Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Quyền lực vợ chồng đại gia Trần Phương Bình – Cao Ngọc Dung ở DongABank


Sau khi Chủ tịch HĐQT Cao Sỹ Kiêm từ nhiệm, DongA Bank tạm thời không có Chủ tịch HĐQT. Ông Trần Phương Bình là Phó Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc.

Thông cáo của Ngân hàng Nhà nước (NHNN) phát đi chiều 14/8 quyết định kiểm soát đặc biệt đối với Ngân hàng TMCP Đông Á (DongA Bank).
Quyền lực, Trần Phương Bình, Cao Ngọc Dung, DongABank, kiếm soát, ngân hàng, quyền-lực, Trần-Phương-Bình, Cao-Ngọc-Dung, DongABank, kiểm-soát, ngân-hàng,
Đồng thời, NHNN sẽ miễn nhiệm, đình chỉ nhiều chức danh lãnh đạo chủ chốt của DongA Bank và phối hợp với chặt chẽ với các cơ quan bảo vệ pháp luật xử lý nghiêm minh các tập thể, cá nhân tại DongA Bank vi phạm pháp luật gây thất thoát tài sản của Nhà nước và nhân dân.
NHNN chưa công bố tên tuổi các lãnh đạo sẽ phải nhường ghế tại DongA Bank.
Quyền lực, Trần Phương Bình, Cao Ngọc Dung, DongABank, kiếm soát, ngân hàng, quyền-lực, Trần-Phương-Bình, Cao-Ngọc-Dung, DongABank, kiểm-soát, ngân-hàng,
Danh sách HĐQT DongA Bank sau khi ông Cao Sỹ Kiêm từ nhiệm (Nguồn: DongA Bank)
Hiện, sau khi Chủ tịch HĐQT Cao Sỹ Kiêm từ nhiệm, DongA Bank tạm thời không có Chủ tịch HĐQT. Hội đồng quản trị DongA Bank gồm 7 thành viên, trong đó ông Trần Phương Bình là Phó Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc; bà Nguyễn Thị Kim Xuyến là Thành viên HĐQT kiêm Phó Tổng Giám đốc.
Bà Vũ Thị Vang là đại diện Công đoàn Ngân hàng DongA Bank; ông Trang Thành Sương là đại diện Công ty TNHH MTV Xây dựng và Kinh doanh Nhà Phú Nhuận
3 thành viên còn lại trong HĐQT là các ông Trần Văn Đình, Nguyễn Đình Trường và Nguyễn Quốc Hùng.
Quyền lực, Trần Phương Bình, Cao Ngọc Dung, DongABank, kiếm soát, ngân hàng, quyền-lực, Trần-Phương-Bình, Cao-Ngọc-Dung, DongABank, kiểm-soát, ngân-hàng,
Danh sách Ban Tổng Giám đốc DongA Bank (Nguồn: DongA Bank)
Ban Tổng Giám đốc DongA Bank gồm 7 người. Ngoài CEO Trần Phương Bình và Phó Tổng giám đốc Nguyễn Thị Kim Xuyến là những thành viên HĐQT, danh sách Ban Tổng giám đốc còn có 5 Phó Tổng giám đốc Nguyễn Thị Ngọc Vân; Nguyễn An; Trần Đạo Vũ; Nguyễn Quốc Toàn; Lương Ngọc Quý.
Kế toán trưởng của DongA Bank là bà Võ Thị Kim Anh, Trưởng Ban Kiểm soát là bà Nguyễn Thị Cúc.
Cơ cấu cổ đông DongA Bank
Về cơ cấu sở hữu, Xây dựng Bắc Nam 79 là cổ đông lớn nhất với tỷ lệ 10%. Tuy nhiên, tỷ lệ sở hữu của gia đình CEO Trần Phương Bình và các bên liên quan cũng đáng chú ý.
Cá nhân CEO đã ngồi "ghế nóng" DongA Bank hơn 20 năm chỉ sở hữu 3% cổ phần nhưng nếu tính cả sở hữu của bà Cao Ngọc Dung, vợ ông Bình, và các con thì tỷ lệ sở hữu là 9,62% cổ phần.
Ngoài ra, bà Cao Ngọc Dung là Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc CTCP Vàng bạc Đá quý Phú Nhuận (PNJ) - cổ đông lớn sở hữu 7,7% DongA Bank.
Quyền lực, Trần Phương Bình, Cao Ngọc Dung, DongABank, kiếm soát, ngân hàng, quyền-lực, Trần-Phương-Bình, Cao-Ngọc-Dung, DongABank, kiểm-soát, ngân-hàng,
Nhiều lãnh đạo chủ chốt của Ngân hàng Đông Á sẽ bị miễn nhiệm, đình chỉ
(Theo Vinanet)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Nhiều hơn 3 sư đoàn, quá khủng khiếp!


18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm

(Đời sống) - (ĐVO) - Chiều ngày 14/8, Ông Jeremey Douglas, Trưởng đại diện khu vực Đông Nam Á - Thái Bình Dương của Cơ quan phòng chống ma túy và tội phạm của Liên hợp quốc (UNODC) cho rằng: “Các hoạt động tội phạm xuyên quốc gia hiện là mối quan ngại tòa cầu. Những đồng đôla thu được từ các hoạt động phi pháp có thể dùng để mua bất động sản, các công ty và gây tham nhũng ở bất cứ đâu".

Bên cạnh thị trường lao động “nô lệ”, UNODC cũng báo động việc buôn bán phụ nữ, trẻ em để khai thác tình dục ở tiểu vùng sông Mê Kông. Ông Jeremey Douglas cho hay người Việt Nam di cư sang EU ước tính khoảng 18.000 trường hợp, đút túi cho tổ chức vận chuyển lậu khoảng 300 triệu USD mỗi năm.
Theo kết quả trong một cuộc điều tra khác về số liệu gái mại dâm quốc tế năm 2012 của cảnh sát Malaysia chỉ ra rằng gái mại dâm Việt Nam... đang xếp ở vị trí quán quân cho danh sách này.
Hãng ABN News của Malaysia cho hay năm 2012, trong số 12.434 gái mại dâm nước ngoài bị bắt ở khắp Malaysia, có đến 3.456 gái mại dâm Việt Nam.
Theo đó, trong năm 2012, cảnh sát Malaysia đã tiến hành tổng cộng 42.788 cuộc bố ráp vào các tụ điểm mại dâm, bắt giữ nhiều gái mại dâm. Tổng cộng có 12.434 gái mại dâm nước ngoài bị bắt, đến từ Việt Nam, Bangladesh, Lào, Uganda, Nigeria, Mongolia, Tajikistan, Sri Lanka, Kenya, Marocco, Kyrgystan, Iran, Singapore, Hong Kong, Nga và Canada.
Con số gái mại dâm Việt Nam bị bắt giữ trong năm 2012 đã tăng 2.196 trường hợp so với năm 2011, ABN News dẫn lời ông Abdul Jalil Hassan, Trợ lý giám đốc Cục phòng chống Tệ nạn, Cờ bạc và Hội kín của cảnh sát Malaysia. Ông Hassan cho biết đa số gái mại dâm Việt hành nghề tại các quán bar, karaoke và tiệm massage.
Soi lại nhiều báo cáo, Việt Nam cũng luôn xếp ở vị trí cao so với các nước trên thế giới. Năm 2012  Quỹ Kinh tế mới thế giới NEF đã xếp Việt Nam đứng thứ nhì thế giới về chỉ số hạnh phúc. Không phải ngẫu nhiên mà người Việt nhận được danh hiệu này. Có rất nhiều tiêu chí để khẳng định người Việt xứng đáng là người hạnh phúc nhất trái đất.
Theo Tổ chức nghiên cứu thị trường Eurowatch, năm 2012, người Việt Nam đã thỏa cơn khát lên đến 3 tỷ lít bia, quy ra tiền khoảng 3 tỷ USD. Lượng bia 1 người Việt trung bình uống 1 năm là 32 lít.
Với khả năng uống bia trên, người Việt tự hào lọt vào top số một của khu vực ASEAN và thứ ba châu Á, chỉ sau Trung Quốc và Nhật.
Nhất Nam 

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tôi có một người bạn..

.

Thơ của Ái Nữ


Tôi có một người bạn chưa biết mặt
Nhưng tôi biết những nỗi đau
Tôi từng thức bao đêm thâu
Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…


Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
Những gì bạn ghét, bạn yêu…
Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
Ghét những lời kiểu cách và giả dối
Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…


Tôi cầu nguyện với trời cao
Hãy đem nắng rót vào tim phiền muộn
Hãy cho mưa rơi vào mắt vắng
Đổ lệ tràn xuống môi
Tôi muốn cảm nhận nụ cười
Trong tim bạn trong hồn tôi hoa nở
Giữa muôn người, mặt trời lên bỡ ngỡ…


Trong tim tôi, bạn như một sợi tơ mỏng mảnh
Xướng lên những nốt nhạc vút cao
Tôi e sợ dây đàn căng dễ đứt
Nhưng không muốn ngăn suối nhạc tuôn trào.
Đã cất lên bao điệu buồn day dứt
Đã ngân lên những ước muốn thẳm sâu
Hạnh phúc đau thương hòa vào nhau
Lạ hòa quen, dữ dội hòa êm ái…


Một người bạn không bên tôi mãi mãi
Tình còn đây tôi vẫn ủ trong tim
Lần từng trang blog mỗi đêm
Gặp một giọng quen lại bừng hy vọng
Bạn có biết rằng tôi trông ngóng
Một chuyến đi xa, một sự trở về…
Dù bạn là ảo ảnh hay là một cơn mê
Có bạn, tâm hồn tôi đã thành bài hát mới.


10-10-2013.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

liên tục hình ảnh hiện

trong mắt khói mặt trời mù loà
mưa ánh sáng chảy tràn vô hạn
những chiếc bóng của người tự cuốn trôi đi
địa tầng rùng mình chao nghiêng
chạm dải tần sóng âm thanh chói ngược
 
những cú pháp nằm úp mặt bất động
lửa bùng cháy nhưng không là sự thật
rừng mở mắt hồi sinh nhìn tàn tro bay
chúng ta có thể chết trong nhau vì một ánh nhìn
cũng chỉ là từ chương ấm ớ phỉnh dụ
chính lời nói của người là vực sâu hun hút
khúc tình mê sảng trổ nụ trong vòm họng của đêm
 
cùng với vận tốc ánh sáng
quay ngược trở về tiềm thức
tìm kiếm lý lịch hạt bụi đang bị thất tung
căn cước âm bản mặt người cô hồn chữ nghĩa
làm gì có ai nhớ tới để mà quên?
 
cỏ vẫn mọc xanh trên lòng bàn tay
chậm chạp trườn mình vượt qua đường cong số mệnh
cơn mơ lao xao giữa những màu sơn kí hoạ
ác mộng vờn bay trên những nấm mộ người
trước bí ẩn của khuôn hồn đãng trí
tôi nhìn tôi - một đóm sáng đang rơi
chợt vụt tắt giữa những ngọn đèn đang thắp
 
 
 
 

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Ai lại chào kiểu này?

Chào Trang Hạ !




Chào Trang Hạ ! Thực ra trong mắt tôi bạn chưa bao giờ là nhà văn, dù tôi là người đọc sách. Qua bài viết tôi muốn trao đổi với bạn mấy điều.
Có lẽ vì bạn là nạn nhân của hệ thống giáo dục này (như cái cách bạn nói trong bài viết), cho nên bạn đã mất hẳn cái khả năng phản tỉnh để phân biệt cái khái niệm đâu là chủ thể phục vụ, là người thụ hưởng sản phẩm giáo dục, đâu là người làm ra sản phẩm và phục vụ nó như thế nào.
Và bạn cũng chưa từng biết một nền giáo dục nhân bản, khai phóng nó sẽ phải ra sao.
Xin hỏi bạn : Nếu bạn vô nhà hàng gọi món Súp, đầu bếp làm quá mặn. Khi ăn bạn sẽ trách đầu bếp đã bỏ muối nhiều hay bạn tự trách mình đã không biết ăn mặn để có thể nuốt hết chén Súp ?
Một nền giáo dục không có triết lý thì làm sao có thể định hướng cho mục tiêu cuối cùng để đào tạo ra sản phẩm con người ?
Chúng tôi là người bỏ tiền bạc, thời gian để con em mua tri thức từ hệ thống giáo dục này, khi nền giáo dục méo mó đang lãng phí thời gian và công sức của chúng tôi, nhưng nếu không trách hệ thống giáo dục, không trách người đứng đầu hệ thống, chẳng lẽ chúng tôi lại đến nhà bạn Trang Hạ để chửi bố bạn lên àh ?
Quyền của người mua là đòi hỏi một sản phẩm tốt, và trách nhiệm của hệ thống giáo dục này là làm theo cái cách mà nhân loại đang làm chứ không phải chạy theo cái tư tưởng vớ vẩn nào đó để rồi đào tạo ra những sản phẩm chẳng giống ai.
Đến cái khả nhận biết điều này bạn cũng mất rồi ư ? Hay vì bạn viết một bài viết mang nặng tính bưng bô như vầy để bạn sẽ được thuận lợi hơn khi người ta nhẹ tay kiểm duyệt và cho bạn được xuất bản vài tác phẩm dở hơi của một con dở người ngổ ngáo ?
Tôi đọc được ý bạn ở góc độ tích cực trong vấn đề đối diện với khó khăn. Rằng thay vì than trách, hay chấp nhận thất bại ta nên tìm cách để vượt qua nó.
Tôi đồng ý rằng đa số phụ huynh học sinh chưa tích cực trong vai trò giáo dục gia đình, họ đang đẩy trách nhiệm về phía xã hội và nhà trường nhiều hơn khi con cái họ thất bại. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ta sẽ phải âm thầm chịu đựng những bất cập của hệ thống giáo dục này.
Ví dụ sau 7 năm học ngoại ngữ với trên 500 tiết học tiếng Anh, nhưng học trò không thể giao tiếp với người nước ngoài bằng những câu xã giao thông thường. Vậy thì nên trách hệ thống giáo dục hay tự trách mình ?
Tình trạng bạo lực xã hội tuổi vị thành niên, bạo lực học đường đang gia tăng nghiêm trọng, tôi sẽ phải trách ai nếu không phải là hệ thống giáo dục này ?
Hoặc sau khi người ta học xong chương trình đại học năm năm. Chúng tôi, những người sử dụng lao động lại phải đào tạo lại cái sản phẩm kỹ sư của bộ giáo dục thì cần phải trách ai đây ? Bạn hay ngài bộ trưởng ?
Có rất nhiều bất cập tương tự mà nếu cần tranh luận tôi có thể nói với bạn cả ngày. Nhưng cho đến giờ, sau khi đọc bài viết của bạn, tôi thấy rằng mình đã đúng khi từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ đọc tác phẩm nào của bạn.
Và tôi khẳng định bạn cũng là một sản phẩm không tròn trịa của cái hệ thống giáo dục này. Cái góc méo nhất của bạn chính là não trạng bị bó buộc bởi cái tâm thức nô lệ.
 



Phần nhận xét hiển thị trên trang

VẪN KIỂU LÀM BÁO THỜI... THỔ TẢ


Không phải lần đầu tôi bị, cũng không phải mình tôi bị, mà nó đang tràn lan trên báo mạng của ta hiện nay. Các tờ báo cứ được đẻ ra, rồi không có phóng viên, không có tiền trả nhuận bút, thế là lấy bài trên báo bạn, về gọt lại, đặt lại tít, và khốn nạn nhất là bỏ tên tác giả đi...

Tôi từng bị nhiều lần, nhưng đến hôm qua thì không chịu được nữa, vì email góp ý của mình coi như lọt vào hố đen.

Số là chủ nhật thì báo Người Lao động in bài "nhà khoa học thầm lặng" của tôi, và ngay sau đó tôi cũng post lên blog của mình (Ở ĐÂY). Tối qua thứ 2, nhân vật trong bài báo, anh Phạm Đức Long, điện cho tôi nói có anh kỹ sư nào đó ở viện khoa học Việt Nam điện cho Long, nói là đọc bài viết về Long trên "Một thế giới" nhưng không biết ai là tác giả. Anh này hỏi vài chuyện và kết nối để sắp tới vào Tây Nguyên thì trao đổi sâu với Long về việc làm thuốc Nam chữa gà.

Long điện cho tôi nói anh gửi cho Một thế giới à. Tôi bảo không hề. Và vào đấy thì thấy nó đã cop về, chỉ thay 2 thứ, 2 thứ làm nên hồn cốt bài báo, 2 thứ để biến người ăn cắp thành thứ ăn cắp mạt hạng nhất, là sửa tít và cắt tên tác giả đi. Tôi đã mail vào cuối bài ấy ở mục góp ý, là bài này của nhà cháu, nhà cháu tên là Văn Công Hùng, các bác có lấy về thì cũng phải để tên nhà cháu chứ, chứ chỉ đề "Theo báo NLD" thì nhà cháu là cái đinh à, rồi người ta không đọc NLD, chỉ đọc Một thế giới thì tác giả thành tên là "Theo NLD" à? tức là có một ông nhà báo tên là "theo NLĐ" à?

Sáng nay email ấy vẫn chưa được phản hồi, bài viết vẫn sừng sững đấy, tên tác giả vẫn là "Theo NLĐ".

Đây là một thực trạng làm báo hiện nay ở VN, kiểu làm báo nhàn nhã nhất, nó biểu hiện một sự tha hóa, suy đồi  của một kiểu làm báo bóc lột, câu view. Thực ra không phải lần đầu tôi bị và lần đầu tôi lên tiếng. Năm 2009 tôi cũng đã một lần phải lên tiếng nhưng rồi vẫn chỉ mình nói mình nghe. (Ở ĐÂY). Và giờ, nếu chịu khó lên hỏi cụ Gúc, chỉ cần search một đoạn, ra cả loạt ăn cắp, nó bình thường đến mức, người lên tiếng như tôi có khi lại bị coi là dị hợm.

Theo một số bạn đọc tinh ý, họ bảo rằng, báo MTG (Và một vài báo nữa) chuyên môn đánh vào từ khóa, cái gì view cao, reachs lớn là ôm về. Trên mạng xã hội, facebook chẳng hạn, cá nhân nào, dẫu tí hin tận đâu đó, lỡ cầm nhầm vài câu thơ, một câu thoại là cả cộng đồng lên tiếng ngay, tơi tả đá ngay, nhiều người phải khóa fb, trốn luôn, nhớ đời. Thế mà ở đây, lững lững những tờ báo với tôn chỉ mục đích to oành, chuyên đi thó bài rồi xóa tên tác giả, quỵt nhuận bút. Chả suy đồi tận đáy là gì, chả khốn nạn tận cùng là gì?...

Bài trên báo Người Lao động, lên lúc 21h37 ngày 15/8/2015. Ông Thư ký tòa soạn báo này dọa tác giả mà đưa lên blog trước là liệu hồn đấy...

Và báo Một thế giới sửa tít lên lúc 6h13 phút ngày 16 tháng 8. Mần chi nhau.

Tên tác giả: Theo NLĐ

Bài trên blog tác giả.

Lúc 14h23 phút chiều nay, tên tác giả đã được hiện lên, không một lời giải thích, không cho hiện comment, không reply Email... kiểu như các báo giờ hay dùng "Nói lại cho rõ" thay cho từ xin lỗi...



Phần nhận xét hiển thị trên trang

CHÚNG TÔI MUA CHUYỆN KỂ NĂM 2000 NHƯ THẾ NÀO?


Ngô Minh
Dịp ra Hà Nội dự Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ 6 tháng 4 năm 2000 tôi quyết tâm lùng mua cho được bộ tiểu thuyết Chuyện kể năm 2000 của nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Trong Tết, nhà thơ- nhà vẽ bìa sách Nguyễn Trọng Tạo vô ăn Tết Huế đã khoe với tôi cái bìa sách Chuyện kể năm 2000 do anh vẽ. Tạo bảo:” Đây là cái bìa sách mình thích nhất trong tất cả  bìa sách mình vẽ cho bạn bè!”. Tôi hỏi cuốn tiểu thuyết ấy có hay không?.Tạo khẳng định:” Hay lắm. Lạ lắm.Thật lắm. Thật là tiêu chuẩn đàu tiên của cái sự hay…”.
Nhưng ra Tết thì nghe nói sách bị cấm, bị thu hồi, xay bột. Tôi là người rất thích văn chương viết về cái thật. Nên tôi quyết kiếm cho được Chuyện kể năm 2000 cho biết chuyện tù “thời ta” như thế nào. Ở Đại hội, anh Bùi Ngọc Tấn cugnx đi dự, nhưng không gặp được vì anh là nhân vật trung tâm lúc đó. Giấy phút nào cũng có người ríu rít bên cạnh. Mà hỏi anh chắc không có sách đâu. Vì anhg là tác giả, lại nghèo, được biếu 10 cuốn  sách, tiền đâu mà mua tặng người khác,Vậy kiếm ở đâu ?
 Đã hơn hai tháng tiểu thuyết này bị cấm, bịt thu hồi rồi. Tôi nhớ ngay đến Đoàn Thị Lam Luyến. Không phải tôi nghĩ đến Luyến vì Luyến là người biên tập sách rất nhiệt tình với anh Tấn và tác phẩm của anh, như nhà văn Bùi Ngọc Tấn kể trong Hậu chuyện kể năm 2000 sau này. Tôi quen Đoàn Thị Lam Luyến hồi Đại hội Nhà văn Khu vực miền Trung và Tây Nguyên ở thành phố Nha Trang trước khi Đaị hội đại biểu ở Hà Nội. Không biết tại sao Đại hội ấy lại có cả Nguyễn Trọng Tạo, Đoàn Thị Lam Luyến cũng vào, có mặt ở Nha Trang lúc ấy. Có lẽ Hội Nhà văn mời nhà thơ nữ này đi để làm gì đó. Đại hội khu vực 2 ngày, tôi thích ngao du biển trời, không thích không khí họp hành căng thẳng , nên chọn ngày không bầu cử, bảo anh Võ Ngọc Thu, “Chúa đảo Hòn Tằm”, giám đốc Công ty Tàu biển và du lịch Khánh Hòa cho các nhà văn ra đảo Hòn Tằm chơi. ( Bây giờ anh Thu đã về hưu, làm chủ tịch Hiệp hội du lịch Khánh Hòa đã hơn chục năm nay). Anh Thu đồng ý, tôi bèn rủ thêm mấy nhà văn cùng đi, trong đó có Đoàn Thị Lam Luyến đi Hòn Tằm bằng tàu  của Công ty. Chuyến ra Hòn Tắm ấy, có anh Võ Ngọc Thu, anh Châu Sơn, cánh tay phải của anh Thu đi cùng. Ra Hòn Tằm bữa ấy, chúng tôi được anh Thu đãi bữa tiệc biển toàn những đặc sản quý hiếm như cầu gai nướng, ốc vú nàng, sò huyết…
  Vì quen biết nên hôm Đại hội ở Hội trường Ba Đình (cũ), cuối buổi chiều tôi bắt tay Đoàn Thị Lam Luyến bảo:” Luyến kiếm cho anh bộ Chuyện kể năm 2000 được không?. Anh gửi tiền…”. Luyến nói nhỏ giọng lại:” Để em xem đã. Mai trả lời”. Sáng mai vô Đại hội, Đoàn Thị Lam Luyến vẫy tôi ra hành lang bảo:” Anh cầm tờ giấy này đến địa chỉ em ghi đây gặp chi… họ bán cho. Giá bìa thôi”. Tôi mừng quýnh. Tôi cầm mảnh giấy bằng nửa bàn tay, liếc mắt thấy Luyến ghi trong đó:” Bán cho anh cầm giấy này một bộ Dại Yêu”. Sao lại Dại Yêu?. Dại yêu là một tập thơ của Đoàn thị Lam Luyến vừa xuất bản. Chắc đây là ký hiệu để “bảo mật”! Rồi ký rất phăng ti di. Luyến không ghi chữ Chuyện kể…, chi ghi cuốn sách Dại yêu  thôi. Đọc giấy tôi nghĩ ngay đến anh Vĩnh Nguyên. Nhà văn Vĩnh Nguyễn vì mới được kết nạp vào Hội nhà văn Việt Nam nên đợt đó “Đại hội gạch tên nhau” khu vực miền Trung Tây Nguyên, anh không trúng đại biểu. Nhưng anh cứ tự đi để cho biết Đại hội Nhà văn là gì. Trưởng đoàn Thừa Thiên Huế ghé tai tôi phàn nàn. Nhưng tôi bảo:” Để tôi nói với anh Hữu Thỉnh. Tiền ăn ở Hội Nhà văn lo. Mất gì của đoàn Thừa Thiên Huế. Để anh ở cùng phòng với tôi”. Vì ở cùng phòng, tối về nếu anh thấy tôi có Chuyện kể năm 2000 mà anh không có anh sẽ trách. Nên, lúc Luyến vừa quay đi , tôi gọi giật lại:” Luyến ghi thêm cho anh mua 2 bộ, vì có nhà thơ Vĩnh Nguyên ở cùng phòng”. Thế là Luyến rút mảnh giấy khác, ghi “Bán cho người này 2 bộ Dại yêu”, rồi cẩn thận mở ngoặc đơn ghi bằng chữ hai.
Được “lá bùa” mua sách rồi, tôi đến ngồi gần anh Vĩnh Nguyên, bảo anh:” Anh mượn chiếc xe đạp của mấy đứa Hà Nội, hay thuê xe ôm đi mua Chuyện kể năm 2000 mang về đây cho anh và tôi. Ngô Minh mệt quá”. Nghe nói đến sách Chuyện kể năm 2000. mắt Vĩnh Nguyên sáng lên, hấp háy. Anh cười cười,đứng dậy:” Xong ngay. Xong ngay”. Thế là anh lách nhẹ qua hàng ghế, rời hội trường, biến đi. Tôi ngồi họp mà đầu óc cứ nghĩ về Chuyện kể năm 2000. Tôi sung sướng rằng tối nay sẽ dược đọc Chuyện kể năm 2000.Sẽ thức đến sáng…
Anh Vĩnh Nguyên đi mua sách về muộn. Gần hai giờ đồng hồ anh mới về lại chỗ họp.Anh thì thầm:” Mình mua được sách rồi. Nhưng để giữ bí mật, mình đã đưa về cất  ở khách sạn rồi. Cẩn thẩn không thì họ tích thu!”. Rồi anh thì thầm kể tôi nghe chuyện thuê xe đạp ôm trên phố Hà Nội đi mua Chuyện kể năm 2000. Anh tới chỗ Đoàn Thị Lam Luyên ghi trong  giấy là phố Thợ Nhuộm. Không có khó khăn gì cả. Vĩnh Nguyên đưa mảnh giấy và hai trăm ngàn đồng cho chị bán sách. Chị bán sách đọc giấy, nhìn mặt rồi kéo anh Vĩnh Nguyên  vào phòng trong lấy hai bộ Chuyện kể năm 2000 ra, gói từng bộ với mấy lớp giấy báo cẩn thận, rồi cho vào cái túi bóng xách, đưa cho Vĩnh Nguyên. Anh mừng rỡ, cầm sách đi ngay. Chị bán sách gọi  lại để thối tiền, nhưng không quay lại. Dọc đường, qua ngã ba Trần Phú, anh  xe ôm đi thế nào đó sai đường, cảnh sát giao thông thổi còi cái toét. Vĩnh Nguyễn toàn mồ hôi. Tay cầm cái “túi sách 2000” run run, mặt cúi gằm. Như tên ăn trộm sắp bị phát hiện. Nhưng, cảnh sát thổi còi vị người  xe ôm đi đường trái quy định, không phải thổi người mua sách lậu là Vĩnh Nguyên. Vĩnh Nguyễn phải rút thẻ nhà văn, năn nỉ:” Tôi là nhà văn, tôi đang đại hội ở Hội trường Ba Đình, đau bụng quá nên phải về nhà bạn uống thuốc. Vì vội, nên anh lái xe đi trái đường, mong đồng chí thông cảm”. Nghe nói đến Đaị hội nhà văn, lại dịu dàng hai tiếng “đồng chí”, nên anh công an nhìn vào tài xế xe ôm, nghiêm mặt:” Anh chở  ông nhà văn tới Hội trường Ba Đình rồi quay lại đây!”.Thế là thoát. Đến nhà khách Chu Văn An, Vĩnh Nguyên đưa cho anh xe ôm 50 ngàn đồng tiền  thuê xe và cho thêm 50 nàng để về nộp tiền phạt cho công an . Vì Chuyện kể năm 2000 mà con người trở nên hào phóng thế đây.Thế là tay xe ôm kiếm bẫm vì nó sẽ chẳng bao giwof trở lại chỗ công an dặn.
Kiếm được Chuyện kể năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, tôi không còn chú ý gì đến Đại hội nhà văn VI nữa. Ở Nhà khách 8-Chu Văn An, tôi đọc suốt đêm. Về Huế, tôi lại đọc. Tôi đã đọc chuyện tù của đế quốc như Bất Khuất của Nguyễn Đức Thuận, sách của Lê Quang Vịnh kể chuyện bị giam ở Chuồng bò, chuồng cọp Côn Đảo, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc chuyện tù của người tù thời cách mạng, thời mình, nơi mình đang sống. Tiểu thuyết viết hấp dẫn, chi tiết, có ngôn ngữ riêng hẳn hoi. Sách dày gần ngàn trang mà đọc quá cuốn hút. Anh Tấn viết văn  rất hay nên phải đọc từng chữ. Câu chuyện cảm động đến gai người. Tôi nhớ rất nhiều những tiếng lóng của người tù  thành một hệ thống như tạt ( ăn cắp), bành (no), sột sệt (đun nấu trộm), chác (đổi); yểm ( giấu); khợp ( ăn); bồng (đem đi), nhà mét (nhà xí);quả tắc (đồ tiếp tế cho tù nhân);  cá nhân tác chiến cá nhân bành ( một mình ăn cắp một mình no).v.v..Tôi thuộc tên một loạt nhân vật tù như Già Đô, Triều Phỉ, Giang, Lượng, Cân,Vòng Kỷ Minh, Sáng, A Phềnh.v.v..Tôi rất xúc động khi tác giả tả vợ mình tắm bằng những trang viết rất đẹp :”… Lần đầu tiên hắn thấy trăng vàng chảy trên người, trăng vàng chảy trên da thịt vợ hắn. Trăng chiếu lên người nàng, Trên đầu nàng là bầu trời thu không một gợnn mây. Chỉ một vừng trăng to tròn, gần như trong suốt im lặng… Hắn nhìn tấm thân trần của vợ hắn lồ lộ giữa trời như lần đầu tiên hắn được thấy…Rồi hắn bước tới bể, múc một gáo nước gội cho nàng. Nàng đứng in, ngoan ngoãn. Những búp tóc đen ướt nước sau gáy càng làm nổi nước da nàng trắng ngần…”.Đây là lần đầu tiên tôi đọc những trang nhà văn tả vợ mình khỏa thân…Câu chuyện viết khi Bùi Ngọc Tấn đã ra tù nên đan xen chuyện thực đang sống hiện tại với chuyện tù, liền mạch, đáo để. Có đoạn suy nghĩ về việc mình làm đơn kêu oan khi đã ra tù, tác giả nghĩ:…” Âu cũng là để các ông ấy tự đánh giá mình trước lương tâm. Thế thôi. Mong rằng lương tâm của các ông ấy chưa bị móm. Nó vẫn còn răng, nó vẫn còn cắn rứt…”. Một đoạn khác:” Chuyện kể năm 2000 là bản cáo tgrangj đanh thép về tệ nạn bắt người giam tù không án, bệnh quy chụp, suy diễn dẫn đến bắt bớ tù đày các trí thức, vi phạm nhân quyền. Như Bùi Ngọc Tấn viết:”Phải đóng đinh lên trang giấy những kẻ sát nhân.”Bắt chúng đứng ngàn năm trên giá nhục hình. Mỗi lời thơ sôi sục lòng anh là một sợi dây treo cổ …”( thơ BNT). Và với Chuyện kể năm 2000 và Hậu chuyện kể năm 2000, Bùi Ngọc Tấn đã làm được điều đó!
       Tôi có ông anh trai tên Ngô Tấn Ninh ở làng biển Ngư Thủy.Là ngư dân nhưng anh là con mọt sách. Đi biển về là đọc sách. Nghe tôi bảo tôi cóChuyện kể năm 2000 viết về chuyện tù cộng sản, anh Ninh nằng nặc :” Chú gửi ra cho anh đọc với”. Thế là ở làng tôi họ chuyền nhau Chuyện kể  năm 2000, mãi tới mấy tháng sau tôi mới thu hồi về được. Đúng như trong Hậu chuyện kể năm 2000, anh Tấn kể, chuyện anh gặp anh Bùi Văn Ngợi, giám đốc NXB Thanh Niên, người ký quyết định in Chuyện kể năm 2000. Anh  Ngợi nói với Bùi Ngọc Tấn:”– Anh đừng ái ngại cho tôi. Không in cho anh tập này tôi cũng in cho người khác những tập tương tự, vì cái máu của tôi nó thế….– Thế là thắng rồi. Anh thu sách về đi. Lọt được một quyển cũng là thắng rồi.”
Đúng là NXB Thanh Niên đã thắng lớn, Bùi Ngọc Tấn đã thắng lớn trong phi vụ xuất bản Chuyện kể năm 2000. Không thắng về kinh tế, mà thắng về tinh thần. Tiếng tăm, uy tín nhà xuất bản càng được nâng cao trong  vụ in sách Bùi Ngọc Tấn. Nhà nước thu hồi càng làm cho Chuyện kể năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn không cánh mà bay xa, bay cao. Mọi người chuyền tay nhau đọc. Sách cấm mà trẻ em bán sách rong ở Hà Nội mang đi bán khắp nơi. Cứ hỏi là có. Giá gấp ba gấp bốn lần. Đọc Bùi Ngọc Tấn, tôi nghĩ không chính quyền nào tù được nhà văn. Nhà văn bi tù về thể xác thôi, con trí tuệ, nhân sinh quan của họ thì không thể tù được., không thể nhốt vào xà lim được. Bắt tù nhà văn là dại. Là tự tố cáo mình, vì ra tù họ sẽ viết…
Nhân QUÀ TẶNG XỨ MƯA in lại nhiều kỳ HẬU CHUYỆN KỂ NĂM 2000, tôi nhớ lại chuyện tôi và anh Vĩnh Nguyên mua sách Chuyện kể năm 2000 ở Hà Nội để mọi người cùng chia sẻ. Cấm bán sách nhưng không cấm được lòng người đọc. Bỏ tù Bùi Ngọc Tấn, nhưng không bỏ tù được văn chương của anh, không bỏ tù được tư tưởng tự do dân chủ.

Phần nhận xét hiển thị trên trang