Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

Tư liệu NV: PHẠM ĐÌNH TRỌNG

VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP




PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Ngày thứ ba, 13.3.2018, ban Tuyên giáo của Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam ra chỉ thị do ông Phó Trưởng ban thường trực Võ Văn Phuông kí yêu cầu tổ chức đảng của bộ Giáo dục Đào tạo: Rút toàn bộ tác phẩm của các tác giả tham gia tổ chức “Văn Đoàn Độc Lập” ra khỏi chương trình sách giáo khoa môn học ngữ văn mới.

Ngày chủ nhật 25.3.2018, Văn Đoàn Độc Lập tổ chức cuộc họp mặt đầu xuân. Nhiều nhà văn đã bảo nhau dành rượu sang, bánh quí, dành của ngon vật lạ từ Tết Mậu Tuất như dành tấm lòng thơm thảo mang đến với nhau trong ngày vui gặp mặt đầu xuân. Nhưng y như rằng mỗi lần Văn Đoàn Độc Lập hẹn gặp nhau thì đám an ninh nhà nước cộng sản lại kéo cả đám, cả bầy đến chặn cửa trước nhà các nhà văn thành viên Văn Đoàn Độc Lập.


Điểm mặt lũ công cụ rải trước nhà, tôi ngao ngán phôn cho ông bạn Lời Ai Điếu. Những lần Văn Đoàn Độc Lập họp mặt trước đây, ông viết lên lời ai điếu thảm thiết của xã hội Việt Nam dưới chế độ cộng sản vẫn vượt qua được sự ngăn chặn của đám sai nha đến cụng li rượu với bầu bạn Văn Đoàn Độc Lập. Lần này ông cũng đành chịu chung cảnh bị cầm tù tại nhà như tôi.

Chặn cửa, trắng trợn vi phạm pháp luật, ngang nhiên tước đoạt quyền cơ bản của con người, quyền tự do đi lại, hèn hạ mang cả đám công cụ nhà nước nhiều như giăc cỏ và hung hăng như bầy kiến lửa bị phá ổ, quyết phá đám một sinh hoạt hợp pháp, bình thường của một tổ chức xã hội dân sự hiền lành, bé nhỏ.

Loại bỏ tác phẩm của các nhà văn tham gia Văn Đoàn Độc Lập ra khỏi sách giáo khoa ngữ văn trong nhà trường là chống lại nhân dân, chống lại đất nước về văn hóa, làm méo mó, xấu xí, nghèo nàn gương mặt văn hóa đất nước với thế hệ trẻ hôm nay và ngày mai.

Lặng lẽ né tránh lối làm ăn nô lệ, làm thuê, giả dối, dong công chấm của hợp tác xã nông nghiệp, những người nông dân chân chính hăm hở nhận khoán chui vừa để giải phóng sức sản xuất, vừa để được thực sự làm chủ mảnh đất máu thịt, làm chủ con người mình và điều quan trọng hơn cả là được thực sự làm người nông dân, giữ được nhân cách, giữ được những phẩm chất tốt đẹp của người nông dân truyền thống, được làm thiên chức lao động sáng tạo ra của cải, làm ra nhiều nhất, tốt nhất hạt lúa củ khoai nuôi xã hội.

Những nhà văn rời bỏ hợp tác xã văn chương của ông chủ nhiệm Hữu Thỉnh không còn nhân cách văn hóa, không còn nhân cách nhà văn, chỉ còn là nô bộc cho chính trị cũng là để thực sự được làm nhà văn có nhân cách, có lương tri, có trách nhiệm với nền văn hóa đất nước, có trách nhiệm với nhân dân, với đất nước.

Những nhà văn chân chính đều thấy bị xúc phạm khi ông Hữu Thỉnh chủ nhiệm hợp tác xã văn chương quốc doanh nhân danh các nhà văn nằn nì thảm thiết với Thủ tướng xin từ chiếc xe ô tô sớm đi tối về đến kì kèo xin bằng được từ tiền thuế nghèo của dân hết chục tỉ tiền này đến chục tỉ tiền khác chỉ để làm tha hóa các nhà văn. Những chục tỉ tiền rủng rỉnh từ thuế mồ hôi nước mắt của dân rót về hội Nhà Văn, hợp tác xã văn chương quốc doanh Hữu Thỉnh, đã tạo ra những cuộc chạy đua hối hả và bất tận.

Chạy đua vào hợp tác xã Nhà Văn Hữu Thỉnh để được vênh váo mang danh nhà văn, mang thẻ nhà văn. Chạy! Chạy! Chạy! Nhiều cái tên quá xa lạ với văn chương, nhiều người viết vè, viết ngâm vịnh nhạt nhẽo bỗng trở trở thành “nhà văn” trong hợp tác xã văn chương Hữu Thỉnh.

Chạy! Chạy! Chạy! Những người được hợp tác xã văn chương Hữu Thỉnh trao giải thưởng văn chương thực ra chỉ là những người có thế lực trong cuộc chạy đua còn quyết liệt, đông đảo và ồn ào hơn cả cuộc chạy đua vào hợp tác xã văn chương Hữu Thỉnh. Những nhà văn chân chính làm sao không bị xúc phạm khi những tập sách văn chương kém cỏi được tôn vinh chỉ vì người viết là kẻ thắng cuộc trong cuộc chạy đua ngoài văn chương đó.

Văn chương đòi hỏi sự phong phú đa dạng. Phong phú, đa dạng trào lưu, phong cách nghệ thuật. Phong phú, đa dạng cả quan niệm thái độ của nhà văn với cuộc sống, với thời cuộc, với chính trị. Sự phong phú, đa dạng là bản chất của nghệ thuật. Như tình yêu là bản chất của cuộc sống. Văn Đoàn Độc Lập xuất hiện chỉ làm phong phú thêm đời sống văn hóa đất nước, làm lành mạnh, khỏe khoắn nền văn học đang xanh xao, còi cọc, thiếu sự sống dưới sự trùm lớp của nền chính trị độc tài cộng sản. Văn Đoàn Độc Lập trả nhà văn về vị trí đích thực của nhà văn. Văn Đoàn Độc Lập đòi hỏi nhà văn phải là gương mặt văn hóa của đất nước, tác phẩm của nhà văn phải là tiếng nói trung thực của nhân dân, của cuộc sống chứ không phải là thứ minh họa nhạt nhẽo, thứ tụng ca sáo rỗng của chính trị.

Loại bỏ tác phẩm của các nhà văn trong tổ chức Văn Đoàn Độc Lập ra khỏi sách giáo khoa ngữ văn là việc làm nhỏ nhen, thiển cận và rất phi chính trị của những nhà chính trị cộng sản. Cũng như sách giáo khoa ngữ văn trong nhà trường suốt bao năm qua không có một chữ nhắc đến Hoàng Sa, Trường Sa, không một dòng nhắc đến lịch sử mở cõi của cha ông người Việt ở Hoàng Sa, Trường Sa là những người làm sách giáo khoa ngữ văn đã rắp tâm bán nước, loại bỏ Hoàng Sa, Trường Sa trong tâm hồn thế hệ trẻ.

Rừng Xà Nu, Đường Chúng Ta Đi của nhà văn Nguyên Ngọc, chủ soái của Văn Đoàn Độc Lập là hào khí của một thời lịch sử bi tráng. Hào khí đó đã nâng một dân tộc đứng lên trong máu và nước mắt.

Với kí sự ngổn ngang tư liệu lịch sử viết lên Lời Ai Điếu, văn Lê Phú Khải là văn Tư Mã Thiên của thời bóng tối cộng sản trùm lên đất nước Việt Nam, đè lên số phận dân tộc Việt Nam đau thương.

Những đội binh nhà Lê, nhà Nguyễn vượt biển dữ đến nhận đất Hoàng Sa hôm qua, những người lính hải quân Việt Nam có mặt ở Trường Sa hôm nay là sự khẳng định chủ quyền Việt Nam với Hoàng Sa, Trường Sa trong lịch sử. Tiếng hát à ơi ru con Chiều chiều sóng dậy biển đông / Thương gái có chồng đi lính Hoàng Sa là sự khẳng định chủ quyền Việt Nam ở Hoàng Sa, Trường Sa trong tâm hồn người Việt. Những truyện ngắn và bút kí chân thực với hiện thực và giàu cảm xúc văn học viết về biển đảo, viết về Trường Sa trong những tập truyện ngắn Rừng Và Biển, Sự Tích Những Hòn Đảo và trong những tập bút kí Đảo Vàng, Một Thuở của Phạm Đình Trọng là sự khẳng định chủ quyền Việt Nam ở Hoàng Sa, Trường Sa trong văn học.

Nền giáo dục loại bỏ, ngăn chặn những tác phẩm văn chương của tác giả Văn Đoàn Độc Lập, loại bỏ, ngăn chặn những tư cách nhà văn trong Văn Đoàn Độc Lập ra khỏi sách giáo khoa ngữ văn chỉ chứng tỏ đó là một nền giáo dục thấp kém, què quặt và độc tài.
Nguồn FB :  https://www.facebook.com/kesiviet/posts/808331352701580

16 March 2018

KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH ĐỒNG NGƯỜI CHỦ TRƯỜNG SA VỚI KẺ CƯỚP TRƯỜNG SA



Trả lời bài viết "Trường Sa 1988: không nổ súng trước nhưng phải nổ súng" Báo Tiếng Dân 15.3.2018

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Tháng ba về lại nhớ Gac Ma. Mỗi trái tim Việt Nam lại đau nỗi đau tháng ba 1988 Tàu Cộng cướp Gac Ma của tổ tiên ta. Mỗi trái tim Việt Nam lại đau nỗi đau 64 người lính Việt Nam trở thành 64 tấm bia thịt cho lính Tàu Cộng đâm lê, kề súng AK tận ngực bóp cò. Tháng ba năm nay cùng nỗi đau mất đảo, mất 64 người con yêu của Mẹ Việt Nam lại thêm sự phẫn nộ vì giọng lưỡi trí trá, lấp liếm sự thật lịch sử và sự đánh đồng người chủ đích thực của Trường Sa với kẻ cướp Trường Sa.

Ông Lê Mạnh Hà, người viết “Trường Sa 1988: không nổ súng trước nhưng phải nổ súng” cần nhớ rằng trước năm 1956, trước khi Tàu Cộng đưa tàu quân sự giả dạng tàu đánh cá đổ người lên chiếm đảo Phú Lâm và một số đảo trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam thì điểm cực Nam của lãnh thổ Tàu Cộng là đảo Hải Nam. Trước năm 1974, trước khi Tàu Cộng đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa thì tàu quân sự của Tàu Cộng đi vào biển Đông đều phải lén lút, lấm lét, láo liên của kẻ cắp. Nay chiếm được toàn bộ quần đảo Hoàng Sa, chiếm được 8 bãi đá trong Trường Sa, chúng hối hả xây sân bay, xây quân cảng, quân sự hóa Trường Sa rồi trừng mắt vỗ ngực tuyên bố với thế giới rằng cả biển Đông là của chúng.

Trong khi từ thế kỉ thứ 17, từ thời nhà Lê, nhà Nguyễn, Hoàng Sa, Trường Sa đã là cương vực lãnh thổ, là đơn vị hành chính của nhà nước Việt Nam. Khi Pháp đô hộ Việt Nam, Pháp kế tiếp nhà Nguyễn trong việc quản lí hành chính đó với Hoàng Sa, Trường Sa. Pháp đã xây đèn biển (hải đăng) ở Hoàng Sa, xây trạm khí tượng ỏ Trường Sa. Tại Hội nghị Liên Hợp Quốc họp ở San Francisco, tháng 9. 1951, Thủ tướng Trần Văn Hữu của Việt Nam đã tuyên bố chủ quyền với Hoàng Sa, Trường Sa trước sự có mặt 49 Chính phủ các nước, không có nước nào có ý kiến khác.

Vậy mà ông Lê Mạnh Hà viết rằng ngày nay Việt Nam kiểm soát 21 đảo, Trung Quốc kiểm soát 7 đảo trong quần đảo Trường Sa là thắng lợi rồi! Đánh đồng người chủ đích thực của Trường Sa, với kẻ cướp Trường Sa và coi Trường Sa như quần đảo hoang, vô chủ thì mới coi Việt Nam kiểm soát 21 đảo trong quần đảo Trường Sa và Tàu Cộng chỉ kiểm loát được 7 đảo là thắng lợi!

Còn lệnh không nổ súng. Bộ trưởng bộ Quốc phòng không lệnh cho từng đại đội, không lệnh cho từng người lính không được nổ súng mà lệnh cho bộ tư lệnh hải quân. Chính vì cái lệnh quái gở, tự trói tay mình, tự bắt mình buông súng đó mà trong tình thế nóng bỏng, trong khi Tàu Cộng đưa hơn chục tàu khu trục, tàu tên lửa, mỗi tàu khu trục 4 khẩu pháo 100mm, 4 khấu pháo 37 mm, tàu tên lửa 12 dàn phóng ra cướp Trường Sa của Việt Nam thì Hải quân Việt Nam đưa quân ra giữ Trường Sa chỉ dám đưa hai tàu vận tải nhỏ bé 500 tấn và một tàu đổ bộ cũ nát, cổ lỗ của Mỹ xuất xưởng từ 1945. Cả ba con tàu già lão này đều là tàu không vũ trang, chỉ chở lương thực, vật liệu xây dưng với 70 lính công binh chỉ có cuốc sẻng, 20 lính lữ đoàn 146 mang cờ chủ quyền ra cắm trên đảo cũng chỉ có mấy khẩu AK và chỉ có một băng đạn kèm theo súng.

Không phải Hải quân Việt Nam không có tàu chiến đấu. Ngay từ tháng tám, năm 1964, khi tàu khu trục Maddox, Mĩ mới lảng vảng ngoài khơi vịnh Bắc Bộ, Hải quân Việt Nam đã đưa một phân đội ba tàu phóng lôi xé sóng ra tấn công tàu khu trục Maddox Mĩ. Tàu khu truc Maddox lớn, hiện đại và hỏa lực mạnh gấp nhiều lần những tàu khu trục của Tàu Cộng ở Trường Sa 1988. Lệnh không nổ súng làm cho hình ảnh Hải quân Việt Nam chỉ còn là hình ảnh ba con tàu nhỏ bé, già nua, chậm chạp, không có sức chiến đấu, chỉ biết chịu trận.

Không được nổ súng. Giặc đổ bộ tràn lên đảo, xâm phạm chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc nhưng người lính giữ đảo chỉ biết đứng nhìn và người lính giữ lá cờ chủ quyền chỉ biết lấy sức người giành giật lá cờ với giặc rồi giơ ngực ra hứng trọn mũi lê phóng tới, hứng trọn cả loạt đạn AK của giặc dí sát người bóp cò.

Không được nổ súng. Không được chiến đấu giữ đảo đành nhận cái chết trong đau đớn rồi phó mặc đảo cho giặc làm chủ. Vi vậy Thiếu tướng Hoàng Kiền, Trung đoàn trưởng Trung đoàn 83 công binh hải quân ngày đó đã phải đau đớn thốt lên: 14.3.1988 là ngày Trung quốc đưa quân xâm chiếm Trường Sa của ta chứ không có trận chiến nào ở đây!


15 March 2018

30 NĂM GAC MA 14. 3. 1988 - 2018


Tròn 30 năm, Tàu Cộng chiếm dải cát Gạc Ma, trong quần đảo Trường Sa. Tròn 30 năm, 64 chiếm sĩ hải quân Việt Nam giữ Gạc Ma, tay nắm cán lá cờ nước cắm trên cát đảo, tay ghì súng AK nhưng lệnh không cho nổ súng đã phải đưa thân ra hứng đạn của giặc.

Hằng năm nhắc lại sự kiện đau thương này để mỗi người Việt Nam đinh ninh trong dạ món nợ đòi lại Gạc Ma.

Hằng năm nhắc lại sự kiện đau thương này để Tổ quốc và người dân Việt Nam mãi mãi ghi ơn và tưởng nhớ 64 hồn thiêng Việt Nam còn mãi với Gạc Ma, còn mãi với non nước Việt Nam.



TRƯỜNG SA 14.3.1988

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Sau khi đánh chiếm được toàn bộ quần đảo Hoàng Sa, ngày 19.1.1974, thuộc chủ quyền Việt Nam do nhà nước Việt Nam Cộng hòa quản lí, Tàu Cộng càng ráo riết đưa tàu chiến, tàu quân sự giả dạng tàu đánh cá lùng sục, nhòm ngó quần đảo Trường Sa đã thuộc sự quản lí của nhà nước cộng sản Việt Nam. Từ cuối năm 1987, đầu năm 1988 hoạt động quân sự của Tàu Cộng ở Trường Sa bỗng tăng đột biến.

Tết Mậu Thìn đã cận kề. Thành phố Hải Phòng, nơi Bộ Tư lệnh Hải quân đặt bản doanh, không khí tết đã chộn rộn trên đường phố. Nhưng trong cuộc họp của Bộ Tư lệnh Hải quân đánh giá Chiến dịch CQ88 đang triển khai, Tư lệnh quân chủng Hải quân kiêm Tư lệnh vùng 4 Hải quân, Đô đốc Giáp Văn Cương nhắc đi nhắc lại phải huy động toàn bộ lực lượng ra giữ đảo rồi ông tuyên bố: Không có Tết! Báo động toàn quân chủng! Toàn bộ cơ quan tác chiến vào Cam Ranh.

Sáng mồng một Tết Mậu Thìn, 1988, Tư lệnh Giáp Văn Cương cùng ban tham mưu của ông lên ô tô lao vun vút trên đường số 5 ngày tết khá vắng vẻ, vào thẳng sân bay Gia Lâm, lên máy bay quân sự AN 26 vào Cam Ranh.

CHIẾN DỊCH CQ88, chủ quyền 88, là chiến dịch gấp gáp đưa quân lên giữ một số bãi cát san hô chưa nổi hẳn khỏi mặt nước biển nhưng giữ vị trí chiến lược quan trọng. CQ88 chạy đua với thời gian và chạy đua với mưu đồ của Tàu Cộng ăn cướp Trường Sa.

Ngày 26 tháng một, 1988, Việt Nam đưa quân lên giữ bãi cát Tiên Nữ.

Lập tức ngày 31 tháng một, 1988, Tàu Cộng đổ quân lên chiếm bãi cát Chữ Thập của Việt Nam..

Liên tiếp các ngày 5 tháng hai, ngày 6 tháng hai và ngày 18 tháng hai, Việt Nam lần lượt đưa quân lên giữ các bãi đá Lát, đá Lớn, đá Đông. Tức thì ngày 18 tháng hai, Tàu Cộng liền đổ quân chiếm bãi Châu Viên và ngày 26 tháng hai, Tàu Cộng chiếm bãi Ga Ven của Việt Nam.

Ngày 27 tháng hai, hải quân Việt Nam lên giữ bãi cát Tốc Tan thì ngày 28 tháng hai Tàu Cộng đổ quân cướp bãi Huy Gơ của Việt Nam.

Đầu tháng ba năm 1988, Tàu Cộng đưa hạm đội mạnh với 19 tàu uy lực nhất của Tàu Cộng lúc đó đến Trường Sa gồm: Một khu trục lên lửa. Ba tàu khu trục trang bị pháo 100 mm có tầm bắn xa trên 10 km và pháo 37 mm có tầm bắn gần 10 km. Bảy tàu hộ vệ tên lửa, Hai tàu hộ vệ pháo. Hai tàu đổ bộ. Ba tàu vận tải. Một tàu hậu cần kéo theo một pông tông (cầu cảng nổi) lớn. Đó là một hạm đội hỗn hợp với cả chục chiến hạm tấn công có hỏa lực mạnh, với ba tàu chở quân cùng tàu đổ bộ và cầu cảng. Tàu Cộng đang ngang nhiên triển khai chiến dịch lớn ăn cướp các đảo trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Và cụm cát san hô đang nổi lên Gac Ma, Cô Lin, Len Đao ở chính giữa quần đảo Trường Sa sẽ là mục tiêu của họ.

Chiếm được cụm Gac Ma, Cô Lin, Len Đao họ sẽ tạo được sự liên kết liền mạch với các đảo đã chiếm được từ trước, tạo thế đứng chân vững chắc ở Trường Sa, uy hiếp cả quần đảo và khống chế, kiểm soát cả biển Đông rộng lớn của ta

Tình thế diễn biến quá nhanh. Tư lệnh Giáp Văn Cương liền tung hai tàu vận tải HQ 604, HQ 605 và tàu đổ bộ cổ lỗ HQ 505 ra trấn giữ cụm đảo Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao. Chọn hai tàu vận tải và một tàu độ bộ không vũ trang vì có lệnh từ Bộ trưởng Bộ Quốc phòng: Không được nổ súng. Ba con tàu chỉ chở hàng hậu cần, vật liệu xây dựng hầm hào, lương thực, thực phẩm cùng một lực lượng chủ yếu là lính công binh và lính kĩ thuật, gồm: 70 lính công binh của trung đoàn công binh hải quân 83, 4 cán bộ đo đạc thuộc cục bản đồ bộ Tổng Tham mưu và một đơn vị tác chiến nhỏ nhoi, 22 lính chiến đấu thuộc lữ đoàn 146 chỉ có súng cá nhân AK và cơ số đạn cơ bản do lữ đoàn phó, thiếu tá Trần Đức Thông chỉ huy. 

Ngày 13 tháng ba,

Tàu đổ bộ HQ 505 do thuyền trưởng Vũ Huy Lễ chỉ huy đến đảo Cô Lin.

Tàu vận tải loại nhỏ 500 tấn HQ 604 với thuyền trưởng Vũ Phi Trừ đến đảo Gac Ma.

Riêng tàu vận tải loại nhỏ 500 tấn HQ 605 do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy đến 6 giờ sáng ngày 14 tháng ba mới tới đảo Len Đao.

Chiều ngày 13 tháng ba, tàu HQ 604 vừa thả neo cạnh Gac Ma thì hai tàu hộ vệ của Tàu Cộng áp sát gọi loa đòi Việt Nam rút quân khỏi Gạc Ma rồi hai tàu giặc nối nhau chạy vòng quanh doi cát san hô Gac Ma mong manh như dúm bọt sóng trên biển.

Trong đêm 13 tháng ba, tốp lính công binh thuộc trung đoàn 83 lặng lẽ và gấp gáp chuyển vật liệu xây dựng lên Gạc Ma. Hai chiến sĩ của lữ đoàn 146 cũng ôm cờ chủ quyền theo chiến sĩ công binh lên đảo.

Sáng sớm, từ trên đài chỉ huy tàu HQ 604, thiếu tá Trần Đức Thông qua ống nhòm phát hiện bốn tàu lớn của Tàu Cộng đang hiện rõ dần trong lớp sương mù trên mặt biển. Thiếu tá Thông liền lệnh cho thiếu úy Trần Văn Phương lấy thêm hai chiến sĩ nữa vào đảo tăng cường cho tổ giữ cờ. Thiếu úy Phương gọi tên hai chiến sĩ Nguyễn Văn Tư và Nguyễn Văn Lanh xách AK xuống bo bo bơi vào đảo.

Khi năm chiến sĩ tổ chủ quyền đang bên lá cờ giữa đảo và hơn hai mươi chiến sĩ công binh tay sẻng, tay xà beng đang hối hả tạo mặt bằng cho xây dựng công trình trú quân thì một tàu khu trục, hai tàu hộ vệ tên lửa và một tàu đổ bộ Tàu Cộng đến gần Gac Ma. Tàu khu trục lớn trang bị 4 khấu pháo 100 mm và 8 khẩu 37 mm dừng lại ở xa, ba tàu còn lại áp sát Gạc Ma. Từ trên tàu đổ bộ, bốn chiếc xuồng máy đổ bộ được thả xuống biển. Xuồng chở đầy lính Tàu Cộng chạy vào đảo. Đến chỗ thềm san hô nông, đáy xuồng chạm san hô không chạy được nữa, lính Tàu Cộng nhảy ào xuống, xông đến chỗ chiến sĩ ta. Và một cuộc thảm sát bi thảm, đau thương chưa từng có trong lịch sử mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam diễn ra.

Lính Tàu Cộng xô lại cướp lá cờ Việt Nam. Cán cờ đang trong tay thiếu úy Trần Văn Phương. Cả tổ giữ cờ năm người chỉ có hai khấu AK. Vì lệnh không cho nổ súng, hai người lính ôm AK cũng một tay kẹp súng, một tay ghì lá cờ. Lính Tàu Cộng cũng chỉ có súng AK. Nhưng 50 lính Tàu Cộng lên đảo thì 48 tên mang AK với băng đạn đầy mình. Một tên mang súng ngắn và một tên mang máy thông tin. Lá cờ bị giằng đi, giật lại, thiếu úy Trần Văn Phương liền quấn lá cờ quanh người. Không cướp được lá cờ Việt Nam, tên sĩ quan Tàu Cộng cầm súng ngắn liền nổ súng lên trời như một mệnh lệnh chiến đấu. Lập tức lũ lính Tàu Cộng chồm lên, phóng lưỡi lê, xả đạn vào năm người lính giữ cờ Việt Nam. Thiếu úy Trần Văn Phương bị cả một loạt đạn bắn gần, gục xuống. Binh nhất Nguyễn Văn Lanh bị lê đâm xuyên qua người.

Trên hòn đảo trống trải chỉ có cát san hô dưới chân. Những người lính công binh trong tay chỉ có xà beng, cuốc sẻng cũng phải nhận những mũi lê xuyên thấu ngực và những loạt đạn AK bắn gần vỡ toác trán.

Thảm sát xong những người lính Việt Nam tay không trên đảo Gạc Ma, lính Tàu Cộng rút về tàu để cho uy lực của những dàn tên lửa và những khẩu pháo 100 mm trên chiến hạm của chúng giải quyết nốt ba con tàu nhỏ bé, cũ nát, không vũ trang và dội lửa xuống núm cát Gạc Ma để không con người lính Việt Nam nào sống sót.

Những loạt đạn pháo 100 mm, pháo 76,2 mm, pháo 37 mm, trọng liên 12,7 mm và cả những dàn tên lửa 12 nòng từ trên những tàu khu trục, tàu hộ vệ tên lửa hiện đại của Tàu Cộng xối xả dập xuống HQ 604 và núm cát Gạc Ma. Tàu HQ 604 chìm cùng với sự hi sinh của lữ đoàn phó, thiếu tá Trần Đức Thông, thuyền trưởng, đại úy Vũ Phi Trừ cùng nhiều thủy thủ của tàu và bốn cán bộ cục bản đồ.

Nhấn chìm HQ 604 và chà xát Gạc Ma xong, pháo và tên lửa Tàu Cộng chuyển làn sang đánh HQ 505 ở Cô Lin và HQ 605 ở Len Đao.

Cũng sáng 14. 3. 1988, trên tàu HQ 505 ở đảo Cô Lin cách Gạc Ma hơn ba hải lí. Từ đài chỉ huy thuyền trưởng Vũ Huy Lễ theo dõi ba tàu hộ vệ tên lửa đang tiến lại Cô Lin. Rồi ba tàu giặc tản ra thành ba mũi lao đến HQ 505.

Thuyền trưởng Vũ Huy Lễ vừa lệnh tàu chạy hết công suất lao lên đảo thì tàu rung lắc đùng đùng và lửa từ khắp con tàu ngùn ngụt bốc lên. Tàu đã bị trúng đạn từ ba tàu giặc bắn tới. Hai vị trí quan trọng của tàu là máy trưởng Nguyễn Đại Thắng và tiểu đội trưởng thông tin Nguyễn Duy Hòa đều bị trúng đạn. Hệ thống điện mất. Máy tàu chết. Liên lạc với sở chỉ huy cũng mất. Từ những vết đạn vỡ toác xé vỏ tàu, nước biển đang ồng ộc xối vào hầm máy. Bịt lỗ thủng để cứu tàu khỏi chìm và sửa chữa để máy tàu hoạt động trở lại là hai việc gấp gáp. Tàu giặc vẫn đang lao tới và bắn xối xả vào tàu. Trong tình thế ngặt nghèo đó, những người lính tàu HQ 505 đã kịp làm sống lại máy tàu, cho con tàu vỡ toác chồm lên lao vào đảo. Và nửa con tàu thương tích HQ 505 đã nằm vật xuống, ôm ghì lấy núm cát Cô Lin. Không đánh chìm được HQ 505 nhỏ nhoi, cổ lỗ, ba tàu hộ vệ tên lửa hiện đại của Tàu Cộng càng cay cú tới tấp quất đạn vào HQ 505 nhưng HQ 505 đã trở thành chiến hạm không bao giờ đắm.

Tàu HQ 605 giữ núm cát Len Đao cũng bị quân Tàu Cộng bắn cháy và chìm rạng sáng 15 tháng ba. Nhưng dường như Tàu Cộng chỉ tập trung đánh chiếm Gạc Ma nên không đổ quân lên Cô Lin và Len Đao.

Dải cát Gạc Ma mau lẹ rơi vào tay Tàu Cộng vì Tàu Cộng tràn lên cướp đảo, những người lính Việt Nam giữ đảo chỉ có hai khẩu AK với số đạn ít ỏi trong tay cũng không được bắn, họ chỉ còn cách lấy sức người giành giật lá cờ chủ quyền với giặc rồi giơ ngực hứng đạn của giặc, nhận lấy cái chết tan xác, bỏ lại đảo cho giặc làm chủ. Quân chết, đảo mất vì cái lệnh không cho người lính giữ đảo nổ súng vào kẻ xâm lược cướp đảo. Đó chính là cái lệnh dâng Gạc Ma cho Tàu Cộng. Những người lính lấy mạng sống của mình để giữ Gạc Ma nhưng quyền lực nào trước đó đã dâng Gạc Ma cho Tàu Cộng?

Kẻ dâng Gac Ma cho Tàu Cộng dù là quyền lực nào cũng không thoát được sự phán xét của lịch sử.

Ngày nay người dân nói tiếng nói của lịch sử Việt Nam, nói tiếng nói của trái tim Việt Nam yêu nước: “Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”, người dân xuống đường lên án Tàu Cộng xâm lược, người dân tập hợp tưởng niệm, ghi ơn những người lính đã chết trong cuộc chiến đấu giữ Gac Ma, bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa đều bị công an nhà nước cộng sản Việt Nam bắt bớ, tù đày. Cuộc xuống đường lên án Tàu Cộng cướp Hoàng Sa, Gạc Ma, lễ tưởng niệm Hoàng Sa, Gạc Ma đều bị ngăn cản, phá đám. Người dân đi tưởng niệm Gac Ma đều bị công an nhà nước cộng sản Việt Nam chặn cửa không cho ra khỏi nhà!

Một nhà nước đã phản bội giống nòi, chống lại nhân dân, chống lại lịch sử Việt Nam. Nhà nước đó và những kẻ đang hung hăng chống lại lòng yêu nước của nhân dân cũng không thoát khỏi sự phán xét của lịch sử!

https://www.facebook.com/bui.thiminhhang.58/videos/353269888525731/
https://www.facebook.com/Melinh.liberty/posts/779314625601675?pnref=story.unseen-section
https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/849133821959860?pnref=story

 https://www.facebook.com/leanhhung2020/videos/591261997887338/


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: