Nhà thơ
Dẫn các chữ cái vào sâu trong giấc mơ. Hoang vu. Thăm thẳm. Tối tăm.
Các chữ cái nói: “Chúng cháu sợ lắm, sợ lắm...” Và chúng bắt đầu khóc.
Nhà thơ mếu máo: “Các bé sợ à? Ta còn sợ hơn các bé nữa cơ, vì lát nữa ta quay về chỉ còn có một mình.”
Ở trại viết
Cứ 6 giờ tối lại có một cánh tay vẫy vẫy ở cửa sổ phòng của nhà thơ. Nhà thơ thấy vậy liền đi ra đó.
Một cơn gió.
Ngày hôm sau nhà thơ mất tích.
Ngày hôm sau nữa có hai cái tay vẫy vẫy ở cửa sổ.
Ngày hôm sau nữa có ba cái tay vẫy vẫy ở cửa sổ.
Ngày hôm sau nữa…
Từ đó không có ai dám vào phòng đó để làm thơ nữa.
Sau này người ta biết rằng các nhà thơ xứ ấy rất sợ ma. Mà ma quỷ và quỷ ma thì xứ ấy nhiều vô cùng. Ma đói, ma tham, ma hèn, ma bẩn, ma đạo đức giả, ma công an.
Và cả những ma già không còn làm ma được vẫn cố làm ma…
Nhà thơ có những giấc mơ kỳ lạ
“Ông có chắc rằng đó chỉ là một giấc mơ?”
Giấc mơ ấy như thế này:
Cứ vào nửa đêm, nhà thơ thấy một người giống hệt ông, đang bám vào trần nhà như con thằn lằn. Người ấy ngoái xuống nhìn ông và nói: “Có vẻ ông đã sống trên đời này quá lâu rồi phải không? Ông muốn đổi chỗ với tôi chứ?”
Nhà thơ biết mình thừa sức đu bám còn hơn thằn lằn, nhưng ông không đổi chỗ. Vì ông không bao giờ chịu già. Ông nghe người ta nói nhà thơ không có tuổi, nên ông đã ngồi lì trên ghế nhà thơ quá mấy nhiệm kỳ. Tuy vậy, ông cũng đi mua bảo hiểm y tế khám bệnh để được giảm giá.
Khi bác sĩ hỏi “Ông có chắc rằng đó chỉ là một giấc mơ?”, thì con thằn lằn của ông đã biến mất. Ông vén râu tóc của mình lên và ngạc nhiên như trẻ thơ: “Giấc mơ nào cơ?”
Và ông vẫn là nhà thơ, đu bám còn hơn cả thằn lằn, mãi mãi…
Ðường mòn của giấc mơ...
Trong giấc mơ của con mèo, những bộ xương cá nằm há hốc vì khát và nóng. Rồi những bộ xương cá nhanh chóng xoè vây ra, nhảy xuống sông bơi cho mát. Khi bơi đến giữa dòng sông, những bộ xương cá mệt mỏi và kiệt sức, trôi dạt vào một ngân hàng dưới âm phủ. Ngân hàng phải mất 9000 tỷ cái xương để tạo hình hài, giúp chúng sống lại.
Những tia nắng lấp lánh lên những viên đá cuội dưới đáy sông, làm mí mắt con mèo khép lại. Nó ngủ. Nó co giật trong giấc ngủ của mình vì ánh sáng phản chiếu quá gay gắt làm nó không chịu nổi.
Từng phút, từng phút một, những bộ xương cá bị mục nát đi.
Và 9000 tỷ cái xương cũng mất theo giấc mơ thích bóng tối của một con mèo nói mà không làm, y như tuyên huấn.
Ông luật sư...
Nhà thơ đến gặp ông luật sư và đưa cho ông ta những chứng cứ đã in ra giấy. Ông luật sư nhanh chóng xé bỏ tất cả và ngồi viết lại. Sau đó ông ta đặt những chứng cứ mới lên bàn. Vì dáng người to cao của ông ta che khuất mọi thứ nên nhà thơ không thể nhìn thấy các chứng cứ mới.
Ông luật sư nói:
“Nó quá tốt, y như thật.”
Nhà thơ trả lời:
“Chắc chắn rồi.”
Vừa lúc đó ông luật sư bật đèn. Và trong ánh sáng, nhà thơ phát hiện ra ông ta chính là gã nhà thơ rách nát gần nhà, không phải là luật sư...
Con ngựa
Nó chớp mắt và lúc lắc cái đầu liên tục, nhưng không thể thoát khỏi đám ruồi bâu vào mắt nó để nhâm nhi nước mắt của nó. Nó không còn cách nào ngoài việc để chảy nước mắt chảy ra với hy vọng cuốn trôi đám ruồi.
Ban đêm, dây cương được gỡ bỏ, và những con ruồi cũng biến mất vào bóng tối. Chẳng còn những con ruồi bâu vào để ăn nước mắt, không biết vì sao con ngựa vẫn khóc. Khóc như một nhà thơ.
Người đi bán arsenic...
Trong ngôi chợ Nước Mắm, có một người đi bán arsenic. Người ấy reo vang như tiếng chuông, để rao hàng. Người lớn im nhìn, còn trẻ con chạy theo, reo hò và lén ném những viên sỏi nhỏ vào anh ta. Khi anh ta quay lại nhìn thì chúng ù té chạy, cười nắc nẻ.
“Tôi không bán arsenic, vì cũng chẳng ai biết mà mua. Tôi bán thông tin...”
“Thế là bán báo à?”
“Không phải. Tôi bán chữ. O tròn như quả trứng gà...”
“Mua nhiều thì có giảm giá không?”
“Bán chữ à? Mà chúng tôi đang tìm mua nước mắm.”
Một người cầm tờ báo từ đâu chạy lại, nói với anh ta:
“Như quả trứng à? Thế thì cầm lấy và gói lại cẩn thận nhé.”
Thế là anh ta đổ cả chai nước mắm vào tờ báo và gói lại, cẩn thận như lời khuyên.
LVT
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét