Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Không biết họ làm những gì trong ấy nhể, không thấy ông nhà thơ này nhắc đến?



CÁC ĐỒNG CHÍ TRONG ĐỐNG RƠM ĐANG... BÒ RA
Thêm một đồng chí giám đốc sở ở Gia Lai bị phát hiện dùng bằng giả, tức là đồng chí này bỏ qua giai đoạn phổ thông, tiến thẳng lên... đại học tại chức, và kinh qua nhiều chức vụ quan trọng, kể cả bí thư huyện ủy, giờ là giám đốc một sở quan trọng.
Nói thật nhé, ở nước ta, rất đông các đồng chí có cương vị có bằng tại chức Luật. Đồng chí nào làm lãnh đạo mà chưa kinh qua mấy lớp tại chức là rất khó... phát triển. Năm bắt xu thế phát triển, có thời các lớp tại chức Luật mở khắp hang cùng ngõ hẻm. Sau thấy dễ ăn, một loạt các lớp tại chức, từ xa khác được mở. Nhớ hồi phanh phui ra vụ bằng tốt nghiệp ở trường TSQ, nếu chịu khó khui tiếp, còn khối chú bò ra từ đống rơm.
Gia Lai có một cái trường mà anh em hay gọi là Ha Vớt LTT, nơi này chuyên đào tạo... tại chức. Và gần như muốn làm lãnh dạo đều phải qua đây. Và mình từng rất ngạc nhiên, là rất đông các đồng chí cỡ tuổi mình trở xuống, sao lại cứ tại chức nhiều thế. Thôi thì, một số đồng chí thời chiến tranh không có điều kiện học, nhưng thông minh vốn sẵn tính trời nên đã làm việc rồi, giờ học để bổ túc, chứ còn bình thường thì phải học hành đàng hoàng chứ?
Tại chức không có tội, nhưng người lợi dụng nó để kiếm tiền, để tiến thân mới có tội. Nhưng bởi nước mình coi trọng bằng cấp quá, nên phải bằng mọi giá mà có bằng. Vậy nên đồng chí hôm nọ, rồi đồng chí hôm nay ở GL đều phải... bằng mọi giá có bằng. Nhưng rồi cái giá ấy nó phản chủ, nên hôm nay các đồng chí phải... trả giá.
Bởi học hành ít nên hành xử cũng kém, ai đời đường đường là giám đốc sở lại ép dự án của sở mình phải mắc điện vào rẫy nhà mình. Nó lộ ra ngay. Đã bảo tham thì thâm. Nhiều đồng chí tham khủng khiếp, từ lạng trà, cái bút của cơ quan đến tiền tỉ của... không phải của mình, nhưng các đồng chí ấy rất tài biến thành của mình.
Và đi đêm nhiều thì gặp ma. Mình biết, trong đống rơm, còn nhiều đồng chí đang... từ từ bị bắt bò ra...
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Sự thật hay một cách PR kiểu Mỹ?

'Người ngoài hành tinh có thật, đang làm việc cho Mỹ'

TN Online

Vật thể bay không xác định (UFO) là có thật, và những người ngoài hành tinh đến trái đất trên các đĩa bay hiện làm việc cho chính phủ Mỹ, tiết lộ bất ngờ của nhà khoa học hàng đầu về công nghệ vũ trụ Boyd Bushman, vừa qua đời hồi tháng 8, theo trang Examiner 

Tiết lộ bất ngờ về Vùng 51
Tiến sĩ Boyd Bushman đưa ra bằng chứng là ảnh chụp người ngoài hành tinh - Ảnh: Chụp từ YouTube
Vật thể bay không xác định (UFO) là có thật, và trên thực tế, những người ngoài hành tinh đến trái đất trên các đĩa bay xuyên ngân hà hiện làm việc cho chính phủ Mỹ. Nghe qua không khác chi tình tiết trong loạt phim nổi tiếng Men in Black, nhưng điều gây ngạc nhiên là những thông tin này lại đến từ một nhà khoa học hàng đầu về công nghệ vũ trụ, vừa qua đời hồi tháng 8, theo trang Examiner
Lời trăng trối gây sốc
Đối với những người trong ngành, Boyd Bushman không phải là tên tuổi xa lạ. Ông gây ấn tượng với nhiều bằng phát minh và sáng chế khi làm việc cho các nhà thầu quốc phòng như Lockheed Martin, Hughes Aircraft và một số công ty trong lĩnh vực công nghệ vũ trụ trong hơn 40 năm làm việc.
Thậm chí theo một số báo cáo, ông Bushman cũng là một trong những người phát minh tên lửa Stinger, loại tên lửa phòng không vác vai đóng vai trò quan trọng trong vô số các cuộc xung đột diễn ra suốt 3 thập niên qua. Ông đã qua đời vào ngày 7.8, thọ 78 tuổi.
Không lâu trước khi chết, Bushman đã ghi hình một cuộc nói chuyện và trình bày hết sức thẳng thắn về những trải nghiệm cá nhân khi làm việc tại Vùng 51.Băng ghi hình trên gây xôn xao cộng đồng mạng và giới truyền thông sau khi xuất hiện trên kênh YouTube vào đầu tháng 10, với gần 2 triệu lượt xem.
Nhóm người quan sát bầu trời, tìm UFO - Ảnh minh hoạ: Reuters

Trong đoạn video, Bushman tiết lộ rằng một trong những nhiệm vụ tuyệt mật của ông chính là giải mã các công nghệ của UFOđể phục vụ mục tiêu quốc phòng của Mỹ. Tuy nhiên, đây không phải là điều gây sốc nhất trong tuyên bố cuối cùng của Bushman.
Trong số những tin tức được tiết lộ trong đoạn video dài 33 phút, tiến sĩ người Mỹ cho hay những người ngoài hành tinh ở Vùng 51 đến từ một hành tinh gọi là Quintumnia, cách địa cầu khoảng 68 năm ánh sáng, nhưng công nghệ ở nơi đó cho phép phi thuyền hoàn tất cuộc hành trình đến trái đất trong vòng 45 năm (con số 45 năm được trích từ nguyên văn phát biểu của ôngBushman, tuy nhiên sau đó nhiều báo đã đăng lại là 45 phút).
Theo tiến sĩ Bushman, tàu du hành của họ có hình dạng giống đĩa bay, với đường kính 11,5 m, chở theo 18 người ngoài hành tinh, chiều cao trung bình 1,5 m, một số đã 250 năm tuổi, và hiện vẫn làm việc cho chính phủ Mỹ. Bề ngoài của họ không khác những hình ảnh thường thấy trong tiểu thuyết và phim viễn tưởng, như ngón tay dài, gấp 30% so với tay người, chân 5 ngón, kết lại bằng màng. Họ có 3 xương sườn ở mỗi bên và 3 cột sống. Người ngoài hành tinh trao đổi với nhau thông qua thần giao cách cảm.
Mọi người đang quan sát bầu trời tại một du lịch tìm kiếm UFO trên sa mạc - Ảnh: Reuters 
 
Bí mật về Vùng 51
Vùng 51, còn gọi là Dreamland, nằm trong sa mạc Nevada cách Las Vegas khoảng 119 km về hướng bắc. Được thành lập vào năm 1955, Vùng 51 được xem là bãi thử của dự án tối mật nhất của Mỹ thời bấy giờ là dòng máy bay trinh sát U2. Nơi đây cũng là cơ sở nghiên cứu quân sự bí mật nhất của Lầu Năm Góc. Sau nhiều năm gắn với cái tên Vùng 51, khu căn cứ trên hiện được gọi là Nơi thử nghiệm bí mật quốc gia, nhưng nhiều người vẫn quen với cái tên thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng của Hollywood. Do sự che chắn quá kỹ lưỡng về các công nghệ bí mật được phát triển và thử nghiệm tại Vùng 51, nơi này từ lâu trở thành đề tài cho những giả thuyết gây tranh cãi, đặc biệt là những tin đồn liên quan đến người ngoài hành tinh và UFO.
Điều may mắn là người ngoài hành tinh khá thân thiện với con người, theo Bushman. Ông giải thích rằng bằng một cách nào đó, Vùng 51 được nối liền với một đường bay đặc biệt nối kết với không gian. Ông cũng đưa ra những bức ảnh với lời cam đoan rằng đây là hình chụp những người ngoài hành tinh đã làm việc, và một số người đã chết bên trong căn cứ quân sự tối mật của Mỹ là Vùng 51. 
Phản ứng trái chiều
Lời thú nhận trước khi chết của tiến sĩ Bushman tất nhiên tạo ra các phản ứng trái chiều. Nếu cộng đồng tin vào UFO và sự tồn tại của trí thông minh ngoài trái đất nhiệt liệt hoan nghênh “sự thật” luôn được mong đợi lâu nay, thì cũng có không ít người tỏ ra hoài nghi về tính xác thực của những tuyên bố trên. Một số người cho rằng đoạn băng có thể là trò đùa cuối cùng mà Bushman muốn thực hiện trước khi chết.
Đây không phải lần đầu tiên một chuyên gia của nhà thầu quân sự Lockheed Martin từng đưa ra thông tin về phi thuyền của người ngoài hành tinh.
Nhiều năm trước, các nguồn tin chưa được kiểm chứng trên mạng cam đoan rằng cha đẻ chương trình máy bay tàng hình của hãng, ông Ben Rich từng nói trước khi chết về sự tồn tại của người ngoài hành tinh và công nghệ UFO, theo trang Metro.
Nigel Watson, tác giả cuốn UFO Investigations Manual (tạm dịch: Sổ tay điều tra UFO) cho rằng những tiết lộ mới dường như rất đáng tin cậy, vì không có lý do gì để một người dựng chuyện vu vơ trước khi chết. Tuy nhiên, “chúng ta vẫn cần có những chứng cứ về vật chất để củng cố các tuyên bố về UFO”, ông nhấn mạnh.
“Chúng ta phải cảnh giác trước thực tế rằng trí nhớ tàn tạ theo năm tháng và người ta có thể sử dụng những ký ức mập mờ để khôi phục các sự kiện thành một câu chuyện mà họ muốn tin hoặc muốn làm hài lòng người nghe”, ông Watson thận trọng nói thêm.
Thụy Miên

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Cuối cùng hai người đó đi đâu?

Truyện Ngắn

Đã ngoài tuổi 40 nhưng chị vẫn còn nhan sắc của một cô gái đẹp. May mắn hơn một số chị em, chị không phải làm việc vất vả, lao động ngoài trời, mà chỉ đơn thuần là nội trợ. Nhiều người cho rằng chị là người đàn bà hay“ ghen ẩu”, nhưng chị “bẻ” lại ngay, và khẳng định là “không phải ghen” tại vì tức chồng mà làm vậy.Chị không chịu nỗi tính tình của anh chồng, mà theo chị là anh ta“ khoái gái” cộng thêm cái “ chuyện nhà thì nhác, chuyện chú bác thì giỏi”.

Anh Thạnh chồng chị, nguyên là giáo viên nghèo. Đồng lương ít ỏi không cáng đáng nỗi cho gia đình. Vì thế vợ chồng thường xuyên lục đục, suýt chút nửa là ly tán rồi. Nghề ấy không làm được gì để kiếm thêm thu nhập, lúc mà dạy dùm người ta còn không thèm học, anh bỏ nghề dạy học theo học ngành luật. Cha mẹ anh vì thương con nghèo, hiếu học, nên đã cầm cố phân nửa số đất ruộng để tran trãi tiền trường, học phí, học cụ cho anh trong suốt 4 năm trời ở trường Đại học luật. Tốt nghiệp ra trường với tấm bằng cử nhân luật,anh xin vào làm việc ở một Công ty liên doanh nước ngoài có tầm cở, làm cố vấn pháp lý cho doanh nghiệp, với mức lương cao gấp 10 lần lương công chức nhà nước. Nhà cửa anh được sửa sang trang hoàng, đời sống gia đình bắt đầu khấm khá. Gần nửa năm sau anh quen một cô thư ký xinh đẹp của công ty, hai người có nhiều lần hò hẹn đi chơi. Sự việc tới tay bà vợ. Chị ta gặp trực tiếp ông giám đốc “mắng vốn”. Rồi sau đó nhiều lần đến tiếp tục mắng vốn. Cực chẳng đã giám đốc đã phải nói lời chia tay với anh. Sau đó anh lại xin vào làm cố vấn pháp lý cho một công ty khác có số vốn ít hơn, và với mức lương thấp hơn . Được 3 tháng chị vợ “lò mò” tới giám đốc bảo coi chừng anh có “ bồ”. Nghi ngờ anh là người lăng nhăng, mà công ty thì công nhân nữ rất đông, sợ sau nầy rắc rối, giám đốc động viên anh nên đi làm việc nơi khác. Anh lại xin vào làm việc ở một doanh nghiệp tư nhân chuyên làm phụ tùng xe Honda . Ở đây người ta giao cho anh làm thư ký soạn văn bản hợp đồng kiêm trợ giúp pháp ly cho doanh nghiệp. Vài tháng sau, có cú điện thoại gọi đến doanh nghiệp bảo rằng coi chừng thằng thư ký đó” sốp” đứa con gái xinh đẹp của ông chủ kiêmgiám đốc doanhnghiệp. Ban đầu ông không tin, nhưng sau nhiều lần gọi điện thoại với nội dung tương tự, ông chú ý và thấy hình như con gái mình cũng khoái thằng nầy, ông quyết định cắt hợp đồng với anh. 

Biết việc làm nầy là của vợ mình, anh buồn chán, bỏ nhà đi lang thang. Sáng nhậu…say…ngủ. Chiều kiếm độ nhậu… say…tối về ngủ. Suốt nửa năm trời anh sống theo kiểu đó. Thấy anh còn trẻ, có tài, chủ nhiệm Đoàn luật sư động viên giúp đỡ, tạo điều kiện cho anh làm luật sư trong Hội Luật sư đoàn. Từ đây anh quyết làm lại cuộc đời.

Mới đầu khi được công nhận là luật sư, bạn bè thường hay chế giểu, trêu trọc gọi anh nửa đùa nửa thật là “ thầy cải”. Cũng có lý vì côngviệc của luật sư khi ra toà thì chỉ là cải nhau với chủ tọa, hội đồng xét xử. Không biết nói thật hay chơi, nhiều bạn bè khen anh có một cô vợ …ghen . Mà thường là yêu chồng vợ nó mới ghen. Và những lần như thế anh tỏ ra khó chịu, thoáng nghỉ ngợi cái gì đó xa xăm… 

Người ta bắt đầu chú ý tới anh, khi anh “ cải” làm đảo lộn bản án tuyên một vụ án tại phiên tòa sơ thẩm. Bị đơn là một cậu thanh niên con một gia đình tiểu thương đang học đại học luật năm thứ hai, bị khởi tố về tội hiếp dâm trẻ em. Theo cáo trạng sơ thẩm thì nguyên đơn là một cô gái 16 tuổi có tấm thân hình con gái trong thời kỳ phát trổ mã, làm da trắng ngần, cặp mắt tinh anh dưới cặp chân mày vòng nguyệt đậm nét , chỉ tội cái là gò má hơi cao. Bản án sơ thẩm kết án cậu bị 7 năm tù, bồi thường thiệt hại gần một trăm triệu đồng về tội hiếp dâm trẻ em. Cậu ta tự vận bằng loại thuốc chuột cực độc. Trước khi chết cậu đã đẩ lại một tờ giấy vừa là trăn trối vừa uỷ quyền lại cho luật sư Thạnh thay mặt mình chống án lên toà án cấp trên. Trong đó cậu khẳng định cô gái đó 18 tuổi, là người yêu của cậu. Hai người thuận tình giao hợp chớ cậu không hề cưỡng hiếp như phán quyết của toà án. 

Luật sư Thạnh mày mò hơn tháng trời để đi tìm kiếm chứng cứ, thu thập thông tin. Vụ án làm anh mất ă mất ngủ, luôn suy nghỉ trăn trở, cân nhắc. Thật khốn nạn cho anh với thái độ trầm ngâm suy tư đó đã làm cho chị vợ anh ta nổi điên:

Ông tưởng nhớ con đĩ chó đó chứ gì !? Sao không đi luôn? Đừng mang cái mặt thất tình đó về nhà tao.. Đi theo nó luôn đi !... Chị hầm hầm vừa nói vừa bước thẳng đến anh.

- - Con đĩ nào?!...

- Con nào thì ông biết… Chị nói như hét.

Cũng như những lần trước anh lại im lặng cho yên . 

Rồi thì anh cũng hoàn thành hồ sơ xác minh vụ án trong những tiếng nghiến răng lằng nhằng của chị vợ. 

Vừa mới bước chân vào nhà, anh vội vàng móc trong túi ra một sấp bạc: “ Đây tiền đây 3 triệu - vui vẻ chứ!” Chị nhoẻn miệng cười, cái cười hiếm thấy, và hơi phô.

****************** 

Tại Phiên toà phúc thẩm, người ta đến xem chật ních, phần đông là những người hiếu kỳ, đến để xem một vụ án “hơi lạ”. Tiếng ai đó thỏ thẻ qua lại : “ Lạ nhỉ! Cái thằng hiếp người ta chết rồi, mà xử cái gì ? Lấy ai đối chất? Vậy thì bên thưa muốn nói sao thì nói à?! Chớ sao!... Cái thằng nầy tự vận, rồi khiếu nại làm gì!.... Ừ để xem sao!...”

Sau phần nghi thức, Chủ tọa phiên toà đi thẳng vào nội dung: Toà sơ thẩm đã tuyên án bị cáo Trần văn Quan phạm vào tội “ Hiếp dâm trẻ em”. Bị cáo làm đơn kháng án, kêu oan gửi đến Toà phúc thẩm. Mặc dầu đã tự vận chết, nhưng bị cáo có làm tờ uỷ quyền người khác thay mặt mình kháng án. Đại diện bị đơn được uỷ quyền là Luật sư Thạnh có bổ sung tình tiết gì mới không? Xin mời”. Cả hội trường im phăng phắt. Luật sư Thạnh đứng dậy, sửa lại cà – vạt thắt cổ, tằn hắng lấy giọng:

- Kính thưa quý toà. Thưa Hội đồng xét xử: Cô gái nguyên đơn trong vụ án năm nay 18 tuổi. Anh bước đến trước mặt chủ tọa đưa ra thấm giấy: 

- Đây là tấm giấy khai sinh tại Trường mẫu giáo mầm non Lá Xanh ,lần đầu tiên mẹ cô đem ra đưa con vào học, mà bên nguyên đơn quên lấy lại để thủ tiêu. Khai sinh làm tại xã Thuận Thiên lúc đó chưa chia xã, cô tên là Nguyễn thị Mộng Thu sinh ngày 12 tháng 3 năm 1988. Tính đến ngày xảy ra vụ án đúng 18 năm 3 tháng 15 ngày. Còn học bạ và giấy khai sinh chứng minh Thu 16 tuổi, mà bên nguyên đưa ra là hoàn toàn giả tạo, mới làm lại. Giấy khai sinh giả đó do xã Thuận Thảo ký, xã nầy mới chia ra 4 năm nay . Học bạ cũ được rút ra, làm lại mới cho khớp với khai sinh. Đề nghị chủ tọa xem lại các loại giấy tờ đó có phải mới toanh, mà chỉ có vài người thay nhau, ký cùng một màu mực hay không? Chủ tọa lật từng trang ra xem. Bên ngoài có tiếng lao xao, xầm xì : “ Lúc đó làm gì có xã Thuận Thảo? Mấy cha nầy khôn mà không ngoan…”

Tiếng luật sư nói càng to hơn, trong hơn : “Cả hai là người yêu của nhau. Đây những tấm hình chụp chung lưu niệm những lần đi chơi. Còn đây là những lá thư gửi qua lại. Trước xảy ra vụ án một ngày cô Thu có nhắn tin qua máy điện thoại di động của Quan, hẹn gặp nhau tại góc trái vườn xoài ông Hai Lu. Đây là điện thoại còn lưu tin nhắn. Xin quý toà xem. Khi thấy có nhiều người đốt đuốc tìm kiếm kêu la, cả hai đã không kịp mặc quần, bỏ chạy. Dấu chầy xát trên người của Quan chính là do gai cây chanh cào khi cả hai chạy vào bụi cây chanh trốn. Trên người cô Thu đến nay cũng còn những dấu cào như thế. Tại hiện trường, theo biên bản của công an thì nơi hai người nằm, hai chiếc quần được xếp ngay ngắn, cây cỏ xung quanh vẫn phẳng lỳ. Nghĩa là không có việc cưỡng bức, vật lộn, xô xát nhau… Còn việc cô Thu màng trinh bị rách theo phiếu xét nghiệm, thì thưa Hội đồng xét xử, phiếu không ghi rõ thời gian bị rách, bị rách bởi cái gì. Chúng tôi có xác minh và có hồ sơ xét nghiệm tại bệnh viện Từ Dũ, rằng cô bị rách màng trinh từ hồi 15 tuổi…Bỗng có tiếng người kêu lớn: “ Con thu xủi rồi ! Đưa đi bệnh viện mau! Cả hội trường xử án xôn xao, náo nhiệt.

Sau phần giải lao, nghị án, Chủ tọa phiên Toà phúc thẩm tuyên huỷ bản án sơ thẩm, trả hồ sơ, đề nghị điều tra và xét xử lại từ đầu.

Tiếng vỗ tay vang vội hội trường. Tiếng người lao nhao: “Luật sư nầy giỏi thật! Hay quá ta! Đáng đời!...Phải như Bao Công mới được!”. Lại có tiếng: “ Gớm! Thằng đánh võ mồm…”

**** 

Trời vừa sụp tối chị chạy xe đi rình chồng. Đến một quán nước ngoài trời chị chọn cái bàn có anh sáng lờ mờ, ngồi quan sát. Toàn là những cặp tai gái, choai choai có, sồn sồn có, đủ cở. Hồi lâu một gả đàn ông trạc tuổi tứ tuần, rề rề sang tán tỉnh. Chị lẳng lặng xem hắn ta làm sao. Hắn đến bắt chuyện làm quen, rồi kể chuyện bị vợ bạc đãi, guồng bỏ…chán đời xuống đi tìm ý trung nhân. Một hồi hắn mời chị đi ăn, chỉ cái quán nào đó gần đây. Chị từ chối, không đi hắn xin được ngồi cùng chị tâm sự. Chị cảm thấy hơi “ ghê sợ”cho đàn ông, nghỉ thầm: “ chắc chồng mình cũng thế”. Xem hắn ta tán đến đâu, chị hỏi qua loa. Hắn cứ thế mà tán dài dài… Xem đồng hồ gần 9 giờ, chị đứng dậy, kêu tính tiền nước ra về. Người đàn ông còn dặn với theo, nếu rãnh tối mai gặp lại chổ nầy.Chị ớn người. 

Về nhà nằm suy nghỉ, hơn 10 giờ khuya mà chị vẫn chưa ngủ. Trong đầu chị ta hiện lên hình ảnh ông chồng đang ôm ấp âu yếm một cô gái nào đó.Chị cố hình dung ra khuôn mặt cô gái ấy, nhýng hết hình ảnh nầy đến hình ảnh khác, mà không thể định hình cô gái ấy ra sao. Tức mình chị bấm điện thoại gọi cho chồng: “Ong đang ôm con đĩ nào đấy? Bộ ông nói tôi không biết hả!” Bên kia anh chồng phát cáu : “Trời đất ơi! Đang làm việc đây bà ơi !”

- Tui nghe tiếng con gái rỏ ràng. Ông ở đâu? Tui đi xe ôm xuống đó liền bây giờ. Ong chở con nhỏ đó đi xuống dưới đó bộ tui hổng biết hả! Có người thấy cho tui hay rồi.

Thật ra anh đang nhậu với bạn bè, trong đó có những người mới ái mộ mình, qua xử vụ án. Chuông điện thoại đi động của anh lại reo. Tiếng chị đanh đảnh: “ Ông về không?!...Tui đi tới đó liền!...chổ nào?!...” Anh bấm tắt. Chuông lại báo. Thấy số chị, anh bấm chặn cuộc gọi. Chị cứ lại gọi…Anh bấm tắt nguồn


**************

Giờ thì ít ai người ta gọi anh bằng “ thầy cải” nửa, mà là “Luật sư ” đàng hoàng. Duy nhất có một người xem anh rất tầm thường, đó là bà... “vợ”. Chị ta ghét cay ghét đắng cách “ăn nói” của chồng mỗi khi chị hỏi các câu đại loại như : “ Ông đi với con đĩ H hôm qua phải hông? Tiền ông cho ai hết ? Tại sao trong túi chỉ có một triệu hai, còn ba trăm nửa đâu?...” Và lần nào anh cũng trả lời ngắn gọn: “ Con đĩ nào. Chứng cứ đâu? Tại sao đơn vị tính tiền là năm trăm ngàn” Cứ y như rằng mỗi lần vợ chồng nói chuyện với khoảng 10 phút là có chuyện, và thế là xảy ra “khẩu chiến”. Chị ta có một chiêu bài rất độc thường xuyên áp dụng trong những lần khẩu chiến, đó là câu “mầy về nói với thằng cha con đĩ mẹ cho nó nghe… Mẹ mầy ở nhà cũng ăn ở không…” Thế là anh thua, câm miệng lại. Cũng có lý do của nó. Có lần chị lục trong túi anh có tấm biên lai gởi một triệu đồng cho cha, vì mẹ anh đang nằm bệnh. Chị đằng đằng sát khí, nghiến răng: “ Tại sao ông giấu tui làm chuyện đó. Sống riêng mạnh ai nấy lo chớ!”

- Tui có hỏi bà thì bà co cho đâu. Anh thong thả trả lời.

- Cha mẹ ông có cho ông cái gì?

- Thì đã cầm cố phân nửa đất đai cho tôi ăn học.

- Tui không thấy đồng bạc nào hết.

Hầu hết những cuộc chiến ấy bao giờ anh ta cũng thua. Vậy mà chị cũng cho là anh nói ngang, nghỉ cũng ngộ. Mỗi lần anh xách cặp da ra đi thì chị ta nghỉ thầm: “Quái lạ nhỉ! Thằng cha nầy mà luật sư gì, cải cọ gì, chuyên nói ngang, nói bướng. Vậy mà sao thiên hạ lại nhờ, tìm đến hoài vậy ta!...” Dù thắc mắc nhưng chị không phản đối ra mặt. Vì mỗi lần có người tìm anh nhờ vả là ít nhiều gì đó cũng có tiền. Không sao. Miển có tiền là được. Có lần khách đến nhà tìm anh để nhờ anh tham gia một vụ tranh chấp đất đai trong gia tộc mà tới đây toà sẽ xử . Chị kéo ghế dựa ngồi gần đó, giả vờ đọc báo, để nghe anh ta nói gì với khách những gì. Trước tiên anh bảo người khách đó trình bày hết sự việc, rồi hỏi xem giấy tờ có những thứ gì, ai là nhân chứng, xã có hoà giải chưa, biên bản đâu. Xong anh ta nhận hết những thứ ấy, rồi nói là để xem xét trả lời sau. Chị nghỉ bụng : “ làm luật sư, thầy cải như thế ai làm chả được. Tưởng sao hỏi giấy tờ, xem, trả lời sau”. Người khách khi trình bày xong, móc túi để lại phong bì nói: “ Anh nhận tạm uống nước, nghiên cứu giúp dùm . Sau sẽ tính cụ thể hơn” Chị nghỉ thầm: “ Vậy là sau đó sẽ có tiền nửa, chớ không phải chỉ đưa tiền lần đầu là thôi…”. Khi anh vừa bước ra tiển người khách, thì chị đã nhanh tay chốp lấy phong bì, đi nhanh vào buồng, lật ra xem, thấy trong đó có năm tấm giấy bạc loại 100 ngàn. Chị nói to cho chồngnghe: “ Tui nói có sai đâu, người ta đưa là đưa tiền chẳn, năm trăm, một triệu, triệu rưởi, hai triệu. Hôm trước ông đưa tui triệu hai, còn ba trăm giấu cho đĩ, nói mà còn cải bướng…”

****

Mấy hôm nay người ta bàn tán xôn xao về vụ báo đăng tin ở Tà Lơn người ta phát hiện xác chết một cô gái khoảng 18 tuổi bị vùi trong đám cỏ cạnh bờ ruộng. Thông tin ban đầu cô gái có thể bị hiếp , bóp cổ chết, rồi đem xác vùi vào cỏ để thủ tiêu. Hiện trường để lại đám cỏ cạnh đó bị quần nhào nát, có hai chiếc dép và sợi dây chuyền vàng 18k . Một chiếc dép xác định là của cô, còn chiếc kia có thể là của thủ phạm. Cơ quan điều tra đang tạm giữ một nghi can, đang điều tra làm rõ. Khôngbiết ai chỉ chọc mà cha của nghi can đó tìm tới nhà Luật sư Thạnh để nhờ anh tham gia vào vụ án. Ông ta là một nông dân chất phác. Gặp luật sư ông vào đề ngay:

- Đúng là buổi chiều hôm đó nó có đi thăm lưới gần chổ vùi xác cô gái đó. Về nhà làm cá ăn cơm, rồi đi ra ngoài xóm chơi với mấy thằng bạn hát Karaoke quan bà Sáu. Cải cọ qua lại về hát đúng hát sai chúng nó đánh lộn với nhau.Thằng Hai con tui bị tụi nó đánh sưng sống mủi. Công an vào bắt tui nghỉ là nó đánh lộn rồi bị bắt chớ đâu có ngờ là nghi nó giết cô kia. Hồi nào giờ tui biết nó chỉ ham ca hát chớ không thích gái. Con nhỏ chết đó với gia đình tôi là chổ thân quen. Ba nó với tui xa lạ gì. Bà con ở xóm đó ai cũng biết. Bây giờ nó lại nhận tội giết người!...Trời ơi Luật sư ơi! Cứu con tôi. Tôi đội ơn suốt đời!...

- Anh có đến trìnhbày với cơ quan điều chưa?

- Có đến nhưng họ hình như không thèm nghe, còn nghi ngờ tui biện luận,bao che cho con. Bây giờ họ giam thằng nhỏ, không cho ai gặp mặt. 

****

Tại cơ quan điều tra. Tiếp luật sư Thạnh là Trung tá phó trưởng cơ quan điều tra. Chìa tấm giấy để trên bàn trước mặt luật sư ông ta nói:

- Đây nó đã ký tên nhận tội. Chúng tôi chuẩn bị hoàn thành hồ sơ để khởi tố vụ án. Mấy hôm nay anh em làm việc cật lực, đấu tranh dữ lắm, sử dụng hết bài bản nghiệp vụ, nó mới chịu nhận. Ban đầu nó đâu chịu ngoan cố, cải bướng, khăng khăng là mình bị oan… Thường tình vậy đó anh… Thằng nào “chịu cha ăn cướp” Hì hì… cuối cùng làm gì qua mắt được tụi tôi. Mặt nó sưng vù,do cô gái kia đánh lại khi nó đang giở trò. Đôi dép tại hiện trường của nó,chứng cứ rành rành ra đó. Nói thật với anh chớ…không có vụ giết người nào mà chúng tôi tìm ra thủ phạm…

- Hay lắm! Anh có thể cho tôi gặp thủ phạm? Luật sư nói.

Ngần ngừ một hồi, vị quan chức mới gật gù: “ Lẽ ra thì chưa cho gặp, nhưng với luật sư thì được” .Bước ra ngoài cửa anh nói: “ Anh đi theo tôi”

Một tuần sau, cũng tại cơ quan điều tra, luật sư đi cùng một cô gái. nhưng lần nầy tiếp luật sư là vị Trưởng cơ quan điều tra, chớ không phải vị phó hôm trước. Luật sư mở cặp da lấy ra một sắp hồ sơ, được photo từ các hồ sơ điều tra nhận từ cơ quan điều tra. Luật sư nghiêm trang nói: “ Hồ sơ còn nhiều khe hở. Chỉ có bản nhận tội của đương sự, còn lại chứng cứ chưa rõ ràng, không đủ yếu tố cấu thành tội phạm. Chiếc dép đúng là của nó, do khi bắt được con rùa lớn, mừng quá chạy ngay về nhà. Nạn nhân vừa rồi có một thời gian đi làm ở Sài Gòn và ở đây cô có quan hệ với với người con trai cùng công ty. Ba ngày trước khi tìm thấy xác cô gái, anh ta không có mặt ở công ty. Có người nhìn thấy chiều tối hôm đó cô gái đi với một người con trai lạ. Nơi xảy ra vụ án là có thể là điểm hẹn, vì thường trai gái hay đến đó vừa vắng vẻ, um tùm. Chỉ vào cô gái anh nói tiếp: “Cô gái nầy làm chung với nạn nhân, hay tin bạn chết về thăm. Anh có thể trao đổi thêm với cô và nên điều tra theo hướng nầy…” Chợt điện thoại di động anh reo . Để cho cô gái trình bày với cơ quan điều tra, anh bước ra ngoài bấm máy nghe. Bên kia là tiếng chị vợ nói trong nghiến răng: “Ong dẫn con đĩ đó đi lên trên đó phải hông. Đồ khốn nạn !...Hết biết cho ông. Đi luôn đừng men mặt về nhà…” 

Theo hướng gợi ý của Thạnh, cơ quan điều tra đã tiến hành xác minh và đã bắt được thủ phạm. Hắn tên H.T.D quê ở miền trung, làm chung công ty với cô gái. Haingười có quan hệ yêu đương. Bửa đó y về quê hẹn cô đến bải cỏ, bảo cô trở lại công ty với y,cô không chịu đi, y đã hiếp và bóp cổ cô chết… 

**************

Khoảng 10 giờ đêm anh đang lò mò mở khóa cánh cửa vào nhà. Thấy anh chị ta chạy nhanh vào buồng. Vừa mở cửa bước vào nhà thì nghe tiếng chị từ trong vọng ra:“Đi theo con đĩ nào mới về đó hả?! Giỏi sao không đi luôn!...” Chợt thấy phong bì đựng hồ sơ trên bàn, ghi chữ Vụ An Ly Hôn, anh lật ra xem . Nội vụ là vợ của một anh nhà báo xin ly dị chồng, vì có chứng cứ rằng anh ta “có bồ”. Điều kiện chị đặt ra là anh chồng phải đi ra mình không. Nghĩa là tất cả tài sản không được chia một thứ gì. Trong xấp hồ sơ có bản hợp đồng ghi rõ là chi trả 20 triệu đồng cho luật sư, nếu sự việc thành công. Anh thoáng giật mình vì nhà báo nầy chính người bạn rất thân với anh. Đọc lại một lần toàn bộ hồ sơ, “chứng cứ”, anh thở dài để tập hồ sơ xuống bàn, rồi ngả mình trên võng, nằm nghỉ ngơi… Bà vợ chạy ra: “ Tui đã nhận tiền người ta rồi. Ong cố gắng làm cho được đi” . Tức mình anh gằng giọng: “ Bà nhận thì bà chịu. Tôi không biết!”

Thế là khẩu chiến lại xảy ra kịch liệt hơn, bất phân thắng bại . Hàng xóm một phen mất ngủ.

Sáng sớm gặp anh đi gặp bạn nhà báo. Hai người bàn tán hồi lâu mới ra về.

************** 

Vừa bước chân vào tòa án, anh đã thấy bà vợ mình ngồi đó với nguyên đơn từ lúc nào rồi. Linh tính báo cho anh biết hình như có điều gì không ổn. Anh cảm thấy mất bình tỉnh, thiếu tự tin. Vì thường là cải lộn với nhau bao giờ anh cũng cũng thua chị. Một hồi lâu anh lấy lại bình tỉnh, nhưng suy nghỉ mãi cũng không hiểu vợ mình đến đây làm gì. Anh lẩm nhẩm: “ Hồi nào giờ, vợ mình có quan tâm đến việc của công đường đâu ta? Ai xúi bà ta đến đây, làm gì ?!...” Sau cùng anh tự nghỉ: Thôi thì chắc là tính hiếu kỳ thôi đàn bà vậy mà. Anh không ngờ rằng bà vợ của nhà báo trở thành bạn thân thiết với chị vợ anh cách nay mấy tháng, từ khi chị ta tìm đến nhà luật sư, xin tư vấn ly hôn, mà không gặp anh. Đôi bên trở thành thân thiết “cùng cảnh ngộ như nhau”, và kết bạn chiến hữu “cùng chung chiến hào”,quyết làm vụ nầy, được thì được hết, thua thì cùng thua. Anh cũng không hề biết rằng ở nhà vợ anh đã cùng chị vợ nhà báo bàn tính kỷ lưỡng, với sự tư vấn của một mụ thầy bói, kiêm “ luật sư ” tự xưng là chuyên tư vấn án hôn nhân – gia đình của Hội Luật gia Thành phố. Một mặt bà nhờ người gặp Chánh án ngả giá xử cho thắng kiện thưởng 20 triệu. Mặt khác chỉ đạo “chạy”gặp luật sư . Bà tuyên bố thẳng thừng: “ Ông Thạnh cải vụ nào là thắng vụ đó”. Nhưng bà ta lại khẳng định với 2 bà vợ của các ông rằng: “ Mấy ổng sẽ ra khỏi nhà với cái quần cụt”. 

Chủ tọa phiên toà đứng nghiêm trang: “ Phiên toà hôm nay vắng mặt bị đơn, nhưng đã ký vào giấy ly hôn, nghĩa là chấp nhận ly hôn. Nguyên đơn chị Nguyễn thị Lộ có thể trình bày thêm ngoài những chứng cứ: 2 tấm hình chồng chụp chung với bạn gái, một lá thư chồng gửi tình nhân, còn một số nhân chứng thấy chồng ngoại tình, những người nầy có mặt không?

- Nhân chứng tui đầy đủ đây thưa quý ông toà. Xin giới thiệu chị Nhách

- Dạ có! Một người đàn bà ốm nhách đứng lên: “Dạ thưa toà bửa hôm đó khoảng 10 giờ đêm tui gặp chồng chị nầy ghé ở nhà trọ phòng của mấy cô bán bia ôm, sáng sớm tôi thấy ông ấy từ trong nhà trọ đó đi ra”. Một bà khác mập mạp dứng lên tằng hắng : “ Tui bán vé số thấy ông chồng chị nầy ngồi chung với một cô khoảng 20 tuổi, ôm hun hít, tình cảm lắm” 

- Còn ai nửa? Chủ toạ hỏi.

Dạ còn tui! Một mụ già khù cú đế đứng lên: “Tui thấy ông chồng chị nầy hôm đó chở mộ cô khoảng 40 tuổi”. Chủ tọa hỏi nguyên đơn còn gì nói tiếp. Chị ta đứng lên: “ Rõ ràng là chồng tui có vợ bé . Xin quý toà cho tôi ly dị và được hưởng trọn vẹn tài sản. Vì ông bà mình có câu: “ gái lộn chồng của một thường hai, trai lộn vợ gia tài mất hết”.Ông chồng tôi lộn vợ, nên phải mất gia tài… Đó là luật của ông bà mình.

- Luật sư bên nguyên có ý kiến gì thêm? Chủ tọa hỏi. 

Luật sư trịnh trọng: “ Những cái gọi là chứng cứ của chị đưa ra hoàn toàn không có giá trị nào về mặt pháp lý. Bất quá thì cũng chỉ đánh giá về mặt đạo đức của anh mà thôi. Nếu có bằng chứng anh sống chung với một người phụ nữ khác như vợ chồng, nghĩa là phải có biên bản vi phạm của cơ quan chức năng, thì anh bị vi phạm luật hôn nhân, sẽ bị xử theo pháp luật. Cứ cho rằng anh ngoại tình, ly hôn, thì tất cả tài sản đó cũng phải được chia ra. Trừ trường hợp chị chứng minh được rằng tài sản đó do cha mẹ, hoặc người thân cho, tặng riêng mình” Cả hội trường vỗ tay xôn xao. “Uả ! kỳ vậy ta!” Tiếng nói từ trong nhóm đàn bà thưa kiện. Tiếng ai đó: “Đúng quá rồi còn gì !… Không dễ gì ăn đâu mấy mẹ ơi” Toà tuyên đình án. 

Sau giờ giải lao tới phiên xét xử tiếp theo. Đó là đơn xin ly dị của vợ luật sư Thạnh. Nội dung, yêu cầu giống hệt vụ án vừa rồi. Đương đơn cũng trình bày giống y như vậy. Anh giật mình, trong giây phút bàng hoàng Luật sư đã nhận ra sự việc. Anh thừa biết rằng ông Chánh án nầy không ưa gì anh, bởi anh hay “chỏi” ông ta, nhất là vụ bẻ mặt ông ta trong vụ án hiếp dâm trước đây. Hèn gì cách đây mấy ngày ông ta cho anh biết là sau phần biện hộ cho vụ án ly hôn bà Lộ, sẽ tới phần toà án “làm việc” với anh… Không để cho chị vợ trình bày gì thêm, khi chủ tọa điều khiển phiên toà yêu cầu chị nói, luật sư đứng phắt dậy nói dõng dạc: “ Tôi đồng ý ly hôn và tài sản đó xin để lại cho vợ và hai đứa con của tôi. Đề nghị toà ra quyết định. Xin phép. Tôi có việc phải đi”. Cả hội trường ầm ỉ lên. Anh nhanh nhẹn ôm cặp da bước ra ngoài. Những bước đi ung dung, tự tại dưới hàng trăm cặp mắt nhìn theo…

**** 

Con đường vào làng quê ngoằn ngoèo đá sỏi, vai vác ba lô anh thong thả bước đi. Bỗng sau lưng có tiếng gọi ơi ới: Chú ơi! Chú luật sư ! Anh quay lại thì ra là cô bé trong vụ án hiếp dâm lúc trước. Cô chạy theo nắm tay anh nói trong nước mắt: “ Chú ơi! Kể từ hôm chú tham gia xử vụ cháu, cháu vô cùng đau xót và cảm phục chú. Cũng tại ba cháu nghe ai đó xúi giục, ỷ có tiền chạy chọt làm giấy tờ bậy bạ để hại anh Quan. Anh chết cháu hết sức ân hận, mà không nói được. Ba cháu nói nếu cháu nói ra thì ở tù cả nhà, nên cháu câm lặng. Bây giờ ba cháu đã thú tội rồi, cháu nghỉ cũng đáng thôi… Luật nhân – quả mà! Từ hôm đó, cháu luôn theo dõi từng việc làm của chú. Biết hoàn cảnh của chú, cháu vô cùng khâm phục, và cảm động…Không biết tới đây Ba cháu sẽ ra sao, Chú ơi! Đừng trách cháu, giúp cho gia đình cháu” . Nở một nụ cười đôn hậu, vỗ vai cô bé anh nói: “ Việc ấy là của pháp luật. Chú thông cảm và thương cháu”. Lao nước mắt cô bé nói: 

- Chú đi đâu vậy? Cháu đi xe ôm theo chú từ hồi sáng giờ đó!

- Chú về quê. Cha mẹ chú ở trong làng nầy, còn chừng gần cây số nửa.

- Cho cháu đi theo đến nhà chú chơi được không?

- Được! Nếu cháu muốn. Thôi ta đi, chiều rồi.

Hai bóng người ngả xiên trên đường quê, dưới bóng nắng chiều vàng nhạt. Trên đường đi không hiểu họ nói gì. Bóng xa dần rồi khuất ngang sang cua quẹo. Anh nắng tắt dần ./.

Đoàn Hữu Hậu

Phần nhận xét hiển thị trên trang

CHÍ PHÈO…CON AI?


Chí Phèo, ảnh minh họa
Một anh bạn nhà văn vui tính hỏi tôi: Ông có nhớ Chí Phèo trong truyện ngắn của Nam Cao không? Tôi cười khẩy: “Trời ơi tưởng ai chứ Chí Phèo , tay này tôi quá rành. học sinh Phổ thông trung học đứa học dỡ nhất còn biết. Một nhân vật điển hình, độc đáo, ba gai, say rồi chưởi tùm lum, người ta lượm hắn trong lò gạch chứ gì...”

- Ừ . ông nhớ rồi đó! Nhưng ông có biết hắn con của ai không? Biết ai đẻ ra hắn không?

- Thì Nam Cao đẻ chứ ai!...

- Ừ thì l đứa con tinh thần của tác giả. Nhưng ý tôi muốn hỏi Nam Cao muốn ám chỉ ai là cha, mẹ của Chí Phèo trong truyện ngắn đó không ?

- Có trời mà biết ! Hắn không biết, cả làng Vũ-đại cũng không ai biết...

- Tôi biết ! Anh ta nói một cách dứt khoát .

Tôi buộc miệng.: “Ông sạo vừa vừa . Vậy ông xem ai là cha , ai là mẹ Chí Phèo?”

- Cha Chí Phèo là Bá Kiến, còn mẹ hắn là bà Binh Chức.

- Tôi há mồm...(?!)

Nói đến đây ông bạn lý sự của tôi chìa cuốn truyện ngắn Chí Phèo rồi vừa nói vừa chỉ vào những trang sách, trong đó có những dòng gạch dưới bằng bút phản quang:

- Ông thấy không mở đầu câu chuyện: Hắn vừa đi vừa chửi... Hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra cái thằng Chí Phèo, cho hắn khổ đến nông nỗi này ? Chuyện thế này: Một anh đi thả ống lươn, một buổi sáng thấy hắn trần truồng và xám ngắt bên một lò gạch bỏ không...Anh nầy mang về cho người khác, rồi người khác nửa. Anh ta sống bơ vơ, lang thang... Năm hai mươi tuổi, hắn làm canh điền cho ông Lý Kiến. Có người bảo ông lý ghen với anh . Rồi một hôm Chí bị người ta giải lên huyện đi tù đến bảy, tám năm . Ra tù, say rượu hắn xách một cái vỏ chai đến cổng nhà Bá Kiến, gọi tận tên tục ra mà chửi . Đấy ông thấy không người đầu tiên hắn kiếm chuyện là Bá Kiến và cứ đè Bá Kiến mà “chơi”cho đén suốt câu chuyện.

Anh ta nói tiếp: “ Thế mà Bá Kiến không dám làm gì hắn, chỉ dỗ ngọt” :

Anh ta đọc to lên những dòng chử gạch dưới bằng bút phản quang trong sách:

- Anh Chí ơi! Sao anh lại làm ra thế ? 

- Cái anh nầy nói mới hay! Ai làm gì anh mà anh phải chết? Ðời người chứ có phải con ngoé đâu ? Lại say rồi phải không? Rồi đổi giọng làm thân mật hỏi: 

- Về bao giờ thế ? Sao không vào tôi chơi ? Ði vô nhà uống nước. 
Rồi vừa xốc Chí Phèo, cụ vừa phàn nàn: 

- Khổ quá! Giá có tôi ở nhà thì đâu đến nỗi ...Chỉ tại thằng lý Cường nóng tính không nghĩ trước nghĩ sau . Ai, chứ anh với nó còn có họ kia đấy . 

- Lý Cường đâu ! Tội mày đáng chết. Không bảo người nhà đun nước, mau lên ! Vì thế, đêm hôm ấy, ở nhà bá Kiến ra về, Chí Phèo vô cùng hả hê ! Bá Kiến không vu vạ gì cho hắn, lại còn giết gà mua rượu cho hắn uống, xong lại cho thêm đồng bạc để về uống thuốc. 

( Những chữ nghiêng đậm là nguyên văn trong truyện ngắn của Nam Cao)

Rồi những lần sau đó? Tôi hỏi. Ông bạn lý sự chỉ vào sách rồi nói tiếp:

Uống xong hắn chùi miệng, rồi ngật ngà ngật ngưỡng đến nhà Bá Kiến.

Hắn nói to: 

Bẩm cụ, con lại đến kêu cụ, cụ lại cho con đi ở tù ... 

- Anh bứa lắm. Ðội Tảo nó còn nợ tôi năm mươi đồng đấy, anh chịu khó đến đòi cho tôi, đòi được tự nhiên có vườn. 

Chí Phèo "vâng dạ" ra về . Mấy hôm sau, cụ bảo lý Cường cho hắn năm sào vườn ở bờ sông cắm thuế của một người làng hôm nọ . Chí Phèo bỗng thành ra có nhà . Hồi ấy hắn mới đâu hăm bảy hay hăm tám tuổi ... 

Anh bạn nhìn tôi vẻ tự đắc nói:

- Ông thấy không. Bá Kiến lo cho con mình có đất, có nhà, tuy rằng không nhiều lắm.

Rồi sau nửa. Tôi hỏi. Hớp một ngụm nước anh ta nói:

- Ông còn nhớ cái đoạn kết, khi ăn nằm với Thị Nỡ như vợ chồng ?

- Rồi bị bà cô cản không cho Thị Nỡ lấy Chí Phèo...

- Đúng! Ông cịn nhớ đấy . Anh ta chỉ vào sách nói tiếp: Hắn tự phải đến cái nhà con đĩ Nở kia . Ðến để đâm chết cả nhà nó, đâm chết cái con khọm già nhà nó . Và hắn uống. Nhưng tức quá, càng uống càng tỉnh ra . Hắn ra đi với một con dao ở thắt lưng. Hắn lảm nhảm: "Tao phải đâm chết nó!" Nhưng hắn lại cứ thẳng đường mà đi . Cái gì đ lm hắn qun rẽ vo nh thị Nở . Hắn cứ đi, cứ chửi và dọa giết "nó", và cứ đi . Bây giờ đến nhà cụ Bá . Bá Kiến:

- Chí Phèo đấy hở ? Lè bè vừa chứ tôi không phải là cái kho . 

Rồi ném bẹt năm hào xuống đất, cụ bảo hắn: 

- Cầm lấy mà cút đi cho rảnh. Rồi làm mà ăn chứ cứ báo người ta mãi ? 

Hắn trợn mắt chỉ tay vo mặt cụ: 

- Tao không đến đây xin năm hào ! 

- Tao đã bảo không đòi tiền. 

- Giỏi! Hôm nay mới thấy anh không đòi tiền. Thế anh cần gì ? 

Hắn dõng dạc: 

- Tao muốn làm người lương thiện ! 

Bá Kiến cười ha hả: 

- Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ . 

Hắn lắc đầu: 

- Không được! Ai cho tao lương thiện? ...Chỉ có một cách là ... cái này biết không ! 

Hắn rút dao ra, xông vô . Bá Kiến ngồi nhỏm dậy, Chí Phèo đá văng dao tới rồi . Bá Kiến chỉ kịp kêu một tiếng. Chí Phèo vừa chém túi bụi vừa kêu làng thật to . Hắn kêu làng, không bao giờ người ta vội đến. Bởi thế khi người ta đến thì hắn cũng đang giẫy đành đạch ở giữa bao nhiêu là máu tươi . Ở cổ hắn, thỉnh thoảng máu vẫn còn ứ ra”

- Đấy ông thấy không. Trong tiềm thức Chí Phèo luôn “chỉa” vào Bá Kiến, không bao giờ hắn ta quên Bá Kiến. Một thằng cha khốn nạn“ dám chơi không dám chịu” Thằng cha vô trách nhiệm, để khổ cho hắn.... Cho nên khi bị Thị Nỡ “ phụ bạc”, Chí Phèo giận quá, định đi tìm Thị Nỡ để trả thù, nhưng cái chân của hắn lại đưa hắn đến nhà Bá Kiến, để dẫn đên thảm kịch đó. "Thằng bố chết, thằng con lớp này không khỏi người ta cho ăn bùn". Bá Kiến phải chết vì kẻ đã từng gây “tội ác”, để nói lên sự vay- trả, để cho Chí Phèo tự sát chết luôn để tạo ra bi kịch, lên án, tố cáo chế độ là ẩn ý của Nam Cao... Nam Cao đã ngầm chỉ ra Bá Kiến là cha Chí Phèo. Và cũng có ý nói, dù thế nào đi nửa, con mà giết thằng cha thì thằng con ấy cũng phải chết theo...

Nam Cao rất tài khi đặt ra những ẩn ý này!...

Tơi còn ngờ ngợ thì ông bạn đấm vào vai tôi, quát “ Không phải sao?!...”

- Thế còn mẹ hắn là ai? Tôi hỏi.

- Bà Binh Chức chớ ai! Anh ta hất hàm trả lời.

- Ông dựa vào cơ sở nào ?

- Này nhé. Anh ta lại chỉ vào sách: Bá Kiến t́ìm cách bắt Trần Văn Chức đi lính để ở nhà lấy vợ người ta:

Bởi vì chị vợ Binh Chức ở nhà còn trẻ, mới hai con, con mắt sắc như dao lại hồng hồng đôi má, bỗng nhiên lại sinh ra vắng chồng, của ngon trờ trờ ngay trước mắt, ai mà chịu được?

Tôi nói thót vào chặn họng anh ta: “Nhưng mà nhà chị Binh ở gần đường. Ông phó đi đánh bạc ban đêm về cũng tạt vào; anh Trương Tuần đi tuần cũng ghé thăm; anh hàng xóm cũng tạt sang, thậm chí đến cái thằng Hương điền cũng mon men vào gạ gẫm... thì biết bà ấy lấy ai đẻ ra Chí Phèo?”

- Này nhé. Vừa nói anh ta vừa chỉ vào sách: Chính ngay Lý Kiến, tuy hồi ấy đã có đến ba vợ, cũng không nỡ bỏ hoài cái của không dưng được trời cho; và còn được lợi . Mỗi lần chị Binh đi lĩnh lương hay lĩnh măngda của chồng, phải mượn ông lý thị thực. Nhưng với Lý Kiến thì không những cơm rượu tiền túi, còn phải cho ngồi chung xe với lãoở lại tỉnh nữa . Thành thử công lao anh binh, rốt lại chỉ cho chị binh mỗi tháng mỗi lần hưởng những cuộc vui với ông Lý . 

- Ông có nhớ có lần Binh Chức về nhà, liền tìm đến Bá Kiến hỏi: “ Hồi tôi còn tại ngũ, tơi gởi về nhà cả trăm. Không biết vợ tôi có tiêu pha gì, hay lấy cho trai mà không còn một đồng nào cả . Tôi hỏi thì nó bảo: ở nhà, đàn bà con gái một mình, không dám giữ tiền, được đồng nào mang gửi ông lý cả ” .

Lý Kiến vội nói lấp ngay:

“Thế nhưng mà anh có thiếu tiền thì cứ bảo tôi một tiếng. Chị ấy đã tiêu đi rồi thì có giết cũng chẳng ra . Lôi thôi làm gì sinh tội ...”

- Đấy ông thấy Bá Kiến “đỡ” lời cho chị ta. Và muốn dằn anh Binh, vì sợ lôi thôi đổ bể . Ông nên nhớ, tuy rằng có nhiều người “ ghé nhà” chị Binh, nhưng Bá Kiến mới là người mà chị Binh “mang ơn” nhiều nhất, cũng là người duy nhất cùng thị đi tỉnh, lĩnh tiền anh Binh gửi về... Không Bá Kiến chứ còn ai vô đây. Tôi hỏi ông!

Không để tôi chen vào, anh ra nói nhanh hơn:

-Bá Kiến là người “ăn nằm” với chị Binh trước, vì ông ta có điều kiện hơn. Có thể đến khi có thai rồi, mới tới các ông Tuần, ông Hương... Các ông ấy chỉ “hưởng sái” mà thôi .Rồi khi đẻ ra Chí Phèo, chị ta vứt hắn vào lò gạch, để phi tang.

Tôi há mồm định hỏi, nhưng không kịp...

- Ông thử nghỉ xem, chẳng lẻ ai đó, ở tận xứ nào lại ôm thằng bé mới đẻ ra, đến cái làng Vũ Đại rồi vứt trong lò gạch ?! Chính bà ta, con người lẳng lơ, vắng chồng, xinh đẹp, nặng ơn Bá Kiến đó chớ còn ai?

Tôi hơi ngạc nhiên trước lý lẽ của anh ta, nói một câu để từ giã:

- Đươc rồi! Nghe ông nói, tôi thấy cũng có lý, nhưng mà để xem, để tôi hỏi ông... Nam Cao..../.

Đoàn Hữu Hậu, 


Đoàn Hữu Hậu
Là nhà văn, nhà báo được đào tạo tại Phân viện Báo chí và Tuyên truyền TP Hồ Chí Minh, hiện đang sống và làm việc tại Rạch Giá - Kiên Giang, Việt Nam....