Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

Sự thật về Biển Đông vẫn đang bị quan chức Nga phát biểu... mập mờ


  

(GDVN) - Trong tâm khảm người viết, dân tộc Nga, con người Nga văn hóa Nga vẫn thấm đẫm nhân hậu và yêu thương. Chỉ có điều, chính trị dường như đã đổi thay.
Gần đây dư luận đã mất quá nhiều giấy mực và công sức bàn cãi trên các diễn đàn xuất phát từ những phát biểu của Nga xung quanh lập trường của nước này về những tranh chấp ở Biển Đông, đặc biệt là ở thời điểm “Vụ kiện Biển Đông” của Philippines ra Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) chuẩn bị đưa ra phán quyết.
Bắt đầu từ những phát biểu của Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov “phản đối quốc tế hóa tranh chấp Biển Đông” và “phản đối sự tham gia của bên thứ ba vào giải quyết tranh chấp Biển Đông” ngày 12/4 và 29/4. Tiếp đến là phát biểu "nhắc lại cho rõ" lập trường của Nga ở Biển Đông của người đại diện chính thức Bộ ngoại giao Nga, bà Maria Zakharova.
Những phát biểu như vậy trong lúc tình hình Biển Đông “dậy sóng” chủ yếu bởi vì Trung Quốc leo thang quân sự hóa, phiêu lưu bành trướng một cách ngang ngược. Trong khi một nước nhỏ như Philippines lại đi đầu trong việc phá đường lưỡi bò phi pháp bằng con đường pháp lý, vụ kiện Trung Quốc lên PCA chuẩn bị đi đến hồi kết, thì dư luận trong các nước liên quan, kể cả ở Việt Nam không thể không “dậy sóng.”
Mới đây nhất, ngày 30/6 trên trang Sputnik của Nga có bài báo của nhà báo Alexei Syunnerberg “Sự thật về lập trường của Nga trong vấn đề Biển Đông” phỏng vấn Đại sứ Nga tại Việt Nam ngài Konstantin Vnukov, cố gắng làm rõ quan điểm của nước này.
Đại sứ Nga tại Việt Nam ngài Konstantin Vnukov, ảnh: Spunik.
Bài báo nhìn nhận lý do phải "nói cho rõ" lần thứ 3 là vì: “Trước thềm Tòa án Trọng tài quốc tế ở Hague ra phán quyết vụ kiện Biển Đông của Philippines vào ngày 12 tháng 7, các phương tiện truyền thông của một số quốc gia cố tình xuyên tạc quan điểm của Nga về vấn đề Biển Đông.
Ngài K.Vnukov khẳng định, quan điểm của Nga không phải là nước đôi mà giữ một lập trường rõ ràng về tranh chấp Biển Đông, và tất nhiên ông tái khẳng định những gì mà các quan chức ngoại giao nước này đã nói, kể cả ở cấp cao nhất. 
Tuy nhiên, những phát biểu của ngài Đại sứ vẫn là nhắc lại những gì đã nói mà không có thêm bất cứ thông tin nào đáp ứng nhu cầu và thắc mắc của dư luận về những câu hỏi hết sức cụ thể.
Rõ ràng, lập trường của Nga về những tranh chấp Biển Đông và phương án giải quyết chúng được Nga xác quyết lần thứ 3 qua lời ngài Đại sứ là nhất quán, chúng ta hoàn toàn không nghi ngờ về điều đó:
(1) Phản đối quốc tế hóa giải quyết tranh chấp Biển Đông; (2) Tất cả các vấn đề trong khu vực được giải quyết bằng các biện pháp chính trị và ngoại giao, thông qua cuộc đàm phán giữa các nước có tranh chấp;
(3) Chống lại sự tham gia vào nó của các bên không có liên hệ trực tiếp đến cuộc tranh chấp; (4) Kêu gọi "các bên" bình tĩnh, chống leo thang căng thẳng, chống quân sự hóa Biển Đông.
Để tránh bị coi là “suy diễn” hay nặng hơn là “xuyên tạc” lập trường của Nga về Biển Đông, người viết sẽ không đưa ra bình luận – vì thực tế việc đó thì đã có rất nhiều ý kiến đa chiều, mà sẽ chọn phương án đặt một vài câu hỏi cho ngài Đại sứ K.Vnukov để làm cho rõ hơn, bởi thực sự "sự thật" mà Spunik cung cấp vẫn chưa giải đáp được thắc mắc của người viết.
Thứ nhất, phải hiểu như thế nào là “quốc tế hóa tranh chấp"?
Tranh chấp ở Biển Đông đương nhiên là tranh chấp quốc tế rất phức tạp, trong đó nổi bật nhất là tranh chấp chủ quyền song phương giữa Trung Quốc với Việt Nam ở quần đảo Hoàng Sa, tranh chấp chủ quyền đa phương giữa 5 nước 6 bên với quần đảo Trường Sa (2 quần đảo được Nhà nước Việt Nam thiết lập, thực thi chủ quyền một cách hợp pháp, hòa bình, liên tục từ khi còn là đất vô chủ), tranh chấp ứng dụng và giải thích UNCLOS 1982.

Nga có thể đứng ngoài Biển Đông nếu muốn

Những tranh chấp ở Biển Đông không chỉ tồn tại trong vài năm vừa qua, mà ít nhất vài chục năm và ngày càng căng thẳng, tiềm ẩn nguy cơ xung đột, đối đầu. Người Việt Nam không bao giờ quên những sự kiện ở Gạc Ma năm 1988, khi mà Trung Quốc bất ngờ nổ súng chiếm đảo Gạc Ma, giết hại 64 người lính công binh Việt Nam không có vũ khí trong tay. Trước đó là cuộc xâm lược đẫm máu Hoàng Sa năm 1974.
Năm 2009, Trung Quốc chính thức hóa yêu sách đường lưỡi bò vô căn cứ lên Liên Hợp Quốc tuyên bố cái gọi là "chủ quyền" với gần như toàn bộ Biển Đông. Từ đó đến nay là một loạt hành động xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa các nước ven Biển Đông, trong đó có Việt Nam.
Nguy hiểm nhất và căng thẳng nhất hiện nay là việc Trung Quốc quân sự hóa Biển Đông thông qua việc bồi đắp đảo nhân tạo, xây dựng đường băng quân sự và trang bị vũ khí hạng nặng ra khu vực Hoàng Sa, Trường Sa, đe dọa trực tiếp an ninh các nước ven Biển Đông và tự do, an toàn hàng hải, hàng không ở Biển Đông.
Trong khi Biển Đông là một vùng biển quốc tế có tuyến đường hàng hải huyết mạch chạy qua, là nơi có lợi ích của nhiều cường quốc bao gồm Hoa Kỳ và chính bản thân Nga như thừa nhận của ngài Đại sứ.
Bởi thế, ngay từ năm 2002 ASEAN và Trung Quốc đàm phán, ký kết Tuyên bố chung về ứng xử của các bên trên Biển Đông (DOC) với tư cách cả khối chứ không phải từng nước, cũng không phải giữa 4 nước yêu sách với Trung Quốc.
Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, EU và cả Nga đều có lợi ích ở Biển Đông dù ít dù nhiều. Các nước liên quan và G-7, EU đã lên tiếng kêu gọi Trung Quốc tuân thủ phán quyết của PCA, còn Nga lên tiếng phản đối "quốc tế hóa tranh chấp", vậy bản thân các động thái lên tiếng này, ủng hộ như G-7 và EU hay phản đối như Nga, có phải là sự "can thiệp quốc tế" vào Biển Đông hay không?
Thậm chí ngay cả Liên Hợp Quốc và Tổng thư ký Liên Hợp Quốc cũng đã lên tiếng kêu gọi các bên kiềm chế ở Biển Đông, đó có phải "quốc tế hóa" không?
Đây là yếu tố cực kỳ quan trọng vì nó sẽ đảm bảo được các nguyên tắc của pháp luật quốc tế như nguyên tắc bình đẳng giữa các quốc gia, nguyên tắc không dùng vũ lực và đe dọa dùng vũ lực trong quan hệ quốc tế.
Thứ hai, "lối thoát duy nhất là đàm phán" có loại trừ quyền sử dụng các giải pháp pháp lý hay không?
Thực tế những tranh chấp phức tạp ở Biển Đông đàm phán không đi đến đâu suốt mấy chục năm qua là bởi hai lý do. Một là Trung Quốc luôn đưa ra tiền đề "chủ quyền thuộc Trung Quốc", yêu cầu đối phương phải thừa nhận rồi mới đàm phán gì thì đàm phán.

Sputnik cổ súy Mỹ rời khỏi Biển Đông, để các nước "quy thuận" Trung Quốc?

Hai là, Trung Quốc tự vẽ ra cái gọi là đường lưỡi bò 9 đoạn vô căn cứ pháp lý lẫn khoa học, không tọa độ chính xác để đòi "chủ quyền" toàn bộ Biển Đông. Họ thường vin vào đường lưỡi bò để ngang nhiên xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của các nước ven Biển Đông, trong đó có Việt Nam.
Mặt khác, Nga thừa nhận vai trò nền tảng của UNCLOS 1982 trong giải quyết tranh chấp ở Biển Đông. Trong UNCLOS 1982 có các nội dung quy định về giải quyết tranh chấp ứng dụng, giải thích Công ước thông qua cơ quan tài phán quốc tế như Phụ lục VII, Phụ lục VIII. 
Như vậy, cơ quan tài phán quốc tế xử lý tranh chấp áp dụng, giải thích Công ước là giải pháp hòa bình, hợp pháp, là quyền lợi mặc nhiên của các thành viên UNCLOS 1982. Nga không phủ nhận điều này thì tại sao lại nói, đàm phán là "lối thoát duy nhất"?
Người Việt Nam rất quan tâm điều này và mong muốn được nghe lời giải thích của Nga cho rõ hơn, bởi giải quyết tranh chấp về ứng dụng, giải thích UNCLOS 1982 hay các hành động vi phạm UNCLOS 1982 thông qua cơ quan tài phán không những là giải pháp hòa bình, văn minh, hợp pháp mà còn là quyền lợi cơ bản, sát sườn của Việt Nam.
Ví dụ cụ thể như vụ Trung Quốc cắm giàn khoan 981 trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa Việt Nam năm 2014, trước đó là cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam, mời thầu dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam...
Thứ ba, Nga "chống lại sự tham gia vào nó của các bên không có liên hệ trực tiếp đến cuộc tranh chấp" là các bên nào? Có bao gồm PCA hay không? Thế nào mới là "có liên hệ trực tiếp"?
Bởi lẽ những phát biểu của Nga đều được đưa ra trong thời điểm ngay trước thềm PCA ra phán quyết vụ kiện của Philippines, còn Trung Quốc ra sức vận động lôi kéo một số nước theo họ chống lại thẩm quyền và phán quyết hợp pháp của PCA.
Mặt khác, Biển Đông không chỉ có tranh chấp giữa các bên yêu sách, mà còn là nơi có lợi ích và diễn ra cạnh tranh giữa các siêu cường, bao gồm Hoa Kỳ, Trung Quốc và bây giờ dường như có cả Nga.
Trong khi sự tham gia tích cực, xây dựng của bên thứ 3 có vai trò vô cùng quan trọng trong các sự vụ quốc tế. Bản thân Nga cũng thường xuyên chứng minh điều này.
Ví dụ như vai trò của Nga cũng như cạnh tranh Nga - Mỹ trong khủng hoảng Ukraine, Syria, chống IS, hạt nhân Iran, hạt nhân Bắc Triều Tiên. "Liên hệ trực tiếp" giữa Nga, Mỹ với các sự vụ này có khác gì "liên hệ trực tiếp" giữa Mỹ, Trung Quốc, ASEAN...đối với Biển Đông?

Hai hổ khó sống chung một núi

Có những vấn đề cần phải có can thiệp của Liên Hợp Quốc. Thậm chí có những vấn đề các nước lớn như Nga - Mỹ sử dụng vũ lực để giải quyết, bởi không thể đối thoại và cũng không thể "kiện", ví dụ như chống khủng bố IS.
Trên Biển Đông, Trung Quốc ngang ngược không thể đàm phán nổi, nay nếu việc nhờ bên thứ 3 là cơ quan tài phán quốc tế, và có thể là cả Liên Hợp Quốc can thiệp nữa mà không được thì chắc chỉ còn nước chuẩn bị cho phương án xấu nhất - đánh nhau.
Điều này Nga không mong muốn, vậy thì giải pháp nhờ bên trung gian như cơ quan tài phán có thẩm quyền và Liên Hợp Quốc là quá hợp lý, hợp tình và hợp pháp, Nga có phản đối không? Cụ thể hơn nữa, Nga có phản đối vụ kiện của Philippines, thẩm quyền và phán quyết của PCA hay không?
Cuối cùng, điều thứ tư khiến người viết băn khoăn là, tại sao những vụ tranh chấp trên Biển Đông do Trung Quốc gây ra đã diễn ra vài chục năm nay; nhất là vụ kiện của Philippines lên PCA được bắt đầu từ tháng Giêng năm 2013 sau 18 năm đàm phán không kết quả thì chẳng thấy Nga nói gì.
Bất thình lình Nga liên tục lên tiếng về Biển Đông khi PCA chuẩn bị ra phán quyết với những nội dung "đa nghĩa", "khó hiểu" và được dư luận cho là có lợi cho Trung Quốc trong việc chống lại phán quyết của Tòa.
Trung Quốc quân sự hóa ồ ạt từ cuối năm 2013 bằng biệc bồi đắp xây dựng đảo nhân tạo, kéo hết tên lửa này máy bay khác ra Hoàng Sa, chiếm quyền kiểm soát Scarborough từ Philppines, cắm giàn khoan vào vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam, toàn những chuyện phiêu lưu quân sự kinh thiên động địa thì không thấy Nga lên tiếng.
Bây giờ Nga mới liên tục tuyên bố: "Chúng tôi cũng dứt khoát chống lại sự leo thang căng thẳng xung quanh vấn đề Biển Đông, chống lại việc gia tăng quân sự hóa trong khu vực." Nhưng không rõ theo quan điểm của Nga, nước nào đang leo thang căng thẳng ở Biển Đông?
Người viết cho rằng cần phải nhìn nhận thẳng thắn, những tuyên bố này của Nga chắc chắn không có lợi cho các nước nhỏ có liên quan trong khu vực Biển Đông đang bị Trung Quốc nhảy vào tranh chấp. Chỉ Trung Quốc là có lợi.
Nga là một nước lớn, thành viên Thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, có vị thế, có uy tín, có chỗ đứng trên vũ đài chính trị quốc tế cũng như trong trái tim của rất nhiều người Việt Nam yêu dân tộc Nga, con người Nga.
Bởi lẽ ấy nhiều người Việt Nam mới có những thắc mắc, băn khoăn mong muốn được phía Nga làm rõ vì nó ảnh hưởng không chỉ đến quyền và lợi ích hợp pháp của Việt Nam, mà còn là hòa bình và ổn định của khu vực, luật pháp quốc tế cũng như hình ảnh Nga trong lòng người Việt.
Thiết nghĩ nêu những vấn đề hết sức cụ thể trao đổi cùng với các bạn Nga để làm rõ vấn đề không nên bị coi là "xuyên tạc lập trường" của Nga ở Biển Đông. Bởi nếu không có những duyên nợ, tình cảm và các vấn đề bất cập nêu trên, có lẽ dư luận không mất nhiều giấy mực đến thế.
Không trân trọng ân tình cũng như tấm chân tình, sự giúp đỡ quý báu của dân tộc Nga, đất nước Nga với Việt Nam thời kỳ Liên Xô trước đây cũng như nước Nga sau này, người viết đã không phải băn khoăn, suy nghĩ nhiều như thế.
Những tiếng nói như lãnh đạo Campuchia mới tuyên bố gần đây chẳng hạn, với người viết không đọng lại điều gì đáng chú ý, vì nó chỉ là những tiếng nói lạc lõng giữa đời thường. Nhưng với người viết, Nga có một vị thế khác. Trong tâm khảm người viết, dân tộc Nga, con người Nga văn hóa Nga vẫn thấm đẫm nhân hậu và yêu thương. Chỉ có điều, chính trị dường như đã đổi thay theo thời cuộc.
Tài liệu tham khảo:
Phần nhận xét hiển thị trên trang

NGƯỜI CÃI NHAU VỚI CA HUYỆN DIỄN CHÂU TRONG YOUTUBE LÀ AI ?


***

THẠC SỸ NGUYỄN THỊ BÍCH HẠNH BÂY GIỜ Ở ĐÂU ?



Sau một tuần Chị về chăm sóc mẹ ốm, vào lúc 5h30 phút sáng ngày 9/6/2010, Chị lên đường trở lại Hà Nội
  vào lúc 5h30 phút sáng ngày 9/6/2010, Chị lên đường trở lại Hà Nội. Suốt từ hôm đó, không một ai biết được Chị Nguyễn Thị Bích Hạnh đi đâu. Chúng tôi (Cộng đoàn Giáo Phận Vinh tại Hà Nội )đã liên lạc với toàn bộ những người thân quen và những nơi làm việc của Chị nhưng vẫn không nhận được tin tức. (nguồn VNSG)


                                                     



Nguyễn Thị Bích Hạnh là một giáo dân sinh ngày 26/2/1982 ở Xứ đạo Vĩnh Hòa, Xã Hợp Thành – Huyện Yên Thành – Tỉnh Nghệ An

Sự kiện Nguyễn Thị Bích Hạnh 6/2009

Thac sĩ Nguyễn Thị Bích Hạnh, tốt nghiệp Đại Học Đà Lạt về môn văn. Tháng 9 năm 2007 theo chương trình thu hút nhân tài của tình Quãng Nam, Bích Hạnh được mời dạy môn văn tại trường trung học phổ thông Nguyễn Bỉnh Khiêm, tỉnh Quãng Nam. Ngày 01 tháng 06 năm 2009, sở giáo dục và đào tạo Quãng Nam quyết đinh cho thạc sĩ Bích Hạnh thôi việc. Cơ quan này nêu lý do : Bích Hạnh đã “sử dụng bục giảng làm nơi tuyên truyền những nội dung trái với quan điểm của chính sách nhà nước; xuyên tạc đường lối của đảng, chủ trương pháp luật của nhà nước, vi phạm quan điểm nội dung giáo dục trong việc cập nhật khai thác, truyền bá trang web phản động, phản giáo dục” 

Trong thời gian dạy học tại Nguyễn Bỉnh Khiêm, Bích Hạnh có đề cập đến 04 sự kiện sau đây: 

1.: Sau giờ giảng dạy về tác phẩm “Hai Đứa Trẻ” của Thạch Lam, Bích Hạnh khuyên học trò nên tự nghiên cứu, tim tòi thêm trên internet. Cô giáo thạc sĩ Bích Hạnh ân cần nói cho học trò biết trên mạng internet có nhiều tài liệu “rất thú vị”(chữ dùng của Bích Hạnh). 

“Hai Đứa Trẻ” là truyện ngắn của nhà văn Thạch Lam (nhóm Tự Lực Văn Đoàn). Hai chị em Liên và An là hai đứa trẻ. Họ là cư dân của một phố huyện hẻo lánh. Đời sống ở đây nghèo nàn, buồn chán và không lối thoát. Hàng ngày Liên và An chỉ trông chờ tới tối để được ngắm nhìn chuyến tàu đêm từ xa ghé qua phố huyện. Tàu đêm là một đoàn tàu sang trọng, tiện nghi, màu sắc và ánh sáng rực rỡ. Tàu đêm là cửa sổ giúp người dân phố huyện nhìn ra thế giới bên ngoài. Tàu đêm vừa là tấm gương vừa là giấc mơ để phố huyện vươn mình lên.

So với thế giới tiến bộ ngày nay, đất nước Việt Nam chẳng khác nào phố huyện của Thạch Lam ngày xưa. Nếu tàu đêm là của sổ của phố huyện thì internet là cửa sổ của Việt Nam. Internet mở ra trước mắt Việt Nam, trước mắt lớp học do cô giáo Bích Hạnh hướng dẫn cả một xã hội quốc tế phồn vinh trên nền tảng dân chủ và nhân quyền. Đó là lý do giải thích tại sao sau giờ giảng văn có chủ đề “Hai Đứa Trẻ” thạc sĩ Nguyễn Thị Bích Hạnh đã nói với học trò về internet.

2.: Tiếp tục đề cập tới những tin tức trên internet, Bích Hạnh cho học trò biết Cô có đọc một bài viết trên web mạng của giáo sư Lê Hữu Mục. Bài này chứng minh: Nhật ký trong tù không phải của ông Hồ. Một học trò của Bích Hạnh phản đối ý kiến vừa nêu với lời lẽ nguyên văn rằng: “Bác Hồ là thần tượng của cả dân tộc, tại sao lại có thông tin như vậy?” Bích Hạnh ôn tồn trả lời học trò: “ Cô tin sự thật, cái đẹp, chân lý luôn luôn tồn tại, cho dù ai đó có tìm cách phủ nhận”.

Ý kiến của cậu học trò về ông Hồ là ý kiến theo cảm tính, ý kiến của người có nhiều năm bị dạy dỗ bằng giáo dục nhồi sọ. Ý kiến của cô giáo là ý kiến của lý trí. Bích Hạnh nhấn mạnh: “Chân lý luôn luôn tồn tại dù ai đó tìm cách phủ nhận”. Dĩ nhiên “ai đó” ở đây là đảng CSVN chứ không là giáo sư Lê Hữu Mục. Vấn đề không là ông Hồ có phải là thần tượng của dân tộc Việt Nam hay không, vấn đề chính là ông Hồ có đích thực là tác giả của Nhật ký trong tù hay không? Chân lý mà cô Bích Hạnh muốn nói tới chính là chân lý rằng: Ông Hồ là người có biệt tài ăn trộm, ăn trộm tên, ăn trộm vợ, ăn trộm văn thơ và đặc biệt nhất là ăn trộm quyền hành của nhân dân.

3.: Đối với bài học “Phỏng vấn và trả lời phỏng vấn”, bằng vào kiến thức tổng quát, mọi người đều thừa biết: người phỏng vấn phải đặt câu hỏi ngắn gọn, đúng trọng tâm. Người trả lời phỏng vấn phải đáp trả chính xác nội dung câu hỏi. Tránh kiểu trả lời gian dối, nhất là gian dối trắng trợn. Cô giáo Bích Hạnh nhận định về người trả lời phỏng vấn như sau: 
“Cách trả lời phỏng vấn rất quan trọng. Nó cho người ta biết người trả lời phỏng vấn có kiến thức bao nhiêu, văn hóa như thế nào, văn hóa ứng xử ra sao.” 
Sau các nhận định vừa kể, cô Bích Hạnh nói với phóng viên đài Á Châu Tự Do rằng: “Tôi có lấy một thí dụ bên lề là khi Nông Đức Mạnh ra nước ngoài, có người hỏi: “ Ở Việt Nam nhiều người nói ông là con bác Hồ, ông nghĩ sao về điều này?”. Tôi nói với học sinh, tôi nghe phong thanh ông ta không nói có, cũng không trả lời không, chỉ trả lời “Ở Việt Nam ai chẳng là con, là cháu bác Hồ”.

Câu trả lời của Nông Đức Mạnh hiển nhiên là kiểu đối đáp của những tay cờ bạc bịp trên các vỉa hè nơi thị tứ. Vì vậy cô giáo Bích Hạnh chỉ cần thuật lại cho hoc sinh nghe câu chuyện Nông Đức Mạnh mà không cần kèm theo lời bình luận nào.

4.: Từ Nông Đức Mạnh nhìn lại Hồ Chí Minh, vẫn trong cuộc phỏng vấn ngày 04/06/2009, thạc sĩ Bích Hạnh phân trần với đài Á Châu Tự Do rằng: “Tôi chỉ dạy học trò cách trả lời phỏng vấn. Tôi không có ý định nói bác Hồ có con riêng hay chuyện này chuyện kia. Nhưng ban tuyên giáo tỉnh ủy Quãng Nam nói cô Hạnh nói bác Hồ có con riêng. Đồng thời, còn có một nội dung trong đó cô nói không nên thần thánh hóa bác Hồ. 

Tôi không nói là không nên thần thánh hóa bác Hồ. Tôi nói rằng mọi thiên tài đều là con người. Trước khi nhìn nhận là một thiên tài, hãy nhìn nhận dưới góc cạnh một con người để thấy chất người trong con người của họ”

B ca Hnh là ông Nguyn Quc Anh, mt người rt tài gii và có ý chí vô cùng. Ông là mt trong nhng hc sinhlp đâu tiên ca Cha Chính Vinh. Ông đã theo hc đo vi Cha Vinh  trường Dũng Lc và vì theo đo mà đã chu đng sut 17 năm tù. 
Vì lòng tin vào s tht, vào Thiên Chúa mà Ông Nguyn Quc Anh đã phi tri qua nhiu giai đon khn khó vi nhiu nhà tù khác nhau. Ông đã tng ngi tù vi rt nhiu người ni tiếng, trong đó có c Vũ Thế Hùng, b ca Linh Mc Vũ Khi Phng hin là B Trên ca Dòng Chúa Cu Thế Hà Ni. 

Khi còn  trong tù ông đã say mê nghiên cu v toán hc. Đ tài toán hc v “Phương trình vi phân tuyến tính”. Ông và bn bè đã được bí mt gi đi ra ngoài và đến các hi đng ca nhà nước t khi còn  trong tù. Nhưng đã bxếp xó nhiu năm.

Sau khi ra tù Ông được Giáo Sư Nguyn Khc Vin gi thư và mi ta thuyết trình nhiu ln v đ tài ca mình  Đi Hc tng hp Hà Ni nhưng do không đi đúng theo đường li chính thng như Nhà nước yêu cu cho nên đ tài caông vn không được thông qua cho đến khi ông mt vào năm 2003 vì ung thư

Ngày 1/6/2009 Sở GD-ĐT tỉnh Quảng Nam đã công bố quyết định cho thôi việc đối với một Thạc sĩ đang công tác trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm.


Người bị buộc thôi việc là Thạc sĩ Nguyễn Thị Bích Hạnh (28 tuổi), giáo viên giảng dạy môn Văn tại Trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm. Trong quá trình công tác, cô giáo này đã lợi dụng bục giảng của nhà trường để nói những điều không tốt, không chính xác về nghề giáo, về Đảng và chủ trương pháp luật của Nhà nước.

Quyết định thôi việc nêu rõ: Bà Nguyễn Thị Bích Hạnh đã vi phạm nghiêm trọng trong việc xuyên tạc đạo đức nhà giáo; sử dụng bục giảng làm nơi tuyên truyền những nội dung trái với quan điểm của chính sách Nhà nước; xuyên tạc đường lối của Đảng, chủ trương pháp luật của Nhà nước, vi phạm quan điểm nội dung giáo dục trong việc cập nhập khai thác, truyền bá trang web phản động, phản giáo dục.

Nguồn Canhsat4sao tổng hợp Tại đây

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Quá xấu hổ!


Ngô Minh Khôi đã thêm 5 ảnh mới.
2 giờ
MỘT KIỂU TUYÊN TRUYỀN KỲ LẠ : LẤY CHẾT LÀM CĂN BẢN!
FOMASA đã thú tội thải chất cực độc xyanua, phenol ra biển làm cá chết hàng loạt, san hô chết, biển chết.Các loại chất độc này tồn tại trong nước biển rất lâu dài. Thế mà có một đám lãnh đạo các tỉnh Hà Tĩnh,Quảng Bình, Quảng Tị, Đà Nẵng không biết ai ra lệnh mà hô hào dân ra tắm biển, ăn cá...để chứng minh "biển không độc".Thật là liều và ...đểu!. Cả con cá mập 80 ký mà còn chết nhăn răng, huống người! Ông Hồ An Phong, Giám đốc Sở Văn hóa Thể thao Du lịch Quảng Bình cho hay, từ nay đến hết 5/2016, Quảng Bình phát động tuần lễ tắm biển tại các bãi biển như Nhật Lệ, Quang Phú, Bảo Ninh… với khẩu hiệu “Biển là cuộc sống chúng .Từ sau sự kiện cá biển chết chưa rõ nguyên nhân ở 4 tỉnh miền Trung vào tháng 4/2016, Ông Phạm Văn Lương, Phó giám đốc Sở Tài nguyên Môi trường Quảng Bình cho hay chất lượng nước ven bờ biển Quảng Bình tại 5 điểm quan trắc gồm bãi tắm Quảng Phú, Quảng Thọ, Đá Nhảy, Nhật Lệ, Hải Ninh đều đạt chuẩn cho phép Trời ơi, FOMASA nó còn cung cấp tiền cho ngư dân chuyển nghề vì biển độc, mà quan chức ta lại liều mình như chẳng có vậy ư! .
PHẢI CHĂNG ĐÂY LÀ TUYÊN TRUYỀN ĐỂ CHẠY TÔI CHO FOMASA TRƯỚC NGÀY 30/6? ĐỪNG NGHE BỌN THEO FOMASA XÚT DẠI MÀ TOI ĐỜI QUAN CÁC CỤ ƠI!
Hình ảnh tắm biển và ăn cháo cá ở miền Trung tháng 4, 5/2016 nhặt trên FA2
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận
Bình luận
Ngô Minh Khôi Cám ơn anh Lê Quang Vinh đã tung hô NM ghê quá!
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời51 phút
Lê Quang Vinh Ngô Minh xem thường LQV đến thế à? LQV chỉ viết những gì có trong bụng - có thể sai, nhưng đó là "lòng thật"; đâu có "tung hô" gì? Đúng như LQV vừa viết: "Ý kiến ngắn trên đây là một trong những điều tôi vừa cảm được". Rất mong Thi sĩ tin như vậy đi. Không khen "Phò mã tốt áo" đâu...
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời38 phútĐã chỉnh sửa
Nguyen Xuan-Huong Mấy tên ăn hải sản ..thật ra chỉ diễn để chụp hình thôi ..không hề chi .Gay nhất là mấy tên ngâm mình dưới biển...Thời gian ngâm chỉ dài cỡ đếm 1, 2,3 để chụp ảnh thôi. Nhưng hậu quả là vợ rầu - bồ chê - điếm nhăn mặt ...Bị nó teo còn bằng trái ớt hiễm thôi ! Ta nói nịnh ngu thì tai hại không lường ,.. là vậy !
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
1
35 phútĐã chỉnh sửa
Lê Tuấn Quá xấu hổ tôi nghĩ bọn này nên từ chức là vừa .

Phần nhận xét hiển thị trên trang

HAI TRÁI ĐÀO TIÊN


               Truyện ngắn của HG
Xe dừng lại giữa đường. Cả đoàn lớn nhỏ cộng thêm lái xe, lớn bé năm mạng vào một quán ăn ngang đường.
Quãng này vắng.
Một bên là con đê sông Đà chạy dài, chắn tầm mắt nhìn sang phía bên kia đường. Phía bên này, nối nhau những nhà vườn trồng cây ăn trái. Một hai công trường đất đang đổ ngổn ngang, không một bóng người, không thấy một chiếc xe bắt kể loại nào lại qua. Những kiểu công trường làm dở dang này có rất nhiều, nghe nói vì chủ đầu tư thiếu vốn, hoặc vướng mắc giải phóng mặt bằng.. Có cả những khu nhà đang xây dở, chưa có mái lợp và tường vẫn bỏ mộc đã lâu, chưa trát..
Từ đây về cầu Trung Hà không xa, chỉ độ năm bảy cây số là cùng
Quán vắng tanh, một lúc lâu mới thấy chủ quán chạy về. Ý chừng chị ta đang làm việc gì đấy sau quán, cạnh con mương nước cạn. Gian bên cạnh thụt xuống một cấp có ông già ôm đứa cháu gái. Có thể là ông ấy vừa gọi nên chủ quán mới biết là đang có khách, mò về.
 Tịnh không thấy đói, nhưng đứa cháu bảo vào quán, anh cũng ơ hờ, nhưng rồi vẫn vào. Cái điếu cày là vật anh thấy đầu tiên, theo thói quen của người nghiền thuốc.
Lái xe đi vòng vòng ra phía sau, nơi có một khoảng vườn nho nhỏ, trồng một vài thứ cây lạ mắt. Gã đứng trước một cây có quả không cao lắm, có những trái to tròn tròn rất lạ. Trái nào trái nấy vo vo, nom giống như trái bóng của trẻ con, da láng bóng. Gã nhìn chăm chú đến nỗi ông lão đang trông cháu phải đứng dậy đi về phía đó.
- Cây này là cây gì đây hả bác?
Ông già vui vẻ:
- Cây đào tiên cậu ạ!
- Quả có ăn được không?
- Không ăn được nhưng ngâm rượu làm thuốc tốt lắm. Nhất là cho người già, phụ nữ nuôi con nhỏ..
Nghe vậy, Tịnh đi lại gần. Quả thực là Tịnh đã từng thấy loại quả này, nhưng chưa dùng nó bao giờ. Lại còn nói ngâm thuốc nữa chứ..Anh có vẻ tò mò vì cũng cũng có  biết võ vẽ về thuốc, nên hễ thấy cây gì có thể liên quan đến thuốc là hay để ý. Anh hỏi ông già kia:
- Cây này cụ trồng lâu chưa? Mua giống ở đâu?
- Cũng cả chục năm rồi. Cây này dễ trồng, cắm bằng cành cũng sống. Nó vốn là thứ cây từ Mã Lai nhập vào miền nam mang ra. Năm tôi vào thăm chiến trường cũ, có ông bạn đồng ngũ biếu mang về trồng. Ở ngoài mình thứ này ít người có.
- Cụ có cây con không? Tôi muốn mua một cây.
Ông cụ xởi lởi:
-         Mua bán gì, ông cần tôi biếu ông một cây. Giống này dễ trồng, không cần ươm cây con, cắm bằng cành cũng sống được mà.
-         Được vậy hay quá, cảm ơn cụ. Nhưng chúng tôi đang về đám hiếu, mang đi bất tiện. Để khi ngược lên sẽ ghé xin cụ.
-         Vậy cũng được, ông với các bác vào ăn hàng đi, cháu nó đã  làm xong rồi đấy ạ!
Tịnh đứng dậy vào trong quán. Vợ chồng đứa cháu gọi anh bằng bác đã ngồi quanh bàn chỉ còn chờ anh vào.
Tự đây về đến quê chỉ còn một thôi đường, sao không về luôn cho kịp đám, lại dừng giữa đường. Anh chưa kịp hỏi đứa cháu, nó đã nói luôn:
- Bây giờ chắc ở quê đang lu bu công việc. Ông con mình ăn tạm ở đây cho nó có tinh thần chủ động. Sợ về lúc này, nhà đám lắm việc, lại lo ăn uống không tiện bác ạ!
Tự nhiên hôm nay anh thấy đứa cháu gọi mình bằng bác lại chu đáo quá. Chả giống hôm trước cũng đi đám hiếu ông chú họ trên Sơn La. Đói mềm cả người, nó tỉnh bơ như không. Đến lúc ông gọi nhà hàng, nó còn lửng lơ ra điều chưa muốn ăn. Thằng này nó hợp mẹ nó, tính nết như đúc một khuôn, vừa giả dối vừa thớ lợ, Tịnh vốn không ưa.
Hay là ngày hôm nay lên đường gặp giờ tốt? Không tốt sao ngay cả ông lão chưa quen biết bao giờ cũng muốn cho không anh cây đào tiên dù mới gặp anh lần đầu?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tịnh thấy hình như không phải. Hôm nay là ngày rằm tháng giêng, một ngày người ta phải kiêng kỵ nhiều thứ, đi đám hiếu thể này anh cứ thấy phân vân, mà không đi không được. Chả gì người chết cũng là chỗ thông gia với mẹ mình, vợ ông ngoại của đứa cháu đang ngồi trước mặt anh đây.
Ngày thường nó là đứa keo kiệt, lại có thêm con vợ tham lam đáo để, thường làm cho anh bực mình. Vì là người trên, nhiều cái anh phải nhịn như nhịn cơm sống. Mới gần đây lại va chạm với thằng con trai anh, đứa cháu này đã không kể trên dưới, dám vác gậy đánh anh họ mình. Nếu anh không rắn, đã xảy ra đánh nhau to chỉ vì tí đất đồi chó ỉa, bao năm không ai nhìn tới.
Nó thuê xe đưa đón, tiếp rước anh như này liệu có phải thực bụng không? Hay chỉ cốt đẹp mặt cho bên ngoại nhà nó trong đám tang bà ngoại?
“Nội ngoại tương tề”, Tịnh không phải hạng cổ lỗ, lúc nào cũng coi bên nội là hơn. Nhưng sính ngoại quá mà coi thường họ nội là cách mà anh không đồng tình. Tuy nó có vợ có con, nghĩ chưa hẳn chín. Mẹ nó thì từ ngày về làm dâu nhà anh đã khoét sâu mâu mâu thuẫn trong gia đình. Có những chuyện mà ngay đến bây giờ, mấy chục năm đã trôi qua mà anh vẫn chưa quên..

**
Đúng là ở đời không có cái gì tự nhiên mà có. Nó được manh nha, tích lũy từ khi nào, có khi chính người trong cuộc nhiều lúc không thể hiểu. “Duyên” tích “nghiệp” là cái quy tắc của muôn đời. Nó là một hàm số luôn luôn bí ẩn, thách thức trí não, tâm can con người ta.
Bốn mươi năm trước, Tịnh còn là chàng trai trẻ, chưa thấu lẽ sự đời. Năm ấy anh mất việc một cách vô cớ, rồi gặp chuyện oan khiên. Đi tù mà không biết tù vì tội gì. Anh ở trại tạm giam hơn một năm, tội trạng chỉ ghi rất hàm hồ: “Thành phần nguy hại cho an ninh xã hội chủ nghĩa”. Cũng chỉ duy nhất một lần hỏi cung, chưa một lần có cáo trạng hoặc ra tòa. Cái án tập trung cải tạo là cái án về hình thức rất mơ hồ, xem ra nhẹ nhàng mà thực chất còn đáng sợ hơn án phạt của tòa tuyên. Nó là cái “án cao su”, co giãn không biết đâu mà lường, ngày về chưa biết ngày nào. Tốt thì ba năm, chưa tốt thêm lệnh ba năm nữa. Mà “tốt xấu” thì chả biết đâu mà lần. Có những người một lệnh ba năm mà rồi ở tới hai chục năm, hoặc vĩnh viễn không về.
Đó là thời chiến tranh, đến luật pháp cũng phải “phù hợp với tình hình và nhiệm vụ mới”. Tịnh chỉ mang máng là mình bị liên quan đến một rắc rối trong quan hệ xã hội. Ai đó trong số bạn bè đã mang đến cho anh cái ách giữa đường?
Nếu kể hết câu chuyện, không biết bao giờ mới xong. Tốt nhất là.. quên đi. Như người ta nói, “xếp lại quá khứ, hướng về tương lai”, như muôn vạn người đã sinh ra, đã gặp phải, nhiều điều oan khuất trên đất nước này!
Nhưng những vấp váp đầu đời để lại cho anh nhiều di họa sau này. Đến cả người thân cũng không phải ai cũng hiểu và thông cảm. Tịnh mặc nhiên chấp nhận như một khía cạnh không thể thay đổi, như định mệnh, dính vào da thịt, phải mang. Nhiều lúc vừa đớn đau vừa chua xót. Nó giống như vết thương nằm sâu trong xương tủy, lâu lâu trái nắng trở trời lại nhức đau! Người dưng nghĩ sao anh không để tâm, nhưng thân tình đụng đến Tịnh nhiều phen ức hận chỉ muốn kêu trời! Lắm lúc anh tự than thà chỉ có một mình, không bị chi phối những mối dây liên hệ thân tình có lẽ nhẹ lòng, đỡ đắng cay hơn!
Hết hạn, anh về nhà thì thằng em trai mới cưới vợ. Vợ nó người làng trên, con ông Thập Thành, còn có tên nữa là ông “Thập è”.Ông này dáng đi nhún nhẩy, có cái cười rất tươi, hai môi chúm nhọn mỗi khi tức tối điều gì. Nói chung ngoài thành tích mới ở chiến trường về sau năm bảy nhăm, ông chỉ có cái tài duy nhất là giỏi cho người ta đi tàu bay giấy. Ông mà muốn lấy lòng ai là y như rằng: “Ở làng này, xã này nhất bác (hoặc anh hay chị ). Chả có ai bằng được". Thực ra chiêu này cũng chả có gì ghê gớm. Nhưng khốn nỗi con người ta ưa ngọt chứ không ai ưa dẳng. Thích người khác tâng bốc mình, dù biết là giả tạo, hơn là thích người ta phê phán.
Nói chung là ông Thập Thành khéo miệng rất được lòng người. Chả thế văn hóa mới chỉ có lớp ba, mà có đận làm người đứng đầu cả xã có tới bốn năm ngàn người!
Quan hệ bề ngoài hai nhà thân thiết lắm vì mẹ Tịnh cũng là cán bộ xã, cùng công tác với ông Thập Thành. Là thông gia như vậy kể ra không có gì đáng nói. Không phải là “môn đăng hộ đối” thì là gì?
Năm người ta lo phòng lũ lụt cho thủ đô Hà Nội, vùng quê anh trở thành bụng chứa, nếu năm nào đó nước sông Hồng lên to. Một con đê quai chạy vòng quanh hai huyện chấp nhận hi sinh lợi ích, an toàn của cải, thậm chí cả sinh mệnh con người cho Hà Nội an toàn. Làng anh ở bên dưới cống thoát lũ ba mươi sáu cửa chừng hai cây số. Đã từng có năm, cống xả lũ, nước chảy xiết thành luồng, những con đường trong làng bị xói lở không còn chạy được xe đạp nữa.. Cho đến tận bây giờ, khi đã nhiều năm tháng đi qua, Tịnh đã trở thành một người già,  vẫn không hiểu làm sao mà lại có kiểu làm thủy lợi, phòng chống lũ lụt kì cục như vậy? Thay vì nạo vét lòng sông, khơi thông dòng chảy, người ta lại tôn cao mãi những con đê. Với hàng tỷ khối nước thì cái gọi là “bụng chứa” kia phỏng chứa được bao nhiêu? Nhưng đấy lại là câu chuyện khác.
Câu chuyện của anh bây giờ chỉ còn liên quan tí xíu với nó. Đấy là cương vị của ông Thập Thành, Đội trưởng đội thủy lợi 202 của xã anh lúc bấy giờ.
Thập niên tám mươi là một thập niên đen tối, nhức nhối, đau buồn trong lịch sử. Đội 202 ăn ngủ, làm việc ngay hiện trường. Thiếu thốn đủ đường. Bàn chải đánh răng, xà phòng còn là cái xa lạ, ít khi được cung cấp. Lâu lâu có được ít đường Hoa Mai. Thứ đường sản xuất thủ công màu vàng nhạt kiểu đường Cu Ba. Những hôm đó Lão Thập Thành cười khè khè, mồm vẩu ra, hai môi chúm lại nhọn hoắt. Có nhiều kêu ca, phàn nàn về lão. Nhưng mẹ Tịnh bảo: “Lão ấy làm cán bộ.. dưng mờ tốt, chan hòa, dân dã lắm..” Tịnh chỉ cười trong bụng không nói ra. Tốt xấu đâu phải cái vẻ bề ngoài? Nhưng đã là thông gia chả nhẽ nói xấu nhau?
Thực ra thì chuyện ở công trường Tịnh không biết nhiều. Chỉ nghe người làng kể. Ngay cả vai trò của ông Thập thành ở đấy anh cũng chả quan tâm.
Mãi đến một hôm, thằng Toan trước cùng học với anh đến nhờ một việc:
- Mày là nhà báo, chắc chuyện đơn từ mày rành hơn tao. Tao có một việc muốn nhờ mày.
- Nhà báo nhà biếc gì, tao mất việc rồi. Mà có còn làm chăng nữa cũng chả thể giúp được. Nhà báo xứ mình chủ yếu phản ảnh cái hay cái tốt, định hướng dư luân, mục đích là tuyên truyền. Những việc phức tạp đã có bên công an tòa án giải quyết. Nhưng mờ mày định kiện ai?
- Tao không kiện cá nhân người nào. Tao chỉ kiến nghị về cách làm việc của ban chỉ huy công trường về chính sách đãi ngộ với xã viên.  Cách quản lý vật tư, phương tiện. Mày bảo cả đội có năm chục cái xe cải tiến, không biết thủng từ đâu bốc hơi mất hơn một nửa. Phải ngửa ngực gánh đất vượt dốc cao vì không có xe, mày bảo chúng tao có nên kiến nghị không?
Lại thế nữa. Tịnh nghĩ bạn mình bức bối có phần chính đáng. Hắn lại đưa sẵn cho anh cái đơn viết sẵn nhờ anh viết lại vì chữ hắn vừa xấu, vừa khó đọc. Tịnh nghĩ cũng chẳng có gì to tát. Nội dung đã có người đứng tên, chịu trách nhiệm. Hộ bạn bè viết lại cho sáng sủa lá đơn không có gì sai. Anh chỉ lược bớt những câu tối nghĩa, trình bày dài dòng.
Không ngờ lá đơn gửi đi lại lớn chuyện. Lão Thập Thành và vài người nữa tạm bị đình chỉ công tác. Hết thanh tra lại đến công an huyện tìm đến nhà.
Từ đó lão Thập Thành đối với gia đình anh khác hẳn. Có lần lão nói bắn tin rằng anh chủ mưu đứng đơn kiện lão. Anh nghĩ lão đã hiểu sai về mình. Giá như hôm đó Tịnh không hộ viết lại lá đơn thì cũng có người khác. Người ta đã định thì thiếu gì cách? Không có nghĩa rằng anh không hộ thì người ta chịu chết. Nhưng cũng bởi từ đấy vết rạn nứt giữa hai bên thông gia tuy không biểu lộ ra bề ngoài, nhưng ngày càng xấu đi..
***
Về đến nhà đám. Sân nhà ông Thập Thành đông nghịt người. Người chết chưa được nhập quan vì mất vào đúng ngày rằm tháng riêng, làng đang có hội ngoài đình. Lệ ở đây là thế, muốn gì cũng phải hết ngày hôm nay, sang ngày mai mới làm lễ phát tang.
Vậy là Tịnh phải ở lại thêm ngày nữa. Anh làm gì cho hết thời giờ cho đến bốn giờ chiều mai?
Lão Thập Thành vẻ mặt khang khác bảo:
- Bác đã về đây rồi, cứ ở lại đây. Tôi sẽ bảo các em nó sắp xếp chỗ ăn chỗ nghỉ. Xong công việc của bà cháu rồi hãy ngược.
- Vâng, ông cứ để mặc, đã về đây rồi cũng phải xong xuôi công việc cháu mới ngược ạ!
Đứa em trai kéo anh ra một chỗ khuất. Nó bảo:
- Tục lệ ở dưới này không như trên nhà. Em muốn nhờ bác một việc?
-         Việc gì?
Nó xoa đầu gãi tai, cái cử chỉ thường thấy mỗi khi có việc gì quan trọng:
-         Ở dưới này bố mẹ chết, con cái đều phải gánh ma. ( Tịnh nghĩ bụng ở đâu chả thế, nhưng anh không nói)-
Người em tiếp:
- Nhưng chúng em không thể đưa được. Phải là bác đứng ra, đưa người ta mới dám nhận. Phần tiền thì nhà em và các cháu đã chuẩn bị sẵn, bác chỉ đứng ra để gánh ma về danh nghĩa thôi.
Thực là vẽ chuyện. Đằng nào chả là tiền của con cái góp vào? Bày đặt ra chuyện họ mạc ở đây làm gì? Nghĩ thì nghĩ vậy, Tịnh vẫn nói:
- Thôi được, chú đã nói vậy tôi từ chối không tiện. Đất có lề quê có thói, mình cũng không nên làm khác người ta.
Tịnh mượn chiếc xe máy của đứa em họ người làng. Anh bảo đi thửa vòng hoa và bức trướng. Người em nói:
- Anh còn nhớ hôm bà ở trên nhà mình mất không?
- Là chuyện gì, chú nói thế anh biết những chuyện gì chứ?
Ngận ngự một lúc, em họ mới nói:
- Không phải em suy bì gì.. Nhưng hôm bà mình trên nhà mất lão Thập Thành có thấy vòng hoa bức trướng nào đâu? Lão len lén đặt cái phong bì, cắm cây nhang rồi lặng lẽ đi lúc nào không ai hay. Cấm có nói lấy một câu gọi là chia buồn với tang chủ.. Em nghĩ lão xử sao, bác cứ vậy mà làm.
- Không chú ạ. Người ta xử thế nào do lương tâm người ta. Mình là nhà thông gia đến viếng, không có bức trướng kỳ lắm!
- Thì tùy bác, em không dám cản. Nhưng nghĩ cái hôm ấy, em vẫn tức đến bây giờ. Đúng là lão ấy coi thường gia đình mình. Người như lão ấy đâu phải người ngu, không nghĩ ra cái việc cần phải có, cần phải làm?
- Thôi, rải chiếu dẹp rác. Ở đời mà cứ chấp nhặt mọi sự thì con người ta sống sao được với nhau?
Thực ra thì thêm vòng hoa, bức trướng số tiền cũng không lớn lắm, Tịnh vẫn có thể lo được. Cái chính là ý ăn, ý ở ở đời. Liệu lão Thập Thành có cho là anh đại lượng bỏ qua, hay lại cao ngạo nghĩ rằng dù lão đối xử thế nào, phía anh vẫn phải trọng vọng gia đình lão? Dù sao lão cũng là cán bộ nhiều năm, được trọng vọng trong vùng, ai dám thất thố với lão chứ?
Có những việc bề ngoài xem ra đơn thuần, lại rất phức tạp. Thì mình cứ làm theo ý của mình, ai nghĩ sao mặc người ta.
Buổi chiều hôm ấy và cả sáng hôm sau Tịnh đi chơi, thăm người nhà, vài người bạn học cũ. Có ở lại nhà đám anh cũng thấy bất tiện. Một bức tường vô hình khiến mọi gặp gỡ trở nên gượng gạo.
Buổi chiều theo lời lão Thập Thành, bốn giờ làm lễ phát tang. Lễ gánh ma tiến hành trước đó một giờ. Đứa cháu gọi điện cho Tịnh, anh vội đến đám ngay.
Vừa đến đầu ngõ đã thấy thằng em tò tò:
- Ban nãy dẫn lễ, sợ bác không về kịp, nhà em nhờ bác Đăng đưa hộ rồi.
Tịnh hơi sững người. Đăng là anh con bà bá, lão ấy họ Trần, làm sao lại thay mặt cho họ Nguyễn nhà mình được? Tịnh lặng người.
Đây có nhẽ là ý của đứa em dâu, muốn làm bỉ mặt mình đây. Ra cái điều “không cần”. Vậy thì anh cần gì chứ? Chú thím khỏe anh mừng. Nói thật chuyện thưa gửi anh rất ngại. Nếu có người làm thế được, còn gì bằng? Tịnh cười mà thấy nhói trong lòng.
Hữu sự mới biết người ta ăn ở thế nào. Bề ngoài đon đả, cười nói chưa tất đã hay.
Chả hiểu sao, tự nhiên Tịnh thoáng nhớ đến hai quả đào tiên được ông lão bán quán tặng cho dọc đường. Trông bề ngoài tròn trĩnh láng bóng như thế, chưa chắc đã ăn được. Còn ngâm thuốc ư? Cái xứ này cây cỏ gì ngâm mà chả thành thuốc?
Ban tổ chức xướng tên, đã đến lượt đoàn của Tịnh vào viếng. Anh giật mình thấy mâm hoa quả anh mua hồi sáng được bày lên, lại thêm một thứ nữa. Đó là hai trái đào tiên lúc lên xe, ông quán đưa cho!
Trần đời, anh chưa thấy có lễ phúng đám ma nào dùng loại trái cây này. Nó là thứ cây ngoại lai, nhập vào chủ yếu để trồng làm cảnh. Quả của nó cũng chỉ để nom cho vui mắt, có ai ăn được nó khi nào? Sao lại bày lên mâm lễ phúng thế kia chứ? Hẳn là vợ chồng thằng em nghĩ nó là sản vật quý, giá trị lắm, sang trọng lắm nó mới bày lên. Thực là sự nhầm lẫn chết người. Nhưng không kịp nữa rồi, kèn trống đã tấu lên, dòng người từ từ tiến vào.
Xong việc, Tịnh toát mồ hôi. Không phải thời tiết tháng giêng đã nóng, mà vì cái mâm lễ vừa rồi. Cho dù anh không chủ định, nhưng không biết gia chủ và làng xóm sau đấy sẽ nghĩ thế nào khi thấy mâm lễ kỳ cục kia?
Nhớ lại năm xưa, gì chứ trái đào tiên này anh không lạ. Anh đã từng tận mắt chứng kiến hồi ở phương nam. Cái vỏ ngoài trơn bóng hồng hào của nó rất cứng. Nhưng bên trong ruột vừa xốp và nhũn. Đem phơi nắng lên, ruột quả đen chả khác cứt gà sáp. Những người yếu sinh lý bảo nhau thứ này “bổ cho làm chuyện ấy”.
Chả biết có đúng không?
Nhưng dâng lên làm lễ phúng thế này thì thật không phải. Ngẫu nhiên hay có duyên cớ gì đấy mà xảy ra chuyện này?

Chuyện xảy ra từ hồi đầu năm, anh vẫn nghĩ và buồn đến tận bây giờ. Có những sự việc tưởng đã chìm vào dĩ vãng, lúc nào đó lại lừng lững, lù lù ngồi dậy. Cả những chuyện bề ngoài thế này, mà bên trong thế khác.
Ai đúng, ai sai, ân oán ở đời có khi còn là câu hỏi, là nỗi dằn vặt khôn nguôi một kiếp người!

=======================


Phần nhận xét hiển thị trên trang