"Alexey Leonov, nhà du hành vũ trụ Liên Xô là người đầu tiên bước ra ngoài khoảng không vũ trụ. Mới đây, ông đã cho phát hành cuốn tự truyện có tựa đề tạm dịch là "Những người mở đầu. Số phận của tôi tự tôi điều khiển ...". Được sự cho phép của nhà xuất bản АSТ, người ta đã công bố những đoạn thú vị nhất có trong cuốn sách.
Xin phép được giới thiệu cùng bạn đọc nội dung sau.
1. "Người đã gây ra cái chết cho Gagarin hiện vẫn còn sống, thậm chí còn được phong danh hiệu Anh hùng Liên Xô" (Bí mật quân sự)
- Xác định thi thể bằng nốt ruồi
Xung quanh cái chết của Yuri Gagarin có rất nhiều chuyện được thêu dệt. Vậy nguyên nhân thực sự gây nên cái chết của anh là gì?
Để điều tra sự việc, người ta đã thành lập một Ủy ban Nhà nước do nguyên soái Dmitriy Fedorovich Ustinov (lúc đó là Bí thư BCH Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô) chỉ đạo, và cấp phó của ông trong Ủy ban này là Tư lệnh Không quân Liên Xô, nguyên soái Pavel Stepanovich Kutakhov.
Trong số bảy người là thành viên của Ủy ban điều tra này hiện chỉ có hai người còn sống: đó là tôi, Alexey Leonov và Trung tướng Không quân Stepan Mikoyan, con trai của ủy viên dân ủy Anastas Ivanovich Mikoyan, từng là phi công thử nghiệm (Rất tiếc, khi cuốn sách viết xong thì Mikoyan cũng đã qua đời- ND)
Chúng tôi được mời tham gia công tác điều tra với tư cách là các chuyên gia.
Kết luận cuối cùng của cuộc điều tra là một báo cáo hết sức lạ lùng: Chiếc MiG-15 huấn luyện do Gagarin điều khiển đã thực hiện một động tác ngoặt đột ngột nhằm tránh một mục tiêu vừa xuất hiện, trông giống như đàn ngỗng trời, nhưng được phỏng đoán là những quả bóng thám không, và bị rơi xuống theo hình xoáy trôn ốc.
Kết quả là, máy bay bị rơi xuống mặt đất và cả 2 phi công đã hy sinh...
Với tư cách là một chuyên gia, tôi hoàn toàn không nhất trí với kết luận trên. Và tôi đã đưa ra các chứng cứ.
Vào thời điểm tai nạn xảy ra, tôi đang tập nhảy dù cùng với nhóm của mình ở Kirzhach ngay gần đó. Chúng tôi nghe thấy tiếng nổ và tiếng của máy bay siêu âm – Cả hai âm thanh đó gần như được phát ra cùng một lúc - và chúng tôi cũng xác định được các âm thanh đó từ hướng nào vọng tới. Sau đó, người ta đã tìm thấy các mãnh vỡ của máy bay ở chính hướng đó.
Mãi đến đêm, người ta mới tới được chỗ máy bay rơi. Và anh em đã tìm thấy những gì còn sót lại (Phi công thử nghiệm Vladimir Seregin cùng hy sinh với Yuri).
Các mảnh thi thể của họ còn sót lại không nhiều. Tuy nhiên, có thể nhận ra họ.
Về quần áo – người ta tìm thấy chiếc áo bluson bay màu xanh của Seregin, còn về nhận dạng thi thể thì dựa vào nốt ruồi mà mới 1 ngày trước đó tôi tình cờ nhìn thấy trên cổ Iura, khi chúng tôi cùng nhau đi cắt tóc.
Đó thực sự là một ký ức khủng khiếp...
- "Chiếc máy bay Su-15 đã xuống quá thấp"
Tôi đã nói chuyện với ba người nông dân. Họ kể rằng, họ đã nhìn thấy một chiếc máy bay bay rất thấp. Trong thời gian tiến hành điều tra, chúng tôi đã hỏi riêng từng người và trong mười mô hình máy bay có cùng kích thước được đưa ra, những người nông dân này đều có xác nhận giống nhau: đó là mô hình Su-15.
Theo lời kể của họ, từ đuôi của chiếc máy bay đó đầu tiên có khói, sau đó mới thấy ngọn lửa, rồi sau đó nó bay khuất vào những đám mây. Rõ ràng, đây không phải là chiếc máy bay của Gagarin.
Chúng tôi được biết vào ngày hôm đó, ngày 27/3/1968, Gagarin và Seregin phải bay ở độ cao dưới 10.000 mét, còn ở trên độ cao lớn hơn sẽ diễn ra cuộc thử nghiệm máy bay Su-15, được cất cánh từ sân bay thực nghiệm của Viện nghiên cứu bay tại Zhukovsky.
Nói tóm lại, phi công của chiếc máy bay chiến đấu - đánh chặn trên đã vi phạm quy định: Hạ thấp độ cao xuống phía dưới những đám mây để ngắm phong cảnh như những người khác vẫn thường hay làm, sau đó tăng tốc vọt lên vào trong những đám mây, tầm nhìn hạn chế nên đã lướt qua ngay sát máy bay của Gagarin với tốc độ siêu âm.
Chiếc Su-15 đã tạo ra một dòng nhiễu khí quyển, khiến cho chiếc máy bay huấn luyện MiG-15 bị lật ngược và bị cuốn sâu vào vòng xoáy.
Báo cáo cuối cùng của Yuri ở độ cao 4.200 mét đã được thực hiện: "Tôi, số 625, báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ trong vùng bay thử nghiệm số 1. Hiện đang chuẩn bị hạ độ cao".
Tôi biết rằng, một khi kết luận chính thức đã được đưa ra, người ta sẽ không dễ gì chấp nhận bất kỳ sự phê phán nào.
Lúc đó, người ta nói với tôi: đây là sự thẩm định nghiêm túc, đồng chí đại tá ạ, đừng làm câu chuyện phức tạp lên nữa. Dầu sao đi nữa, tôi vẫn không đồng ý với kết luận của Ủy ban Nhà nước và sau này mọi chuyện đã được làm rõ, tôi đã đúng và những người khác thì đã nói dối.
Cuốn tự truyện của Alekxey Leonov.
- "Người ta đã sửa lại những bằng chứng của tôi"
Năm 1991, nhân dịp kỷ niệm 30 năm chuyến bay của con người vào vũ trụ, nguyên nhân cái chết của Gagarin được thảo luận tràn lan, và người ta còn đưa ra những giả thuyết ngớ ngẩn như: nào là các phi công bị say rượu, nào là họ chơi trò đuổi bắt trên không ... thực không thể nào chịu nổi, và chúng tôi đã đến gặp các nhà lãnh đạo nhà nước, yêu cầu mở các tài liệu do Ủy ban điều tra thu thập được và tiến hành điều tra lại sự việc.
Chúng tôi đã được cho phép.
Và sau đó, qua việc sử dụng công nghệ máy tính hiện đại, bằng các đường ống tạo gió, Viện sĩ Sergei Mikhailovich Belotserkovskiy đã kiểm tra lại tất cả mọi dữ liệu.
Các tính toán đã khẳng định rằng chiếc máy bay đang bay với vận tốc 750 km/h, từ độ cao 4.200 mét xuống tới 0 (tới mặt đất) trong vòng 55 giây chỉ có thể là do bị cuốn vào một vòng xoáy sâu.Chỉ có một chu trình bay có thể xảy ra (nên nhớ là chỉ có một mà thôi!), các chu trình bay khác theo các dữ liệu này là hoàn toàn không phù hợp.
Nhân tiện, tôi cũng đã tìm thấy tờ biên bản của mình trong đống tài liệu điều tra của vụ tai nạn này – và không hiểu ai đó đã sửa lại hoàn toàn các dữ liệu: khoảng cách giữa 2 tiếng động: tiếng máy bay siêu âm và tiếng nổ cách nhau 1,5- 2 giây đã bị sửa lên thành 15 - 20 giây:
Điều đó có nghĩa là khoảng cách giữa các máy bay lên tới 50 km và chiếc Su-15 không hề có lỗi."Viên phi công này đã ngoài 90 tuổi"
Năm 2013, tôi đề nghị với Tổng thống Putin: "Vladimir Vladimirovich! Bốn mươi lăm năm đã trôi qua kể từ khi Yuri Gagarin hy sinh, đề nghị ông cho công khai các tài liệu!".
Người ta đã cho mở tài liệu ra. Tất cả đều đúng như tôi đã nói, một chiếc máy bay trái phép đã bay lướt qua sát cạnh chiếc "Sparka" (tên gọi loại máy bay chiến đấu hoặc máy bay thể thao có 2 người lái) và làm cho nó bị lật, và người ta đã đề nghị tôi không nêu tên người phi công thử nghiệm kia...
Ông ta hiện vẫn còn sống và đã ngoài chín mươi tuổi. Năm 1988, còn được phong danh hiệu Anh hùng Liên Xô...
Hóa ra, người đứng đầu Trung tâm Đào tạo phi công vũ trụ Nikolai Petrovich Kamanin có biết việc này.
Nhà chế tạo máy bay Andrey Nikolaevich Tupolev cũng biết, nhưng khi bức thư, được các đồng chí xác nhận về giả thuyết của tôi, đến tay Phó Chủ tịch thứ nhất của Ủy ban Công nghiệp Quốc phòng trực thuộc Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô Nikolai Sergeyevich Stroyev (Giai đoạn từ năm 1954-1966, ông là giám đốc Viện nghiên cứu bay), ông ra lệnh:
"Không được đào bới việc này lên nữa- làm như thế sẽ hủy hoại sự nghiệp một phi công. Anh ta không cố ý"
Bây giờ thì chuyện này chẳng còn gì bí ẩn nữa cả, chỉ là do sự bất cẩn và vi phạm chế độ bay mà thôi, nhưng điều làm tôi thấy buồn lòng nhiều hơn: đó là những người làm việc trong Ủy ban dù đã biết sự thật, nhưng đã làm ngơ. Tôi chỉ muốn mọi người biết sự thật về cái chết của Gagarin.
Tôi đã một mình đấu tranh từ năm 1968, để chứng minh một điều gì đó. Tôi, được mời vào làm việc trong Ủy ban điều tra với tư cách là một chuyên gia, đã viết những điều mắt thấy tai nghe về những gì đã xảy ra.Tôi đã tham gia vào cuộc điều tra, đã nghe thấy tất cả, vì tôi có mặt cách chỗ Gagarin gặp nạn chỉ có 13 cây số.
Bây giờ, tôi đã có cơ hội để công bố nguyên nhân thực sự của sự việc với điều kiện không được đề cập đến tên tuổi của viên phi công đã vi phạm kỷ luật và gây ra vụ tai nạn trên.
Tôi đã hứa sẽ không nêu tên người đó. Nhưng dù sao, ông ta vẫn là người có tội.
Ông ta chỉ được phép bay ở độ cao theo quy định, nhưng đã cố tình hạ thấp độ cao. Tôi đã hỏi chuyện những người nông dân trong quá trình điều tra.Từng người được hỏi riêng và họ đều nói rằng đã nhìn thấy một chiếc máy bay trông giống như chiếc đàn Balalaika ... Và đó chính là chiếc Su-15, vì cánh của nó có hình tam giác...
Trong ảnh: Yuri Gagarin và Alexei Leonov (bên phải). Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là những người cùng tuổi - cả hai đều sinh năm 1934. Ảnh: Lưu trữ.
2. Những viên đạn dành cho Brezhnev
Ngày 22/1/1969, tôi có mặt trong chiếc xe hơi bị trúng đạn do một sĩ quan tên là Viktor Ilin nhằm bắn, trong kế hoạch ám sát Brezhnev.
Chuyện xảy ra là xe của các phi hành gia phải hứng những viên đạn dành cho Leonid Ilich... Sau đó, Brezhnev đã đến gặp tôi trong buổi tiệc chiêu đãi và yêu cầu cho xem vết sước của viên đạn trên áo khoác của tôi.Biết làm thế nào được? Một khi Tổng bí thư BCH TƯ Đảng Cộng sản Liên Xô đã yêu cầu. Chúng tôi đi đến phòng treo áo khoác, và tôi đã chỉ cho ông xem dấu vết của viên đạn bay sượt qua chiếc áo. Brezhnev lúc đó tỏ ra rất bối rối. Ông xem xét cẩn thận rồi nói:
- Đừng lo, đó không phải là người ta định bắn cậu đâu, mà định bắn vào tôi đấy.
Ông an ủi tôi ...
Các chuyên gia về đạn đạo sau này đã tiến hành xem xét và cho rằng việc tôi không dính đạn quả là điều kỳ diệu. Họ nói với tôi:
- Leonov, chính Chúa trời đã cứu anh đấy.
Tôi trả lời:
- Thế thì, tôi sẽ cầu nguyện ...
Cái cậu Ilin này chỉ trong có vài giây đã kịp bắn tới 16 phát liền. Viên đạn đầu tiên trúng vào đầu người lái xe, và tôi vội quay ngoắt về phía anh ta. Giá như tôi cứ tiếp tục ngồi ở vị trí cũ thì viên đạn tiếp theo sẽ bắn trúng vào thái dương tôi. Một viên nữa sượt qua bụng, viên thứ ba chạm vào phía trên ngực bên phải áo khoác, viên thứ tư trúng vào lưng ghế đằng sau.
Dường như có một người nào đó từ trên cao đã đẩy những viên đạn ra khỏi người tôi ... Các bạn có thể hình dung: Một người từ khoảng cách 9 mét, 2 tay 2 khẩu súng lục bắn trực diện ...
Cục 9 của KGB (Ủy ban An ninh Quốc gia Liên Xô) hình như cũng đã nắm được âm mưu vụ ám sát. Họ đã truy tìm Ilyin, bởi vì anh ta đã trốn khỏi đơn vị của mình tại Leningrad, mang theo hai khẩu súng lục kèm theo 4 băng đạn.
Do đó, ở lối vào điện Kremlin, chiếc xe của Brezhnev (có Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng A. N. Kosygin ngồi cùng) đã tách ra khỏi đoàn xe và đi đến cổng Spassky, còn chiếc xe chở các phi công vũ trụ được cho đi qua cổng Troitsky: Ngồi ghế trước là người lái xe và nhân viên an ninh tên là Kostya, tôi với Beregovoi ngồi hàng ghế giữa (tôi ngồi bên trái, còn Beregovoi ngồi bên phải), Tereshkova và Nikolayev ngồi ghế sau. Chúng tôi cũng ngồi trên chiếc xe ZIL-111, giống hệt như chiếc xe của Brezhnev.
Tại cổng Troitsky, Ilin mặc cảnh phục công an, đứng trong trong hàng rào bảo vệ. Anh ta bỏ qua chiếc ZIL-111 đi đầu và nổ súng vào chiếc thứ hai, vì tin chắc là Brezhnev ngồi trong đó.
Lẽ ra, đó là vị trí ngồi của nhân viên an ninh mặc áo khoác chống đạn, nhưng tôi lại ngồi vào chỗ của họ...
"Ilin không hề bị bệnh tâm thần"
Sau mười lăm năm trôi qua, người ta chở Ilin đến chỗ tôi. Anh ta xin tôi tha thứ. Anh ta nói: tôi không muốn bắn vào ông, tôi chỉ muốn đất nước thoát khỏi ách thống trị của một kẻ tiếm ngôi mà thôi. Tôi nói, ông ta tiếm ngôi của ai?... Còn anh ta lại hỏi: "Tôi phải làm gì bây giờ?" Tôi nói với anh ta:
- Anh đã giết người, người đó ra đi để lại hai đứa con. Anh hãy tìm chị vợ góa bụa của người lái xe, người đã bị anh bắn chết ấy, tìm những đứa trẻ mồ côi cha. Hãy quỳ dưới chân họ xin được tha thứ ... Và hãy giúp đỡ họ những gì anh có thể ...
Câu chuyện là như thế đó. Cậu Ilin này không phải là người bị bệnh tâm thần, như người ta đã viết. Anh ta hoàn toàn bình thường, tỉnh táo và đã mãn hạn tù.Từ những năm 90, anh ta đã được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần, và anh ta rất lấy làm tiếc vì đã tước đoạt cuộc sống của người lái xe vô tội kia.
3. Những mẩu chuyện hệt như tiếu lâm
Ngày đầu tiên lên quỹ đạo, tôi đã lừa mấy đồng nghiệp Mỹ một mẻ. (Đây là câu chuyện liên quan đến sự kiện nổi tiếng: ghép nối 2 con tàu vũ trụ "Liên hợp" của Liên Xô và tàu "Apollo" của Mỹ, diễn ra ngày 15/7/1975, người ta còn gọi sự kiện đó như là "Cái bắt tay trên vũ trụ."- ND).Chuyện này không ai biết, cả ở Trung tâm điều khiển chuyến bay cũng không ai biết. Đó hoàn toàn là ý tưởng của tôi. Trước chuyến bay tôi cầm theo mấy cái nhãn rượu vodka như: "Stolichniye", "Russkaya", "Starka" và "Moskovskaya". Tôi ép chúng trong cuốn nhật ký hành trình.Ngoài ra, tôi đã chuẩn bị sẵn cuộn băng dính. Sau khi chúng tôi vào đến quỹ đạo, tôi lấy các nhãn rượu vodka dán lên những tuýp thức ăn đựng món súp.
Và tôi còn viết thêm một câu khẩu hiệu của Shakespeare: "Ôi thế giới này mới tuyệt đẹp làm sao, khi có những con người như vậy!" Và tôi còn vẽ những bức chân dung biếm họa thân thiện cho mỗi người. Sau khi 2 con tàu đã ghép nối xong, chúng tôi ngồi vào bàn, tôi với Kubasov lấy mấy ống "vodka" ra. Chúng tôi giải thích với mấy người bạn Mỹ: "Các bạn ơi, kể cả ngay trong vũ trụ chúng ta cũng phải tôn trọng các truyền thống của Nga. Theo phong tục của đất nước chúng tôi, trước bữa ăn phải uống một chút gì đó". Tom Stafford bắt đầu tìm cách từ chối:
- Impossible ... I can not ... (Không thể được ... Tôi không thể ...)
Đại loại là không thể vi phạm quy định. Và anh ta chỉ vào cái camera đang chĩa vào chúng tôi. Tôi bèn nói:
- Tôi sẽ tắt camera, để không ai nhìn thấy. Và thế là tôi với tay tắt liền. Từ Trái Đất, có tiếng quát:
- Bật lên đi!
Tôi đưa cho mỗi người một ống, tất cả đều nhìn vào nhãn mác và nói:
- Nghe này, vì chuyện này mà chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối đấy.
- Không sao đâu...
Tất cả cùng mở và “chạm cốc”: Chin-chin! Hóa ra toàn là... súp...
- Chúng tớ không bao giờ tha thứ cho cậu về cái tội này đâu nhé – Họ hét lên với tôi – Chúng tớ đã định liều một phen. Thế mà cậu lại lừa chúng tớ!
Sau đó, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Donald Slayton giãn ra, khi anh ấy nói: "Này, tại sao cậu lại lừa chúng tớ? Giá như đây là vodka thật thì tuyệt biết mấy!".
Vì không ai tin rằng chúng tôi đã uống vodka. Không ai tin nổi.
"Lý thuyết về việc sử dụng rượu cognac trong vũ trụ"
Trên thực tế chúng tôi không được phép dùng, dù chỉ là một gam rượu nào. Mặc dù Viện sĩ Oleg Georgievich Gazenko, người sáng lập ra nền y học vũ trụ, đã cho rằng nếu có dùng một chút rượu cognac trong vũ trụ thì cũng không có vấn đề gì.
Có một lần, khi Lebedev bay cùng với Beregovoi, và trong chuyến bay đó cả 2 người đều tròn 40 tuổi.
Trên con tàu chở hàng lên vũ trụ sau đó, tôi quyết định bí mật gửi cho họ một ít rượu: Tôi khoét ruột một ổ bánh mì ở giữa và nhét vào đó một lọ rượu nhỏ.
Sau này, Valya Lebedev đã viết "Lý thuyết về việc dùng rượu cognac trong vũ trụ": cần phải dùng miệng ngậm lấy cổ chai, sau đó gật đầu một cái thật mạnh, thế là bạn đã có trong miệng khoảng 30 gram rồi. Và anh ấy còn công bố chuyện này trên tạp chí khoa học nữa chứ!
Hôm họp Ban cán sự của Bộ. Bộ trưởng Afanasiev tím mặt lại, chỉ vào cuốn tạp chí, hỏi:
- Ai đã làm việc này?
Tôi đứng dậy, nói:
- Sergey Aleksandrovich, chính tôi đã làm việc đó. Họ đã bay quá lâu rồi, cả 2 đều 40 tuổi, chỉ có một chai cognac cho nửa năm trời ...
Có nhiều tiếng hét từ phía dưới:
- Như thế là hơi ít!
Tổng công trình sư Yuri Pavlovich Semenov đứng dậy, nói:
- Alexey có trao đổi với tôi về việc này. Tôi đồng ý, và thế là chúng tôi đã gửi chai rượu đó cho họ.
Ông đã cứu tôi thoát nạn hôm đó.
Nguyễn Quang
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét