Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

TIẾU LÂM GABROVO 21

THẬT TỐT LÀ CẢNH BÁO
- Này, ông hàng xóm! Chó nhà ông lại ăn gà nhà tôi!
- Thật tốt là ông đã cảnh báo! Tôi sẽ không cho nó ăn gì hôm nay!

MAY MÀ TRÓT LỌT
Chuyện này xảy ra ở thế kỉ trước. Nông dân một làng ngoại ô Gabrovo mời thầy giáo đến dạy ở trường làng. Họ thỏa thuận với thầy là sẽ không trả công bằng tiền mà bằng rượu rakie- mỗi nhà trả hai xô.
Khi các nhà bắt đầu nấu rượu, thầy giáo mang một cái thùng lớn và lần lượt đến từng nhà lấy rượu. hai trăm nóc nhà – Bốn trăm xô rượu. Sau đó thầy giáo tuyên bố bán rượu rakie. Các lái buôn đến thử thì hóa ra trong thùng toàn nước lã.
Thì ra, nhà nào cũng nghĩ rằng hai xô nước lã nhà mình chẳng làm nhạt được rượu rakie của các nhà khác.

CÁO PHÓ
Chúa tha tội cho cha tôi đã mất vào ngày phiên chợ. Vì sự yên tĩnh của linh hồn ông, quán sẽ mở cửa đến đêm khuya!

BỨC ĐIỆN
Một anh Gabrovo đến thành phố khác buôn bán. Bán hàng xong, anh ta quyết định gửi cho vợ bức điện sau: : “Anh đã bán hàng được lời. Anh sẽ về Gabrovo vào chiều thứ 6. Đimitri của em”. Anh ta thấy bức điện thế là dài.
- Mara biết rằng mình luôn bán hàng có lãi. Anh nghĩ và gạch từ không cần thiết. Còn lại “Anh sẽ về Gabrovo vào chiều thứ 6. Đimitri của em” – Anh ta vẫn cảm thấy phải trả nhiều tiền.
- Thật rõ là mình sẽ về Gabrovo, mình sẽ không ngồi ở đây đến Chủ nhật không có việc và tốn tiền vô ích! Thế là bức điện chỉ còn : “ Đimitri của em”.
- Tất nhiên rồi, chẳng của vợ thì của ai nữa? Thế thì tốn tiền làm gì?
Anh ta xé bức điện và ra khỏi nhà Bưu điện.

TIẾT KIỆM
Khi người ta kể cho một người Abecđin của Scotlen tiếu lâm về những người Gabrovo trước khi đi ngủ, cho đồng hồ không chạy nữa để máy móc không hao mòn vô ích, anh này nhận xét rằng dân Scotlen cũng hành động như thế. Và anh kể câu chuyện của mình:
- Tôi có ông láng giềng luôn giữ bên giường chiếc kèn Trombon. Khi đang đêm, muốn biết mấy giờ, anh ta mở cửa sổ và thổi kèn. Bao giờ cũng có người nào đó bị thức giấc và quát: “ Thằng ngốc nào làm ồn vào lúc hai giờ đêm thế!”


TRẢ LỜI HỢP LÍ
Một vị khách của quán rượu ở Gabrovo giận dữ nói với chủ:
- Rõ ràng là rượu pha nước!
- Có gì mà làm ồn! Tôi có bắt ông trả tiền nước đâu?

LỜI HỨA HÀO PHÓNG
Trước đây, một người tuyên truyền của đảng tư sản tuyên bố với các cử tri Gabrovo:
- Hãy đến với chính quyền, chúng tôi sẽ thay thuế bằng muối và khi đó mỗi người muốn lấy bao nhiêu muối thì cứ việc…


XIN THỨ LỖI
( Trích từ một bức thư)
“…Cháu rất xin lỗi, bác quý mến, rằng cháu không thể tự mình đến đón bác ở ga. Vợ cháu sẽ đến. Để cô ấy nhận ra bác, bác hãy giữ trong tay trái con lợn sữa hoặc cùng lắm là một con ngỗng…”

TRẢ LỜI HÀI LÒNG
Buổi sáng, thợ cả hỏi các học trò:
- Người thợ phụ đánh thức các cậu khi nào?
- Chúng con dậy khi bóng đèn hãy còn ấm ạ!
Thợ cả hài lòng với câu trả lời.

TỰ MÌNH LÀM LẤY!
Trong hội chợ của thành phổ Elena, nghệ nhân Gabrovo bày hàng hóa của mình – bát chậu, lọ đựng muối, cối giã, đĩa…được làm rất khéo bằng gỗ…
Một ông nhà giàu thôn quê ngắm nghía chúng rất lâu, sau đó hỏi bác thợ giá bao nhiêu. Sau khi nghe câu trả lời, ông ta phẫn nộ:
- Ông nói giá như thế, khác nào chúng được làm bằng bạc!
Người Gabrovo nhìn ông ta trừng trừng rồi nói:
- Nếu như chuyện là chúng được làm bằng gỗ, thì ông hãy đi vào rừng – cây ở đó đầy ra đấy – Và hãy tự mình làm lấy những đồ vật ấy!

Vũ Nho dịch

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bình Dương: Một “hiệp sĩ” tố cáo công an


Số tiền gần 71 triệu đồng cùng sợi dây chuyền vàng hơn 10 triệu đồng trong ví giờ chỉ còn 5,8 triệu đồng. Tôi phản ứng lại thì những người bắt tôi nói: “Mày chạy xe ôm thì làm gì có tiền” (?).


Một thành viên CLB phòng, chống tội phạm tố cáo ba công an đã bắt giữ và làm mất tiền, vàng của mình.


Anh Huỳnh Hoài Duy (31 tuổi, ngụ TP.HCM; tạm trú xã Phú An, huyện Bến Cát, Bình Dương) - thành viên CLB Phòng, chống tội phạm (PCTP) xã An Tây (huyện Bến Cát) đã làm đơn tố cáo ba cán bộ của Công an TP Thủ Dầu Một, Bình Dương bắt, dùng súng chĩa vào người, còng tay lại đánh và lấy tiền, vàng của anh.


“Hiệp sĩ”: Mất tiền, vàng trong bóp


Anh Duy cho biết ngày 20-4, trên đường về nhà gửi số tiền trúng xổ số còn dư cho mẹ, anh phát hiện một phụ nữ chạy xe máy chở hai thùng hàng phủ bạt kín mít. Nghi người này chở hàng lậu nên anh bám theo. Phát hiện có người theo dõi, phụ nữ đó đã vứt hàng và xe bỏ chạy. Qua kiểm tra, phát hiện thuốc lá lậu, anh điện thoại cho anh Tâm (Phòng CSKT - Công an tỉnh Bình Dương) và được hướng dẫn mang tang vật về xã. Lúc này có một người đàn ông chạy chiếc Nouvo màu đen xuất hiện nhìn ngó rồi bỏ đi.


Sau đó, anh Duy gọi điện thoại cho người anh quen biết tên Lợi đến đưa tang vật về quán ăn nơi người này làm việc để đi gọi người giúp mang tang vật về xã. Tuy nhiên, tại đây, anh đã bị ba người xưng là công an nhưng không đưa thẻ ngành ra gí súng vào đầu, còng tay, đánh đập và buộc tội buôn thuốc lá lậu, đồng thời lục ví lấy đi toàn bộ số tiền, vàng trong ví của anh.




 
Anh Duy đang trình bày sự việc và phiếu chi tiền trúng thưởng vé số của anh Duy. Ảnh: XL


Anh Duy bức xúc kể lại: “Thấy la to, nhiều người tụ tập lại xem rất đông vì tưởng tôi là tội phạm. Tuy nhiên, những người bắt tôi cứ cầm cái bóp của tôi chuyền tay nhau. Sau này tôi mới biết những người bắt tôi hôm đó có một người tên B., một người tên H., Đội CSKT Công an TP Thủ Dầu Một. Sau đó họ áp giải tôi đến Công an phường Định Hòa. Khi tôi bị bắt và bị đánh, người đàn ông chạy chiếc Nouvo màu đen cũng xuất hiện và chỉ vào tôi. Tôi nghi đó là chủ hàng thuốc lá lậu, đã điện thoại dẫn những công an kia đến bắt tôi. Sau đó, người đàn ông đó cùng với mấy người bắt tôi lên xe đi nơi khác.


Đến khoảng 15 giờ cùng ngày, tôi được đội trưởng CLB PCTP xã An Tây (huyện Bến Cát) bảo lãnh về. Tuy vậy, số tiền gần 71 triệu đồng cùng sợi dây chuyền vàng hơn 10 triệu đồng trong ví giờ chỉ còn 5,8 triệu đồng. Tôi phản ứng lại thì những người bắt tôi nói: “Mày chạy xe ôm thì làm gì có tiền” (?). “Đó là tiền tôi mới trúng vé số tại Công ty Xổ số Bình Dương” - tôi phản ứng thì mấy người đó không nói gì thêm.


Công an: Chưa thể trả lời


Để rộng đường dư luận, chúng tôi đã đến Công an TP Thủ Dầu Một tìm hiểu. Thiếu tá Hà Minh Thắng - Đội trưởng Đội CSĐT tổng hợp cho biết phải sắp xếp lịch làm việc của lãnh đạo xong sẽ thông báo. Chờ mãi không thấy thông báo, tiếp tục liên hệ, chúng tôi nhận được câu trả lời của ông Thắng là ông không có trách nhiệm trả lời, hãy liên hệ với phòng tiếp dân Công an TP Thủ Dầu Một.


Ngày 18-6, một lần nữa chúng tôi đến Công an TP Thủ Dầu Một và được Trung tá Lưu Ngọc Hiền - Thanh tra Công an TP cho biết: “Bây giờ không thể trả lời báo chí được vì vụ việc đã được chuyển về Công an phường Định Hòa xác minh tiếp để làm rõ. Sau đó công an phường báo cáo về Công an TP rồi mới có thông tin báo cáo lên tỉnh và sẽ có hướng chỉ đạo tiếp theo”.


Sau khi chúng tôi làm việc với Công an TP Thủ Dầu Một thì ngày hôm sau, anh Duy “được” Công an phường Định Hòa mời đến làm việc về nội dung anh bị mất tiền. 


Tiếp đến, ngày 25-6, anh Duy lại được Công an TP Thủ Dầu Một mời đến làm việc với nội dung sử dụng công cụ hỗ trợ trái phép. (Anh Duy giải thích mang theo người một chiếc còng số 8 và một roi điện để làm công cụ hỗ trợ khi tham gia bắt tội phạm, tuy nhiên chuyện này đúng hay sai, chúng tôi không có ý kiến trong bài viết này.) Tuy nhiên, khi anh đến để làm việc theo yêu cầu của Công an TP thì nơi đây nói do gửi nhầm nội dung làm việc nên bảo anh cứ về chờ giấy mời làm việc khác.


Vì sao ba cán bộ CSKT bắt giữ anh Duy mà không xuất trình giấy tờ, thu giữ tài sản và trả lại mà không kiểm kê và lập biên bản? Có hay không việc làm mất mát tài sản? Số tài sản ấy đi đâu? 


Đã hơn hai tháng trôi qua, người trong cuộc và dư luận vẫn chờ câu trả lời từ Công an TP Thủ Dầu Một. 


XUÂN LƯƠNG

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Người vợ của Bùi Giáng



VŨ ĐỨC SAO BIỂN
(TN Xuân) Đọc thơ Bùi Giáng, người ta nghĩ ông chỉ có những tình yêu viễn mộng. Ít ai biết ông đã có một người vợ đẹp và những bài thơ tình hay nhất của ông là dành cho vợ. Người phụ nữ ấy chỉ sống với ông trên đời có 3 năm.
Tháng 7.2012, tôi trở lại thăm quê nhà ông - làng Thanh Châu (xã Duy Châu, Duy Xuyên, Quảng Nam). Ghé thăm nhà thờ tộc Bùi, được người phụ nữ chăm lo hương khói nơi đây cho xem gia phả của tộc. Qua câu chuyện, tôi khẳng định một điều mới mẻ: Nhà thơ Bùi Giáng đã có vợ. Hình tượng của bà và tình thương yêu, tiếc nuối ông dành cho bà là nội dung chủ đạo trong 4 tập thơ của ông:Mưa nguồn, Lá hoa cồn, Ngàn thu rớt hột và Màu hoa trên ngàn(in tại Sài Gòn từ năm 1962 - 1964).
Bà nhớ lại Bùi Giáng được cha mẹ cưới vợ cho năm 1945, khi ông vừa 19 tuổi. Hôn nhân ngày trước thường do cha mẹ đôi bên sắp đặt. 
Có lẽ, cuộc hôn nhân của Bùi Giáng cũng không đi ra ngoài quy ước đó. Người phụ nữ giữ nhà thờ tộc Bùi xác nhận: “Chị Bùi Giáng về làm dâu nhà ông bà bác tôi (cụ Bùi Thuyên và bà Huỳnh Thị Kiền - cha mẹ ông Bùi Giáng) năm 18 tuổi. Chị là người Duy Xuyên, đẹp lắm, tóc dài da trắng cái chi cũng đẹp. Tên thật của chị là Vạn Ninh”.
Tất cả thành viên trong gia đình đều quý yêu bà chị dâu trẻ. Ông Bùi Luân - em ruột Bùi Giáng - tỏ lòng quý mến của mình với người chị dâu trong tập thơ Chớp biển của Bùi Giáng in tại Canada năm 1996: “Phải nhận là chị xinh đẹp, cởi mở, vui tính, hồn nhiên… Gương mặt chị, hình ảnh chị đã nổi bật, sáng ngời mãi trong ký ức tôi. Duy có điều bất cứ ai, dù không biết gì nhiều về tướng số, gặp chị là cũng nhận ra ngay: Chị không thể ở lâu với chúng ta trên cõi đời này, dù cõi đời vốn đã ngắn ngủi. Lấy chồng được ba năm, chị đã đột ngột lìa đời lúc mới ngoài hai mươi tuổi… Chị trút hơi thở một cách bình thản”.
Vợ chồng Bùi Giáng được cha mẹ cho một khu vườn đẹp ở làng Trung Phước để lập nghiệp. Trung Phước là thung lũng trù phú ven sông Thu, kế cận mỏ than huyện Nông Sơn, tỉnh Quảng Nam ngày nay. Làng Trung Phước cách Thanh Châu trên dưới ba chục cây số. Có lẽ cuộc hôn nhân của lứa đôi trẻ trung này giữa miền đất Trung Phước không được êm ấm cho lắm. Ông Bùi Luân viết tiếp: “Chỉ một thời gian ngắn sau ngày cưới, người vợ trẻ đã phải lặn lội từ cái thung lũng ngoạn mục nhất đó, xuôi sông Thu Bồn êm đềm với ngàn dâu xanh ngát, về nhà bố mẹ chồng ở Thanh Châu cách hàng mấy chục cây số. Trên chiếc đò bé nhỏ, chàng trai nói với người vợ trẻ: Nếu em không đổi ý quay về, không bỏ qua chuyện cũ thì tôi sẽ… nhảy ra khỏi đò!
Khách xuôi đò tưởng người con trai đùa dọa người vợ mảnh dẻ. Để nguyên quần áo, ngay lập tức anh gieo mình xuống giữa dòng sông Thu. Và bơi theo đò. Để rồi thả trôi theo dòng nước hết chỗ mấy chục cây số đó, tới tận bến nhà”.
“Bỏ qua chuyện cũ” là chuyện gì? Đó là một chuyện hết sức tức cười và trẻ con. Ông Bùi Luân tiết lộ: “Cô con dâu đứng bên bà mẹ chồng sụt sùi: Anh cho con ăn toàn khoai lang và rau luộc. Anh không cho con mua cá mua thịt…”. Thì ra, Bùi Giáng đã… đi trước thời đại chúng ta về chủ trương… ăn chay. Ông hiểu một cách tuyệt đối thế nào đó về ẩm thực dưỡng sinh, nên chỉ thuận cho cô vợ ăn rau cải, củ quả mà không cho phép bà ăn gà, bò - hai món thịt ngon nhất của vùng Trung Phước.
Người vợ qua đời năm 1948 khi Bùi Giáng vắng nhà. Ông Bùi Luân viết tiếp: “Phút lâm chung, chị không thấy mặt chồng… Tôi chỉ biết là anh có mặt vào phút chót của buổi tiễn đưa chị về nơi an nghỉ cuối cùng - anh đứng bên cạnh chiếc quan tài với vành khăn trắng trên đầu”.
Bùi Giáng yêu vợ nhưng vẫn muốn… bỏ nhà đi chơi. Cũng bình thường như bao nhiêu người đàn ông Quảng Nam lãng mạn khi xa vợ, Bùi Giáng có thể gặp gỡ, giao lưu với những người phụ nữ khác và nhận ra họ vượt trội vợ ông về một vài phương diện nào đó. Thế nhưng, tình yêu và nỗi xót xa dành cho người vợ ở quê nhà thì rất đỗi mặn mà, vô cùng tha thiết: “
Mình ơi, tôi gọi bằng nhà
Nhà ơi, tôi gọi mình là nhà tôi”.
Hai năm sau cái chết của người vợ trẻ, ông dẫn một bầy dê lên Nông Sơn chăn thả, ngao du qua những đồi núi, suối khe mơ màng để nhớ thương vợ. Hai năm sau đó nữa, ông gửi bầy dê lại cho… chuồn chuồn và châu chấu, bỏ quê nhà đi chơi tiếp. Ở đâu, ông cũng phục hiện những hình ảnh yêu dấu xưa. Bài thơ nhớ vợ có một không khí rất đỗi bi ai, tràn đầy hoài cảm: “Em chết bên bờ lúa. Để lại trên lối mòn. Một dấu chân bước của. Một bàn chân bé con! Anh qua trời cao nguyên. Nhìn mây buồn bữa nọ. Gió cuồng mưa khóc điên. Trăng cuồng khuya trốn gió. Mười năm sau xuống ruộng. Đếm lại lúa bờ liền. Máu trong mình mòn ruỗng. Xương trong mình rả riêng. Anh đi về đô hội. Ngắm phố thị mơ màng. Anh vùi thân trong tội lỗi. Chợt đêm nào, gió bờ nọ bay sang”.
Bùi Giáng bỏ cố quận ra đi biền biệt. Ra đi nhưng ông vẫn nhớ, đến tha thiết não nùng. Nhớ nhưng ông không dám trở về bởi nơi nào ở cố quận cũng nhắc ông nghĩ đến tình yêu của người vợ khổ.
Ông gọi bà với nhiều tên gọi khác nhau. Đầu tiên, bà được gọi là “gái trần gian”. Ông có thể gặp gỡ, cười đùa, tán tỉnh cả trăm người phụ nữ khác nhưng lòng ông chỉ yêu và chỉ nhớ mỗi mình bà, đặc biệt những khi ông còn lại một mình, đối mặt với chính tâm thức cô đơn của mình: “Đùa với Tuyết, giỡn với Vân. Một mình nhớ mãi gái trần gian xa. Sương buổi sớm, nắng chiều tà. Trăm năm hồng lệ có là bao nhiêu?”.
Thứ hai, ông gọi bà là “con mọi nhỏ”. Người Duy Xuyên có lệ thương yêu ai thì gọi người ấy là “con mọi”, “thằng mọi”. Tôi lấy làm tiếc khi có vài người nghiên cứu văn học hiểu nhầm chữ “mọi” trong thơ Bùi Giáng: “Mọi em là mọi sương xuân. Ban sơ núi đỏ chào mừng non xanh”. Thơ ông viết cho “con mọi nhỏ” của mình tràn đầy nỗi thương xót và tình yêu dấu: “Giờ ly biệt, ta xin em đừng khóc. Nào phải không? Lệ chảy có vui gì? Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc. Nước xuôi dòng, ngàn thu hận ra đi”.
Ông phong tặng người vợ của mình - con mọi nhỏ, lên thành mẹ của giang san: “Em thành Mẹ của giang san. Em là thần nữ đoạn trường chở che”. Thơ ông viết cho vợ càng lúc càng trang trọng. Tất cả cái mẫu tính dịu dàng, hồn nhiên, tươi đẹp, đôn hậu toát lên từ con người của bà Bùi Giáng khiến ông cảm phục vợ. Từ một con người cụ thể, mảnh mai, bà vụt trở thành hình tượng cao quý nhất trong lòng ông, trong thơ ông: “Em thuyền quyên ban mưa móc xum xuê. Em rắc gieo khắp xứ sở bốn bề. Suốt địa hạt tình quê hương ba ngõ. Anh quỳ xuống gọi em: Em mọi nhỏ”.
Lắm khi ở phương xa, ông nhớ cố quận. Qua mấy mươi năm, hình ảnh người vợ trẻ, hiền ngoan ấy vẫn sống trong lòng ông. Ông uống trà giữa Sài Gòn mà hình ảnh của bà ngày xưa ở Quảng Nam như hiển hiện trước mắt: “Trung niên thi sĩ uống trà. Thưa em mọi nhỏ, em đà uống chưa?”. Một nửa cuộc đời ông, một nửa trái tim ông dành để nhớ bà.
Vũ Đức Sao Biển

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Vua Trần Hiến Tông hiến gái cho sứ Tàu



Sắc dục xưa nay thường được dùng làm mồi nhử hòng làm xiêu lòng đàn ông. Việc hiến dâng gái đẹp vì thế trở thành một món “quà” để người lợi dụng nhân đó đạt được mục đích của mình. Dưới đây là mấy ghi chép của Vân Trai Trần Quang Đức về việc vua Trần Hiến Tông hiến gái cho sứ Tàu, mà theo Tô Thiên Tước, đó là trò xảo trá của người An Nam để lừa sứ giả.
Tối qua tôi đọc Kiên Hồ – Thất tập, thấy có đoạn chép mang tên Thơ chối nàng hầu. Nội dung như sau : Năm Nguyên Thống thứ ba (1335), Phó Dữ Lệ người Tân Dụ đi sứ An Nam, ngủ trong Thiên sứ quán. Quốc vương nước ấy (bấy giờ là vua Trần Hiến Tông) cho đưa nàng hầu vào ngủ cùng, Dữ Lệ làm thơ từ chối rằng :
Đêm trọ An Nam Thiên sứ quán, 
Giai nhân rạng rỡ sắp mền chăn, 
Tro hương gió thoảng đưa qua chiếu, 
Hoa đuốc trăng in rọi xuống màn. 
Vương mẫu nhọc lòng xui cánh nhạn, 
Văn tiêu rộng bụng thả con loan, 
Thư sinh từ ấy lòng như sắt, 
Chớ khiến mây mưa ướt áo chàng.
(詩卻侍姬。元綂三年。新喻傅與礪奉使安南。宿天使舘中。其國王以侍姬薦寢。與礪以詩卻之曰。夜宿安南天使舘。玉人供帳爛相輝。寶香燼起風過席。銀燭花偏月照幃。王母謾勞青鳥至。文簫先放綵鸞歸。書生自是心如鐵。莫遣行雲亂濕衣)
Tôi bèn tra lại Nguyên thi kỷ sự (quyển 15), cũng thấy bài thơ này kèm lời chú của Phó Dữ Lệ : Mấy đêm liền được (vua An Nam) cho nàng hầu đến, đều lập tức chối từ. Chúng tôi không phải lũ Đào Cốc, không nên thử bằng việc này. (連夕蒙遣侍姬,皆即辭卻。我輩非陶穀輩人,不宜以此見).
Cũng theo Nguyên thi kỷ sự, bài mộ chí Tô Thiên Tước soạn cho Phó Dữ Lệ có đoạn viết : Dữ Lệ nhận lệnh, đi tới An Nam. Người An Nam hay bày trò xảo trá để lừa sứ giả, có khi ra ngoại ô nghênh đón thết tiệc khao đoàn, có khi đưa nàng hầu trang sức lộng lẫy ra hầu rượu, ông đều chối từ cả. (蘇天爵撰傅與礪墓誌 :與礪受命,行至安南。安南人多設譎詐以紿使者,或郊迎張宴犒眾,或盛飾侍姬侑酒,君皆卻之).
Trong khi Đảo di chí lược cho biết vào thời Trần (quãng 1330 – 1349) : Người Tàu không được buôn bán trên đất ấy, riêng thuyền buôn trộm thì dừng lại ở mạn Vân Đồn, không được vào tới chợ quan, bởi sợ người Trung Quốc dòm ngó tình hình hư thực của nước ấy vậy (舶人不販其地,唯偷販之舟,止於斷山上下,不得至其官場,恐中國人窺見其國之虛實也).
Đặt trong bối cảnh, nhà Trần có sự kiêng dè, thận trọng đề phòng người phương Bắc, tôi cho rằng, việc hiến gái cho sứ Tàu vào năm 1335, hẳn mang động cơ chính trị, chứ không đơn thuần là mua vui cho sứ giả.
(cần lưu ý thêm rằng, Đại Việt sử ký toàn thư ghi nhận năm 1335, nhà Nguyên sai Lại bộ thượng thư Thiết Trụ sang báo việc vua Nguyên Thuận Đế lên ngôi) 


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bên nhà hàng xóm đông vui, mình cũng vui lây:


Dẹp thi

Mấy bữa rồi nhà cháu bận sửa nhà (cái căn nhà cấp 5 nó xuống cấp quá rồi, sợ không chịu nổi mùa mưa bão năm nay) nên gác bàn phím. Nhưng thấy sĩ tử ùn ùn đổ về thành phố thi đại học thì bức xúc lắm, viết vội mấy dòng sau:

Với tư cách một công dân đã từng thi đại học hồi đầu thập niên 70 thế kỷ trước, tôi đề nghị: Không lôi thôi, từ sang năm 2014 nhà nước dẹp ngay chuyện tổ chức thi cử bày vẽ, tốn kém như hiện thời. Bàn tới bàn lui mãi, rách việc. Cho một nửa cán bộ sĩ quan bộ Học (GD-ĐT) về vườn. Trả quyền tổ chức thi cho các trường đại học (tự ra đề, coi thi, chấm thi, tuyển sinh...), thậm chí muốn xét tuyển cũng được. Thí sinh nơi nào thi ngay ở nơi đó, không phải kéo đàn kéo lũ về các thành phố, vừa tốn kém, vất vả, nguy hiểm (tai nạn giao thông). Thậm chí không cần phải làm những việc tốt như Tiếp sức mùa thi, chỗ trọ miễn phí... Cứ bấy nhiêu đã, còn gì tính tiếp. Ký tên: Thông.


4.7.2013
Nguyễn Thông

12 nhận xét:

  1. Nhất trí với bác Thông, HS ở nơi nào thì cho thi tại nơi đó, chỉ có giám thị là phải đi có phải là quá hay không.
    Trả lời
  2. Dẹp thi vào ĐH thì cứ gọi là bằng với nước người ta à, trong khi nước mình phải hơn hẳn chức? Cái thàng Mỹ nó có thi vào vất vả lắm đâu... mà nghe như chỉ cần đăng ký, cái khó là cửa ra, mà khó quá thì cứ việc bảo lưu đến khi nào trả đủ bài một cách nghiêm túc thì gọi là Tốt Nghiệp, bảo vệ cái lễ TN ấy... xong thì được đội cái mũ như cái quyển sách trên đầu - Xứng đáng!
    Trả lời
  3. Cũng phải tổ chức thi cử đàng hoàng để có...tiền bỏ túi chứ. Xúi dại.
    Trả lời
  4. Chu thong xui dai! Phai thi moi co viec lam Chu! Khong thi ca lu lay gi an! Phai thi de con tien len xhcn nua Chu!
    Trả lời
  5. Bác định xúi nn ta theo đuôi bọn giẫy chết sao ? Không tổ chức thi, cán bộ có mà cạp đất để sống à ?
    Trả lời
  6. Bộ trưởng bộ học vừa qua được QH bỏ phiếu tín nhiệm ô thứ 3 nhiều nhất so với các vị được bỏ phiếu tín nhiệm.
    Nếu cứ duy trì cách đào tạo như hiện nay để con trẻ mất hết tuổi thơ, thi cử mà các sĩ tử phải lều chõng kéo nhau lũ lượt về các phố nhớn thì mong kì bỏ phiếu tín nhiệm tới , mong các vị nghị sĩ bỏ phiếu cho bộ trưởng bộ học 100% số phiếu ô thứ 3 " tín nhiệm thấp " nhé ! Xin cám ơn.
    Trả lời
  7. Không thi thì cạp đất mà ăn à?
    Trả lời
  8. Bác mà phát biểu như thế thì thể nào sắp tới cũng được vào . . . "Nhóm G20" đấy!!!
    Trả lời
  9. Thế mới đáng gọi là đày tớ của dân chứ : học tập gương vĩ đại thì dở ẹt, nhưng theo đuôi những gì ấu trĩ, lạc hậu thì vô địch. Đơn giản vì làm theo ba cái chuyện đúng đắn thì tiền tài đâu bỏ túi thầy ?
    Trả lời
  10. Còn chùa thì còn có oản mà xơi! Bác cứ xúi dại.
    U-hanoi
    Trả lời
  11. đồng ý với bác Thông. Chia sẻ với bác Thông chuyện vất vả chỗ ở. Chia sẻ với sĩ tử mùa thi mà chính tôi cũng đã trải qua. Làm được việc như ngày xưa (ở đâu thi đấy) thì đỡ tốn kém vạn phần.
    Trả lời
  12. Đầu vào thì chặt như đóng đinh. Đầu ra thì lỏng lẻo. Không chỉ Giáo dục đại học đâu các bác ạ. Giáo dục phổ thông cũng thế, lúc vào thi thi cử ngặt nghèo, lúc ra thì các bác đọc nhiều biết rồi đấy. Đáng buồn

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đi dọc Việt Nam qua bốn trại giam


Chính trường Việt Nam đang ở cao trào. Vừa nghe Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực, lại đến náo loạn trại giam Xuân Lộc, và nhiều sự kiện nóng. 
Không phải ngẫu nhiên có chuyến đi thực tế như thế này. Mình đi thực tế cũng nhiều, nhưng chưa lần nào được đi thực tế "khám phá trại giam"cả. 
Biết được yếu kém ấy của mình, bạn gửi cho bài ghi chép. Đọc xong cảm thấy buồn. Chả biết sau đây "Kịch hay" nào sẽ được viết ra? Nhưng chắn chắn sẽ có nhiều giải thưởng!
Đăng lại bài của bạn. Lưu ý đây là quan điểm và chính kiến của tác giả luôn bám sát lề phải, mặc dù bạn không phải người của cục VIII hay người của chú Phong, chú Ước:


                                                                          Ghi chép của: Xuân Đặng

                Thực hiện kết hoạch hoạt động năm 2013 của Câu lạc bộ tác giả sân khấu ( CLBTGSK ) phía bắc ( Từ Quảng Bình trở ra ). Đ­ợc sự nhất trí của hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam và tổng cục VIII bộ Công an, CLBTGSK đã cử 10 tác giả sân khấu đi thâm nhập thực tế tại các trại giam lớn trên phạm vi toàn quốc trong thời gian 15 ngày để tìm hiểu những công việc đời th­ờng của các chiến sĩ công an nhân dân trong ngành Thi hành án hình sự và hỗ trợ pháp lý. Đồng thời tìm hiểu những số phận, những tình huống đ­a đẩy của những con ng­ời lầm lỡ đến mức phạm tội phải vào đếm lịch trong các nhà tù. Qua đó xây dựng nên hình t­ợng của các chiến sĩ công an trong nhiệm vụ bảo vệ an ninh trật tự của tổ quốc, giữ yên cuộc sống của nhân dân và cải tạo, cảm hóa những con ng­ời đã từng gây ra tội ác sớm giác ngộ, cảnh tỉnh trở lại con đ­ờng l­ơng thiện.
                 Trại giam số 5. Thanh Hóa
          Theo lịch trình thì đoàn sẽ xuất phát vào sáng ngày 10-5- 2013, thứ tự sẽ đến các trại giam trên địa bàn các tỉnh: Thanh Hóa, Đắc Lắc, Bình Ph­ớc, Bình thuận. Nh­ng các đồng chí lãnh đạo tổng cục VIII bộ công an yêu cầu hoãn lại đến 18-5 mới xuất phát. Đúng 7 giờ sáng ngày 18-5 đoàn khởi hành từ 51 Trần H­ng Đạo trụ sở của hội NSSKVN theo đ­ờng Láng-Hòa Lạc rồi đ­ờng Hồ Chí Minh vào Thanh Hóa. Từ đ­ờng Hồ Chí Minh vào trại giam số 5 chỉ vài chục Km nh­ng đ­ờng hẹp lại xấu nên rất khó đi. Vừa đi vừa hỏi trên từng cây số cuối cùng thì đoàn cũng đến nơi lúc gần 11 giờ tr­a. Qua cổng trại, qua mấy đoạn giẽ trái, giẽ phải đến một đoạn đ­ờng thẳng tắp dẫn đến khu trung tâm của trại, đập vào mắt chúng tôi là cánh đồng lúa rộng bao la đang cuối mùa thu hoạch. Lác đác trên cánh đồng có những tốp phạm nhân đang làm việc, những chiếc lều lúp xúp d­ới bóng cây hoặc nằm  chơ vơ giữa cánh đồng để lấy chỗ cho các phạm nhân trú nắng trong giờ giải lao. Một vài chiếc máy tuốt lúa đang hối hả phụt rơm lên trời thành một chiếc cầu vồng xanh trông rất đẹp. Chỉ nhìn những gốc rạ to cao trên những ruộng bùn lầy chúng tôi biết lúa ở đây tốt đến mức nào, chắc chắn vụ này trại có một mùa bội thu.
        Theo chân một cán bộ đại úy ra đón, chúng tôi qua một khuôn viên nhỏ nh­ng khá mát mắt chúng tôi vào hội tr­ờng khang trang, có đầy đủ tiện nghi sang trọng. Ngồi nghỉ ngơi một lúc bất ngờ có một ng­ời ăn mặc th­ờng dân, dáng hơi thấp, đậm, áo kẻ ka rô quần lửng b­ớc vào với một g­ơng mặt rất vui t­ơi, anh chào và bắt tay mọi ng­ời và tự giới thiệu,
        - Tôi là Nguyễn Thành Phan, phó giám thị trại. Chúng tôi nhận đ­ợc điện của tổng cục từ mấy hôm tr­ớc điện vào là hôm nay đoàn sẽ đến, trại đã chuẩn bị đón tiếp đoàn, nh­ng vì hôm nay là ngày nghỉ ( Thứ 7 ) nên anh em chúng tôi mặc th­ờng phục, mong đoàn thông cảm.
        Qua những lời tâm sự cởi mở và chân thành, chúng tôi đ­ợc biết anh cũng là ng­ời Thanh Hóa, cấp bậc th­ợng tá, có gia đình ở cách trại vài chục Km, hôm nay vợ lên chơi, đang mải tiếp vợ thì nghe tin đoàn đến nên vội lên tiếp đoàn không kịp thay quân phục. Nghe vậy mọi ng­ời c­ời òa vui vẻ. Từ đó mọi sự giao tiếp của đoàn với anh và các cán bộ trong trại trở nên thân tiện, gần gũi hơn, mọi ng­ời đều có cảm giác nh­ mình cũng là ng­ời của trại vừa mới trở về sau một chuyến đi xa vậy. Riêng th­ợng tá Nguyễn Thành Phan, phó giám thị trại là ng­ời đã để lại cho chúng tôi nhiều ấn t­ợng đẹp nhất trong suốt mấy ngày làm việc ở trại, bởi anh vừa nhiệt tình, vừa thân ái lại đa tài, chuyện gì cũng nói đ­ợc, gặp ai cũng chân thành cởi mở, gác cả chuyện riêng gia đình trong hai ngày nghỉ cuối tuần để tiếp đoàn.
         Câu chuyện của chúng tôi với phó giám thị Phan đang rôm rả thì một đại tá quân phục chỉnh tề, đầu hơi hói b­ớc vào bắt tay mọi ng­ời. Qua lời giới thiệu của phó giám thị Phan chúng tôi đ­ợc biết anh là L­ờng văn Tuyến quê ở Bắc Kạn, giám thị trại. Anh Tuyến điềm tĩnh hơn, anh nói hơi chậm nh­ng chắc, cũng không kém phần cởi mở, chân tình. Chị Kim Chi tr­ởng đoàn tác giả đứng lên giới thiệu từng thành viên trong đoàn, từ Chu Thơm, Xuân Cải, Diệp khang, Mỵ Lan là ng­ời Hà nội đến Tuấn Tiến, Khánh Vinh ng­ời Hải Phòng, Bằng Thái ng­ời Quảng Ninh, Xuân Đặng ng­ời Tuyên Quang, Thế D­ơng chính quê Thanh Hóa. Sau đó đồng chí đại tá, giám thị L­ờng văn Tuyến báo cáo sơ bộ những đặc điểm, đặc thù của trại, những khó khăn phức tạp mà trại đang phải đối mặt, những thành tích to lớn mà trại đã đạt đ­ợc trong những năm gần đây.
          Trại giam số 5 đ­ợc thành lập từ năm 1947, có tên gọi là: Trại giam Lam sơn, nằm ở phía tây của tỉnh Thanh Hóa, cách th xã hơn 50 Km, quản lý diện tích đất đai là 22.000 ha thuộc vùng giáp ranh giữa 4 huyện: Ngọc Lặc, Yên Định, Cẩm Thủy và Thọ Xuân. Địa điểm nơi trại đóng thời gian mới thành lập là vùng rừng núi heo hút, dân c­ th­a thớt, có 1/3 dân số nơi trại đóng là dân tộc M­ờng. Đến năm 1959 đổi tên là Trại cải tạo số 5. Đến năm 2002 lại đổi tên thành Trại giam số 5. Hiện trại có 6 phân trại đóng trên địa bàn các huyện: Cẩm Thủy, Yên Định và Ngọc Lặc. Toàn trại có gần 800 cán bộ quản giáo, quản lý gần 4000 phạm nhân, trong đó có những thành phần cộm cán nh­ Lã Thị Kim Oanh, Nguyễn thị Quỳnh Ngọc, Cù Huy Hà Vũ và những phạm nhân chính trị khác.
        Có một chi tiết rất cảm động mà ai đ­ợc chứng kiến cũng rất ngỡ ngàng và sung s­ớng đó là tối ngày 18-5 tại sân nhà khách ngay cạnh hội tr­ờng, cả đoàn đang ngồi chơi uống n­ớc và chuyện gẫu với nhau thì phó giám thị Phan ôm một bó hoa t­ơi rất to đến tặng tr­ởng đoàn, NSUT, tác giả Kim Chi. Mọi ng­ời còn đang ngạc nhiên thì PGT Phan nói:
         - Th­a các bác, các cô, các chú và các anh. Sở dĩ cháu có bó hoa này là do vợ cháu mang từ nhà đến tặng cháu nhân ngày sinh nhật của cháu vào ngày mai 19-5. Nh­ng vì biết ngày mai cháu phải đi công tác vào thành phố Vinh nên chiều nay vợ cháu mua hoa tặng cháu. Nhân đoàn đến thăm đơn vị cháu, cháu rất ng­ỡng mộ đoàn, đặc biệt cháu rất cảm phục cô Kim Chi, bó hoa này là tình cảm chân thành của hai vợ chồng cháu, cháu xin tặng lại cô và các bác, các cô, các chú trong đoàn.
         Chị Kim Chi nhận bó hoa mà cảm động không nói lên lời. Lúc sau chị mới nhỏ nhẹ nói:
         - Tôi vô cùng sung s­ớng vì đến đây lại đ­ợc tặng hoa. Cho phép tôi đ­ợc thay mặt đoàn hôn lên má em ( Chị vẫn gọi các cán bộ, chiến sĩ trong trại là em theo ý thân mật ) để bày tỏ tình cảm của đoàn với vợ chồng em. Một tràng pháo tay rất dài vang lên phá tan bầu không khí vốn trầm lặng của trại bấy nay.
         Sáng hôm sau chúng tôi đ­ợc ban giám thị cử một đồng chí  dẫn chúng tôi đi thăm phòng truyền thống của trại và một vài phân trại gần khu trung tâm chỉ huy. B­ớc chân vào phòng truyền thống chúng tôi choáng ngợp bởi những thành tích dầy đặc của trại suốt từ khi mới thành lập đến nay. Những khung ảnh ghi lại những hoạt tiêu biểu của trại, những bức chân dung của những giám thị, phó giám thị qua các thế hệ vẫn còn giữ nguyên từ ảnh đen trắng đến những bức ảnh màu rực rỡ. Những lá cờ thi đua, những bằng khen, huân huy ch­ơng treo kín bốn mặt t­ờng nhìn hoa cả mắt. Sau đó đồng chí dẫn đ­ờng đ­a chúng tôi lên thăm và lễ tại đền Lê Lợi tọa lạc tại một quả đồi không cao to lắm ngay sát đ­ờng đi vào phân trại số 3. Ngôi đền này là do trại xây dựng nhằm đáp ứng nhu cầu tâm linh của các cán bộ, chiến sĩ và các phạm nhân trong trại. Ng­ời thủ nhang đền là một nam phạm nhân ng­ời Thái Bình, anh ta phạm tội đánh bạc và tổ chức đánh bạc bị kết án 7 năm tù giam. Khi tôi hỏi anh ta sau này ra tù có còn dám phạm tội nữa không? Anh ta đáp:
         - Dạ không. Ra tù có ai các vàng em cũng không dám nữa. Vào đây em mới hiểu thế nào là cờ bạc là bác thằng bần, mất tiền, mất vợ tra chân vào cùm.
         Vào đến phân trại số 3, chúng tôi đ­ợc tiếp đón ngay tại các hàng ghế đá d­ới bóng những cây nhãn, cây vải sum suê xanh t­ơi tỏa bóng ngoài sân trại. Trong sân trải một lớp thóc dầy vàng óng, những phạm nhân từng tốp thay nhau dùng hai bàn chân ủi thóc d­ới cái nắng chang chang. Trong gầm cầu thang phân trại chứa đầy thóc tràn cả ra ngoài hành lang. D­ới tả luy chỗ chúng tôi ngồi là một mảnh ruộng khá rộng đ­ợc trồng lạc, xung quanh ruộng trồng những cây đu đủ giống mới, cao ch­a đầy 1 mét đã cho quả lúc lỉu. Phân trại phó cho chúng tôi biết:
        - Chế độ của phạm nhân trong trại khá cao, mỗi tháng đ­ợc nhà n­ớc cấp 17 Kg gạo, 8 kg thịt,7 kg cá, 15 kg rau xanh, 45 lít n­ớc uống. Ngày tết, lễ đ­ợc h­ởng bằng 5 ngày th­ờng tính bằng tiền. Ngoài ra trại còn trích quỹ lao động của trại cho thêm.
        Chúng tôi ngồi nhẩm tính hóa ra phạm nhân có mức sinh hoạt vật chất còn hơn nhiều những công dân ở ngoài. Đây là biểu hiện tính nhân đạo rõ ràng nhất của Đảng và nhà n­ớc ta đối với những phạm nhân. Ngoài ra còn có những chính sách ân xá hàng năm cho những phạm nhân cải tạo tốt, biết ăn năn hối cải, biết v­ơn lên  h­ớng thiện. Một tác giả nào đó hỏi:
        - Trong trại tổ chức cho phạm nhân học những nghành nghề gì?
        Đồng chí phó  giám thị phân trại cho biết:
        - Ngoài công việc nghề  nông nh­ làm ruộng cấy lúa, trồng màu, chăn nuôi gia súc gia cầm, đào ao nuôi trồng thủy sản trại còn tổ chức cho phạm nhân học các nghề nh­: Xây dựng, thợ mộc, khai thác đá, làm đá mỹ nghệ, may, thêu và các nghề phổ thông khác. Cái chính là để giáo dục cho các phạm nhân biết yêu lao động, biết quý trọng của cải vật chất mà con ng­ời đã phải đổ mồ hôi, sôi n­ớc mắt mới làm ra để khi mãn hạn tù họ có nghề nghiệp ổn định cuộc sống và không tái phạm nữa.
          Sáng ngày hôm sau chúng tôi đ­ợc Ban giám thị (BGT) cho đi thăm phân trại 2, ở đây giam giữ trên 200 phạm nhân nữ, Chúng tôi đ­ợc gặp các phạm nhân là những tội phạm đã gây nên những vụ án nổi tiếng một thời nh­ vụ Nguyễn thị Quỳnh Ngọc, vụ Lã thị Kin Oanh đã làm chấn động d­ luận cả n­ớc. Sau một chầu cà phê tiếp chúng tôi, đồng chí giám thị phân trại 2 mời chúng tôi lên phòng họp tầng hai và cho ng­ời dẫn phạm nhân lên. 
Phạm nhân đầu tiên là Nguyễn Thị Quỳnh Ngọc, một ng­ười mẫu chân dài và là ca sĩ nổi tiếng, sau là nhân viên ban đối ngoại của đài truyền hình Hà Nội. Quỳnh Ngọc khá xinh đẹp, đã 8 năm trong tù mà cô vẫn giữ đ­ược vóc dáng thanh tú của một ng­ười mẫu, g­ương mặt trái xoan và n­ớc da trắng mịn nh­ hóa trang vẫn có thể làm xiêu lòng cánh đàn ông khó tính, mặc dù năm nay cô đã 37 tuổi. Ngọc can tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản công dân lên đến hàng chục tỷ đồng và không có khả năng chi trả. Khởi đầu sự nghiệp của Ngọc rất thuận lợi, 16 tuổi đã có những b­ớc chân kiêu hãnh trên sàn CatWalK, suốt 10 năm trong làng ng­ời mẫu Ngọc đã gặt hái đ­ợc khá nhiều thành công với những chuyến đi l­u diễn n­ớc ngoài nh­ Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapo... Từng lọt vào tốp 15 ng­ời đẹp trong một cuộc thi ng­ời mẫu quốc tế. Bên cạnh vẻ đẹp hình thức thì Ngọc cũng không quên trau dồi kiến thức, cô thi trúng và trở thành sinh viên tr­ờng đại học quan hệ quốc tế. Ra tr­ờng với tấm bằng đại học lại có giọng hát hay nên cô dễ dàng đ­ợc đài truyền hình Hà nội nhận vào làm việc. Rồi Ngọc yêu và lấy chồng cùng cơ quan, rất xứng đôi vừa lứa với Ngọc. Những t­ởng cuộc sống cứ thế rải thảm cho Ngọc đi tới lâu đài hạnh phúc. Nào ngờ...  đời ng­ời ta th­ờng chết vì chữ ..." Ngờ ". Khi vợ chồng Ngọc sinh đ­ợc đứa con gái hai tuổi thì chồng Ngọc bỗng d­ng dở chứng. Anh chàng th­ờng đi sớm về muộn, hay la cà những quán bia ôm, bóng đá ôm rồi dần dần chuyển sang chơi cá độ báng đá và chứng khoán. Một hôm anh ta đi về trong dáng vẻ tiều tụy quỳ xuống chân Ngọc mà cầu van Ngọc tha thứ và ra tay cứu vớt kiếm cho đủ 5 tỷ đồng trả nợ, nếu không chủ nợ sẽ thuê bọn đâm thuê chém m­ớn giết hoặc ít nhất cũng bị đuổi ra khỏi cơ quan. Sau rất nhiều đêm mất ngủ Ngọc đã nghĩ ra một quái chiêu để có số tiền ấy trong thời gian ngắn nhất. Ngọc đã dùng uy tín của mình đi gặp tất các những anh em, bạn bè, ng­ời thân và những ng­ời có máu mặt trong giới làm ăn, kể cả ng­ời thân là Việt kiều đang ở n­ớc ngoài, vận động, lôi kéo họ góp vốn mở công ty kinh doanh. Ngọc dựng lên một kịch bản kinh doanh ma nh­ng nghe rất hợp tình hợp lý nên ai đ­ợc Ngọc mời góp vốn cổ phần cũng sẵn sàng mở hầu bao đ­a tiền cho Ngọc. Chỉ trong một thời gian rất ngắn Ngọc đã thu gom đ­ợc số tiền v­ợt chỉ tiêu của chồng yêu cầu. Thấy quái chiêu của mình quá hiệu quả, Ngọc không những không dừng lại mà tiếp tục " Lừa đảo " để kiếm thật nhiều tiền. Khi số tiền đã lên đến vài chục tỷ thì cũng là lúc các chủ nợ phát đơn kiện ra tòa. Cuộc đời của Ngọc bắt đầu xuống dốc không phanh. Ngọc phải bỏ cơ quan sống chui sống lủi nay đây mai đó để trốn nợ. Nh­ng l­ới trời lồng lộng trốn đâu cho thoát, Ngọc bị công an bắt ở thành phố Hồ Chí Minh và bị kết án với tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân, kết án tù chung thân, nh­ng do một số chủ nợ đã lấy lại đ­ợc một số vốn nên đề nghị tòa giảm án xuống còn 20 năm tù. Ngọc vào tù, chồng ở ngoài do buồn chán rồi sinh bệnh chết để lại đứa con gái 5 tuổi cho bà ngoại nuôi.
      Phạm nhân thứ hai đ­ợc dẫn lên là Lã Thị Kim Oanh. Chắc không ai còn lạ  gì vụ án Lã Thị Kim Oanh xẩy ra cách đây hơn chục năm. Khi ấy ông Lê Huy Ngọ còn giữ chức bộ tr­ởng bộ Nông nghiệp và phát triển nông thôn. Lã Thị Kim Oanh chỉ là lãnh đạo một cơ quan nhỏ thuộc bộ NN&PTNT quản lý, nh­ng thị đã lạm dụng uy tín và mối quan hệ của mình rút tiền nhà n­ớc chi tiêu vô tội vạ gây thất thoát hàng trăm tỷ đồng. Vụ án của thị đã làm rúng động cả n­ớc, tất cả các báo lớn ở trung ­ơng đều đăng tải tin túc và các bài viết sâu sắc về vụ án có một không hai này. Nó rúng động không phải ở quy mô vụ án to hay nhỏ, số tiền thất thoát nhiều hay ít mà nó rúng động ở tính chất kỳ quặc trong con ng­ời quái đản này. Quái đản ở chỗ thị làm dự án ma để rút rất nhiều tiền rồi đem tiền ấy ban phát lung tung cho rất nhiều ng­ời, từ việc lại quả cho những ng­ời nắm quyền " Xin cho " đến những ng­ời có chút ít liên quan đến tên dự án. Hễ cứ ai đ­ợc thị mời đến dự họp là đều đ­ợc phát một phong bì dầy cộp, ngay cả các lái xe đ­a sếp đi họp cũng đ­ợc thị dúi cho chiếc phong từ ba trăm đến năm trăm ngàn. Cái lạ thứ hai là tuy thị rút đ­ợc nhiều tiền thế nh­ng lại không chi tiêu cho mình, đến chồng con cũng không đ­ợc h­ởng lợi đồng nào. Thị bị kết án tù chung thân với tội danh: Tham ô, lãng phí gây thất thoát tài sản nhà n­ớc số l­ợng lớn. Tội danh là thế, mức án là thế, nh­ng xét về góc độ nguy hiểm thì nó lớn hơn các tội danh giết ng­ời c­ớp của rất nhiều. Bở nó làm băng hoại đạo đức của rất nhiều cán bộ, nó là tiền lệ xấu cho tất cả các mối quan hệ trong hệ thống cơ quan nhà n­ớc, đặc biệt là quan hệ "Xin cho ". Thị đâu có biết đ­ợc chính vì hành vi của thị đã làm cho ông Lê Huy Ngọ một vị bộ tr­ởng hết lòng vì dân phải cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nh­ chính mình có lỗi trong buông lỏng quản lý cán bộ và ông đã xin từ chức.                                                          
          Tôi đã có dịp đ­ợc chứng kiến khuôn mặt lỳ lợm của thị trong những ngày xử án trên ti vi, nay lại đ­ợc chứng kiến khuôn mặt ấy bằng x­ơng bằng thịt ngay tr­ớc mặt mình. Dáng thấp đậm, to tròn, khuôn mặt đầy mỡ, không một cái nhếch mép c­ời. Suốt cả thời gian gặp gỡ thị chỉ một mực kêu oan, thị không thừa nhận tội lỗi do mình gây nên mặc dù thị đã đ­ợc chính sách khoan hồng của nhà n­ớc ­u ái ân xá đến hai lần, mức án chỉ còn 20 năm nữa là hết hạn tù. Sự đời có vay có trả, kẻ có tội ắt phải đền tội, thị đang phải trả cái giá ấy. Dậu đổ bìm leo, họa vô đơn chí. Thị vào tù đ­ợc vài năm thì chồng thị vác đơn ly hôn đến trại yêu cầu thị ký, thị biết đó chính là dấu chấm hết cho cuộc đời của mình. Từ đó thị càng sống thu mình lại, càng lỳ lợm hơn.
          Chúng tôi đi qua khu biệt giam, đ­ợc canh phòng rất cẩn mật, trong đó giam giữ những phạm nhân bất hảo nổi cộm, có cả Cù Huy Hà Vũ và những phạm nhân chính trị khác. Biết nguyên tắc của trại không cho bất cứ một ai vào khu biệt giam, nếu ai muốn vào phải có lệnh của cục tr­ởng cục VIII nên đoàn không có ý kiến gì. Đồng chí cán bộ dẫn đ­ờng nói:
           Các phạm nhân chính trị đều có t­ t­ởng bất mãn chế độ, chống đối Nhà n­ớc. Họ luôn có  những phát ngôn bậy bạ, thậm chí tục tĩu bôi xấu chế  độ. Họ không thừa nhận tội lỗi mà lại tự cho mình là những vị anh hùng, hàng ngày họ chửi bới hoặc có những hành động rất hung hãn, các cán bộ quản giáo phải tiếp xúc với các phạm nhân này gặp muôn vàn khó khăn phức tạp. Nếu nhẫn nhịn thì họ càng lấn tới, làm già, nếu phản ứng thì họ vin cớ nhân quyền, vu cáo chế độ. 
Cán bộ quản giáo ở đây ứng xử không khôn khéo thì rất dễ bị mắc khuyết điểm.
          Chúng tôi  đ­ợc đến thăm khu nhà trẻ dành riêng cho các con của phạm nhân nữ. Một căn nhà cấp bốn, năm gian khá khang trang, sạch sẽ, xung quanh có v­ờn cây ăn quả xanh tốt. Vì là ngày nghỉ nên các cháu đ­ợc mẹ đón về các phòng giam chơi cùng mẹ. Trong nhà trẻ cũng có rất nhiều đồ chơi cho trẻ, có nhiều tranh ảnh và các đồ dạy học trực quan khác. Các chế độ dinh d­ỡng của trẻ cũng nh­ ở các tr­ờng mẫu giáo bên ngoài. Điều đó chứng tỏ trại rất quan tâm đến đời sống vật chất cũng nh­ tinh thần cho các cháu, không có sự phân biệt hay kỳ thị nào khác.
        Đêm cuối cùng của đoàn ở trại 5 diễn ra thật vui vẻ, đầm ấm. Theo đề nghị của tác giả Bằng Thái nguyên đoàn tr­ởng đoàn kịch nói Quảng Ninh giữa đoàn và trại sẽ làm một đêm giao l­u văn nghệ. Quả thật đên giao l­u diễn ra rất sôi nổi, cả hai bên đều tung ra những tiết mục cao thủ nhất của mình. Bằng Thái mặc chiếc áo của ca sĩ YMoan tặng lên hát bài của YMoan vẫn hát, sau đó là tiết mục song ca nam nữ của trại với bài " Tình ca Tây bắc" cũng rất hay làm cho những tràng pháo tay vang lên không dứt. Chị Kim chi lên đọc bài thơ " Cho ng­ười " vừa mới sáng tác về hình tư­ợng ng­ời công an quản giáo của mình, rồi bài thơ dài đậm chất triết lý của tác giả Khánh Vinh. Đến l­ượt phó giám thị Phan trổ tài. Anh tuôn ra một loạt những ca khúc dân gian từ cải l­ương, tuồng, quan họ đến hát mới làm cho cả đoàn đều ngỡ ngàng bởi tính chuyên nghiệp của anh.
       Phút chia tay bin rịn, các tác giả, ban giám thị trại và các cán bộ trại đều l­u luyến. Những cái ôm nồng nhiệt, những cái hôn nóng hổi lên má nhau đầy tình cảm mãnh liệt. Đại tá giám thị trại L­ờng văn Tyuến ôm chặt tôi và nói:
      - Chúc anh có một chuyến đi tốt đẹp và sẽ có nhiều tác phẩm hay phục vụ nhân dân.
       - Cảm ơn anh. Thế  nào trong tác phẩm của tôi cũng có hình t­ợng về  các anh.
       Tạm biệt trại giam số  5 Thanh Hóa, tạm biệt đơn vị anh hùng lực l­ợng vũ trang nhân dân đã từng đạt huân ch­ơng chiến công hạng nhất, huân ch­ơng bảo vệ tổ quốc hạng nhì chúng tôi lên đ­ờng thẳng tiến vào Tây Nguyện.
                                                                                                      XĐ 6 - 2013
___________________________________________________________________
 Kỳ sau: Trại giam Đắc Trung. Đắc Lắc

        
Phần nhận xét hiển thị trên trang