Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

TRƯA NAY MÌNH SƯỚNG HƠN NHẬN GIẢI NHÀ NƯỚC

TN
Đi dự đám cưới con trai Nguyễn Quang Thiều tại KS Melia, ngồi cùng mâm với các văn nhân khả kính: Nguyễn Hiếu, Hà Phạm Phú, Mối chúa Tạ Duy Anh, Trần Anh Thái, Đăng Sâm, Nguyễn Hoa, Lê Bá Thự...và một cô giáo. Gần tàn bữa Tạ Duy Anh bảo Đây là cô giáo trường Mỗ Lao tên Bạch Ngọc, bạn Thiều. Cô nói hay vào trannhuong.com và còn nhớ thơ Trần Nhương. Mình hỏi ngay nhớ bài gì cô giáo. Cô giáo đọc luôn "Anh đi tìm em, anh đi tìm em...". À bài thơ BÀI THƠ TÌNH CỦA LÍNH, mình viết hồi 1979 đánh Tàu trên biên giới, Sướng ơi là sướng, bèn cầm li rượu đến bên và nhờ Hà Phạm Phú chụp cho tấm ảnh. Ông Phú tay run nên bấm ảnh nhòe quá. Được bạn đọc nhớ thơ mình còn hơn Giải quốc gia, (mà gần 40 năm rồi nhá)
Nhân đây đưa lại bài thơ ấy
BÀI THƯ TÌNH CỦA LÍNH
Anh đi tìm em, anh đi tìm em
Cô gái trồng rừng ở giữa rừng rộng quá
Rừng vẫn quen mà sao thấy lạ
Gió tìm cây lòng anh bỗng rì rào
Em ở nơi nào, em ở nơi nào
Rừng lắm suối, suối đâu cũng chảy
Qua rừng quế, rừng hồi chẳng thấy
Đến rừng tre mong một sự tình cờ
Người ngẩn ngơ đường cũng ngẩn ngơ
Ơ dáng núi lại làm anh dịu mát
Gặp một nhịp cầu hình như mới bắc
Mối lạt giang ai buộc vẫn chưa khô
Nước chảy lơ thơ
Ước gì được về nhà dối mẹ
Rừng ơi rừng nỡ mênh mông thế
Cây liền cây anh vẫn một mình
Bảo anh si tình, ừ cũng si tình
Trách gì lính qua những ngày nắng lửa
Em lên chốt đạn vây bốn phía
Bàn tay mềm vết thương anh đỡ đau
Bây giờ em đang ở đâu?
Sau trận ấy em không lên chốt nữa
Cô gái trồng rừng ươm cây thương nhớ
Xanh bâng khuâng trận địa một vùng
Anh đi tìm em khó nhọc vô cùng
Cánh chim lạc giữa bốn bề cây lá
Còn em đến cứ như phép lạ
Súng vừa vang mái tóc đã ùa lên
Giá mà anh tìm được nơi em
Anh sẽ đón em về với chốt
Vết thương lành băng anh vẫn buộc.
Bởi chưa ai cởi được... lòng mình...
8/1979.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

NGÀY MƯA CHẲNG NGĨ ĐƯỢC NHIỀU>>



Khi đợi thì trời không nắng
Không chờ trời lại đổ mưa
Ôi cái nắng mưa của thời phân mảnh
vô cảm, vô tâm,
bối rối.. thiếu thừa..
Ngày cuối năm ngồi trong nhà bực bội
cà phê nguội tự bao giờ
sốt ruột việc còn dang dở
báo đài..
toàn chuyện khó ưa
Cái lạnh chờ ngoài song cửa
thương em rét mướt trên đồng
thương chị mỏi chân phố chợ
lòng vòng mua bán..
về không!
thương anh thân cò lặn lội
lăn lê trên đất bi hùng
anh tìm được gì trước khi sẩm tối?
mưa nhòa
nước luồn sống lưng
mưa nhiều vườn cây không đợi
rụng hoa, thưa trái, não lòng
thà rằng sấm rền
tan bão!
Tôi mơ một ngày nắng trong..


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Ban chấp hành Hội nhà văn TPHCM đặt ra quy chế để kích hoạt xuất hiện nhiều thi bá và thi thánh?


Sau khi các thành viên Hội đồng Thơ phản ứng về hai tập thơ bị loại ở sơ khảo nhưng vẫn được Hội nhà văn TPHCM trao Tặng thưởng năm 2017, trên các diễn đàn mạng đã có nhiều cuộc tranh luận sôi nổi. Để rộng đường dư luận, chúng tôi xin phép được giới thiệu ba ý kiến của nhà thơ Từ Kế Tường, nhà thơ Vương Trọng và Phó Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Văn Dân. Phải chăng, biến Hội đồng Thơ thành một “Hội đồng Mù”, thì Ban chấp hành Hội nhà văn TPHCM cảm thấy thoả mãn khao khát được phô diễn thứ quyền lực nhất thời đầy ngạo mạn một cách ngớ ngẩn? Phải chăng bất cứ kẻ nào, dù năng lực thi ca hạn chế đến đâu, nhưng chỉ cần ngồi vào Hội đồng chung khảo thì cũng có thể vận dụng quy chế để lập tức biến thành thi bá hoặc thi thánh?



Nhà thơ Từ Kế Tường
                         

Với một Hội đồng Thơ gồm những nhà thơ có tài năng và uy tín như thế, tôi tin họ đã đã đánh giá đúng và lá phiếu bầu chọn của các anh, các chị là nghiêm túc, có trách nhiệm. Tôi không hiểu có quy chế đặc cách nào mà Ban chung khảo lại gạt bỏ lá phiếu của Hội đồng Thơ để lấy những tác phẩm dở trao giải. Tôi nghĩ, cần phải làm rõ vấn đề này, chứ không thể nói chúng tôi có quyền, và có quy chế để làm bùa phép, đổi đen thành trắng, đổi trắng thành đen là xong. Tôi không biết giải thưởng là bao nhiêu, nhưng cho dù là 1 xu thì đó cũng là tiền ngân sách cấp cho Hội, mà tiền ngân sách là tiền đóng thuế của dân. Không thể lấy tiền của dân trao giải cho những tác phẩm không xứng đáng. Làm như thế thì các anh có tội, mang tội lãng phí, chẳng khác nào tham nhũng.

Nhà thơ Vương Trọng
                                    

Tôi là người ngoài, nhưng thấy thành viên Ban chung khảo có quyền đề cử tác phẩm không cần ban Sơ khảo là điều không hợp lý, vì vô hiệu hoá vai trò của Sơ khảo. Chỉ ý kiến một thành viên chung khảo mà vượt lên quyết định đồng thuận của ban Sơ khảo là vô lý, hơn nữa, ngay sau đó thì chính các thành viên chung khảo lại cho kết quả cuối cùng, vậy nên thực tế ý kiến của một thành viên chung khảo quan trọng hơn quyết định của cả ban Sơ khảo. 
Nếu các thành viên chung khảo có giới thiệu tác phẩm nào đó, thì cũng nên chờ xem ý kiến ban Sơ khảo có đồng thuận hay không, rồi mới đưa lên ban Chung khảo xét duyệt...thì có thể chấp nhận được.

Phó Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Văn Dân
                                     

Ở Hội Nhà văn VN, Uỷ viên Hội đồng Chung khảo chỉ được phép đề cử thêm những tác phẩm KHÔNG NẰM trong số tác phẩm đã được Hội đồng Sơ khảo thông qua. Thế mới gọi là "phát hiện", chứ nếu lại xét lại tác phẩm mà Hội đồng Sơ khảo đã xét mà không thông qua thì phải đề nghị Hội đồng Sơ khảo chấm lại tác phẩm đó. Nếu không thì có nghĩa là Hội đồng chung khảo không tin Hội đồng sơ khảo, và như vậy thì không cần phải có Hội đồng sơ khảo nữa. Quy chế là do con người đặt ra, nhưng quy định phải hợp lý chứ không được mâu thuẫn và vô nghĩa. Nếu nói Hội đồng chung khảo có quyền đề cử riêng khác với Hội đồng sơ khảo thì chẳng cần Hội đồng sơ khảo nữa làm gì.

Nhà thơ Phạm Sĩ Sáu ( Phó Chủ tịch Hội nhà văn TPHCM) nói: "Theo Quy chế Giải thưởng Hội được ban hành năm 2015, các thành viên Hội đồng chung khảo được quyền đề cử tác phẩm tham gia giải thưởng nếu tác phẩm đó không qua các Hội đồng chuyên môn." Nhưng thế nào là "không qua"? Theo tôi, tác phẩm "Không qua các hội đồng chuyên môn" tức là tác phẩm chưa được đề cử cho hội đồng chuyên môn xem xét chứ không phải là hội đồng chuyên môn đã xét nhưng không thông qua. Còn nếu một tác phẩm nào đó đã được hội đồng chuyên môn xét nhưng không được thông qua thì hội đồng chung khảo có thể đề nghị hội đồng chuyên môn xét lại nếu thấy cần thiết, chứ hội đồng chung khảo không nên tự mình xét lại. Đó cũng là cách làm của Hội Nhà văn VN gần đây. Có lẽ Hội nhà văn TPHCM nên làm rõ 2 chữ "không qua" này. Nếu hiểu "không qua" theo nghĩa thứ hai thì không cần tồn tại hội đồng chuyên môn nữa.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

"Gửi anh Vũ Minh Hiếu" (thư ngỏ tới sư trụ trì chùa Ba Vàng ở Uông Bí)


Thư ngỏ gửi trên mạng xã hội, mà một trong ba người kí tên ở dưới hiện là quân số ban lãnh đạo của PVN. Nói tắt dạng dân gian là "người của dầu khí". Địa chỉ nhận là nhà sư trụ trì chùa Ba Vàng đã nhắc hôm trước.

Ở đây, nhóm tác giả bức thư sử dụng thế danh, mà không phải là pháp danh.

Chép nguyên từ Fb Đinh Thiện Huy. Bản lên ngày 4/1/2018.




---

"

Đinh Thiện Huyさんが写真2件を追加しました。
Kính thưa các vị Thủ nhang, Đồng Đền.
Kính thưa các đệ tử của tín ngưỡng thờ Mẫu.
Kính thưa Quý vị yêu mến tín ngưỡng thờ Mẫu
Ông Trần Quang Dũng - Phó Chủ tịch Hội di sản văn hoá Thăng Long và nhóm tác giả cuốn sách “Tín ngưỡng thờ Mẫu tứ phủ - Chốn Thiêng nơi cõi thực” đã gửi Thư ngỏ đến anh Vũ Minh Hiếu (tức Thích Trúc Thái Minh)
Kính mời Quý vị xem và share để mọi người, mọi nhà hiểu rõ về tín ngưỡng và Đạo giáo Việt Nam.
Trân trọng.





Hà Nội, ngày 4 tháng 1 năm 2018

Gửi anh Vũ Minh Hiếu!

“Chân như đạo Phật nhiệm màu,
Tâm trung chữ Hiếu, niệm đầu chữ Nhân.
Hiếu là độ được đấng thân,
Nhân là vớt hết trầm luân mọi loài.”

Câu kể hạnh của các cụ bà ngân nga trong ngày hội chùa quê thủa nào đã gieo vào lòng chúng tôi ánh sáng nhiệm màu của Phật Pháp. Ánh sáng ấy vừa lung linh, huyền diệu như hào quang khi ông Bụt hiện ra trong truyện cổ tích, vừa gần gũi tựa ánh ban mai đượm hương bưởi, hương cau, dẫn chúng tôi thực hành giáo pháp của Đức Phật trong cuộc sống. Giáo lý của Đạo Phật, ảnh xạ qua tâm thức dân gian thuần Việt, được ông bà cha mẹ nâng niu, và chúng tôi - lại nối đời gìn giữ, noi theo. 

Ấy cũng chính là lý do khiến chúng tôi thật băn khoăn, áy náy khi vốn kiến thức Phật Pháp chỉ có vậy, mà lại trao đổi với người có pháp danh Thích Trúc Thái Minh thì quả thực chúng tôi có phần thô lậu. Sau khi xem video tối ngày 31-12-2017, được phát trực tiếp từ ngôi Đại Hùng Bảo Điện - Chùa Ba Vàng, chúng tôi thật sự ái ngại về đạo đức và đạo hạnh của người thuyết giảng trong video đó, càng e ngại nếu có lời với người mang pháp danh Thích Trúc Thái Minh thì sẽ làm tổn hại sự tôn nghiêm của các bậc chân tu trong hàng Thích tử. Vậy nên đành gọi anh bằng cái tên của một công dân Việt Nam - Vũ Minh Hiếu!

Trước tiên, chúng tôi bày tỏ sự trân trọng đối với Chùa Ba Vàng - một công trình Phật giáo thuộc hàng lớn nhất nước ta hiện nay, được chung tay góp sức xây dựng bởi sự hằng tâm, hằng sản của chư tăng, Phật tử và nhân dân. Chúng tôi cũng có thấy những ánh mắt của rất đông Phật tử, nhìn họ thật sáng rõ một tấm lòng kính Phật, trọng tăng, cầu giải thoát. Về tín ngưỡng thờ Mẫu Tứ phủ, cũng cần nói thêm, mặc dù điều này anh đã rõ, là hầu hết các đệ tử của tín ngưỡng cũng đồng thời là Phật tử. Đặc biệt, Đức Thánh Mẫu Thần chủ của tín ngưỡng - Ngài cũng quy y Phật Pháp.

Thứ đến, chúng tôi nghe anh so sánh tín ngưỡng thờ Mẫu Tứ phủ với tôn giáo mà thấy thật buồn. Tín ngưỡng hay tôn giáo, so sánh về giáo lý, luật lệ, lễ nghi, tổ chức… chỉ nên là để phân định tương đối hai khái niệm, chứ không nên tuyệt đối là để phân cao - thấp, hay hạ thấp một tín ngưỡng dân gian được ông cha gìn giữ, trao truyền qua bao thăng trầm của lịch sử. Ở Việt Nam chúng ta trước đây, trong giao tiếp cũng như các văn kiện của Đảng và Nhà nước, chỉ dùng khái niệm “tín ngưỡng” với ý nghĩa bao gồm cả tín ngưỡng và tôn giáo (ví dụ Hiến pháp năm 1946 quy định: tôn trọng tự do tín ngưỡng của nhân dân). 

Thứ nữa, trải mấy trăm năm các ngôi chùa cổ Bắc bộ đều kết cấu tiền Phật - hậu Mẫu, chùa quê chúng tôi điện thờ Mẫu tuy nhỏ mà còn có cả sắc phong của triều đình phong kiến đối với Đức Thánh Mẫu. Hòa thượng Linh Phong - bậc cao tăng thạc đức, chắc anh có biết, khi gieo duyên lành dựng Phật đường ở Vũng Tàu, Bà Nà - Đà Nẵng,… Ngài cũng không quên dựng ngôi bảo sở phụng sự Đức Thánh Mẫu và đình thần Tứ phủ. Nếu anh không phải là người sinh ra ở vùng quê văn hiến, chúng tôi cũng sẽ không dẫn những chuyện này.

Nhắc thế để anh tĩnh tâm ngẫm ngợi, thấy được Chư Tổ từ xa xưa thông tuệ lắm, dày công lắm để đạo Phật luôn đồng hành cùng dân tộc. Và ngày nay, rất rất nhiều ngôi chùa của Việt Nam có thờ Mẫu, ở những nơi đó, các vị trụ trì hẳn chẳng bao giờ chấp nhận ai đó dùng lời lẽ dung tục để đánh giá, nhận xét, hay xúc phạm tín ngưỡng linh thiêng của dân tộc. Đức Phật từ bi cứu độ chúng sinh, chúng tôi kính tin rằng Ngài cũng không mong những lời như thế!

Cuối cùng, cho đến tận những dòng này, chúng tôi vẫn không thôi trăn trở về cách xưng hô với anh. Chúng tôi biết anh có sự nghiệp học hành “đáng nể”, lại lánh đời tầm sư học đạo, nghĩ cũng lắm công phu. Vậy mà khó hiểu là anh lại gọi trống không tôn hiệu của Đức Thánh Mẫu Thần chủ. Người trần tục khi réo tên bố mẹ người khác, cũng là mạo phạm lắm, huống chi đây là Mẹ tâm linh - Thần chủ tín ngưỡng nội sinh của dân tộc, được thế giới vinh danh. Thiết nghĩ, anh lúc đó - phải chăng là do “oan gia trái chủ”? Hiểu biết của anh về tín ngưỡng và cách mà anh “đem trí đoản lạm bàn chuyện Tiên Thánh”, chính là nguyên nhân của sự phản đối mà anh đã nhận được, không chỉ từ các thanh đồng, đạo quan, con cái Tứ phủ, mà còn từ cả các vị tu hành. Mong anh sớm tỉnh cơn mê quay về bờ Giác!

Cũng nhân đây, chúng tôi xin có lời với chư vị thanh đồng, đạo quan, con nhang Tứ phủ và những người trân quý tín ngưỡng thờ Mẫu Tứ phủ. Chúng tôi đã trao đổi với cơ quan chức năng có thẩm quyền và được thông tin rằng, lẽ phải sẽ sớm đến. Cho đến thời điểm này, việc đi sâu vào các hành động, lời nói của sự việc đã diễn ra, cuối cùng chỉ càng làm chúng ta thêm đau lòng và không khéo sẽ chia rẽ đoàn kết tôn giáo, tín ngưỡng. Bởi thế, điều quan trọng hơn cả là nén tâm, bình tĩnh, chung sức, đồng lòng bảo vệ, phát huy những giá trị văn hóa của Tín ngưỡng thờ Mẫu Tứ phủ mà cha ông bao đời gìn giữ, trao truyền cho chúng ta ngày hôm nay.

Nguyện cầu Phật Pháp trường tồn, tín ngưỡng Tứ phủ hưng long, chúng nhân cát khánh!


Trần Quang Dũng, Phó Chủ tịch Hội Di sản văn hóa Thăng Long - Hà Nội
Lê Khánh Ly, Nhà báo
Nguyễn Long Hưng, Nhiếp ảnh gia — with Nguyễn Long Hưng and 5 others

https://www.facebook.com/gialong.dinh/posts/1984616111552478


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nỗi thất vọng của ngành dệt may!

Thời trang "M" của gái châu Á gây nhức mắt ?
Con gái châu Á ngày càng gợi cảm khiến nam giới say như điếu đổ. Thế nhưng, có nhiều chị em đã đi quá giới hạn gợi cảm. Nó trở thành phản cảm và khiến người nhìn phải nhức mắt.
Cô gái Nhật Bản này lựa chọn mặc chiếc quần ngắn chẳng tày gang rất sexy. 
Chiếc quần này trông không khác quần lót là mấy. 

Liệu chiếc quần này có dài quá 15cm?

Một chiếc quần khác có chiều dài tương tự của các cô gái châu Á. 

Mốt giấu quần được nhiều cô gái trẻ ưa chuộng ngày nay. 



Có những chiếc quần ngắn tới mức phản cảm...

Người mẫu xe mô tô mặc táo bạo không kém. 

Quần short ngắn giúp khoe eo thon thả...
... và đôi chân nuột nà của các thanh thiếu nữ. 

Cô gái Thái Lan cuốn hút trong trang phục gợi cảm. 

Những chiếc quần thế này tiết kiệm vải hết sức theo đúng nghĩa đen. 
Thường thì những cô nàng thon thả mới tự tin mặc khoe đường cong thế này.

Các cô gái Đài Loan thậm chí rất hứng thú với ngày lễ
 "không mặc quần" diễn ra vào tầm tháng 1 hàng năm. 

Họ mặc quần lót hoặc quần ngắn "siêu tưởng" ra phố. 

Các cô gái vô tư mặc táo bạo đến những nơi công cộng...

... như bến xe bus, bến tàu điện ngầm...

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nhìn lại vụ án tranh chấp đất đai lớn thời Pháp thuộc và một phiên tòa chính nghĩa


Vụ án Nọc Nạng (có nơi ghi Nọc Nạn) là một vụ tranh chấp đất đai lớn diễn ra vào thời Pháp thuộc, giữa một bên là các gia đình nông dân, và một bên là các viên chức làng, chủ đất tha hóa và cảnh sát Pháp. Vụ việc đã dẫn tới cái chết của 4 người Việt (trong đó có 1 phụ nữ mang thai) và một người Pháp. Luật sư người Pháp đã biện hộ cho những người nông dân, và chỉ ra nguyên nhân gốc rễ của tranh chấp đất đai là những kẻ tha hóa cùng chính sách bất hợp lý của người Pháp. Điều cần chỉ ra là, kết thúc phiên tòa, hai bị cáo được tha bổng, một người bị 6 tháng tù giam, và một người 2 năm tù giam (vì tiền án ăn trộm).
Diễn tiến vụ việc tranh chấp đất đai
1 – Nhà Hương chánh Luông khai phá đất
Trước 1900, một nông dân đến khai phá khu rừng ở rạch Nọc Nạng, được 73 ha. Năm 1908, nông dân này chết, để lại đất cho con là Hương chánh Luông. Khi khai phá, Bạc Liêu còn hẻo lánh, việc đo đạc ruộng đất, lập bản đồ đất đai chậm so với các tỉnh khác ở Nam Kỳ.
Năm 1910, Hương chánh Luông chính thức làm đơn xin khẩn 20 ha đất, chịu đóng thuế trên diện tích này, được chính quyền chấp nhận bằng văn bản. Năm 1912, gia đình Luông lại làm đơn xin đo đạc và cấp bằng khoán (giấy chứng nhận sở hữu đất) chính thức cho toàn bộ diện tích đất canh tác 73 ha. Chủ tỉnh Bạc Liêu chấp thuận, trao cho Luông bản đồ phần đất.
Năm 1916, Tăng Văn Đ. kiện lên chủ tỉnh Bạc Liêu, yêu cầu không cấp đất cho Luông, với lý do Đ. cũng góp sức khẩn hoang. Nhà chức trách xử Đ. thua kiện, vẫn cấp giấy tờ đất cho Luông, nhưng cắt 4,5 ha cho Đ.. Luông được cấp tờ bằng khoán tạm số 303 đề ngày 7 tháng 8 năm 1916.
2 – Âm mưu của Hoa kiều Mã Ngân
Luông qua đời, người con trai cả là Biện Toại thừa kế phần đất trên. Năm 1917, Hoa kiều giàu khét tiếng Bạc Liêu là Mã Ngân, thường gọi là Bang Tắc, muốn tranh chiếm đất đai nhà Biện Toại. Là người tinh ranh luật lệ, Bang Tắc mua lại phần đất giáp ranh Biện Toại của bà Nguyễn Thị Dương, nhưng trong hợp đồng ghi bán phần đất với ranh giới bao trùm luôn khoảnh đất anh em Biện Toại đang sử dụng. Bang Tắc biết đất của nhà Biện Toại mới chỉ có bằng khoán tạm.
Tranh chấp đất đai nổ ra, hai phía thưa kiện nhau bốn lần lên chủ tỉnh Bạc Liêu và bốn lần lên Thống đốc Nam Kỳ, lên cả Toàn quyền Đông Dương. Năm 1919, Bang Tắc sai tá điền đốt một căn chòi ruộng và giết một con trâu của Biện Toại để dằn mặt. Anh em Biện Toại không phản kháng, chờ nhà chức trách phân xử. Viên quan phủ H. ở quận Giá Rai, theo dư luận nghi ngờ, đã nhận tiền của Bang Tắc, yêu cầu chia đôi phần đất: Biện Toại một nửa, Bang Tắc một nửa.
Cũng năm 1919, quan phủ Ngô Văn H. được cử giữ chức Chủ tịch Hội đồng Phái viên (commission administrative), có trách nhiệm khảo sát đất đai, chính thức cấp bằng khoán đất ở làng Phong Thạnh. Hội đồng này xác nhận phần đất của gia đình Biện Toại thuộc về Nguyễn Thị Dương, và nay là của Bang Tắc.
Ngày 13 tháng 4 năm 1926, Thống đốc Nam Kỳ ký Nghị định bán lô đất 50 ha trên phần đất của Biện Toại với giá 5.000 đồng cho Bang Tắc. Đến đây, chính quyền chính thức công nhận phần đất mà gia đình Biện Toại đã hai đời khai thác và sử dụng là của Bang Tắc. Anh em Biện Toại vô cùng căm phẫn, chống đối ra mặt. Bang Tắc không dám làm to chuyện, bèn bán lô đất 50 ha cho một người rất quyền lực là bà Hà Thị Tr., mẹ vợ anh ruột quan phủ H.
3 – Bà Tr. vào cuộc
Bà Tr. bắt đầu đòi anh em Biện Toại phải nộp địa tô, coi họ như tá điền trên chính phần đất họ đã khai khẩn. Ngày 6 tháng 12 năm 1927, bà Tr. xin được án lệnh của tòa, cho phép tịch thu tất cả lúa của anh em Biện Toại. Ngày 13 tháng 2 năm 1928, lính mã tà gặp anh em Biện Toại để thực thi lệnh tịch thu lúa, anh em Biện Toại kháng cự. Ngày hôm sau, mã tà lại tới, anh em Biện Toại lại kháng cự, mã tà phải rút.
Trước thái độ cứng rắn của anh em Biện Toại, hương chức làng liền tự ý bắt giữ bà Hương chánh Luông (mẹ Biện Toại) trong 24 giờ. Thương mẹ, Biện Toại hứa không kháng cự. Bà Luông được thả. Tối 14 tháng 2 năm 1928, anh em nhà Biện Toại họp, làm lễ lạy ông bà tổ tiên và bà Luông, gọi là báo hiếu lần chót. Họ trích huyết thề ăn thua, không sợ chết, rút thăm để ông bà chỉ định ai là người hy sinh đầu tiên. Lần đầu, cô em gái tên Út Trong (tức Nguyễn Thị Trong) rút được thăm. Anh em yêu cầu bốc lại. Lần thứ hai, Út Trong vẫn rút được thăm. Cô nói: “Ông bà đã dạy, em xin liều chết!”
4 – Thảm kịch đồng Nọc Nạng
Sáng 16 tháng 2 năm 1928, khoảng 7 giờ, hai viên cảnh sát Pháp là Tournier và Bouzou cùng bốn lính mã tà từ Bạc Liêu đến Phong Thạnh để tiếp tay viên chức làng tịch thu lúa của gia đình Biện Toại. Đến gần đống lúa, Tournier yêu cầu hương chức làng mời một người trong gia đình ra chứng kiến. Mười lăm phút sau, cô Nguyễn Thị Trong, em gái Biện Toại đi ra, dắt theo một bé gái 14 tuổi, tên là Tư. Tournier đuổi Trong, vì cho cô là phụ nữ và còn nhỏ tuổi, không thể chứng kiến việc đong lúa. Trong không đi, còn yêu cầu đong lúa xong phải ghi biên nhận.
Tournier từ chối, tát tai Trong. Cô lập tức rút ra cây dao nhỏ. Tournier đập báng súng, làm cô ngất đi. Bouzou tước dao khỏi tay Trong. Trong lúc lấy dao, ông này bị một vết thương nhỏ không đáng kể ở tay. Đứa cháu tên Tư bèn chạy về cấp báo. Anh em Biện Toại từ nhà chạy ra, mang theo dao mác gậy gộc. Họ chia thành hai tốp, tốp đầu do Mười Chức, em ruột Biện Toại, dẫn đầu. Tốp thứ nhì do bà Nghĩa (vợ Mười Chức) dẫn đầu. Tổng cộng năm đàn ông, năm phụ nữ. Tournier ra lệnh cho lính chuẩn bị ứng phó, bắn chỉ thiên, nhưng Mười Chức không dừng lại. Tournier bèn bắn Mười Chức. Bị thương nặng, nhưng Mười Chức vẫn gắng nhào đến, đâm lưỡi mác trúng bụng Tournier, rồi mới ngã xuống.
Bạo lực trở nên không thể kiểm soát. Bouzou rút súng bắn bị thương nặng bốn người phía Biện Toại. Hết đạn, Bouzou lại lấy súng của Tournier, bắn tiếp, làm nhiều người thương vong. Sáng hôm đó, Mười Chức và vợ đang mang thai (bà Nghĩa), một người anh tên Nhẫn, đều chết. Nhịn, Liễu (hai em Mười Chức) bị thương nặng. Ba ngày sau, Nhịn chết tại bệnh viện. Về phía nhà cầm quyền, Tournier thiệt mạng ngày 17 tháng 2 tại bệnh viện Bạc Liêu.

Phiên tòa

Tòa Đại hình Cần Thơ xét xử vụ án Nọc Nạng ngày 17 tháng 8 năm 1928. Chánh án là De Rozario, công tố viên là Moreau, Hội thẩm là ông Sự. Các luật sư biện hộ (miễn phí) cho gia đình Biện Toại là người Pháp, Tricon và Zévaco, theo lời nhờ của nhà báo Lê Trung Nghĩa.

Diễn biến phiên tòa

Ông phủ Tâm, viên chức phụ trách đất đai tỉnh Bạc Liêu, nói giấy tờ lưu trong sổ bộ của nhà chức trách về tờ biên lai cấp đất cho hương chánh Luông năm 1910 đã bị mất cắp. Điều này gây ra nghi ngờ có khả năng hồ sơ trong văn khố cũ bị thủ tiêu, có lợi cho những kẻ cường hào.
Hương thân làng Phong Thạnh Hồ Văn Hi xác nhận Tournier nổ súng trước. Mười Chức đâm Tournier sau khi trúng đạn.
Lâm Văn Kiết, thành viên Hội đồng phái viên, xác nhận phần đất do Hương chánh Luông và con là Biện Toại khai khẩn trước. Công tố viên nói ông Kiết không dám cãi cấp trên của mình là Tri phủ H., người theo phe Bang Tắc và là Chủ tịch Hội đồng phái viên.
Tri phủ Ngô Văn H. cho rằng vấn đề đất đai quá phức tạp, mất thì giờ, nên ông đã buông xuôi. Công tố viên rất giận dữ, cho rằng lề lối làm việc của ông H. quá bừa bãi, không thể viện lý do mất thì giờ mà không phân xử rạch ròi. Bị luật sư chất vấn, ông H. thú nhận anh ruột của ông có hùn vốn làm ăn với Bang Tắc. Sau vụ án, ông H. bị bãi chức tri phủ.
Bang Tắc ra làm chứng, nói không hối hận gì. Viên hội thẩm bức xúc: “Dân chúng nói đáng lý ra ông phải chết thay cho viên cò Tournier”.
Trước khi buộc tội, công tố viên Moreau đề nghị tòa thận trọng, nhắc lại vụ án Ninh Thạnh Lợi năm 1927. Ông cho rằng vụ này chứng tỏ bất ổn xã hội về đất đai đang gia tăng hết sức nghiêm trọng. Ông nói tình cảnh của gia đình Biện Toại rất đáng thương: bị những kẻ không có trái tim (hommes sans coeur) đến cướp đất, rồi bọn có quyền thế tiếp tay với bọn cường hào. Ông đề nghị tòa tha bổng Biện Toại, cô Liễu (em Biện Toại) và con là Tia, giảm nhẹ cho cô Trong và Miều (em rể Biện Toại, chồng Liễu).

Biện hộ của luật sư

Luật sư Tricon nhận định nguồn gốc của vụ án là vấn đề điền địa. Ông cho rằng chính sách ruộng đất thời Nguyễn công bằng và hợp thực tế, còn luật lệ do người Pháp đặt ra chưa được áp dụng đúng, thiếu thực tế, những người trong Hội đồng Phái viên chỉ ngồi một chỗ, chưa hề bước ra sở đất mà họ xem xét, chỉ quyết định dựa trên báo cáo. Ông ca ngợi tinh thần lao động khẩn hoang của gia đình Biện Toại: họ phải đối mặt với thiên nhiên, với bọn cường hào, với cả các thủ tục pháp lý, nói: Chúng ta, những người Pháp, nên xây dựng ở xứ này một chế độ độc tài. Không phải độc tài bằng sức mạnh của súng đạn, nhưng là sự độc tài của trái tim (Non pas de la dictature de la force du mousqueton, mais de la dictature du coeur). Ông cũng ca ngợi lập luận của công tố viên, cho rằng chính sách của nhà nước thì tốt, nhưng người thừa hành xấu đã làm cho chính sách trở nên xấu đối với dân chúng. Ông nói nên sa thải vài ông phủ, ông huyện bất hảo và vạch rõ hành động của cặp bài trùng Bang Tắc – Tri phủ H. đã dẫn đến tấn thảm kịch Nọc Nạng. Ông xin tòa tha thứ cho các bị can, nói: Lần này sẽ có một bà lão khóc về cái chết của bốn đứa con. Bốn người này đã chết, vì họ tưởng rằng có thể tự lực gìn giữ phần đất ruộng mà họ đã từng rưới mồ hôi và máu của họ lên đó.

Án tuyên

Tòa Đại hình Cần Thơ tuyên Biện Toại, Nguyễn Thị Liễu (em út Toại) và Tia (con trai Toại) được tha bổng. Cô Nguyễn Thị Trong, sáu tháng tù (đã bị tạm giam đủ sáu tháng). Miều (chồng Liễu), hai năm tù vì tiền án ăn trộm.

Làn sóng công luận

Báo chí Sài Gòn bấy giờ đua nhau phản ánh vụ Nọc Nạng. Nhà báo xuống tận nơi điều tra. Dư luận từ mọi giới, kể cả giới thực dân, đều thuận lợi cho gia đình Biện Toại. Họ chịu bất công quá lộ liễu. Họ là những tiểu điền chủ siêng năng nhưng bọn cường hào cấu kết với quan lại tham nhũng đã đẩy họ đến đường cùng.
Các phong trào yêu nước bấy giờ đang sôi nổi. Hai năm trước (1926) vừa xảy ra đám tang chí sĩ yêu nước Phan Chu Trinh. Đảng Lập hiến của ông Bùi Quang Chiêu cũng vừa ra đời. Dù chủ trương Pháp-Việt đề huề, ông Bùi Quang Chiêu chính là người lập tờ báo tiếng Pháp La Tribune Indochinoise. Phóng viên báo này – Lê Trung Nghĩa – đã nhờ hai luật sư Tricon và Zévacon biện hộ cho gia đình Biện Toại.
Tại tòa, trừ tờ La Dépâche l’Indochine, tất cả báo chí Sài Gòn đều có mặt: L’Écho Annamite, Đông Pháp thời báo, L’Impartial, l’Opinion, Le Courrier Saigonnais, Le Phare, La Tribune Indochinoise.
Sau phiên tòa, các nhân sĩ và người dân ở Phong Thạnh như các ông Huỳnh Minh Trí, Nguyễn Duy Biện, Nguyễn Viết Trọng ở Giá Rai, Bùi Văn Túc ở Long Điền, làm tiệc cảm ơn hai vị luật sư và các nhà báo Pháp và Việt, theo truyền thống trung hậu và hào hoa cố hữu của người Bạc Liêu. Bà Hương chánh Luông cũng tham dự buổi tiệc này.
******
Kết thúc vụ thảm án tranh chấp đất đai, hai bị cáo được tha bổng, một người bị 6 tháng tù giam, và một người 2 năm tù giam (vì tiền án ăn trộm); tri phủ H. sau này bị bãi chức; toàn bộ người có mặt trong phiên tòa chứng kiến luật sư người Pháp nêu ra sai lầm của người Pháp; công luận đã phần nào được tôn trọng.
Bài viết được trích lại gần như nguyên văn từ Wikipedia ngày 5/1/2018 với mục đích chia sẻ lại một sự kiện gây chấn động dư luận. Những chi tiết trên đây có thể sai khác với sự thật, hoặc được ghi chép lại sai khác với sự thật vì những sự tình phức tạp thời bấy giờ.
Theo TrthucVN


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bàn tay của Trung Quốc có thể vươn ra thế giới bao lâu?



Từ Hồng Kông, Đài Loan, Úc, Hoa Kỳ đến Đức, dư luận đang không ngừng nhận được lời cảnh  báo rằng “vòi bạch tuộc” của Trung Quốc đang vươn dài ra thế giới. Toàn thế giới liệu có trở thành thời đại mới “chuyển đổi sang chủ nghĩa xã hội” hay không?
Thành viên Đảng Xã dân liên, Hương Cảng Chúng Chí cùng nhiều nhóm kêu gọi cải cách chính trị đã tiến hành Cuộc diễu hành 101 phản bác chính quyền chuyên chế
Tờ New York Times trong bài bình luận có tiêu đề “Trung Quốc đang đẩy vận rủi của nó sang Tây phương”, tác giả Luke Patey cho rằng, cần phải gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh trước việc Trung Quốc đang cố áp chế các giá trị quan ở các quốc gia dân chủ Tây phương và phá hoại những nỗ lực nhằm đạt được tự do toàn cầu.
Bài báo cho biết, Bắc Kinh đã cho phép một số tập đoàn hàng đầu của Mỹ tiến nhập vào thị trường tiêu dùng khổng lồ của Trung Quốc. Đổi lại, các ông lớn như Apple hay LinkedIn phải đồng ý tuân thủ “luật chơi” của Trung Quốc, tức là phải chấp thuận việc bị kiểm duyệt.
Còn các trường Đại học Mỹ, sau khi nhận khoản tiền tài trợ khổng lồ của Viện Khổng Tử ở Bắc Kinh, cái gọi là “tự do học thuật” đang phải trả giá khi mà Viện Khổng Tử và các Trung tâm ngôn ngữ tại đây nghiêm cấm thảo luận về các vấn đề mà sẽ phơi bày bộ mặt thật của Trung Quốc ra ánh sáng.
Tuy nhiên, tác giả bài viết lại tin rằng, những dấu hiệu này thoạt nhìn tưởng như phản ảnh sự gia tăng sức mạnh của Trung Quốc, nhưng thực tế lại đang chứng minh cho những chiến lược sai lầm của quốc gia này. Trung Quốc trong lúc vươn tay xa ra thế giới Tây phương, thì cũng ngày càng mở rộng quan hệ với nhiều quốc gia đã và đang phát triển. Ai cũng biết rằng, các quốc gia chuyên chế không bao giờ muốn để người ta giao thiệp rộng rãi, đặc biệt là kết giao với những người ở các nước dân chủ vốn ủng hộ thị trường khai mở và tự do ngôn luận. Nếu như Bắc Kinh muốn dập tắt những lo ngại về ảnh hưởng của xã hội và chính trị Tây phương mà nói, nó trước hết phải thay đổi chính sách về lợi ích kinh tế, theo đuổi những thỏa thuận và hợp tác mới với Tây phương.

Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc chính là pháp luật

Tờ Minh báo (Hồng Kông) xuất bản bài viết của tác giả La Vĩnh Sinh có tiêu đề “Pháp luật không gì khác hơn Đại hội đại biểu Nhân dân Toàn quốc”, trong đó có nói về việc Hội nghị thường ủy Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc (Nhân đại) thông cái gọi là “một quốc gia hai chế độ”, thì trước hội nghị đã có nghe nói thông tin rằng, nội dung của nó không đề cập đến bất kỳ điều luật nào trong Luật cơ bản Hồng Kông, nhưng lại cưỡng chế hành pháp tại Hồng Kông. Mà theo lời ông Lý Phi, Tổng thư ký Nhân đại thì tuyên bố Nhân đại được coi là quyết định trọng yếu, không dễ mà được phép chất vấn. Nói một cách đơn giản, thì Nhân đại chính là pháp luật. Luật cơ bản không ảnh hưởng gì đến Nhân đại, Nhân đại thậm chí còn có quyền phán xét điều gì phù hợp với Luật cơ bản, điều gì trái với Luật cơ bản.
Bài báo cho biết, có thể dự đoán được rằng, khi Bộ luật mới được đưa ra không lâu, sẽ có một lượng lớn bài viết bình luận về hiến pháp và chính trị, bàn luận tới tui nhưng tựu chung chính là để chứng minh rằng quyến định Nhân đại là phù hợp, thậm chí là ưu việt hơn so với Luật cơ bản Trung Quốc. Khi đó, những ai vốn ủng hộ chính sách “một quốc gia hai chế độ” sẽ càng cao giọng ca ngợi quyết định của Nhân đại.

Người Hồng Kông nên kháng cự “chuyển đổi sang chủ nghĩa xã hội”

Liên đoàn luật sư Hồng Kông đã phát biểu tuyên bố, quyết định “Một quốc gia hai chế độ” của Nhân đại không chỉ đảo ngược lại Luật cơ bản, mà còn giáng một đòn nghiêm trọng với việc thực thi pháp trị và tinh thần người dân ở Hồng Kông. Tờ Apple Daily (Hồng Kông) còn đăng bình luận có tiêu đề “Kháng cự chuyển đổi sang chủ nghĩa xã hội: Im lặng mà chết hay cất cao tiếng nói mà sống”, trong đó tác giả Lý Bình viết, ĐCSTQ không ngừng lập pháp, cải tạo phương thức quản trị Hồng Kông, bối cảnh chính trị không khác gì những năm 1950 khi liên tục sửa đổi Hiến Pháp nhằm thúc đẩy “chuyển đổi chủ nghĩa xã hội”. Đối mặt với lực lượng trấn áp mang tính hệ thống này, sự phản kháng của người dân Hồng Kông dường như là không có ích gì, tuy nhiên, “Im lặng mà chết hay cất cao tiếng nói”, người dân Hồng Kông muốn tranh thủ sự đồng tình của cộng đồng quốc tế, kháng cự lại việc chuyển đổi sang chủ nghĩa cộng sản, nhất định phải tiếp tục truyền thống đấu tranh, biểu tình, xuống đường thị uy tuần hành.
Bài báo còn viết, tuyên bố của Liên đoàn luật sư Hồng Kông đã bác bỏ quyết định vô lý của Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc Trung Quốc, tin rằng người dân và xã hội quốc tế có thể thấy rõ sự vô sỉ lộng hành ngang ngược của ĐCSTQ khi muốn lấy pháp luật cai trị Hồng Kông. Tuy nhiên, điều đáng nói là không chỉ phía chính phủ Hồng Kông như thể câm điếc không có phản hồi, đến người dân hiện nay cũng tiếp tục im lặng, không ít người do dự tham gia diễu hành dịp năm mới, còn thể hiện thái độ yếu đuối chán nản. Tác giả nhấn mạnh, nếu như Hồng Kông hiện nay mà nghe theo ĐCSTQ, thực hiện chuyển đổi sang chủ nghĩa xã hội, để cho giới chức ĐCSTQ thao túng lợi ích kinh tế chính trị Hồng Kông, thì chỉ e thế hệ của chúng ta sẽ phải chịu tổn hại không gì sánh nổi.
Blog Trương Bình/TrthuVN

Phần nhận xét hiển thị trên trang