Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Viết văn và bình văn trên trang TNXM:

Sáng bảnh, mình khệnh khạng dắt Đậu phụ đi dạo. Đậu phụ có thói quen thích chạy đến một gốc cây gần cổng Quận ủy rồi ị một bãi. Cổng Quận ủy có biển đề cấm quay phim chụp ảnh và tụ tập đông người chứ có cấp chó ỉa đâu mà sợ. Mình đảo mắt nhìn canh chừng bảo vệ, Đậu phụ hồn nhiên quẫy đuôi chạy quanh gốc cây ba vòng, mũi hít hít có vẻ khoái chí. Chợt Đậu phụ sủa ăng ẳng liên hồi. Có hai nhà sư đi tới.
Trời đánh còn tránh miếng ỉa, vậy mà hai nhà sư vẫn thản nhiên rào bước trước đậu phụ rồi dừng lại. Nhà sư thứ nhất mặt mày hung dữ, nếu không mặc áo chùng thâm thì dễ mình tưởng là đại ca Sủi ở trên phố Cổ đi đòi nợ thuê. Lông mày sư như hai chữ nhất viết bằng mực tàu vểnh lên trông rất dị, môi to như hai trái chuối hột, mũi bạnh như mũi Ngưu ma vương trong phim Tây du ký. Còn sư thứ kia trông nho nhã, môi đỏ thắm như hoa đào, mắt đen lay láy, cử chỉ toát ra vẻ ung dung.
Hai sư thì thầm với nhau chỉ trỏ vào đậu phụ tỏ vẻ chăm chú. Sư dữ thủng thẳng nói, từ bé bần tăng chưa gặp con vật nào dễ mến như con này, xin hỏi thí chủ con này được gọi là con gì mà trông ngộ vậy. Mình định bật lên là con chó chứ con gì nữa nhưng cố kìm nén thưa. Bẩm thầy đây là con "đậu phụ nhà". Cả hai sư chụm đầu bàn chuyển to nhỏ. Đậu phụ vẫn kêu không ngừng, rồi quay sang rên rỉ tỏ vẻ rất bi thương.
Sư lành chắp tay kính cẩn, chúng bần tăng lâu lắm rồi mới rời khỏi cổng chùa. Đi một ngày đàng quả là gặp một sàng khôn. Nay gặp con "đậu phụ nhà" lần đầu nhưng chẳng hiểu lý do gì cả hai nảy sinh lòng thương mến, quyến luyến nhau. Tức theo Phật pháp nói là có Duyên vậy. Nên chăng thì chủ mở lượng từ bi tặng hoặc bán rẻ cho chúng bần tăng, để chúng bần tăng về chùa có bạn bè sớm tối.
Bụng chẳng muốn cho nhưng sư đã xin với lời lẽ thiết vậy mà từ chối không đành. Nên xích trao tay, tiền đút ngay vào túi rồi tạm biệt "đậu phụ nhà" nay thành "đậu phụ chùa". Chợt nhớ câu thơ của anh Thi, "Người ra đi đầu không ngoảnh lại/Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy" mà "tình thôi xót xa".
Sư dữ cầm xích lôi đi, Đậu phụ cương quyết kéo lại. Sư dữ miệng lầm bầm chửi, tổ cha con chó chứ đậu phụ gì mày, đằng nào cũng riềng mẻ mà vẫn còn ngoan cố. Sư lành vui vẻ vuốt iPad air rồi ngâm nga, "Nhất vện, nhì vàng, tam khoang, tứ đốm. Mình mới tạm biệt sư phụ mà có duyên quá ha. Con kia trong gu gờ sớt nói đích thực là vện". Sư lành âu yếm cúi xuống bế Đậu phụ rồi đi.
Mình cuốc bộ về nhà thì lòng hối hận vô cùng. Cụ Chivas đứng ở cổng hỏi Đậu phụ đâu mình cứng họng không trả nhời được. Cụ Chivas hỏi lần thứ hai gọi thẳng tên cũng cơm là Chó đâu thì mình nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa ra xấp tiền nói rằng chó đây, xích thì đưa hai nhà sư cầm rồi. Chivas nói thế này là hỏng, hỏng rồi,con chạy nhanh ra chợ Bưởi tìm hàng rau may ra còn kịp.
Mình dùng khinh công do đại ca Đới Tung dạy tức tốc lướt đến chợ Bưởi. Bà hàng rau cho biết là có một vị sư tướng dữ tợn mua đủ các thức như riềng, mẻ, lá mơ, mắm tôm, lạc và vài cọng sả. Nhưng người ta đi mất rồi.
Chạy ra khỏi cổng chợ gặp chú công an giao thông hỏi thăm thì được biết hai sư leo lên con Lexus dông đi thẳng về phía Đông Anh. Đến lúc này thì pó tay chấm cơm.
Đêm đến thổn thức mơ thấy Đậu phụ về, nó vẫy đuôi nhưng không sủa, mắt buồn như nửa trách móc, nửa muốn nhắn gửi điều gì.
Thôi lòng đành an ủi là sả, dấm, ớt và các thức khác chắc gì liên quan đến Đậu phụ. Dẫu rằng theo triết học Mác Lý Ninh thì mọi sự vật hiện tượng đều có mối quan hệ biện chứng với nhau. Vào cửa Phật mọi sự đâu phải đã là sự dữ.


 Mặc định
Theo như hải đăng Thiệp nói, có mấy loại văn. Có thứ văn để kiếm ăn, có thứ văn để cầu làm quan, có thứ văn để làm giặc. Lại có thứ văn để hành đạo. Nay xem ở đây, có lẽ phải nhắc Thiệp thêm 2 thứ văn nữa là thứ văn để khoe khoang bản thân, và văn để tự sướng. Văn của man hấp ngửi mùi khắp các bài, khắp các thể loại văn thơ tuỳ bút đều toát lên mùi khoe khoang bản thân - lúc khoe ngầm lúc khoe lộ liễu. Đó là thứ văn hèn hạ của kẻ tiểu nhân và không thể đi xa được. Trong các loại văn, thấp nhất là văn để làm quan và văn để khoe mẽ, dù rằng văn cầu làm quan thì thô bỉ hạ đẳng hơn vì nó mưu mô, văn khoe mẽ dù sao cũng bớt hèn hơn vì nó không mưu mô mà chỉ khoe khoang huyênh hoang mang tính cá nhân và không cầu lợi lộc gì. Văn tự sướng là thứ văn để thủ dâm, trình cao thì cũng có thể đứng được trong đời sống, có ích cho thiên hạ, trình thấp thì rơi vào văn áo trắng mực tím tuổi xanh, làm trò cười cho thiên hạ. Văn kiếm ăn là thứ văn vô thưởng vô phạt trung bình không tốt cũng không xấu. Văn làm giặc thì không cầu chất văn mà cầu mục đích lớn và xấu với phe chính thống, nhưng chưa chắc đã xấu với đời sau. Cao nhất là văn để hành đạo, có thể đi xa với muôn đời.

Lên diễn đàn, không mấy ai thích làm văn. Một phần vì không có khả năng làm văn, hai là không coi diễn đàn là nơi đứng đắn để làm văn. Cho nên phần lớn các nick đều chỉ tán láo bậy bạ cho vui. Nhân tiện bố nhận xét hơi văn và tâm lý các nick:

- Thằng Tequila có thể liệt vào hàng văn để tự sướng, thủ dâm ở vào trình độ khá. Nếu chú tâm thủ dâm tiếp có thể bán sách được, cũng có ích cho văn giới và có chút tiền còm.

- Thằng man hấp thuộc loại văn khoe khoang bản thân, một cách lộ liễu trơ trẽn, thứ văn hèn hạ tiểu nhân. Thằng này không bao giờ có thể đi xa được. Trong tương lai rất dễ vào trại tâm thần.

- Thằng Gấu là một loại đa nhân cách, phức tạp tâm lý. Cũng có văn thuộc loại ngầm khoe khoang bản thân, nhưng ranh mãnh tinh vi hơn thằng man gấp vài ngàn lần. Văn man so với văn Gấu chỉ là thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch.

- Thằng Nát điên cũng thuộc loại phức tạp tâm lý hạng nặng, khó đoán. Văn thằng này thường xuyên dằn vặt nội tâm, băn khoăn bước đi tìm con đường đạo. Đến thì chưa thể đến. Nếu tìm ra thì văn thằng điên này sẽ đứng được với muôn đời. Kha kha.

- Thằng Phẹt thuộc loại văn tự sướng, bình dân, nôm na dân dã tục tĩu bậy bạ, học trò của Trung tướng. Thằng này nếu chịu khó đầu tư kỹ lưỡng cũng có thể trở thành một dòng văn học truyền khẩu dạng như trạng quỳnh trạng lợn - nói chung là thứ văn hèn hạ của bọn tiểu nông xứ lừa, đọc chơi cũng thú vị nhưng cũng không đáng để nhớ. Nói chung bố không thích thứ văn tiểu nông.

- Thằng hay con Nuyện đơ cũng thuộc thứ văn tự sướng. Văn Nuyện đơ viết rất có duyên, nếu tập hợp chỉnh lý lại cũng có thể thành một dạng văn mạng giống như đại vệ chí dị của Lái Gió. Bán sách cũng có tiền đấy, nhưng Nuyện đơ nó giàu bỏ mẹ cần đéo gì kiếm tiền bằng bán sách.

- Văn con Thắm bướm to có chất văn, nhưng là thứ văn của đàn bà, lòng nhân ái lặt vặt và nhỏ. Giỏi lắm thì cũng bằng được Xuân Quỳnh.

- Văn của thằng triết gia bán cám lợn là thứ văn của bọn mặc cảm xuất thân hèn mọn lại mắc bệnh ngộ chữ hạng nặng. Thằng nay rơi vào 2 thể loại văn là văn tự sướng và khoe khoang bản thân, nhưng chất văn cố tình làm dáng bằng chữ nên tù mù rắc rối, đọc vào như mớ bòng bong, lẽ ra có thể tóm lại một bài dài nữa trang giấy bằng 2 dòng chữ sẽ rõ nghĩa sáng sủa hơn. Đó cũng là thứ văn của kẻ hèn hạ.

Những đứa khác còn lại không đáng để bàn đến.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: