Dị nhân
Cả đêm không ngủ. Mấy ngày nay Th bứt dứt trong người. Sáng
dậy sớm, ra đầu làng, đứng đái vào bụi dứa. Thấy tưng tức, bừng bực. Người làng
thấy Y ai cũng lạ. Không biết y là ai ?
Trời nóng nôi, không gió, không bụi, nhưng y đội mũ có màn
che, thứ mũ người ta dùng khi lấy mật ong, khỏi ong đốt. Nom cứ như đàn bà Hồi
giáo, đeo mạng che mặt.
Th. nhìn thấy mọi người, nhưng không ai nhìn rõ y, người ta
chỉ đoán non, đoán già.
Hẳn thằng cha này lại có âm mưu gì ?
Y có tính xấu, hay đứng đái ở chỗ đông người, cứ nhè nhà nào
có đàn bà con gái, nhất là gái lẳng lơ, lỡ thì mà vạch quần ra. Y không cần giấu
diếm, còn nói xưng xưng ra mồm. Rất tự hào về "Cái của nợ" vĩ đại và
to tát của mình !
Chả không à ? Của giống, của má là thứ quan trọng nhất trên
đời. Nó cần thiết ở chỗ sinh sôi nảy nở và bảo toàn truyền thống, nòi giống của
dòng dõi họ không sẩn, chỉ Bùi.. Cô nào, bà nào mắn đẻ, TH. chỉ cần đi qua sát
sạt là y như rằng trứng rụng cái boóc ! Nở luôn !
Người ta chặt gỗ, khiêng cây không ai nhờ, y cũng ghé vai vào.
Không vác nhiều, chỉ một tay, chọn cây to nhất, tung lên vai, hai tay đút túi
quần, đi vòng vòng một đoạn một lúc lại trở về điểm xuất phát, vất huỵch cây gỗ
xuống chỗ cũ. Không phải y hộ người ta, khái niệm" Giúp đỡ" không được
lập trình trong bộ nhớ của y.
Chỉ là đùa thế thôi, cho các người biết mặt, ai hơi đâu mà
làm không công ?
Sức khoẻ thật quý vô cùng, nhưng nhiều khi không biết dùng
vào việc gì lại không hay. Đức Phật dạy " Khoẻ quá, sinh lòng dục".
Chí lí, chí lí.
Nhờ có sức khoẻ lại tai quái, thêm vợ đảm, nhà y thứ gì cũng
có và có thứ gì cũng hay khoe. Khoe đi khoe lại, người ta không thích nghe nữa
mới thôi. Có hôm đang đi gặp đám đông, không mua bán gì, Th. rút ra một cục bạc
to, đếm đi đếm lại. Xong. Nhếch mép cười một mình, chả nhìn bố con thằng nào.
Nhìn làm gì, nó tưởng mình cầu thân, gạ ghê vay mướn chả rắc rối ư ?
"Càng văn hoá lùn, giông gió đời người càng khó quật đổ"
Đó là lời bố hắn để lại, phút lâm chung. Một ông lão, nửa tốt nửa xấu, đẹp ở cái
mã mà xấu ở tính người: Lão mà nhằm nhà nào, cau cao đến đâu lão cũng lấy xuống
ngon xơi. Chó nhà nào dữ đến mấy lão cũng chỉ coi như gai mồng tơi. Chó dữ thường
hay xơi phàm, miếng da lợn tẩm hạt mã tiền, con nào dữ đến đâu cũng lành, thành
đất!
Chỉ đến phút cuối, sau hơn năm trời hành, muốn chết cũng không
được chết. Lão mới ân hận mà ứa nước mắt, giọt nước mắt hiếm khi thấy trên khuôn
mặt mất nhẵn vẻ hào hoa của lão.
Cách đây mấy hôm, lão nằn mãi quỷ thần giữ cửa ngục mới tạm
tha ít ngày để lão về nhân ngày mất của lão. Th. cũng làm mấy mâm gọi là lễ kỷ
niệm. Người ta chết là hết làng xóm mọi chuyện đều cho qua. Nếu mời người ta cũng
đến. TH. không mời ai.
Ăn cỗ xong, vong của lão không đi ngay, nấn ná đến đêm ở lại
báo mộng cho con.
Lão rỉ tai con trai " Tao đi lao động tự giác, quản ngục
không theo, ghé vào dọn dẹp buồng làm việc của Nam Tào. Thấy lão ấy viết nháp :
Sẽ lấy mày xuống cho đầu thai kiếp con lừa, có mõm chuột". Y toát mồ hôi :
Sao lại như vậy ?
" Tại mày hay hóng hớt, rình chuyện người khác, đâm bị
thóc chọc bị gạo, đục nước béo cò.." Hắn cãi. Bố hắn bảo " Tôi đẻ ra
anh lòng bọng anh thế nào tôi đâu có lạ ? Anh cãi người ta, chứ cãi tôi làm gì
?
Lão phẩy tay áo, xếch quần định đi. Th vội giữ bố lại. Vậy
phải làm sao ạ ?
Tôi định bày, anh không nghe, không nói nữa.
Nếu không nghe tôi chắc anh sẽ thành dị nhân, nửa người nửa
quỷ, không được tươi tốt mãi như thế này đâu. Không chừng Nam Tào lấy đi thật đấy.
Có dự án rồi, ông ấy đang thiếu người "
" Con phải làm sao ?"
- Thứ nhất, chuyện ai bỏ đấy, không dòm ngó soi mói.
- Thứ hai không được mò đàn bà con gái nữa, vợ mình như tơ
như lụa, sức nó yếu, chịu không thấu, cố mà chịu . Chỗ nhạy cảm, đừng có móc cái
của lôi thôi ra mà khoe nữa.
- Thứ ba giúp được ai cố mà giúp người ta, đừng so đo hơn
thiệt
Và quan trọng nhất là ngay từ ngày mai, nên hạn chế ra đường.
Nếu có việc bần cùng phải đi nên che mặt lại. Quan binh ở âm phủ có lên tìm sẽ
khó nhận ra. Qua được bốn chín ngày mới thoát tội.
Chết thật, bố dạy mình nhớ như in. Thế quái nào lại quên mất
một việc ? Ban nãy đứng trước cửa nhà Lý Cường lại vạch quần ra. Đứa con gái nhà
nó lẳng thế...lẳng nữa cũng mặc mẹ nó chứ, khoe làm gì ?
Cơ bản việc cải trang mình đã làm được rồi. Học người Hồi
giáo là cực kỳ thông minh, không phải mình chưa chắc đã nghĩ ra được. Sẵn cái mạng
che ong chả mất đồng nào hoá ra cực tốt. Cực hay. Không biết cái sai nhỏ kia có
bị làm sao không ?
Một kẻ nhơn nhơn, ngạo mạn không biết sợ là gì, thế mà lúc
này mồ hôi rịn ướt sống lưng.
Có làm sao không nhỉ
???
Tinh thần
thể thao
Thị
trấn chúng tôi không kém gì các thị trấn khác. Họ có ban bệ như thế nào chúng
tôi cũng có như thế. Thậm chí các hội đoàn thị trấn tôi còn có phần lớn mạnh hơn.
Họ có hội Chim cảnh, Chó cảnh, hội trọi trâu, đấu bò.. Chúng tôi đều có cả. Lại
còn hơn hội cầu lông, không phải địa phương nào cũng có.
Khối
nơi muốn mà không được !
Nói gì
thì nói, đây là hội sang trọng, phải có trình độ, có kiến thức mới theo được.
Có người
không hiểu, coi thường bảo rằng : Đấy là hội của mấy lão già về hưu, mở ra để các
lão có chỗ chơi, đỡ buồn khỏi sinh bệnh mà chết ! Tệ hơn còn bảo chẳng qua mở
ra cái hội cầu lông này để các lão ấy có công có việc mà chơi với nhau, sợ các
cụ ngồi không, nhàn cư vi bất thiện, xì xào nói xấu cán bộ.
Lâu lâu ủng hộ các lão ấy tý tiền, các lão sướng,
bảo nhau phụ hoạ cho cấp trên dễ bề lãnh đạo quần chúng vv..
Không có cái hội ấy cũng chẳng chết ai, chẳng
qua là cái cớ cho một vài anh đầu trò dễ chi và dễ kiếm tiền !
Đã là kẻ
xấu thì còn thiếu chuyện gì để nói ? Chỉ thiếu chúng chưa nói lập hội vô tích sự
này để các cụ không ngã xuống ao, xuống hồ như người ta vẫn lo trông nom cho các
cháu. Hoặc để các cụ hạn chế rượu chè,
không thôi bét nhè, chửi con chửi cháu, mất trật tự, an ninh xã hội !
Tệ thế
là cùng.
Người
ngoài cuộc biết sao được mà nói ?
Thử hình
dung một ngày nào đó không còn hội của chúng tôi xem tình hình ở thị trấn này sẽ
như thế nào ?
Loạn là
cái chắc !
Thường
là các ông về hưu đều cỡ có đầu óc trong thị trấn này. Các vị ấy mà bực mình, mà
buồn, tình hình thị trấn sẽ không đơn giản. Không còn người để tham khảo ý kiến,
đề xuất sáng kiến nọ kia cho các vị chức sắc. Chưa kể đến bầu không khí tẻ nhạt,
buồn phiền tất yếu ắt phải sinh ra.
Đời sống
con người yếu tố tinh thần cực kỳ quan trọng, vật chất có là cái gì khi người
ta đã chua rèn qua bao năm tháng cuộc đời ?
Thực ra
hội cầu lông thành phần không hoàn toàn là các ông, bà lão già nua. Chúng tôi cũng
như mọi thứ hội, có già có trẻ. Tất nhiên số hội viên già đông hơn là có đặc thù
riêng. Đây là hội đòi hỏi không chỉ lòng
nhiệt tình, còn cần phải có tài năng, kiến thức, kỹ thuật và một vài yêu
cầu, mà thường đến lứa tuổi nhất định nào
đấy mới hội đủ được, không như các hội khác.
Chỉ riêng
sinh hoạt hội đều đặn hàng quý, hàng năm đã hơn hẳn các hội khác rồi. Hai mùa mưa
nắng, chúng tôi vẫn họp hành liên tục, không có khi nào bê trễ, hay cách quãng.
Tôi
không có ý chê các vị bên hội trọi trâu, chọi gà, cũng vì đặc thù riêng của hội
người ta. hàng năm hội mở có kỳ, thường là vào dịp tết nhất, lễ lạt. Họ làm thế
là phải. Chỉ những khi ấy, mới có khán giả, mới mở được. Không lẽ trọi trâu, trọi
gà để xem riêng với nhau ? Hội cầu lông chúng tôi thì không cần, chẳng ai xem
chúng tôi vẫn cứ chơi với nhau !
Có lẽ cũng
nên phác thảo qua đôi nét : Hội cầu lông có trên dưới sáu bảy chục hội viên, đủ
cả nam nữ. Chủ tịch hội là cái ông tên nghe không được hoành tá tràng mấy : Rên
Văn Lường. Phó chủ tịch là bà Khúc Thị Bành Nguyệt . Bà này mắt xếch, lưng gù,
nói choang choác, khác hẳn với ông chủ tịch về tính cách. Ông chủ tịch bề ngoài
có vẻ phong lưu nho nhã ( Xuất ra từ cán
bộ tuyên truyền).
Cũng phải
thôi, trưởng phó đối nghịch tính cách như âm với dương là rất hợp với quy luật
tự nhiên.
Năm nào
hội cũng có vài cuộc thi tranh giải. Nói đến việc này rất chi là dài dòng...
Hôm nay
chỉ nói một chuyện thôi.
Đang tự
nhiên tự lành, ông chủ tịch bóp bụng nghĩ ra một trò mới. Một kiểu chơi đặc biệt,
chơi cầu lông bằng chân, không chơi bằng tay như từ xưa đến giờ.
Hội viên
cứ ngã liểng xiểng. Vợt không cầm ở tay, lại buộc vào cổ chân, đón trái cầu thế
quái nào văng theo cả người. Hỏng đến hơn chục bộ răng giả của cầu thủ. Còn như
trật khớp, bong gân thì hầu hết dính phải..
Đúng là cái mới nào cũng khó nhai. Nhưng chủ
trương đề ra rồi, báo cáo lên trên rồi, nhất định phải có kết quả . Không có kết
quả đừng mong kinh phí rót về. Mọi người đều lo lắng..
Có một
số phàn nàn, sao không duy trì như trước ? Bày đặt ra làm gì để giờ khó ăn khó
nói ?
Ông chủ
tịch không giữ được bình tĩnh như mọi khi : Vị nào không thích cứ làm đơn xin
ra. Có ai bắt buộc các vị đâu ?
Bà phó đỡ
lời :
Đành là
thế, nhưng bác trưởng nói vậy hơi quá, hội là hội chung, chứ có phải hội riêng
của nhà bác đâu ? Không có hội viên bác làm chủ tịch với ai đây ?
Chủ tịch
vội xoa dịu :
- Nói
thế có thể là chưa phải, nhưng tôi xuất phát từ cái tâm của mình. Còn một vài sáng
kiến nữa tôi chưa thử.. Dưng mà đường dài mới biết ngựa hay. Chúng ta đã tự
nguyện rồi, vào rồi, phải cố gắng xây dựng hội chứ ?
- Chỉ cầm
vợt tay phải cấm chơi tay trái chứ gì ?
- Là gì
xin được bảo mật, chưa thể tiết lộ. Tôi chỉ xin nhắc các vị trong điều lệ của hội
có ghi là :
"Hội
ta là cuộc chạy Ma ra ton, tinh thần thể thao là luôn hướng lên phía trước, luôn
cố gắng và sáng tạo.." Việc đề xuất những việc trên có gì sai nào ?
Sai thì
không sai..
Nhưng
ai cũng tần ngần nhìn đôi chân khẳng khiu của mình, nhìn cái bụng mỗi ngày mỗi
xệ ra. Hình như mắt cũng kém dần đi thì phải ??
Tự nghĩ
:
- Đứng vững được trong hội cầu lông này, đâu
phải chuyện đùa.
Không
ai bảo ai, cúi xuống, buộc vào chân cây vợt.
Quá nửa
ngã nhào về phía trước , còn vợt gần như gãy cán bằng hết !!
Tinh thần
thể thao thật là vĩ đại.
Muôn năm cầu lông !!
H.G
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét