Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Lý Quang Diệu



Tối thứ bảy, mình nằm trong nhà, đọc một cuốn sách của G. Allison, R.D.Blackwill, A. Wyne viết về Lý Quang Diệu, thoảng trong đêm, mùi dạ hương dìu dịu từ cửa sổ bay vào, át đi mùi ẩm mốc của đất, của lá mục trong vườn. Đêm, hoá ra cũng có vẻ đẹp riêng của nó.

Kể chuyện về việc đọc sách về một chính khách ở đây nghe có vẻ to tát quá. Nhưng thực ra cũng đáng để chỉ ra những điều mình thích và chia sẻ ở cuốn sách này.

Bỏ qua những vấn đề ông Lý Quang Diệu bàn về Trung Quốc, Hoa Kỳ và thế giới, trong một chương khác, trước câu hỏi "Một nhà lãnh đạo cần phải phản ứng thế nào trước công luận?", ông đã nói:


"Tôi học cách tảng lờ những ý kiến chỉ trích và lời khuyên của các chuyên gia và những người có vẻ là chuyên gia... Điều mà thế giới phương Tây không hiểu là cuối cùng, tôi không lo lắng chuyện người ta đánh giá tôi thế nào, tôi lo lắng về sự đánh giá của người dân do tôi quản trị đưa ra với tôi kia.

Tôi không tiếp nhận bất kỳ điều gì một cách quá nghiêm trọng. Nếu tôi làm như vậy tôi sẽ phát ốm ngay. Người ta sẽ nói về bạn với rất nhiều chuyện ngớ ngẩn. Nếu bạn tiếp nhận những chuyện này quá nghiêm túc thì bạn sẽ phát điên mất.

Con người phải biết vượt qua cám dỗ của các phương tiện truyền thông thời sự chuyên lấy lòng người ta. Đừng bao giờ bận tâm với các phương tiện truyền thông thời sự nói. (?!)
...
Ý tưởng của tôi về một chính phủ của dân là bạn không phải lúc nào cũng phải vì dân khi bạn thực hiện quyền quản trị. Có những lúc bạn phải không thuộc về nhân dân. Nhưng đến cuối nhiệm kỳ của mình, bạn cần mang lại những lợi ích lớn để nhân dân nhận ra những gì bạn mang lại là cần thiết và tiếp tục bỏ phiếu cho bạn.
...
Tôi không bao giờ quá lo ngại hoặc bị ám ảnh bởi những cuộc thăm dò dư luận hoặc lấy ý kiến cử tri. Tôi nghĩ một nhà lãnh đạo như vậy là một nhà lãnh đạo kém. Nếu bạn bận tâm về chuyện xếp hạng của bạn lên hay xuống, khi đó bạn không còn là một nhà lãnh đạo nữa... Nếu chẳng có ai sợ tôi thì tôi vô nghĩa..."

Trong một câu hỏi khác, "Sự cân bằng giữa luật pháp và trật tự là gì?", ông nói:

"Cái ngày ông Mikhail Gorbachev nói với quần chúng tại Moscow: không việc gì phải sợ KGB, tôi đã hít một hơi thật sâu. Con người này là một thiên tài thực sự, tôi nói. Ông ấy ngồi trên đỉnh một cỗ máy khủng bố và tuyên bố: không có gì phải sợ. Chắc chắn ông ấy phải có một kế hoạch dân chủ hoá rất ghê gớm. Cho tới khi tôi gặp ông ấy, và tôi thấy ông ấy hoàn toàn lúng túng trước những gì đang xảy ra quanh mình. Ông ấy đã nhảy xuống phần rất sâu của bể nước mà không hề biết cách bơi.

Tôi hiểu Đặng Tiểu Bình khi ông ấy nói, nếu phải bắn, hãy bắn ngay... Bởi vì nhiều khả năng Trung Quốc sẽ đại loạn trong 100 năm tới. Đặng hiểu, ông ấy thả lỏng dần dần. Không có Đặng, Trung Quốc đã vỡ tan.
...
Trong một xã hội ổn định và vững chắc, luật pháp thường là tiền thân cho trật tự. Nhưng thực tiễn nhọc nhằn của công tác duy trì hoà bình giữa người với người, giữa chính quyền với cá nhân có thể được miêu tả chính xác hơn, nếu, cụm từ đó được thay đổi thành "trật tự và luật pháp". Vì không có trật tự thì luật pháp không thể phát huy...

Và khi không kiểm soát nổi tình hình mất trật tự ngày càng tăng và công khai thách thức chính quyền thì khi đó, những quy định mạnh mẽ phải được hình thành để duy trì trật tự sao cho luật pháp có thể tiếp tục quản lý các mối quan hệ con người... Chính quyền giỏi không lệ thuộc vào việc có thiếu vắng những sức mạnh này hay không. Điều đó phụ thuộc vào việc sử dụng sức mạnh ấy một cách khôn ngoan, đúng đắn và có sự phân biệt bởi những đại diện cho nhân dân bầu ra và trả lời trước nhân dân".

Lý Quang Diệu được đánh giá là một chính khách đặc biệt, độc nhất vô nhị trong nửa thế kỷ qua. Từ chỗ tiếp quản một thành bang nghèo nàn, tham nhũng, ông đã xây dựng lên một quốc gia hiện đại lớn mạnh với thu nhập của người dân cao hơn cả phần lớn người dân Mỹ. Ông cũng là một chính khách được cả một thế hệ các nhà lãnh đạo Mỹ, Trung Quốc "săn lùng" và thường xuyên tham khảo ý kiến.

Cuối cùng, trong một ý kiến của ông mà mình chú ý. Đó là với câu hỏi, Lịch sử đóng vai trò gì trong tư duy và lập chính sách mang tính chiến lược?

Mình chỉ trích một đoạn trong đó ông có nhắc đến chiến tranh Việt Nam:

"Trong chiến tranh Việt Nam, người Mỹ thấy rằng sự thiếu hiểu biết đủ sâu của họ về lịch sử dân tộc và đất nước là một bất lợi nghiêm trọng. Các trường đại học Mỹ như Yale, Cornell, Stanford và những nhóm chuyên gia cố vấn như RAND Corporation nhanh chóng tập hợp những bộ óc hàng đầu thuộc những ngành tương đương nhau để phát triển kiến thức chuyên môn. Giá như họ làm điều này trước khi họ bị cuốn vào Chiến tranh Việt Nam thì có thể họ đã chọn cách không tham gia vào trận chiến ở Việt Nam mà là ở Campuchia". (!!!)

Còn rất nhiều điều hay ở cuốn sách này, nếu ai thấy hứng thú có thể tìm đọc.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Linh Nghiệm

Truyện ngắn “Linh Nghiệm” của nhà văn Trần Huy Quang đã từng đăng nhiều năm trứơc trên báo quốc nội và tức khắc, cả báo và nhà văn cùng bị kỷ luật.

Hinh là con trai thứ ba trong một gia đình nông dân, không nghèo nhưng cũng chẳng giàu có gì lắm. Cha anh ta có đỗ đạt, đã từng làm quan nhưng tính khí thất thường, lòng đầy ham hố nên quan trên không mặn mà gì nên đã bỏ quan, khi đi dạy học ở chốn kinh kỳ, khi ngồi bốc thuốc ở vùng sơn cước. Hinh thừa hưởng ở dòng họ và khí chất của vùng chôn rau cắt rốn cái nết cơ bản cần cho kẻ có hoài bão tham chính là tính đa mưu túc kế, lòng dạ thật không bao giờ lộ ra mặt, bạn bè cùng lứa không ai dám kết làm bằng hữu. Hinh sáng dạ, lại có chí, học đâu biết đó, hai mươi tuổi làm thơ chữ Hán, đọc Rút-xô, Mông-tét-ski-ơ…bằng nguyên bản, nhưng Hinh chán học, chỉ nhăm nhăm một dạ xuất ngoại. Đạo học không có đường tắt, mà lập thân bằng con đường học vấn thì mù mịt, xa vời quá. Bằng văn chương thì chỉ khi thế cùng lực tận, bất đắc dĩ mà thôi.
Hằng ngày Hinh sống như người nuốt phải quả chuỳ gai vào bụng, buốt nhói, nhăn nhó, bồn chồn, vừa ngồi đã đứng lên, mới ngủ đã vùng dậy, trán nhăn tối, mắt xa xăm. Như đang phải lòng một tiểu thư khuê các. Nhưng Hinh đâu phải là người dại dột, không bao giờ để phí chí khí, sức lực vào chuyện đàn bà. Vớ vẩn ! Chiếm mười trái tim đàn bà đâu có khó nhưng một trái tim nhân loại thì phải vượt trùng dương. Hinh ngước cái đầu mong đợi lên bầu trời, hoài vọng bóng dáng một con tàu, tìm kiếm một phép thần thông, mong đợi một dấu vết của cõi Thiên hoặc hơi hướng của miền Cực lạc để đưa về cho chúng sinh.
Tháng ngày như sợi chỉ căng mà lòng khao khát làm trai hải hồ, khắc khoải mong một phút được quỳ dưới chân bậc Chí Thánh và nói :"Ơn người. Người là nguồn ánh sáng dẫn dắt chúng con…Lũ chúng sinh con khao khát được gặp Người…"
Thế rồi, như sự linh nghiệm của lời nguyện cầu, một đêm giông tố bão bùng đất trời như trong cơn đau sinh nở, Hinh đã lên chín tầng Thánh địa để được gặp đấng Chí linh.
Bắt đầu là một ngọn nến, ánh lửa dịu ấm, toả một quầng sáng hình nón. Vầng sáng ấy toả hào quang, tia hào quang không thẳng mà có hình gấp khúc. Cuối cùng ở trung tâm vầng sáng ấy hiện ra khuôn mặt kiều diễm của một cô gái tóc vàng.
- Kính thưa…Hinh bàng hoàng thốt lên.
- Không phải ! – cô gái mỉm cười độ lượng – Tôi chỉ là sứ giả của đấng Lập đạo. Anh có lời thỉnh cầu gì gấp lắm không ? Người đang bận, việc hành đạo chỉ ở bước khởi đầu.
- Kính thưa, tôi là người của xứ Nhọc nhằn tăm tối…
- Thôi, anh không cần phải nói, chàng trai ạ, người xứ Nhọc nhằn có khát khao ánh sáng thì việc hành đạo mới càng được dễ dàng. Đây anh cầm lấy, theo Đạo thư này, anh sẽ tìm được chân lý.
Vị sứ giả trao cho Hinh Đạo thư quý giá ấy rồi nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi chỉ còn như một cái chấm chính giữa vầng hào quang rồi biến mất giữa bao la. Hai tay đỡ cuốn sách trước trán, Hinh vẫn quỳ và thành kính đặt lên đó một cái hôn, rồi anh run run dở ra đọc :
"Hãy đi về phía Nam theo con đường một bên là cây và một bên là nước, cuối con đường có quán bia hơi và thịt chó ; đừng nhìn vào chốn đam mê ấy và đi thật chậm. Dọc đường sẽ có người hỏi :"Có đi không ?" thì đừng đi. Đó cũng là người cần lao chứ không phải ma quỷ cám dỗ, nhưng phải đành từ chối. Đi tiếp, sẽ gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt đã là vườn hoa nhỏ. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm bước từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất để "tìm cái này". Cứ thế…chỉ cần một lúc sau,anh sẽ có được thiên hạ."
Hinh ấp cuốn Đạo thư vào ngực tức tưởi : "Trời ơi,bảo bối, bảo bối…". Hinh sung sướng hét toáng lên. Tiếng anh vang rất to trong đêm và lúc ấy Hinh mới biết mình vừa qua một giấc mơ. Nhưng trời ơi, tại sao những điều anh nung nấu trong tâm can bấy lâu nay lại được giải đáp trong mơ. Anh sung sướng và cảm động đến mức nước mắt giàn giụa. "Ôi chúng sinh nhọc nhằn và tăm tối của ta, bảo bối này sẽ soi sáng đường chúng ta đi…"
Sáng hôm sau, Hinh thành kính chuẩn bị lên đường. Quần áo tươm tất ,mũ miện đàng hoàng. Trước nhà anh có một đại lộ chính Nam, có lẽ đúng là con đường này nên anh dấn bước ra đi. Một bên cây và một bên nước, hay một bên rừng một bên biển. Anh cứ đi, qua vài đoạn phố nữa thì anh thấy mình đi đúng con đường men theo cái hồ. Và giữa phố có hàng bia hơi thịt chó mà vài lần anh cũng đã bị cuốn vào đó. Ôi sự linh nghiệm không sai một dấu phẩy. Đường phố trong veo, lui cui mấy chiếc xe đạp chở kẹo bánh, than tổ ong đi bỏ mối cho các hàng nước vỉa hè, lọc cọc đôi chiếc xích-lô cà tàng đi tìm khách. Vài cô gái điếm vật vờ.
- Có đi không ?
Một cô gái điếm rủ rê. Hinh nhớ đến giấc mơ mà thấy lạnh xương sống ; trong mơ cũng ba chữ ấy. Đến cuối phố, Hinh thấy một ki-ốt sách báo thật ; chủ quán vừa mở cửa. Tại sao có sự kỳ diệu thế này, khi tỉnh anh nào có biết chỗ này có một quán sách ? Đi tiếp gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt là vườn hoa nhỏ. Hinh liền rẽ trái, đi một đoạn qua các cửa hàng bách hoá đã thấy vườn hoa Mùa Xuân.
Kẻ hành đạo không chần chừ đắn đo, đi tới giữa vườn hoa, lòng ngây ngất hơi men, một nửa muốn bay lên, một nửa trì xuống. Mắt Hinh hoa lên, đâu Thiên Thần, đâu Địa Thánh, không biết con đang đứng giữa Địa đàng hay mặt đất. Rồi anh chợt tỉnh lại..."Tìm cái này" là tìm cái gì , anh không hiểu nhưng không dám nghi ngờ lời vàng ngọc của đấng Tiên tri. Vườn hoa nằm cạnh đại lộ, lúc này đang vắng hoa, chỉ có mấy ông già tập thể dục muộn, dăm chàng thanh niên đá bóng và một tốp học sinh cấp ba đi học sắp qua. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất… Hinh vừa cúi lom khom chăm chú tìm kiếm vừa lẩm nhẩm đọc. Anh như bị thôi miên, không biết mình đang tìm cái gì, nhưng anh cứ trung thành với lời chỉ gíáo, người cúi lom khom, mắt dán xuống đất và bước từng bước một chậm rãi.
Những người đang qua đường lấy làm lạ. Bắt đầu là nhóm học sinh cấp ba, mấy đứa con trai vốn hiếu kỳ đi đến và tự hỏi, không biết ông kia tìm cái gì nhỉ ? Chúng không thể tự giải đáp được.
- Anh ơi, anh tìm cái gì đấy ?
Hinh mải mê không hề nhìn lên, chỉ buột miệng trả lời :
- Tìm cái này.
Đối với chúng, câu trả lời ấy, làm ngứa ngáy chân tay. Nhất định cha này mất nhẫn, dây chuyền hay hạt xoàn gì đó thôi, chúng mình mà vớ được thì hay lắm.
Thế là cả bọn, cặp sách dồn lại một đống, nhảy vào cuộc tìm kiếm. Khi cả một đám người bò ra sục sạo tìm kiếm thì sự lạ càng tăng lên hàng chục lần. Người đi qua vườn hoa không bao giờ hết, dân lang thang thất nghiệp, dân nhà quê bỏ ra thành phố kiếm cơm…đang đói rách hy vọng vớ được một chút may mắn, những người này đi đến và không thể không hỏi:
- Tìm cái gì đấy ?
Lần này thì tụi trẻ con đã mau miệng trả lời :
- Tìm cái này !
Câu này đối với người lớn làm ngứa ngáy đầu óc. Thế là họ bỏ cả gồng gánh, xe cộ, nhảy vào quảng trường.
Rồi tiếp đến... Bây giờ là dân xích-lô, ba gác, dân ăn xin, trẻ mồ côi bán báo, dăm cô điếm, đám bụi đời móc túi nghe tin cũng tìm đến.
- Tìm cái gì đấy ?
- Tìm cái này.
Mả mẹ chúng nó, giấu như mèo giấu cứt. Nhất định là hạt xoàn, ru-bi, có lẽ tối qua tụi đào đá đỏ qua đây đánh nhau đổ ra một bị đá đỏ không chừng. Mẹ chúng nó, ông mà biết trước, ông rào lại, ông đuổi tất. Ông kia được một viên rồi hả , bắt nộp phạt, chúng mày !
Cứ thế...
Và số người hy vọng có một chút no ấm bò lê trên vườn hoa để tìm vật báu, đến lúc này đã đông như đàn kiến.
Hinh chợt nhận ra tiếng ồn của đám đông và anh ngạc nhiên đứng nhìn họ. Hoá ra thiên hạ đang bu lại xung quanh mình. Một lúc sau anh sẽ có được thiên hạ. Hinh sung sướng đến rơm rớm nước mắt và mãn nguyện ra về.
Cái đám đông ấy cứ như dòng nước trong lòng sông, trôi đi chứ không cạn. Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. "Tìm cái này" là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm, để họ trở thành một dòng nước.
Trưa.
Rồi chiều.
Và... vẫn còn đám đông xúm xít giữa vườn hoa Mùa Xuân. 

Trần Huy Quang
(Truyện ngắn này được đăng trên tuần báo Văn Nghệ, số 27 ra ngày 04.7.1992. Bị thu hồi và có lệnh hủy sau khi phát hành 4 ngày, nhưng càng được tìm đọc. Tác giả Trần Huy Quang bị treo bút 3 năm. Tổng biên tập lúc ấy là Hữu Thỉnh, tuy đi vắng, vẫn bị nghiêm khắc khiển trách. Tác giả cho biết phải suy nghĩ hơn 10 năm mới viết được truyện ngắn cô đọng này ; anh phải suy nghĩ chọn từng câu, từng chữ, từng ý, từng hình ảnh...)  


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Dự án Bauxite Tây Nguyên: đã đến lúc hái “trái đắng”!


Những lo ngại về hậu quả của dự án khai thác Bauxite Tây Nguyên không còn là lời cảnh báo mà nó đã và đang dần trở thành hiện thực. Những tính toán ban đầu đầy lạc quan (thu ngân sách 850 tỷ đồng/ năm, tạo công ăn việc làm cho 3.000 lao động, phát triển công nghiệp nhôm, phát triển kết cấu hạ tầng, chuyển dịch cơ cấu kinh tế…) không thể che lấp sự thật, hiện tại hoạt động sản xuất kinh doanh đang “lỗ nặng” – lỗ vượt dự kiến. Có lẽ “trái đắng” của dự án đã đến lúc hái.

Ngoài khai thác bauxite, những năm qua, TKV cũng 
dồn sức thực hiện dự án nhà máy sản xuất alumin Nhân Cơ.
Báo Dân trí, ngày 13/3/2017 đưa tin "Tổ hợp Bauxite-Nhôm Lâm Đồng lỗ gần 3.700 tỷ đồng". Cụ thể, Tổ hợp Bauxite -Nhôm Lâm Đồng do Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam (TKV) làm chủ đầu tư đã thua lỗ 3.696 tỷ đồng sau 3 năm đi vào hoạt động sản xuất, kinh doanh (10/2013-30/9/2016). Trong đó, lỗ do hoạt động sản xuất, kinh doanh là 2.520 tỷ đồng, lỗ do chênh lệch tỷ giá khoảng 1.176 tỷ đồng. Con số lỗ này đã vượt xa so với số lỗ luỹ tiến dự kiến theo kế hoạch là 1.660 tỷ đồng (không kể phần lỗ do chênh lệch tỷ giá).

Điều đáng nói, TKV tính toán, dự báo thế nào mà dự án bôxit Tân Ra, dự kiến lỗ trong 3 năm khoảng 860 tỷ nhưng đã vượt kế hoạch gần 3.700 tỷ?

Lý giải nguyên nhân “lỗ”, Ông Nguyễn Văn Biên, phó tổng giám đốc Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản VN (TKV) nói, lỗi là do "chênh lệch tỷ giá", do “cơ chế chính sách thay đổi”, do thuế tài nguyên tăng” do "nhiều yếu tố khách quan" do “thị trường biến động”... Và hứa hẹn năm nay dự án sẽ bắt đầu có lãi. Dự kiến mức lãi năm 2017 sẽ khoảng 100 tỉ đồng. Các năm sau mức lãi sẽ tăng. Thời gian thu hồi vốn dự tính từ 10-12 năm - tính từ khi dự án đi vào sản xuất năm 2013 (Theo Tuổi trẻ, 15/3/2017).

Làm phép tính đơn giản, nếu lãi một năm trung bình 100 tỷ đồng thì cần 37 năm mới bù được khoản lỗ của 3 năm 2013-2016.

Vậy với số tiền 32.000 tỷ đồng đầu tư vào dư án khi nào mới lấy lại được vốn? Một câu hỏi mà không vị lãnh đạo nào có thể cho câu trả lời chính xác.

Ông Nguyễn Văn Biên nói thêm: "Thực tế là sau 3 năm vận hành, đến nay đã làm chủ được công nghệ". Nhân loại khai thác nhôm đã hàng trăm năm nay, công nghệ hiện đại từ Mỹ, Châu Âu, Nhật thì không sử dụng, lại dùng công nghệ lạc hậu của Trung Quốc để rồi vừa học vừa làm, vậy còn lấy tự hào, đúng là chẳng giống ai. Việc này giống như chuyện mua 164 tàu cũ của Trung Quốc (sản xuất cách đây 20 năm) giá mua 210 – 315 triệu/toa, để những toa tàu này lăn bánh được giá thành lên đến 870 triệu/toa. Trong khi đóng mới trong nước giá chỉ có 800tr/ toa. Xin chịu thua cách làm ăn, tính toán của quan chức nước mình, toàn đi ngược lại sự phát triển nhân loại.

Đọc những thông tin trên chỉ biết kêu trời, chẳng có thời nào làm ăn lại bết bát đến vậy. Chỉ việc đào tài nguyên đem bán cũng lỗ thì trách gì việc đâu tư vào đóng tàu, sản xuất ô tô, lọc dầu... không thất bại. Những quả đấm thép của nền kinh tế giờ đây trở thành gánh nặng nợ nần đè lên vai người dân. Ấy vậy khi nó được triển khai bao giờ cũng là chủ trương lớn của đảng, nhà nước. Ruốt cục, khi thất bại bao giờ cũng được giải thích rằng, chủ trương không sai, chỉ có cách thực hiện sai. Tổ chức không sai, chỉ có cá nhân sai.

Nói đến dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên không ai không biết, các bài viết phân tích, đánh giá cũng như các ý kiến phản biện về nó đã có quá nhiều, nghĩ rằng không cần phải nói thêm ở đây. Những ai muốn tìm hiểu, chỉ cần tìm kiếm trên Google từ khóa “Dự án Buaxite Tây Nguyên” sẽ cho ra gần 250 ngàn kết quả trong một giây.

Trước nay không có dự án nào ngay từ khi bắt đầu triển khai đã gây ra nhiều tranh cãi trong dư luận, báo chí và cả Quốc hội như dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên. Quan điểm ủng thì hộ ít, ý kiến phản đối thì nhiều. Và không chỉ người dân, tầng lớp trí thức, nhà khoa học, nhà báo mà ngay trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao cũng có người lên tiếng phản đối như: Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình (có hơn 2000 các cựu lãnh đạo và trí thức ký vào đơn thỉnh nguyện dừng dự án). Nhưng mọi ý kiến, kiến nghị , phản đối điều bị gạt bỏ và không ít người đã bị bắt bớ, tù đày. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi đó đã khẳng định: “khai thác quặng bô xít là chủ trương lớn của Đảng, Nhà nước ta đã được nêu trong Nghị quyết Đại hội X. Bộ Chính trị cũng đã 3 lần nghe chiến lược về phát triển bô xít. Chính phủ đã phê duyệt qui hoạch phát triển bô xít Tây Nguyên với tinh thần đảm bảo hiệu quả, bền vững” (Dân trí 05/2/2009). Ngày 23/6/2014 Ủy ban Thường vụ Quốc hội Khóa XIII đã ban hành Nghị quyết số 775/NQ-UBTVQH13, đánh giá việc triển khai thí điểm 2 dự án là chủ trương đúng đắn của Đảng và Nhà nước nhằm khai thác tiềm năng, thế mạnh của các địa phương có tài nguyên khoáng sản, thúc đẩy phát triển toàn diện kinh tế - xã hội ở khu vực địa bàn chiến lược Tây Nguyên (http://www.moit.gov.vn 30/03/2015).

Dự án không chứng minh được hiệu quả kinh tế, không đánh giá tác động đến môi trường nhưng vẫn được triển khai. Bài toán nào cho dự án khi công nghệ lạc hậu, đội vốn, sự cố, các khoản lỗ và thị trường thế giới đầy rủi do. Với tình hình hiện nay càng khai thác nhiều càng lỗ nhiều. Năm 2014, theo tính toán mỗi tấn alumin xuất khẩu của Tân Rai đang “ âm” hơn tới 49-59 USD/tấn so với mức giá dự báo trong bài toán đầu tư. Thời điểm hiện tại giá alumin đang ở mức thấp, giá cả trong tương lai cũng chỉ là dự báo, không có gì chắc chắn. Mà vấn đề giá bán alumin là yếu tố quyết định hiệu quả của dự án.

Theo thời gian những rủi ro từ dự án khai thác bauxite ngày cành lớn. Số tiền 32.000 tỷ đồng có nguy cơ bốc hơi theo mây khói. Dân Việt Nam lại gánh thêm một khoản nợ - theo tính toán mỗi người dân gánh 10 USD nợ cho nhà máy alumin.

Nhưng có lẽ giờ đây lỗ, lãi từ dự án không còn quan trọng mà là vấn đề môi trường. Hiện nay chưa có công nghệ nào xử lý được bùn đỏ trong sản xuất nhôm từ bauxite, nếu nó xảy ra sự cố thì sự hủy diệt hết sức khủng khiếp. 


Theo quan điểm của PGS. TS. Nguyễn Văn Phổ, Viện Công nghệ địa chất và Khoáng sản:“Tây Nguyên là khu vực nằm ở vị trí đầu nguồn các con sông, suối chảy về Nam Trung bộ, Nam bộ. Nếu để xảy ra ô nhiễm môi trường liên quan đến boxit thì hậu họa sẽ khôn lường… tác hại môi trường chẳng khác gì Formosa”. Và đã có sự cố xảy ra: Vỡ đê hồ thải quặng ngày 8/10/2014 khiến 5 ngàn mét khối nước và bùn đỏ đã tràn ra ngoài. Vỡ đường ống dẫn nước có chứa chất xút độc hại từ hồ bùn đỏ của Nhà máy alumin Tân Rai ngày 13/12/2016.

Khẳng định rằng, chủ trương khai thác bauxite ở Tây Nguyên là một quyết định rất sai lầm, mà cái giá phải trả là rất đắt. Hậu quả của nó chắc chắn người dân phải gánh chịu. Còn những người đưa ra chủ trương, những người lãnh đạo doanh doanh nghiệp họ không những không bị truy cứu trách nhiệm mà còn được thăng quan tiến chức. Vậy có công bằng?

Thiên Luân

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bạn hỏi quê tôi?



Nhà tôi ở bến sông
Nơi sớm mai ầm ào nước chảy
Nơi bình minh mỗi ngày đi qua đấy
Nắng gió và em
thường thẫn thờ chơi
Nơi có nỗi buồn lạnh lùng hơn gió bấc
Và niềm vui thoáng chốc sao trời
Nơi những phận người
..giấc mơ ngơ ngẩn
Nơi có thể phát khùng vì những cơn say!
Tôi chẳng rõ vì sao nơi này mình đến nữa?
Như trời đày tôi nơi sông lở, sông bồi!
Trời chỉ cho tôi tình yêu và mong ước
Và chẳng cho gì
tay vẫn trắng đôi tay
Có những lúc muốn gào lên vì thất vọng!
Nhưng rồi thôi
Ai có thể trách trời?
Ta chẳng có gì ngoài tự do yêu, tự do nghĩ ngợi..
Mặc ngày cứ qua
tháng lại
lần hồi!
Lâu lắm rồi bạn không trở lại..
Em cũng mất tăm theo con phố dài..
Chốn xa mạc người giấc mơ xanh mắt
Để tôi buồn tôi hận
một tôi
Cũng còn may những đêm thanh vắng
Gió dọc bờ sông như người bạn hiền..
Căn gác nhỏ khép ấm niềm nghĩ ngợi
trong mơ em về dù chỉ để..
thơ thôi!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

MÙA THƠ ĐOM ĐÓM



Lại mùa đom đóm rồi đây
mưa phùn chưa dứt, bóng gầy vẫn trông
xanh mơ ngọn cỏ trên đồng
đường xưa lối cũ
còn mong lối về?
Sấm rền quanh dải đường mê
Ai người tỉnh thức?
ai về cố hương?
Tỉnh chưa, hay vẫn lạc đường?
dối người
rồi lại dối lòng quá lâu!
Thơ đom đóm
khúc nam dao!
tự ngâm, tự sướng vội trao tay người
Lại mùa đom đóm rồi đây!
thế nhân, nhân thế, đặt bày thế nhân!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Phim 'Vành đai Thái Bình Dương'


image
Đạo diễn Guillermo del Toro

Sĩ quan Trung Quốc: Phim 'Vành đai Thái Bình Dương' là tuyên truyền của Mỹ
image
Một sĩ quan quân đội Trung Quốc đã chỉ trích phim giải trí về quái vật Vành đai Thái Bình Dương do Hollywood sản xuất là một dụng cụ tuyên truyền nham hiểm của chính phủ Hoa Kỳ để tìm sự ủng hộ đối với việc Hoa Kỳ chuyển quân đội sang châu Á.

image
Phim khoa học giả tưởng do nhà làm phim Guillermo del Toro người Mexico viết và đạo diễn mô tả các nước quanh Thái Bình Dương phải hợp tác như thế nào để chống lại một quái vật khổng lồ tên là Kaijus, từ đáy biển nổi lên tấn công nhân loại.

image
Dù chỉ nhận được những lời phê bình tầm thường tại Mỹ, nhưng phim được khán giả Trung Quốc đón nhận nồng nhiệt, trong 3 tuần lễ liền đứng đầu các phim có thu nhập cao nhất. Cho đến nay phim này đã thu được trên 100 triệu đôla, làm cho phim đứng đầu các phim phim Mỹ có thu nhập cao nhất tại Trung Quốc.

image
Tuy nhiên phim không được ông Trương Kiệt Li, một sĩ quan trong Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc chấp nhận. Trong một bài nhận định mới đây được đăng trên báo Quân đội Nhân dân, ông chỉ trích phim này đã mô tả Hoa Kỳ như là cứu tinh của nhân loại.

Ông Trương đặc biệt đả kích một cảnh chiến đấu quan trọng trong đó đông đảo những rôbốt do con người kiểm soát, có tên là Jaegers, đánh nhau với quái vật Kaiju ngoài khơi bờ biển phía đông nam của Trung Quốc.

image
Ông nói cảnh này được cố ý dàn dựng tại Biển Nam Trung Hoa nơi Bắc Kinh có những tranh chấp về lãnh thổ với một số nước láng giềng. Theo nhận xét của ông Trương, thì việc này nhằm “chứng tỏ cam kết của Hoa Kỳ giữ ổn định” trong vùng.

Ông Trương liên hệ đến “trục xoay đến Đông Á của chính quyền Obama, theo đó Hoa Kỳ có kế hoạch chuyển 60% lực lượng hải quân đến Thái Bình Dương vào năm 2020.

image
Nhiều người tại Bắc Kinh xem phim này như một nỗ lực của Hoa Kỳ chế ngự Trung Quốc, dù có những đảm bảo từ Washington là không phải như vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên phim Mỹ là đề tài chỉ trích chính thức tại Trung Quốc, quốc gia kiểm duyệt chặt chẽ tất cả các phim nước ngoài mà Bắc Kinh xem như có tính chất lật đổ chính phủ hay có những nội dung gây tranh cãi.

image
Trong bài bình luận, được in lại trên một số báo chí nhà nước, ông Trương nói những phim của Hollywood “luôn luôn được sử dụng như một bộ máy tuyên truyền chuyển tải những giá trị và chiến lược của Hoa Kỳ trên toàn thế giới.

Ông khuyến cáo binh sĩ Trung Quốc nên cảnh giác chống lại “sự xói mòn về ý thức hệ” khi xem phim Mỹ.

Trung Quốc với số dân 1,3 tỉ người là thị trường phim lớn hàng thứ hai sau Hoa Kỳ, và sẽ trở thành thị trường lớn nhất vào năm 2020.

image
Nhiều nhà làm phim Hoa Kỳ đã loại bỏ những nội dung gây tranh cãi trong phim để thông qua được kiểm duyệt và vào được thị trường màu mở của Trung Quốc.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chuyện Lừa


Thưở ấy Đức giáo hoàng được muôn dân tôn kính. Ngài có nuôi một con lừa. Đi giảng đạo, đi làm lễ nơi đâu, con lừa cũng được ngài dắt theo.
Giáo dân gặp ngài đều cúi đầu chào lễ phép, như chào cả con lừa.
Thế là con lừa dần dần  đắc ý .
Vì nó cứ tưởng muôn người đang rạp đầu chào nó.
Dù gì nó cũng đã nghe giảng kinh bao nhiêu năm.
Nó thấy như nó thông thái, sáng suốt hẳn ra.
Cứ thế mà mặt lừa ngày càng vênh vao, hợm hĩnh.
Tên giữ nhà thờ cũng là tên phải giữ lừa rất bực mình về thái độ hợm hĩnh của
con lừa. Một hôm Đức giáo hoàng bảo ngài phải đi vắng, dặn hắn ở nhà chăm sóc con lừa cẩn thận. Tên giữ lừa lặng lẽ chờ ngài đi xong, sáng sớm hôm sau hắn ẵm con lừa ra khỏi chuồng, vất vả trèo bao bậc cầu thang ,lên tận đỉnh tháp chuông nhà thờ. Hắn nhẹ nhàng đặt lừa trên đỉnh tháp nhà thờ, đóng vội cánh cửa lại, bỏ lừa đứng chơ vơ trên tháp chuông.
Lừa ngơ ngác nhìn quanh chỉ thấy trời xanh mây trắng trên đầu, nhìn xuống dưới xa tít là dòng người nhỏ li ti trên đường phố.
Tháp chuông rất cao ..gió bắt đầu thổi vù vù.
Con lừa sợ hãi…hí vang…
Khi nó hí đến mỏi mòn tuyệt vọng cũng là lúc người dân bên dưới đã tụ tập rất đông đứng chỉ chỏ lên trên nóc nhà thờ.
Họ cất tiếng cười vang trước cảnh một con lừa đang đứng trên nóc nhà thờ cao chót vót.
Lừa ta nước mắt nước mũi chảy dầm dầm,không chỉ vì sợ hãi, mà vì xấu hổ khi bị lâm vào tình cảnh này.
Còn đâu là danh dự, lòng kính trọng của mọi người dành cho nó?
Mãi đến trưa nắng gắt, Tên giữ nhà thờ mới thương hại đem lừa xuống.
Vài tuần sau câu chuyện đến tai Đức giáo hoàng và Tên giữ lừa bị thuyên chuyển đi nơi khác.
Gần năm, mười năm sau ,Con lừa mới có dịp gặp lại Tên giữ lừa, trong một buổi Lễ đầy nghẹt giáo dân đang đứng hai bên đường đón chào Đức giáo hoàng. Tên giữ nhà thờ mãi cúi đầu chào Đức giáo hoàng khi ngài đi qua, nên không để ý đến con lừa, nhưng con lừa không thể nào quên câu chuyện của nó. Vừa đi ngang qua Tên giữ nhà thờ, nó co chân đá một cú thật mạnh vào hắn.

image
Tên giữ nhà thờ bị bay vút tận lên trời xanh, bay cao hơn cả cái tháp chuông nhà thờ, cao tít cho đến khi chỉ còn chấm nhỏ rồi dần dần biến mất .
( hết chuyện)
Qua câu chuyện kết thúc với cú đá “100 thành công lực” của Con Lừa chúng ta rút ra được hai bài học:
- Đã là lừa thì dù có nghe bao nhiêu bài giảng kinh thánh, nó vẫn là lừa.
- Kẻ tiểu nhân không bao giờ quên mối thù, dù thời gian có trôi qua bao nhiêu.
Bởi thế mong nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 bảo trọng !
Nhưng ông hãy yên lòng vì dư luận đang đứng về ông. Cũng như trong những lúc nước nhà gian nguy, người ta luôn nhớ đến một bản nhạc của ông :
“Mẹ Việt Nam ơi ..chúng con vẫn còn đây“




Dương Hoàng Dung

Phần nhận xét hiển thị trên trang