ta phải chạy sang một nước nào khác?
Sau Saddam Hussein, sau Muammar Gaddafi, sau Osama bin Laden, lại thêm một tổng thống độc đoán tham nhũng cỡ bự Viktor Yanukovych bị truy lùng trốn chạy. Bản danh sách này chắc sẽ còn dài.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Những động thái của hạm đội Biển Đen lừng danh của Nga

(VTC News) - Những động thái của hạm đội Biển Đen lừng danh của Nga đang đóng quân tại Ukraine theo hợp đồng cho thuê kéo dài đến năm 2042 thu hút sự chú ý của truyền thông quốc tế.

Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nga Anatoly Antonov nói với báo giới: "Hiện nay tất cả các đơn vị của Hạm đội Biển Đen vẫn hoạt động theo các kế hoạch thường ngày, bao gồm cả cuộc tập trận với 150.000 binh sĩ. Hành động đó không phải là mối đe dọa".
Ông cũng nói thêm vị trí, sức mạnh và số lượng vũ khí, binh sĩ vẫn đúng với các thỏa thuận giữa 2 nước.
Tuyên bố của Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nga được đưa ra vài giờ sau khi một nhóm vũ trang không rõ danh tính đã chiếm đóng một số tòa nhà của chính phủ Ukraine ở Crimea như nhà Quốc hội, Hội đồng các Bộ trưởng.
Tàu chiến của Hạm đội Biển Đen, Hải quân Nga
Những người này cũng đã cắm quốc kỳ Nga lên nóc các tòa nhà mà họ chiếm giữ.
Bán đảo Crimea từng là lãnh thổ của Liên Xô cho tới năm 1954 khi Liên Xô nhượng lại chủ quyền cho Ukraine, lúc đó vẫn còn theo chủ nghĩa xã hội.
Bán đảo này còn có tầm quan trọng đặc biệt bởi có cảng Sevastopol, nơi hạm đội Biển Đen lừng danh của Nga đang đóng quân theo hợp đồng cho thuê kéo dài đến năm 2042.
Hiện nay có khoảng 1/2 người dân ở Crimea nói tiếng Nga và lên tiếng ủng hộ chính sách thân Nga.
Trong khi bạo loạn đã diễn ra ở khu vực giữa các nhóm người thân Nga và phương Tây thì Matxcơva khẳng định họ không can thiệp vào nội bộ láng giềng mà chỉ bày tỏ sự lo lắng về việc phân biệt đối xử với người Nga ở Ukraine.
Mặc dù Nga đã khẳng định không can thiệp vào tình hình nội bộ Ukraine nhưng Tổng thống lâm thời Oleksandr Turchynov vẫn cảnh báo 'mọi hành động của các lực lượng Nga bên ngoài căn cứ đều được xem là xâm lược quân sự'.
Tùng Đinh


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Ông Trần Văn Truyền có bệnh gì không?


   Sau khi báo Người cao tuổi đưa những dinh thự, biệt thự, nhà đất, trong khối tài sản được cho là của ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ, đã thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận. nhiều người dân bàn tán và cười mỉa mai “không tham nhũng làm sao có nhiều tiền như vậy”. Hôm qua PV đã có cuộc phỏng vấn, ông nói:
 “Tôi sẵn sàng cung cấp các thông tin và minh định về tài sản của mình với cơ quan chức năng Trung ương, nếu các cơ quan này có nhu cầu xác minh, làm rõ…”
  Nghe ông thanh minh, tôi nghĩ ông nói điều này với các cháu chưa đến tuổi đến trường các cháu còn nghe, còn với người dân không một ai tin. Anh em ruột thịt cũng không mấy người lại cho nhau một khối tài sản lớn như vậy, nhưng trong cuộc sống không nhất thiết là ruột thịt họ sẵn sàng hiến gan, thận, máu để cứu sống nhau vì đó là tình người, những thứ này cao hơn cả tiền. Thử tìm đâu một người em nuôi nặng tình đến thế, chỉ khi ông đã từng cứu sống hoặc bao che gia đình họ thoát tội, nay họ đền ơn.
 Còn con ông không có tên trong hàng ngũ doanh nhân, chỉ là môi giới bán bia và nước ngọt mà có tiền về xây dựng nhà hàng nhiều chục tỉ. 
  Một thời ông là thanh bảo kiếm của Chính phủ, ông đa nhiều lần vung bảo kiếm để đem lại trong sạch cho cán bộ, loại nhiều sâu bọ gây hại cho đất nước. Ông biết bao vụ trộm gỗ xưa, loại gỗ được xếp vào hàng quý hiếm, đã bị tòa xét xử, nay mấy ngôi nhà của ông làm chính bằng loại gỗ quý này.

 Ông nói “Trường ĐH Kiến trúc TP.HCM động viên và giúp cho bản vẽ thiết kế một ngôi nhà có kiến trúc hơi xưa nhưng cách tân một xíu. Thực sự là tôi không lường hết được nó lại lớn như thế vì anh em thiết kế rồi tổ chức thi công luôn”. 
    Ông là chủ ngôi nhà mà để thợ họ muốn làm thì làm chỉ khi ông bị bệnh thiểu năng tuần hoàn não”

Phần nhận xét hiển thị trên trang

người làm sống lại dòng văn học hiện thực nhân đạo



Nhà văn Hoàng Minh Tường
Hôm rồi, tôi đến thăm ông giáo già, cựu giảng viên đại học. Ông là lứa sinh viên đầu tiên, được sang Đức du học, vào đầu thập niên sáu mươi của thế kỷ trước. Vì vướng vào vụ án ủng hộ chủ nghĩa xét lại, nên ông ở lại Đức. Nhân nói về, cuốn sách (tiểu thuyết) lịch sử Nguyên Khí của nhà văn Hoàng Minh Tường, không được phép xuất bản, ông phàn nàn: Cứ gì trong nước, ngay đến cuốn Thơ Người Việt Ở Đức, xuất bản ở Berlin, không hiểu có bàn tay lông lá nối dài nào đứng sau, cũng đang tìm cách đình chỉ, thu hồi đấy. Rồi ông than thở: Sự định hướng tư tưởng, kiểm duyệt xuất bản đã bóp chết bao tài năng văn học, nghệ thuật. Câu nói của ông, chợt làm tôi nhớ đến lời kể về giấc mơ của Nguyễn Kỳ Vọng. Một nhân vật trongThời Của Thánh Thần, cuốn sách cũng bị thu hồi của Hoàng Minh Tường:
“…Tôi mơ gặp anh Vỹ tôi. Anh Vỹ mặc bộ quần áo trắng, treo ngược người, như trồng cây chuối trước nhà thờ ở Nguyễn Kỳ Viên. Tôi đến định cởi dây thừng cho Vỹ. Nhưng Vỹ xua tay và bảo: “Anh không muốn sống nữa”. Tôi hỏi vì sao? Vỹ bảo: “Có nhà sử học vừa viết rằng Cách mạng nước ta không phải mãi tháng Tám năm 1945 mới thành công mà đã giành chính quyền từ tay thực dân Pháp từ năm 1930… Đọc đến đây anh không muốn sống nữa. Vì nếu như vậy thì văn học nghệ thuật nước nhà làm sao có được những trào lưu như Thơ Mới, Tiểu thuyết Thứ Bẩy, Tự lực Văn đoàn, những Tân nhạc, Mỹ thuật Đông Dương… mà hàng loạt tên tuổi lừng danh đã làm vẻ vang cho xứ sở, như Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Văn Cao, Đoàn Chuẩn, Nguyễn Văn Thương, Nguyễn Xuân Khoát, Nguyễn Gia Trí, Tô Ngọc Vân, Bùi Xuân Phái, Nguyễn Tư Nghiêm, Nguyễn Sáng, Dương Bích Liên…”
Vâng! Chỉ là một giấc mơ như vậy, nhưng khi đọc Hoàng Minh Tường, tôi đã cảm được tư tưởng, nỗi đau của ông, nằm trọn trong giấc mơ đó. Và nó không chỉ có ở Thời Của Thánh Thần, mà còn xuyên suốt sự nghiệp sáng tác của ông.
Nhà văn Hoàng Minh Tường sinh năm 1948 tại Ứng Hòa, tỉnh Hà Tây, trong một gia đình thuần nông. Ông đến với văn chương trong một lần Bộ Giáo Dục mở cuộc thi viết về ngành, một cách ngẫu nhiên, khi đang dạy học ở Việt Bắc. Thông thường, các nhà văn bắt tay viết truyện dài, tiểu thuyết khi đủ vốn sống và đã có trải nghiệm từ truyện ngắn. Nhưng Hoàng Minh Tường ngược lại, đặt viên gạch đầu tiên, bằng tiểu thuyết Đầu Sông, cho sự nghiệp viết văn của mình. Đây là cuốn sách, được cho là “hiền lành” nhất của ông và nghe đâu cũng được ẵm giải của ngành chủ quản.
Là người đi nhiều, viết nhiều, nhưng Hoàng Minh Tường vẫn gắn bó với đề tài nông thôn, những người nông, ngư dân, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Phải nói thẳng, ông là nhà văn âm thầm và can trường. Bằng ngòi bút của mình, ông cày tung lên những mảng đen, bóng tối, nỗi đau con người trong xã hội đương thời. Ông đã có tới ba cuốn tiểu thuyết bị thổi còi, cấm, đình chỉ phát hành. Đó là những cuốn sách, đang góp phần làm hồi sinh lại dòng văn học hiện thực nhân đạo, dù nó đã bị tuyên án tử hình từ mùa thu năm 1945 và hành quyết vào những năm sau 1954.
Thật vậy, người nối lại được mạch văn hiện thực phê phán của những Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nam Cao, Nguyên Hồng…chắc chắn, là một trong những người đầu tiên tôi nghĩ đến là ông, nhà văn Hoàng Minh Tường. Và (tiểu thuyết) Thời Của Thánh Thần là cuốn sách tiêu biểu nhất của ông, đã nói lên điều này.
Thật ra, Hoàng Minh Tường, không phải là nhà văn đầu tiên bẻ cái ổ khóa cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp…những đề tài được cho là cấm kỵ, chạm nọc này ra. Mà ngay từ năm 1957, Vũ Bão đã bắn phát súng đầu tiên bằng tác phẩm Sắp Cưới…Để rồi đến mãi hơn ba mươi năm sau, lợi dụng sự hô hào cởi trói cho các văn nghệ sỹ của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Trần Mạnh Hảo với Ly Thân, Ngô Ngọc Bội với Ác Mộng, lần lượt ra lò. Nhưng các bác nhà văn tiên phong này, trước sau đều bị đánh cho tơi bời khói lửa. Những năm gần đây, không khí có vẻ dịu lại, nên một số nhà văn trở lại với đề tài này, như Dưới Chín Tầng Trời của Dương Hướng, Cuồng Phong của Nguyễn Phan Hách, Ba Người Khác của Tô Hoài…Và đặc biệt Thời Của Thánh Thần của Hoàng Minh Tường. Cuốn sách này, đã gây chấn động văn đàn, không những trong nước, còn vang ra đến hải ngoại. Làm cho nhiều người liên tưởng đến sức nổ Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh.
Cải cách ruộng đất, không những đã được định hướng về tư tưởng, hành động mà nó còn là một kịch bản, công thức áp dụng cho từng làng quê trong thời kỳ sục sôi đó. Định mức, chỉ tiêu địa chủ cũng như kích động, sử dụng ngay con cháu, người ở để đấu tố, chỉ điểm, đã được sắp xếp theo một khuân mẫu. Sự tan đàn xẻ ghé, người đi, kẻ ở lại, trong một xã hội vô luân ấy, là một điều khó tránh khỏi. Do vậy, khi đọc Thời Của Thánh Thần, ta thấy cách dựng truyện, cũng như hành động nhân vật có nhiều tình tiết trùng với những tác phẩm của các nhà văn khác, cùng viết về đề tài này. Âu đó cũng là điều dễ hiểu. Như trong cải cách ruộng đất, gia đình tôi đã phải gánh chịu, có rất nhiều tình tiết giống trong Thời Của Thánh Thần. Thím tôi lúc đó mới 16 tuổi, bị các ông đội kích động, mua chuộc đấu tố chính bố mẹ chồng, tức ông bà nội tôi, cụ Cửu Điếm (Đỗ Văn Điếm) làng Cát Chử, Trực Ninh, Nam Định. Sau đó, thím chỉ điểm cho đội những nơi cất giấu vàng bạc. Bác ruột tôi, bà Lý Âm bị người con nuôi tên Phố, đấu tố làm nhục, tức đến mức xé quần áo bện thành dây, thắt cổ chết ngay trong đêm. Sau sửa sai, bà nội tôi lên Hà Nội, nhờ bà ngoại tôi, là bác của ông chủ tịch ủy ban cải cách TW, dẫn đến quốc hội, gặp ông chủ tịch. Năm sau, họ mới trả cho cái từ đường họ Đỗ, để có nơi tá túc. Vâng! Cái nỗi đau này, tôi đã viêt thành truyện, Những Ngày Tháng Không Bình Yên.
Thật vậy! với đề tài này, không phải dễ viết, nó có mặt hạn chế cho sự sáng tạo của nhà văn. Nếu như hình tượng hóa nhân vật một cách quá thái, sẽ mất đi tính lịch sử. Và tiểu thuyết hóa sự việc nó sẽ mất đi tính hiện thực phê phán. Làm cho người đọc có cảm giác giả giả, không thật. Do vậy, khi viết nhà văn cần có một sự dung hòa.
Nói là như vậy, nhưng tôi cho rằng, Hoàng Minh Tường đã đưa nhân vật Nguyễn Thị Kỳ Hậu vàoThời Của Thánh Thần, là một sáng tạo rất nhân văn. Khi nhìn thấy cha, ông Kỳ Phúc bị đấu tố làm nhục, dộng đầu xuống đất tự tử, cô bé Nguyễn Thị Kỳ Hậu sợ quá, từ đó trở nên câm lặng, với cuộc sống vật vờ. Hình ảnh nhân vật này, chợt làm cho tôi liên tưởng đến, sự thui chột tinh thần của con người trước cái ác, cái vô luân, không chỉ một thế hệ, và đóng khung trong một làng xã, hay một tỉnh, thành… trong suốt trên nửa thế kỷ qua. Tuy Nguyễn Thị Kỳ Hậu chỉ là nhân vật mờ nhạt, thấp thoáng ở phía sau, nhưng nó lại phản ánh hiện thực, phê phán một cách rất sâu sắc, thâm cay.
Khi đọc và viết về Thời Của Thánh Thần, tôi không nghĩ nó là tiểu thuyết. Dư âm và hồn cốt câu chuyện, dường như có lời chậm rãi, thủ thỉ của bà, kể cho tôi nghe thuở nào.
Với cái tựa Thời Của Thánh Thần, nó đã tóm gọn được tư tưởng, suy nghĩ của nhà văn Hoàng Minh Tường một cách trọn vẹn về đời sống, xã hội con người, từ trên nửa thế kỷ qua. Thật ra, cái tựa này là sự ẩn ý của tác giả muốn hướng người đọc, về giai đoạn mộng mị, không có thật này. Vì thánh thần nào, lại đi vật chết con cháu bằng những cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm…? Và có ai đã gặp, nhìn thấy các ngài? Mà chỉ thấy những điều quái gở, lừa dối, trong cái đường lối không tưởng, đang diễn ra trong xã hội đương thời. Sự thù hằn, đấu tố, giam cầm, đày đọa nhau về cả thể xác lẫn tâm hồn, dẫn đến mọi quan hệ làng xóm, gia đình, dòng họ bị đảo lộn tùng phèo. Thời linh hồn người đã biến thành con. Một thứ con mà tôi không thể gọi thành tên. Và nó hoàn toàn ngược lại với lòng nhân của các vị Thánh nhân.
Những cái tựa: Tốt sang sông, hay Những người khốn khổ, là ý định ban đầu của tác giả, với tôi, nó không có tính khái quát và hình tượng sâu sắc bằng Thời Của Thánh Thần.
Tuy Thời Của Thánh Thần không có những đoạn văn tả cảnh, tả tình đẹp và mượt mà như trong Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh, nhưng lời văn của Hoàng Minh Tường lại có cái thong thả, dân dã, nó chầm chậm ngấm dần vào lòng người. Đọc Thời Của Thánh Thần, ta thấy Hoàng Minh Tường đã đưa nhiều khẩu ngữ, nhất là thành ngữ vào trang văn của mình, làm cho câu văn sinh động, gần gũi với người đọc hơn. Và đúng như vậy, đọc văn của ông, ta có cảm giác gặp lại hình bóng của các nhà văn tiền bối Ngô Tất Tố, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Nguyên Hồng… ở trong đó.
Thời Của Thánh Thần, được xuất bản vào mùa thu 2008, vừa chạm tay bạn đọc, đã có lệnh thu hồi. Cái lệnh từ trên giời rơi xuống này, hỏi từ bác trưởng ban tuyên huấn TW trở xuống, ai cũng ngơ ngác không biết, không thể trả lời. Ấy vậy, mà nó đủ sức đưa Thời Của Thánh Thần nhập kho. Cũng may, Hoàng Minh Tường không phải nhập cùng. Nhưng nghe nói, “nhà xuất bản” Đinh Lễ (Hà Nội) vẫn cho ra lò đều đều, chứng minh sức sống mãnh liệt của Thời Thánh Thần. Như vậy, những thiệt hại nặng nề về vật chất, tinh thần của tác giả, ai dám nói, Thánh Thần đã không vận vào và vật cổ ngay tức thì Hoàng Minh Tường nào?
Từ tấn bi kịch của gia đình họ Nguyễn Kỳ, Thời Thánh Thần mở ra tấn bi kịch của cả một dân tộc trải dài trên nửa thế kỷ. Từ cải cách ruộng đất, đến nhân văn giai phẩm, hợp tác hóa, cho đến biến cố 1975, cải tạo công thương và cuộc vượt biên, di tản lớn nhất trong lịch sử dân tộc. Những chính sách sai lầm, mù quáng không tưởng ấy, đưa đất nước đi vào ngõ cụt. Mỗi nhân vật là một mũi dao, bóc tách dần ra mọi địa tầng ung nhọt của xã hội, rồi như những lát cắt, được Hoàng Minh Tường đặt vào trang viết. Với mảng đề tài dài và rộng như vậy, nên Thời Của Thánh Thần có nhiều nhân vật chính, nhân vật trung tâm. Nguyễn Kỳ Khôi là một trong những nhân vật trung tâm ấy.
Theo Việt Minh từ khi biết rình, nhìn trộm đàn bà tắm và là người có chút học vấn, nên chỉ trong thời gian ngắn Nguyễn Kỳ Khôi đã gỡ bỏ được cái tên cúng cơm, lột xác thành Chiến Thắng Lợi. Với mớ lý thuyết giáo điều hoang tưởng, và lối sống đổi màu của loài kỳ nhông ấy, Chiến Thắng Lợi từng bước leo lên, ngồi vào chiếc ghế cao chót vót của quyền lực. Cùng nhau để lại những dấu ấn lịch sử, như cải cách, nhân văn… man rợ đến kinh hoàng. Sự giả tạo, dối trá đó là nhân cách điển hình của những lãnh đạo đương thời như Tư Vuông, Văn Quyền…Cùng với sự hoang tưởng mu muội của quyền lực, chính sách Giá-Lương-Tiền dẫn đến cái đói và bệnh tật bao trùm lên toàn quốc sau này. Cái thời, cột điện biết đi, nó cũng rời khỏi đất Việt. Bàng hoàng đến nỗi đạo diễn Trần văn Thủy ngơ ngác, phải đi tìm lại sự tử tế cho con người, cho xã hội (bằng Câu Chuyện Người Tử Tế).
Với bản chất kiêu ngạo, độc quyền chân lý một cách tàn bạo, Chiến Thắng Lợi cùng với Tư Vuông đã đẩy chính người em ruột mình, một nhà thơ tài năng, tự do tư tưởng, tự do sáng tác vào tù, hành hạ đến phế tàn. Chân lý nào? Chủ nghĩa, hay Thánh Thần nào? Đã biến một Nguyễn Kỳ Khôi trong sáng, lễ giáo là thế, trở thành Chiến Thắng Lợi, như kẻ vô học, dối trá và tàn nhẫn đến như vậy. Chúng ta đọc lại đoạn thoại dưới đây, để thấy được cái không tình người, vô nhân tính ngay cả với cha mẹ, dòng họ của ông quan cách mạng Chiến Thắng Lợi, khi biết tin người em Nguyễn Kỳ Vọng đã di cư vào Nam:
“- Nó bỏ đi Nam rồi. Nó có thư để lại cho các anh…
Không để ông Lý nói hết, Lợi đã đập hai tay xuống chiếc tràng ký, rít qua kẽ răng:
- Thầy giết anh em chúng tôi rồi.
- Thì thầy u cũng như các anh. Nó đi rồi mới biết. Nó nghe chúng bạn rủ rê… – Đầu ông Lý Phúc rũ xuống, như một tội đồ.
- Chúng bạn nào rủ rê? Thầy xui nó. Thầy muốn bắt cá hai tay. Rút cục thầy vẫn lòi ra cái bản chất tư sản phong kiến, chân nọ chân kia. Thằng Vọng cam tâm làm tay sai cho địch rồi. Nó đã nhảy sang chiến tuyến bên kia rồi. Nó chính là một thằng Việt gian phán động. Tôi mà biết âm mưu phản dân hại nước của nó từ trước, tôi sẽ bắn bỏ – Lợi vừa nói dằn tìm tiếng vừa đưa tay vào bao súng, như một phản xạ – Hai thằng chúng tôi không quản hy sinh xương máu, đi theo cách mạng là muốn cứu cho cái lý lịch bất hảo của gia đình này. Vậy mà thầy và nó đã làm hỏng tất cả.
- Anh đừng nghĩ thế – ông Lý Phúc cố kìm nén – Ai làm người ấy chịu. Thằng Vọng làm, cùng lắm là tôi với u các anh phải chịu chứ không đến lượt các anh. Chính phủ Việt Minh sẽ công tâm mà nhận ra chuyện này…
Lợi vò đầu, bứt tóc. Anh giơ tay đấm vào ngực mình thùm thụp. anh tiên cảm thấy hiểm hoạ mà Vọng sẽ mang đến.
- Đã đến nước này thì tôi cũng nói thật với thầy. Tôi phải từ thằng Vọng. Từ nay thầy u và cái chi họ Nguyễn Kỳ này đừng gọi tôi là Nguyễn Kỳ Khôi nữa. Thằng Khôi đã chết rồi. Mấy năm ở Việt Bắc, tôi đã có tên mới là Chiến Thắng Lợi…” (trích chương 7-Thời Của Thánh Thần)
Nếu Chiến Thắng Lợi, Tư Vuông là hình tượng, nhân vật giả dối, kiêu căng đến mù quáng, thì Nguyễn Kỳ Vỹ là một nhà thơ tài năng, giầu cá tính, thật thà và trung thực. Tôi nghĩ, Hoàng Minh Tường đã xây dựng thành công nhân vật Nguyễn Kỳ Vỹ, một nhân vật điển hình bị hành hạ, đàn áp, bóp nghẹt suy nghĩ và tư tưởng. Đây cũng là một nhân vật thành công nhất Thời Của Thánh Thần. Chỉ một hình tượng nhà thơ Nguyễn Kỳ Vỹ, đã hội tụ đủ tài năng nhân cách của những, Lê Đạt, Phùng Quán, Bùi Ngọc Tấn, Vũ Thư Hiên…và một Trần Dần, dám cả gan phê phán tập thơ Việt Bắc của Tố Hữu.
Trong hoàn cảnh, xã hội như vậy, quả thật, ít có nhà văn đủ dũng khí như Hoàng Minh Tường, dám dùng bút chọc thủng chiếc ô thượng tầng (cao ngất ngưởng). Ở đây là nhà thơ cách mạng, nhà lãnh đạo tư tưởng cấp cao nhất Tư Vuông.
Có một điều thú vị, tác giả không xoáy sâu, hoặc mở ra nhiều chi tiết hình ảnh, nhân vật, những cảnh bắt bớ, phê bình một cách qui mô. Mà chỉ một Nguyễn Kỳ Vỹ và vài người bạn văn, như Châu Hà, Du San…Nhưng người đọc không những cảm nhận được, mà nó còn hiển hiện lên trước mắt sự nóng bỏng đến nghẹt thở, rất thật, rất rõ như đang phải sống trong cái không khí Nhân Văn Giai Phẩm vậy, dù nó đã đi qua trên nửa thế kỷ. Vâng! Đấy là cái tâm, cái tài của nhà văn.
Tôi cho rằng, tác giả rất thâm thúy, khi gắn nhà thơ với cái nghề chữa trĩ. Hình ảnh so sánh bi hài, đắng chát này như một lời phê phán, tố cáo sâu sắc nhất về sự khinh miệt rẻ rúng trí thức, đàn áp tư tưởng, con người đối với các văn nghệ sỹ của chế độ đương thời. Cái sự cay đắng ấy, nó còn bi hài hơn, khi chính những người ngồi tù, không được biết tội danh, kẻ gác tù cũng mơ màng không hiểu. Con người, xã hội như đang luẩn quẩn, quay cuồng sống trong một màn sương mù dầy đặc vậy. Đoạn trích dưới đây, đã diễn lại cái bi hài ấy, của nhà thơ Nguyên Kỳ Vỹ khi ra tù, sau hơn hai cái lệnh học tập cải tạo:
“- Dạ… thưa, tôi được tự do và được về nhà?
- Chứ còn gì nữa. Tôi rất mừng cho anh. Từ giờ phút này, anh là người tự do.
Anh mân mê tờ giấy đánh máy, cảm thấy tờ giấy chưa đủ độ tin cậy, lại hỏi:
- Dạ, tôi tưởng phải mở phiên toà? Tôi phạm tội danh gì phải có tuyên án?…
- Ôi cái ông văn sĩ này, rõ rách việc. Người ta bảo chúng tôi tha ông thì chúng tôi viết giấy. Chứ chúng tôi cũng chẳng biết gì hơn ông. Mấy chục năm nay hàng nghìn con người vào, ra trại, cũng đều thế cả. Chúng tôi chỉ biết làm việc theo lệnh. Có tội danh hay không có tội danh, đã vào đây đều phải xử theo lệnh. Ai tuyên án ông ngồi tù? Án đâu? Tội danh gì? Tù thời hạn bao nhiêu năm? Đến như giám đốc trại là tôi mà cũng không có nổi những văn bản ấy, thì làm sao có phiên toà để xử ông được?
- Dạ… nhưng khi về địa phương, tôi sẽ không có bằng chứng gì để trình báo rằng tôi đã được tha sau bẩy năm tù.
- Thì bằng chứng anh đang cầm trên tay đó thôi. Chỉ một tờ giấy xuất trại này là đủ. Nó cũng giống như anh bị bệnh phải nhập viện bắt anh phải đi viện? Chẳng ai bắt. Có bệnh thì anh tự đến, hoặc anh bị đột quỵ ngang đường một người làm phúc nào đó đưa anh vào viện. Có đúng vậy không? Hết bệnh rồi, người ta cho anh một cái giấy ra viện – Giám thị Bản vừa nói vừa cố nhịn cười, vé mỉa mai không cần giấu giếm – Anh không được nói là anh đi tù, phải nói là đi học tập cải tạo. Không được nói là bẩy năm tù mà là hơn hai lệnh. Mỗi lệnh tính ba năm. Có người gần chục lệnh rồi mà vẫn chưa thành án. Số anh vẫn còn may đấy. Có quý nhân phù trợ. Ông nhà văn Châu Hà tốt với anh lắm. Không có ông ấy thì chẳng biết bao giờ anh mới được rời khỏi đây…” (trích chương 22- Thời Của Thánh Thần)
Tin tưởng chế độ mới, nên sau 30-4-1975 nhà khoa học tài năng Nguyễn Kỳ Vọng đã ở lại. Nhưng anh đã lầm. Với sự kiêu ngạo đến u muội của người chiến thắng, cầm quyền, thì người trí thức có cái lý lịch nhọ như đít chảo của anh, công việc hàng ngày chia thịt, chia đậu ở cơ quan, thay cho chuyên gia cầu đường là cái chắc. Vậy là sự hy vọng, đóng góp tài năng xây dựng lại đất nước của Nguyễn Kỳ Vọng, đã tiêu tan. Bước lên con thuyền lá tre, chòng chành, sóng gió giữa biển khơi, đi tìm chân trời mới của anh, là điều không tránh khỏi. Đây là nỗi đau không phải riêng của trí thức miền Nam, mà nó là nỗi đau chung của những người thua cuộc:
“- Ai tin tôi? Ai cho tôi cống hiến? – Vọng cũng rót một ly rượu ngửa cổ uống cạn, rồi bỗng xấn xổ, như muốn dồn Châu Hà vào chân tường – Các vị có cả một hệ thống tổ chức từ cơ sở tới Trung ương để chọn lọc những người được cầm quyền. Từ tổ phó trở lên đã phải qua hệ thống sàng lọc trước khi đề bạt. Dân thường chẳng ai chen vào được. Đất nước của các vị chứ đâu phải của mọi người Việt…” (trích Thời Của Thánh Thần chương 27)
Trước Hoàng Minh Tường, cũng có nhiều nhà văn, nhà thơ ở trong nước viết về mảng đề tài trốn chạy, vượt biển và vượt biên bán chính thức. Nhưng có lẽ, không ai viết hiện thực trần trụi, tang thương như Hoàng Minh Tường. Với cách viết tỉ mỉ, sinh động, rõ nét như những thước phim được tái hiện, nếu ai chưa trải qua, tưởng mình đang xem phim viễn tưởng vậy. Tôi nghĩ, đây không chỉ là những áng văn lên án, phê phán đơn thuần, nó còn là tài liệu giá trị cho các nhà nghiên cứu sử sau này.
Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên (đại ý) cho rằng, văn Thời Của Thánh Thần nặng về kể chuyện. Tôi có suy nghĩ, hơi khác với Phạm Xuân Nguyên một chút. Trong mạch chảy của những trang kể chuyện ấy, văn của Hoàng Minh Tường, không phải không có những diễn biến tâm trạng của tác giả, được thông qua lời nói, hành động của nhân vật. Từ đó, nó mở ra và lý giải những nguyên nhân, vấn đề tồn tại, làm cho người đọc phải suy nghĩ. Đọc lại đoạn văn dưới đây, ta thấy được cái diễn biến cảm xúc tâm trạng ấy:
“ Bởi văn chương của các anh chỉ là sự minh hoạ… Văn chương cũng như xã hội, mắc phải căn bệnh giả dối trầm trọng. Đời sống xã hội nước ta không tự nhiên như nó cần phải có. Lúc nào người ta cũng lên gân với nhau. Cha lên gân với con, chồng lên gân với vợ. Cấp trên lên gân với cấp dưới… Trẻ học mẫu giáo mà toàn như cụ non, cũng lên gân để cố yêu Tổ quốc, yêu đồng bào, học vẹt những điều lớn lao, sáo rỗng. Chúng không được dạy yêu ông bà, cha mẹ, yêu cái gia đình nhỏ bé của mình, trước khi yêu những gì rộng lớn hơn… Văn chương thì chỉ một gam tô hồng, coi cách mạng Việt Nam là nhất thế giới, là tiên phong của nhân loại. Chủ nghĩa xã hội là thiên đường, Tư bản là xấu xa, đang giãy chết… Căn bệnh chủ quan giáo điều, bệnh thành tích là nguyên nhân của thói giả dối, đạo đức giả…” (Thời Của Thánh Thần)
Hôm trước, nhân ngồi uống rượu với một bác, nguyên sỹ quan tâm lý chính trị VNCH, là thông gia của ông bạn, tôi có hỏi ông: Đọc Thời Của Thánh Thần, thấy nhân vật ông tướng VNCH Trương Phiên, lúc đầu oai phong là thế, chạy sang đến Mỹ, về già em thấy hèn hèn thế nào ấy? Ông bảo, thằng hèn như vậy thì nhiều lắm, chú không nhìn thấy ông tướng Nguyễn Cao Kỳ xum xoe với các phái đoàn của Việt Nam sang sao? Có lẽ, ông nhà văn này lấy nguyên mẫu ông tướng Kỳ đấy. Vâng! Có thể như vậy, tôi tin lời của ông.
Phải nói Hoàng Minh Tường rất dụng công xây dựng nhân vật Đào Thị Cam. Người phụ nữ đẹp về cả thể xác lẫn tâm hồn. Dù trong hoàn cảnh nào, ở độ tuổi nào chị cũng hừng hực sống, hừng hực yêu. Dù đầu đời có những sai lầm, vấp váp, nhưng bao trùm hơn hết chị có đức tính hy sinh và tấm lòng vị tha.
Có hai đứa con, với hai người tình trước sau đều phụ bạc, ở hai chiến tuyến thù địch. Hận thù nhiều khi muốn bùng cháy cao độ, nhưng tấm lòng nhân ái, vị tha ấy, đã kịp trở về với tính cách vốn có của chị.
Đi theo Việt Minh, rồi từng bước chị đến được với địa vị cao sang. Cũng ngần ấy thời gian theo Việt Minh là bấy nhiêu năm, chị phải trải qua những dằn vặt, mâu thuẫn của nội tâm. Và từ đó, chị luôn luôn có hai khuân mặt, hai con người. Một con người theo Việt Minh, một con người thật của mình. Sự dối trá, đạo đức giả ấy, đâu phải riêng chị, mà còn là tính cách đặc trưng của những Tư Vuông, Chiến Thắng Lợi, Văn Quyền…khi cái vòng kim cô của tổ chức, của quyền lực còn thít chặt trên đầu
Khi con tim đã thôi thúc trở về làm mẹ, làm bà mãnh liệt hơn đã chiến thắng, chị Đào Thị Cam cán bộ phụ nữ, dân vận cấp cao đã gỡ bỏ được cái vòng kim cô đó. Hành động xin từ chức, công khai để nhận con cháu của chị, đó là hành động rất quả cảm. Việc chị ép Chiến Thắng Lợi xin cho Lê Kỳ Chu không phải ra chiến trường, đó là hành động rất bình thường của một người mẹ. Có người mẹ nào đang tâm nhìn con mình đi vào chỗ chết? Tôi nghĩ, đây là những chi tiết rất thật, rất nhân bản, mà nhà văn Hoàng Minh Tường đã xây dựng thành công nhân vật người phụ nữ Đào Thị Cam. Nếu như người mẹ Đào Thị Cam cứ lên gân, lên cốt, để cho Lê Kỳ Chu ra trận, người đọc sẽ có cảm giác giả ngay, vì nó không đúng với tâm lý con người, nhân vật. Và tôi nghĩ, giá trị cuốn sách cũng khác đi nhiều lắm.
Đây là nhân vật có nhiều tình huống và diễn biến mâu thuẫn nội tâm.Tuy có dụng công, nhưng rất đáng tiếc, tác giả chưa đi sâu vào phân tích tâm lý nhân vật, hoặc có những trang văn miêu tả cảnh vật, thiên nhiên gắn với hành động cũng như diễn biến nội tâm. Tôi cho, đây cũng là hạn chế của tác phẩm này.
Trên nửa thế kỷ qua, dòng văn học hiện thực phê phán đã bị bỏ tù và khai tử không án. Nhưng nó vẫn như những viên than hồng, ủ trong lòng của mỗi nhà văn. Chỉ cần ngòi dẫn lửa, chắc chắn có lúc nó chợt bùng cháy lên. Và tôi nghĩ, nhà văn Hoàng Minh Tường là một trong những chiếc ngòi dẫn lửa đó.
Leipzig ngày 26-2-2012
Đỗ Trường
Đỗ Trường

Phần nhận xét hiển thị trên trang