Như đã hứa, mềnh đăng tiếp chuyện thứ tư:
NẮNG
Truyện
ngắn Hồng Giang
Tên nàng là Nắng.
“Chói chang, gay gắt, ghét vòng vo, lấp lửng, nước đôi..thích trắng đen rõ
ràng, thích “quân tử”..đậm chất đàn ông” như một vài kẻ vô tư nàng bảo vậy.
Lúc Tuân gặp
nàng, ở bến bốc vác cạnh chiếc xe chở vật liệu, vừa xảy ra một việc.
Bạn cũ, người
yêu một thủa, xa nhau mấy mươi năm, hắn không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh
này.
Lúc ấy nàng đang
đứng xây lưng lại phía đám đông, giọng cứng cỏi, dứt khoát:
- Cho chết! Đây
không phải “gà”, thằng nào muốn ôm cũng được!
Phía sau nàng
một gã đàn ôm đang gục đầu xuống giữa hai đầu gối, máu nhỏ từng giọt xuống đám
cỏ ngay bên dưới hai bàn tay đang ôm mặt của gã. Những giọt máu đặc quánh không
chịu tan ngay, bám cứng lấy ngọn cỏ như muốn níu giữ tang vật của vụ va chạm
bất ngờ vừa xảy ra.
- Con này ác
quá! Không thích đùa thì thôi, sao nỡ vung mạnh tay như thế?
Nàng định cãi
lại câu gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ thảm hại của nạn nhân mình lỡ tay, kịp ngưng
lại.
Đám đông áo bảo
hộ vội tản ra xung quanh chiếc xe tải vừa bốc hàng, tìm lá nhọ nồi hay thứ gì
đó cầm máu cho gã kia.
Ai bảo gã tự
nhiên tự lành nhón nhén đến phía sau lưng, ôm ngang người Nắng, miệng lại cứ bô
bô:
- Ai bảo cô nàng nặng những tám mươi cân. Đây
chứng minh cho mà.. co..oi..
Gã chưa nói hết
câu, hai tay nàng nắm lại, hai quả đấm vung ngược về phía sau, trúng cái phóc,
gã đổ người ra phía sau, một lúc mới lổm ngổm ngồi lên được.
Đã mệt thì chớ,
còn thích đùa.. Con này mỗi ngày vác hàng tấn trên vai, còn chưa hết sức hay
sao mà còn ghẹo với chả đùa? Nàng lầm nhẩm như vậy khi cả đám bốc vác quây xung
quanh “ánh mắt hình hinh viên đạn” cả bọn đang nhắm vào nàng.
Nắng thản nhiên
như không, không một chút bối rối, e dè.. Nhưng trong thẳm sâu, nàng chợt thấy
run.
Nàng ân hận hơn
là sợ hãi. Đó là sự thực. Ai bảo gã sàm sỡ? Nàng có cái lý của nàng, muốn đi
tới đâu thì đi, nàng không sợ. Nhưng Nắng áy náy.
Một kẻ không
tên nào đó bảo: “Phải lập biên bản về tội hành hung đánh người gây thương tích”.
Một số khác xì
xạc bàn luận. Cuối cùng tay trưởng nhóm kết luận:
- Đồng ý là cái
nhà cô Nắng này có quá tay.. dưng mờ không phải ngẫu nhiên. “Bụt trên tòa gà
nào mổ mắt” phải không các vị? Tại anh
tại ả, tại cả đôi bên. Theo tôi cô Nắng ngay bây giờ phải đưa anh ta vào viện,
tiền thuốc men hết bao nhiêu, cô phải chịu trách nhiệm thanh toán. Lập biên bản
bây giờ, ở đây chả có ai đủ chức trách. Toàn bọn áo cộc, tay ngắn, không quen
mặc váy với nhau, lấy ai đứng ra viết với chả lách bây giờ? – Cái câu “không
váy” chả ai biết lão ngụ ý gì? Hay chỉ quen miệng, nói cho có vần vè, văn hoa?
– May là trong hoàn cảnh này chả ai để ý đến câu chữ thừa của lão.
- Ừ có lẽ thế
cũng đúng. Công an, tòa án chả ai có mặt. Chuyện này mình giải quyết nội bộ với
nhau thôi. Có mang ra chỗ công đường, cũng chả ai xét xử ba cái lẻ tẻ này. Đổ
máu cam, cầm được máu một lúc là khỏi, có gì to tát đâu? Ngày nào chả như ngày
nào, giáp mặt với nhau? Kiện tụng để thù hằn cả đời à?
Bà mặt có cái
sẹo ngang má do một lần ngã xe chấm dứt sự việc bằng câu nói đầy thuyết phục
của mình. Tổ bốc vác phàm khi bà đã ra lời, ít ai dám cưỡng lại. “Đại tẩu tẩu”
đã phán là như dao chém đá. Bà ta không chồng, không con, tướng đi như sư tử,
giọng ồm ồm như báo, lôi thôi “đả” ngay. Cả tổ “bốc vếch” anh nào cũng gờm.
Cả đám tản ra,
đi làm công việc đang dở. Chiếc xe tải ba chân còn quá nửa xi măng đang chình ĩnh
trước mặt. Đứng đó mà cãi nhau. Tối về lại kêu mệt, ít tiền!
N ắng ngần ngừ,
đột nhiên nàng đưa tay nắm lấy cổ áo gã đau mũi, kéo gã đứng dậy. Gã có ý vùng
vằng muốn cưỡng lại, nàng cộc lốc:
- Thôi đi ông,
sĩ làm cái đ. gì? Để tôi đưa vào trạm gần đây, không chảy hết máu bây giờ, có
chết lại đổ tại số.. Gã không hiểu vì tức giận, hay vì xấu hổ, cố giãy tay ra.
Bất ngờ nàng xáp
lại gần, bốc bổng gã như một bao xi măng, vác hẳn lên vai. Lúc bấy giờ gã mới
thôi giãy giụa.
Nói dại nàng lỡ
tay một cái là rơi, cắm đầu xuống mặt đường nhựa đang bốc khói vì nắng nóng
dưới chân nàng chứ chả chơi!
Tuân vẫn chưa
khỏi bàng hoàng. Hắn chưa hết sững sờ vì những gì mình vừa chứng kiến.
Có lẽ nào Nắng,
người con gái dịu dàng, ít nói, hắn đắm đuối, ăn không ngon ngủ không yên vì
nàng năm xưa, giờ trở nên cộc cằn, dữ tính.. thành ra thế này?
Không hiểu nổi..
Không chủ ý,
Tuân lặng lẽ cho xe máy chạy chầm chậm, phía sau nàng một quãng mà không lên tiếng. May mà xe đang thời kỳ “zốt đa”,
vẫn rất êm, nàng không nghe thấy. Hoặc cũng có thể nàng nghe thấy, nhưng chưa
biết đó là người quen, kẻ xa lạ, chỉ như người qua đường? Nắng không quay lại.
Nếu biết là Tuân, chưa biết nàng sẽ xử trí ra sao, vào lúc này?
Đáng ra hắn có
thể giúp nàng một tay, đặt thằng bỏ mẹ kia ngồi lên xe, đưa hắn vào trạm.. Hắn
có thể chia sẻ chút đỉnh với Nắng giây phút này..Dẫu sao cũng từng “qua một
chuyến đò, một ngày nên nghĩa”..
**
Người ta một giờ trước đã xịt cho nạn nhân một
thứ thuốc giảm đau vào hai lỗ mũi. Gã không còn cảm giác nhức buốt như lúc mới
vào. Máu đã cầm được, không cần phải nút bằng hai nùi bông nhỏ vào hai lỗ mũi.
Nhưng nhà thuốc vẫn yêu cầu gã phải nằm yên, bất động thêm một hai tiếng nữa
cho chắc ăn.
Thực ra, gã có
thể đứng dậy, đi lại, thậm chí đi về luôn cũng được. Hắn đã không làm thế, mà
lại úp mặt nằm quay mãi vào tường. Chừng như ăn vạ.. Phớt. Nắng làm như không
để ý khi thấy cử chỉ ỏng eo này:
- Này tôi
bảo..- Nắng lay gã.
Gã trợn tròn
mắt nhìn, cau có, không nói gì – Gã còn giận.
- Tớ phải về, ở
nhà có việc gấp. Đằng ấy chiều về sau. Chắc chả nặng gì nữa đâu. Bác sĩ nói rồi!
Đây không thể chờ cùng về. Để lại ít
tiền, chiều đi xe ôm. Thừa thiếu tính sau..
Nắng soạn trong
túi còn ít tiền, lật chiếc gối gã đang nằm đặt cả xuống đấy, quay ra.
Lúc này Nắng
mới để ý đến Tuân:
- Theo vào tận
đây à? Nắng hỏi trống không.
Với người khác
hỏi câu này có thể Tuân không trả lời. Đó là câu chẳng thể dành cho ai. Với Nắng
lại khác. Xã giao thường tình, chẳng ý nghĩa gì. Hắn chỉ khẽ gật đầu.
- Chắc xe xi đã
bốc xong hàng, đi rồi. Nhờ đằng ấy cho ra bến..
- Để tôi đưa Nắng về luôn nhà. Cũng không vội
gì đâu mà..
Tuân lấy làm
lạ. Sau bấy nhiêu năm, Nắng không hề hỏi thăm lấy một câu? Những lời định nói,
chuẩn bị từ lúc Nắng đang ở trong trạm y tế đành dừng lại. Hắn quay xe. Nắng
bảo luôn:
- Đằng ấy thông
cảm, tớ không quen ngồi đằng sau. Nếu giúp nhau để tớ tự cầm lái!
- Đi được
không?
- Vô tư đi.
Chuyện nhỏ như con thỏ mà..
Đường ổ voi, ổ
gà liên chi hồ điệp. Xe vèo vèo, quanh co, rẽ phải, ngoặt trái, nuột, không hề
va vấp.
Giọng cả quyết
của Nắng khiến hắn chờn chợn. Hình đây là cô Nắng khác, không phải cô nắng ngày
xưa?
Càng nghĩ, Tuân
càng thấy thắc mắc khó hiểu. Điều gì đã tạo nên người đàn bà đang cầm lái lúc
này?
Hắn nhớ những
ngày đầu hai đứa. Khi hắn hỏi sao không lấy tên là Hồng, Đào, Mận, Na như các
cô gái thường có tên như thế? Hay là Nấu là Nướng cũng được, sao lại có tên là
“Nắng”? Nắng vẫn còn nhỏ nhẻ:
- Nhà em ngày
trước làm bánh đa. Anh biết rồi đấy, làm bánh đa rất mong những ngày nắng. Bánh
phơi mau được, lại trắng đẹp. Lỡ phải đợt mưa kéo dài bánh xấu, có khi còn bị
mốc.. Rồi nàng kể tháng bảy năm mẹ đẻ nàng, mưa Ngâu kéo dài. Mẹ sinh ra em vất
vả ra làm sao..
Ừ thì cũng chỉ
là cái tên. Một ký hiệu để phân biệt người này với người kia. Ý nghĩa của mỗi
cái tên chưa được chú trọng, chăm chút, lựa chọn như bây giờ. Thâm chí có nhà
đông con, còn đặt theo số thứ tự hoặc những cái tên rất tục như “cu Dái”, “cái
Hĩm” vv.. Những kiểu đặt tên như thế Tuân thấy nhiều, chả lạ lùng gì. Văn hóa ngày
sơ khai, mông muội một thời mà. Chính vì thế người ta dễ cả tin, dễ ảo tưởng. Tin
cả những thứ vớ vẩn thực ra không đáng tin!
Đâu có như bây
giờ..
Ngồi sau, Tuân
cứ nghĩ miên man, chả đâu vào đâu như thế. Hắn không để ý xe đã rẽ theo hướng
khác, không phải con đường về thành phố. Lúc Tuân chợt nhận ra, sợ Nắng lầm
đường, Nắng bảo:
- Nếu không
vội, chờ “đây” một lát. Nếu vội cứ việc về trước, không sao.. Có tý việc phải
vào chỗ này “một cái”, không thể về ngay. Thế nào?
- Thế nào gì
nữa? Người ta mất công tìm, chờ từ sáng đến giờ. Chưa kịp nói câu gì, sao lại
bảo về ngay?
- Thế cũng
được. Cùng vào thì cùng vào!
Cổng dốc. Ngôi
nhà hai tầng đua mái tôn che sân láng xi măng khá rộng. Người vòng trong vòng
ngoài, kẻ quỳ, người ngồi quay mặt cả vào trong nhà, tay chắp trước ngực. Tuân
chưa hiểu ở chỗ này đang xảy ra chuyện gì? Nhà có tang ma, hay “cúng mát nhà”. Đám
cưới đám đám hỏi thì không phải rồi.
Tìm chỗ dựng
xe. Nắng len vào ngồi ngay trước đám đám đông. Có bà xồn xồn ngồi bên cạnh ánh mắt
gây sự, Nắng nhìn lại. Tuân chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt đàn bà nào như thế. Bà
kia vội cụp xuống, quay nhìn đi chỗ khác. Đúng là đôi mắt có khí lực đặc biệt!
Từ trong cửa
“xuất” ra một người đàn bà chạc năm mươi. Nhìn bà ta rất khó đoán thân thế,
thành phần nào? Hiện hành nghề gì? Đang thắc mắc thì người ấy vong vóng, deo
dẻo:
- Hôm nay hội đồng các qu.oa..an, cô không xem. Ai trả
lễ thì cô nhận. Cô xem cho ngày khác..ác..
Đám đông nhao
nhao:
- Lạy cô, cô
thông cảm chúng con từ xa đến đây. Xa xôi cách trở. Chờ đến chủ nhật sau thì lỡ
mất ạ!
- Cô đã nói
rồi. Hôm nay không xem cho ai cả. Có phải việc người trần đâu mà năn nỉ?
Hai cô gái đứng
gần Tuân nói nhỏ với nhau nhưng hắn vẫn nghe thấy từng lời:
- Cô đồng này
chỉ xem ngày chủ nhật mỗi tuần thôi. Đợi đến chủ nhật sau, trường mình lại có
đám cưới con hiệu phó, gay nhỉ?
Xã hội ba đào,
chao đảo, nổi nênh, khủng hoảng, suy thoái.. có thừa lý do để người ta chen chân tìm đến
những nơi như thế này.
Nhưng không đâu
như ở đây. Tam đồng tứ phủ, ngày nào chẳng “nổi đồng”, chả “tiếp lễ”, sao phải
cứ chủ nhật?
Hắn hỏi, hai cô
trả lời. Thì ra “cô đồng” vẫn là cô giáo, vẫn đang phải đứng lớp. Chỉ chủ nhật cô mới có thì giờ dâng hương, tiến lễ, ngồi đồng,
“triệu vong”. Không thể làm vào ngày khác, vi phạm giờ “hành chính” của nhà
trường! Mặc dù chả có chủ nhật hiệu trưởng hiệu phó không đến đây. Mồng một
ngày rằm tháng nào cô giáo, kiêm “Cô đồng”
không mấy tháng không thắp hương ban thờ trong phòng ban giám hiệu, cầu
cho tam tòa, tứ phủ độ trì cho trường
hanh thông, ngày càng phát đạt công cuộc “Trồng người”. Có đoàn kiểm tra nào y
như rằng cô biết trước, báo cho trường chuẩn bị, nghinh rước!
Không biết Nắng
của Tuân tới đây có việc gì mà phải nhanh chóng, khẩn trương, tranh thủ nhanh đến
đây như vậy?
Càng ngạc nhiên
hơn khi hắn thấy Nắng bưng trên tay một khay lễ vật, đủ “mâm ngũ quả”, vàng
nhang, kèm theo mấy tờ năm trăm ngàn còn rất mới. Không biết nàng chuẩn bị nó
từ lúc nào? Mang sẵn từ trong cái túi bằng vải dù mang theo trên mình sao? Có lẽ
vậy. Cô đồng mập đón lễ, đặt lên ban thờ, bắt đầu làm lễ.
Nắng ngồi phía
sau vái theo lia lịa. Được một lúc đồng nhập, mặt cô đồng tái dại, mắt trợn
trừng như sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, quát:
- Nhà họ Bùi
kia! Ta biết nhà người dâng lễ nhưng bụng chưa tin. Ngươi không nhớ hồi đi làm
ăn xa nhà, vợ chồng người đã phạm phải ngôi mộ của người ta. Đã làm hố xí trên
ngôi mộ này, nên bị vong đó oán. Con ngươi mới phát bệnh, vong đó mới hành, lấy
hết vía của con ngươi đi, vì thế mà sinh bệnh…Vậy mà nhà ngươi không tin! Bệnh
của con ngươi hơn chục năm rồi. Có khỏi
cũng khỏi dần dần chứ, khỏi ngay làm sao được? Nhưng mà cô thôi. Cô đại xá cho.
Cô không chấp. Nhưng từ nay về phải thành tâm.
- Dạ cô thương,
cô bỏ qua cho. Chúng con người trần mắt thịt, thật không phải. Xin cô giúp trừ
tà ma, lấy lại vía cho cháu, vợ chồng con đợi ơn cô!
Tuân nhận ra
nét mặt thuần khiết, có phần nhút nhát, đần độn trên khuôn mặt Nắng. Hai bên
thái dương nàng lấm tấm mồ hôi, làm cho các sợi tóc mai dính bết lại.
- Hôm nay hội
đồng các quan. Tam tòa, tứ phủ đang triệu về đây. Cô chỉ nhận lễ, không thể cầu
cho con được. Nhà họ Bùi cứ về, có gì cô sẽ giúp sau nhá!
Cô đưa lại cho
Nắng một ít hoa quả và trả lại toàn bộ số tiền. Tuân chưa thấy cô đồng nào lại
chê hoặc không nhận tiền. Đây là lần đầu hắn thấy cử chỉ này. Hắn ghé tai hỏi
nhỏ một chị đứng tuổi, ngồi vòng ngoài. Chị này bảo:
- Chả cứ người
này. Với ai cô cũng chỉ giúp hộ không lấy tiền bao giờ, chỉ nhận bánh kẹo, hoa
quả để đặt ban thờ. Cũng có thể cô còn vướng chân dạy học. Lỡ nhận tiền, chuyện
đến tai phòng giáo dục, mất nghề như chơi.. Có lẽ chỉ sau này về hưu rồi mới
nhận chăng?
Chị ta hỏi lại
một câu như thế, hắn chịu. Không có câu trả lời. Biết đâu được với người ta?
Với lại lúc này Tuân quan tâm chuyện khác. Việc cô đồng nhận hay không nhận
tiền lúc này chả có ý nghĩa gì với hắn!
***
Thằng con mười
sáu tuổi, tướng đồ sộ như hộ pháp,chân ngắn, mông to. Nó mang trên cổ ngắn ngủn
của mình bộ mặt “phì đồn” như mặt nạ bằng giấy bị sũng nước. Mũi thì tẹt, trán
lại ngắn không cân xứng với cái bản to của khuôn mặt chút nào. Chỉ có đôi mắt
lộ ra bên trong khe mắt hẹp hai con ngươi bé tý, rất tinh quái. Đúng là thằng “mắt
ma”. Người gan như Tuân cũng không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy. Có cái gì đó
lạnh lẽo, không thật người qua ánh nhìn của nó.
Thằng bé bị nhốt trong gian buồng hẹp y hệt kiểu “xà lim bộ”. Có
lẽ kiểu thiết kế này bố nó học được những ngày ở trại cải tạo về. Chỉ có duy
nhất cái cửa sổ rộng bằng hai quyển vở có chấn song sắt to bằng ngón tay cái.
Những chấn song này cái nào cũng đen bóng bởi vết tay người. Trừ khi nó ngủ,
hầu như lúc nào còn thức, nó cũng bám vào mấy chấn song này để ngóng ra bên
ngoài.
Thấy Nắng về, từ ngoài
ngõ, thằng bé đã phát hiện ra, kêu lên ngọng ngịu: “Mẹ.. ẹ nó.. óng ti về..ề”.
Chữ Nắng nó đọc chệch ra thành “nóng”. Với mẹ nó thì chẳng sao.
Nắng nghe quen rồi. Nhưng Tuân biết ngay là nó không bình thường như những
thằng trai tuổi nó.
Cô đồng bảo chịu lễ hơn một tuần bệnh nó sẽ thuyên giảm. Cô còn
nói: “ Thực ra nó chẳng có bệnh gì cả. Chỉ do lỗi lầm của người lớn nó phải
chịu vạ. Bảy vía giờ chỉ còn hai. Hai vía này cũng vất vưởng lúc đậu, lúc
không. Nếu để lâu sẽ bị yếu dần, nó phải chịu đời sống “thực vật”. Ăn đâu nằm
đấy chứ không phải chuyện chơi..”
Lễ đã dâng rồi, vậy mà bệnh nó vẫn như cũ. Mới trưa hôm qua, nó
lại bị cơn co giật còn lâu hơn những hôm trước”.
Nắng kể như để giải thích cho Tuân rõ vì sao lúc ở trong điện
“thầy” phán như thế. Hắn toan nói con nàng bị động kinh, căn bệnh bắt nguồn từ
bệnh từ trong tim phát ra, ảnh hưởng đến thần kinh, chứ chẳng có ma tà nào bắt
bóng bắt vía cả. Nhưng trong tâm trạng này nói ra điều ấy liệu Nắng có chịu
nghe. Với tính cách gay gắt như vừa rồi, liệu nàng có giữ được bình tĩnh?
Chén trà chưa kịp nguội. có một người chầm chập, chân nghe nặng
bước vào. Nắng giới thiệu hai người với nhau. Ánh mắt gườm gườm của người kia
dịu xuống. Mà không cần Nắng giới thiệu, Tuân cũng biết y là ai rồi. Vẻ mặt
dáng người hao hao giống thằng con “mắt ma” của nàng. Nhất là đôi mắt rắn, đuôi
mắt dài và hẹp. Kiểu người hay tự thị, đa nghi. Phần nhiều những kiểu đàn ông
hạn chế IQ như đấy đều mang sẵn đức tính này.
Có thể kiến thức xã hội khó xâm nhập được vào bên trong cái đầu
hình “quả đất”, lu lu tròn, thường tính đa nghi luôn được mài sắc, tinh vi thêm
mỗi ngày. Bổ sung cho hiểu biết vốn đã quá “nghèo nàn lạc hậu”!
Đầu Đất nghe vợ giới thiệu Tuân Làm nhà báo ở dưới Hà Nội lên,
hồi học phổ thông cùng với mình, y nhếch mép cười:
“ A thì ra ông là nhà báo? Đến chơi nhà, có vấn đề gì không?”.
Tuân cười: “ Nâu” vấn đề, chỉ là đến chơi thăm nhà vì lâu bạn bè mới gặp
nhau..” Y lại cắt ngang:” Nâu với chóng dề..Ông phức tạp bỏ mẹ. Cứ tiếng Việt
mà giã chả hay hơn, “nâu” c.c.m.g? ( cái con mẹ gìề ). Một câu rất sấc!
Tuân vừa tự ái, vừa buồn cười. Y vưỡn biết đấy là câu tiếng Anh,
Tuân quen mồm lỡ nói, nhưng lại nhầm kiểu nói ngọng, “nâu” thành “lâu”!
Chưa hết, y tiếp luôn: “Nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu” xin
lỗi ông, đấy là mồm thiên hạ! Chứ tôi thì tôi không nghĩ thế. Các ông chỉ “hơi hèn”
chứ không đểu. Xã hội mà không có các ông tất loạn. Bao nhiêu vụ việc từ trước
đến giờ, toàn bọn nhà báo các ông phanh phui, tìm ra, chứ công an, tòa án có
tìm ra được vụ cóc khô nào đâu?”.
“Nó vừa khen mình, vừa
chửi mình”, Tuân biết thế, cười nhạt, cố kiềm chế.
Đã đến đây rồi, chả nhẽ vì câu nói nghịch tai mà đứng lên?
Sự kiên trì của Tuân quả nhiên có kết quả.
Đầu Đất sau lúc “giương vây” không tác dụng, bắt đầu thấp giọng.
Y thể hiện ngay y quyền của mình:
“ Mẹ nó ra ngay đầu ngõ,
xem có món gì tốt mua về một ít, anh em tôi ngồi với nhau. Chả nhẽ khách đến,
để nhìn người ta chuyện suông thế này á? “
Một tay bợm nhậu? Hàng ngày khó thỏa thuận được với vợ?
Đây là cơ hội vàng. Chả có
cô vợ nào cự nự với chồng được trước mặt khách vào lúc như thế này!
Kinh nghiệm đi “thực tế lấy tư liệu” mách bảo Tuân điều này.
Tuân không muốn vì mình, Nắng chịu thêm một khó chịu, định xách
xe đi ngay.
Chồng Đầu Đất dứt quyết rồi. “Ông đã vào đây, đi thế éo nào
được?”. Giằng co. Từ chối. Cuối cùng Tuân đành ở lại.
Nắng đi được một lúc. Đầu Đất bắt đầu thổ lộ:
“ Ở chốt trên Lão Sơn được hai năm, thì về. Chưa biết tìm việc gì
làm. Người ta bảo lúc bấy giờ Mẽo đang cấm vận. Thống nhất rồi còn khổ hơn thời
chiến tranh. Kiếm được miếng ăn tóe máu mắt, gấp mấy lần cái khó bây giờ! Gặp
ngay chuyện ngang tai, trái mắt. Thế là nện nhau. Cái thằng bỏ mẹ rơi mất một
pha..Tòa xử ngồi hai năm.. Lại về, hai bàn tay trắng! Đây éo phải “anh hùng”,
nhưng mà thất thế, không phải “..lên rừng đốt than” như bọn nhà thơ nghe hơi đồ
chõ ví von đâu nhá! Mà lên rừng hái củi. Cứ năm ngày một mảng, xuôi dòng về bến
An Đạo. Cấm rừng ác, nhưng mờ tùy người. Đeo quả “da láng” thắt lưng, ( Chỉ có
vỏ chứ không có ruột ) ấy mà nhiều thằng ngán! Chúng vờ như không trông thấy,
cho qua.
Bữa đói bữa no, tùng tiệm cũng qua ngày. Đang buồn con chuồn
chuồn như vậy, bỗng một buổi sáng..”
Đầu đất dừng lời. Một là để câu chuyện thêm phần úp úp mở mở, hấp
dẫn. Hai là tìm câu chữ thể hiện. Tuân thấy y ngưng hơi lâu, đã có ý sốt ruột.
Lại tiếp:
- Hôm ấy trời rét lắm. Cuối năm mà. Mình ngồi trên mảng cóng hết
cả chân tay. Trùm cái chăn chiên lên người. Kệ. Mảng trôi đến đâu thì đến. Căm căm
trời đất thế này chả muốn bơi chèo, lèo lái như mọi khi. Mảng cứ thế dạt gần
vào bờ.. Mùa cuối năm, nước sông trong leo lẻo. Nhìn rõ cả từng đám sỏi chìm sâu dưới đáy sông. Bất chợt
trông thấy phía trước mặt nước tung lên sáng lóa, y như có con thuồng luồng đang
vùng vẫy. Nhìn kỹ hóa ra không phải. Là một con người, mặc nguyên cả quần áo
đang nhấp nhô lặn, tóc xòa dài đen một chòm..
Đúng là đồ điên! Rét mướt thế này, chỉ có điên mới hụp lặn trên
mặt nước thế kia!
Hình như không phải? Người chết đuối, chứ không phải điên.
Thế là cởi áo, cởi quần, mình nhào đến..Không khó khăn gì, mình
đưa được cô ả lên mảng của mình. Cô nàng mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, nhưng
người vẫn còn hơi âm ấm. Bài “cấp cứu người chết đuối” hồi tại ngũ được áp dụng
ngay. Hô hấp nhân tạo. Vác nàng lên, chúc đầu xuống, văng nhẹ cho ra hết nước..
Hơi do dự một lúc, cởi đồ đàn bà, con gái không được người ta đồng ý, vớ vẩn
truy tố chứ chẳng chơi! Kệ, mình cứ làm. Cứu người như cứu hỏa, có lúc luật lệ
chỉ nên coi bằng cái đinh. Ý tứ trong lúc này không khéo lại là có tội. Cởi
quần áo nàng đang mặc trên người. Lau khô. Thoa dầu. Mặc cho nạn nhân bộ quần
áo đi rừng của mình.. Bây giờ mới chú ý, nạn nhân rõ ràng là cô nàng đẹp kinh
khủng..”
- Rồi sao nữa?
- Cứ từ từ khoai sẽ nhừ...Nhưng đằng ấy có biết người ấy là ai
không?
- Chịu. Ông mới kể thế, làm sao đoán được?
- Đấy, đây nói có sai đâu? “Khả năng phán đoán” của đám nhà báo
các ông kém bỏ mẹ! Còn lâu mới bằng bọn giang hồ, giang há hư hỏng một thời như
chúng tôi! Nhưng mà nói chơi thế thôi, đừng để bụng, tự ái.. Để đây kể nốt cho
nghe..
Y kể. Tuân đã vắn tắt được câu chuyện:
Có thể khả năng phán đoán không được nhanh nhạy như Đầu đất nói.
Nhưng khả năng “Chắp vá, tổng hợp” của Tuân có lẽ y không ngờ.
Tuân hiểu vì sao nàng lạnh nhạt với mình sau bao năm gặp lại. Vì
sao Nắng bây giờ thay đổi tính nết, thành ra bây giờ. Nàng đã trải qua một cú sốc ghê gớm, một
quãng đời ảm đạm, đen tối quá sức chịu đựng con người! Ở đó không có nắng, chỉ
có bão và mưa dầm dề u ám, chua chát..
Nắng đã đi chợ
về. Nàng lặng lẽ đun nấu trong cái bếp tạm, quây xung quanh bằng mấy tấm pơrô
xi măng. Tuân kín đáo đưa mắt nhìn nàng.
Anh chồng kịp
dừng lại câu chuyện. Nhưng Tuân biết!
**
Sau hôm đưa Nắng
về thăm nhà, bị mẹ Tuân từ chối thẳng thừng. Bà không thể chấp nhận chuyện “cọc
đi tìm trâu”, con gái quá dễ dãi theo trai trong trường hợp này.
Nhất là sau lần
Tuân nói mãi, mẹ mới chịu lên thăm nhà Nắng.
Hôm đó, trời
không có nắng, rét căm căm. Chỉ những đám mây mầu chì nhưng nhức trên đầu. Âm
u, tẻ ngắt, và buồn..
Trong nhà Nắng
đang có chuyện ẩu đả giữa bố và mẹ nàng. Nồi niêu bát đũa một đống ngoài sân..
Nắng tái mặt
khi thấy mẹ con Tuân đang đi vào ngõ nhà mình. Nàng bỏ chạy ra sau vườn.
Khi Nắng trở về, trong nhà im ắng đến ghê rợn.
Mẹ Nắng đắp chăn đơn nằm trên
giường, còn ông bố không biết đi đâu?
Mẹ con Tuân cũng chẳng thấy!
Chẳng cần có “óc tưởng tượng phong phú”, nàng cũng hiểu đã xảy ra
chuyện gì?
Ba ngày không
ăn, không ngủ, mà không cảm thấy đói. Đầu óc nàng như chực vỡ ra, không thể
chịu thêm được nữa, Nắng chân không giày dép lần ra bến sông..
***
Bữa ăn đã dọn
ra. Vẻ mặt em bất động. Chịu. Không thể biết em đang nghĩ gì?
Chưa khi nào
Tuân thấy rượu đắng như hôm nay, dù rượu vốn đắng. Đầu óc Tuân vẫn quay cuồng
câu hỏi về đứa con của nàng?
Khi nó sinh ra thiếu tháng, cả nhà Đầu Đất
nghi ngờ. Người ta nghĩ nó là đứa trẻ con kẻ khác “lộn” vào nhà mình.
Gia đình bốc
vác, đầu óc đơn giản, cả nhà Đầu Đất hất hủi hai mẹ con.
Chả còn cách
khác, Y đưa hai mẹ con lên mé rừng gần sông, lâm trường quản lý. Hai người
thành công nhân trồng rừng mãi cho đến ngày lâm trường giải thể.
Lên sáu tuổi
thằng con phải mổ tim, biến chứng, tật từ đó đến nay.
Hai người thêm một
đứa con trai. Thằng này khỏe mạnh, khôn khéo khác hẳn thằng anh.
Đến lúc ấy, nhà
Đầu Đất mới bằng lòng cho y đón cả ba mẹ con về.
Nắng gánh cát
dưới sông lên bờ. Nếu xe không chở đi nơi khác, chắc đống cát đã cao chả kém quả
núi Thổ Ty là bao nhiêu!
Hồi chưa xây
được nhà, Đầu Đất phải ở nhà trông thằng anh dở. Nó ăn khỏe kinh người và phá
phách không ai ngăn được nó. Xểnh ra một tý là chạy ra đường. Cứ nhằm có xe ô
tô là dang tay kêu be be hoặc hét lên, lao vào.
Đầu Đất trở
thành “bảo phụ” từ đó.
Lâu ngày ở nhà
trông con, đâm lười, ngại việc.
Nhà tình nghĩa
xây xong, thêm một phòng nhốt nó, Đầu Đất vẫn “Ở nhà trông con”. Một mình Nắng
làm nuôi ba miệng ăn. Còn thuốc, thầy, thợ chạy chữa cho con đến tận giờ. Lần
trả lễ Tuân chứng kiến là một trong muôn vàn thí dụ.
Nắng chưa phát
điên, phát rồ hẳn nàng có những sợi dây thần kinh quá khỏe. Cục cằn, thô thô, dữ
dội một chút đã là cái gì?
Ngày đạn bom,
ai cũng mong có hòa bình. Hòa bình như là hạnh phúc dâng tràn, cho tất cả.
Nhưng đâu phải vậy? Thời bình có cái lo thời bình, cái khổ thời bình. Vẫn có
những cuộc chiến âm thâm, nỗi đau âm thầm trong tim gan con người.
Tuân cảm thấy nhói
đau trong cái đầu lâu nay quen chú ý đến những sự việc lớn lao trọng đại.. Đến
thế thời, những cuộc tranh luận trên mây, trong gió..
Hắn đâu có biết
những trận bão tưởng chừng nhỏ nhoi trong lòng con người. hằng ngày hằng giờ đang
tàn phá phần tươi tốt, tử tế, tàn phá niềm tin, hạnh phúc bé bỏng của không ít
người bất hạnh.
Trong câu
chuyện vừa nghe, Liệu mình có góp phần nào làm u ám nặng nề thêm cuộc đời của Nắng?
Mối nghi hoặc của gia đình chồng nàng liệu có phải do mình gây ra?
Đầu Đất không
muốn cho Tuân ra khỏi nhà lúc này. “Nam tử hán” đã uống phải say cho
đến cùng!
Vừa lúc thằng
bé mười sáu tuổi phát bệnh. Nó ngã đánh huỵch trong gian “xà lim bộ” như bố nó bông
phèng vẫn gọi. Ở lại cũng không giúp được gì. Chờ cho thằng bé dần tỉnh lại,
Tuân lén bỏ vào cái vỏ gối bên giường nằm kê gần bàn uống nước số tiền có trong
người. Hắn chào vợ chồng Nắng, đi vội như kẻ chạy trốn.
Một chiếc xe
tải ào qua chút nữa cán phải. Lái xe thò đầu ra:
- Đ.c.m! Thằng
khốn muốn chết à?
Tuân không trả
lời.
Câu chửi, câu
hỏi.. những câu vân vân như thế, với hắn trong tâm trạng này đâu còn nghĩa lý
gì?
========
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét