Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2020

Giờ phút cuối cùng của tướng Iran bị Mỹ ám sát: Cẩn thận đánh lạc hướng mật thám nhưng vẫn trúng tên lửa Mỹ


An An 
Giờ phút cuối cùng của tướng Iran bị Mỹ ám sát: Cẩn thận đánh lạc hướng mật thám nhưng vẫn trúng tên lửa Mỹ
Một phụ nữ Iran giơ bức ảnh của cố Thiếu tướng Iran Qassem Soleimani trong một cuộc biểu tình. Ảnh: Reuters

Tướng Iran Qasem Soleimani đã lựa chọn di chuyển bằng máy bay thương mại thay vì chuyên cơ riêng do những lo ngại về vấn đề an toàn cá nhân.

Theo Reuters, trước khi vụ không kích được tiến hành, Thiếu tướng Iran Qasem Soleimani đã đến sân bay Damascus trên chiếc xe kính đen dưới sự tháp tùng của bốn binh sĩ thuộc lực lượng Vệ binh cách mạng Hồi giáo Iran. Xe của ông đã đậu cạnh thang lên máy bay chở khách Airbus A320 hãng hàng không Cham Wings, điểm đến là thủ đô Baghdad của Iraq.
Theo các nhân viên hàng không Cham Wings tiết lộ, Soleimani và các binh sĩ đi cùng đã không đăng ký thông tin trong danh sách hành khách của chuyến bay. Các nguồn tin an ninh của Iraq - nắm rõ việc sắp xếp an ninh của Solayman chia sẻ với Reuters cho hay, do những lo ngại về an toàn cá nhân, ông đã không chọn đi máy bay riêng.
The New York Times dẫn nguồn tin thân cận cho biết, ông này thường di chuyển bằng các chuyến bay của nhiều hãng hàng không dân dụng và mua nhiều vé cho một chuyến đi để tránh bị theo dõi bởi các mật thám đối phương. Tướng Iran thường lên máy bay trong những phút cuối và ngồi hàng đầu ở khoang thương gia để là người đầu tiên rời khỏi máy bay.
Hai quan chức sân bay Baghdad chỉ ra, hồ sơ camera an ninh cho thấy máy bay chở tướng Soleimani đã hạ cánh xuống sân bay Baghdad vào khoảng 00h30 sáng ngày 3/1. Sau khi xuống máy bay, tướng Soleimani và đoàn tháp tùng đã đi thẳng xuông đường băng, bỏ qua cửa kiểm tra an ninh.
Họ cũng cho biết, tướng Soleimani đã gặp Abu Mahdi al-Muhandis, Phó chỉ huy lực lượng bán quân sự Hashed al-Shaabi thân Iran ở bên ngoài máy bay. Sau đó, hai ông lên chiếc xe bọc thép đã chờ sẵn. Binh sĩ bảo vệ ông Suleimani lên chiếc xe SUV khác.
Các quan chức sân bay cho biết, hai phương tiện di chuyển khỏi đường băng dưới sự "giám sát của nhân viên an ninh sân bay".
Tuy nhiên, vào lúc 00:55 sáng, hai quả tên lửa đầu tiên do Mỹ bắn đã rơi thẳng vào chiếc xe chở hai ông Soleimani và Muhandis. Vài giây sau, chiếc SUV chở các vệ sỹ của tướng Iran cũng trúng tên lửa.
Hai quan chức an ninh Iraq nói với Reuters, vài phút sau vụ tấn công ngày 3/1, Iraq đã bắt đầu điều tra vụ việc. Cơ quan an ninh quốc gia Iraq đã phong tỏa sân bay Baghdad để ngăn hàng chục "nhân viên an ninh", bao gồm cảnh sát, quan chức hải quan và nhân viên tình báo rời khỏi sân bay.
Vài giờ sau vụ tấn công, các nhân viên điều tra đã tìm kiếm tất cả các cuộc gọi và tin nhắn của các nhân viên trực ca đêm tại sân bay Baghdad hôm đó, để cố gắng tìm ra danh tính người đã thông báo cho Mỹ về hành tung của ông Soleimani.
Cơ quan an ninh quốc gia Iraq đã tiến hành nhiều giờ thẩm vấn nhân viên an ninh sân bay và nhân viên của Cham Wings. Một nhân viên an ninh sân bay cho biết, anh đã bị thẩm vấn trong 24 giờ trước khi được thả.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Kẻ phản bội gây thiệt hại lớn nhất trong lịch sử KGB


Hồng Sơn 
Kẻ phản bội gây thiệt hại lớn nhất trong lịch sử KGB
Victor Sheymov.

Ngày 6-12-2019 vừa qua, báo chí Mỹ đồng loạt đưa tin về cái chết của Victor Sheymov (74 tuổi) – cựu thiếu tá của Cơ quan tình báo Xôviết KGB từ trước đó đã đào tẩu sang Mỹ.

Sĩ quan tình báo Putin dũng cảm cứu hồ sơ của KGB tại Đông Đức Những thiết bị tình báo lợi hại của KGB
Vào thời kỳ cuối những năm 1970, một cán bộ an ninh trẻ tuổi có học vấn và nhiều triển vọng như Sheymov đã có dịp tiếp cận với nhiều tài liệu mật của Moscow.
Để lôi kéo được Sheymov, Washington đã hứa hẹn cho anh ta cả triệu USD, kèm theo đó là một chiến dịch mạo hiểm để đưa hắn và gia đình chạy sang Mỹ. Cùng tìm hiểu về những góc khuất trong cuộc đời của một trong những kẻ phản bội được coi là gây thiệt hại lớn nhất trong lịch sử KGB…
Những bí mật của Liên Xô
Victor Sheymov sinh ngày 9-5-1946 tại Moscow trong một gia đình được coi là đáng nể trong xã hội thời bấy giờ - có cha là kỹ sư, còn mẹ là bác sĩ tim mạch. Sau khi tốt nghiệp Trường phổ thông số 45 (một trong những trường tốt nhất tại thủ đô khi đó), Sheymov gia nhập Trường đại học kỹ thuật quốc gia Bauman, nghiên cứu về chuyên ngành tên lửa và tàu vũ trụ.
Tốt nghiệp năm 1969, chàng thanh niên mới 23 tuổi đã được nhận vào Viện nghiên cứu khoa học trung ương số 50 của Bộ Quốc phòng. “Mục tiêu của viện này chính là những nghiên cứu trong lĩnh vực sử dụng vũ trụ cho các mục đích quân sự” – Sheymov đã tiết lộ như vậy khi trả lời phỏng vấn của tờ The Washington Post.
Tại đây, chuyên gia trẻ tuổi này nghiên cứu việc chế tạo hệ thống dẫn đường bằng hồng ngoại cho tên lửa loại mới, nhờ đó tàu vũ trụ của Liên Xô có thể bắn rơi các vệ tinh của đối phương. Tuy nhiên, dự án trên tới giờ vẫn chỉ tồn tại trên giấy.
Sheymov vẫn say mê với công việc của mình cho tới khi một bước ngoặt đến với anh ta vào năm 1971: được đề nghị vào làm việc tại Tổng cục 8 của KGB, nơi chuyên đảm trách về chuyên ngành liên lạc và mật mã. Một trong những nhiệm vụ của Sheymov chính là bảo dưỡng các hệ thống kỹ thuật nhằm bảo vệ thông tin tại các đại sứ quán và cơ sở nước ngoài của KGB.
Năm 1974, viên sĩ quan được đánh giá là đầy triển vọng này được chuyển sang làm việc tại trụ sở Tổng cục I chuyên điều hành các chiến dịch của tình báo đối ngoại KGB. Sheymov trở thành nhân viên của bộ phận liên lạc, chuyên theo dõi thông tin truyền về từ các điệp viên của KGB trên khắp thế giới.
Một trong những nhiệm vụ chính của Sheymov chính là tổng hợp báo cáo cho các ủy viên Bộ chính trị, nhờ đó anh ta biết được tất cả những chiến dịch bí mật của KGB trên khắp thế giới. Đáng chú ý trong đó có những chiến dịch nhằm vô hiệu hóa những phần tử phản bội, đào thoát nguy hiểm sang phương Tây.
Tự chuyển hóa
Năm 1976, Sheymov (khi đó mới 30 tuổi) được giao nhiệm vụ chuyên về an ninh thông tin – trong đó có cả việc giải mã và phản gián. Trên cương vị sĩ quan đảm trách nhiệm vụ đặc biệt của KGB, anh ta tham gia giải quyết nhiều vấn đề rất tế nhị.
Kẻ phản bội gây thiệt hại lớn nhất trong lịch sử KGB - Ảnh 1.
Tòa nhà từng là trụ sở Tổng cục 8 của KGB, nơi Sheymov từng làm việc.
Bước ngoặt trong cuộc đời Sheymov bắt đầu từ năm 1979, khi anh ta tỏ ra thất vọng về công việc tại KGB, tiếp đó là những quan điểm bất mãn với chế độ. Trước đó một năm, Sheymov biết được thông tin của cơ quan tình báo Xô Viết tổ chức theo dõi chặt chẽ giáo hoàng John Paul II, vốn là một công dân của quốc gia thuộc phe XHCN (Ba Lan) lần đầu tiên được bầu làm giáo hoàng. Anh ta cho rằng, đây là bước đi đầu tiên của KGB để chuẩn bị cho việc ám sát John Paul II.
Một năm rưỡi sau, giáo hoàng quả thật đã trở thành nạn nhân của một vụ ám sát. Ngày 13-5-1981, Giáo hoàng John Paul II bị bắn ngay tại quảng trường thánh Peter ở Vatican bởi Mehmet Ali Agca, một thành viên của tổ chức cực hữu “Grey Wolves” của Thổ Nhĩ Kỳ.
Phương Tây ban đầu đã đổ cho Cơ quan tình báo Bulgaria đứng sau âm mưu này. Mãi về sau vào năm 2005, Ali Agca mới thừa nhận một vài hồng y giáo chủ của Vatican là chủ mưu của vụ ám sát. Trong khi từ trước đó, KGB vẫn bị cáo buộc có dính líu tới kế hoạch trên.
Chuyến đi công tác nước ngoài đầu tiên của Sheymov diễn ra vào đầu năm 1980. Với cương vị là người nắm được nhiều bí mật quan trọng, anh ta theo nguyên tắc vẫn có người hộ tống và giám sát. Tuy nhiên, Sheymov vẫn tìm cách lẻn được vào đại sứ quán Mỹ, nói trực tiếp với bảo vệ về việc muốn nói chuyện trực tiếp với đại diện của tình báo Mỹ. Yêu cầu trên nhanh chóng được chấp thuận.
“Tôi nói với tay đại diện rằng tôi đang phục vụ tại bộ phận nào của KGB. Tôi có thể giúp đỡ họ nếu như họ chịu giúp tôi. Tôi cùng gia đình cần rời khỏi Liên Xô để định cư tại phương Tây” – Sheymov đã kể như vậy trong một bài phỏng vấn.
Để làm rõ Sheymov là người của KGB, người Mỹ đã yêu cầu anh ta chụp ảnh một số tài liệu bí mật nhất có thể tiếp cận. Sau khi hoàn thành yêu cầu trên, Sheymov được nhận mật danh là Sapphire. Hai bên cũng thỏa thuận về cuộc gặp gỡ tiếp theo vào giữa tháng 4-1980 tại một công viên ở Moscow. Phía Mỹ khẳng định sẵn sàng giúp đưa gia đình Sheymov rời khỏi Liên Xô và định cư tại Mỹ.
Một tháng sau, chính xác vào ngày 16-5-1980, thiếu tá Sheymov được xác định đã mất tích cùng với cô vợ và đứa con gái 5 tuổi của mình. Căn hộ của họ không thấy mất mát gì, còn một số bằng chứng khác tìm được cho thấy viên thiếu tá cùng gia đình có vẻ như đã chết.
Theo dấu vết giả
Người Mỹ đã suy tính đủ mọi cách để KGB nghĩ rằng, Sheymov đơn giản là đã chết. Tên phản bội đã từ chối không tiết lộ chi tiết về cách trốn khỏi Liên Xô cùng với gia đình. Tuy nhiên, có hai giả thuyết cơ bản được đưa ra.
Theo giả thuyết đầu tiên, gia đình Sheymov được bí mật đưa vào đại sứ quán Mỹ tại Moscow. Tại đó, viên thiếu tá được hóa trang thành một phi công và đưa tới sân bay. Tại đây cũng chuyển đến một kiện hàng ngoại giao lớn không phải kiểm tra, trong đó bố trí nơi ẩn náu của vợ con Sheymov.
Kẻ phản bội gây thiệt hại lớn nhất trong lịch sử KGB - Ảnh 2.
Tòa nhà đại sứ quán Mỹ tại Moscow.
Còn giả thuyết thứ hai, theo như tờ Kommersant, viên thiếu tá cùng người thân được đưa lên hai chuyến tàu khác nhau để tới một thành phố xa xôi. Từ đây, Sheymov trốn trong ngăn để hành lý, còn cô vợ giả làm bạn gái của tay tài xế. Họ vượt qua biên giới Liên Xô tại khu vực dãy núi Carpathian, trước khi được đưa tới Mỹ. Một trong không nhiều đồ vật được Thiếu tá Sheymov mang ra nước ngoài chính là giấy chứng minh sĩ quan KGB số 04035.
Điều đáng ngạc nhiên là ban lãnh đạo KGB phải 3 năm sau mới nhận được thông tin về khả năng chạy trốn của Sheymov sang Mỹ, và điều này chỉ chính thức được xác nhận vào năm 1988. 5 năm đầu tiên sau khi biến mất, gia đình Sheymov chỉ được coi là bị mất tích, cụ thể là đã bị giết. Nguyên nhân là do một vài tình huống trùng hợp đáng ngạc nhiên.
Vấn đề là chỉ nửa năm sau vụ mất tích trên, tại nhà ga tàu điện ngầm Zdanovskaya, các nhân viên cảnh sát khu vực này đã có vụ xích mích, đánh đập gần chết thiếu tá Viatreslav Afanasev, phó chánh văn phòng của KGB.
Đến khi biết nạn nhân là một sĩ quan mật vụ cao cấp, viên chỉ huy nhóm cảnh sát này đã quyết định phải xóa mọi dấu vết. Ông ta chỉ đạo mang Afanasev (khi đó đang trong tình trạng thập tử nhất sinh) đem bỏ tại ngôi làng Pekhorka ở ngoại ô Moscow, là nơi có nhiều nhà nghỉ của các nhân viên KGB. Nạn nhân đã được những người tình cờ đi qua bắt gặp, đưa vào viện nhưng đã không tỉnh và qua đời tại đây.
Vụ việc này đã gây ra nhiều xích mích giữa các quan chức hàng đầu của KGB và Bộ Nội vụ Liên Xô. Đến năm 1981, chính các nhân viên cảnh sát từng đánh đập Afanasev không hiểu vì lý do gì lại tự nhận đã thanh toán cả gia đình của Sheymov.
1 triệu USD để phản bội Tổ quốc
CIA bắt đầu khai thác Sheymov ngay khi anh ta vừa đặt chân tới Mỹ. Nhờ sự giúp đỡ của tên phản bội, người Mỹ đã lắp đặt thành công một thiết bị chặn bắt thông tin qua đường dây liên lạc bí mật ở ngoại ô Moscow. Bằng cách này, việc liên lạc giữa KGB với các chi nhánh ở nước ngoài trên thực tế đã nằm dưới khả năng giám sát của CIA trong suốt vài năm liền.
Mãi tới năm 1985, các chuyên gia an ninh Xôviết mới phát hiện ra được thiết bị tai hại này. Cũng trong năm này, Victor Sheymov chính thức trở thành công dân Mỹ, đồng thời vẫn tiếp tục hợp tác với Cơ quan An ninh quốc gia Mỹ (NSA).
Trong suốt nhiều năm, Sheymov đã giúp người Mỹ xây dựng các phương pháp giải mã những thông điệp mật của Liên Xô, chia sẻ với CIA dữ liệu về “mạng lưới mật mã toàn cầu của KGB” và nhiều bí mật quan trọng khác. Sheymov còn tiết lộ với phía Mỹ về việc có 2 nhân viên Bộ Ngoại giao Mỹ và ít nhất một nhân viên CIA đang làm việc cho Liên Xô, cũng như về chiến dịch nghe trộm đại sứ quán Mỹ tại Moscow của KGB. Kết quả của quá trình hợp tác hiệu quả này là một tấm huy chương vì công lao đóng góp cho an ninh quốc gia của CIA.
Tuy nhiên đến năm 1991, giữa cựu nhân viên tình báo Nga và cơ quan tình báo Mỹ bất ngờ nảy sinh xung đột, khi CIA từ chối chi trả khoản tiền một triệu USD cho việc “chữa trị và dịch vụ y tế suốt đời” như đã hứa. Thay vào đó, tên phản bội chỉ được nhận gần 200 ngàn. Kết quả là Sheymov chuyển sang làm kinh doanh riêng, còn việc kiện cáo của ông ta với CIA sau đó đã kéo dài trong suốt 8 năm.
Có một chi tiết thú vị là trong lần nộp đơn kiện tiếp theo vào năm 1999, cựu thiếu tá KGB đã thuê một luật sư đặc biệt là Robert James Woolsey Jr, từng là giám đốc của CIA trong giai đoạn 1993-1995. Nhờ đó, hai bên đã đạt được thỏa thuận tại tòa án và Sheymov cuối cùng cũng nhận được tiền bồi thường. Số tiền cụ thể không được tiết lộ nhưng Sheymov vẫn tỏ ra không hài lòng.
Dù vậy, ông ta không còn tiếp tục kiện CIA nữa. Cũng trong năm 1999, Sheymov cùng hợp tác với Woolsey thành lập ra công ty Invicta Networks, chuyên về thiết kế các hệ thống bảo mật máy tính. Một vài dự án của công ty này được các chuyên gia đánh giá là mang tính cách mạng trong lĩnh vực trên.
Còn người Mỹ vẫn đánh giá trường hợp của Sheymov là chiến dịch đào thoát thành công đầu tiên, đồng thời cũng là một trong những phi vụ quan trọng nhất trong chiến tranh lạnh. Ngày 6-12-2019, cựu thiếu tá của KGB Victor Sheymov đã qua đời ở tuổi 73 tại nhà riêng ở thành phố Vienna (bang Virginia) vì chứng bệnh phổi.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

SỰ THẬT ĐAU ĐỚN

Ông ấy chỉ là chuyên gia bóng đá, chứ không phải là một nhà tâm lý hay xã hội học. Nhưng ông ấy đã nhận xét chuẩn xác đến kinh ngạc về tâm tính của cả một dân tộc về phẩm chất và nhận thức của xã hội mà ông đang tận tâm cống hiến.
Ông chỉ cần thua một vài trận, ông sẽ bị sỉ nhục và có thể gặp những lời đe doạ. Nhiệm vụ của ông chỉ là những chiến thắng chứ không phải là một nền bóng đá mà nó có thể có tương lai thế nào. Ông cứ nhìn vào cách mà xã hội này ăn mừng sau mỗi trận thắng thì hiểu tâm thức đó. Họ sẽ đặt cả châu Á hay thế giới dưới chân, mọi đội thua cuộc đều là những kẻ không ra gì hoặc quá kém cỏi, dốt nát, bị chế giễu, hạ nhục. Khi thua đội khác họ quay ra đổ lỗi cho đủ thứ, hoặc hùng hổ truy bức những người mà họ muốn gán ngay cho là thù địch, bọn hạ lưu.
Họ không yêu bóng đá, họ thực ra cũng chẳng yêu chiến thắng của bóng đá. Ông thử nhìn vào các sự kiện của đời sống xã hội này xem họ hung ác tới cỡ nào khi ăn chặn, bòn rút từng đồng cắc của người nghèo, người tàn tật, người già, những người gặp thảm hoạ, học sinh và những đồng bạc xương máu của dân trong ngân khố quốc gia; những kẻ dùng chân tay đánh đập trẻ nhỏ, phụ nữ, những kẻ chỉ va chạm cũng xô xát rồi giết nhau, những kẻ rủ rê không đi nhậu hoặc nhậu say xong cũng tấn công triệt hạ những người gọi là bè bạn...ông thử nhìn xem, luật sư hay nhà báo còn vu đủ thứ tội ác kinh khủng nhất cho những người yếu thế, đòi treo xác lên tùng xẻo, đòi ném xuống hầm chông hay phi tiêu lên ngực thân xác một người già đã chết.
Tôi không thể kể hết được. Bóng đá và chiến thắng của một vài trận bóng đá chỉ là cái cớ để họ tìm đến những lạc thú tầm mọn của bản thân. Nếu vì tình yêu thực sự, ông có nhìn thấy sự chia sẻ và khoan hoà trong những lần đổ xuống đường theo kiểu điên cuồng phóng xe hay lột truồng bản thân ra trước bàn dân thiên hạ? Chuyện thưởng và chia chác phần thưởng, chuyện đưa chính trị (hình lãnh tụ cách mạng hoặc báo công) như một tính toán có chủ đích.
Ông đã nhận ra đúng vấn đề, đó là họ không yêu bóng đá, vì con người và thiên nhiên họ còn chẳng yêu, họ dẫm nát bất cứ thứ gì dưới chân và có thể giết bất cứ con gì để ăn. Họ cũng sẵn sàng lao vào chửi bới, mạt sát hay sỉ nhục người khác. Họ còn xả rác bừa bãi và đi trên đường coi đường cấm hoặc đèn tín hiệu chỉ là trang trí chứ không có tác dụng là một thứ luật pháp.
Nhưng mà thưa ông, đám người đó họ lại luôn nhân danh và tuyên ngôn về những lý tưởng siêu hình đẹp đẽ, tuyệt diệu, bình đẳng, bác ái và khoan dung...nhưng cái quan trọng nhất cần có giữa con người với nhau là tình yêu thì lại vắng bóng hoàn toàn.
Trái bóng không có nghĩa lý gì, khi trái tim họ đã hoàn toàn trống rỗng.
____________
Chu Mộng Long: TÔI ĐOÁN TRƯỚC: KHÔNG SỚM THÌ MUỘN,
CÓ NGÀY ÔNG CŨNG BỊ CHỬI
Ông Park nhận định, người Việt chỉ yêu chiến thắng chứ chưa chắc yêu bóng đá!
Một nhận định xuất săc! Khá khen ông hiểu người Việt hơn cả người Việt.
Không chỉ bóng đá đâu, ông Park ạ. Lĩnh vực nào cũng vậy, từ xung đột trong chiến tranh cho đến hòa bình xây dựng đất nước và vui chơi giải trí. Hễ có chiến thắng là người Việt say sưa yêu hết cỡ, đến mức xem đối thủ bị thua là thù địch để sỉ nhục. Tính nhị nguyên trong não trạng này thấm vào máu người Việt bởi họ không được giáo dục sự tôn trọng đối phương trước mọi cuộc thắng thua, thành bại.
Tuy nhiên, ông chưa hình dung hết vấn đề. Tôi tiên đoán đến lúc đội quân của ông thất bại, chính ông sẽ thành nạn nhân của tư duy nhị nguyên đó. Từ tôn vinh ông như một anh hùng, người ta sẽ biến ông thành kẻ tội đồ, những kẻ thành kính ông như "cha già" sẽ sỉ nhục ông như tên "giặc già" làm hại cả nền bóng đá vinh quang và yêu quý của họ.
Kẻ nào tôn vinh ông cuồng nhiệt nhất, kẻ đó sẽ chửi ông nặng nề và tục tĩu nhất.
Dân Việt tôi nó thế! Để rồi xem. Bạn nào muốn chửi tôi thì hãy cố kiềm chế, chờ đến cái ngày có kết quả đó rồi chửi tôi cùng với ông Park luôn một thể. He he...

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tổng thống Putin đã lên kế hoạch rời Kremlin

Ngày đọc thông điệp liên bang 2020 của Tổng thống Putin đã bất ngờ trở thành một trong những ngày đáng nhớ nhất lịch sử chính trị nước Nga. 

>>Chân dung người được ông Putin “chọn mặt gửi vàng” cho chức tân thủ tướng Nga 
>>Ông Putin chỉ định thủ tướng mới thay ông Medvedev 
>>Thủ tướng Nga Medvedev từ chức

Địa chấn chính trị Nga: Tổng thống Putin đã lên kế hoạch rời Kremlin - 1
Nhấn để phóng to ảnh
Tổng thống Nga Putin và Thủ tướng Medvedev. Ảnh: Sputnik
Ngày 15/1, chính phủ Nga từ chức. Dmitry Medvedev rời khỏi vị trí Thủ tướng. Bản thân Tổng thống Nga Vladimir Putin cũng xác nhận ông sẽ rời khỏi vị trí Tổng thống vào cuối nhiệm kỳ hiện nay của ông, và Mikhail Mishustin sẽ trở thành Thủ tướng mới của Nga.
Vào buổi sáng ngày 15/1, ông Mishustin vẫn còn chưa được biết đến ở ngoài nước Nga, tới mức ông không có trang tiểu sử bằng tiếng Anh trên Wikipedia và hồ sơ của ông ở trong nước cũng khá ít ỏi, dường như nằm ngoài thế giới chính trị và quản lý kinh tế.
Nhưng cũng không nghi ngờ gì việc ông Mishustin là một nhà quản lý hiệu quả. Với tư cách là người đứng đầu Cơ quan thuế của Nga, ông đã có một thành công khá lớn. Doanh thu tăng 20% dưới sự giám sát của ông bất chấp bản thân gánh nặng thuế quan chỉ tăng 2%. Quả thực, mới chỉ năm 2019, Financial Times còn mô tả ông là “người thuế của tương lai” khi nói về vai trò của ông trong việc tái thiết hệ thống thu thế của Nga trở thành một trong những hệ thống hiệu quả và tiên tiến nhất thế giới.
Là một người Muscovite, Mishustin cũng giống như chính ông Putin, rất thích chơi hockey, được mô tả là “thành phần chính trị ít được biết đến ở Nga... một công chức hoàn thành công việc của mình”.
Đây cũng là những gì mà người ta mô tả ông Putin năm 1999.
Lời chào tạm biệt
Ngày 15/1, Tổng thống Putin đã đặt ra lộ trình để rời khỏi điện Kremlin, bắt đầu quá trình chuyển giao quyền lực. Ông sẽ phục vụ đến hết nhiệm kỳ hiện nay, kết thúc vào năm 2024 hoặc thậm chí có thể sớm hơn. Ông có ý định xóa bỏ hệ thống Tổng thống nắm quyền - điều đã cho phép ông nắm nhiều quyền lực ở vị trí này.
Ông Putin muốn gia tăng quyền lực cho Quốc hội, đặc biệt là Thủ tướng trong việc điều hành đất nước. Ông cũng muốn tăng cường vai trò của Hội đồng Nhà nước.
Ông Putin có thể sẽ đóng vai trò như “chính khách cao niên” trong Hội đồng Nhà nước sau khi rời khỏi văn phòng Tổng thống. Hội đồng Nhà nước sẽ bao gồm những người đứng đầu các vùng của Nga, các thành viên trong chính quyền Tổng thống và thực hiện vai trò cố vấn.
Để đạt được những mục tiêu này, ông Putin muốn giảm bớt quyền lực của Tổng thống và đưa ra hạn chế chỉ 2 nhiệm kỳ. Điều này có nghĩa là Tổng thống tương lai sẽ chỉ có tối đa 12 năm ở điện Kremlin. Viễn cảnh xa hơn là sự cân bằng, với quyền lực tổng thống suy yếu đi và các nhánh khác của chính phủ được tăng thêm.
Không một sai lầm, Mục tiêu của ông Putin là bảo hệ hệ thống mà ông đã thừa hưởng từ Yeltsin và sau đó thay đổi nó. Với tất cả những khuyết điểm, sau “ca sinh khó”, nó đã cho người Nga tự do lớn nhất và thịnh vượng nhất mà họ từng biết đến, ngay cả khi vẫn còn nhiều việc phải làm trong việc phân chia các thành tựu kinh tế một cách công bằng hơn.
Đi ngược với tiền lệ?
Vị trí của ông Putin trong lịch sử nước Nga cũng tương tự như Franklin Delano Roosevelt ở nước Mỹ - Tổng thống duy nhất phục vụ 4 nhiệm kỳ, người đã thay đổi đất nước sau thảm họa kinh tế và xã hội (trường hợp của nước Nga là sự sụp đổ của Liên bang Xô viết và thảm họa những năm 1990). Điều này cũng phù hợp với những gì mà giới chính khách ở Moscow thường nói: Putin muốn để lại tiếng tốt trong lịch sử, điều mà không nhiều nhà lãnh đạo của Nga có được.
Một gợi ý đáng kể khác là các Tổng thống trong tương lai của Nga sẽ phải sống ở Nga 25 năm liên tiếp trước khi cầm quyền và chưa bao giờ có hộ chiếu nước ngoài hoặc giấy phép cư trú nước ngoài. Điều này sẽ ngăn chặn khá nhiều thành viên đối lập thân phương Tây tranh cử.
Điều thú vị là nếu quy định này từng tồn tại năm 2000, chính bản thân ông Putin cũng sẽ không thể trở thành Tổng thống Nga. Ông từng sống ở Đức giai đoạn 1985-1990, mặc dù là vì nhiệm vụ của nhà nước.
Những đề xuất sửa đổi Hiến Pháp nhiều khả năng sẽ trải qua cuộc trưng cầu ý dân để đảm bảo có sự nhất trí rộng rãi. Thậm chí những đề xuất sửa đổi này còn phải được Duma quốc gia (hạ viện) thông qua. Dư luận cho rằng cuộc bỏ phiếu có thể được tiến hành vào tháng 9/2020.
Về phía Medvedev, ông không bị gạt sang một bên. Thay vào đó, người từng đảm nhiệm vị trí Tổng thống Nga này sẽ được chuyển sang vai trò “bán nghi thức”, nhưng dẫu sao cũng vẫn kết thúc 12 năm “cỗ xe song mã” mà ông quản lý nước Nga cùng với Putin.
Khi họ bắt tay và Medvedev rời khỏi Kremlin trong lần cuối cùng với tư cách Thủ tướng, Tổng thống Putin nói với ông rằng “không phải mọi thứ đều hiệu quả nhưng sẽ không bao giờ có chuyện mọi thứ đều tốt”.
Hơn nữa, ông Putin hy vọng “mọi thứ đều ổn” cho sự chuyển giao quyền lực ở Nga, quá trình giờ mới chỉ bắt đầu./.
Theo Hoàng Phạm/

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Cuộc đời một thần đồng bị nghiền nát dưới bánh xe số phận


Không ai trên đời lại không hi vọng những người con của mình là người kiệt xuất, nhưng liệu số phận của những thần đồng ấy có thật sự hạnh phúc?
Không có gì trên đời áp lực bằng kỳ vọng, áp lực ấy đè nặng lên mỗi người chúng ta, những ước vọng, mong muốn thôi thúc họ vươn lên, vươn lên mãi, gánh trên vai niềm tin của những người thương yêu, của những đứa con thơ, của một gia đình nhỏ, của những gì thân thương. Áp lực, kỳ vọng và trách nhiệm làm nên một con người trưởng thành.
Cuoc doi mot than dong bi nghien nat duoi banh xe so phan hinh anh 1 sach_Banh_xe_so_phan_2.jpg
Sách Bánh xe số phận.
Nhưng đối với những đứa trẻ được ông trời trao tặng tư duy thiên phú, gánh trên vai không chỉ là sự kỳ vọng của những người thương yêu mà còn của vô số những người khác, của trường học, của quê hương, của những người tự trao cho họ phải có trách nhiệm dìu dắt những đứa trẻ ấy trở thành một người vĩ đại; chuyện gì xảy ra đối với những thần đồng như thế?
Không phải đến tận bây giờ chúng ta mới quan tâm và tìm hiểu về số phận của những đứa trẻ bị “chín ép” ấy, ở Bánh xe số phận của Hermann Hesse ra đời cách đây hơn 100 năm, số phận của một thần đồng với tất cả những điều tuyệt vời và bi kịch của cuộc đời cũng đã được khắc họa.
Nhân vật trung tâm của cuốn tiểu thuyết là Hans Giebenrath, một cậu bé xuất thân không có gì đặc biệt ở một vùng không có gì đặc biệt tên là Rừng Đen với những thiên phú của một thần đồng, và cũng mang trong mình những bi kịch của những thần đồng.
Trưởng thành trong sự quan tâm đặc biệt từ những người thầy, mục sư, gia đình và cả cộng đồng, Hans Giebenrath gánh trên vai trách nhiệm là thí sinh duy nhất của Rừng Đen tham gia “kỳ thi Quốc gia”, nơi nhà nước tuyển chọn ra những thí sinh giỏi nhất để được hưởng một nền giáo dục miễn phí phục vụ cho đất nước sau này.
Đây cũng là con đường duy nhất để trở thành một người vĩ đại, khi mà học phí học trung học và đại học vượt quá khả năng của bất cứ người dân bình thường nào.
Để đạt được điều ấy, Hans Giebenrath phải từ bỏ đi những thú vui của tuổi trẻ, thời thiếu niên bên những khu rừng, những người bạn và những trò chơi con trẻ. Thiếu niên của cậu là những giờ học đến đêm, những môn tiếng Hy Lạp, Latin, Do Thái cổ, toán học… những môn học được dùng để thi trong “Kỳ thi Quốc gia” vào chủng viện Cistercian Maulbronn và được học tại đây trong những năm tiếp theo.
Cuoc doi mot than dong bi nghien nat duoi banh xe so phan hinh anh 2 Hermann_Hesse_2.jpg
Tác giả Hermann Hesse.
Cả cuộc đời của Hans Giebenrath được dùng để học. Học với cậu không phải là một sự ép buộc, tìm kiếm tri thức mà với cậu chính là đam mê và vươn lên để trở thành người dẫn đầu, đấy mới là động lực của mọi hành động.
Phải chăng đấy chính là điểm chung của mọi thần đồng, cũng chính là bi kịch của mọi thần đồng. Con người ta chỉ sống đúng nghĩa là khi được làm những gì mình muốn, là sống chứ không phải là để vươn lên đứng đầu và sống vì kỳ vọng của những người khác.
Việc bị cuốn vào quỹ đạo của chàng thi sĩ Hermann Heilner nổi loạn và phóng túng không phải là cuộc đời mà cậu mong muốn. Đó là một tình bạn nguy hiểm mà ngay từ đầu cậu bị cuốn theo bởi sự tươi mới của người bạn so với sự khô khan của kinh viện.
Tiếng Hy Lạp cổ, tiếng Do Thái cổ, tiếng Latin, toán học và những điều khác nữa cũng không phải là cuộc đời của cậu. Lúc nào cũng muốn vươn lên hàng đầu, muốn vượt qua tất cả những kỳ thi, vượt qua những người bạn đồng trang lứa không phải là một cuộc đời của cậu.
Sự si mê, nụ hôn đầu đời, những buổi hẹn hò lúc tối muộn trời đông với một mối tình với một cô gái không thực sự yêu cậu cũng không phải là cuộc đời của cậu.
Việc lao động chân tay tại một xưởng cơ khí, ngày ngày rũa những thanh kim loại, làm việc đến mệt nhoài và quan hệ với những người có lối sống khác hoàn toàn với lối sống trước đó của Hans Giebenrath cũng không phải là cuộc đời của cậu.
Không điều gì trong những thứ cậu làm, cậu sống, cậu thực hiện và suy nghĩ là những gì cậu muốn, chúng đều là những gì mà người khác tác động, là số phận đưa đẩy đến Hans.
Tất cả những điều ấy đều bắt nguồn từ chính áp lực mà những người xung quanh đè nặng lên đôi vai của Hans Giebenrath, từng chút một khiến cậu theo một cuộc sống mà tất cả kỳ vọng để rồi đánh mất chính mình.
Gánh trên vai trách nhiệm quá lớn lao khiến những cơn đau đầu đến. Và áp lực học tập, khi không còn động lực của hi vọng dẫn đầu chống đỡ, đã kéo sụp con người ấy. Để rồi sau đó là những cơn mộng mị trong lớp học, thả hồn vào những miền xa lạ trong sách vở. Đó là lúc cậu trốn chạy cuộc sống, trốn chạy những gì đang diễn ra không thể theo nguyện ước.
Đến khi cậu chết, cái chết mà cậu đã luôn nghĩ đến trong nhiều tháng cuối cùng của cuộc đời, khi lưỡi hái của thần chết và cái lạnh giá của mùa đông đưa cậu đi vào hư vô, không biết tất cả những người đã từng bước đẩy cậu đến cái chết kia, ai thương xót cậu thật lòng?
Được xem là cuốn hồi ký của chính nhà văn Hermann Hesse về những năm tháng đầu tiên của cuộc đời, Bánh xe số phận chính là một vở bi kịch, mà ở đó nhiều cuộc đời của những thần đồng bị số phận vùi lấp trong áp lực, quá ít trong số đó có thể thực sự nổi tiếng và ghi dấu vào lịch sử. Bản sách được dịch giả Phạm Đức Hùng chuyển ngữ từ nguyên tác tiếng Đức.
Hermann Hesse (2/7/1877-9/8/1962) là nhà thơ, nhà văn và họa sĩ vĩ đại người Đức. Năm 1891 ông vào Trường Thần học Tin lành ở Maulbronn (Đức) nhưng đã trốn khỏi đây sau vài tháng nhập học. Chính ở trong trường Thần học Maulbronn, cá tính chống đối của ông đối với nền giáo dục kinh viện cũng như sự hà khắc trong học tập đã được bộc lộ. Người ta tìm thấy Hesse lang thang trên cánh đồng một ngày sau khi ông trốn khỏi Maulbron, tiếp theo đó là căn bệnh trầm cảm và ý định tự tử trong suốt quãng thời gian tiếp theo…
Năm 1946, Hermann Hesse được trao tặng hai giải thưởng danh giá là Goethe và Nobel Văn chương.
Nguyễn Linh / Zing

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không lý được thì cứ cùn thôi



Sau bao nhiêu ngày chạy theo bọn “phản động” sửa kịch bản cho hợp lý, kịch bản mới nhất của Bộ công an không những không khớp mà lại còn khẳng định chúng tao bắn không cần lệnh, tạo cơ hội cho bọn “chống đối” chửi nhiều hơn. Bây giờ chẳng lẽ lại sửa tiếp, sửa thế sửa đến bao giờ, vì cái “sự thật” ấy nó xây dựng sự bức xúc của công luận. Thế là các đồng chí ấy chơi cùn luôn, đổ hết tội cho bọn phản động, cho tổ chức nước ngoài, cho người dân nhận tiền tài trợ.
Đây cũng không phải lần đầu bọn “thế lực thù địch” bị vu khống. Truyền thống cùn, coi dân là những con cừu chăn dắt có từ bao nhiêu năm nay. Dân đi biểu tình chống Trung Quốc, dân yêu cầu xử lý Formosa xả thải chết biển, dân phản đối chặt cây xanh, dân bức xúc trước sự lạm quyền... dưới sự tuyên truyền đều vì nhận tiền của nước ngoài hoặc bị kích động. Họ tự biến những người dân muốn đóng góp xây dựng đất nước trở thành kẻ thù của họ, nhưng lại cho đó là đã giải quyết được vấn đề.
Chết không đối chứng, người bị bắt như cá nằm trên thớt, ngày hôm nay lại một lần nữa, họ biến những người nông dân mất đất thành những phần tử khủng bố, nhận tiền thế lực thù địch dù cả gia đình đang là những đảng viên trung kiên. Đến lựu đạn còn gắp được bỏ tay người nữa là mấy tờ giấy thu chi được cho là của Hội đồng thuận Đồng Tâm.
Cho dù Bộ công an có sửa kịch bản thế nào thì rõ ràng là những gì trước đó hệ thống truyền thông, từ VTV, các KOLs nổi tiếng, báo chí nhà nước cho đến dư luận viên tung ra đều đã lật mặt họ. Và những câu trả lời của họ sau này cũng là những cái tát thẳng vào mặt những thành phần kia. Khi biết nói lý không được nữa, chúng điên cuồng chửi rủa tục tĩu hòng cả vú lấp miệng em. Nhưng điều này chỉ càng làm cho người ta nhận ra bộ mặt của chế độ, những thành phần trung lập không còn có thể trung lập và những người còn hy vọng vào đảng cũng tắt luôn niềm tin.
Cùn, anh có thể không phải trả giá cho những tội lỗi hiện tại, nhưng anh sẽ phải lãnh nhận hậu quả nặng nề hơn trong tương lai.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2020

ĐỒNG BÀO!


.
Tham gia giao thông, gặp những người bất chấp luật lệ, không tôn trọng người khác, ngán ngẩm, nhưng đó là đồng bào mình; Tham gia làm ăn gặp nhiều người khôn lỏi, chỉ tham lợi cho họ, buồn vì thua thiệt, nhưng đó là đồng bào mình; Sống với đồng bào mình, không tránh khỏi gặp cả những người thiếu đạo đức và vô văn hóa... nhưng đó là đồng bào mình. Sống với đồng bào mình lắm khi phải chấp nhận cả những thiệt thòi, xót xa, hổ thẹn đến mức tưởng như không thể chịu đựng được, nhưng vẫn hạnh phúc hơn sống phè phỡn, xa hoa, chia chác với lũ ngoại bang, ăn trên xương máu đồng bào.
Phần nhận xét hiển thị trên trang