Những nhát roi quất vào tâm hồn ta,
quất vào người em,
quất vào nơi mà từ đó cơn bão đỏ đã nổi lên,
quất vào những mảnh đời đã mất đi quyền sống,
khi biển không còn là của em,
những đàn cá không còn là của em,
con đường của Lạc Long Quân không còn là của em,
người ta khuyên em hãy bỏ biển để đi lang thang vào bóng tối,
người ta cấm em không được đòi công bằng cho lòng tự trọng,
cho chỗ đứng của lương tâm.
Tại sao người ta bắt em phải lặng câm?
không được nói những điều tổ tiên em đã nói,
không được nói lời của bốn ngàn năm cha ông để lại,
lời của em là lời của đồng loại, đồng bào.
Lòng em đau, vì chỉ mới hôm qua,
em và những người chỉa gươm vào em, cùng chung một chiến hào,
nhưng hôm nay, sự tham lam và run sợ đã biến họ thành ngây ngô, hung bạo,
những con người trở mặt với chính mình.
Người ta biến kẻ tội phạm trở thành quan tòa,
người ta đi van xin kẻ cướp lòng từ tâm và của bố thí,
người ta sợ đồng bào mình hơn sợ kẻ thù,
thì những nhát roi kia mãi còn hằn sâu lên hồn dân tộc.
Máu em đã đổ,
nhưng xin em đừng khóc,
hãy đứng lên nhìn thẳng vào sự thật,
vào khuôn mặt của kẻ sống quỳ.
SG, 25/02/2017
-------------------------
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét