Có những người thích quyền lực và sự nổi tiếng, nên họ cứ tưởng ai cũng thích lên sân khấu như họ. Tôi lại thấy sân khấu giống như một đài tưởng niệm những xác chết, và tôi sợ.
Tôi thường nằm chiêm bao thấy một đêm — hình như một đêm tháng 8, năm 1968.
+++
Sân khấu thoạt đầu đầy bóng tối. Sau đó ánh sáng rực lên, và trong hơi nóng tôi ngửi thấy mùi máu. Không có ai ngồi cạnh tôi, họ ngồi phía đối diện.
Một người trong bọn họ vẽ ra con dao trên giấy rồi dùng nó đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi rướn người lên, đau nhói. Người đó cũng ngước lên: “Lẽ ra ta đã giết mi, nếu ta có thêm thời gian.”
Một tiếng nổ vang lên trong tai tôi. Tôi trôi dạt vào một đường hầm sâu hun hút. Tôi níu lấy người đã vẽ ra con dao để đâm tôi, mong anh ta nghĩ lại tình đồng bào và cứu tôi. Anh ta cười toe toét khi bỏ chạy khỏi đường hầm: “Bác sĩ sẽ giúp mi.” Nghe vậy tôi nắm chặt lấy ông bác sĩ: “Tôi không muốn chết.” Bác sĩ mặc y phục màu trắng tiêm morphine cho tôi và nói: “Con sẽ không chết.”
Bác sĩ nói rằng tôi sẽ không chết.
+++
Bảy năm sau, người vẽ ra con dao để đâm tôi ngày xưa quay lại thêm lần nữa, sau khi bác sĩ nói tôi sẽ không chết. Anh ta đưa ra một bịch máu và nói: “Nghe nói ngày đó đã có một sự thoả thuận.” Rồi anh ta đưa bịch máu cho tôi. Anh ta nói là anh ta cứu tôi sau nhát đâm trí mạng, nhưng các tổn thương của cơ tim là vĩnh viễn. Anh ta biết thừa rằng trái tim tôi không còn đập được nữa.
Tôi nhìn quanh, không còn thấy ông bác sĩ ở đâu. Tôi đi chữa bệnh trong trại cải tạo một mình.
+++
Bốn mươi năm sau vợ tôi thuyết phục tôi lên sân khấu một lần nữa vì lần này có truyền hình trực tiếp. Tôi gặp lại anh chàng ngày xưa từng đưa bịch máu cho tôi. Tôi hỏi anh ta về ông bác sĩ, anh ta nói: “Sau này bọn ta không dùng dao mà dùng súng cối. Ông bác sĩ của mi bị trúng đạn khi cứu những người bị thương. Ông ấy chết ngay lập tức.”
Chúng tôi ngồi trong im lặng.
Mười bốn hay mười lăm người đàn ông có hình dạng và giọng nói như đàn bà đang đi qua đi lại trên sân khấu. Không phải vai hề, họ vào vai Ông Vua và Ông Tướng. Lần đầu tiên sau bốn mươi năm, tôi thấy họ không cần mặc đồng phục mà vẫn đều răm rắp.
Vợ tôi đã rời khỏi sân khấu. Đèn tắt trong một phút để mọi người hồi tưởng lại quá khứ. Con dao vẽ ra trên giấy ngày xưa vẫn đang mắc kẹt trong ngực tôi. Nhức nhối. Bịch máu hoá ra không phải để cứu tôi, mà là vật chứng nhằm vu oan tôi là kẻ giết gười.
+++
Tôi ném xuống sàn sân khấu những hoa, giấy khen, huy chương, bịch máu... mà người ta tặng cho tôi từ lần lên sân khấu trước đó. Đó là lý do vì sao tôi thấy sân khấu giống như đài tưởng niệm xác chết. Nhưng hoá ra anh chàng ngày xưa từng đưa bịch máu cho tôi đã nói láo với tôi. Ông bác sĩ không bị giết. Bây giờ anh ta lại xô tôi ra, tranh phần đứng gần ông bác sĩ. Anh ta muốn mọi người nhìn thấy anh ta với ông bác sĩ cùng phe. Tôi kịp thì thầm: “Cảm ơn, bác sĩ.” Và tôi nhổ bãi nước bọt xuống đất, cúi chào mọi người, chào cả những diễn viên đã thành những kẻ bệnh hoạn trong vai diễn nhập thần của họ. Họ đã giết ông bác sĩ và thế vai bác sĩ bằng những bịch máu. Bây giờ họ lại muốn ông bác sĩ thay vai cho những bịch máu cho họ. Vở diễn của họ cứ quay cuồng như thế, chưa biết khi nào là hồi kết. Nhìn họ thấm đẫm vẻ tự hào vì đã thành bậc thầy diễn xuất, tôi càng sợ. Ông bác sĩ nhìn tôi mỉm cười, sau khi đã nôn ói ra một mớ tiền lẻ.
Cuối cùng, vợ tôi lên sân khấu, ôm lấy tôi khi tôi đang khóc.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét