Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

Tỷ phú Trần Đình Long: Khi chết đi, ông còn lại những gì?



>> Bắt giam, hành hung nhà báo là loạn
>> Liêm sỉ và Quốc sỉ!
>> Ủy ban Quản lý vốn nhà nước: ‘bán mình’ và nhái lại SCIC?
>> Chóp bu Việt Nam chỉ 'bảo vệ dầu khí', không phải ngư dân!


FB Đỗ Cao Cường



















Lúc chiều, đang trên đường gặp một lãnh đạo Bộ Tư pháp, thì một sếp lớn tỉnh Hải Dương có gọi điện cho mình, chú nói muốn gặp riêng tâm sự, dù tôi cũng quý chú, biết chú rất thương dân nhưng lực bất tòng tâm, lỗi này là lỗi từ bên trên… nhưng mai thì chưa chắc tôi đã về gặp được.

Bởi ngày mai thôi, tôi lại bắt đầu tập trung thực hiện một phóng sự điều tra khác, nếu thành công, ông anh tổng biên tập của một tờ báo uy tín hàng đầu Việt Nam sẽ ký hợp đồng dài hạn với mình, với mức lương thưởng hấp dẫn, không cần bán buôn mấy thứ tào lao để rồi bị mang tiếng…

Trước khi vắng bóng một thời gian, tôi xin phép dành vài lời tự đáy lòng mình cho tỷ phú Trần Đình Long:

Kính thưa ông Long!

Xin hãy khoan nói tới việc ông có cho người theo tôi, rình mò nhà tôi, đe dọa cả những phóng viên tới tìm gặp dân làng Hiệp Sơn hay không? Xin hãy khoan nói tới việc ông có tác động vào Ban Tuyên giáo, Bộ Thông tin và Truyền thông, Bộ Công an, gọi điện cho cả lãnh đạo báo Pháp luật Việt Nam trong nam, ngoài bắc để yêu cầu tôi dừng lại việc nói lên quyền lợi chính đáng của những con người thấp cổ bé họng kia hay không? Ở đây, tôi chỉ muốn nói với ông về một câu chuyện khác, với ý nghĩa rất con người.

Thưa ông Long, trong lần trả lời phỏng vấn gần đây nhất, ông đã từng nói, “tôi có nghĩ đến tiền đâu nên còn chẳng biết là mình có bao nhiêu tiền”.

Vậy là, ông muốn để lại những công trình ngàn tỷ, danh dự làm người, hay nói cách khác là những dấu ấn để đời có đúng không, thưa ông? Nhưng, công trình của ông đặt ngay cạnh nhà dân, như đặt người dân trước cửa tử vậy!

Mà mới đây, Giáo sư – Tiến sĩ khoa học Lê Huy Bá (nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Công nghệ và Quản lý Môi trường) đã chỉ ra rằng, nhà máy luyện thép gần khu dân cư là cực kỳ nguy hiểm, khoảng cách đó phải cách xa vài chục cây số mới đảm bảo tính mạng, sức khỏe cho người dân.

Nhưng thực tế thì thật đáng sợ, khoảng cách từ nhà máy thép Hòa Phát của ông cho tới nhiều hộ dân chưa đầy 80m – một công trình khiến ông trở thành người giàu có nhất thế giới, nhưng tại sao đến nay nó đã trở thành nỗi khiếp sợ đối với hầu hết dân làng?

Vậy là, tôi có thể tái khẳng định rằng, công trình của ông đã thất bại, thất bại thật rồi! Còn danh dự thì sao?

Thưa ông, chỉ tính riêng việc các ông tác động khiến cho bài báo của tôi – với mức độ chia sẻ chóng mặt bị gỡ, khiến cho tôi bây giờ làm ở đâu cũng phải giấu giếm, thì đã chả còn danh dự gì để nói ở đây cả.

Và khi ông (hay thuộc cấp của ông?) ra lệnh cho những kẻ lạ mặt xông vào làng, đe dọa cả những người đưa sự thật, thì còn danh dự gì để nói nữa đây, thưa ông?

Ông nên nhớ rằng, bài của tôi bị gỡ, nhưng tôi đã kịp thời truyền lại thông tin, truyền lại lửa cho những cây bút khác, để cho họ suy nghĩ lại, vượt qua tính thú, những nỗi sợ vô hình, để đưa thông tin, sự thật ra ngoài công chúng!

Và tất nhiên, lịch sử mới thật đáng sợ, thế hệ sau sẽ suy xét kỹ công, tội của từng người, sẽ còn là một câu chuyện rất dài để nói về những tỷ phú thế giới – những tỷ phú đến từ Việt Nam.

Tất nhiên, tôi không dám phủ nhận những gì các ông mang lại cho đất nước ta ngày hôm nay, nhưng thưa ông, công là công, tội là tội. Cũng giống như những nước phát triển, có những tổng thống cống hiến cả đời vẫn bị đem ra xét xử như thường.

Có thể, tôi sẽ tạm khép lại câu chuyện Hòa Phát ở đây. Ông có chịu bỏ ra một chút tiền nho nhỏ, thậm chí tạm thời quên đi vị trí tỷ phú thế giới để đền bù cho những nỗi đau, mất mát, để cho các cháu nhỏ, dân làng Hiệp Sơn di tản đến một nơi ở mới khang trang, an toàn hơn, cho các thế hệ dân làng đỡ khổ, đỡ phải chết trẻ vì ung thư, mua nước từ xa tới mà vẫn nay đau mai ốm, mồm mắt sưng vù do mạt sắt bay vào hay không?… Và khi đã bị dồn đến chân tường, người dân có chịu đoàn kết, gom hết hồ sơ, tài liệu, kiện các ông ra tòa án Việt Nam, thậm chí tòa quốc tế hay không?…

Tôi sẽ để cho chính ông, chính họ viết tiếp câu chuyện của chính cuộc đời mình. Tôi không muốn biến mình thành nhân vật chính trong bộ phim Chuyện làng Nhô thứ hai tại Việt Nam.

Nhưng, với tất cả lòng kính trọng ông, kính trọng dân làng, tôi chỉ muốn nói với ông rằng, ai rồi cũng phải chết, nếu có kiếp sau, ông sẽ không mang theo được tiền, và nếu có địa ngục thì ông cần xem xét lại cách làm giàu, đừng đánh đổi tính mạng của bất kỳ ai để làm giàu cho mình, để rồi phải mang tiếng xấu, xấu đến muôn đời!

Tôi xin nhắc lại một lần nữa, khi chết đi, ông sẽ không mang theo được tiền, vậy ông mang theo được những gì?

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: