Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2019

Phức tạp như Nguyễn Trọng Tạo


TRUNG TRUNG ĐỈNH, 06 Tháng 1 2019 
Kể ra, được sống giữa thời có lắm người tài, nhiều lúc ngẫm nghĩ số mình may. Lại có khi thấy mình cái số chả ra gì: lớn lên gặp thời loạn lạc, đất nước phân ly, kẻ thù xâu xé. Rồi lại nghĩ, người ta không phải ngẫu nhiên gọi anh là người của thời này thời khác. Lứa chúng tôi là thế hệ "chống Mỹ", gọi thế là gọi cho tiện, gọi cho tiện một phía. Ít nhất đất nước khi ấy có hai phe: Phe ta và phe địch. Chúng tôi gọi chúng tôi là phe ta. Đối phương gọi chúng tôi là phe địch. Mấy mười năm chiến trận, hai bên cùng thế hệ mà phe này gọi là thế hệ chống Mỹ. Phe kia gọi mình là thế hệ đệ nhất đệ nhị Cộng Hòa… Rồi có anh bị địch gọi là ta. Có anh ta gọi, hoặc ta nghi là địch. Địch địch ta ta, nghe thật là cay đắng. Nếu đất nước thanh bình không có chiến tranh, không có phe địch phe ta thì sướng biết bao, đẹp biết bao. 

Nhưng xét cho cùng, âu đó cũng là cái số.
Rào đón thế là vì tôi với Nguyễn Trọng Tạo cùng thời. Và vì tôi thấy Tạo là người tài hơn mình, lại nhích hơn mình một hai tuổi thì gọi nhau là anh xưng tôi, chứ thực ra, nếu thân nhau hơn nữa, sướng hơn nữa phải là mày tao, nó mới đã. Tôi thấy tôi với Tạo mà mày tao được với nhau thì cũng xứng. Thôi, từ đây, gọi mày tao cho suồng sã, cho sướng, hay nói như Tạo, cho rồi. Cho rồi một nhẽ! 


Chúng tôi đều là lính rớt. Tôi từ dưới đơn vị về trại viết quân khu V trước khi được triệu về Hà Nội học khóa I Nguyễn Du. Còn Tạo là lính kiểng (lính văn công) quân khu IV được kéo về. Hồi gặp nhau tôi chưa đọc Tạo mấy, nhưng tiếp xúc, tôi thấy ngay, tay này tài giỏi hơn mình gấp bội phần. Từng trải, tất nhiên. Trên cả từng trải là sự hiểu biết, là sự thông tỏ. Tôi rất mê ngồi bù khú với Tạo, nghe Tạo nói về Esenhin, nói về Trần Dần. Tạo uống rượu giỏi, trên cả giỏi mà phải nói là thành thần. Rượu gì cũng chơi được. Bạn thì lắm loại, loại nào cũng rôm rả, không hề phân biệt. Ngày ấy mà Tạo đã thân với Hoàng Cầm, Văn Cao làm tôi choáng, tôi bái phục. Đi chơi với tao, tức là đi uống với Tạo, thấy Tạo vào cuộc, ra cuộc đều thông thoáng. Ở chốn cao sang, đến chỗ bình dân với Tạo một mực như nhau. Chén thù chén tạc, thơ phú nhạc nhẽo ngang nhau, ồn ào, nhão nhoét, thanh cảnh, điệu đà, bèo dạt mây trôi hay chầu văn, hò Huế, đến dân ca xứ Nghệ hay lý ngựa ô Trung Nam, vô mãi tận Nam Bộ sáu câu, lên Tây Nguyên cồng chiêng, món gì, kiểu gì Tạo cũng ngang bằng sổ thẳng. Bàn chuyện văn chương đông tây kim cổ cũng hay mà nói đến lối sống đương thời, lối nào cũng tỏ. Đường ngang lối tắt, đi mây về gió chơi bời xả láng thâu đêm suốt sáng, thức khuya hì hụp bận rộn tối ngày chỉ vì bận nhậu mà lúc nào mặt mũi cũng tỉnh queo. Đôi lần có nhịu giọng, nhưng không thể gọi là bét nhè. Nhậu xong nằm chỏng vó vỗ bụng hát bài mới, không cần nhạc cụ. Đi đến đâu cũng tự nhiên như vào chỗ không người. Chuyện chính trị đương thời cũng như chuyện ông nọ bà kia lên voi xuống chó, chuyện em út, em này xinh, em kia chịu chơi chí chuyện quán vắng cũng như vào chỗ xa lạ, kiểu gì Tạo cũng thạo. Thơ hay nhạc đều giỏi. Thơ vào tuyển tập Quốc Gia mà Nhạc vào tốp mười mấy người định cạnh tranh với Quốc Ca của cụ Văn. Thắng cuộc này chắc Tạo cũng oai hùng, cũng sẽ đổi đời, mà khi thua cuộc thì Tạo thuộc diện rút êm. Khí giỏi! Nhớ lại, hồi ấy đất nước còn khó khăn mọi bề, không hiểu sao người ta lại rầm rầm rộ rộ tổ chức một cuộc thi tệ hại ấy. Không mấy nhạc sĩ có tên tuổi không dự, không hy vọng, mà cụ Văn còn sống sờ sờ! Sống thì sống, nhưng bản “Tiến quân ca” đã lỗi thời, cần phải thay. Râu cụ Văn có mỗi chòm lưa thưa, nhìn có vẻ dài ra. Người cụ Văn thì có vẻ mỗi ngày một teo tóp lại. Ngày nào trên đài, trên ti vi cũng phát đi phát lại chương trình những bài hát được hội đồng tuyển chọn. Không hiểu khi ấy cụ Văn có nghe các chương trình này không! Phát thì hoành tráng. Động thì mỗi ngày một ỉu xìu. Tạo nhà ta đêm đêm vỗ bụng, (bụng thay nhạc cụ, vì Tạo không chơi nhạc cụ) để viết bài “Ngợi ca đất nước”. Theo như hệ thống thông tin truyền thông quốc gia khi ấy thì “quần chúng” đang hưởng ứng mỗi ngày một đông, đông đến nỗi dư luận dân gian còn có bài “Quốc ca cu (cũ)”, nhại lại theo giai điệu bài hát “Ba lẻ bẩy” là: “Ai đã từng nghe Quốc ca cu, Quốc ca cu có nhiều thiếu sót…”. Và rốt cuộc, trong lần Ban tổ chức sáng tác quốc ca gặp gỡ 17 tác giả, Tạo đã phát biểu ngang xương: Hôm nay có đủ 17 “tác giả”, chỉ thiếu một “tác thật”, đó là nhạc sĩ Văn Cao! Câu chuyện sáng tác quốc ca cũng kết thúc ở đó. 

Tạo làm thơ tài tử mà làm nhạc càng tài tử hơn. Hồi ở Vân Hồ 3, Tạo đã nổi tiếng với bài “Làng quan họ quê tôi”, một bài hát bất kỳ nhạc sĩ chuyên nghiệp nào cũng mơ ước. Cũng là một thành viên của Trại viết, nhưng hành tung của Tạo thì “xuất quỷ nhập thần” không ai quản lý theo nghĩa quản lý hành chính mà giữ được chân Tạo. Bài thơ “Tản mạn thời tôi sống” ra đời cũng ở thời đoạn này. 

“Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Như thời đã đi qua, như thời rồi sẽ đến”
Bây giờ đọc lại bài thơ ấy vẫn thấy hay. Nó hay trong tâm thức khác. Nhưng hồi ấy, không hề đơn giản. Hồi ấy có rất nhiều nhà “nghiêm trọng học”. Họ né tránh sự thật như một thói quen, như một quyền bính riêng, như một chân lý bất biến. Vì thế Nguyễn Trọng Tạo nhà ta mới thành ra cá biệt, thành ra kẻ kênh kiệu, ngạo mạn, hay nói nôm na là tay thích chơi trội, thích đi ngược trào lưu. Cái tâm thức số đông ngày ấy mới chỉ chạm vào sự thật một cái đã có kẻ giãy nảy lên rồi. Nhưng mà lòng người vẫn khao khát. Nhưng mà bản thân sự sống vẫn đang quá bộn bề. Nhưng mà nhà thơ không thể đứng ngoài cuộc. Con người đang sống đây đang cần đươc nói lên sự thật của chính mình đây. Sự thật của đời sống nuôi sống thơ chứ không phải thơ muốn gì cũng được. Bài thơ hay ở chỗ đơn giản thế. Và nó cũng phức tạp thế.

Phức tạp như Nguyễn Trọng Tạo.
Tôi và một số bạn văn thường hay gọi trêu Nguyễn Trọng Tạo là “dũng sĩ bắt fulro”. Ngoài chuyện làm thơ hay, nhạc giỏi, kẻ vẽ làm bìa khơ khớ, Nguyễn Trọng Tạo nổi bật ở khâu nhậu dai, nhậu sâu, nhậu dài, nhậu triền miên. Nhậu say tít mù rồi, đoạn chót phải lo ngân khố. Nguyễn Trọng Tạo bốc điện thoại, alo một phát, mươi mười lăm hai chục phút sau có anh đến đem theo bọc tiền thanh toán. Thanh toán rộn ràng. Thanh toán thoải mái. Bất quá vài ba triệu bõ gì với các đại gia, nhưng anh em mình thì cũng hơi bị khó. Toàn bọn đàn em, chú em dại của Tạo này cả. Được ngồi với các bác là sướng cái thân em rồi. Tạo tỉnh bơ như không. Không áy náy. Không có gì phải áy náy. Chuyên vặt. 

Có lần tôi đưa Nguyễn Trọng Tạo và Thái Bá Lợi về nhà chơi. Rượu có cả hũ, đồ mồi đầy tủ lạnh. Mời các bác nhậu trong phòng em cho đỡ phiền vợ con. Ai dè các bác nhậu thâu đêm suốt sáng. Nhậu tuyền chuyện huyên thuyên, cuối cùng gút lại tập trung vào chủ đề ra một tờ báo “Tin thì tin không tin thì thôi”. Một tờ báo lá cải, chuyên đưa tin nhảm, sau cải chính. Ai tin thì tin, ai không tin thì thôi, chúng em đùa, sau cải chính, chúng em nói sự thật, các bác tin hay không tùy các bác… Hóa ra đàn ông cánh tôi cũng lắm chuyện nhỉ! Chuyện thì lắm chuyện thật. Nhưng mà thật ra có chuyện qué gì đâu. Thời trước bao cấp cả đêm rầm rì to nhỏ thế này, có khi đi nhà đá. Thực ra, tóm lại, cả đêm dài toàn bàn chuyện giời ơi đất hỡi, chuyện trên giời dưới bể. Chuyện để đưa chuyện, đưa rượu. Bình rượu to đùng đến sáng khô kiệt. Hết rượu ta uống bia vậy. Bia trong tủ lạnh cũng còn cả thùng. Bà xã sáng ra tưởng chúng tôi dậy sớm, té ngửa khi nghe tôi bảo, đã ai ngủ nghê gì đâu mà dậy sớm với dậy muộn. Cô ấy nghe xong trợn tròn mắt, bảo, hóa ra không phải bọn đàn bà chún em lắm chuyện mà các ông cũng lằng nhằng.

Tạo nói giọng ề ề, hơi bị rè, thực ra không phải là tay hoạt khẩu, thậm chí chán òm, nhưng ề ề thế kéo qua đêm sang ngày, kể cũng kinh khủng thiệt. Tạo chơi bạn thâm tình nhất có lẽ là với Nguyễn Hoa. Theo Tạo thơ Hoa hay hạng nhất, vừa triết lý thâm sâu, vừa nhẹ nhàng bản địa. Hoa là mẫu người bạn lý tưởng vừa hiền lành vừa quyết liệt. Tạo chơi với Hoa nhưng suốt ngày đánh đu cùng Nguyễn Thụy Kha. Có hồi Tạo bảo tôi, tao dạy thằng Kha làm thơ. Có hồi Kha bảo tôi, tao dạy thằng Tạo viết nhạc. Có hồi Kha bảo Tạo là thằng ngu, éo biết làm ăn gì, suốt ngày nhậu. Có hồi Tạo bảo, tao nuôi Kha cả tháng, không có tao thì Kha chết đói. Có hồi Kha giỏi cả in sách, bán sách, Tạo ta thua, cánh tôi bảo, Tạo đại úy nhà thơ nhạc sĩ, thua Kha. Kha cũng đại úy nhà thơ nhạc sĩ nhưng kiêm phát hành. Đến đoạn này thì Tạo lảng. Trong làng văn có câu “Tạo Kha, Kha Tạo”. Lại có câu: “Bác Hồ nói với anh Ba/ Văn nghệ không có Tạo Kha thì buồn”. Bài viết về Kha tôi đã trích câu này, bây giờ xin lặp lại.

Tạo là lính thời chiến. Lính nhưng hình như không công trạng gì mấy. Tạo cũng hình như không làm tướng tá bên này hay kẻ chạy trốn bên kia. Tạo là một tên lính lâm trận, làm thơ, viết văn, làm báo, có nhiều tài vặt, kẻ vẽ lăng nhăng, viết ca dao hò vè, bài ca cổ vũ, là hàng lính đầu binh cuối cán, ở đâu cũng cần nhưng chả cần gì cả. Thiếu anh thì chợ vẫn đông. Vắng anh thì chợ cũng không buổi nào. Nhưng chợ thơ thì khác hẳn các chợ khác. Chợ thơ gọi là chợ thực ra vừa khinh rẻ thơ vừa đề cao thơ. Gọi thơ là hàng hóa cũng phạm thượng với thơ mà không gọi là hàng hóa thì đến chợ để chưng không thôi à? Chưng cũng được, bố mày không bán. Chưng đàng hoàng ở chỗ sang nhất chứ không được phép bạ đâu chưng đó. Bán được thì bán không bán được thì thôi. Nghèo là cái chắc. Nhưng hèn thì bình tĩnh. Người Việt mình từ Nam chí Bắc chí Trung có mấy ai không đá gà đá vịt vào thơ, huống hồ cắm đầu cắm cổ bươn chải lo toan tính toán vì thơ như Tạo. Tản mạn thời tôi sống nó hay vì nó nói lên sự thật. Ấy là Tạo bảo thế. Tôi thấy phát biểu như thế chả thà đừng phát biểu còn hơn. Bài thơ nó hay trước hết tự nó sống được với đời là vì nó là thơ, nó đích thị là thơ, sự thật thì sự thật, mung lung thì mung lung, giá trị của thơ đâu phải là sự thật. Giá trị của thơ đâu phải lụy vào mung lung. Sự thật cốt ở tấm lòng mà thơ hay cốt ở tài năng nhạy cảm. Nhiều người làm thơ quên mất phần cốt yếu của thơ là tài năng . Phần này nó ẩn chứa trong anh rất kín đáo, rất bí hiểm, tí tị tỳ ti thôi, ai cũng tưởng rằng mình có nhiều nên mới sinh ra lắm anh làm thơ dỏm, suốt ngày đẻ thơ, nghiêm trọng hóa thơ, coi thơ là đấng bậc, bề trên, chẳng biết mô tê trời đất, hay dở là gì. Thời đồng tiền chi phối nhiều lĩnh vực, tưởng có nhiều tiền, in thơ mình cho rõ sang, rõ trọng vọng, rõ hoành tráng, tưởng như thế là đủ cho thơ. Thơ thật nó ma mãnh quái đản lắm, vì nó bị khổ đau, khổ đau vì số phận nó thế chứ đâu ai làm được cho mình phải thật khổ đau rồi mới làm thơ. Đổi khổ đau khổ như Hàn Mạc Tử để lấy thơ hay, ai thì chả biết, chứ bố cháu là bố cháu chịu. 

Tôi dông dài quá rồi. Nói nhiều tranh phần nói của Tạo, hóa ra tôi thành thằng rồ. Vậy nên xin trích mấy câu thơ của Tạo bày hàng ra đây ai khen thì khen không khen thì thôi, bố cháu chịu:

“…có người càng gần càng lớn, càng xa càng nhỏ
có người càng gần càng nhỏ, càng xa càng lớn
có người gần xa không lớn không nhỏ …”
(Tội đồ của thời gian)
Bài này đặc chất ông đồ xứ Nghệ chưa ạ?
Đây là bài thơ văn xuôi, đặc chất lính lâm trận:
… “khi nó đến lay tôi đổi gác, tôi đang lên cơn sốt run người. Căn hầm nóng như lò quay thịt. Nó chạy ra rừng đẵn một cây chuối, lấy khăn dấp nước từ lõi chuối ứa ra, đắp lên trán tôi, rồi lại xách súng lên chốt, gác phiên tôi.
Một loạt bom xé rừng. Đồng đội nhặt xác nó mỗi nơi mỗi mảnh,,,,”
Không cần bình gì thêm.
“… thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
câu trả lời thật không dễ dàng chi…”
Đấy, thơ thế sự của Tạo là thế. Nổi tiếng ham chơi mà làm thơ thế sự lại làm như thế được ru!? Bây giờ nhiều người bảo tay Tạo sướng, có vợ mới, nhà mới, vợ lái xe đưa đón hắn đi nhậu. Trời đất quỷ thần ơi, sướng khổ ở đời biết mô mà lần, tự anh biết lấy thôi.
Chúc Tạo tiếp tục như Tạo từng đã Tạo.

Đêm Valentin 2014
TTĐ

http://www.vanhoanghean.com.vn/dat-va-nguoi-xu-nghe6/nguoi-xu-nghe43/phuc-tap-nhu-nguyen-trong-tao

Phần nhận xét hiển thị trên trang

CHÙM THƠ NGUYỄN TRỌNG TẠO



Lê Thiếu Nhơn: Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 19h50 ngày 7-1-2019 tại Hà Nội, hưởng thọ 72 tuổi. Cách đây một năm, ông bị đột quỵ ở Diễn Châu – Nghệ An, nhưng vừa hồi phục thì phát hiện bị ung thư. Bẩm sinh tài hoa, Nguyễn Trọng Tạo không chỉ nổi tiếng vì thi ca mà còn được yêu mến trong lĩnh vực âm nhạc với hai ca khúc quen thuộc “Làng quan họ quê tôi” và “Khúc hát sông quê”. Xin mời đọc lại 2 bài thơ Nguyễn Trọng Tạo viết về chính mình, để thấu hiểu và tiếc thương một nhân vật vừa ra đi…



TỰ HỌA 


vẽ tôi mực rượu giấy trời
nửa say nửa tỉnh nửa cười nửa đau
vẽ tôi thơ viết nửa câu
nửa câu ma quỷ đêm sâu gọi về
vẽ tôi thấy đẹp là mê
thấy ghen là sợ thấy quê là nhà
vẽ tôi lặng nhớ mưa xa
tiếu lâm đời thực khóc òa chiêm bao
vẽ tôi xê dịch ba đào
bốn mươi chín ký thấp cao chân mình
vẽ tôi con Lợn cầm tinh
con Gà cầm tháng con Tình cầm tay
vẽ tôi mưa nắng béo gầy
thu đông xuân hạ tháng ngày nhớ quên...


VIẾT CHO TÔI


Ném thân vào giữa bạn bè
Ngày nâng ly. Tối khuya về mắt chong
Sách nhiều đọc mãi không xong
Bài lên kín mạng. Lòng vòng nhân gian
Tay cầm “con chuột” thở than
Làm thơ. Viết báo. Chưa tàn cuộc chơi
Thơ à ơi. Báo à ơi
Văn chương loạn chuẩn. Thế thời đảo điên
Vì tiền có chức có quyền
Vào tù thì cũng vì tiền. Thế sao?
Ném thân vào chốn lao xao
Hội hè. Đình đám. Mâm cao. Cỗ đầy
Về quê gặp nghé đi cày
Ngả lưng sân gạch thơm đầy rạ rơm
Rồi lên xe lớn, xe con
Máy bay cũng lượn. Xe ôm cũng ngồi
Một năm là mấy cuộc chơi
Một đời đâu dễ kết người mỹ nhân
Trở về căn hộ độc thân
Cắm nồi cơm điện. Rân rân mi mày
Ném thân vào giấc ngủ chay
Giật mình thức dậy đúng ngày khai sinh…

______________________

NHÂN DÂN

Thơ Nguyễn Trọng Tạo

 
Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!

Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô

Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi

Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời

Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.

Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu?…

10/2012.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đưa người lên Mặt Trăng _ canh bạc đầy rủi ro của Mỹ


baomai.blogspot.com
Đó là ngày 21/12/1968, vào lúc 7.50 sáng tại Mũi Kennedy, bang Florida, Mỹ.

Phi hành đoàn của phi thuyền Apollo 8, gồm Frank Borman, Jim Lovell và Bill Anders, được buộc dây an toàn vào ghế ở vị trí cách mặt đất khoảng 110 mét trên đỉnh tên lửa đầu tiên có người lái, Saturn 5, cỗ máy mạnh nhất từng được chế tạo.

Khi đồng hồ đang chạy những giây cuối cùng đến giờ phóng thì họ không còn gì để nói và cũng không còn có thể làm gì được.

Khoảng bốn triệu lít nhiêu liệu sắp sửa khai hỏa phía dưới họ. Đúng như lời bình luận viên trên BBC TV đã nói: "Họ đang ngồi trên một thứ tương đương với một quả bom khổng lồ."

Quyết định táo bạo

baomai.blogspot.com
  
Có rất nhiều lý do để quan ngại. Trong lần phóng thử Saturn 5 không có người kèm theo được thực hiện trước đó vài tháng, những rung lắc nghiêm trọng và lực G không lâu sau khi phóng có thể đã giết chết tất cả mọi người trên khoang.

Mặc dù kể từ đó tên lửa này đã được điều chỉnh, vợ của Borman đã được Nasa kín đáo cảnh báo rằng chồng bà chỉ có cơ hội sống sót là 50/50.

Tên lửa Saturn 5 hoạt động như thế nào không phải là điều duy nhất khiến các lãnh đạo Nasa lo lắng.

Phi thuyền Apollo 8 là sứ mạng của những cái đầu tiên - một bước nhảy vọt trong cuộc đua đưa con người lên Mặt Trăng.

baomai.blogspot.com
  
Nó là phi thuyền có người đầu tiên rời khỏi quỹ đạo Trái Đất, phi thuyền đầu tiên đi vào quỹ đạo Mặt Trăng và phi thuyền đầu tiên trở lại Trái Đất với vận tốc không ngờ là 40.000km/h.

Sứ mạng này là ván bài có tính toán của Nasa để chiến thắng trước Liên Xô trong cuộc đua đến hành tinh gần nhất của chúng ta.

"Đó là một quyết định rất, rất táo bạo," ông Teasel Muir-Harmony, người quản thủ về Apollo tại Bảo tàng Không gian và Vũ trụ Quốc gia Hoa Kỳ ở thủ đô Washington.

baomai.blogspot.com

"Mọi người ở Nasa đều biết đó là một sứ mạng đặc biệt rủi ro và đã có rất nhiều chỉ trích, nổi tiếng nhất là lời chỉ trích của phi hành gia Anh Bernard Lovell, cho rằng nước Mỹ đã đánh cược với tính mạng con người."

Thật ra, chương trình Apollo 8 không bao giờ có mục tiêu tham vọng như thế. Ban đầu, nó được trù tính như là thử nghiệm đầu tiên đưa tàu đổ bộ Apollo vào quỹ đạo Trái Đất, nhưng việc sản xuất tàu đổ bộ đã bị chậm trễ.

Trên hết, CIA cảnh báo rằng thông tin tình báo cho thấy Liên Xô đang sắp thử nghiệm chuyến bay có người lái của họ vòng quanh Mặt Trăng.

Cuộc đấu trong Chiến tranh Lạnh

baomai.blogspot.com
  
"Mọi người quên rằng chương trình Apollo không phải là hành trình thám hiểm hay khám phá khoa học gì hết, đó là một cuộc đấu trong Chiến tranh Lạnh," Borman nói, "và chúng tôi là những chiến binh Chiến tranh Lạnh."

Bất chấp những dằn vặt của các thượng cấp ông, và chỉ sau bốn tháng huấn luyện với cường độ cao, Borman, một cựu phi công chiến đấu của không quân, nói rằng ông không hề nghi ngờ gì và tin rằng sứ mạng này sẽ thành công.

"Chúng tôi buộc phải thay đổi chương trình để có thể đưa người lên Mặt Trăng trước khi kết thúc thập kỷ, đó là điều mà Tổng thống Kennedy đã hứa," Borman nói. "Theo ý kiến của tôi sứ mạng này cực kỳ quan trọng không chỉ đối với Mỹ mà còn đối với người dân tự do ở khắp nơi."

baomai.blogspot.com
  
Khi động cơ đã được khởi động và tiến trình đếm ngược đã chạm đến con số không, Saturn 5 từ từ cất mình lên khỏi bệ phóng và tăng tốc bay vào bầu trời Florida trong xanh.

"Tôi cảm giác như là chúng tôi nằm trên mũi kim vậy," Borman nói. "Tiếng ồn khiến chúng tôi có ấn tượng về sức mạnh cực lớn - tôi có cảm giác mình đang được đưa đi chứ không phải là đang ở vị trí kiểm soát."

"Rất khó để thở, gần như không thể vận động và đôi mắt bị kéo giãn ra do đó tầm nhìn của bạn trở thành đường hầm," ông nhớ lại, "đó là một cảm lạ thường."

Khoảng tám phút sau họ đã vào quỹ đạo. Sau một vòng rưỡi bay quanh quỹ đạo, họ khai hỏa động cơ giai đoạn ba của hỏa tiễn và nó vọt ra xa Trái Đất đi về hướng Mặt Trăng.

Sau đó, sau hai ngày và 402.000 km, vào lúc 8h55 giờ GMT vào đêm Giáng Sinh, Borman thực hiện công đoạn đốt động cơ quan trọng để đưa phi thuyền vào quỹ đạo Mặt Trăng.

baomai.blogspot.com
  
"Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã khai hỏa động cơ trong khoảng bốn phút để hãm tốc vừa đủ để đi vào quỹ đạo Mặt Trăng," Borman nhớ lại. "Vào khoảng ba phần tư hành trình, chúng tôi nhìn xuống và thấy Mặt Trăng."

Khoảnh khắc tuyệt diệu

Phi hành đoàn này là những người đầu tiên từng nhìn thấy tận mắt phía bên kia của Mặt Trăng.

"Tôi không nghĩ bất cứ những gì tôi đã học giúp tôi biết trước về tính chất thật sự gồ ghề của bề mặt Mặt Trăng - nó hỗn độn đến mức khó tin," Borman nói. "Tôi thấy hết sức bức bối với nào là lỗ, miệng núi lửa và tàn tích núi lửa. Đó là cái nhìn đầu tiên thú vị về một thế giới khác."

baomai.blogspot.com

Và đó không chỉ là quang cảnh duy nhất của Mặt Trăng đã khiến họ kinh ngạc. Khi phi thuyền đã bay được khoảng 75 giờ 48 phút, Anders nhìn thấy chấm xanh của Trái Đất nhô lên phía chân trời của Mặt Trăng và ông đã cố lục tìm phim màu để ghi lại khoảnh khắc đó.

"Sự tương phản giữa Mặt Trăng buồn tẻ và Trái Đất màu xanh tươi đẹp thật là tuyệt diệu. Trái Đất là nơi duy nhất trong toàn vũ trụ có màu sắc," Borman nói. "Anh có thể thấy mây trắng, những lục địa có màu xám hồng… chúng ta thật sự rất may mắn được sống trên hành tinh này."

baomai.blogspot.com
  
Sứ mạng với mục đích ban đầu là một cuộc thử nghiệm đầy rủi ro về khả năng sáng tạo kỹ thuật của con người và lòng can đảm của phi hành gia đã trở thành một trải nghiệm đầy xúc cảm không ngờ đối với những người liên quan.

Cho đến khi Apollo 8 trở về Trái Đất thì bức ảnh Earthrise (Trái Đất nhô lên) mới được tung ra, nhưng cho mùa Giáng Sinh năm 1968 phi hành đoàn đã có món quà khác cho Trái Đất.

'Nói điều gì đó thích hợp'

"Trước chuyến bay, các nhân viên phụ trách quan hệ công chúng của Nasa nói với Borman rằng họ dự đoán có khoảng một tỷ người - tức một phần tư dân số thế giới - sẽ bật đài lên nghe buổi phát sóng của họ từ quỹ đạo Mặt Trăng," ông Muir-Harmony nói.

baomai.blogspot.com
  
"Số người nghe buổi phát sóng của họ là nhiều hơn bất cứ buổi phát sóng nào khác trong lịch sử và ông ấy được dặn dò là phải nói điều gì đó thích hợp."

"Đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của một đất nước tự do," Borman nói. "Anh có thể tưởng tượng nếu như người Liên Xô lên đến đó thì chúng ta sẽ nói về Lenin và Stalin và chúng tôi đã được nhắc là nói điều gì đó phù hợp."

Tuy nhiên tìm ra 'điều gì đó phù hợp' để nói không hề dễ dàng chút nào. "Cả ba người chúng tôi và vợ chúng tôi cố gắng suy nghĩ," Borman nói. "Chúng tôi không nghĩ ra."

Ông tìm đến một người bạn và người này lại đi hỏi cựu phóng viên chiến trường Joe Layton.

"Theo tôi hiểu, ông ấy thức suốt đêm ném đi những tờ giấy bị vò nát khi vợ ông bước ngang qua. Vợ ông là cựu chiến binh cuộc kháng chiến Pháp, bà ấy đề xuất là tại sao không bắt đầu ở điểm khởi đầu?"

baomai.blogspot.com

Với máy quay bắt đầu chạy và khi phi thuyền tiến gần đến bình minh trên Mặt Trăng vào đêm Giáng Sinh (theo giờ Mỹ), phi hành đoàn bắt đầu đọc một đoạn từ Sách Sáng Thế: "Vào thuở khởi đầu…" Anders bắt đầu đọc. Borman kết thúc buổi phát sóng bằng câu: "Chúc ngủ ngon. Chúc may mắn. Chúc mừng Giáng Sinh và Chúa ban phước cho tất cả quý vị, tất cả mọi người trên Trái Đất an lành."

"Chúng tôi rất tin rằng đó là câu thích hợp nhất để nói bởi vì ít nhất bản thân tôi có cảm giác choáng ngợp rằng vũ trụ lớn hơn tất cả chúng ta," Borman nói.

Quà Giáng Sinh

Tuy nhiên, sứ mạng còn lâu mới xong. Vào ngày Giáng Sinh, Borman khai hỏa động cơ một lần nữa để rời khỏi quỹ đạo Mặt Trăng.

"Việc chạy động cơ để đi vào quỹ đạo Trái Đất được hoàn tất ở phía xa của Mặt Trăng, không liên hệ với bộ phận kiểm soát ở mặt đất - nếu nó thất bại thì tôi vẫn bay quanh quỹ đạo Mặt Trăng."

"Thông báo, có ông già Nô-en!" Lovell thốt lên khi họ tái thiết lập liên lạc với mặt đất. Và ông già Nô-en thậm chí còn phát quà. Gói quà được bọc bằng cái nơ trang trí không cháy được thiết kế đặc biệt, phi hành đoàn tháo món quà của họ do bộ phận kiểm soát gửi lên: bữa tối gà tây với nước sốt.

"Sếp chúng tôi Deke Slayton cũng đã lén đưa ba cốc rượu brandy lên phi thuyền nhưng chúng tôi không uống," Borman nói. "Chúng tôi không muốn nếu có bất kỳ trục trặc gì thì người ta đổ cho nó cho nên chúng tôi đem nó trở về Trái Đất."

baomai.blogspot.com
  
Vào ngày 27/12, phi hành đoàn trở về Trái Đất - tiếp xuống mặt nước khá sát với địa điểm dự kiến ở Thái Bình Dương đến nỗi con tàu cứu hộ chờ sẵn phải di chuyển ra xa. Đó là kết thúc hoàn hảo cho một sứ mạng hoàn hảo, bằng chứng cho thấy ván cược đưa người lên Mặt Trăng sẽ được đền đáp.

"Apollo 8 không chỉ là một thành tựu khoa học kỹ thuật vĩ đại," Muir-Harmony nói. "Nó mở rộng giới hạn trải nghiệm của người, nó ảnh hưởng đến cách chúng ta trân trọng Trái Đất và vị trí của chúng ta trong vũ trụ."

baomai.blogspot.com
  
Đối với Đại tá Borman, nay đã 90 tuổi và vẫn là một chiến binh Chiến tranh Lạnh ngoan cường, thành tích vĩ đại của sứ mạng cuối cùng của ông là đưa nước Mỹ đến gần Mặt Trăng thêm một bước.



Richard Hollingham 

baomai.blogspot.com

Phần nhận xét hiển thị trên trang

NHÂN DÂN


(Thơ Nguyễn Trọng Tạo)

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, cận cảnh và văn bản

Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!
Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô
Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi
Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời
Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.
Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu?…

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tôi chỉ sợ Luật của Sự Thật




Tôi tán thành ý kiến với đồng nghiệp của tôi, anh Hoàng Hải Vân là không có gì phải sợ Luật An ninh mạng. Chúng ta, khi nói lên sự thật thì có gì đâu mà sợ. Tôi tuyệt đối không vu khống ai, không xúc phạm cá nhân ai, biến không thành có, nói những việc cụ thể xấu xa về một người khác khi không có bất cứ một chứng cứ nào, hoặc sự thật nào. 

Có một nhà báo làm báo chính thống trước đây hẳn hoi, sau này trở thành nhà báo ”dân chủ”, viết về các Tổng biên tập ở Việt Nam được in thành sách ở Mỹ. Khi viết về tôi đã xúc phạm tôi. Lúc nói về Vụ án Năm Cam, đã cho rằng : Khi nhà báo đó gởi bài đến báo Thanh Niên vạch trần ông Trần Mai Hạnh, thì tôi (NCK), đã không những không cho đăng bài đó mà còn đưa bài báo đó cho Trần Mai Hạnh xem. Và sau đó ông Hạnh đã trả thù nhân vật đó (vì người này, lúc đó là lính của ông Hạnh ở Đài Tiếng nói Việt Nam) và nói thêm: NCK là một tay cơ hội, chuyên tổ chức những chương trình Duyên dáng Việt Nam hay Hoa hậu, rồi mời các lãnh đạo cấp cao ở Việt Nam đến dự để khoe mẽ, rằng mình có quan hệ với ông này, ông kia.

Khi cuốn sách đó ra, tôi cũng không đọc. Nhưng người phản ứng gay gắt là nhà văn Võ Đắc Danh, bạn tôi. Anh Danh phản ứng công khai trên FB về nhân vật này, và với bản tánh “bộc trực Hai lúa” của mình, anh điện thoại cho tôi, bảo: Tôi sẽ cho tay này một trận cho ra hồn, để biết phải trái. Vì những năm công tác ở đồng bằng sông Cửu Long, tôi không lạ gì về những nhân vật này.

Khi có thì giờ tôi đọc lại đoạn viết về tôi, tôi cảm thấy mình bị xúc phạm và bị vu khống nặng nề. Tôi gọi luật sư của tôi để đề nghị lập hồ sơ pháp lý. Mặt khác, tôi tham khảo với cơ quan điều tra, trước khi tôi đưa ra vụ việc này, coi lại về cơ sở pháp lý cho chặt chẽ.

Tôi cẩn thận tham khảo thêm một nhà báo nữa, anh V, cũng thuộc loại am hiểu trong giới viết lách và là người tử tế thật. Anh bảo tôi dừng sự việc lại để anh xác minh thêm.

Sau khi xác minh trực tiếp với nhân vật nhà báo đã viết cuốn sách, trong đó, có đoạn về tôi. Anh trả lời với tôi thế này: Ông ta trả lời với anh V về chi tiết nói về tôi trong cuốn sách, là do tay phóng viên tên Q, của báo Sài Gòn Giải Phóng nói ra.Tôi không hiểu, anh Q này lấy tài liệu này từ ai, mặc dù, tôi biết anh này qua một số người là anh ấy chẳng hề ưa tôi từ lâu, mà cũng chẳng hiểu tại sao anh ấy mà lại dựng câu chuyện ly kỳ, sai sự thật như thế để nói về tôi. Q với tôi không hề có quan hệ gì với nhau. Anh từ ngoài Bắc vào. Tôi làm báo trong Nam, tôi cũng chưa hề biết mặt biết tên anh cho mãi tới gần đây, tôi mới biết. Gặp tôi, anh cũng chào hỏi như không hề có chuyện gì xảy ra.

Và sau khi tường thuật lại sự việc, anh V khuyên tôi nên dừng lại, chưa nên đi đến vấn đề pháp lý.

Gần đây nhất có một FB lại cũng đặt điều về tôi, rằng tôi đứng sau một sự kiện truyền thông ồn ào ở Thủ Thiêm với gói tài trợ 20 tỉ đồng. Chắc phải cho đi xác minh ngay các sơ Dòng Mến Thánh Giá có đưa ra mức tài trợ như thế không. Bởi vì viết về Thủ Thiêm, tôi chỉ có duy nhất dành sự quan tâm cho sự tồn tại của Dòng Mến Và Nhà thờ Thủ Thiêm. Do tính chất đây là, công trình kiến trúc cổ, lịch sử, rất đặc biệt về văn hóa, tôn giáo không thể nào di dời một cách vô cảm và thiếu trách nhiệm đến như vậy, mặc dù tôi là người hoàn toàn ngoại đạo. Tôi nêu vấn đề này chỉ với tinh thần công dân và người làm báo. 

Còn những vấn đề khác về Thủ Thiêm, tôi chỉ nghe một số lần tiếp xúc với anh Võ Viết Thanh, anh than phiền rất nhiều, và cũng có vài người dân Thủ Thiêm được bè bạn giới thiệu đến gặp tôi riêng lẻ. Nhưng lúc đó tôi chưa có dịp tìm hiểu kỹ, cho đến khi truyền thông đưa dồn dập thông tin về khu đô thị mới Thủ Thiêm và những vấn đề nghiêm trọng của nó.

Ở đây, tôi thấy có rất nhiều điểm lạ lùng đối với người làm truyền thông Việt nam ở trong lẫn ngoài nước. Sách viết về một số Tổng biên tập ở Việt Nam. Toàn những vấn đề thuộc về phẩm hạnh, danh dự của những người khác, còn sống sờ sờ ra đó. Chỉ tin ở một người và một phía, rồi cho xuất bản, mà không hề có một sự thẩm tra khách quan nào, vì đây, không phải là một tiểu thuyết hay truyện ngắn mà là những bài báo nói về những việc cụ thể và những con người cụ thể, mà đa phần là nói xấu và xúc phạm đến người khác.

Có nhiều lần, tôi được vài tờ báo nước ngoài mời viết bài, trong đó có tờ New York Times. Khi tôi đề cập đến việc buôn bán hai chiều giữa ASEAN-Trung Quốc, ban biên tập của họ đề nghị người viết phải cung cấp nguồn thì mới cho để số liệu đó vào. Đó chỉ là số liệu về kinh tế mà họ đã cẩn thận như thế rồi. Đúng là nền báo chí chuyên nghiệp. Thế mà có lúc họ cũng từng bị kiện cho lên bờ, xuống ruộng.

Tôi xin trở lại vấn đề ở ta. Tại sao người viết ở Việt Nam, cả mạng xã hội và báo chí chính thống, nhiều khi lại dễ dàng xúc phạm công dân khác đến như vậy, coi như chuyện uống nước, ăn cơm hàng ngày. Không sợ trong bữa cơm có thực phẩm bị ngộ độc à?

Cuối năm 2015, trước Đại hội 12, một loạt bài vu khống tôi và sau đó kéo theo một loạt lãnh đạo cao cấp, chỉ vì họ nghĩ tôi tham gia vào phe này để chống phe kia, và làm bất lợi cho người này người kia. Tôi xin nói thẳng, tôi chỉ là người theo lẽ phải và vì đất nước của tôi. Tôi không phe phái. 

Bởi vì tôi thừa hiểu, khi loại tôi ra khỏi chức Tổng biên tập báo Thanh Niên, những người ở thượng tầng cao nhất đất nước này thống nhất rất cao - trừ anh Nguyễn Minh Triết có ý kiến khác, và một người nữa không có ý kiến dứt khoát. Anh Võ Văn Thưởng là người bị bắt buộc phải thi hành. 

Đến cái chức Tổng biên tập báo nhỏ xíu mà tôi giữ còn không nổi, lấy đâu ra mà tranh phe này với phái nọ. Và tôi cũng xin nhắc lại, với đủ bằng chứng rành rành rằng, tờ báo đó do chúng tôi và Tôi lập ra, đóng thuế hàng trăm tỉ cho Nhà nước và không hề được Nhà nước cho một xu nào. 

Khi ra khỏi báo, tôi đi tay không. Thế mà vẫn không được yên với họ. Một tay tướng an ninh trong một gia đình thế lực, cộng với tiền bạc như quân Nguyên của họ, họ ngụy tạo hồ sơ vu khống tôi, thuê mạng xã hội, tập hợp một vài tay viết "đao phủ"và được một vài trang mạng bên ngoài tiếp sức vu vạ tôi, muốn làm cho tôi thân bại danh liệt. 

Nhưng lẽ phải và sự lì lợm không khoan nhượng của tôi, mọi sự vu khống của họ là vô ích và đã bị tác dụng ngược. Tôi điện thoại nói thẳng với bộ trưởng Trần Đại Quang là, vụ này có lực lượng an ninh tham gia diệt tôi. Lực lượng đó là ai anh tự tìm hiểu. Cuộc nói chuyện điện thoại này có anh Nguyễn Văn Lạng, bạn tôi, nguyên thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ làm chứng, vì cuộc điện đàm với Bộ trưởng Trần Đại Quang từ máy điện thoại của anh Lạng.

Tôi xin nhắc lại ý đầu tiên trong bài viết. Tôi chả sợ Luật An ninh mạng nào hết. Làm báo, tôi chỉ sợ mỗi một Luật thôi, đó là Luật của sự thật và tôi dám thách thức những người dùng tiền để tiếp tục thuê người viết bài để “đánh” tôi.

NGUYỄNCÔNG KHẾ

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Trung Quốc dốc túi xây đường sắt để giải vây trong chiến tranh thương mại với Mỹ


Đường sắt cao tốc ở Trung Quốc - Ảnh: Internet


 
Một Thế giới
07/01/2019 07:43

Trung Quốc đã phê duyệt các dự án đường sắt mới trị giá hơn 125 tỉ USD vào tháng trước trong nỗ lực đẩy mạnh chi tiêu tài khóa để chống lại sự suy giảm kinh tế. Động thái này có thể giúp Bắc Kinh nới thêm không gian thở trong cuộc đối đầu thương mại với Washington. 

Ủy ban Cải cách và phát triển quốc gia, cơ quan lập kế hoạch hàng đầu của Trung Quốc, đã phê duyệt các dự án đường sắt đô thị ở 8 tỉnh thành với tổng trị giá 860 tỉ nhân dân tệ (125,3 tỉ USD) vào ngày 5.12.2018, theo báo cáo chính thức được F.T trích dẫn.

Trung Quốc sẽ xây thêm 6.800km đường sắt (bao gồm 3.200km đường sắt cao tốc) trong năm nay 2019, tăng 40% so với số tiền được đầu tư vào năm ngoái, Tổng công ty Đường sắt Trung Quốc cho biết.

Sự gia tăng các dự án được phê duyệt trái ngược hoàn toàn với hồi đầu năm 2018, khi Bắc Kinh đột ngột hủy dự án các tuyến tàu điện ngầm ở một số thành phố để làm giảm gánh nợ cho chính quyền các địa phương.

Bắc Kinh đã phát đi tín hiệu nới lỏng nỗ lực thắt lưng buộc bụng trong những tháng gần đây, sau khi tăng trưởng đầu tư vào bất động sản giảm xuống mức đáy và tăng trưởng chi tiêu bán lẻ chững lại với tốc độ chậm nhất trong 15 năm qua.

Cheng Shi, trưởng phòng kinh tế tại ngân hàng quốc tế ICBC của Trung Quốc, dự đoán ​​sẽ có bốn đợt cắt giảm riêng đối với các yêu cầu dự trữ ngân hàng trong năm nay. "Năm 2019, chính sách tài khóa sẽ thay thế chính sách tiền tệ để trở thành công cụ chính giúp quản lý nhu cầu ngắn hạn", ông nói.

ING dự đoán Bắc Kinh sẽ giải phóng một gói kích thích tài khóa 4.000 tỉ nhân dân tệ trong năm nay, với hy vọng sẽ giúp giảm áp lực từ cuộc chiến thương mại với Washington.

Một phần lớn sẽ được sử dụng để trả nợ và cho vay tái đầu tư, phần còn lại sẽ dành cho các dự án cơ sở hạ tầng, hỗ trợ cho các hoạt động sản xuất, ngay cả khi chiến tranh thương mại với Mỹ tiếp tục leo thang, chuyên gia ngân hàng Iris Pang phân tích.

Trong số các dự án được phê duyệt, Thượng Hải sẽ bổ sung 6 tuyến tàu điện ngầm và 3 tuyến đường sắt liên thành phố có giá 298 tỉ nhân dân tệ. Thành phố Vũ Hán ở miền trung Trung Quốc sẽ bổ sung 4 tuyến tàu điện ngầm và 4 tuyến liên thành phố có giá 147 tỉ nhân dân tệ

Tỉnh Giang Tô ở duyên hải phía đông Trung Quốc sẽ được chi 218 tỉ nhân dân tệ để xây dựng đường liên thành phố kết nối với các đô thị vệ tinh có dân số trên 200.000 người.

Tuy nhiên, có những cảnh báo Trung Quốc không nên mơ mộng các tuyến đường sắt này sẽ giúp họ hái ra tiền trong tương lai. Trung Quốc trong thập niên vừa qua đã xây dựng một số cơ sở hạ tầng tiên tiến nhất thế giới - bao gồm mạng lưới đường sắt cao tốc dài nhất so với bất kỳ quốc gia nào, trải dài hơn 25.000km. Điều này đồng nghĩa là các dự án trong tương lai sẽ phải đối mặt với lợi nhuận giảm dần.

Thực tế, trong khi Trung Quốc chiếm 30% chiều dài đường sắt đô thị toàn cầu, thì họ chỉ chiếm một phần tư lượng hành khách, một dấu hiệu cho thấy một số tuyến đã ít được sử dụng, theo Hiệp hội Giao thông công cộng quốc tế. Nói cách khác, nhu cầu đường sắt của Trung Quốc đã dần bão hòa nhưng họ vẫn tiếp tục chi tiền tấn đầu tư. Liệu đó có là canh bạc?

A.T (theo F.T)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hải quân Mỹ áp sát Hoàng Sa, thách thức Trung Quốc




Một Thế giới
07/01/2019 15:52

Tàu khu trục tên lửa dẫn đường USS McCampbell của Mỹ hôm 7.1 đã tuần tra hàng hải ở gần Hoàng Sa, quần đảo thuộc chủ quyền Việt Nam đang bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép, thách thức các yêu sách chủ quyền của Bắc Kinh. 

Tàu khu trục tên lửa dẫn đường USS McCampbell (trái) và tàu USS Curtis Wilbur (phải) - Ảnh: Hải quân Mỹ cung cấp

Theo Reuters, phát ngôn viên của Hạm đội Mỹ tại Thái Bình Dương, trung úy Rachel McMarr cho biết: "Tàu khu trục USS McCampbell đã tiến hành tuần tra tự do hàng hải, đi vào khu vực 12 hải lý quanh 3 hòn đảo là đảo Phú Lâm, đảo Cù Mộc (đảo Cây) và đảo Linh Côn (Lincoln)”.

Bà McMarr nhấn mạnh hoạt động tuần tra nhằm đảm bảo quyền tiếp cận những tuyến đường hàng hải theo đúng luật pháp quốc tế, thách thức các tuyên bố chủ quyền quá đáng của Bắc Kinh tại khu vực này.

Thông báo trên được đưa ra trong bối cảnh các cuộc đàm phán thương mại giữa Washington và Bắc Kinh đang diễn ra tại Bắc Kinh. Đây là vòng đàm phán thương mại trực tiếp đầu tiên giữa hai bên kể từ khi Tổng thống Trump và Chủ tịch Tập Cận Bình thống nhất đình chiến thương mại trong vòng 90 ngày.

Hải quân Hoa Kỳ đã thực hiện các cuộc tuần tra như vậy ở Biển Đông trong nhiều năm, tuy nhiên căng thẳng với Bắc Kinh đã leo thang trong những năm gần đây khi Trung Quốc tìm cách khẳng định các yêu sách phi lý về chủ quyền biển tại Biển Đông.

Theo hình ảnh vệ tinh cung cấp bởi các quan chức Hoa Kỳ, Trung Quốc cũng đã nâng cấp một số tiền đồn quân sự trái phép ở quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và triển khai máy bay chiến đấu phản lực.

Trước động thái đó, Hoa Kỳ đã đáp trả bằng cách tăng cường tuần tra tại khu vực đảo nhân tạo mới do Trung Quốc xây dựng, và khuyến khích các đồng minh thực hiện quyền tự do hàng hải theo luật pháp quốc tế.

Hoa Kỳ và các đồng minh cùng các đối tác châu Á hiện đang rất quan ngại việc Trung Quốc xây dựng bảy hòn đảo nhân tạo kiên cố trong chuỗi quần đảo Trường Sa của Việt Nam ở Biển Đông. Trước đó, một tàu khu trục khác của Mỹ là USS Decatur cũng đã thực hiện một cuộc tuần tra ở quần đảo Trường Sa vào tháng 9.2018. Chiến dịch tuần tra này kéo dài 10 giờ trong phạm vi 12 hải lý, đi qua các rạn san hô Gaven và Johnson.

Hoàng Vũ (theo Reuters, WSJ)
Phần nhận xét hiển thị trên trang