Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Tán gẫu trên mạng:


obama
Tổng thống Mỹ Obama (Ảnh: internet)
Dưới đây là những đoạn tán gẫu được vô số người Trung Quốc chia sẻ trên mạng phản ánh thảm cảnh của xã hội Trung Quốc. Nhiều người sau khi đọc xong đã phải… dở khóc dở cười!
Đoạn thứ nhất: Tổng thống Obama: “Tôi chỉ cần làm 6 việc khiến ĐCSTQ tan tành mà không phải dùng đến một người lính nào!”
Ông Obama đã cảnh cáo quan chức Trung Quốc: Nếu quý quốc dám gây chiến tranh với Philippines, Việt Nam, Nhật Bản, tôi chỉ cần nói ra 6 điều là Trung Quốc tan vỡ, không phải sử dụng đến dù chỉ một người lính.
1. Công bố tài khoản nước ngoài của quan chức Trung Quốc và cho đóng băng.
2. Công bố danh sách quan chức Trung Quốc có hộ chiếu Mỹ.
3. Công bố danh sách người nhà các quan chức cấp cao Trung Quốc định cư tại Mỹ.
4. Ra lệnh thanh tra biệt thự và tình nhân của quan chức Trung Quốc ở Los Angeles.
5. Đưa người nhà quan chức Trung Quốc đang sống tại Mỹ đến nhà tù nổi tiếng của Mỹ ở Guantanamo (Cuba).
6. Tiếp tế vũ khí cho công nhân thất nghiệp ở Trung Quốc (có lẽ chỉ cần áp dụng điều thứ 6 này là đủ).
Đoạn thứ 2: Những phát minh lớn của Trung Quốc đương đại
Gần 200 năm qua, những gì người dân thế giới này sử dụng là do Trung Quốc phát minh ra: Tivi, máy tính, máy giặt, tủ lạnh, điều hòa không khí, máy bay, tàu thủy, quạt, điện thoại, điện thoại di động, âm thanh nổi, máy in, máy fax, ô tô, xe đạp, bút máy, đèn điện, lò vi sóng, bếp từ, nồi cơm điện, CT, chụp hình cộng hưởng từ trường MRI, kháng sinh, Internet, MP3, máy ảnh, máy ảnh kỹ thuật số, máy quay, máy siêu âm, sữa rửa mặt, nước vệ sinh, cồn iốt, hotdog, bắp rang, nhựa, cao su, hàng không mẫu hạm, đồ uống đóng hộp, mạ sản phẩm, bánh quy, bánh mì, bánh ga-tô, dầu gội, sữa tắm, nước hoa, nhựa đường, xi măng, vệ tinh, kỹ thuật cảm biến từ xa, xăng và diesel, sợi polyester và nylon, kính mạ gương, giày cao gót, quần jean, máy chiếu và phim, điện tử, máy tính, kỹ thuật diễn hoạt hình ảnh animation, máy tính trò chơi, máy cạo râu điện, băng vệ sinh, bồn vệ sinh…
=> Chẳng có cái nào hết. Đến ngay cả những cây bút chì, tuốc nơ vít, vòi nước, kẹp giấy… còn không phải do người Trung Quốc phát minh.
an-toan-thuc-pham
Vấn đề an toàn thực phẩm của Trung Quốc vô cùng đáng ngại (Nguồn: Internet)
Mong mọi người thử nói xem có bao nhiêu sản phẩm mọi người đang sử dụng do người Trung Quốc phát minh?
Hãy xem gần đây người Trung Quốc phát minh những gì: Dầu ăn từ nước thải cống ngầm, sữa độc Tam Lộc, clenbuterol tạo nạc, cao thịt bò (Beef Extract), Sudan, Formaldehyde, mứt lưu huỳnh, kẹo giày gelatin, tảo biển đồng sunfat, bột tẩy, nước tương tóc, rượu cồn công nghiệp, nước khoáng cống rãnh, xăng ethanol, hộp thức ăn nhanh sủi bọt, lươn ăn thuốc tránh thai, xiên thịt nướng xác chết, trì hoãn nghỉ hưu, thuế bất động sản 20%, cưỡng chế di dời, chế độ nhà ở giá rẻ cho công chức, xăng giá cao chất lượng thấp, phí bảo trì đường bộ, lệ phí đi qua cầu, công nhân tạm thời, sex trẻ em, mang bao không xem là cưỡng hiếp… Đọc những dòng này bạn nên cười hay khóc đây?
Đoạn thứ 3: Khi bạn…., họ sẽ xuất hiện!
– Khi bạn phát hiện được gỗ mun ở dưới sông, quốc gia xuất hiện với tư cách là chủ sở hữu sông ngòi; Khi nước sông chảy vào trong nhà bạn thì quốc gia lại biến mất.
– Khi bạn mang thai lần hai, quốc gia sẽ xuất hiện với tư cách người thu phí chăm sóc xã hội; khi bạn mất đi đứa con duy nhất của bạn, quốc gia sẽ biến mất.
– Khi bạn lĩnh tiền công, quốc gia sẽ đóng vai người thu thuế xuất hiện; khi bạn thất nghiệp, quốc gia lại biến mất.
– Khi người phụ trách để xảy ra sự cố là dân thường, quốc gia xuất hiện trong vai kẻ chấp pháp; khi người phụ trách xảy ra sự cố là quan chức, quốc gia lại biến mất.
Nếu đất đai là sở hữu của nhân dân, các người có quyền gì lấy đất của dân bán cho dân?
Nếu đất đai là của các người, xin hỏi đất của các người từ đâu mà có? Là do dùng tiền thuế của dân để mua hay tước đoạt không hoàn lại? Nếu dùng tiền thuế của dân để mua, vậy thì thổ công đó không phải của các người mà là của nhân dân; nếu thu không hoàn lại từ trong tay nhân dân, vậy thì các người là bọn cướp!
Đoạn thứ 4: Trung Quốc như thế, bạn sẽ đi về đâu?!!!
Sân bay thủ đô cháy nổ, không phải do phần tử khủng bố mà do một người khuyết tật! Một người mẹ có con gái bị cưỡng hiếp khi đi kêu oan lại bị bắt cải tạo lao động, cuối cùng bị bắt bồi thường 1000 tệ.
Một tên cảnh sát uống rượu rồi cá độ, hắn giật em bé sơ sinh trong tay người mẹ rồi giơ qua đầu ném xuống đất, cuối cùng chỉ bị giam 15 ngày.
Một người Tây Ban Nha đưa đội tuyển quốc gia Trung Quốc vào đường cùng, cuối cùng mang 76,5 triệu rời khỏi Trung Quốc.
Một Bộ trưởng đường sắt tham ô vài trăm triệu nhân dân tệ vẫn trì hoãn không xử hình. Một doanh nhân bị xử tử hình giấu không cho gia đình họ biết. Một tiểu thương bán dưa bị đánh chết ngay trước mắt người thân. Con một ca sĩ cùng bạn bè hắn hãm hiếp một cô gái, nhưng sau vài tháng điều tra không có kết luận…. Trong những thân phận bi kịch kể trên họ được gọi là gì?
Chính phủ của chúng ta gọi họ là: nhân dân! Thế nhưng bạn có nhận thấy những năm qua, thực sự quan tâm đến thu nhập của nhân dân chỉ có Cục Thuế vụ, thực sự quan tâm đến thế hệ sau của tổ quốc chỉ có Cơ quan sinh đẻ kế hoạch, thực sự quan tâm đến tổ quốc vào ngày hôm sau chỉ có Cơ quan khí tượng…
Tinh Vệ biên dịch từ secretchina

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Mì ăn liền và bệnh lười - Con đường của diệt vong


image
Featured Image: agnes-cecile
Một đất nước luôn nằm trong những top đầu khó hiểu và ngược đời như tham nhũng, nợ công cao so với GDP, số người chết vì ung thư và tai nạn giao thông thì việc trở thành á quân thế giới về tiêu thụ mì ăn liền cũng không mấy là khó hiểu với chúng ta. Thế nhưng đối với những ai luôn tự hào về ẩm thực và chỉ số hạnh phúc của mình trên bảng xếp hạng quốc tế có lẽ sẽ khó chấp nhận khi nghe điều này.
Tại sao một đất nước có nhiều nhiều món ăn ngon, rẻ và nổi tiếng từ bắc tới nam, và chỉ số hạnh phúc luôn đừng đầu thế giới lại có thể là nước tiêu thụ mì ăn liền thứ hai thế giới cho được?
Chúng ta đều biết mì ăn liền là thực phẩm rẻ tiền, nhanh và tiện lợi. Vậy phải chăng nó phán ảnh người dân Việt Nam là giống dân bận rộn và rất tiết kiệm. Chắc chắn là không. Nếu người Việt Nam bận rộn và tiết kiệm thì đã không có cái văn hoá ngồi và nhậu như bây giờ.
Ngồi ở đây không chỉ là ngồi vỉa hè trà chanh, trà đá, hay quán cóc, quán ổi để nhấm nháp ly cà phê, mà nó còn thể hiện cái xu hướng hướng thụ của người Việt. Khi tiền bạc được sử dụng một cách hoang phí thì việc chọn lựa một gói mì để no cái bụng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, đó không phải là ý nghĩa thật sự mà danh hiệu về á quân mì ăn liền muốn nói tới, thực tế là vì người dân Việt Nam có rất ít sự lựa chọn để làm no cái bụng so với những điều kiện sẵn có. Điều này phác hoạ sự thật về thực trạng của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.
Có hai đối tượng tiêu thụ mì ăn liền nhiều nhất ở Việt Nam đó là sinh viên và công nhân. Cứ đầu tháng thì hầu như họ rất ít đụng đến gói mì nhưng khi đến giữa tháng thì mì ăn liền là chiếc phao cứu sinh để giúp họ cầm cự đến tháng tiếp theo.

Tại sao lại như vậy?

Từng là sinh viên sống xa nhà và có thời gian làm công nhân thời vụ ở khu công nghiệp Sóng Thần, tôi thấy nguyên nhân đơn giản là do nguồn thu hạn hẹp nhưng nguồn ra thì nhiều nên làm cho hầu bao lúc nào cũng cạn kiệt mặc dù mới chỉ giữa tháng. Đối với sinh viên thì số tiền mà phụ huynh chu cấp làm sao đủ với bao nhiêu nhu cầu, bao nhiêu mối quan hệ. Đối với một công nhân thì số tiền lương tháng làm sao đủ cho những chi tiêu như tiền phòng, tiền điện, tiền xăng, tiền ăn… còn tiền góp nhặt gửi về quê phụ giúp gia đình.
Không chỉ vì hầu bao cạn kiệt mà gói mì được chọn, thực tế là vì nó đáp ứng được quỹ thời gian hạn hẹp của công nhân Việt Nam. Khi thế giới đang cố rút ngắn thời gian lao động một tuần từ 7/7 xuống 5/7, và một ngày từ 12 tiếng xuống 8 tiếng, hay 6 tiếng thì người lao động Việt Nam lại cố gắng ngược lại.

Tại sao lại như vậy?

Phải chăng là chúng ta chăm chỉ và chịu khó để làm giàu? Chăm chỉ và chịu khó thì có đó nhưng làm nhiều ngày trong tuần, nhiều giờ trong ngày không phải vì muốn giàu có mà đơn giản là thực trạng nền kinh tế chung của nước mình nó tệ quá, nếu không làm nhiều, không tăng ca, không cày ngày 12-14 tiếng thì không có đủ tiền để trang trải các sinh hoạt bình thường trong cuộc sống.
Với một quỹ thời gian làm việc liên tục và hiếm ngày nghỉ như vậy thì lấy đâu thời gian cho những bữa cơm đủ chất dinh dưỡng, nên mì ăn liền là lựa chọn tốt nhất cho quỹ thời gian đó.
Dừng lại ở việc soi mói về tiêu thụ mì ăn liền của người dân Việt do sức ép từ nền kinh tế yếu kém, tôi muốn các bạn nhìn sâu hơn về mối liên hệ giữa mì ăn liền và bệnh lười suy tư của phần đông người dân.
Thực ra có một món mì ăn liền mà không được thống kê nhưng lại được rất nhiều người dân Việt Nam ưa dùng: mì ăn liền trí tuệ. Tôi dùng chữ trí tuệ vì bao gồm nhưng tri thức và thông tin chúng ta tiếp nhận hàng ngày.
Mì ăn liền có phải là thực phẩm nhiều chất dinh dưỡng không? Đương nhiên là không. Phần lớn ăn mì chỉ vì nó giúp giải toả cơn đói và làm cho no bụng, còn về mặt dinh dưỡng thì nó chiếm rất ít. Ăn cho no bụng, ăn để không phải đói có vẻ rất giống cái cách người Việt đang nhồi nhét tri thức vào đầu. Học thật nhiều nhưng cũng chỉ là nhồi cho đầy bộ não những kiến thức không cần thiết, nhiều khi còn nguy hại đến khả năng nhận thức, chẳng hạn như môn “tư tưởng HCM và triết học Mac-Lenin”.
Bên cạnh tiếp nhận tri thức một cách thụ động và để khoe khoang thì cải cách truyền đạt tri thức của chúng ta giống như một món ăn liền. Tôi hình dung nền giáo dục Việt Nam bây giờ như bức tranh mì ăn liền. Giáo viên là cái tô đựng mì, kiến thức như sợi mì và học sinh, sinh viên là người ăn mì. Giáo viên đến truyền đạt tri thức như một tô mì nóng hối, còn học sinh, sinh viên không có cơ hội để lựa chọn, sàng lọc, phản biện tri thức được tiếp nhận, chỉ cần nhồi vào đầu mớ tri thức ăn liền đó. Và chính cách học cũng như cách dạy kiểu này đã sản sinh ra những con người lười suy tư. Mọi câu trả lời đã sẵn có, mọi vấn đề dù nhỏ hay to đều đã có kẻ khác lo, nên xã hội Việt Nam bây giờ toàn những con robot được lập trình sẵn. Và đây chính là nguồn gốc gây ra bệnh lười suy tư ở phần đông người Việt trong nước hôm nay.
Với nền giáo dục ăn liền chúng ta đã có được những thế hệ nhiều bằng cấp nhưng thiếu tính sáng tạo, và tệ hơn là những con người ấy chỉ biết tìm kiếm những thông tin ăn liền, dễ nuốt, và cần ít suy tư. Hãy xem những vấn đề mà phần lớn thanh niên Việt Nam quan tâm và không quan tâm thì chúng ta biết được điều tôi nói sai đúng thế nào.
Trường học là nơi chúng ta đón nhận những tri thức nền tảng và khơi mở những khả năng tư duy sáng tạo, còn xã hội là nơi chúng ta tiếp nhận những tri thức mới mẻ nhưng phức tạp cần những kỹ năng tư duy phản biện độc lập, khả năng tự chọn lọc. Nhưng cái thứ nhất là trường học đã không dạy chúng ta những thứ cần thiết và giúp khai mở những kỹ năng tự tư duy để chúng ta có thể tự lập trong cuộc đời, mà ngược lại nó cướp đi của chúng ta những hành trang cần thiết để chúng ta tự trưởng thành, nên hầu như khi bước chân ra khỏi xã hội chúng ta trở nên thụ động và lười biếng. Chúng ta trốn tránh những vấn đề đáng lẽ là cần thế hệ trẻ quan tâm, nhưng lại chạy theo những vấn đề vô bổ, lố bịch chỉ làm phí phạm tuổi trẻ và tài năng của chúng ta. Âu cũng là hậu quả từ một nền giáo dục ăn liền nên chúng ta chỉ biết ỷ lại và trở nên ngu ngơ trước những vấn đề xã hội.
Bạn thân mến! Tôi không hề chê trách bạn ăn mì ăn liền hay lên án việc tiêu thụ mì ăn liền, tôi viết về mì ăn liền là vì nó sao giống cái cách chúng ta đang thu nhận tri thức. Chúng ta trở nên lười biếng trong suy tư, lưới biếng quan tâm các vấn đề của xã hội, thay vào đó chỉ biết tiếp thu và chay theo các thông tin, sự kiện nhảm nhí và vô bổ. Tôi có thể khẳng định người Việt không chỉ giỏi tiêu thụ mì ăn liền mà họ còn rất khoái trá tiếp nhận tri thức và thông tin ăn liền. Bởi thế, chỉ cần đầu độc các gói mì và cho thêm thật nhiều tin tức, sự kiện khiến bộ não không cần tư duy, không cần phản biển thì cũng đủ để xoá số dân tộc Việt Nam khỏi bản đồ thế giới.

Thân!
Tác giả: Joseptuat

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Trật tự tự nhiên và kẻ nổi loạn



Featured Image: John Holcroft
Những ngày gần đây trên các phương tiên truyền thông cả hai lề  tràn ngập các tin tức gây ra sự bất an trong xã hội.
Từ những chuyên mang tầm vĩ mô như chuyện nợ công Việt Nam đạt top một trong 12 nước có chỉ số nợ công cao nhất Châu Á, khá năng sẽ dẫn đến tình trạng vỡ nợ; hay thực trạng tràn ngập các đồ ăn hoá chất độc hại trên thị trường khiến báo chí phải giật những tít như “Việt Nam sắp phải đối diện với đại dịch ung thư”; hoặc tình trạng phản đối dây chuyên của người dân từ bắc vào nam với các vấn đề tranh chấp đất đai, tiền thu phí ở các trạm thu phí đường bộ, bắt người trái phép của công an khi người dân tham gia các hoạt động tôn giáo… đến chuyện mang tầm vĩ mô như câu chuyện một người đàn ông bị điên sau khi bị công an nhốt 4 ngày vì nghi ăn trộm; hay như vụ học sinh lớp 9 bị thầy giáo hiếp; và mới đây là một học sinh cấp 2 bị mất tích sau khi đi học thêm… Tất cả những điều này khiến chúng ta đặt ra một câu hỏi cho sự tồn tại của nhà nước trong xã hội.

Nhà nước tồn tại để làm gì?

Sự an toàn là điều chúng ta mong muốn khi thiết lập lên xã hội và nhà nước. Ban đầu nhà nước được tạo ra để mọi cá nhân có thể tham gia bảo vệ trước nhất là bản thân, sau đến là gia đình và lớn hơn là xã hội mình đang sống trước những mối hiểm nguy từ bên ngoài. Sự an toàn được kết nối bắt đầu từ những điểm rất nhỏ mang tầm cá nhân đến những điều mang tính cộng đồng mà chúng ta gọi là tổ quốc, xã hội. Như vậy mục đích ban đầu khi thiết lập lên nhà nước là đảm bảo sự an toàn cho mọi thành phần trong xã hội. Điều này khẳng định một điều là: nhà nước không phải là lý tưởng của xã hội, cũng không phải là mục đích của xã hội, nhà nước chỉ là công cụ để xã hội đạt được những lý tưởng mà những người khai sinh ra xã hội muốn xã hội đạt được, một trong những điều đó là sự an toàn cho mọi thành phần trong xã hội.
Khi đi sâu vào mối liên kết giữa lý tưởng và sự hình thành nên xã hội của những bậc tiền bối, chúng ta nhận ra rằng trách nhiệm, nghĩa vụ và quyền lợi trong xã hội của nhà nước phải luôn cân bằng với những thành phần còn lại trong xã hội. Sự chênh lệch các cán cân nghiêng về bên nào đều có nguy cơ tạo ra loạn lạc, và khiến xã hội phải suy tàn.

Phải làm gì khi có một nhà nước đi ra ngoài các trật tự xã hội?

Như đã nói nhà nước chỉ là công cụ mà xã hội lập nên để cân bằng quyền lợi của mọi thành phần. Và khi một nhà nước đi ra khỏi trật tự tự nhiên này, thì đồng nghĩa với việc nó phải bị đào thải để thay thế một nhà nước khác.
Nhiều người nghĩ họ phải phục tùng nhà nước bởi họ đang được nhà nước bảo vệ, và ban phát những lợi ích khác. Thật ra chính nhà nước phải phục tùng ý muốn của xã hội, bởi chính chúng ta mới là kẻ bảo vệ nhà nước, và cho họ những lợi ích như mọi thành phần khác trong xã hội. Nhưng vì khi được ban phát quá nhiều, và giao nhiều quyền lực, những kẻ làm trong nhà nước nghĩ rằng họ là cha mẹ của dân, là ông chủ của xã hội. Bên cạnh đó, có nhiều thành phần khác trong xã hội cũng tưởng nhầm nhà nước bất khả xâm phạm, nên vô tình khiến cho lòng tham của những con người trong bộ máy chính quyền có cơ hội phát triển. Sự vô minh của phần đông dân chúng, cộng với sức cảm dỗ từ quyền lực đã khiến xã hội mất đi cân bằng lợi ích giữa các thành phần, và mầm mống tạo ra chế độ độc tài.
Khi xã hội có một nhà nước độc tài cũng là lúc sự cân bằng về quyền lợi bị phá vỡ, và sự phân bố trách nhiệm và nghĩa vụ giữa các thành phần khác trong xã hội trở nên bất công. Nhà nước và những kẻ thuộc thế giới của nó sẽ có nhiều quyền lợi hơn nhưng lại chịu ít trách nhiệm và nghĩa vụ trong xã hội. Ngược lại, những thành phần khác không thuộc nhà nước sẽ hưởng ít quyền lợi hơn nhưng lại phải chịu nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn so với nhà nước.
Một nhà nước độc tài là một kẻ nổi loạn với xã hội, nó là kẻ làm phản vì đã biến xã hội từ một môi trường sống cân bằng giữa mọi thành phần trong xã hội, có tự do như nhau, quyền lợi, trách nhiệm và nghĩa vụ như nhau trở thành một nhà tù, một trại lao động khổ sai cho những thành phần không thuộc nhà nước. Khi có một kẻ nổi loạn như vậy, nhiệm vụ của xã hội là ấn nó trở về với trật tự tự nhiên, hoặc nếu không sửa được nó thì phải đào thải nó và thay thế một công cụ nhà nước khác.
Bạn thân mến!
Trật tự tự nhiên mà tôi đề cập trên có thể tóm gọn trong lời mở đầu sau đây trong bản tuyên ngôn độc lập của hợp chủng quốc Hoa Kỳ, 4/7/1776.
“Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng moi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hoá đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc.”
Hãy biết đau buồn và phẫn nộ trước các chế độ độc tài, bởi vì bọn họ là một kẻ phá hoại, và nổi loạn vì đã dám phá bỏ những trật tự tự nhiên. Hơn nữa bọn họ đã cướp đi những quyền tất yếu của con người, và chà đạp lên những quyền bất khả xâm phạm đó từng ngày. Chống lại một nhà nước độc tài chính là hành động của những con người yêu hoà bình, yêu tự do, và yêu cuộc sống.
Thân.


Tác giả: Joseptuat

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không để Trung Quốc can thiệp vào nội bộ Việt Nam sau cái bắt tay thân mật

(Thời sự) - Cục Hải sự Trung Quốc vừa thông báo giàn khoan Hải Dương 981 sẽ thăm dò ở khu vực có tọa độ 17-29.53N, 110-57.18E từ ngày 28/12 đến 10/2/2016. Đây là động thái mới nhất của Trung Quốc trên biển Đông ngay sau cái bắt tay thân mật của lãnh đạo Bắc Kinh cũng như những lời hứa hẹn về giải quyết tranh chấp chủ quyền Biển Đông trên cơ sở tôn trọng chủ quyền trong chuyến thăm của Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng vừa qua.

Tuy giàn khoan Hải Dương 981 đang ở vị trí ngang vùng biển Quảng Bình của Việt Nam, cách đường trung tuyến (ranh giới phân định trên vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc) 70 hải lý về phía Đông. Nhưng với những gì mà giàn khoan Hải Dương ̣981 đã từng làm ở vùng biển Đông nhất là khi ngang nhiên khai thác và thăm dò vùng thềm lục địa của Việt Nam năm 2014 thì chúng ta có quyền nghi ngờ về tinh thần hữu nghị ngoại giao mà nước bạn Trung Quốc đã dành cho Việt Nam.
Với Trung Quốc, một đất nước luôn thể hiện dã tâm xâm lược và âm mưu bành trướng, hiện nay lại đang tranh chấp lãnh thổ với chúng ta. Trong quá khứ gần, năm 1974, Trung Quốc xua quân xâm lược Hoàng Sa, giết các chiến sĩ VNCH đang bảo vệ quần đảo. Năm 1988, chúng đã dùng lê đâm và dùng súng bắn, giết các chiến sĩ ta ở Trường Sa. Trước đó, từ năm 1979, chúng gây ra cuộc chiến đẫm máu, giết chết hàng ngàn chiến sĩ và nhân dân ta ở biên giới phía Bắc.
Tàu Trung Quốc dùng vòi rồng tấn công tàu Việt Nam, gần khu vực có giàn khoan HD-981
Tàu Trung Quốc dùng vòi rồng tấn công tàu Việt Nam, gần khu vực có giàn khoan HD-981 năm 2014.
Ngày nay, những tội ác Trung Quốc gây ra cho nhân dân ta vẫn còn nguyên đó, Hoàng Sa và nhiều đảo ở Trường sa còn đang bị chúng chiếm giữ, các cao điểm của chúng ta ở Vị Xuyên vẫn đang bị chúng chiếm đóng. Không những vậy, chúng còn đang bành trướng bằng việc mở rộng các đảo, tiến tới quân sự hóa các đảo chúng chiếm của chúng ta. Chúng lại còn tuyên bố chủ quyền tại những vùng thuộc chủ quyền của chúng ta trên Biển Đông. Ngoài khơi, tàu Trung Quốc ngăn chặn tàu tiếp viện của ta, không cho chúng ta tiếp viện các chiến sĩ và đồng bào ở ngoài đảo. Chúng liên tục đánh đập, giết ngư dân ta, cướp ngư cụ, cướp sản phẩm đánh bắt của ngư dân ta.
Trong khi tiếng khóc ai oán của những người thân của ngư dân đã bị giết chết không biết lí do vẫn còn văng vẳng không nguôi. Thế mà trong các cuộc gặp cán bộ cấp cao, lãnh đạo Trung Quốc vẫn khăng khăng rằng dành cho Việt Nam những tình cảm và lợi ích tốt đẹp nhất. Thậm chí khi mà vừa bắt tay thân mật với CTQH Nguyễn Sinh Hùng nước ta vừa qua thì ngay 1 ngày sau đó TQ đưa giàn khoan Hải Dương ̣981 ra biển Đông !?
Tiếng khóc ai oán này còn văng vẳng mãi, liệu chuyến thăm vừa qua của CTQH có nhắc tới ?
Tiếng khóc ai oán này còn văng vẳng mãi, liệu chuyến thăm vừa qua của CTQH có nhắc tới ?
Về mục đích của phía Trung Quốc khi đưa giàn khoan Hải Dương ̣981 vào Biển Đông lần này, có rất nhiều nhà bình luận cho rằng: là một hình thức gây hấn nhằm gây áp lực trực tiếp trong Đại hội Đảng lần thứ 12 sắp tới. Song có lẽ đây là một tính toán sai lầm từ phía Trung Quốc, vì hành động này tựa như đổ dầu vào lửa và một điều chắc chắn rằng, đa số các Ủy viên Trung ương có lòng với đất nước sẽ bỏ phiếu cho những vị lãnh đạo hiên ngang dám đứng lên đấu tranh với những mưu đồ đầy toan tính này.
Mặc cho ai rước voi về giày mả tổ, mặc cho ai đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích dân tộc, chúng ta vẫn một lòng sắc son kiên định đấu tranh về tương lai của một dân tộc ấm no hạnh phúc, nhất quyết không đổi lấy cái gọi là hòa bình viển vông.
Mặc cho ai đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích dân tộc, chúng ta vẫn một lòng sắc son kiên định đấu tranh về tương lai của một dân tộc ấm no hạnh phúc, nhất quyết không đổi lấy cái gọi là hòa bình viển vông.
Như chính lãnh đạo Việt Nam đã nói rằng cần phải kiên quyết chống lại những âm mưu can thiệp vào nội bộ của đất nước nhất là trong giai đoạn nhạy cảm như hiện nay. Chúng ta mỗi người con dân Việt, mang trong mình dòng máu yêu nước chảy dài ngàn năm lịch sử vậy hà cớ gì để âm mưu bành trướng kia chi phối vận mệnh của dân tộc. Chúng ta vẫn một lòng sắc son kiên định đấu tranh về tương lai của một dân tộc ấm no hạnh phúc, nhất quyết không đổi lấy cái gọi là hưũ nghị viển vông.
Bạn đọc Thông Thiên

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bất tam, bất tứ


...
Đại khái các người có tên là ‘Tam’ hay ‘Tứ’ trong truyện Tàu thường là những nhân vật bình thường hay ‘tầm thường’, như bên VN thường nói là ‘Hai Lúa’ hay ‘Tí’, ‘Tèo’..., ngoài ra, người ta còn dùng tên là ‘Bất Tam’ hay ‘Bất Tứ’ để chỉ những kẻ không ra gì. Ví dụ, ngoài Đinh Bất Tam và Đinh Bất Tứ là hai nhân vật tàn ác khét tiếng trong truyện ‘Hiệp khách hành’ của Kim Dung, còn có Trương Tam và Lý Tứ thường là các nhân vật 'đệm' trong tác phẩm 'Thủy hử' của Thi Nại Am, cụ thể, Trương Tam và Lý Tứ là hai tay côn đồ huậy phá Lỗ Trí Thâm ở chùa Đại Tướng Quốc, như sau:
...Lỗ Trí Thâm khi đến nhà Giải Võ rồi, đi thẳng vào trong phòng sắp đặt gói đồ hành lý, dựng cây thiền trượng, treo ngọn giới đao vừa rồi, thì có hai người thầy sãi già đều đến ra mắt giao các chìa khóa và đồ vật dụng lại cho Trí Thâm. Khi hai người lão tăng giao việc cho Trí Thâm rồi, thì từ giã trở về chùa.
Còn Trí Thâm bước ra sau vườn xem bốn phía, thì thấy có hai ba mươi đứa du côn bưng rượu thịt đến thưa với Trí Thâm rằng:
- Chúng tôi nghe thầy mới đến, cho nên phải nhóm nhau sắm lễ mầng thầy.
Trí Thâm không rõ là kế, thì cũng có sắc vui mừng.
Trong đám hai ba mươi đứa du côn có hai đứa làm đầu, một đứa tên Trương Tam, hiệu là Quá Nhai Lão Thử; một đứa tên là Lý Tứ, hiệu là Thanh Thảo Xà. Khi lũ ấy đến mời Trí Thâm vào nhà, đi ngang qua hầm phân, thì lũ ấy không đi nữa, đều dừng chơn lại mà nói với Trí Thâm rằng:
- Chúng tôi muốn mầng thầy một tiệc.
Trí Thâm nói:
- Các ông cũng là người trong lâu lý, nếu có còn tưởng tôi như vậy, tôi mời các ông lại nhà Giải Võ mà đàm đạo cùng nhau.
Trương Tam, Lý Tứ cúi lạy Trí Thâm rồi quì mọp dưới đất không chiu dậy. Làm như vậy là có ý muốn cho Trí Thâm lại đỡ mình dậy, đặng có ra tay bắt Trí Thâm cho dễ.
Trí Thâm thấy chúng nó làm như vậy thì trong lòng sanh nghi, bèn nghĩ thầm rằng:
- Cái lũ bất tam bất tứ này ta mời nó vào nhà có lại không chịu vào, thế thì nó muốn đến vuốt râu cọp đây. Thôi để ta làm cho chúng biết tài ta một trận chơi.
Nghĩ như vậy bèn bước lại gần trước mặt Trương Tam, Lý Tứ.
Trương Tam, Lý Tứ mới nói với Trí Thâm rằng:
- Chúng tôi đều làm lễ mừng thầy.
Nói vừa đứt lời, ca thảy đều rùng rùng áp lại bắt Trí Thâm.
Trí Thâm không chờ cho nó đến gần mình, xốc lại đá Lý Tứ một đá nhào tuốt xuống hầm phân.
Trương Tam thấy vậy cả kinh vừa muốn chạy cho khỏi, té ra chạy cũng không kịp, bị Trí Thâm đạp một đạp cũng nhào xuống hầm phân nữa. Mấy đứa du côn kia thấy vậy đều thất kinh muốn kéo nhau mà chạy.
Trí Thâm nạt lớn tiếng rằng:
- Chúng bây phải ở lại đây hết, nếu thằng nào chạy thì tao đạp nhào xuống hầm phân liền. Mấy đứa du côn ấy nghe nói như vậy thì đều đứng lại hết. Còn Trương Tam, Lý Tứ ở dưới hầm phân, ngóng cổ lên xem, cái hầm phân ấy sâu lắm, làm cho hai đứa ấy đầu cổ, mình mẩy đều vấy những phân và giòi phân.
Trương Tam, Lý Tứ leo lên không đặng, ở dưới hầm kêu lớn rằng:
- Lạy thầy xin dung thứ cho tôi nhờ.
Trí Thâm nạt rằng:
- Mấy đứa ở trên đây phải lập thế nào kéo hai thằng ấy lên thì ta sẽ dung tha cho.
Mấy đứa du côn vâng lời, xúm lại lập thế vớt hai đứa ấy lên. Thì thấy mình mẩy hai đứa ấy hôi thúi không ai dám lại gần.
Trí Thâm cười ha hả mà rằng:
- Thiệt bây dại lắm, ai bảo bây bày đặt vuốt râu cọp làm chi cho đến đổi như vậy. Thôi, đi lại giếng kia mà tắm đi, kẻo để dơ dáy lắm.
Hai đứa ấy vâng lời lại giếng tắm. Mấy đứa du côn kia đem áo quần cho hai đứa ấy thay đổi. Khi hai người ấy thay áo quần rồi, thì Trí Thâm lại nói rằng:
- Thôi, các ngươi hãy lại nhà Giải Võ đây đặng cho ta nói chuyện.
Mấy đứa ấy đều vâng lời đi vào nhà.
Trí Thâm ngồi giữa nói rằng:
- Chúng bây tài cán chi, dám bày mưu lập kế gạt đến ta?
Trương Tam, Lý Tứ và mấy đứa du côn ấy đều quì xuống thưa rằng:
- Chúng tôi quê quán ở đây, song không biết nghề chi làm ăn, cứ theo nghề cờ bạc mà thôi. Cái vườn rau nầy là cơm áo của chúng tôi đó. Trong chùa Đại Tướng Quốc bấy lâu không làm chi chúng tôi nổi vì không có ai võ nghệ cao cường cho bằng thầy. Ngày nay chúng tôi tình nguyện theo hầu hạ thầy...
...
*
Tết Tây đã… hết. Ở bên Mỹ - nước cuối cùng đón giao thừa (cách VN khoảng 12-14g), cả triệu người dân tập trung nơi Quảng trường Thời đại để đón chào năm mới, ở VN có bắn pháo hoa… Thế giới vẫn an bình: không có khủng bố…
…Trên ti-vi (chiều ngày 1/1/2016), người ta tường thuật lại khá lâu cuộc thi chung kết Hoa hậu Hoàn vũ (Miss Universe), tôi chợt… hiểu là tại sao nhân loại lại tổ chức thi Hoa hậu, vấn đề chính không phải là để ca ngợi một người đẹp cụ thể nào đó - chỉ có tính chất vô thường, mà trên hết, nó làm cho ta thấy được cái đẹp kỳ diệu của ‘đấng tạo hóa’ thông qua người đàn bà (đa phần là dưới cặp mặt của đàn ông), nó làm ta vơi đi nỗi sầu nhân thế, ví dụ quên đi cái tên Lý Tứ đáng ghét nào đó, đặc biệt, nó còn làm cho ta có một cảm giác thăng hoa và một nỗi lâng lâng yêu đời không mang tên nào đó…

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Phỏng vấn Bill Gate – Quyết định thông minh nhất của ông là gì ?

Phỏng vấn Bill Gate Quyết định thông minh nhất của ông là gì ?
Khi Bill Gate được phỏng vấn: Quyết định thông minh nhất của ông là tạo ra các phần mềm hay các công việc từ thiện?
Câu trả lời của Bill Gate: Đều không phải, mà quyết định thông minh nhất đó là tìm người phụ nữ phù hợp để kết hôn.
Người phụ nữ quyết định hạnh phúc của thế hệ trước, vui vẻ của thế hệ này và tương lai của thế hệ sau.
Nếu bố bạn lấy nhầm vợ, thì tuổi thơ của bạn sẽ là chuỗi ngày đau khổ.
Nếu bạn lấy nhầm vợ, thì cả cuộc đời bạn sẽ sống trong đau khổ.
Nếu con trai bạn lấy nhầm vợ, thì tuổi già của bạn sẽ sống trong đau khổ. Do vậy chọn vợ rất quan trọng là vợ phải biết thương yêu bố mẹ chồng.
Lấy được người phụ nữ tốt, thịnh vượng 3 đời,
Lấy phải người phụ nữ không tốt, lụi bại 6 đời.
Người đàn ông trí tuệ nên để cho người phụ nữ trọn đời của mình luôn được trau dồi, bồi dưỡng.
Người phụ nữ trí tuệ nên coi học tập, trưởng thành là bài tập của cả đời!
ThegioiBantin.com

Phần nhận xét hiển thị trên trang

KHÔNG DIỄN BIẾN VẠN VẬT ĐỀU HỦY DIỆT..

Người Việt rủa xả những kẻ ngu dốt là “đầu củ chuối!” hay “đồ đầu đất!” hay “óc bã đậu”, tức là những thứ đầu ù lỳ không còn vận động, nhạy bén được.
Có một phương ngôn “khốn khổ thay con người cứ muốn giữ mãi hạnh phúc cho mình”. Người Việt nói đơn giản thế này “Quen mui thấy mùi ăn mãi!” Một cô gái thấy mình đẹp và trẻ, và rồi cô cứ tiếc mãi cái trẻ của mình không chấp nhận cô đang già đi, không lo cưới chồng sẽ ế. Cưới chồng không lo đẻ con sẽ điếc!
Một người ngồi trước một bàn tiệc, không muốn chấm dứt cứ đòi ăn mãi, thế rồi mắc chứng tháo chảy hay sợ ăn, hoặc chết no. Đó là bi kịch của việc không dám chấm nhận bữa tiệc kết thúc!
Một anh chàng lấy được cô vợ đẹp, dở mọi thói ghen tuông ghì chặt cô ta vào mình, nhưng rồi một ngày nàng vẫn ra đi, chàng không chịu nổi kho tàng khoái lạc đó đã thất thoát. Chỉ còn cách tự tử?!
Và những ông vua thì sao? Trời ơi “Thiên hạ là của nhà Thanh (lời Từ Hi Thái hậu), hàng ngàn cung tần mỹ nữ vây quanh, cung vàng điện ngọc xa hoa, yến tiệc linh đình ngày đêm… sao mà ta muốn mất?!
Hình ảnh những ông vua luyến tiếc ngai vàng để được thỏa thuê ngàn vạn lần hơn người khác, trong hiện tại thì, ô tô đánh cho dân đen hơn 300%, nhưng ô tô của ta đánh không %, nhà của dân đen mua giá thị trường, nhà của ta biệt thự mua giá thời bao cấp… Có phải chính những bổng lộc, những đặc quyền đặc lợi đó mà người có quyền chỉ muốn giữ tình trạng “cu như ỹ” (y như cũ ) hay “nguyễn như vân” (vẫn như nguyên), rằng con vua thì mãi mãi làm vua, con sãi mãi mãi ở chùa, hoàng tử đỏ kế vị xong rồi sẽ tính sau, nhưng đến khi hoàng tử lên ngôi lại tính tiếp cho cháu, để nhà ta nối dõi 5 chữ C vẹn toàn “con-cháu-các-cụ cả”. Và mọi sự thay đổi đều nguy hiểm vì nó bao hàm ghế ngồi, chức vị, bổng lộc của ta sẽ bị thay đổi. Nhân dân ư?
Xin nhớ cho câu này “Sau lưng ta là nạn hồng thủy”. Sau khi tất cả con cháu ta đã yên vị, thì may ra mới ngó mắt đến cái gọi là đổi gió. Nhưng chỉ đổi gió thôi. Còn thay đổi hay tự diễn biến thì không?!
Như trên chúng ta đã bàn: nếu lý thuyết không đi đôi với thực hành thì con người cũng như xã hội không bao giờ tiến bộ! Tư tưởng sẽ không có mặt khi người ta “nói dzậy mà không phải dzậy”. Từ đó chúng ta có thể thấy, nếu chúng ta chống lại “tự diễn biến” cũng chính là cách chống lại hành trình sống tự nhiên của vũ trụ cũng như con người. Như vậy liệu có chuốc lấy diệt vong?!
Hạnh phúc của mình không thể có được bằng cách cứ ghì xiết lấy nó, mà chỉ có thể có bằng cách chan hòa chia sẻ với mọi người bằng Dân chủ.

Phần nhận xét hiển thị trên trang