- Hồi Bố mình (một Nghệ sĩ và gạo cội của ngành Điện ảnh Việt Nam) mất, bác Đỗ Mười đi vắng. Khi về, bác đến nhà riêng thăm hỏi gia đình mình (ở Nghĩa Tân, HN). Lúc đầu mình rất cảm động, Mẹ mình mời bác uống nước chè xanh. Sau, thấy một cậu (chắc là thư ký), mượn và viết chia buồn vào sổ tang của Bố mình rồi đưa cho bác ý ký. Thế là mình không cảm động nữa.
- Chuyện khác là khi mình là phóng viên Ban Kinh tế của VOV, các bạn ở Văn phòng Bộ TM từng phải cuống lên tìm mình xin cái băng cát-xét ghi âm buổi nói chuyện của bác Đỗ Mười tại buổi họp (hình như sơ kết 6 tháng) của ngành mà mình có dự. Bác đến đột xuất nhưng (đứng) phát biểu hơn 2 tiếng rưỡi đồng hồ. Hồi ý chưa có từ “chém gió” nhưng bác nói chuyện mà hai tay luôn luôn chíu chíu vào không khí thật. Và chỉ đạo thì dân dã. Chi tiết buồn cười mình nhớ nhất - giờ vẫn không quên, là khi nói gì đó liên quan đến hoạt động thương nghiệp ở nông thôn, bác bảo “có cái bài báo viết, kể là khi đi hoạt động cách mạng ở vùng nông thôn, tôi đóng giả là anh hoạn lợn - (rồi bác bảo) : giả đâu, tôi làm thật chứ !”. Cả hội trường cười lăn ...
“May” hôm ý mình để mic và máy ghi âm trên bục hội trường, mà an ninh thì không cho đi lại để lên tắt máy nên máy cứ tự động record miệt mài, triền miên ....(Nhà VOV có điều kiện nghề mà, nên mỗi mình mình là có băng ghi âm đó). VP Bộ TM cảm ơn mình mãi.
Hôm nay, nghe tin bác, mong bác an nghỉ !
_______________
Ky Mai
22 Tháng 9 lúc 14:42 ·
Kỷ nịm với Bác...
Nhà mình ở Lò Đúc, đầu ngã 5. Đi vài chục mét là đến Phạm Đình Hổ, nơi Bác ở. Đối diện nhà Bác (bây giờ) là nhà Sơn "cá rán" một đại gia Đông Âu, cách nhà Bác một số nhà là nhà "năm chiếc cúc áo tố cáo tội ác" từng rúng động cả nước 35 năm trước.
Ngắn gọn để thấy, mình và Bác tuy xa về tuổi tác địa vị mà rất gần - nếu ở quê họ sẽ bảo "Chúng tôi lớn lên bên bờ tre gốc rạ, đi học về lại cưỡi trâu ra đồng hay đi đơm cá, bắt cua cùng nhau". Cùng phường gần phố cách vài chục số nhà, và thi thoảng đi học qua vẫn thấy Bác chui ra chui vào chiếc xe com-măng-ca đen xì mà.
Có lần thấy Bác đi dạo trên phố, Bác mặc bộ đại cán mầu ghi kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bác chẻ ngôi bóng mượt, cả phố cúi zạp: Chào bác ạ, Bác khoẻ không ạ... Đi bên Bác luôn là hai chú cảnh vệ, lạnh te, gườm gườm - một chú mắt rất sáng một chú mắt lại hơi híp híp, dáng các chú không cao nhưng có gì đó hao hao như đội cận vệ của Chủ Tịch Kim Jong Un bên Bắc Triều.
Người lớn bảo, toàn người miền núi đấy. Họ mà bảo vệ lãnh tụ rất mực trung thành - chỉ một cái phẩy tay đầu chúng mày bay khỏi cổ. Nghe xong cả đám người lớn hiếu kỷ lẫn đám trẻ con hóng hớt sợ vãi mắt mèo. Hãi cực.
Có một ngày, trời trong xanh, mây bồng bềnh trắng, nắng đung đưa vàng, ve kêu inh ỏi trên hai hàng cây Sao đen lênh khênh đẹp nhất bang @Cò ỉa@, không muốn nói đẹp nhất bốn quận nội thành Hà Nội.
Hôm đó cả đám chúng mình đang ngồi đầu phố đánh ba cây ăn chun, ăn bi (thực ra ăn tiền). Mình, thằng Khoa, thằng Tiến, thằng Lâm, bốn thằng thuộc nhóm "nhẩy xe bò" nghịch nhất phố. Đúng lúc Bác đi qua, thế choá nào thằng Lâm om được "tam bát cửu" hay "nhị gâu gâu" gì đó, sướng quá nó nhẩy lên như thằng zồ:
"đỗ mười, đỗ mười, bố mày đỗ mười rồi".
Èng, eng... một không khí ghê zợn bao trùm
Thế là Bác dừng lại, Bác bước sang đường. Bên cạnh vẫn là hai chú cảnh vệ. Ngày đấy phố vắng lắm, không ồn ào bụi bẩn đông đúc như bây giờ.
Chắc Bác nghe thấy.
Thế là toi cả lút. Phen nảy không bị báo phường, ông tổ trưởng mách ông bà già chắc chỉ có no đòn bỏ nhà ra đi.
Chết cụ chúng mày rồi. Thằng Khoa cúi mặt lẩm bẩm chửi. Thằng Lâm sợ quá chạy mất
Nhưng không, lừ đừ Bác tiến lại, Bác ôn tồn mỉm cười xoa đầu bảo (xoa đầu mình, thế mới "bắc son" chớ):
- Các cháu chơi gì?
- Dạ, dạ, chơi bài ăn chun ạ. Mình mở miệng trong sợ hãi.
- Có thiếu chun và bi không, mai đi qua bác cho?
Ớ... Cá đám ngớ người,
vừa sợ vừa thích không nói được câu gì, chỉ dám lí nhí "cháu chào Bác" rồi thu bài té vội.
Bác đi rồi, hai chú cảnh vệ quay lại gườm gườm như thể đầu rơi máu chảy, còn đám nghịch ngợm chúng mình cứ thế đeo đẳng lần gặp đó cho đến nhiểu năm sau. Và hôm nay sực nhớ kể vội chút kỷ nịm... có lần được Bác hứa.
Bác là Bác Cống, một cậu thợ sơn nghèo học giỏi, một người thợ sơn vừa chăm chỉ, vừa yêu thương bạn bè đến nỗi mỗi khi sơn xong việc của mình cậu lại vác sơn đi sơn hộ các bạn khác, một nhà vật giá lương tiền thân thiện, giàu tình cảm, một nhà cải tạo công thương đại tài dù sau này ở chức vụ nào cũng luôn giản dị yêu mến và hứa với các cháu những điều tốt đẹp nhất.
...
Ps: Viết vội, trước khi báo chí và các người anh chị em báo chí "lên khuôn". Có gì nhanh nhẩu, mong được lượng thứ.
____________
CHUYỆN ÔNG MƯỜI CÚC DẶN ÔNG MƯỜI CỐNG
Có câu chuyện truyền tụng rằng: Ông Nguyễn Văn Linh khi nghỉ chức Tổng bí thư, bàn giao cho Ông Đỗ 10 xong. Một chiều thư thả, ông Mười Cúc (Linh) mời ông Mười Cống (Mười) đến tư gia uống trà trò chuyện thong dong cả buổi chiều. Lúc ra về, thấy ông Mười có vẻ lo lắng, rất thân mật, ông Linh vỗ vỗ vai ông Mười:
22 Tháng 9 lúc 14:42 ·
Kỷ nịm với Bác...
Nhà mình ở Lò Đúc, đầu ngã 5. Đi vài chục mét là đến Phạm Đình Hổ, nơi Bác ở. Đối diện nhà Bác (bây giờ) là nhà Sơn "cá rán" một đại gia Đông Âu, cách nhà Bác một số nhà là nhà "năm chiếc cúc áo tố cáo tội ác" từng rúng động cả nước 35 năm trước.
Ngắn gọn để thấy, mình và Bác tuy xa về tuổi tác địa vị mà rất gần - nếu ở quê họ sẽ bảo "Chúng tôi lớn lên bên bờ tre gốc rạ, đi học về lại cưỡi trâu ra đồng hay đi đơm cá, bắt cua cùng nhau". Cùng phường gần phố cách vài chục số nhà, và thi thoảng đi học qua vẫn thấy Bác chui ra chui vào chiếc xe com-măng-ca đen xì mà.
Có lần thấy Bác đi dạo trên phố, Bác mặc bộ đại cán mầu ghi kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bác chẻ ngôi bóng mượt, cả phố cúi zạp: Chào bác ạ, Bác khoẻ không ạ... Đi bên Bác luôn là hai chú cảnh vệ, lạnh te, gườm gườm - một chú mắt rất sáng một chú mắt lại hơi híp híp, dáng các chú không cao nhưng có gì đó hao hao như đội cận vệ của Chủ Tịch Kim Jong Un bên Bắc Triều.
Người lớn bảo, toàn người miền núi đấy. Họ mà bảo vệ lãnh tụ rất mực trung thành - chỉ một cái phẩy tay đầu chúng mày bay khỏi cổ. Nghe xong cả đám người lớn hiếu kỷ lẫn đám trẻ con hóng hớt sợ vãi mắt mèo. Hãi cực.
Có một ngày, trời trong xanh, mây bồng bềnh trắng, nắng đung đưa vàng, ve kêu inh ỏi trên hai hàng cây Sao đen lênh khênh đẹp nhất bang @Cò ỉa@, không muốn nói đẹp nhất bốn quận nội thành Hà Nội.
Hôm đó cả đám chúng mình đang ngồi đầu phố đánh ba cây ăn chun, ăn bi (thực ra ăn tiền). Mình, thằng Khoa, thằng Tiến, thằng Lâm, bốn thằng thuộc nhóm "nhẩy xe bò" nghịch nhất phố. Đúng lúc Bác đi qua, thế choá nào thằng Lâm om được "tam bát cửu" hay "nhị gâu gâu" gì đó, sướng quá nó nhẩy lên như thằng zồ:
"đỗ mười, đỗ mười, bố mày đỗ mười rồi".
Èng, eng... một không khí ghê zợn bao trùm
Thế là Bác dừng lại, Bác bước sang đường. Bên cạnh vẫn là hai chú cảnh vệ. Ngày đấy phố vắng lắm, không ồn ào bụi bẩn đông đúc như bây giờ.
Chắc Bác nghe thấy.
Thế là toi cả lút. Phen nảy không bị báo phường, ông tổ trưởng mách ông bà già chắc chỉ có no đòn bỏ nhà ra đi.
Chết cụ chúng mày rồi. Thằng Khoa cúi mặt lẩm bẩm chửi. Thằng Lâm sợ quá chạy mất
Nhưng không, lừ đừ Bác tiến lại, Bác ôn tồn mỉm cười xoa đầu bảo (xoa đầu mình, thế mới "bắc son" chớ):
- Các cháu chơi gì?
- Dạ, dạ, chơi bài ăn chun ạ. Mình mở miệng trong sợ hãi.
- Có thiếu chun và bi không, mai đi qua bác cho?
Ớ... Cá đám ngớ người,
vừa sợ vừa thích không nói được câu gì, chỉ dám lí nhí "cháu chào Bác" rồi thu bài té vội.
Bác đi rồi, hai chú cảnh vệ quay lại gườm gườm như thể đầu rơi máu chảy, còn đám nghịch ngợm chúng mình cứ thế đeo đẳng lần gặp đó cho đến nhiểu năm sau. Và hôm nay sực nhớ kể vội chút kỷ nịm... có lần được Bác hứa.
Bác là Bác Cống, một cậu thợ sơn nghèo học giỏi, một người thợ sơn vừa chăm chỉ, vừa yêu thương bạn bè đến nỗi mỗi khi sơn xong việc của mình cậu lại vác sơn đi sơn hộ các bạn khác, một nhà vật giá lương tiền thân thiện, giàu tình cảm, một nhà cải tạo công thương đại tài dù sau này ở chức vụ nào cũng luôn giản dị yêu mến và hứa với các cháu những điều tốt đẹp nhất.
...
Ps: Viết vội, trước khi báo chí và các người anh chị em báo chí "lên khuôn". Có gì nhanh nhẩu, mong được lượng thứ.
____________
CHUYỆN ÔNG MƯỜI CÚC DẶN ÔNG MƯỜI CỐNG
Có câu chuyện truyền tụng rằng: Ông Nguyễn Văn Linh khi nghỉ chức Tổng bí thư, bàn giao cho Ông Đỗ 10 xong. Một chiều thư thả, ông Mười Cúc (Linh) mời ông Mười Cống (Mười) đến tư gia uống trà trò chuyện thong dong cả buổi chiều. Lúc ra về, thấy ông Mười có vẻ lo lắng, rất thân mật, ông Linh vỗ vỗ vai ông Mười:
- Anh cứ yên tâm mà làm. Mọi việc tôi đã thiết kế đâu đấy rồi. Anh cứ thế mà làm. Cứ tôi làm gì thì anh làm thế. Cứ thế mà làm, anh nhé...
Ông Mười chỉ biết gật gật. Rồi, ông Linh ghé tai ông Mười:
- À mà này, có việc này tôi dặn anh nhớ kỹ này: Anh cứ thế mà làm, cứ theo tôi mà làm. Nhưng riêng việc viết :"Những việc cần làm ngay" thì anh đừng làm theo tôi. Tuyệt đối không làm theo đấy nhé.
Ông Mười chưa hiểu ra sao, cũng không dám hỏi lại. Cứ gật gật, vâng dạ rồi ra về mà trong lòng vô cùng lo lắng, thao thức cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, đến văn phòng, ông mới hỏi thư ký Hà Nghiệp: "Ông Mười Cúc nói vậy ý là thế nào?". Ông Hà Nghiệp chỉ cười... Ông Mười gặng mãi mới dám nói.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
1 nhận xét:
Sao lắm kẻ bịa đặt đến thế.Chuyện viết ra chỉ có bọn trẻ trâu tin.Muốn chửi bọ khốn này quá.Nhưng thừa lời.../
Đúng là bọn khốn
Đăng nhận xét