Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

NẮNG


  
     Truyện ngắn Hồng Giang 
         
Tên nàng là Nắng. “Chói chang, gay gắt, ghét vòng vo, lấp lửng, nước đôi..thích trắng đen rõ ràng, thích “quân tử”..đậm chất đàn ông” như một vài kẻ vô tư nàng bảo vậy.

Lúc Tuân gặp nàng, ở bến bốc vác cạnh chiếc xe chở vật liệu, vừa xảy ra một việc.

Bạn cũ, người yêu một thủa, xa nhau mấy mươi năm, hắn không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh này.
Lúc ấy nàng đang đứng xây lưng lại phía đám đông, giọng cứng cỏi, dứt khoát:
- Cho chết! Đây không phải “gà”, thằng nào muốn ôm cũng được!
Phía sau nàng một gã đàn ôm đang gục đầu xuống giữa hai đầu gối, máu nhỏ từng giọt xuống đám cỏ ngay bên dưới hai bàn tay đang ôm mặt của gã. Những giọt máu đặc quánh không chịu tan ngay, bám cứng lấy ngọn cỏ như muốn níu giữ tang vật của vụ va chạm bất ngờ vừa xảy ra.
- Con này ác quá! Không thích đùa thì thôi, sao nỡ vung mạnh tay như thế?
Nàng định cãi lại câu gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ thảm hại của nạn nhân mình lỡ tay, kịp ngưng lại.
Đám đông áo bảo hộ vội tản ra xung quanh chiếc xe tải vừa bốc hàng, tìm lá nhọ nồi hay thứ gì đó cầm máu cho gã kia.
Ai bảo gã tự nhiên tự lành nhón nhén đến phía sau lưng, ôm ngang người Nắng, miệng lại cứ bô bô:
 - Ai bảo cô nàng nặng những tám mươi cân. Đây chứng minh cho mà.. co..oi..
Gã chưa nói hết câu, hai tay nàng nắm lại, hai quả đấm vung ngược về phía sau, trúng cái phóc, gã đổ người ra phía sau, một lúc mới lổm ngổm ngồi lên được.

Đã mệt thì chớ, còn thích đùa.. Con này mỗi ngày vác hàng tấn trên vai, còn chưa hết sức hay sao mà còn ghẹo với chả đùa? Nàng lầm nhẩm như vậy khi cả đám bốc vác quây xung quanh “ánh mắt hình hinh viên đạn” cả bọn đang nhắm vào nàng.
Nắng thản nhiên như không, không một chút bối rối, e dè.. Nhưng trong thẳm sâu, nàng chợt thấy run.
Nàng ân hận hơn là sợ hãi. Đó là sự thực. Ai bảo gã sàm sỡ? Nàng có cái lý của nàng, muốn đi tới đâu thì đi, nàng không sợ. Nhưng Nắng áy náy.
Một kẻ không tên nào đó bảo: “Phải lập biên bản về tội hành hung đánh người gây thương tích”.
Một số khác xì xạc bàn luận. Cuối cùng tay trưởng nhóm kết luận:
- Đồng ý là cái nhà cô Nắng này có quá tay.. dưng mờ không phải ngẫu nhiên. “Bụt trên tòa gà nào mổ mắt” phải không các vị?  Tại anh tại ả, tại cả đôi bên. Theo tôi cô Nắng ngay bây giờ phải đưa anh ta vào viện, tiền thuốc men hết bao nhiêu, cô phải chịu trách nhiệm thanh toán. Lập biên bản bây giờ, ở đây chả có ai đủ chức trách. Toàn bọn áo dày, tay ngắn, không quen mặc váy với nhau, lấy ai đứng ra viết với chả lách bây giờ? – Cái câu “không váy” chả ai biết lão ngụ ý gì? Hay chỉ quen miệng, nói cho có vần vè, văn hoa? – May là trong hoàn cảnh này chả ai để ý đến câu chữ thừa của lão.
- Ừ có lẽ thế cũng đúng. Công an, tòa án chả ai có mặt. Chuyện này mình giải quyết nội bộ với nhau thôi. Có mang ra chỗ công đường, cũng chả ai xét xử ba cái lẻ tẻ này. Đổ máu cam, cầm được máu một lúc là khỏi, có gì to tát đâu? Ngày nào chả như ngày nào, giáp mặt với nhau? Kiện tụng để thù hằn cả đời à?
Bà mặt có cái sẹo ngang má do một lần ngã xe chấm dứt sự việc bằng câu nói đầy thuyết phục của mình. Tổ bốc vác phàm khi bà đã ra lời, ít ai dám cưỡng lại. “Đại tẩu tẩu” đã phán là như dao chém đá. Bà ta không chồng, không con, tướng đi như sư tử, giọng ồm ồm như báo, lôi thôi “đả” ngay. Cả tổ “bốc vếch” anh nào cũng gờm.

Cả đám tản ra, đi làm công việc đang dở. Chiếc xe tải ba chân còn quá nửa xi măng đang chình ĩnh trước mặt. Đứng đó mà cãi nhau. Tối về lại kêu mệt, ít tiền!

N ắng ngần ngừ, đột nhiên nàng đưa tay nắm lấy cổ áo gã đau mũi, kéo gã đứng dậy. Gã có ý vùng vằng muốn cưỡng lại, nàng cộc lốc:
- Thôi đi ông, sĩ làm cái đ. gì? Để tôi đưa vào trạm gần đây, không chảy hết máu bây giờ, có chết lại đổ tại số.. Gã không hiểu vì tức giận, hay vì xấu hổ, cố giãy tay ra.
Bất ngờ nàng xáp lại gần, bốc bổng gã như một bao xi măng, vác hẳn lên vai. Lúc bấy giờ gã mới thôi giãy giụa.
Nói dại nàng lỡ tay một cái là rơi, cắm đầu xuống mặt đường nhựa đang bốc khói vì nắng nóng dưới chân nàng chứ chả chơi!

Tuân vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Hắn chưa hết sững sờ vì những gì mình vừa chứng kiến.
Có lẽ nào Nắng, người con gái dịu dàng, ít nói, hắn đắm đuối, ăn không ngon ngủ không yên vì nàng năm xưa, giờ trở nên cộc cằn, dữ tính.. thành ra thế này?
Không hiểu nổi..
Không chủ ý, Tuân lặng lẽ cho xe máy chạy chầm chậm, phía sau nàng một quãng mà không  lên tiếng. May mà xe đang thời kỳ “zốt đa”, vẫn rất êm, nàng không nghe thấy. Hoặc cũng có thể nàng nghe thấy, nhưng chưa biết đó là người quen, kẻ xa lạ, chỉ như người qua đường? Nắng không quay lại. Nếu biết là Tuân, chưa biết nàng sẽ xử trí ra sao, vào lúc này?
Đáng ra hắn có thể giúp nàng một tay, đạt thằng bỏ mẹ kia ngồi lên xe, đưa hắn vào trạm.. Hắn có thể chia sẻ chút đỉnh với Nắng giây phút này..Dẫu sao cũng từng “qua một chuyến đò, một ngày nên nghĩa”..

**
 Người ta một giờ trước đã xịt cho nạn nhân một thứ thuốc giảm đau vào hai lỗ mũi. Gã không còn cảm giác nhức buốt như lúc mới vào. Máu đã cầm được, không cần phải nút bằng hai nùi bông nhỏ vào hai lỗ mũi. Nhưng nhà thuốc vẫn yêu cầu gã phải nằm yên, bất động thêm một hai tiếng nữa cho chắc ăn.
Thực ra, gã có thể đứng dậy, đi lại, thậm chí đi về luôn cũng được. Hắn đã không làm thế, mà lại úp mặt nằm quay mãi vào tường. Chừng như ăn vạ.. Phớt. Nắng làm như không để ý thấy cử chỉ ỏng eo này:
- Này tôi bảo..- Nắng lay gã.
Gã trợn tròn mắt nhìn, cau có, không nói gì – Gã còn giận.
- Tớ phải về, ở nhà có việc gấp. Đằng ấy chiều về sau. Chắc chả nặng gì nữa đâu. Bác sĩ nói rồi! Đây không thể chờ cùng về.  Để lại ít tiền, chiều đi xe ôm. Thừa thiếu tính sau..
Nắng soạn trong túi còn ít tiền lật chiếc gối gã đang nằm đặt cả xuống đấy, quay ra.
Lúc này Nắng mới để ý đến Tuân:
- Theo vào tận đây à? Nắng hỏi trống không.
Với người khác hỏi câu này có thể Tuân không trả lời. Đó là câu chẳng thể dành cho ai. Với Nắng lại khác. Xã giao thường tình, chẳng ý nghĩa gì. Hắn chỉ khẽ gật đầu.
- Chắc xe xi đã bốc xong hàng, đi rồi. Nhờ đằng ấy cho ra bến..
-  Để tôi đưa Nắng về luôn nhà. Cũng không vội gì đâu mà..

Tuân lấy làm lạ. Sau bấy nhiêu năm, Nắng không hề hỏi thăm lấy một câu? Những lời định nói, chuẩn bị từ lúc Nắng đang ở trong trạm y tế đành dừng lại. Hắn quay xe. Nắng bảo luôn:
- Đằng ấy thông cảm, tớ không quen ngồi đằng sau. Nếu giúp nhau để tớ tự cầm lái!
- Đi được không?
- Vô tư đi. Chuyện nhỏ như con thỏ mà..
Đường ổ voi, ổ gà liên chi hồ điệp. Xe vèo vèo, quanh co, rẽ phải, ngoặt trái, nuột, không hề va vấp.
Giọng cả quyết của Nắng khiến hắn chờn chợn. Hình đây là cô Nắng khác, không phải cô nắng ngày xưa?
Càng nghĩ, Tuân càng thấy thắc mắc khó hiểu. Điều gì đã tạo nên người đàn bà đang cầm lái lúc này?
Hắn nhớ những ngày đầu hai đứa. Khi hắn hỏi sao không lấy tên là Hồng, Đào, Mận, Na như các cô gái thường có tên như thế? Hay là Nấu là Nướng cũng được, sao lại có tên là “Nắng”? Nắng vẫn còn nhỏ nhẻ:
- Nhà em ngày trước làm bánh đa. Anh biết rồi đấy, làm bánh đa rất mong những ngày nắng. Bánh phơi mau được, lại trắng đẹp. Lỡ phải đợt mưa kéo dài bánh xấu, có khi còn bị mốc.. Rồi nàng kể tháng bảy năm mẹ đẻ nàng, mưa Ngâu kéo dài. Mẹ sinh ra em vất vả ra làm sao..
Ừ thì cũng chỉ là cái tên. Một ký hiệu để phân biệt người này với người kia. Ý nghĩa của mỗi cái tên chưa được chú trọng, chăm chút, lựa chọn như bây giờ. Thâm chí có nhà đông con, còn đặt theo số thứ tự hoặc những cái tên rất tục như “cu Dái”, “cái Hĩm” vv.. Những kiểu đặt tên như thế Tuân thấy nhiều, chả lạ lùng gì. Văn hóa ngày sơ khai, mông muội một thời mà. Chính vì thế người ta dễ cả tin, dễ ảo tưởng. Tin cả những thứ vớ vẩn thực ra không đáng tin!
Đâu có như bây giờ..
Ngồi sau, Tuân cứ nghĩ miên man, chả đâu vào đâu như thế. Hắn không để ý xe đã rẽ theo hướng khác, không phải con đường về thành phố. Lúc Tuân chợt nhận ra, sợ Nắng lầm đường, Nắng bảo:
- Nếu không vội, chờ “đây” một lát. Nếu vội cứ việc về trước, không sao.. Có tý việc phải vào chỗ này “một cái”, không thể về ngay. Thế nào?
- Thế nào gì nữa? Người ta mất công tìm, chờ từ sáng đến giờ. Chưa kịp nói câu gì, sao lại bảo về ngay?
- Thế cũng được. Cùng vào thì cùng vào!
Cổng dốc. Ngôi nhà hai tầng đua mái tôn che sân láng xi măng khá rộng. Người vòng trong vòng ngoài, kẻ quỳ, người ngồi quay mặt cả vào trong nhà, tay chắp trước ngực. Tuân chưa hiểu ở chỗ này đang xảy ra chuyện gì? Nhà có tang ma, hay “cúng mát nhà”. Đám cưới đám đám hỏi thì không phải rồi.
Tìm chỗ dựng xe. Nắng len vào ngồi ngay trước đám đám đông. Có bà xồn xồn ngồi bên cạnh ánh mắt gây sự, Nắng nhìn lại. Tuân chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt đàn bà nào như thế. Bà kia vội cụp xuống, quay nhìn đi chỗ khác. Đúng là đôi mắt có khí lực đặc biệt!
Từ trong cửa “xuất” ra một người đàn bà chạc năm mươi. Nhìn bà ta rất khó đoán thân thế, thành phần nào? Hiện hành nghề gì? Đang thắc mắc thì người ấy vong vóng, deo dẻo:
- Hôm nay  hội đồng các qu.oa..an, cô không xem. Ai trả lễ thì cô nhận. Cô xem cho ngày khác..ác..
Đám đông nhao nhao:
- Lạy cô, cô thông cảm chúng con từ xa đến đây. Xa xôi cách trở. Chờ đến chủ nhật sau thì lỡ mất ạ!
- Cô đã nói rồi. Hôm nay không xem cho ai cả. Có phải việc người trần đâu mà năn nỉ?
Hai cô gái đứng gần Tuân nói nhỏ với nhau nhưng hắn vẫn nghe thấy từng lời:
- Cô đồng này chỉ xem ngày chủ nhật mỗi tuần thôi. Đợi đến chủ nhật sau, trường mình lại có đám cưới con hiệu phó, gay nhỉ?

Xã hội ba đào, chao đảo, nổi nênh, khủng hoảng, suy thoái..  có thừa lý do để người ta chen chân tìm đến những nơi như thế này.
Nhưng không đâu như ở đây. Tam đồng tứ phủ, ngày nào chẳng “nổi đồng”, chả “tiếp lễ”, sao phải cứ chủ nhật?
Hắn hỏi, hai cô trả lời. Thì ra “cô đồng” vẫn là cô giáo, vẫn đang phải đứng lớp.  Chỉ chủ nhật cô mới có  thì giờ dâng hương, tiến lễ, ngồi đồng, “triệu vong”. Không thể làm vào ngày khác, vi phạm giờ “hành chính” của nhà trường! Mặc dù chả có chủ nhật hiệu trưởng hiệu phó không đến đây. Mồng một ngày rằm tháng nào cô giáo, kiêm “Cô đồng”  không mấy tháng không thắp hương ban thờ trong phòng ban giám hiệu, cầu cho tam tòa, tứ phủ độ trì cho  trường hanh thông, ngày càng phát đạt công cuộc “Trồng người”. Có đoàn kiểm tra nào y như rằng cô biết trước, báo cho trường chuẩn bị, nghinh rước!
Không biết Nắng của Tuân tới đây có việc gì mà phải nhanh chóng, khẩn trương, tranh thủ nhanh đến đây như vậy?
Càng ngạc nhiên hơn khi hắn thấy Nắng bưng trên tay một khay lễ vật, đủ “mâm ngũ quả”, vàng nhang, kèm theo mấy tờ năm trăm ngàn còn rất mới. Không biết nàng chuẩn bị nó từ lúc nào? Mang sẵn từ trong cái túi bằng vải dù mang theo trên mình sao? Có lẽ vậy. Cô đồng mập đón lễ, đặt lên ban thờ, bắt đầu làm lễ.
Nắng ngồi phía sau vái theo lia lịa. Được một lúc đồng nhập, mặt cô đồng tái dại, mắt trợn trừng như sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, quát:
- Nhà họ Bùi kia! Ta biết nhà người dâng lễ nhưng bụng chưa tin. Ngươi không nhớ hồi đi làm ăn xa nhà, vợ chồng người đã phạm phải ngôi mộ của người ta. Đã làm hố xí trên ngôi mộ này, nên bị vong đó oán. Con ngươi mới phát bệnh, vong đó mới hành, lấy hết vía của con ngươi đi, vì thế mà sinh bệnh…Vậy mà nhà ngươi không tin! Bệnh của con ngươi hơn  chục năm rồi. Có khỏi cũng khỏi dần dần chứ, khỏi ngay làm sao được? Nhưng mà cô thôi. Cô đại xá cho. Cô không chấp. Nhưng từ nay về phải thành tâm.
- Dạ cô thương, cô bỏ qua cho. Chúng con người trần mắt thịt, thật không phải.Xin cô giúp trừ tà ma, lấy lại vía cho cháu, vợ chồng con đợi ơn cô!
Tuân nhận ra nét mặt thuần khiết, có phần nhút nhát, đần độn trên khuôn mặt Nắng. Hai bên thái dương nàng lấm tấm mồ hôi, làm cho các sợi tóc mai dính bết lại.
- Hôm nay hội đồng các quan. Tam tòa, tứ phủ đang triệu về đây. Cô chỉ nhận lễ, không thể cầu cho con được. Nhà họ Bùi cứ về, có gì cô sẽ giúp sau nhá!
Cô đưa lại cho Nắng một ít hoa quả và trả lại toàn bộ số tiền. Tuân chưa thấy cô đồng nào lại chê hoặc không nhận tiền. Đây là lần đầu hắn thấy cử chỉ này. Hắn ghé tai hỏi nhỏ một chị đứng tuổi, ngồi vòng ngoài. Chị này bảo:
- Chả cứ người này. Với ai cô cũng chỉ giúp hộ không lấy tiền bao giờ, chỉ nhận bánh kẹo, hoa quả để đặt ban thờ. Cũng có thể cô còn vướng chân dạy học. Lỡ nhận tiền, chuyện đến tai phòng giáo dục, mất nghề như chơi.. Có lẽ chỉ sau này về hưu rồi mới nhận chăng?
Chị ta hỏi lại một câu như thế, hắn chịu. Không có câu trả lời. Biết đâu được với người ta? Với lại lúc này Tuân quan tâm chuyện khác. Việc cô đồng nhận hay không nhận tiền lúc này chả có ý nghĩa gì với hắn!
***
Thằng con mười sáu tuổi, tướng đồ sộ như hộ pháp,chân ngắn, mông to. Nó mang trên cổ ngắn ngủn của mình bộ mặt “phì đồn” như mặt nạ bằng giấy bị sũng nước. Mũi thì tẹt, trán lại ngắn không cân xứng với cái bản to của khuôn mặt chút nào. Chỉ có đôi mắt lộ ra bên trong khe mắt hẹp hai con người bé tý, rất tinh quái. Đúng là thằng “mắt ma”. Người gan như Tuân cũng không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy. Có cái gì đó lạnh lẽo, không thật người qua ánh nhìn của nó.
Thằng bé bị nhốt trong gian buồng hẹp y hệt kiểu “xà lim bộ”. Có lẽ kiểu thiết kế này bố nó học được những ngày ở trại cải tạo về. Chỉ có duy nhất cái cửa sổ rộng bằng hai quyển vở có chấn song sắt to bằng ngón tay cái. Những chấn song này cái nào cũng đen bóng bởi vết tay người. Trừ khi nó ngủ, hầu như lúc nào còn thức, nó cũng bám vào mấy chấn song này để ngóng ra bên ngoài.
Thấy  Nắng về, từ ngoài ngõ, thằng bé đã phát hiện ra, kêu lên ngọng ngịu: “Mẹ.. ẹ nó.. óng ti về..ề”.
Chữ Nắng nó đọc chệch ra thành “nóng”. Với mẹ nó thì chẳng sao. Nắng nghe quen rồi. Nhưng Tuân biết ngay là nó không bình thường như những thằng trai tuổi nó.

Cô đồng bảo chịu lễ hơn một tuần bệnh nó sẽ thuyên giảm. Cô còn nói: “ Thực ra nó chẳng có bệnh gì cả. Chỉ do lỗi lầm của người lớn nó phải chịu vạ. Bảy vía giờ chỉ còn hai. Hai vía này cũng vất vưởng lúc đậu, lúc không. Nếu để lâu sẽ bị yếu dần, nó phải chịu đời sống “thực vật”. Ăn đâu nằm đấy chứ không phải chuyện chơi..”
Lễ đã dâng rồi, vậy mà bệnh nó vẫn như cũ. Mới trưa hôm qua, nó lại bị cơn co giật còn lâu hơn những hôm trước”.
Nắng kể như để giải thích cho Tuân rõ vì sao lúc ở trong điện “thầy” phán như thế. Hắn toan nói con nàng bị động kinh, căn bệnh bắt nguồn từ bệnh từ trong tim phát ra, ảnh hưởng đến thần kinh, chứ chẳng có ma tà nào bắt bóng bắt vía cả. Nhưng trong tâm trạng này nói ra điều ấy liệu Nắng có chịu nghe. Với tính cách gay gắt như vừa rồi, liệu nàng có giữ được bình tĩnh?
Chén trà chưa kịp nguội. có một người chầm chập, chân nghe nặng bước vào. Nắng giới thiệu hai người với nhau. Ánh mắt gườm gườm của người kia dịu xuống. Mà không cần Nắng giới thiệu, Tuân cũng biết y là ai rồi. Vẻ mặt dáng người hao hao giống thằng con “mắt ma” của nàng. Nhất là đôi mắt rắn, đuôi mắt dài và hẹp. Kiểu người hay tự thị, đa nghi. Phần nhiều những kiểu đàn ông hạn chế IQ như đấy đều mang sẵn đức tính này.
Có thể kiến thức xã hội khó xâm nhập được vào bên trong cái đầu hình “quả đất”, lu lu tròn, thường tính đa nghi luôn được mài sắc, tinh vi thêm mỗi ngày. Bổ sung cho hiểu biết vốn đã quá “nghèo nàn lạc hậu”!
Đầu Đất nghe vợ giới thiệu Tuân Làm nhà báo ở dưới Hà Nội lên, hồi học phổ thông cùng với mình, y nhếch mép cười:
“ A thì ra ông là nhà báo? Đến chơi nhà, có vấn đề gì không?”. Tuân cười: “ Nâu” vấn đề, chỉ là đến chơi thăm nhà vì lâu bạn bè mới gặp nhau..” Y lại cắt ngang:” Nâu với chóng dề..Ông phức tạp bỏ mẹ. Cứ tiếng Việt mà nói chả hay hơn, “nâu” ccmg? ( cái con mẹ gìề ). Một câu rất sấc!
Tuân vừa tự ái, vừa buồn cười. Y vưỡn biết đấy là câu tiếng Anh, Tuân quen mồm lỡ nói, nhưng lại nhầm kiểu nói ngọng, “nâu” thành “lâu”!

Chưa hết, y tiếp luôn: “Nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu” xin lỗi ông, đấy là mồm thiên hạ! Chứ tôi thì tôi không nghĩ thế. Các ông chỉ “hơi hèn” chứ không điêu. Xã hội mà không có các ông tất loạn. Bao nhiêu vụ việc từ trước đến giờ, toàn bọn nhà báo các ông phanh phui, tìm ra, chứ công an, tòa án có tìm ra được vụ cóc khô nào đâu?”.
 “Nó vừa khen mình, vừa chửi mình”, Tuân biết thế, cười nhạt, cố kiềm chế.
Đã đến đây rồi, chả nhẽ vì câu nói nghịch tai mà đứng lên?
Sự kiên trì của Tuân quả nhiên có kết quả.
Đầu Đất sau lúc “giương vây” không tác dụng, bắt đầu thấp giọng. Y thể hiện  ngay y quyền của mình:
 “ Mẹ nó ra ngay đầu ngõ, xem có món gì tốt mua về một ít, anh em tôi ngồi với nhau. Chả nhẽ khách đến, để nhìn người ta chuyện suông thế này à? “
Một tay bợm nhậu? Hàng ngày khó thỏa thuận được với vợ?
 Đây là cơ hội vàng. Chả có cô vợ nào cự nự với chồng trước mặt khách vào lúc như thế này!
Kinh nghiệm đi “thực tế lấy tư liệu” mách bảo Tuân điều này.
Tuân không muốn vì mình, Nắng chịu thêm một khó chịu, định xách xe đi ngay.
Chồng Đầu Đất dứt quyết rồi. “Ông đã vào đây, đi thế éo nào được?”. Giằng co. Từ chối. Cuối cùng Tuân đành ở lại.
Nắng đi được một lúc. Đầu Đất bắt đầu thổ lộ:
“ Ở chốt trên Lão Sơn được hai năm, thì về. Chưa biết tìm việc gì làm. Người ta bảo lúc bấy giờ Mẽo đang cấm vận. Thống nhất rồi còn khổ hơn thời chiến tranh. Kiếm được miếng ăn tóe máu mắt, gấp mấy lần cái khó bây giờ! Gặp ngay chuyện ngang tai, trái mắt. Thế là nện nhau. Cái thằng bỏ mẹ rơi mất một pha..Tòa xử ngồi hai năm.. Lại về, hai bàn tay trắng! Đây éo phải “anh hùng”, nhưng mà thất thế, không phải “..lên rừng đốt than” như bọn nhà thơ nghe hơi đồ chõ ví von đâu nhá! Mà lên rừng hái củi. Cứ năm ngày một mảng, xuôi dòng về bến An Đạo. Cấm rừng ác, nhưng mờ tùy người. Đeo quả “da láng” thắt lưng, ( Chỉ có vỏ chứ không có ruột ) ấy mà nhiều thằng ngán! Chúng vờ như không trông thấy, cho qua.
Bữa đói bữa no, tùng tiệm cũng qua ngày. Đang buồn con chuồn chuồn như vậy, bỗng một buổi sáng..”
Đầu đất dừng lời. Một là để câu chuyện thêm phần úp úp mở mở, hấp dẫn. Hai là tìm câu chữ thể hiện. Tuân thấy y ngưng hơi lâu, đã có ý sốt ruột.
Lại tiếp:
- Hôm ấy trời rét lắm. Cuối năm mà. Mình ngồi trên mảng cóng hết cả chân tay. Trùm cái chăn chiên lên người. Kệ. Mảng trôi đến đâu thì đến. Căm căm trời đất thế này chả muốn bơi chèo, lèo lái như mọi khi. Mảng cứ thế dạt gần vào bờ.. Mùa cuối năm, nước sông trong leo lẻo. Nhìn rõ cả từng  đám sỏi chìm sâu dưới đáy sông. Bất chợt trông thấy phía trước mặt nước tung lên sáng lóa, y như có con thuồng luồng đang vùng vẫy. Nhìn kỹ hóa ra không phải. Là một con người, mặc nguyên cả quần áo đang nhấp nhô lặn, tóc xòa dài đen một chòm..
Đúng là đồ điên! Rét mướt thế này, chỉ có điên mới hụp lặn trên mặt nước thế kia!
Hình như không phải? Người chết đuối, chứ không phải điên.
Thế là cởi áo, cởi quần, mình nhào đến..Không khó khăn gì, mình đưa được cô ả lên mảng của mình. Cô nàng mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, nhưng người vẫn còn hơi âm ấm. Bài “cấp cứu người chết đuối” hồi tại ngũ được áp dụng ngay. Hô hấp nhân tạo. Vác nàng lên, chúc đầu xuống, văng nhẹ cho hết nước.
Hơi do dự một lúc, cởi đồ đàn bà, con gái không được người ta đồng ý, vớ vẩn truy tố chứ chẳng chơi! Kệ, mình cứ làm. Cứu người như cứu hỏa, có lúc luật lệ chỉ nên coi bằng cái đinh. Ý tứ trong lúc này không khéo lại là có tội. Cởi quần áo nàng đang mặc trên người. Lau khô. Thoa dầu. Mặc cho nạn nhân bộ quần áo đi rừng của mình.. Bây giờ mới chú ý, nạn nhân rõ ràng là cô nàng đẹp kinh khủng..”
- Rồi sao nữa?
- Cứ từ từ..Nhưng đằng ấy có biết người ấy là ai không?
- Chịu. Ông mới kể thế, làm sao đoán được?
- Đấy, đây nói có sai đâu? “Khả năng phán đoán” của đám nhà báo các ông kém bỏ mẹ! Còn lâu mới bằng bọn giang hồ, giang há hư hỏng một thời như chúng tôi! Nhưng mà nói chơi thế thôi, đừng để bụng, tự ái.. Để đây kể nốt cho nghe..
Y kể. Tuân đã vắn tắt được câu chuyện:
Có thể khả năng phán đoán không được nhanh nhạy như Đầu đát nói. Nhưng khả năng “Chắp vá, tổng hợp” của Tuân có lẽ y không ngờ.
Tuân hiểu vì sao nàng lạnh nhạt với mình sau bao năm gặp lại. Vì sao Nắng bây giờ thay đổi tính nết, thành ra bây giờ.  Nàng đã trải qua một cú sốc ghê gớm, một quãng đời ảm đạm, đen tối quá sức chịu đựng con người! Ở đó không có nắng, chỉ có bão và mưa dầm dề u ám, chua chát..
Nắng đã đi chợ về. Nàng lặng lẽ đun nấu trong cái bếp tạm, quây xung quanh bằng mấy tấm pơrô xi măng. Tuân kín đáo đưa mắt nhìn nàng.
Anh chồng kịp dừng lại câu chuyện. Nhưng Tuân biết!

Sau hôm đưa Nắng về thăm nhà, bị mẹ Tuân từ chối thẳng thừng. Bà không thể chấp nhận chuyện “cọc đi tìm trâu”, con gái quá dễ dãi theo trai trong trường hợp này.
Nhất là sau lần Tuân nói mãi, mẹ mới chịu lên thăm nhà Nắng.

Hôm đó, trời không có nắng, rét căm căm. Chỉ những đám mây mầu chì nhưng nhức trên đầu. Âm u, tẻ ngắt, và buồn..
Trong nhà Nắng đang có chuyện ẩu đả giữa bố và mẹ nàng. Nồi niêu bát đũa một đống ngoài sân..
Nắng tái mặt khi thấy mẹ con Tuân đang đi vào ngõ nhà mình. Nàng bỏ chạy ra sau vườn.
Khi Nắng trở về, trong nhà im ắng đến ghê rợn.
Mẹ Nắng  đắp chăn đơn nằm trên giường, còn ông bố không biết đi đâu?
Mẹ con Tuân cũng chẳng thấy!
Chẳng cần có “óc tưởng tượng phong phú”, nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì?

Ba ngày không ăn, không ngủ, mà không cảm thấy đói. Đầu óc nàng như chực vỡ ra, không thể chịu thêm được nữa, Nắng chân không giày dép lần ra bến sông..

Bữa ăn đã dọn ra. Vẻ mặt em bất động. Chịu. Không thể biết em đang nghĩ gì?
Chưa khi nào Tuân thấy rượu đắng như hôm nay, dù rượu vốn đắng. Đầu óc Tuân vẫn quay cuồng câu hỏi về đứa con của nàng?
 Khi nó sinh ra thiếu tháng, cả nhà Đầu Đất nghi ngờ. Người ta nghĩ nó là đứa trẻ con kẻ khác “lộn” vào nhà mình.
Gia đình bốc vác, đầu óc đơn giản, cả nhà Đầu Đất hất hủi hai mẹ con.
Chả còn cách khác, Y đưa hai mẹ con lên mé rừng gần sông, lâm trường quản lý. Hai người thành công nhân trồng rừng mãi cho đến ngày lâm trường giải thể.
Lên sáu tuổi thằng con phải mổ tim, biến chứng, tật từ đó đến nay.
Hai người thêm một đứa con trai. Thằng này khỏe mạnh, khôn khéo khác hẳn thằng anh.
Đến lúc ấy, nhà Đầu Đất mới bằng lòng cho y đón cả ba mẹ con về.
Nắng gánh cát dưới sông lên bờ. Nếu xe không chở đi nơi khác, chắc đống cát đã cao chả kém quả núi Thổ Ty là bao nhiêu!

Hồi chưa xây được nhà, Đầu Đất phải ở nhà trông thằng anh dở. Nó ăn khỏe kinh người và phá phách không ai ngăn được nó. Xểnh ra một tý là chạy ra đường. Cứ nhằm có xe ô tô là dang tay kêu be be hoặc hét lên, lao vào.
Đầu Đất trở thành “bảo phụ” từ đó.
Lâu ngày ở nhà trông con, đâm lười, ngại việc.
Nhà tình nghĩa xây xong, thêm một phòng nhốt nó, Đầu Đất vẫn “Ở nhà trông con”. Một mình nắng làm nuôi ba miệng ăn. Còn thuốc, thầy, thợ chạy chữa cho con đến tận giờ. Lần trả lễ Tuân chứng kiến là một trong muôn vàn thí dụ.
Nắng chưa phát điên, phát rồ hẳn nàng có những sợi dây thần kinh quá khỏe. Cục cằn, thô thô, dữ dội một chút đã là cái gì?

Ngày đạn bom, ai cũng mong có hòa bình. Hòa bình như là hạnh phúc dâng tràn, cho tất cả. Nhưng đâu phải vậy? Thời bình có cái lo thời bình, cái khổ thời bình. Vẫn có những cuộc chiến âm thâm, nỗi đau âm thầm trong tim gan con người.
Tuân cảm thấy nhói đau trong cái đầu lâu nay quen chú ý đến những sự việc lớn lao trọng đại.. Đến thế thời, những cuộc tranh luận trên mây, trong gió..
Hắn đâu có biết những trận bão tưởng chừng nhỏ nhoi trong lòng con người. hằng ngày hằng giờ đang tàn phá phần tươi tốt, tử tế, tàn phá niềm tin, hạnh phúc bé bỏng của không ít người bất hạnh.
Trong câu chuyện vừa nghe, Liệu mình có góp phần nào làm u ám nặng nề thêm cuộc đời của nắng? Mối nghi hoặc của gia đình chồng nàng liệu có phải do mình gây ra?

Đầu Đất không muốn cho Tuân ra khỏi nhà lúc này. “Nam tử hán” đã uống phải say cho đến cùng!
Vừa lúc thằng bé mười sáu tuổi phát bệnh. Nó ngã đánh huỵch trong gian “xà lim bộ” như bố nó bông phèng vẫn gọi. Ở lại cũng không giúp được gì. Chờ cho thằng bé dần tỉnh lại, Tuân lén bỏ vào cái vỏ gối bên giường nằm kê gần bàn uống nước số tiền có trong người. Hắn chào vợ chồng Nắng, đi vội như kẻ chạy trốn.
Một chiếc xe tải ào qua chút nữa cán phải. Lái xe thò đầu ra:
- Đ.c.m! Thằng khốn muốn chết à?
Tuân không trả lời.
Câu chửi, câu hỏi.. những câu vân vân như thế, với hắn trong tâm trạng này, đâu còn nghĩa lý gì?


========
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Phim Người cộng sự có nên bị vứt vào sọt rác





Tối qua trong lúc xem phim “Người cộng sự” ngay từ đoạn đầu mình đã cảm thấy rất thất vọng, sau đó cũng cố xem tiếp để vớt vát liệu có gì hay hơn không nhưng rốt cuộc thì cảm giác khi xem xong phim đó vẫn là “thất vọng nặng nề”. Nếu nó đơn thuần chỉ là một bộ phim tâm lý xã hội bình thường thì mình có thể mình cũng không thất vọng lắm và có thể cũng chưa chắc đã xem, nhưng đây là một phim thuộc thể loại “lịch sử” làm về một nhân vật lịch sử tầm cỡ như Phan Bội Châu nói riêng và phong trào Đông Du nói chung thì thực sự là một bộ phim “quá cẩu thả và tùy tiện”. Làm phim về lịch sử mà hình như những người làm phim “không hiểu gì về lịch sử” (phía Việt Nam). Không rõ là do thiếu hiểu biết hay cố tình làm sai đi? Làm phim về lịch sử thì tối thiểu cũng phải có sự tìm hiểu về cái mình đang làm, đằng này cái “lịch sử” trong phim được dựng lên một cách sơ sài và rất “ngây ngô” với đầy những tình tiết hết sức phi lý.

Trước tiên tóm tắt lại diễn biến của phong trào Đông Du.

1) Mắt xích đầu tiên trong mối liên hệ giữa Việt Nam và Nhật Bản trong phong trào Đông Du cần phải kể đến là Tăng Bạt Hổ. Sau khi khởi nghĩa chống Pháp ở Bình Định năm 1887 thất bại ông sang Lào, Thái Lan, Trung Quốc tìm Lưu Vĩnh Phúc (chủ tướng cũ của Quân cờ đen) nhưng Phúc đã chết, nên sau đó ông quyết định theo nghề thủy thủ, vì thế có điều kiện quan sát văn minh của các nước đồng thời có điều kiện qua lại Nagasaki, vài năm sau đó ông thông thạo tiếng Nhật và được sung vào hải quân Nhật.

Trong chiến tranh Nga-Nhật (1904-1905), vì lòng căm hờn người Âu, ông nguyện hi sinh giúp Nhật, nổi tiếng là quả cảm, có công trong những trận chiến Đài Liên và Lữ Thuận, và được thưởng huy chương quân công[cần dẫn nguồn]. Ngày khải hoàn, ông được dự bữa đại yến do Thiên hoàng Minh Trị đãi các tướng sĩ. Đỡ chén rượu của Thiên hoàng ngự rót thưởng, ông uống một hơi cạn rồi khóc lớn ở giữa triều đình. Thiên hoàng hỏi, ông giãi bày hết nỗi lòng:

“Tôi vốn không phải là người Nhật mà là một người vong mạng Việt Nam. Sau khi thất bại trong việc chống Pháp, tôi trốn qua Xiêm, qua Trung Hoa rồi tới đây, may được Bệ hạ tin dùng. Nay thấy quý quốc thắng Nga, làm vẻ vang cho giống da vàng, tôi nghĩ đến tình cảnh nước tôi mà không cầm được giọt lệ”.



“Bao giờ dân nước tôi mới được một bữa yến như bữa này của quý quốc!”


Thiên hoàng Minh Trị khen ông là người ái quốc, an ủi ông mấy lời và từ đó các nhà cầm quyền Nhật rất có cảm tình với ông. Ông làm quen với các nghị sĩ Nhật như Inukai Tsuyoshi (Khuyển Dưỡng Nghị ), Okuma Shigenobu (Đại Ôi Trọng Tín), tỏ ý muốn cầu viện Nhật để đuổi Pháp. Họ bảo phải chờ cơ hội vì Nhật Bản còn lo đánh Nga mà cũng chưa có hiềm khích gì với Pháp. Rồi họ khuyên ông:

“Trước hết các ông phải lo phát triển phong trào duy tân trong nước để nâng cao dân khí, dân trí cho đại sự dễ thành. Muốn duy tân, không thể trông cậy ở Pháp được vì Pháp không thực tâm khai hóa, nên phải lựa những thanh niên tuấn tú đưa qua đây, nước chúng tôi sẽ đào tạo cho”.

Inukai lại hứa tận lực giúp cho các học sinh Việt Nam được phép cư trú và được miễn học phí. Tăng Bạt Hổ xét lời khuyên đó nên xin phép chính phủ Nhật, tức tốc về nước.

2) Lúc đó trong nước Phan Bội Châu cùng với các đồng chí nhờ được truyền bá các tư tưởng dân chủ qua các sách “tân văn” của Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu nên có chủ trương đánh đổ Pháp thành lâp quân chính thể quân chủ lập hiến, Duy Tân hội được lập ở Quảng Nam cùng thống nhất phò tá hoàng thân Cường Để làm vua sau khi thành công. Khi Tăng Bạt Hổ trở về nước có bắt liên lạc với Pha Bội Châu và Cường Để, năm sau đó 3 người Phan Bội Châu Tăng Bạt Hổ và Đặng Tử Kính cùng nhau sang Nhật đặt quan hệ cầu viện chính thức. Trên đường đi có ghé qua Quảng Châu gặp Lương Khải Siêu, Phan Bội Châu cũng được Lương Khải Siêu với tư cách là một nhà cách mạng rất nổi tiếng dùng uy tín của mình giới thiệu với Inukai và một số chính khách khác của Nhật nên phong trào bước đầu đạt được đến những thuận lợi. Lương Khải Siêu khi bút đàm với Phan Bội Châu có nói:

“Không lo quý quốc không có ngày độc lập, chỉ lo quốc dân không có tư cách độc lập”.

Rồi khuyên ông vào việc tập trung lo bồi dưỡng nhân tài cho cách mạng, chuẩn bị thực lực khi có thời cơ, nên ngay từ đầu công cuộc Đông Du đã là “cầu học”.

Sau đó thì như mọi người đều biết các du học sinh được đưa sang Nhật học được vài năm thì phong trào bị dập tắt do Nhật Pháp ký thỏa thuận với nhau. Năm 1909 thì phong trào chấm dứt hẳn khi tất cả các du học sinh đều bị trục xuất về nước.

Con đường của lịch sử tuy quanh co khúc chiết như vậy nhưng rất có logic và hợp lý, còn trong phim thì hoàn toàn rất phản logic nếu không muốn nói là có những chi tiết nhân vật (Phan Bội Châu) hành động một cách ngớ ngẩn. Có thể kể ra một loạt tình tiết

1) Phan Bội Châu được miêu tả như một anh chàng phiêu liêu và sốc nổi.

Phan Bội Châu đang bị quân Pháp đuổi bắn, nhảy lên thuyền-> vèo cái trôi dạt sang Nhật, không có chi tiết tàu đắm (vì gặp giống tố gió bão gì) tự nhiên nằm trên bãi biển kiểu thủy thủ shinbat hay robison?

Người xem có thể hiểu đây là do vô tình tới Nhật chứ chẳng thấy chí hướng Đông Du cầu viện ở đâu? Giả sử là có chí hướng đó không nói ra thì chi tiết sau đó cũng phủ định ngay điều này. Khi gặp những ngư dân ở bờ biển thì phản ứng một cách rất bản năng (cầm gậy đánh trả). 

Một là Phan Bội Châu khi đến nước Nhật cũng đã gần ở vào cái tuổi “tứ thập nhi bất hoặc ” là một bậc túc nho uyên bác lúc nào cũng hành động theo cung cách của người quân tử không có cái lý do nào lại phản ứng hũng hãn như một anh chàng nông dân thiếu hiểu biết như vậy. Hai là bản thân ông là một nhà cách mạng đã cầu tiến trước khi đến nước văn minh để cầu viện thì đều có tìm hiểu trước về đất nước đó, ông phải tin tưởng vào sự văn minh của đất nước đó, cái văn minh có thể trợ giúp cho dân tộc mình tìm độc lập thì mới đến, không có lý nào lại coi nơi đó như nơi xa lạ đầy kẻ man rợ tới mức một ông bác sĩ ăn mặc chỉnh tề đến mà vẫn lo người ta làm hại mình.

2) Vai trò của bác sĩ Asaba được thổi phồng một cách quá đáng.

Trong thực tế ông không gặp PBC ở làng quê mà quen biết PBC ở Tokyo, nhiều lần trợ giúp tiền bạc cho phong trào Đông Du, sự giúp đỡ ấy được PBC khắc trong bia tưởng niệm là “ông giúp như trời, tôi chịu như biển”, nó rất to lớn nhưng biến ông thành cầu nối để PBC liên hệ với chính giới Nhật Bản thì là một việc làm xuyên tạc lịch sử, một bác sĩ bình thường không thể có quan hệ đối với các nhân vật quan trọng như vậy được, suốt từ đầu đến cuối phim dường như bác sĩ Asaba mới là nhân vật đóng vai trò chính trong toàn bộ công cuộc Đông Du, như đưa PBC tới gặp Inukai (trong phim còn nhầm lẫn là Inokai và còn gọi Inukai là thủ tướng , đúng là Inukai sau này có trở thành thủ tướng Nhật nhưng đó là chuyện của hơn chục năm sau, còn lúc đó ông ta mới chỉ là một chính khách của Đảng Tiến Bộ) để ông có thể thực hiện việc cầu viện.

Thông thường thì trong các bộ phim việc cường điệu hóa vai trò của một nhân vật nào đó thường được hay sử dụng, tuy nhiên trong phim này việc cường điệu hóa vai trò Asaba đồng thời với việc làm lu mờ vai trò của PBC và những nhà cách mạng Việt Nam khác.

Rõ ràng như đã nói ở trên, sở dĩ việc đặt được quan hệ giữa các nhà cách mạng Việt Nam với chính giới Nhật gặp được thuận lợi là nhờ nỗ lực dũng cảm của Tăng Bạt Hổ chiến đấu trong quân Nhật lập được thành tích, sau đó là thái độ khảng khái yêu nước của ông trước triều đình Nhật khiến người Nhật khâm phục mà có tâm muốn giúp đỡ, đó là sự nỗ lực tự thân của các nhà cách mạng Việt Nam, có tự mình giúp mình trước thì trời mới giúp mình sau.


Đó cũng không chỉ là nỗ lực của riêng TBH mà còn là nỗ lực của nhiều nhà cách mạng khác nữa, làm cách mạng bao giờ cũng có tổ chức, có mạng lưới, phải dày công xây dựng network mới có thể thành. Con đường đi đến Nhật qua rất nhiều ngả, bên Trung Quốc có các lãnh tụ Cần Vương cũ như Tôn Thất Thuyết, Nguyễn Thiện Thuật vv… Chính mạng lưới của các nhà cách mạng cũ ấy đã đưa được PBC đến với Lương Khải Siêu rồi được Lương Khải Siêu giúp sức giới thiệu một lần nữa PBC với các chính trị gia Nhật. Con đường cách mạng cũng phải trải qua nhiều lắt léo mới đi được chứ đâu có dễ dàng theo kiểu



Gặp ông bác sĩ vô danh-> Gặp thủ tướng về hưu là người cùng làng–>Gặp thủ tướng đương thời.



Liệu có ông thủ tướng nào tiếp những người vô danh tiểu tốt chỉ vì “ánh mắt” của người đó nói rằng anh ta có khả năng “xoay chuyển thời thế”. Chính trị bao giờ cũng có yếu tố vụ lợi. Không có thương hiệu làm sao làm sao có chuyện người ta bắt tay làm ăn với mình. PBC là một trong những nhà cách mạng lỗi lạc đương thời của Việt Nam, uy tín và thương hiệu cá nhân của ông vô cùng lớn, Lương Khải Siêu cũng có một thương hiệu cá nhân rất lớn ở Trung Quốc nên ông sẵn sàng tiếp một nhà cách mạng Việt Nam như PBC. Thương hiệu đó đều là do nỗ lực hoạt động của nhà cách mạng PBC, thành quả của cách mạng (việc đưa được du học sinh sang Nhật) thì vai trò chính là do PBC và các nhà cách mạng Việt Nam khác chứ đâu có chuyện những nhà cách mạng Việt Nam được mô tả như những người ăn mày trong phim.



PBC là một nhà cách mạng chuyên nghiệp và lão luyện, ở trong nước ông đã đi khắp ba miền kết giao với các chí sĩ yêu nước vận động cho các tổ chức cách mạng nên rất nhiều kinh nghiệm, làm gì ông cũng đều có tính toán, ông biết đến gặp ai và nhờ giúp đỡ cái gì để được việc. Ngay cả việc đưa Kỳ Ngoại Hầu Cường Để sang Nhật cho thấy việc đi Nhật của ông có trù bị kỹ lưỡng.



Một là bản thân ông tuy là nhà cách mạng nổi danh ở trong nước như ra nước ngoài chưa hẳn có vị thế được coi trọng nên ông đưa Cường Để (dòng dõi hoàng tộc) sang để thể hiện tính chính danh, có đủ danh phận để đại diện cho tổ chức cách mang Việt Nam và nhân dân Việt Nam, sang Nhật cầu viện với tư cách chính thống, quốc gia cậy nhờ quốc gia. Nước Nhật hiện là nước có vua, nên việc đưa một hoàng thân sang thì cũng dễ được ủng hộ hơn. Ông còn tỏ ý
rằng Nhật Bản sẽ có nhiều quyền lợi kinh tế ở Việt Nam nếu sau này Việt Nam
giành được độc lập (với sự trợ giúp của Nhật).

Đó là cách mà một nhà cách mạng làm, còn cách mà nhân vật trên phim làm đó là gì?

Khi được dẫn đến gặp Inukai, PBC suốt buổi chỉ một mực nói xin vũ khí về đánh Pháp, sau đó được thông báo là sẽ không được giúp thì tỏ ra “sốc” . Mình đánh giá đây là một chi tiết cực kỳ ngớ ngẩn. Một người đầu óc bình thường với tầm suy nghĩ trung bình khi đặt vào 1 situation như thế cũng không tỏ ra khờ dại đến như vậy. Một anh chàng không tên không tuổi trôi dạt đến từ bờ biển, không danh phận không lực lượng chẳng đại diện cho ai từ dưng sồn sồn đòi người ta cấp vũ khí để “tôi về đánh Pháp” (chẳng lẽ đánh Pháp một mình à). Muốn người ta giúp đỡ thì cũng phải chứng tỏ cho họ thấy thực lực của mình ra sao, ở trong nước được quần chúng ủng hộ thế nào, có cơ sở lớn mạnh thế nào, nhưng thực tế trong phim không hề nhắc tới. Thử xem phim lịch sử Tàu, bao giờ cũng thấy có các lãnh tụ như Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch hay Mao Trạch Đông diễn thuyết biện luận trước đám đông hoặc đối phương, cho thấy tài trí mưu lược của họ, thấy được tầm vóc tư tưởng của họ. Nhưng đằngnày phim về PBC thì thế nào? Nhân vật không cho thấy được tầm vóc lớn lao vĩ đạicủa nguyên mẫu mà còn làm cho nguyên mẫu trở nên kém cỏi dưới mức trung bình.

Cả phim chỉ có mỗi điều được nhắc đi nhắc lại ánh mắt của PBC cho thấy ông là người có chí lớn, quyết tâm giành độc lập cho dân tộc, nhưng cái nhân vật trong phim được miêu tả là có chí lớn ấy mỗi lần gặp khó khăn lại tỏ ra nản chí, bi quan, để rồi ông bạn Nhật Bản lại có mặt đúng lúc để sốc dậy tinh thần, tiếp sức cho ông đi tiếp, thế rốt cuộc cái chí lớn, tài năng hơn người ấy của PBC thể hiện ở chỗ nào.

Các nhân vật phía Nhật (chỉ đề cập đến nhân vật lịch sử xung quanh PBC, không care mấy ông giám đốc hay và bà già trông bia đá) thì được xây dựng rất tốt. Cảm tưởng rằng những người này tố chất con người thật phi thường. Bác sĩ Asaba thì điềm đảm bình tĩnh, cương nghị thẳng thắn, trước sau như một thể hiện quyết tâm ý chí của mình không đổi, cô y tá akane thì nhiệt tình tận tụy với ông bác sĩ như ông đã tận tụy giúp PBC (cảm giác còn hơn cả bà vợ) cả 2 người này đều là mẫu người sống vì lý tưởng, chết vì lý tưởng. Mỗi lần hành động Asaba đều không hề do dự lưỡng lự, không gì cả được ông dù ốm đau bệnh tật nhưng chí đã quyết thì vẫn làm. Ông không than phiền với ai trong khi PBC gặp khó khăn gửi thư than vãn, cách mạng bị đàn áp thì quỳ dưới mưa khóc. (đọc văn chương PBC thì thấy ông là người rất hào sảng ngạo nghễ, chưa hề tỏ ra thoái chí trước bất cứ hoàn cảnh nào).

Một người Nhật bình thường không có tên tuổi trong lịch sử Nhật Bản được miêu tả như thế còn một nhà cách mạng lỗi lạc thì chẳng khác gì trẻ con đứng cạnh người lớn Asaba? Liệu rằng với cách làm phim thế này có ai đó sẽ đặt câu hỏi rằng phải chăng một người bình thường ở Nhật còn hơn các bậc hào kiệt lẫy lừng ở Việt Nam. Người ta sẽ tin rằng việc nước Nhật như ngày nay văn minh còn Việt Nam kém cỏi đúng là chuyện đương nhiên vì bậc hào kiệt của Việt Nam khí độ còn thua một người Nhật vô danh.

Thật buồn cho các bậc hào kiệt như Phan Bội Châu, đến tận ngày nay mà đám con cháu bất tài làm một bộ phim đáng hổ thẹn về ông với danh nghĩa vinh danh nhà chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu. Phim về lịch sử thì phải làm cho người ta hiểu rõ hơn về lịch sử chứ không phải cẩu thả làm cho qua chuyện thành ra bôi nhọ lịch sử thế này. Báo chí thì quảng cáo là bộ phim lớn với kinh phí khủng hơn nhiều lần bộ phim bom tấn khác, còn đưa đi tranh giải bông sen
vàng. 

Lúc trước khi thấy đăng tin tuyển diễn viên quần chúng trên Cộng đồng Việt Nhật, rồi thấy ảnh Ngô Duy Sơn up lên khi đi đóng phim có vẻ ekip làm việc rất tận tình và chuyên nghiệp. Mình đã rất kỳ vọng nó là một bộ phim hay chất lượng để mọi người có thể hiểu hơn về Phan Bội Châu và lịch sử hào hùng của dân tộc nhưng rốt cuộc thì thấy không phải sạn hay sỏi mà là toàn là đá tảng. Lỗi không phải ở anh em diễn viên (trong đó có các anh em trong Cộng đồng Việt Nhật chúng ta) mà lỗi ở đạo diễn và những kẻ đứng mũi chịu sào phía Việt Nam khi làm bộ phim này. Còn về phía Nhật mình thực sự thấy họ làm phim thành công vì người Nhật nào xem phim đó cũng có thể tự hào về Nhật Bản, còn cá nhân mình xem xong mình lại cảm thấy xấu hổ về người Việt Nam (không phải xấu hổ về các bậc tiền bối như Phan Bội Châu) mà xấu hổ về những người Việt vô trách nhiệm tạo ra một bộ phim sai lạc như thế này. Vô trách nhiệm với tiền nhân và vô trách nhiệm với những công chúng./.



Phần nhận xét hiển thị trên trang

VƯƠNG LẬP QUÂN,NGƯỜI BÍ ẨN(I)

Ông Vương tiết lộ gì với Mỹ?
tranhuythuan

Hồ sơ vụ án doanh nhân Anh bị đầu độc và bí mật nghiệp vụ Công an Trung Quốc có thể đã lọt vào tay người Mỹ

Vài giờ trước khi lái xe suốt quãng đường 300 km từ Trùng Khánh đến Thành Đô – Trung Quốc để “ghé thăm” lãnh sự quán Mỹ, ông Vương Lập Quân đã gọi điện thoại hẹn gặp “khẩn cấp” các quan chức lãnh sự quán Anh ở Trùng Khánh. Dẫn nguồn tin Bộ Ngoại giao Anh, đài BBC cho biết không rõ vì lý do gì mà ông Vương không đến lãnh sự quán Anh mà lại đến lãnh sự quán Mỹ.
Giương Đông kích Tây
Theo những thông tin mới nhất, lúc đó ông Vương là người điều tra cái chết bất thường của doanh nhân người Anh Neil Heywood, 41 tuổi, là đối tác làm ăn với bà Cốc Khai Lai, vợ bí thư thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai. Cũng vì vụ này, ông Vương – người từng là cánh tay mặt của ông Bạc Hy Lai – và ông Bạc mâu thuẫn với nhau do ông Bạc muốn ém nhẹm vụ việc hòng bảo vệ vợ và lợi ích chính trị, kinh tế của gia đình. Cảm thấy nguy hiểm, ông Vương tìm cách chạy trốn.
Nhật báo Anh The Telegraph nhận định rằng có thể ông Vương muốn gặp quan chức Anh để thông báo những thông tin mật về cái chết của ông Heywood. Có thể đó cũng là một chiêu “giương Đông kích Tây” đánh lạc hướng những người giám sát ông theo lệnh ông Bạc Hy Lai. Ông Vương muốn tiết lộ những gì ông biết với người Mỹ để đổi lại, ông được hưởng quy chế tị nạn chính trị.
Trong khi đó, tuần báo Pháp Le Point có một nhận định khác: Ông Vương đến lãnh sự quán Mỹ không phải với mục đích xin tị nạn. Chiến thuật của ông Vương táo bạo nhưng có toan tính rõ ràng. Ông không thể đến Bắc Kinh để báo cáo những gì mình biết về cái chết của doanh nhân người Anh và những bí mật động trời khác của vợ chồng ông Bạc Hy Lai.
Ông Vương Lập Quân (phải) luôn hậu thuẫn ông Bạc Hy Lai (trái) cho đến khi xảy ra cái chết của doanh nhân người Anh. Ảnh: Reuters
Họ Vương e rằng trung ương sẽ không tin ông. Hơn nữa, tại Bắc Kinh, phe cánh ông Bạc Hy Lai ở cấp trung ương rất mạnh có thể cô lập, thậm chí xử ông Vương về tội phản chủ. Cho nên, tốt nhất là đến gặp các nhà ngoại giao nước ngoài là Anh hoặc Mỹ.
Như vậy, thông tin mà ông Vương có sẽ nặng ký hơn bởi vì Trung Quốc không thể im lặng mãi. Nhất là thông tin về cái chết bí ẩn của ông Heywood mà Chính phủ Anh đã chính thức đặt vấn đề với chính quyền Bắc Kinh vào ngày 26-3 vừa qua. Anh đã yêu cầu Trung Quốc mở lại cuộc điều tra về cái chết đầy nghi vấn của doanh nhân này.
Quả đúng như thế, sau khi nói chuyện với lãnh sự Mỹ suốt 10 giờ, ông Vương liên lạc với Bắc Kinh yêu cầu Ủy ban Kiểm tra và Kỷ luật đảng trung ương, chứ không phải Bộ Công an, cho người đến đón mình. Vẫn theo tờ Le Point, các quan sát viên ở Bắc Kinh thừa nhận rằng chiến thuật của ông Vương tỏ ra có hiệu quả bởi nhờ đó mà thoát khỏi cuộc truy sát của ông Bạc Hy Lai. Tuy nhiên, ông Vương có thể bị khép tội phản quốc vì tiết lộ bí mật quốc gia cho nước ngoài. Tội này có thể bị xử tử hình. Cho đến nay, số phận cựu phó thị trưởng và giám đốc Công an Trùng Khánh ra sao, vẫn không ai biết.
Nhà Trắng lúng túng
Theo tờ The New York Times, ông Vương đến lãnh sự quán Mỹ trong “trạng thái kích động”. Ông này mang theo những tài liệu tố giác tội lỗi của ông Bạc Hy Lai và bà Cốc Khai Lai, trong đó có vụ hạ độc doanh nhân người Anh hồi tháng 11-2011. Hai bên đã trò chuyện với nhau 10 giờ “nhưng ông Vương không trao tài liệu cho người Mỹ”, theo tiết lộ của các quan chức Mỹ hôm 16-4.
Cũng theo nguồn tin này, một quan chức Mỹ cho biết trong cuộc trò chuyện, ông Vương có trao đổi về nghiệp vụ điều tra của Công an thành phố Trùng Khánh mà ông làm giám đốc từ tháng 6-2008 đến tháng 2-2012. Họ Vương cũng cung cấp một số thông tin xung quanh mối quan hệ phức tạp và mờ ám giữa quyền lực, chính trị và tham nhũng ở Trung Quốc.
Theo The New York Times, mục đích ban đầu của ông Vương là cung cấp tài liệu để xin tị nạn. Lời yêu cầu này đã được chuyển đến Washington. Các quan chức Nhà Trắng và Bộ Ngoại giao Mỹ đã tranh luận xem có nên cho ông Vương tị nạn hay không. Cuối cùng, Bộ Ngoại giao Mỹ quyết định bác bỏ lời yêu cầu của ông Vương với hai lý do: Một, ông Vương là một nhân vật tai tiếng, đang bị trung ương điều tra về tội tham nhũng khi làm giám đốc Công an thành phố Thiết Lĩnh, tỉnh Liêu Ninh, chứ không phải là nhân vật bất đồng chính kiến. Hai, Mỹ muốn tránh một xì-căng-đan quốc tế trong bối cảnh ông Tập Cận Bình, người được cho là sẽ giữ ghế chủ tịch đảng, sắp sửa viếng thăm chính thức Mỹ.
Không cho tị nạn nhưng Washington cho phép họ Vương liên lạc với Bắc Kinh bằng điện thoại và lưu trú trong lãnh sự quán 36 giờ khi chờ đợi người của Bắc Kinh đến đón. Người đó là Thứ trưởng Bộ An ninh quốc gia Khâu Tiên, 57 tuổi. Cùng đi với ông có lực lượng của bộ. Đã xảy ra một cuộc đấu khẩu giữa ông Khâu với chỉ huy lực lượng Công an Trùng Khánh và tỉnh Tứ Xuyên gồm 70 xe cảnh sát, theo truyền thông địa phương.
Tuy nhiên, đã không có chuyện đáng tiếc xảy ra. Ông Vương đã theo ông Khâu trở về Bắc Kinh trên chuyến bay CA4113 của hãng Air China Ltd. ngay sau đó. Chẳng bao lâu sau, Bạc Hy Lai bị đình chỉ công tác, vợ ông bị bắt điều tra về vụ doanh nhân Heywood bị sát hại. n
Kỳ tới: Anh hùng hay hung thần ?
VĂN ANH

Phần nhận xét hiển thị trên trang

MẬT GẤU "THUỐC ĐỘC" NGUY HIỂM

                                                                       (Quang Anh - Kiev sưu tầm)

1. Muôn nẻo nạn nhân của mật gấu
   
Trong quãng đời làm bác sĩ của mình, BS Nguyễn Xuân Hướng, Chủ tịch hội Đông y vẫn không thể nào quên một bệnh nhân, vốn là đồng nghiệp ở Bệnh viện y học cổ truyền (Phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, Hà Nội).  Con của bác sĩ này nuôi gấu và tặng cho bố 1 cc mật gấu để uống.

Nhưng sau khi uống xong rượu pha với mật gấu, ông bác sĩ bỗng nhiên đen thui như Bao Công, đen đến tận móng tay, móng chân... Cả nhà rồng rắn đi khắp nơi chữa bệnh nhưng đều không khỏi. Sau khi được BS Nguyễn Xuân Hướng chữa bệnh, mặc dù da dẻ hồng hào trở lại nhưng bệnh nhân đặc biệt này đã phải "từ biệt" cả bộ móng tay móng chân.
Theo các chuyên gia, mật gấu hoàn toàn không có tác dụng chữa bệnh nếu uống vào. Thậm chí đó là thuốc độc khiến bạn bị suy gan, suy thận.
Bệnh nhân thứ hai, phải bỏ mạng vì uống mật gấu với hi vọng tăng cường năng lực đàn ông, chính là một giám đốc sở ở Quảng Ninh. Mặc dù đã được các bác sĩ cấp cứu nhưng bệnh nhân này đã tử vong vì bị suy gan, suy thận do uống quá nhiều rượu pha mật gấu.
Thêm một nạn nhân tử vong vì việc tin mật gấu giúp khoẻ mạnh hơn, đó là một phụ nữ vốn là cán bộ trong một cơ quan nhà nước. BS Hướng cho biết: "Tôi được cử đến khám cho chị thì thấy chị còn khoẻ mạnh và bảo chúng tôi cho mấy thang thuốc uống cho khoẻ.  Nhưng tuần sau chúng tôi đến thấy chị bị phù, da trắng bệch, nằm mệt mỏi trên võng.  Tôi bắt mạch xong và hỏi: Tại sao tuần trước vẫn khoẻ mạnh mà bây giờ chị lại ra nông nỗi này. Chị trả lời là không biết.
Tôi bảo với y tá chăm sóc là khi nào thấy chị vô niệu thì hãy báo chúng tôi để đi cấp cứu ngay, nhưng lúc đó chị y tá bảo từ sáng tới giờ chị đã không thấy chị ấy đi tiểu được nữa. Ngay lập tức chúng tôi đưa chị đi cấp cứu tại viện 108. Bác sĩ hỏi mãi thì chị mới nói là chị uống một tí mật gấu bằng hạt gạo, nhưng mật gấu của chị là loại rất tốt. Thế là chúng tôi hiểu chị đã bị suy thận suy gan vì mật gấu. Ngày hôm sau thì chị mất".     
Ngoài ra, cũng có những người bị ảnh hưởng chức năng sinh lý, đứng trước nguy cơ vô sinh vì suy giảm chất lượng tinh trùng sau khi dùng hàng loạt các bài thuốc bổ dương, trong đó có mật gấu. Các bác sĩ Đông y cho rằng, đó là hiện tượng "cực dương sinh ra cực âm", dùng quá nhiều kiểu bài thuốc bổ dương gây ra liệt dương.
                          

2. Mật gấu nóng và cực độc
Hầu hết các bác sĩ đều tỏ ra bức xúc khi thấy nhiều đàn ông vẫn thản nhiên uống những bài thuốc truyền miệng giúp khoẻ chuyện ấy từ mật gấu. Vì đây là một quan niệm hết sức sai lầm.
BS Hướng khẳng định: "Mật gấu rất nóng và độc. Gấu ăn hàng yến thịt sống mà vẫn tiêu hoá được, trong khi con người không ăn được thịt sống, dù chỉ là một miếng cỏn con. Hay gấu uống được hàng lít mật ong, trong khi con người không thể làm được điều đó. Đó là nhờ mật con gấu tiêu hoá tốt. Còn con người, nếu uống mật gấu vào, sẽ bị phá tế bào gan và thận, gây suy gan suy thận dẫn tới tử vong".
BS đông y Vũ Quốc Trung lý giải thêm: "Mật gấu làm tan huyết, làm cho các mạch máu lưu thông mạnh.  Người ta thường dùng mật gấu để xoa bóp những vết thương sau khi ngã xe, tụ máu... Còn nếu uống vào, mật gấu sẽ làm cho máu lưu thông nhanh, khiến vỡ các mạch máu, gây ra chảy máu dạ dày, bục dạ dày và tử vong. Có người còn bị sung huyết khắp nơi vì vỡ các mạch máu, phù nề toàn thân. Và chắc chắn là đông y không hề có tài liệu nói mật gấu tốt cho chuyện ấy".   
Là người được cấp bằng sáng chế độc quyền về phương pháp lấy mật không cần giết gấu, PGS Đỗ Khắc Hiếu, nguyên Trưởng bộ môn công nghệ tế bào động vật, Viện Công nghệ sinh học đã từng khẳng định, chỉ có mật gấu ngựa chữa được xơ gan vì có chứa axit ursodeoxycholic (UDC).
Nhưng trong thị trường hiện nay, chủ yếu là mật gấu chó, thứ mà gần như không có UDC mà chỉ có axit chenodeoxycholic (CDC). Ngược lại với UDC, CDC không có tác dụng chữa xơ gan mà lại gây viêm gan vì vi khuẩn trong đường ruột sẽ ăn CDC và sản sinh ra axit lithocholic - tác nhân gây viêm gan.  Điều này dẫn tới phần lớn người bệnh sẽ bị xơ gan nếu uống nhiều mật gấu chó.
                                 

3. Bất cứ mật của động vật nào cũng nguy hiểm.
Rất nhiều người còn uống mật vịt để chữa sỏi thận, sỏi gan, uống mật cá trắm để giúp khoẻ chuyện ấy mà không biết rằng nguy hiểm đang rình rập mình. Ông Hiếu từng cho biết, mật vịt có thể giúp khỏi sỏi gan nhưng sau đó có người đã phải chết vì bị viêm gan có nguyên nhân từ mật vịt.
Riêng quan điểm nuốt mật cá trắm để khoẻ chuyện ấy đã cướp đi sinh mạng của không ít đàn ông. BS Hướng cho biết, ông từng biết một đại uý hăm hở về thăm vợ. Vợ nấu canh chua cá trắm cho chồng ăn, thấy chồng về liền đưa mật cá trắm cho chồng nuốt. Trưa nuốt mật, chiều anh này bí đái, vào viện các bác sĩ đã phải chạy thận nhân tạo nhưng đã không qua khỏi vì suy gan suy thận.
Mới đây, khoa chống độc Bệnh viện Bạch Mai cũng phải vất vả cấp cứu cho bệnh nhân tên Thành (29 tuổi, Khâm Thiên, Đống Đa, Hà Nội) vì đã nuốt sống bộ mật của con cá trắm nặng hơn 3 kg.
Sau 1h nuốt mật cá trắm, anh Thành đã bị nôn, đau bụng, đi tiểu ít.  Khi vào viện, anh đã bị tổn thương gan nặng, suy thận, đau dạ dày. Sau hơn một tuần điều trị, các chức năng thận đang được phụ hồi, chỉ số thận đang tốt lên nhưng anh vẫn phải nằm viện để theo dõi tình trạng suy gan, suy thận.
Bác sĩ Nguyễn Trung Nguyên, thuộc Trung tâm chống độc khuyến cáo, người dân không nên nghe theo các bài thuốc truyền miệng rằng uống mật cá có lợi cho sức khỏe vì chưa có bất cứ tài liệu nào chứng minh mật cá là tốt, trong khi nhiều người đã bị ngộ độc nặng do nuốt mật cá trắm.
BS Hướng khẳng định: "Tất cả các con vật, mật đều độc và không hợp với con người. Con người nấu chín thức ăn mới ăn được, nên mật của con người khác. Mật của con vịt cũng độc với người, vì vịt ăn cua sống, ăn sỏi vào vẫn tiêu hoá được. Nhưng người thì làm sao ăn được những thứ đó ? Do vậy, việc ăn mật các loại khác đều rất nguy hiểm cho con người".

4. ĐỪNG BAO GIỜ NGHĨ TỚI VIỆC DÙNG MẬT GẤU ĐỂ TRỊ BỆNH HOẶC ĐỂ BỒI BỔ CƠ THỂ, VÌ MẬT GẤU CHÍNH LÀ THUỐC ĐỘC!
HCD:
Chỉ có nước Trung Quốc là quốc gia tàn hại muôn loài. Cái văn hóa tầm bậy tạo cho con người lòng tin con gì hiếm hoi khó kiếm thì đại bổ nên thuốc, tạo ra huyền thoại đề cao cao tận mây xanh. Giết con cá chỉ lấy cái vi thôi, hay lấy cái bong bóng, nào mật gấu, nào cao hổ cốt, nào sừng tê giác.... Cái văn hóa quái gở tầm bậy đó nay cũng truyền vào Việt Nam và có biết bao nhiêu người Việt nhập tâm (khắc cốt) niềm tin tầm xàm đó để tàn hại tiếp muôn loài.
Xin nhắc quí bạn của tôi rằng cái gọi là vi cá trong mấy quán ăn Tàu không phải là vi cá đâu, mà là sợi plastic chế ra. Tại sao tôi dám nói như vậy, thưa rằng (thì là) nước Mỹ cấm vi cá lâu rồi. Tiệm nào nấu súp vi cá là sập tiệm ngay. Họ nấu "súp vi cá" bằng vi cá plastic đó.
Nhắc quí vị tu sĩ một chuyện mà có khi quí vị sơ ý. Nếu đệ tử đem dâng tổ yến để tẩm bổ thì quí vị đừng có chấp nhận, nếu quí vị "thọ yến" thì tôi e rằng chuyện ăn chay trường trở thành vô nghĩa. Ăn tổ yến còn hơn giết con chim yến ăn thịt nữa!

Sài gòn 2013

NẮNG


     Truyện ngắn Hồng Giang 
         
Tên nàng là Nắng. “Chói chang, gay gắt, ghét vòng vo, lấp lửng, nước đôi..thích trắng đen rõ ràng, thích “quân tử”..đậm chất đàn ông” như một vài kẻ vô tư nàng bảo vậy.

Lúc Tuân gặp nàng, ở bến bốc vác cạnh chiếc xe chở vật liệu, vừa xảy ra một việc.

Bạn cũ, người yêu một thủa, xa nhau mấy mươi năm, hắn không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh này.
Lúc ấy nàng đang đứng xây lưng lại phía đám đông, giọng cứng cỏi, dứt khoát:
- Cho chết! Đây không phải “gà”, thằng nào muốn ôm cũng được!
Phía sau nàng một gã đàn ôm đang gục đầu xuống giữa hai đầu gối, máu nhỏ từng giọt xuống đám cỏ ngay bên dưới hai bàn tay đang ôm mặt của gã. Những giọt máu đặc quánh không chịu tan ngay, bám cứng lấy ngọn cỏ như muốn níu giữ tang vật của vụ va chạm bất ngờ vừa xảy ra.
- Con này ác quá! Không thích đùa thì thôi, sao nỡ vung mạnh tay như thế?
Nàng định cãi lại câu gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ thảm hại của nạn nhân mình lỡ tay, kịp ngưng lại.
Đám đông áo bảo hộ vội tản ra xung quanh chiếc xe tải vừa bốc hàng, tìm lá nhọ nồi hay thứ gì đó cầm máu cho gã kia.
Ai bảo gã tự nhiên tự lành nhón nhén đến phía sau lưng, ôm ngang người Nắng, miệng lại cứ bô bô:
 - Ai bảo cô nàng nặng những tám mươi cân. Đây chứng minh cho mà.. co..oi..
Gã chưa nói hết câu, hai tay nàng nắm lại, hai quả đấm vung ngược về phía sau, trúng cái phóc, gã đổ người ra phía sau, một lúc mới lổm ngổm ngồi lên được.

Đã mệt thì chớ, còn thích đùa.. Con này mỗi ngày vác hàng tấn trên vai, còn chưa hết sức hay sao mà còn ghẹo với chả đùa? Nàng lầm nhẩm như vậy khi cả đám bốc vác quây xung quanh “ánh mắt hình hinh viên đạn” cả bọn đang nhắm vào nàng.
Nắng thản nhiên như không, không một chút bối rối, e dè.. Nhưng trong thẳm sâu, nàng chợt thấy run.
Nàng ân hận hơn là sợ hãi. Đó là sự thực. Ai bảo gã sàm sỡ? Nàng có cái lý của nàng, muốn đi tới đâu thì đi, nàng không sợ. Nhưng Nắng áy náy.
Một kẻ không tên nào đó bảo: “Phải lập biên bản về tội hành hung đánh người gây thương tích”.
Một số khác xì xạc bàn luận. Cuối cùng tay trưởng nhóm kết luận:
- Đồng ý là cái nhà cô Nắng này có quá tay.. dưng mờ không phải ngẫu nhiên. “Bụt trên tòa gà nào mổ mắt” phải không các vị?  Tại anh tại ả, tại cả đôi bên. Theo tôi cô Nắng ngay bây giờ phải đưa anh ta vào viện, tiền thuốc men hết bao nhiêu, cô phải chịu trách nhiệm thanh toán. Lập biên bản bây giờ, ở đây chả có ai đủ chức trách. Toàn bọn áo dày, tay ngắn, không quen mặc váy với nhau, lấy ai đứng ra viết với chả lách bây giờ? – Cái câu “không váy” chả ai biết lão ngụ ý gì? Hay chỉ quen miệng, nói cho có vần vè, văn hoa? – May là trong hoàn cảnh này chả ai để ý đến câu chữ thừa của lão.
- Ừ có lẽ thế cũng đúng. Công an, tòa án chả ai có mặt. Chuyện này mình giải quyết nội bộ với nhau thôi. Có mang ra chỗ công đường, cũng chả ai xét xử ba cái lẻ tẻ này. Đổ máu cam, cầm được máu một lúc là khỏi, có gì to tát đâu? Ngày nào chả như ngày nào, giáp mặt với nhau? Kiện tụng để thù hằn cả đời à?
Bà mặt có cái sẹo ngang má do một lần ngã xe chấm dứt sự việc bằng câu nói đầy thuyết phục của mình. Tổ bốc vác phàm khi bà đã ra lời, ít ai dám cưỡng lại. “Đại tẩu tẩu” đã phán là như dao chém đá. Bà ta không chồng, không con, tướng đi như sư tử, giọng ồm ồm như báo, lôi thôi “đả” ngay. Cả tổ “bốc vếch” anh nào cũng gờm.

Cả đám tản ra, đi làm công việc đang dở. Chiếc xe tải ba chân còn quá nửa xi măng đang chình ĩnh trước mặt. Đứng đó mà cãi nhau. Tối về lại kêu mệt, ít tiền!

N ắng ngần ngừ, đột nhiên nàng đưa tay nắm lấy cổ áo gã đau mũi, kéo gã đứng dậy. Gã có ý vùng vằng muốn cưỡng lại, nàng cộc lốc:
- Thôi đi ông, sĩ làm cái đ. gì? Để tôi đưa vào trạm gần đây, không chảy hết máu bây giờ, có chết lại đổ tại số.. Gã không hiểu vì tức giận, hay vì xấu hổ, cố giãy tay ra.
Bất ngờ nàng xáp lại gần, bốc bổng gã như một bao xi măng, vác hẳn lên vai. Lúc bấy giờ gã mới thôi giãy giụa.
Nói dại nàng lỡ tay một cái là rơi, cắm đầu xuống mặt đường nhựa đang bốc khói vì nắng nóng dưới chân nàng chứ chả chơi!

Tuân vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Hắn chưa hết sững sờ vì những gì mình vừa chứng kiến.
Có lẽ nào Nắng, người con gái dịu dàng, ít nói, hắn đắm đuối, ăn không ngon ngủ không yên vì nàng năm xưa, giờ trở nên cộc cằn, dữ tính.. thành ra thế này?
Không hiểu nổi..
Không chủ ý, Tuân lặng lẽ cho xe máy chạy chầm chậm, phía sau nàng một quãng mà không  lên tiếng. May mà xe đang thời kỳ “zốt đa”, vẫn rất êm, nàng không nghe thấy. Hoặc cũng có thể nàng nghe thấy, nhưng chưa biết đó là người quen, kẻ xa lạ, chỉ như người qua đường? Nắng không quay lại. Nếu biết là Tuân, chưa biết nàng sẽ xử trí ra sao, vào lúc này?
Đáng ra hắn có thể giúp nàng một tay, đạt thằng bỏ mẹ kia ngồi lên xe, đưa hắn vào trạm.. Hắn có thể chia sẻ chút đỉnh với Nắng giây phút này..Dẫu sao cũng từng “qua một chuyến đò, một ngày nên nghĩa”..

**
 Người ta một giờ trước đã xịt cho nạn nhân một thứ thuốc giảm đau vào hai lỗ mũi. Gã không còn cảm giác nhức buốt như lúc mới vào. Máu đã cầm được, không cần phải nút bằng hai nùi bông nhỏ vào hai lỗ mũi. Nhưng nhà thuốc vẫn yêu cầu gã phải nằm yên, bất động thêm một hai tiếng nữa cho chắc ăn.
Thực ra, gã có thể đứng dậy, đi lại, thậm chí đi về luôn cũng được. Hắn đã không làm thế, mà lại úp mặt nằm quay mãi vào tường. Chừng như ăn vạ.. Phớt. Nắng làm như không để ý thấy cử chỉ ỏng eo này:
- Này tôi bảo..- Nắng lay gã.
Gã trợn tròn mắt nhìn, cau có, không nói gì – Gã còn giận.
- Tớ phải về, ở nhà có việc gấp. Đằng ấy chiều về sau. Chắc chả nặng gì nữa đâu. Bác sĩ nói rồi! Đây không thể chờ cùng về.  Để lại ít tiền, chiều đi xe ôm. Thừa thiếu tính sau..
Nắng soạn trong túi còn ít tiền lật chiếc gối gã đang nằm đặt cả xuống đấy, quay ra.
Lúc này Nắng mới để ý đến Tuân:
- Theo vào tận đây à? Nắng hỏi trống không.
Với người khác hỏi câu này có thể Tuân không trả lời. Đó là câu chẳng thể dành cho ai. Với Nắng lại khác. Xã giao thường tình, chẳng ý nghĩa gì. Hắn chỉ khẽ gật đầu.
- Chắc xe xi đã bốc xong hàng, đi rồi. Nhờ đằng ấy cho ra bến..
-  Để tôi đưa Nắng về luôn nhà. Cũng không vội gì đâu mà..

Tuân lấy làm lạ. Sau bấy nhiêu năm, Nắng không hề hỏi thăm lấy một câu? Những lời định nói, chuẩn bị từ lúc Nắng đang ở trong trạm y tế đành dừng lại. Hắn quay xe. Nắng bảo luôn:
- Đằng ấy thông cảm, tớ không quen ngồi đằng sau. Nếu giúp nhau để tớ tự cầm lái!
- Đi được không?
- Vô tư đi. Chuyện nhỏ như con thỏ mà..
Đường ổ voi, ổ gà liên chi hồ điệp. Xe vèo vèo, quanh co, rẽ phải, ngoặt trái, nuột, không hề va vấp.
Giọng cả quyết của Nắng khiến hắn chờn chợn. Hình đây là cô Nắng khác, không phải cô nắng ngày xưa?
Càng nghĩ, Tuân càng thấy thắc mắc khó hiểu. Điều gì đã tạo nên người đàn bà đang cầm lái lúc này?
Hắn nhớ những ngày đầu hai đứa. Khi hắn hỏi sao không lấy tên là Hồng, Đào, Mận, Na như các cô gái thường có tên như thế? Hay là Nấu là Nướng cũng được, sao lại có tên là “Nắng”? Nắng vẫn còn nhỏ nhẻ:
- Nhà em ngày trước làm bánh đa. Anh biết rồi đấy, làm bánh đa rất mong những ngày nắng. Bánh phơi mau được, lại trắng đẹp. Lỡ phải đợt mưa kéo dài bánh xấu, có khi còn bị mốc.. Rồi nàng kể tháng bảy năm mẹ đẻ nàng, mưa Ngâu kéo dài. Mẹ sinh ra em vất vả ra làm sao..
Ừ thì cũng chỉ là cái tên. Một ký hiệu để phân biệt người này với người kia. Ý nghĩa của mỗi cái tên chưa được chú trọng, chăm chút, lựa chọn như bây giờ. Thâm chí có nhà đông con, còn đặt theo số thứ tự hoặc những cái tên rất tục như “cu Dái”, “cái Hĩm” vv.. Những kiểu đặt tên như thế Tuân thấy nhiều, chả lạ lùng gì. Văn hóa ngày sơ khai, mông muội một thời mà. Chính vì thế người ta dễ cả tin, dễ ảo tưởng. Tin cả những thứ vớ vẩn thực ra không đáng tin!
Đâu có như bây giờ..
Ngồi sau, Tuân cứ nghĩ miên man, chả đâu vào đâu như thế. Hắn không để ý xe đã rẽ theo hướng khác, không phải con đường về thành phố. Lúc Tuân chợt nhận ra, sợ Nắng lầm đường, Nắng bảo:
- Nếu không vội, chờ “đây” một lát. Nếu vội cứ việc về trước, không sao.. Có tý việc phải vào chỗ này “một cái”, không thể về ngay. Thế nào?
- Thế nào gì nữa? Người ta mất công tìm, chờ từ sáng đến giờ. Chưa kịp nói câu gì, sao lại bảo về ngay?
- Thế cũng được. Cùng vào thì cùng vào!
Cổng dốc. Ngôi nhà hai tầng đua mái tôn che sân láng xi măng khá rộng. Người vòng trong vòng ngoài, kẻ quỳ, người ngồi quay mặt cả vào trong nhà, tay chắp trước ngực. Tuân chưa hiểu ở chỗ này đang xảy ra chuyện gì? Nhà có tang ma, hay “cúng mát nhà”. Đám cưới đám đám hỏi thì không phải rồi.
Tìm chỗ dựng xe. Nắng len vào ngồi ngay trước đám đám đông. Có bà xồn xồn ngồi bên cạnh ánh mắt gây sự, Nắng nhìn lại. Tuân chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt đàn bà nào như thế. Bà kia vội cụp xuống, quay nhìn đi chỗ khác. Đúng là đôi mắt có khí lực đặc biệt!
Từ trong cửa “xuất” ra một người đàn bà chạc năm mươi. Nhìn bà ta rất khó đoán thân thế, thành phần nào? Hiện hành nghề gì? Đang thắc mắc thì người ấy vong vóng, deo dẻo:
- Hôm nay  hội đồng các qu.oa..an, cô không xem. Ai trả lễ thì cô nhận. Cô xem cho ngày khác..ác..
Đám đông nhao nhao:
- Lạy cô, cô thông cảm chúng con từ xa đến đây. Xa xôi cách trở. Chờ đến chủ nhật sau thì lỡ mất ạ!
- Cô đã nói rồi. Hôm nay không xem cho ai cả. Có phải việc người trần đâu mà năn nỉ?
Hai cô gái đứng gần Tuân nói nhỏ với nhau nhưng hắn vẫn nghe thấy từng lời:
- Cô đồng này chỉ xem ngày chủ nhật mỗi tuần thôi. Đợi đến chủ nhật sau, trường mình lại có đám cưới con hiệu phó, gay nhỉ?

Xã hội ba đào, chao đảo, nổi nênh, khủng hoảng, suy thoái..  có thừa lý do để người ta chen chân tìm đến những nơi như thế này.
Nhưng không đâu như ở đây. Tam đồng tứ phủ, ngày nào chẳng “nổi đồng”, chả “tiếp lễ”, sao phải cứ chủ nhật?
Hắn hỏi, hai cô trả lời. Thì ra “cô đồng” vẫn là cô giáo, vẫn đang phải đứng lớp.  Chỉ chủ nhật cô mới có  thì giờ dâng hương, tiến lễ, ngồi đồng, “triệu vong”. Không thể làm vào ngày khác, vi phạm giờ “hành chính” của nhà trường! Mặc dù chả có chủ nhật hiệu trưởng hiệu phó không đến đây. Mồng một ngày rằm tháng nào cô giáo, kiêm “Cô đồng”  không mấy tháng không thắp hương ban thờ trong phòng ban giám hiệu, cầu cho tam tòa, tứ phủ độ trì cho  trường hanh thông, ngày càng phát đạt công cuộc “Trồng người”. Có đoàn kiểm tra nào y như rằng cô biết trước, báo cho trường chuẩn bị, nghinh rước!
Không biết Nắng của Tuân tới đây có việc gì mà phải nhanh chóng, khẩn trương, tranh thủ nhanh đến đây như vậy?
Càng ngạc nhiên hơn khi hắn thấy Nắng bưng trên tay một khay lễ vật, đủ “mâm ngũ quả”, vàng nhang, kèm theo mấy tờ năm trăm ngàn còn rất mới. Không biết nàng chuẩn bị nó từ lúc nào? Mang sẵn từ trong cái túi bằng vải dù mang theo trên mình sao? Có lẽ vậy. Cô đồng mập đón lễ, đặt lên ban thờ, bắt đầu làm lễ.
Nắng ngồi phía sau vái theo lia lịa. Được một lúc đồng nhập, mặt cô đồng tái dại, mắt trợn trừng như sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, quát:
- Nhà họ Bùi kia! Ta biết nhà người dâng lễ nhưng bụng chưa tin. Ngươi không nhớ hồi đi làm ăn xa nhà, vợ chồng người đã phạm phải ngôi mộ của người ta. Đã làm hố xí trên ngôi mộ này, nên bị vong đó oán. Con ngươi mới phát bệnh, vong đó mới hành, lấy hết vía của con ngươi đi, vì thế mà sinh bệnh…Vậy mà nhà ngươi không tin! Bệnh của con ngươi hơn  chục năm rồi. Có khỏi cũng khỏi dần dần chứ, khỏi ngay làm sao được? Nhưng mà cô thôi. Cô đại xá cho. Cô không chấp. Nhưng từ nay về phải thành tâm.
- Dạ cô thương, cô bỏ qua cho. Chúng con người trần mắt thịt, thật không phải.Xin cô giúp trừ tà ma, lấy lại vía cho cháu, vợ chồng con đợi ơn cô!
Tuân nhận ra nét mặt thuần khiết, có phần nhút nhát, đần độn trên khuôn mặt Nắng. Hai bên thái dương nàng lấm tấm mồ hôi, làm cho các sợi tóc mai dính bết lại.
- Hôm nay hội đồng các quan. Tam tòa, tứ phủ đang triệu về đây. Cô chỉ nhận lễ, không thể cầu cho con được. Nhà họ Bùi cứ về, có gì cô sẽ giúp sau nhá!
Cô đưa lại cho Nắng một ít hoa quả và trả lại toàn bộ số tiền. Tuân chưa thấy cô đồng nào lại chê hoặc không nhận tiền. Đây là lần đầu hắn thấy cử chỉ này. Hắn ghé tai hỏi nhỏ một chị đứng tuổi, ngồi vòng ngoài. Chị này bảo:
- Chả cứ người này. Với ai cô cũng chỉ giúp hộ không lấy tiền bao giờ, chỉ nhận bánh kẹo, hoa quả để đặt ban thờ. Cũng có thể cô còn vướng chân dạy học. Lỡ nhận tiền, chuyện đến tai phòng giáo dục, mất nghề như chơi.. Có lẽ chỉ sau này về hưu rồi mới nhận chăng?
Chị ta hỏi lại một câu như thế, hắn chịu. Không có câu trả lời. Biết đâu được với người ta? Với lại lúc này Tuân quan tâm chuyện khác. Việc cô đồng nhận hay không nhận tiền lúc này chả có ý nghĩa gì với hắn!
***
Thằng con mười sáu tuổi, tướng đồ sộ như hộ pháp,chân ngắn, mông to. Nó mang trên cổ ngắn ngủn của mình bộ mặt “phì đồn” như mặt nạ bằng giấy bị sũng nước. Mũi thì tẹt, trán lại ngắn không cân xứng với cái bản to của khuôn mặt chút nào. Chỉ có đôi mắt lộ ra bên trong khe mắt hẹp hai con người bé tý, rất tinh quái. Đúng là thằng “mắt ma”. Người gan như Tuân cũng không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy. Có cái gì đó lạnh lẽo, không thật người qua ánh nhìn của nó.
Thằng bé bị nhốt trong gian buồng hẹp y hệt kiểu “xà lim bộ”. Có lẽ kiểu thiết kế này bố nó học được những ngày ở trại cải tạo về. Chỉ có duy nhất cái cửa sổ rộng bằng hai quyển vở có chấn song sắt to bằng ngón tay cái. Những chấn song này cái nào cũng đen bóng bởi vết tay người. Trừ khi nó ngủ, hầu như lúc nào còn thức, nó cũng bám vào mấy chấn song này để ngóng ra bên ngoài.
Thấy  Nắng về, từ ngoài ngõ, thằng bé đã phát hiện ra, kêu lên ngọng ngịu: “Mẹ.. ẹ nó.. óng ti về..ề”.
Chữ Nắng nó đọc chệch ra thành “nóng”. Với mẹ nó thì chẳng sao. Nắng nghe quen rồi. Nhưng Tuân biết ngay là nó không bình thường như những thằng trai tuổi nó.

Cô đồng bảo chịu lễ hơn một tuần bệnh nó sẽ thuyên giảm. Cô còn nói: “ Thực ra nó chẳng có bệnh gì cả. Chỉ do lỗi lầm của người lớn nó phải chịu vạ. Bảy vía giờ chỉ còn hai. Hai vía này cũng vất vưởng lúc đậu, lúc không. Nếu để lâu sẽ bị yếu dần, nó phải chịu đời sống “thực vật”. Ăn đâu nằm đấy chứ không phải chuyện chơi..”
Lễ đã dâng rồi, vậy mà bệnh nó vẫn như cũ. Mới trưa hôm qua, nó lại bị cơn co giật còn lâu hơn những hôm trước”.
Nắng kể như để giải thích cho Tuân rõ vì sao lúc ở trong điện “thầy” phán như thế. Hắn toan nói con nàng bị động kinh, căn bệnh bắt nguồn từ bệnh từ trong tim phát ra, ảnh hưởng đến thần kinh, chứ chẳng có ma tà nào bắt bóng bắt vía cả. Nhưng trong tâm trạng này nói ra điều ấy liệu Nắng có chịu nghe. Với tính cách gay gắt như vừa rồi, liệu nàng có giữ được bình tĩnh?
Chén trà chưa kịp nguội. có một người chầm chập, chân nghe nặng bước vào. Nắng giới thiệu hai người với nhau. Ánh mắt gườm gườm của người kia dịu xuống. Mà không cần Nắng giới thiệu, Tuân cũng biết y là ai rồi. Vẻ mặt dáng người hao hao giống thằng con “mắt ma” của nàng. Nhất là đôi mắt rắn, đuôi mắt dài và hẹp. Kiểu người hay tự thị, đa nghi. Phần nhiều những kiểu đàn ông hạn chế IQ như đấy đều mang sẵn đức tính này.
Có thể kiến thức xã hội khó xâm nhập được vào bên trong cái đầu hình “quả đất”, lu lu tròn, thường tính đa nghi luôn được mài sắc, tinh vi thêm mỗi ngày. Bổ sung cho hiểu biết vốn đã quá “nghèo nàn lạc hậu”!
Đầu Đất nghe vợ giới thiệu Tuân Làm nhà báo ở dưới Hà Nội lên, hồi học phổ thông cùng với mình, y nhếch mép cười:
“ A thì ra ông là nhà báo? Đến chơi nhà, có vấn đề gì không?”. Tuân cười: “ Nâu” vấn đề, chỉ là đến chơi thăm nhà vì lâu bạn bè mới gặp nhau..” Y lại cắt ngang:” Nâu với chóng dề..Ông phức tạp bỏ mẹ. Cứ tiếng Việt mà nói, “nâu” ccmg? ( cái con mẹ gì ). Một câu rất sấc! Tuân vừa tự ái, vừa buồn cười. Y vưỡn biết đấy là câu tiếng Anh, Tuân quen mồm lỡ nói, nhưng lại nhầm kiểu nói ngọng, “nâu” thành “ lâu!
Chưa hết, y tiếp luôn: “Nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu” xin lỗi ông đấy là mồm thiên hạ! Chứ tôi thì tôi không nghĩ thế. Các ông chỉ hèn chứ không điêu. Xã hội mà không có các ông tất loạn. Bao nhiêu vụ việc từ trước đến giờ, toàn bọn nhà báo các ông phanh phui, tìm ra, chứ công an, tòa án có tìm ra được vụ éo nào đâu?”.  “Nó vừa khen mình, vừa chửi mình”, Tuân biết thế, cố kiềm chế.
Đã đến đây rồi, chả nhẽ vì câu nói nghịch tai mà đứng lên?
Sự kiên trì của Tuân quả nhiên có kết quả.
Đầu Đất sau lúc giương vây không có tác dụng, bắt đầu thấp giọng. Y thể hiện  ngay y quyền của mình:
 “ Mẹ nó ra ngay đầu ngõ, xem có món gì tốt mua về một ít. Chả nhẽ khách đến, để nhìn người ta chuyện xuông thế này à? “
Một tay bợm nhậu? Hàng ngày khó thỏa thuận với vợ! Nhưng đây là cơ hội vàng. Chả có cô vợ nào cự nự với chồng trước mặt khách vào lúc như thế này.
Kinh nghiệm đi “ thực tế lấy tư liệu” mách bảo Tuân điều này.
Tuân không muốn vì mình, Nắng chịu thêm một khó chịu, định xách xe đi ngay.
Chồng đầu đất dứt quyết rồi. “Ông đã vào đây, đi thế éo nào được?”. Giằng co. Từ chối. Cuối cùng Tuân đành ở lại.
Nắng đi được một lúc. Đầu Đất bắt đầu thổ lộ:




( Còn nữa..)
Phần nhận xét hiển thị trên trang