Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Con trai cựu quan chức mở tiệc ma túy trong khách sạn



VietNamnet
08/12/2016 12:26 GMT+7 


20 đối tượng bị bắt giữ khi tổ chức tiệc ma túy trong khách sạn; đối tượng có vai trò tổ chức sử dụng ma túy trái phép được xác định là con trai của 1 cựu quan chức cấp cao.

Ngày 8/12 công an Q.11, TP.HCM đang tạm giữ 20 người gồm 15 nam và 5 nữ liên quan đến 1 ổ ma túy trong khách sạn mà đơn vị này triệt phá trong rạng sáng cùng ngày.
Các dân chơi trong động ma túy núp bóng khách sạn bị mời vệ trụ sở công an làm việc

Theo đó, 2h sáng 8/12 trinh sát hình sự, Công an Q.11 đã ập vào kiểm tra đối với khách sạn K.H ở đường Lạc Long Quân, P5, Q11. Tại 3 phòng ở các lầu 5, 6, 7 của khách sạn, công an đã bắt 20 đối tượng có hành vi sử dụng trái phép chất ma túy; đồng thời thu giữ tang vật là lượng lớn tiền mặt, ma túy tổng hợp và các tang vật khác.

Đáng nói tại 1 phòng ở lầu 7, công an khi ập vào phát hiện có 6 nam và 1 nữ đang thác loạn ma túy. 3 đối tượng trong số này, là dân nhiều tiền án, tiền sự có hành vi chống đối quyết liệt, nhưng cuối cùng đã bị khống chế.
 
Tang vật công an thu giữ

Theo điều tra ban đầu, các dân chơi bị tạm giữ ở các phòng trong khách sạn K.H đều là dân ở các tỉnh phía Bắc như: Hà Nội, Thái Bình, Nam Định…Theo nguồn thông tin riêng, đối tượng có vai trò tổ chức cho dân chơi thác loạn tại khách sạn K.H là con trai của 1 cựu quan chức cấp cao.

Theo lời khai của các đối tượng, muốn vào chơi tại khách sạn K.H, khách phải đọc đúng mật khẩu, mới được nhân viên khách sạn cho vào.

Công an Q.11 tình nghi các đối tượng bị tạm giữ trong ổ ma túy tại khách sạn K.H là hoạt động theo tính chất băng nhóm và có nhiều hành vi vi phạm pháp luật khác. Hiện công an đang mở rộng điều tra.
Đàm Đệ

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tin NÓNG: NHÀ BÁO HOÀNG ĐỨC TRUẬT TỪ BỎ NGHỀ BÁO



ĐÔI LỜI...

Hoàng Đức Truật

Lẽ ra tôi đã đưa những dòng này lên trang cá nhân của mình từ mấy hôm trước, sau khi đã gửi cho Tổng Biên tập Báo Quảng Trị thông báo thôi việc thay cho đơn xin nghỉ việc và đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động với Báo Quảng Trị sau hơn 29 năm gắn bó. Nhưng hiềm một nỗi, vợ và các con tôi đều không ở nhà, tôi không muốn họ bất ngờ khi đọc được thông tin này, dù trước đó chúng tôi đã bàn thảo với nhau khá kỹ... 


Thật tình chưa bao giờ tôi thấy thanh thản và nhẹ nhõm như mấy hôm nay, khi quyết định vứt bỏ công việc mà suốt gần 30 năm hằng đeo đuổi với những trăn trở, đam mê. Tôi được trở lại với chính con người thật của mình, ngay thẳng, cương trực, quyết liệt đấu tranh với cái xấu, cái thấp hèn và những thói đạo đức giả. Tôi cũng đã vượt qua sự đớn hèn và từ nay không còn ám ảnh bởi nỗi dằn vặt: mình phải sống bằng những đồng tiền thuế của nhân dân, bằng mồ hôi của những người lao khổ nhưng không nói lên được tiếng nói của nhân dân, mình làm báo mà không nói được sự thật, không bảo vệ được nhân dân- những người dễ tổn thương nhất trong xã hội đầy rẫy sự nhiễu nhương này... 



Trở về với chính con người thật của mình, tôi cũng hết sức thanh thản vì gần 30 năm đeo đuổi nghiệp báo, dù mặt này mặt nọ vẫn còn hạn chế nhưng trong mọi hoàn cảnh tôi vẫn không bán rẻ lương tâm mình, dù phải tuyên truyền theo định hướng, dù phải sống, dù phải kiếm tiền nuôi con nhưng tôi đã không làm những điều nhơ bẩn, không viết những điều do người khác sai khiến, không làm những điều thất đức để phương hại đến người nào.

Gần 30 năm làm báo, tôi vẫn luôn giữ lòng tự trọng của một người có học, không mảy may tham quyền cố vị, biết từ chối những hư vinh và những danh hiệu thi đua không thực chất, để sống với con người thật của mình, an nhiên, tự tại...

Và cho đến lúc này, tôi cũng tự hào nói rằng trong suốt gần 30 năm qua, tôi vẫn luôn nỗ lực làm việc, đi lên bằng chính đôi chân của mình, không nợ nần ân nghĩa ai...

Giờ đây, khi đã quyết định thôi việc, quyết định từ bỏ con đường làm báo mà bao năm qua tôi từng đeo đuổi với những đam mê, ảo tưởng, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến bạn đọc-những người luôn đồng hành và tạo niềm hứng khởi để chúng tôi viết nên những bài báo tâm huyết, có trách nhiệm. Cảm ơn những đồng nghiệp đã luôn hỗ trợ, sát cánh cùng tôi trong suốt chặng đường qua, đồng cảm chia sẻ và tin cậy nhau để đứng vững kể cả những lúc bi quan, hoang hoải nhất... Riêng với những người dân đã đóng thuế để nuôi tôi, tôi vẫn day dứt một lời xin lỗi bởi tôi vẫn còn mắc nợ họ...

Và tôi cũng hết sức cảm ơn vợ con tôi, gia đình, bạn bè và những người thân yêu đã luôn ủng hộ, động viên và chia sẻ để tôi có niềm tin tiếp tục sống làm một con người tử tế...

Nguồn fb tác giả: 
Đức Truật Hoàng

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=546722315535413&set=a.286102908264023.1073741834.100005929473451&type=3&theater


-----------------

P/s: Một người bạn của chúng tôi cũng đã vừa từ chức Phó Tổng biên tập một tờ báo lớn.
Hai Giáo sư Tiến sĩ đang chức cũng đã và đang hoàn tất thủ tục để từ bỏ đảng CSVN, trả thẻđảng.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

CÓ GÌ MÃI MÃI?



Truyện ngắn HG

Trán cao, lưỡng quyền nhô lên trên nước da xạm nắng. Một cái mũi gồ thách thức ở quãng giữa, cụp xuống đoạn phía dưới. Kiểu mũi nhòm mồm.
Nói thực, chả ai  thích, nhưng cũng không ai khinh ghét gã. Nhưng quả thực người ta không mấy thiện cảm khi đôi mắt lồi, vằn những tia máu đỏ xung quanh con ngươi vàng đầy vẻ khiêu khích cứ chằm chằm nhìn người đối diện.
Đừng ai bảo những kẻ nhìn như thế là mang trong mình cái tâm thẳng thắn, bản tính nhân hậu, chân thành!
Nhất là hai cánh tay hay khuỳnh, nom rất gây sự. Ở con người kiểu như thế, chắc chắn “năng lượng tối” hơi bị nhiều. Đã nghiệm ra một điều không mấy chắc chắn là: Có những người ta gặp tự nhiên thấy lòng nhẹ nhõm, đầu óc sáng láng, tinh thần minh mẫn. Lại có những kẻ tuy chẳng gây gì cho mình, chỉ thoáng gặp nhau thôi, tự dưng thấy nặng như chì, lạnh như đá đeo. Đầu óc bấn rộn, bứt dứt khó chịu. Rõ ràng là mỗi người đều có “thiện quang” hoặc “ác quang” phát ra từ cơ thể đang tồn tại của mình. Nó chỉ hết khi thân lạnh, mắt nhắm, hai tay buông xuôi!
Nhưng gã đi đâu vào giờ này? Giữa lúc nóng oi ả, mặt đường khí bốc lên chập chờn như ngọn lửa không màu, gà chó đều tìm bóng cây, góc tường dâm mát để trú, gã lại lưng lững đi.

Người ta nói năm nay trở lại chu kỳ Ennino gì đó.
Nắng không như mọi năm. Nhiệt độ ngoài trời có lúc hơn bốn mươi độ. Lá cây hai bên đường như thể bị chàm lửa, héo rũ.
Nhà nhà đóng cửa, không ai muốn ra đường. Theo dõi qua ti vi cuộc đấu tàu ngoài biển đông, chiến thuật  “voi đấu với kiến” chưa ngã ngũ chỉ một phần. Phần thực tế hơn là sợ cái nóng phả vào nhà, nóng bỏng như trong lò sấy, quạt chạy hết công suất vẫn không lại.
En ni nô ni niếc gì không biết, nhưng chắc chắn là một năm rất không bình thường. Chiến loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nếu một trong hai bên.ta và “gã hàng xóm” không kiềm chế được. Một năm cái nắng, cái gió rồi mưa bão cũng rất không tự nhiên, khiến lòng người không an, cảm thấy thời tiết dường như mỗi lúc mỗi khắc nghiệt, quá sức chịu đựng của con người.
Khăn bông dày vắt vai. Trời nóng như thế, gã đi đâu vào giờ này?

Thuận chiều, xuất hiện thêm một người đi xe đạp nữa. Một người đàn bà, trung trung tuổi. Chị ta chân dài, người ngắn do cái lưng gù gù như muốn co về phía sau. Hình dạng như thế đi xe đạp dưới cái nắng như thế này đã quá vất vả, chị ta còn đèo bó củi gai lòe xòe phía sau, thêm đoạn tre tươi vắt qua ghi đông xe đạp.Chả hiểu bằng cách nào đó người này vẫn đi được, thật là lạ. Thỉnh thoảng chị ta dừng lại, chỉnh lại dây buộc bó củi, đoạn xe cho dễ đi.Nhưng chỉ được từng đoạn.
Đi như thế này còn chậm hơn đi bộ, đến bao giờ đến nơi?
Trán Cao như nhận ra điều đó, gã dừng lại, rút cái khăn bông nơi cổ lau mặt, đứng chờ. Giọng nam cao trong, vóng của gã cất lên:
- Có cần giúp đỡ, đây hộ một tay?
Thiếu phụ mồ hôi nhễ nhõa, mặt đỏ bừng:
- Dạ em đi được ạ..
- Được cái gì? Không cần giữ kẽ. Đây cũng đi cùng đường. Đằng ấy để đây mang hộ đoạn tre.
Miệng nói, tay chống chân xe đạp, đỡ đoạn tre lên xe của mình, gã bảo:
- Thử xem nào, có dễ đi hơn không?
Thiếu phụ nét mặt tươi tỉnh, ánh mắt hàm ơn. Hình như chị ta định nói: “ Người đâu mà tốt thế không biết?”.

“Lâu rồi trên đường những việc như này kể như hiếm dần”. Nhưng chị không ra lời, lẳng lặng đạp xe đi trước một đoạn.
Gã đạp xe theo. Hai người đi sóng hàng đôi. Buổi trưa nắng, đường vắng xe có đi như thế cũng chẳng sao. Không ảnh hưởng đến ai.
Nếu phải lúc khác dù là đi xe đạp cũng là vi phạm giao thông vì chở hàng cồng kềnh lại dàn hàng đôi, chiếm gần hết lòng đường bởi bó củi và đoạn tre tươi.
Người không biết sẽ tưởng họ là hai người thân thiết, hoặc hai vợ chồng cùng đi chở củi về với nhau.
Vài ba câu chuyện không có gì đáng bận tâm. Kiểu xã giao thông thường của người mới gặp.

Đến quãng gần chợ, thiếu phụ dừng lại xin lại đoạn tre để rẽ con đường nhỏ vào làng.
Trán Cao đứng tần ngần nhìn theo. Lâu lắm rồi mới được giúp người lại là người thiếu phụ này.
Gã nhớ, có lần gặp ở đâu rồi? Hình như lần ấy mình đi uống rượu ở đèo Mê về. Đi qua con đường trước nhà người này.

Nghe đồn con mụ lẳng lắm. Thế mà sao khi mình ghé xin nước uống, mụ lại vội chạy ra đóng xập cổng lại như sợ cướp đến nhà?

Liệu có phải tiếng đồn ác về mình đã lan đến tận đây, hay cho mình say rượu, mụ sợ?
Sao ban nãy gặp mình mụ ấy cứ tảng lờ đi như không?
Thì thôi cũng người gặp người, có gì đâu, chẳng có gì quan trọng.
Nếu thích, hôm nào mình sẽ lại đến.
Nhà mụ í mình nhớ rồi, ngay bên cạnh cái ao, có con trâu già gầy giơ xương buộc dưới gốc cây khế. Sân trước nhà tráng xi măng, cửa gỗ cũ, lợp lá gồi mun mủn..

Cũng không biết có phải người thật hay không nữa? Gặp người vào giờ không vong, người ta bảo có khi là ma quỷ hiện hình giữa ban ngày. Chắc là không phải. Nếu ma quỷ hiện hình thường mang hình dáng đẹp đẽ, mĩ miều chứ không bao giờ có bộ dạng như người vừa rồi.
Chắc chắn đấy là ”một con người”, nhưng chả liên quan gì đến mình, gã nghĩ vậy, túc tắc đạp xe đi.

Buổi trưa. Những dãy phản thịt trống trơn. Một vài bà hàng rau gật gù, ngủ gà ngủ gật. Cũng đôi ba người bán tạp hóa còn thức, nhưng không ai để ý đến gã cả.
Người ta đã quá quen sự xuất hiện của gã vào giờ này, ở đây.
Đó là giờ gã từ nhà lên, vào quán của vợ cũ. Một cái lồng bàn nhựa màu xanh xỉn cũ kỹ úp ở góc bàn ăn. Những người khác đã ăn xong bữa lâu rồi, giờ chỉ còn mình gã. Vợ cũ đang rửa ráy hay dọn dẹp gì đấy sau tấm tôn che làm nhà tắm. Gã chồng mới béo ục ịch đu đưa trên võng.
Không phải chồng mới không biết gã đến, chỉ là hắn tảng lờ như không biết.
Để có cuộc chung sống hòa bình như thế này, những tháng trước đã xảy ra cuộc quyết chiến khốc liệt giữa đôi bên.
Gã là chồng chính thức, có cưới xin hẳn hoi, nhưng hai bên đã ly dị
Chồng mới là người đất khách quê người, từng là bạn cũ của gã. Ké cẩm ở đây, chồng mới vợ cũ đã có con với nhau. Cái lý của đôi bên thật là khó xử.

Cả hai đều ở tầng thấp nhất của thế giới này, tiền có thì ít mà phức tạp có thì nhiều, chả ai rỗi hơi mà can thiệp, phân xử vì chẳng có thể thu hoạch được bất cứ thứ gì trong “Cuộc nội chiến” gia đình.
Chồng mới có sức khỏe nhưng thân cô thế lép. Chồng cũ cậy thằng con trai lớn cũng cất quán ngay gần đấy. Nó là đứa chẳng ra gì, nhưng bố nó vẫn là bố nó, người khác đụng vào đâu có được?
Con Tạo luôn có cách giải quyết hài hòa, thỏa đáng cho con người.
Ghét nhau người ta vẫn phải chấp nhận chung sống với nhau ở vài khía cạnh nào đó. Với lại với chồng mới, mọi sự cũng chẳng ảnh hưởng gì!
Thằng chồng cũ bất tài không kiếm nổi miếng ăn, nó đã phải xuống xề thôi cũng mặc kệ nó. Ăn xong nó lại cắp đít về, có tơ tình gì với vợ cũ đâu mà ghen?
Với lại chồng mới có ghen cũng vô ích. Cặp với nhau, về lý chưa phải danh chính ngôn thuận. Hắn có vợ ở dưới quê, vợ này là “cơ sở hai”, lấy cái gì để tranh giành?
Trán cao, mặt phễu đang ngồi uống rượu một mình. Gã cắm cúi uống rồi ăn, không để ý đến xung quanh.
Vợ cũ trong khi đấy xếp một lô quần áo bẩn của mụ, của cháu nội, cháu ngoại vào một cái làn. Chị ta lặng lẽ buộc sau pốc ba ga xe đạp của Trán Cao. Lát nữa ăn xong gã ấy sẽ lẳng lặng đạp xe về để đến chiều tối gã lại đạp xe lên. Khi ấy quần áo của chồng mới vợ cũ, của cháu nội cháu ngoại đều đã được giặt sạch, gấp gọn ghẽ, thơm tho.
Không biết tự bao giờ, gã trở nên con người lành lành, khô khổ như thế này?
**
Đúng là không có gì tồn tại mãi mãi..
 Sau lúc chồng cũ của  Nụ về, hắn, chồng mới của cô dậy. Thực ra hắn đâu có ngủ, như người ta nói nhắm mắt bỏ đấy, làm lơ như không biết mà thôi. Chả hay ho gì hai thằng địch thù gằm gằm như muốn ăn thịt nhau mà lại không thể làm gì được.
Có nhiều thứ để kìm hãm của cả hai bên.
Tương quan lực lượng đã đành còn miệng tiếng thiên hạ. Chỉ một xung đột nhỏ có thể làm đề tài cho miệng lưỡi cả vùng bàn tán thêm bớt không biết điểm dừng.. Thôi thì chả hay gì chọc cái thối lên mà ngửi.. Thằng chồng mới là hắn nghĩ vậy.
Hắn ra bàn uống trà, nhìn vu vơ ra bên ngoài. Cả khu chợ vẫn yên ắng. Thì vẫn. Chợ chiều lấy gì mà vui?
Đúng là vật đổi sao dời. Ngót ba mươi năm trước chả ai nghĩ rằng ở chỗ này lại thành cái chợ đông đúc, nuôi sống hàng trăm con người. Bán đủ thứ như mọi cái chợ ở bất cứ khu thị trấn thị tứ nào.
Nó vốn là bãi đất bằng, nhỏ hẹp nằm bên dưới rừng cây lát. Khu vườn giống đặc biệt của lâm trường.
Hồi đó chỉ cần người nào đấy chặt một cành, làm đứt một cái rễ cây của khu rừng nhỏ xen giữa khu dân cư này đều có thể bị bắt ngay lập tức.
Thời đó chưa có lệ phạt vi cảnh bằng tiền mặt như bây giờ. Nhất nhất mọi việc, nhẹ thì đưa ra ủy ban xã, nặng thì đưa về công an huyện.
Chỉ nghĩ đến thế thôi ai nấy cũng e sợ, chẳng dám đụng đến một cây lát nào. Khu rừng cây lại gần bờ sông, chim chóc đủ loại dễ kiếm mồi nên về làm tổ rất đông. Ngay cả việc trèo bắt tổ chim cũng chẳng ai dám.
Chỉ có hắn, đương vị cán bộ nhà nước là thỉnh thoảng leo lên những ngọn cây này bắt chim non.
Hồi ấy hắn làm cán bộ của kho lương thực. Một khu kho có từ thời sơ tán phòng không tránh máy bay. Sau hòa bình người ta không chuyển về tỉnh, xây dựng mới thêm làm nơi thu mua, bán lương thực theo tiêu chuẩn cho người ăn lương nhà nước.
Đường xá chưa có, nhưng có con sông kế bên nên việc vận chuyển lên xuống bằng thuyền khá thuận lợi.
Đã làm chân thủ kho rồi mà tật leo trèo bắt chim của hắn không bỏ được. Một phần cũng bởi chỗ này khá hẻo lánh và buồn, có muốn cũng chả biết chơi đâu. Ti vi, đài đóm không sẵn như bây giờ. Cả khu kho có mỗi cái bán dẫn “Ông đi lung tung” cứ được vài hôm lại hỏng, chán chả muốn sửa.
Một hôm trèo bắt đàn ong mới về đậu trên bọng cây, hắn xảy chân bị ngã, bong gân. Chỗ cổ chân sưng vù lên đi không nổi. Có người mách cho hắn là ở dưới Soi Đủ có người chữa bồng gân, gãy xương hay lắm.  Hắn chân đau không đi được, đành phải nhờ người. Người này đi đến gần trưa về cùng một người nữa. Chính là tay chồng cũ vừa rồi. Hai người làm quen, thân nhau từ độ ấy.

Chồng cũ cũng không phải người thường.
Ngoài cái nghề lấy lá cây chữa gãy xương, anh ta còn làm chân phó chủ nhiệm nữa. Đang cuối thời bao cấp, chủ nhiệm HTX nông nghiệp không còn kiếm được như xưa, nhưng so với xung quanh, gã còn hơn chán vạn người.
Điều này thì cán bộ thủ kho như hắn quá biết. Phàm là đi bất cứ làng nào xã nào, vào những nhà to lợp ngói, trong nhà có tủ chè, có xe có đài.. không chủ nhiệm cũng chủ tịch. Chẳng có ai ngạc nhiên về điều ấy cả.
Thì cán bộ có điều kiện ăn ở sinh hoạt tốt mới có điều kiện phục vụ nhân dân, phục vụ xã hội được tốt. Không ai phàn nàn, mà có phàn nàn chỉ ì xèo đâu đấy, cán bộ như hắn làm sao nghe thấy? Mà hắn chả quan tâm mấy cái chuyện đó làm gì.
Cùng cảnh cán bộ với nhau, tuy điều kiện mỗi người một khác, nhưng đều là những “nhân” quan trọng trong vùng. Thắm thiết giữa họ với nhau còn hơn anh em ruột.
Cứ chiều chiều dân làng lại thấy mấy anh kho lương thực xuống Soi Đủ. Họ ở đó chuyện trò rôm rả, đèn măng sông sáng tới khuya.
Tất nhiên không chỉ nói chuyện suông. Không gà thì cá, hoặc con cầy. Vui hết biết. Vợ chủ nhà hơi khô chân nhưng không gân mặt như bây giờ. Chị ta vào loại đẹp gái trong vùng thời bấy giờ. Gã lương thực có khi quá chén, bông đùa hơi quá, chủ nhà cũng không chấp. Cả hai vẫn mặn mà chơi.
Nhưng sự đời không có gì mãi mãi đã làm cho tình bạn đôi bên thay đổi.
Xóa bỏ bao cấp là niềm vui sống với nhiều người, thì với hai “nhân” này lại coi là tai họa.

Không còn HTX nữa, chồng cũ trở nên thất nghiệp. Gã buồn, lấy rượu làm vui rồi nát rượu.
Cán bộ lương thực như hắn cũng không gặp may. Khu kho giải thể theo cơ chế thị trường. Người ta san ủi nơi này làm chợ sát khu rừng lát giống của lâm trường. Hắn khăn gói về quê.

Bẵng đi thời gian, hắn mới quay trở lại. Cái chợ sơ sài năm nào giờ đã thành chốn đông vui. Hắn nảy ra ý định mở một tiệm hớt tóc. Cũng may cái nghề mọn này lúc ấy chưa có mấy cô chân dài cạnh tranh như bây giờ, vẫn còn kiếm được.

Bạn cũ dưới Soi Đủ cũng đã đổi nghề. Hai vợ chồng anh ta sắm cái thuyền máy chạy đò dọc. Từ sáng sớm hai vợ chồng đón khách từ đây xuôi về tỉnh, đến tối mới về. Vợ chồng chân giày chân dép, tay đeo nhẫn vàng to xù, ra dáng người ngoài tỉnh chứ không giống người ở đây.

Cái khoảng cách giàu nghèo được dựng lên. Thi thoảng có gặp nhau, chồng cũ, chồng mới bây giờ khi đó chỉ chào hỏi qua loa, không thắm thiết được như trước nữa.
Chợ được mở rộng dần, rừng lát cũng mất dần cây. Không có gì mãi mãi một cách tự nhiên, không ai để ý.
Một phần bởi xã hội ba đào. Nghe đâu bức tường Bẹc Lin sụp đổ. Không còn anh cả Liên Xô thành trì của hòa bình thế giới. Bột mì viện trợ khan hiếm rồi biến mất dần. Phía bắc biên giới cực kỳ căng thẳng. Chiến tranh dù to, dù nhỏ đều là ngọn lửa thiêu đốt, hủy diệt, cuộc sống trở nên khó khăn. Đám rừng lát cũng không còn được quan tâm như trước, vì thế cứ mất dần.

Giá bây giờ có ai nhắc đến nó, những người chưa biết hẳn sẽ ngạc nhiên. Không ai tin được một cái chợ đông đúc lại chính là nơi có cái vườn lát xanh um của năm nào..
Chiến tranh thời bấy giờ kiểu như cuộc chiến quy ước, chỉ giằng co nơi biên ải. Chỉ có tin tức và tiếng súng vọng về, mãi cũng thành quen..
Phải nói dân Việt ta khả năng thích nghi với mọi hoàn cảnh vào bậc nhất thế giới. Kể cả thích nghi với mọi loại chiến tranh, trên bộ, trên không cũng”nâu” vấn đề. Có nhẽ bọn đế quốc và mọi thế lực thù địch đều ghê dân ta ở điểm này!

Suốt mười năm ì ùng nơi biên ải, cuộc sống các nơi khác vẫn diễn ra bình thường như không. Vẫn cấy hái, lấy vợ làm nhà, như không có gì xảy ra. Nếu đời sống không thiếu thốn khó khăn người ta gần như ít nghĩ cuộc chiến ấy đang tồn tại, nó chưa xảy ra, hoặc đã chấm dứt rồi..

Hắn vẫn ngày ngày cắt tóc, cạo râu, lấy dáy tai.
Mà chuyện gì có mở đầu đều có kết thúc. Chỉ có điều dài hay ngắn, tốt hay xấu, lợi hay hại mà thôi.
Hắn cứ sống như thế, bảo là ba vạ cũng được, vô lo cũng được. Không còn vị trí, nghề nghiệp thì sự lựa chọn này hợp lý hơn cả. Hắn dự định gom góp chút tiền, làm cái nhà nho nhỏ, đón vợ con lên, thì đùng một cái, xảy ra một việc.

Đúng là không có gì mãi mãi..

Lúc này hắn ngồi nghĩ lại mọi chuyện như nó vừa xảy ra. Hồi đó hắn đâu có nghĩ có ngày mình lại ăn ở như vợ chồng với vợ người bạn thân như bây giờ? Có đầu óc tưởng tượng giàu đến mấy cũng không thể nghĩ ra chuyện đó.
Không ai tin một gia đình vào hàng sung túc lúc bấy giờ lại có ngày tan vỡ. Cũng không thể hình dung được ông cựu chủ nhiệm, từng là “dũng sĩ diệt xe cơ giới”, võ nghệ đầy mình lại có ngày chở theo chậu quần áo đằng sau pốc ba ga xe đạp gọi là “hàng” như bây giờ..
Tất cả như biến mất, như khu rừng lát ngày xưa, như chưa từng tồn tại, chỉ vì những duyên cớ hết sức vớ vẩn!

***
Cái chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người xôn xao. Bà cụ Luận trước khi chết nói lộ ra một điều.

Điều này làm thay đổi hẳn cuộc đời Hoàn Trán cao.

Cụ bảo do tức giận vì nói mãi con dể không chịu nghe, cụ mới nói ra chuyện như thế. Một chuyện ghê ghớm  khiến cho vợ chồng Hoàn không thể ở được với nhau.

Bây giờ trước khi về với tiên tổ, bà cụ ân hận vô cùng. “Không có chuyện mẹ vợ đang tắm, con dể mở cửa nhà tắm nhảy vào vồ mẹ vợ, giở trò bỉ ổi”! Bà phải nói thế để cô Nụ con gái bà uất ức không thể chịu hơn được nữa! Cũng chỉ vì thương con gái cặm cụi lo làm lo ăn, thương chồng thương con hết lòng gặp phải anh chàng chẳng ra gì. Suốt ngày anh ta rượu chè, cờ bạc số đề, coi vợ như con ở. Hỏi tiền vợ không đưa là đánh vợ thâm tím mặt mày. Có lần thậm chí phải đi viện. Nhưng khuyên con bỏ chỗ tối cho đỡ cực thân cô Nụ một mực không nghe. Bà cụ luận phải dùng đến hạ sách, cuối cùng.

Người ta sống ở đời lên voi xuống chó cũng là chuyện thường. Có công danh địa vị thì hưởng. Không có về làm người thường, chấp nhận cuộc sống lo ăn, lo cư xử trước sau cho đúng mực.
 Làm gì háo danh đến nỗi đến khi không được toại nguyện đâm khùng liều, làm bậy làm bạ, sa sút đến không còn tính người?
Lời nói đọi máu.
Có những câu nói thay đổi cuộc đời con người.
Lời trăng trối của cụ Luận trước lúc lâm chung đã làm thay đổi tất cả. Sau tuần bốn chín ngày của cụ, cô Nụ về gặp chồng cũ là Hoàn trán cao nói rõ sự thể. Cô bảo “ Dù  sao người chồng cũ với tôi vẫn nặng tình nặng nghĩa, có đủ cái con, dâu dể. Còn anh chồng mới chỉ là chồng hờ, đến danh nghĩa chẳng có..Đời này  kiếp này sơ xuất làm dở dang nhau. Tôi không muốn để lại day dứt cho con cháu sau này..anh nghĩ thế nào?”.

Còn nghĩ thế nào nữa? Hoàn trán cao nghe xong bàng hoàng hết cả người. Anh không ngờ sự việc diễn ra ngày ấy chỉ bắt đầu đơn giản như thế?
Thói ngạo mạn của kẻ “kiêu binh” khiến Hoàn mất bình tĩnh. Anh đã không chịu tìm hiểu nguyên nhân để tháo gỡ, lại nổi xung lên, đánh đập vợ, để sự việc xảy ra thêm trầm trọng

***
Ông chồng mới của bà chủ “quán cá bờ sông” không rõ đi đâu sau đó ít ngày. Người ta bảo “Loại gá gởm, ngã đâu là giường” thì ở đâu chả được?

Hoàn trán cao cũng từ đấy không thấy xuất hiện trên đường với chiếc xe đạp cà rỉ nữa.

 Anh chồng cũ ngày nào giờ có xe máy chạy đàng hoàng. Bà chủ quán cá bờ sông đã tậu hẳn một trang trại gần rừng đầu nguồn. Chỗ ấy nước vẫn ào ạt chảy quanh năm. Chồng cũ của bà sẽ lập trang trại nuôi lợn rừng, trồng cây trái đặc sản. Bà đã dành riêng một đám đất để sưu tập các loại giống lúa nương mang về trồng.

Thói ba hoa của người “chồng mới” sau này  chí ít còn có ích trong câu chuyện này. Câu chuyện “nuôi con gì, trồng cây gì?”
Anh ta chỉ nói bỏ đấy cho vui chuyện, thì bây giờ thành sự thật.
Trong tình hình hàng năm hạn hán thường xảy ra gay go như hiện nay, biết đâu trồng giống lúa nương chịu hạn gỏi lại mang đến hiệu quả ?
 “Đến như giống lúa cũ, mới còn thay đổi cần xem xét, huống chi chồng cũ, chồng mới của con người”.
Bà Nụ chủ quán “Cá bờ sông” nói vậy, rồi cười.

Tôi ngồi nghe câu chuyện của họ, cũ cũ, mới mới, rối tinh cả lên, Lúc đầu còn thấy hoang mang, choáng vì quá nhiều sự kiện..
Sau rõ dần và thấy cần thiết phải ghi lại.

Ngoài kia sông Lô vẫn thanh thản trôi, như chẳng có chuyện gì.


























Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chợ đàn ông, chợ đàn bà


Uyển Ca 
Ừ em, mấy chị em ở đây cứ gọi chợ thật, chợ giả cho nó dễ phân biệt. Như ngoài chợ, lá thuốc, bánh mì, xôi ngô… là chợ thật, vì toàn là hàng thật. Bán chủ yếu cho bà con lao động, bốc vác, người làm thuê tứ xứ về đây. Còn chợ giả là phía trong chợ thật. Em thấy sao biển, rắn ngâm, cá ngựa, xúc xích chiên, mồi nhậu không? Toàn hàng giả, hàng Trung Quốc, toàn nhựa không đấy. Ngay cả hạt dẻ, chè, rượu gì cũng giả tất. Chẳng có hàng nào thật. Mà nghĩ cũng lạ, ham gì mấy cái thứ đó mà người thành phố cứ đến mua…


Biên giới Việt – Trung, Lào Cai
Lào Cai cách Hà Nội gần 300km, khách có thể đi theo đường sắt qua 5 tỉnh, hoặc mua một vé xe đi 265 km theo đường cao tốc Hà Nội – Lào Cai thì đến. Lượng khách du lịch ngày càng tăng khi vào mùa thu Bát Xát, Sapa, họ đến với phong cảnh ruộng bậc thang, với hình ảnh các cô H’Mong, Dao duyên dáng cùng nụ cười hồn nhiên.

Nhưng tôi đến Lào Cai để ghé nơi khác: chợ Cốc Lếu bên dòng sông Nậm Thi, chảy từ miền Thượng Trung Quốc rồi nhập vào sông Hồng ở ngay đây – nơi heo hút, bất định như phần số con người.

Hai khu chợ

Chưa biết nên ghé đâu trước, thì tôi được một chị trạc 40 tuổi mới quen dẫn vào khu chợ đàn bà.

– Ghé chợ đàn bà đi em, gian hàng chị ở bên đó.

– Chợ đàn bà là sao chị?

– Em vào rồi sẽ biết.


Sông Nậm Thi, thượng nguồn sông Hồng

Cơ man các loại trái và đặc sản của Sapa từ sấu, mơ, mận, cốm, hạt dẻ, quả óc chó, táo mèo, sao biển, chè tuyết, rượu sán lùng…

– Chị ơi, có hẳn là chợ đàn bà đâu, em vẫn thấy đàn ông bán mà. Tôi hỏi.

– Em nhìn kỹ xem.

– Ðâu chỉ sấu, mơ, me dành cho chị em, rượu cũng bán đầy mà.

– Ha ha, cô em. Thì đó, ở chỗ ấy đấy.

– Sao chị?

– Em không thấy à, muốn ăn vặt thì em vào đây, muốn mua đồ cho con thì vào đây, và quan trọng nhất là ở đây có bán đủ thứ đồ bồi bổ quý ông. Em có thấy cá ngựa, sao biển, rắn khô, rượu dầm thuốc, rượu sán lùng, đủ loại rượu không? Tha hồ mua về mà tẩm bổ cho chồng nhé. Nếu không thì em ghé lại gian hàng cuối chợ này, hoặc đợi đây một chút cũng được, có nhu cầu chị gọi là nó mang hàng đến liền.Hàng Trung Quốc về tới Việt Nam

– Hàng gì chị?

– Thuốc lắc, thuốc kích dục đó em. Lắm bà lên đây mua thứ đó, em nghe chị, mua đón đầu, mua về cho ổng trước, ổng khỏi phải thèm thuồng, léng phéng bên ngoài. Chơi vậy mới cao cơ. Lắm ông ở nhà nhìn hiền hiền vậy, chứ sính đồ chơi, thích ngắm bikini màu đỏ lắm em ơi!

– Chị đúng là giang hồ thứ thiệt.

– Không giang hồ không sống nổi đất này đâu cô em à. Cô em trông có vẻ hiền quá. Xem như có duyên, lát chị dẫn em sang chợ đàn ông, tha hồ hàng mà ngắm.

Vẫn chưa tin lắm, tôi dạo một vòng quanh khu chợ đàn bà và hẹn chị chút sang chợ đàn ông.Phố tiệm vàng ở Lào Cai

Người tấp nập mua hàng, thỉnh thoảng có chị mua mấy ký táo mèo gọt sẵn để ngâm rượu. Ừ, giờ tháng 9, ngâm 3 tháng, tới Tết đã có một hũ rượu thơm phức mùi núi rừng.

Khách du lịch đi theo đoàn, thỉnh thoảng một cô mặt bịt khẩu trang, tay xách hộp nhựa đựng đĩa VCD hoặc DVD in lậu, Paris by night hoặc ca sĩ hot nào đang lên, giá đĩa VCD chỉ 5,000 đồng, DVD chỉ 10,000 đồng. Sau một hồi cò kè băng đĩa với một người đàn ông, đánh hơi không phải là cớm, cô nàng chuyển sang mời chào roi điện, thuốc lắc. Hỏi “Công dụng thế nào?”, đáp “Anh bỏ vào nước, nửa viên thôi, không màu, không mùi, kiểu như uống rồi, không làm là không được í. Không là tẩu hỏa nhập ma giống trong phim kiếm hiệp đó!” Ðứng bên, nghe cô ta xong thì tôi lạnh gáy, chạy ngay đến chỗ hẹn nhờ chị “chợ đàn bà” dẫn sang liền chợ đàn ông.

Khu chợ này bán toàn đồ điện tử, từ đồng hồ, nồi cơm điện, máy nghe nhạc, iPad, máy tính bảng, điện thoại di động, đèn pin…Chợ đàn bà, Cốc Lếu

– Ðúng chợ đàn ông này chị, em thấy là choáng.

– Chưa là gì đâu em, muốn xem hàng không, chị dẫn vào.

Nói rồi chị dẫn tôi vào một gian hàng điện tử, hẳn nhiên 100% hàng ở đây được nhập từ Trung Quốc. Chị nói nhỏ với bà chủ cửa hàng, bà ta kéo tôi vào trong đưa cho xem mấy loại dùi cui điện.

– Hàng xịn đó. Em thích loại nào, loại nhỏ này 100k, thích loại 60k cũng có, loại lớn 250k, lớn nhất là 500k; loại này công an cũng dùng, điện phóng ra khoảng 3m, không ai lại gần được, em yên tâm.

– Cồng kềnh thế này sao em mang về?

– Không sao, em cứ bỏ vào va-li, ba-lô cỡ bự, mang theo xe, tàu bình thường, chẳng ai kiểm tra đâu. Nếu đi máy bay thì tháo rời từng phần ra, bỏ vào nhiều túi xách khác nhau, qua kiểm tra an ninh cũng chẳng sao đâu, vì chỉ là những phần thiết bị điện tử, chẳng ma nào đoán ra được!Đồ chơi đàn ông, có cả mã tấu, roi điện và súng hoa cải

– Chị còn loại nóng hơn không, súng hoa cải chẳng hạn?

– Các loại đó có, nhiều nữa là khác, nhưng nếu em muốn xem thì khoảng nửa tiếng nữa, chị nói người mang hàng sang.

– Chị có chuyển hàng đi các tỉnh không?

– Có, ở đâu cũng tới, tới tay mới nhận tiền.

– Vậy chị cho em cái “cạc” đi, em sẽ báo chị sau.

Nói rồi, cám ơn, tạm biệt, tôi quay lưng với hàng trăm biển hiệu vừa tiếng Trung vừa tiếng Việt.

Người ta bảo chỉ trình giấy chứng minh thư, nộp mấy chục ngàn ngay cửa khẩu, là có thể qua Trung Quốc, bên đó cũng có “chợ Việt Nam”, tha hồ mua hàng nóng, nhưng phải trả thêm phí để thuê người vận chuyển, hoặc theo dòng Nậm Thi hoặc giấu trong rau quả, để mang về Việt Nam. Nhưng làm thế thì sợ, lỡ bị bắt người ta khai ra mình, nên đa số khách hàng đến chợ Cốc Lếu để tự thử nghiệm, rồi mua hàng với giá cao hơn chút.



Chợ thật, chợ giả

Ðến chợ vùng biên, tôi thấy sự phân tầng rất rõ. Kia là người Kinh với gian hàng chiếm ngay mặt tiền, người ra vào tấp nập, rôm rả như mở hội làng. Kia là cô gái Dao với một mớ lá thuốc, cô gái H’Mong với những túi xách lưu niệm.

– Vào chợ hả em? Mua được gì chưa? Chị người Dao bán thuốc bên đường hỏi.

– A chị, ra chị bán ở đây. (Nãy tôi đã gặp chị này ở hàng ăn trong chợ). Em chưa mua được gì. Chị bán lá gì vậy?

– Lá thuốc đó em, lá thuốc người Dao Ðỏ, để tắm xông.

– Hôm nào chị cũng bán à?

– Không, một hoặc hai tháng mới đi bán một lần thôi. Chị với mẹ vào rừng hái lá, phơi khô được kha khá thì xuống bán khoảng gần 1 tuần thì về.

– Thế đông khách không chị?

– Cũng ít em, người Kinh họ thích lắm nhưng mấy quán xông hơi nhiều nên họ cũng ít mua. Với lại họ vào chợ thật mua hết vì mình lâu lâu mới xuống.



– Ủa, chợ thật là sao hả chị?

– Ừ em, mấy chị em ở đây cứ gọi chợ thật, chợ giả cho nó dễ phân biệt. Như ngoài chợ, lá thuốc, bánh mì, xôi ngô… là chợ thật, vì toàn là hàng thật. Bán chủ yếu cho bà con lao động, bốc vác, người làm thuê tứ xứ về đây. Còn chợ giả là phía trong chợ thật. Em thấy sao biển, rắn ngâm, cá ngựa, xúc xích chiên, mồi nhậu không? Toàn hàng giả, hàng Trung Quốc, toàn nhựa không đấy. Ngay cả hạt dẻ, chè, rượu gì cũng giả tất. Chẳng có hàng nào thật. Mà nghĩ cũng lạ, ham gì mấy cái thứ đó mà người thành phố cứ đến mua…

Tôi tạm biệt chị, dạo ra bờ Nậm Thi. Nước Nậm Thi trong vắt, gió chiều miên man qua đền Trần thổi sang đền Mẫu, rồi ngược về xuôi.

‘Chợ đàn ông’ với hàng gia dụng Trung Quốc

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thêm một “sếp” doanh nghiệp lớn ngành Công Thương đi nước ngoài mất hút


Tác giả: Mạnh Quân- Phương Dung

Theo nguồn tin riêng của Dân trí, ông Lê Trung Dũng, Phó Tổng giám đốc Tổng công ty Điện lực dầu khí (PV Power) – một doanh nghiệp lớn thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) đã xin nghỉ phép, đi việc cá nhân ở nước ngoài hơn 3 tuần nay vẫn chưa về.
 >> Ông Vũ Đình Duy bị buộc thôi việc từ ngày 1/12
 >> Sau vụ Vũ Đình Duy, Bộ Công Thương siết quản lý lãnh đạo doanh nghiệp
 >> Từ vụ Trịnh Xuân Thanh, Vũ Đình Duy “mất tích”: Cần phải sửa luật!


Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 1, một công trình được cho là có nhiều dấu hiệu sai phạm trong quá trình đầu tư
Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 1, một công trình được cho là có nhiều dấu hiệu sai phạm trong quá trình đầu tư
Nguồn tin trên cho biết, hiện nay Bộ Công Thương cũng đã yêu cầu PVN báo cáo rõ về trường hợp này. Những thông tin ban đầu cho thấy, ông Dũng xin nghỉ phép với lý do cá nhân và đi nước ngoài bằng hộ chiếu phổ thông.
Tuy nhiên, việc ông này 3 tuần qua chưa về mà không báo cáo việc kéo dài thời gian nghỉ (ngoài chế độ) là điều rất bất thường và vi phạm quy định của Nhà nước.

“Vì ông Dũng đi nghỉ theo chế độ cá nhân mà hiện nay cũng chưa xác định rõ vụ việc nào có sai phạm mà ông này có liên quan nên cơ quản quản lý cũng không thể cấm ông Dũng xuất cảnh”, nguồn tin trên cho biết.
Hiện không còn thấy tên ông Dũng trên bảng cơ cấu lãnh đạo của PV Power trên trang web của Tổng công ty này.
Một nguồn tin khác cho biết, ông Dũng được cho là có liên quan trách nhiệm đến những sai phạm trong triển khai dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 1, khi ông này còn làm ở Tổng công ty Cổ phần xây lắp dầu khí (PVC), thời kỳ ông Trịnh Xuân Thanh làm Chủ tịch và ông Vũ Đức Thuận làm Tổng giám đốc.
PV Power là Tổng công ty do Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) đầu tư 100%, được thành lập từ năm 2007 với vốn điều lệ hiện tại là hơn 13.000 tỷ đồng. PV Power đang thực hiện một số dự án lớn như: Nhiệt điện Vũng Áng 1, Nhà máy điện Cà Mau, Nhiệt điện Nhơn Trạch 1 và 2…
Báo cáo tại Hội nghị sơ kết hoạt động sản xuất kinh doanh 6 tháng đầu năm 2016 cho thấy, doanh thu toàn Tổng công ty nửa đầu năm ước đạt 12.398 tỷ đồng. Lợi nhuận sau thuế đạt 897 tỷ đồng, bằng 149% kế hoạch cả năm 2016, nộp ngân sách Nhà nước đạt 563 tỷ đồng.
Liên quan đến quản lý nhân sự tại các doanh nghiệp nhà nước trực thuộc, mới đây, một nguồn tin của Dân trí cho biết, hiện Bộ Công Thương đã có những động thái siết lại quản lý việc các lãnh đạo Tập đoàn, Tổng công ty đi nước ngoài, công tác. Đồng thời, yêu cầu báo cáo về các trường hợp xin nghỉ ốm hay có những việc cá nhân bất thường.
“Lãnh đạo cũng có yêu cầu quản lý chặt hơn việc sử dụng hộ chiếu của lãnh đạo doanh nghiệp trong ngành nhất là các Tập đoàn, Tổng công ty lớn”, nguồn tin này cho biết.
Như Dân trí đưa tin, Bộ trưởng Trần Tuấn Anh đã ký quyết định ngày kỷ luật buộc thôi việc đối với ông Vũ Đình Duy, nguyên Tổng giám đốc Công ty CP Hoá dầu và Xơ sợi Dầu khí (PVtex) sau khi ông này xuất cảnh hơn 1 tháng và chưa nhập cảnh trở lại.
Trong khi đó, ông Trịnh Xuân Thanh hồi tháng 9 vừa qua bị Cơ quan Cảnh sát điều tra (C46, Bộ Công an) khởi tố do tội Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng. Ông Thanh được cho là rời Việt Nam cuối tháng 7 khi gửi đơn đến Tỉnh uỷ Hậu Giang xin nghỉ phép từ 25 đến 29/7. Ngày 19/8, ông gửi đơn lần 2 xin nghỉ một tháng (3/8-2/9) để đi nước ngoài trị bệnh và không rõ tung tích từ đó.
———–
http://dantri.com.vn/su-kien/them-mot-sep-doanh-nghiep-lon-nganh-cong-thuong-di-nuoc-ngoai-mat-hut-20161208135435826.htm

Phần nhận xét hiển thị trên trang

MỘT CUỘC HẦU ĐỒNG.




Nhân “Thực hành Tín ngưỡng thờ Mẫu Tam phủ của người Việt” đã chính thức được UNESCO ghi danh tại Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại vào hồi 21h15 (giờ Việt Nam) ngày 1. 12. 2016, Soi xin post lại một bài viết của tác giả Peter Phó.




Vũ Thanh Nghị, “Cô Bơ Chèo Thuyền” . Sơn dầu

Mụ gặp tôi ở quán cà phê, gọi ” Em Peter ” ngọt sớt, nhưng khi biết tuổi thật của tôi hơn mụ đến 10 cái xuân thu thì mụ giật mình đánh thót.

Mụ, người đàn bà phố cổ, cũng may được trên cho ăn lộc thánh nên giàu có sung túc.

Mụ nói, mụ căn cao số nặng nên đã là thanh đồng từ vài năm trước, trong lúc bất động sản Hà Nội đang trên đà cao trào. Có lẽ mụ là một thanh đồng khác biệt với đa số thanh đồng khác, bởi mụ giàu sụ, lại buôn to bán nhớn, mụ cần có quan hệ, cần ngoại giao. Nên lâu lâu, hứng lên mụ lại mở một giá hầu, một là để trả nợ tứ phủ, hai là nhân cơ hội trong lúc mụ hầu, mụ đưa phong bì cám ơn các đối tượng cho tiện. Theo ý mụ: Lúc hầu mình chẳng biết cái đếch gì hết, các thần các thánh, các cô các cậu nhập vào mình, hành vi lúc đó cứ diễn ra tự nhiên, tỉnh lại không biết điều gì đã xảy ra.

Hôm ấy, tôi được may mắn đi theo đoàn hầu của mụ lên đến tận đền Bắc Lệ (Hữu Lũng- Lạng Sơn) để xem mụ hầu và trả nợ tứ phủ. Trong đoàn, có các doanh nhân Hà Thành, có các phu nhân của một vài vị quan chức có máu mặt, cùng một đoàn tháp tùng hoành tráng, toàn xe BMW và Mercedes, trong đó một con Rolls-Royce do thằng Hùng đệ tử mụ lái chở riêng mụ và thầy Vượng Râu chuyên phụ trách tán đàn, hát văn phối nhạc cho lễ hầu của mụ.



Vũ Thanh Nghị, “Chúa Thác Bờ”, sơn dầu

Mụ đem theo một xe tải vàng mã, ngựa giấy, hình nhân các kiểu, hoa thơm cỏ ngọt đầy ăm ắp, từng mâm, từng mâm đầy ụ.

Điều khác người, mụ còn đem theo vô số đồ trang sức bằng vàng, kim cương, ngọc ngà thứ thiệt để làm hành trang trong khi hầu các cô các cậu. Một tay giúp việc lực lưỡng giữ một cái hộp nhiều ngăn như một chiếc tủ nhỏ, mỗi ngăn là một bộ trang sức. Khi mở ra, sáng chóe, làm người xung quanh hoa cả mắt, còn tôi thì sững sờ như đang trong cuộc tham gia một hội chợ trang sức tầm cỡ của các đại gia vùng Dubai.

Bàn thờ được trang hoàng lộng lẫy, đèn nến sáng trưng, đồ lễ sắp xếp ngồn ngộn, ngựa giấy, hình nhân, vàng mã xếp từng tầng từng lớp đầy ắp, rực rỡ, uy nghi. Mụ son phấn lòe loẹt, quần áo tỏa mùi thơm ngào ngạt của nước hoa Chanel N°5. Khi đã sẵn sàng, mụ yên vị nhắm mắt khoan thai ngồi khoanh chân giữa chiếu. Xung quanh mụ, bốn chàng trai bốn góc, nghe nói là tứ trụ triều đình, bốn tay này sẽ hướng dẫn và hỗ trợ, hầu hạ mụ trong suốt cả buổi hầu. Một chàng trẻ trung, đẹp trai trắng trẻo, đeo một bông hoa tai bên tai trái, khuôn mặt khôi ngô dễ thương, nhưng nói năng ỏn ẻn kiểu đồng tính. Một chàng đen lũi, khuôn mặt chỉ nhìn thấy hai con mắt sáng như mắt mèo. Một chàng to nhớn, vai u thịt bắp, săm trổ đầy cả hai cánh tay, trông như một tên xã hội đen bên Nhật. Còn một chàng thư sinh, gầy dong dỏng, dáng đi nhẹ như sóc, nói năng thủ thỉ như mèo hen.

Bốn phụ tá mỗi người một việc, người gấp sẵn trang phục, người soạn lại đồ trang sức, người phe phẩy cái quạt cho chủ nhân và người kia đang thoa son trát phấn lên mặt bà chúa.
Ngồi bên ngoài vòng, hai bên cung văn , nhạc công tấu nhạc cùng ban phụ họa hát theo. Tiếng hát văn lanh lảnh của vị thầy hát văn “number 1″ ở Hà Thành là Mr. Vượng Râu đã cất lên, nó vút cao và bay lượn trong khoảng không gian hẹp của vòm đền, lờn vờn trên thân vài con trăn tinh đang quận tròn trên đỉnh ban thờ rồi bay ra ngoài đến với cõi hư vô.



Vũ Thanh Nghị, “Cô Bơ”, sơn dầu

Tiếng đàn, tiếng sáo rập rờn, khi xa khi gần, khi xuống thấp, khi vút cao. Thật là:

Chốn cung tiên mây lồng ánh nguyệt; Cảnh bầu trời gió quyện hương bay
Cửu trùng tọa chín tầng mây; Thiên Tiên Đệ Nhất ngự rày trung cung

Sau khi đã chuẩn bị xong, bắt đầu bước vào màn hầu đặc sắc của một thanh đồng giàu sụ đất Hà Thành

Mụ cung kính quỳ gối thỉnh Tam Tòa Quốc Mẫu, sau đấy lần lượt mụ hầu các giá: Ngũ quan – từ đệ nhất đến đệ ngũ, quan lớn tuần tranh, mười một giá chầu, từ chầu bà đệ nhất đến chầu bà Bắc Lệ, phủ quan hoàng. Mụ kiên nhẫn múa may dặn bảo các đệ tử, dân thường đang xúm quanh xem hầu. Mỗi một giá là một lần thay đồ, thay trang sức, nhiều lúc thấy mụ hơi xót xa cau mày bởi sự thu xếp cẩu thả đồ trang sức của tay phụ việc to đầu to xác nhưng ngu như lợn.



Vũ Thanh Nghị, “Chầu Bà”, sơn dầu

Kiên nhẫn mãi, mới đến giá hầu ông Hoàng Bơ, Hoàng Bảy, Hoàng Mười. Đến giá ông Hoàng Bảy, mụ áo giáp chỉnh tề, uy phong lẫm liệt, mụ dương oai diễu võ, hét lớn: Ta về đây, dạy bảo cho các con các cháu, các ngươi phải nghe lời Hoàng…

Tiếng nhạc vi vu trong trẻo cùng lời văn nghe đậm sắc dân gian:

Hoàng nhắn ai lên đất Bảo Hà
Nếm mùi phong nguyệt í i ì i
Đó là tiên cảnh thần tiên
Xáng ô xáng ô lưu phàm
Ố tiên thần tiên trên Bảo Hà…



Vũ Thanh Nghị, “Ông Hoàng Bảy”

Ông (mụ) múa gươm, dậm chân, chỉa mũi kiếm ra đống hình nhân để khai quang cho lũ súc sinh và hình nhân, sau đó ông (mụ) ngồi xuống nhấm trà Ô long, uống rượu,nghe cung văn hát hầu:

Cỏ cùng cây đua chen hoa lá í i ì i
Ố ngần lần ngần hoa đào năm ngoái
Mười phần còn kém ông xa
Xáng ô xáng ô lưu phàm
Ố xang còn kém xa ông mười phần…

Ông (mụ) thanh thản vuốt râu khen ngợi, cầm một xấp bạc lẻ, ông (mụ) tung hê cho đệ tử chúng sinh, mọi người ồ lên tranh nhau nhặt những đồng tiền lã tã rơi…

Rồi, đây mới là màn đặc sắc, mụ giở trong cái túi Hermes một tập phong bì gói sẵn, đề tên sẵn, phân phát cho mọi người. Đầu tiên, mụ đưa cho các phu nhân cao cấp trước, rồi bạn bè, đệ tử. Có một chi tiết rất đáng tiếc cho mụ, mụ đưa nhầm phong bì của người này cho người khác, mụ lại bật ra tiếng người trần thay cho giọng ông Hoàng Bảy: “Ối, chị đưa lại cho em, đây mới là của chị , xin lỗi…” Tôi nghe mà hoảng hồn cho mụ, sao lại diễn nhầm một cách tệ hại. Đưa hết phong bì, mụ lại nghiễm nhiên trở thành Ông Bảy, phe phẩy quạt, lim dim đôi mắt…



Vũ Thanh Nghị, “Ông Hoàng Bảy”

Sang hầu Ông Hoàng, vì mụ có dặn tôi trước, nên tôi cũng diễn theo, lom khom cầm cái đĩa để 10 tờ 500 ngàn lê gối đến gần mụ: “Con lạy ông ạ, con xin ông ban cho con nhiều tiền nhiều bạc, làm ăn phát đạt…” Nói đến đây, thấy mụ nhìn tôi cười huyền bí, tôi chột dạ: “Mịa cái mụ này, chơi mình hay sao?”. Nhưng mụ định lại thần: “Họ Phó kia, ta ban cho ngươi phúc lộc mãn đường, buôn may bán đắt, lộc lá đầy mình…”. Tôi gật đầu lia lịa: “Dạ, con xin ông, dạ con lạy ông ạ”.

Sau đấy đến các giá của cô Bơ, cô Chín, cô Bé rồi cô Đôi Thượng Ngàn:

Ngọc điện chốn kim môn, cô ra vào ngọc điện chốn kim môn
Danh thơm ngoài cõi tiếng đồn trong í i cung.
Xinh thay một thú cô Đôi ngàn
Bầu trời cảnh phật í i ì í i phong quang bốn mùa
Trên bát ngát trăm hoa đua nở
Dưới cảnh bầy cầm thú đua chơi i ì í a ới a à ới a a…



Vũ Thanh Nghị, “Cô Chín”

Giá này trông mụ đẹp rạng ngời, mụ mặc áo dân tộc, vấn tóc choàng khăn trông đẹp khác thường, quả là:

Gió đông phong hây hây xạ nức; Bộ tiên nàng chầu chực hôm mai
Dập dìu nơi chốn trang đài; Chính cung Mẫu ngự trong ngoài sửa sang

Mụ múa rất dẻo, trên tay cắm hai ngọn nến, bước đi nhịp nhàng khoan thai, mắt mụ đưa đẩy nhìn tôi trông rất đa tình…



Vũ Thanh Nghị, “Cô Bé”

Sau khi chứng kiến đến giá cuối cùng thì trời đã về khuya…

Xe loan thánh giá hồi cung…

Bọn người lại kéo nhau lên xe thẳng về Hà Thành… Mụ lại trở về mụ, con mẹ buôn giàu sụ đất kinh thành. Mụ cho thầy Vượng đi xe khác, kéo tôi và con Thu phụ tá ngồi cùng xe. Lên xe, mụ lim dim đôi mắt nghỉ ngơi, bỗng mụ nghĩ đến một chuyện “vặt”, mụ liền quay sang nói với con Thu: “Mai bảo thằng Tuy gửi trả tao 15 tỉ, quá hạn đến một tuần rồi đấy! Mẹ, thấy mình dễ, cứ lợi dụng…”

Tôi nghe choáng luôn, những bóng cây bên đường hun hút lướt qua, tôi thấy mình nhỏ bé như bị tống trôi theo suối mơ…

*

Nguồn: Từ Fb của Peter Phó

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có TPP liệu có phải “cú giáng” với kinh tế Việt Nam?


Dân trí Ông Trương Gia Bình, Chủ tịch Tập đoàn FPT nói: “Việt Nam đã tham gia đàm phán TPP ngay từ những ngày đầu. Nhưng nếu không có TPP, Việt Nam vẫn phải mở cửa và phát triển thương mại. Đó là xu thế không ai không theo nhưng có thể chậm lại trong trường hợp TPP không được thông qua”.
 >> WB: Việt Nam sẽ không chịu tác động nhiều vì Mỹ rời bỏ TPP
 >> Mỹ rút khỏi TPP, Trung Quốc sẽ dẫn dắt kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương?
 >> Chuyên gia Nguyễn Trần Bạt: “Chúng ta vẫn đang sống mà không có TPP”

Trước đó, phát biểu khai mạc tại Hội nghị, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng nhắc tới lo ngại chủ nghĩa bảo hộ đang có nguy cơ quay trở lại.
Trước đó, phát biểu khai mạc tại Hội nghị, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng nhắc tới lo ngại chủ nghĩa bảo hộ đang có nguy cơ quay trở lại.

Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh ASEAN Bloomberg 2016 đang diễn ra tại Hà Nội đã dành riêng một phiên để thảo luận về chủ nghĩa dân tuý (quan điểm bảo hộ thị trường nội địa) trong bối cảnh chủ nghĩa này đang nổi lên tại các nước lớn, nhất là sau khi ông Donald Trump trúng cử Tổng thống Mỹ.
Giống như nhiều nước ASEAN, nền kinh tế của Việt Nam được giới chuyên gia nhìn nhận là có thể gặp nhiều tác động ít thuận lợi hơn nếu ông Donald Trump theo đuổi xu hướng bảo hộ thương mại và tuyên bố rút khỏi Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP).
Thảo luận về “mối đe doạ” từ chính quyền mới của Mỹ, ông Roger Lee (CEO TAL Apparel) nói: “Chưa ai biết ông Trump sẽ làm gì ngoài việc ông ý nói muốn mang công việc trở lại Mỹ. Chính quyền Mỹ đề xuất việc xem xét đầu tư tại Mỹ nhưng liệu có tìm được lực lượng lao động tại Mỹ hay không lại không phụ thuộc vào mong muốn của chính phủ Mỹ”.
Ông Roger Lee cũng dẫn ví dụ: “Những nhà máy tại Boston và nhiều bang khác tại Mỹ chỉ có 1.000 nhân công nhưng có tới 20 quốc tịch khác nhau. Hay như tại Connecticut, chúng tôi rất khó khăn trong việc tuyển dụng. Các doanh nghiệp cũng không quan tâm đến vấn đề thương hiệu, họ không cần “Made in USA” trên sản phẩm của mình”.
“TPP không phải là quá cần và liệu có phải là “cú giáng” của Việt Nam nếu nó không được thông qua không? TPP với một quốc gia như Việt Nam khi mà chi phí lao động đang tăng thì sẽ có thêm lợi ích là miễn thuế tuy nhiên với một công ty như chúng tôi, hiện không có TPP thì đã có đủ sức cạnh tranh rồi. Việc không có TPP do đó sẽ không làm chậm quá trình chuyển sản xuất từ Trung Quốc sang Việt Nam”, Roger Lee nói.
Ông này cũng cho biết, hiện nay TAL Apparel đang làm việc với Chính phủ Việt Nam vì chính phủ đang tạo điều kiện thuận lợi, việc xin giấy phép khá dễ dàng. Việt Nam là điểm đến hấp dẫn nhất. Dự kiến công ty này sẽ đầu tư thêm 500 triệu USD cho dù có TPP hay
Ông Phạm Văn Thịnh (CEO Deloitte Việt Nam) cũng cho rằng: "Nếu không có TPP có thể là cú sốc với doanh nghiệp Việt Nam khi mà phân tích trước đó cho thấy, Việt Nam có thể sẽ tăng trưởng thêm 10%/năm nếu Hiệp định được thông qua. Tuy nhiên, Việt Nam có thể tập trung vào 2 khía cạnh. Một là RCEP với dân số lên tới 3,4 tỷ người, một thị trường cũng rất lớn. Hai là Việt Nam tiếp tục mở cửa hội nhập, thực hiện hiệp định thương mại song phương với các quốc gia khác".
"Nếu chúng ta nhìn vào cán cân thương mại giữa Việt Nam và Mỹ thì Việt Nam đang xuất siêu, đó là thị trường lớn của chúng tôi. Nhưng Việt Nam đã cam kết cải cách và nếu không có TPP thì có tiếp tục cải cách không? Tất nhiên, quá trình đó sẽ không dừng lại. Đó là nhu cầu nội tại của chúng tôi. Chúng tôi phải cách cách nền kinh tế và doanh nghiệp nhà nước”, ông Thịnh nói.
Một diễn giả khác là ôngChartsiti Sophonpanich, Chủ tịch Bankok Bank cũng bình luận: "Ở Thái Lan, chúng tôi không còn lao động chi phí giá rẻ và các doanh nghiệp tại đây đang chuyển sang các khu vực khác. Tuy nhiên, 1+1 không còn = 2 nếu chúng ta biết tận dụng lợi thế của nhau. Với chủ nghĩa tiêu dùng ngày càng mở rộng, nguồn lực trẻ hóa ngày càng nhiều, cho dù không có TPP, ASEAN vẫn có thể hợp tác và phát triển thịnh vượng”.
Về phía doanh nghiệp Việt Nam, ông Trương Gia Bình, Chủ tịch Tập đoàn FPT nói: “Việt Nam đã tham gia đàm phán TPP ngay từ những ngày đầu. Nhưng nếu không có TPP, Việt Nam vẫn phải mở cửa và phát triển thương mại. Đó là xu thế không ai không theo nhưng có thể chậm lại trong trường hợp TPP không được thông qua”.
Chủ tịch Tập đoàn FLC (FLC Group) Trịnh Văn Quyết thì cho rằng: "Nếu nói TPP không ảnh hưởng đến bất động sản Việt Nam thì không đúng nhưng ảnh hưởng không nhiều. Việt Nam tham gia bất động sản hội nhập với quốc tế chưa phải sâu rộng. Nếu có ảnh hưởng, chủ yếu các doanh nghiệp lĩnh vực hạ tầng, logistic, hạ tầng công nghiệp. Họ bị ảnh hưởng đáng kể, do ảnh hưởng đến luồng vốn, sự đầu tư của nước ngoài vào Việt Nam".
Phương Dung

Phần nhận xét hiển thị trên trang