Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đoản văn của Duyên Anh 1989


Xin chia xẻ cùng các bạn một đoản văn khác của Duyên Anh, cũng viết cho một chương trình nhạc của Thúy Nga [tôi đoán là] 1989. Trong đoản văn này, Duyên Anh viết về Sài Gòn, Hà Nội, Huế, và Đà Lạt. Mỗi nơi, Duyên Anh trích dẫn những nét tiêu biểu thời sau 1975. Có cả thi sĩ hoàng tộc Tôn Nữ Thu Hồng nữa (ai còn nhớ đến thi sĩ này?) Tôi đoán rằng những cô gái Huế đọc đoản văn này chắc ... thích lắm, vì có những câu "nịnh" Huế hay lắm. 



Duyên Anh tự viết tiểu sử mình như sau: “Học lực: Trung học. Kiến thức văn hóa: Quốc văn giáo khoa thư lớp sơ đẳng. Chạy giặc Tây về quê 1946. Hồi cư: 1951. Di cư vào Sài Gòn 1954. Vào tù ra khám: 1976-1981. Vượt biển: 1983. Cổ tích Việt Nam yêu nhất: Thạch Sanh.”


Hình: Nhà văn Duyên Anh (1935-1997). (Hình của Nhà văn Viên Linh)


"Hãy nhìn cái nôi tình tự quê hương. Kể từ 1975, người quê hương ta khắc khoải rời xa tình tự đi về đâu chẳng biết. Năm hướng biển, năm cõi chết. May mắn cho người Việt Nam còn sống để được ngoại nhân phong thần thánh là "thuyền nhân". Thoát cái, đã xa xứ 14 năm. Và, mỗi năm danh từ "thuyền nhân" bám bụi, mù khơi dần dần, để 14 năm sau ai còn nhớ mình vượt biển, mình đói khổ, mình cay đắng, mình rời rã. Nhưng đói khổ, cay đắng, rời rã không còn ở hôm nay nữa. Thuyền nhân vinh quanh đã tự làm cho quê hương cái hảo mùi che lấp đời người. Thế thì họ nghĩ gì nhỉ? Họ nghĩ đến cái nôi tình tự quê hương. Nhất định thế. Họ thèm mùi khói đất Việt Nam, ngửi thấy được ở bất cứ không gian và thời gian nào. Cứ như thuyền nhân nọ đến bãi bờ tự do, nhưng anh vẫn ngồi hiu hắt ở đầu cầu để anh hướng tâm hồn về quê hương.

Khép mắt lại. Sài Gòn được quên đi. Không đâu. Một thành phố anh thuyền nhân đã sống trọn vẹn thời thơ ấu, thời thanh niên không làm sao quên được. Anh nhắm mắt tức là mở mắt. Sài Gòn bây giờ còn giản dị lắm. Nhưng bất cứ cái vẻ giản dị nào của Sài Gòn cũng dễ thương cả. Anh đang nhớ Sài Gòn thì chợt bà mẹ ốm đau thức tĩnh trong lòng mắt. Mẹ anh? Không. Mẹ chúng ta đang lõm bõm nhặt những mảnh vụn của chiến tranh để lại và chào mừng cách mạng bằng những tan nát Sài Gòn đã chìm, lại đau chịu. Bố chúng ta cũng thoáng hiện, nhìn vào những cánh cửa khóa ngoài thương tiếp người ra đi và buồn quá hôm nay họ ở đâu.

Trở về thuở xa xôi một chút. Một chút của lịch sử mà đã 21 năm. Hai mươi mốt năm tính từ 1954. Và, tính đến 1989 thì lịch sử vụt qua nhẹ nhàng 35 năm. Trong cái một chút của lịch sử, tâm hồn ta là nặng trĩu, ngổn ngang những kỉ niệm vui buồn. Kỉ niệm buồn ta khó quên. Ta cũng có một lần vượt biển từ Hải Phòng vào Sài Gòn. Tưởng thế là chờ đợi ngày về giải phóng quê hương. Cho nên, những bước chân ta đi thật mạnh trên đường di tản. Rồi ta hướng mắt về Hà Nội, thủ đô ngàn năm văn vật. Ta hướng về và ta thở dài thương xót thủ đô nghèo nàn của ta. Ngàn năm văn vật thời nào nhỉ? Có lẽ thời của anh hùng liệt nữ. Bây giờ họ chết cả rồi. Đất ngàn năm văn vật biến thành đất tàn mạt. Nhưng người thời nay vẫn không ngần ngại hét vang Hà Nội: thủ đô của phẩm cách con người. Hà Nội đang lọt vào trong mắt ta là Hà Nội 1954. Hà Nội 1954 đã chán nản, mưu sinh. Nó không thay đổi gì cả mà càng ngày khôi hài cái ý nghĩa phẩm cách của con người. Có chăng vẫn còn giáo hội thầm lặng rảo bước hôm qua, rảo bước hôm nay và rảo bước mãi mãi.

Ta trở về thăm xứ Huế của ta. Với ta, Huế là vẻ đẹp muôn màu. Đôi khi ta lãng mạn cực độ. Ấy là, lúc ta tương tư Huế và ta bàng hoàng nhớ người thơ Huế ngày xưa. Nàng tên là gì, ta cũng chẳng nhớ nữa. Nàng hay nhiều hay vừa thôi. Điều đó không cần thiết. Cái cần thiết là nàng muốn làm con gái. Con gái như đóa hoa nở trên cành, chẳng rụng, chẳng héo. Ồ, ta tưởng đã quên tên nàng rồi. Muốn quên một tên tuổi đã hiên ngang đi vào lòng ta không dễ gì. Nàng ấy, người thơ ấy: Tôn Nữ Thu Hồng. "Hãy là hoa, xin hãy khoan là trái / Hoa nồng hương, mà trái lắm khi chua." Nàng Thu Hồng chỉ mơ ước hãy là hoa. Giấc mơ của nàng là muôn đời đẹp, muôn đời thơ. Ta thích hoa nồng hương và ghét trái chua. Cho nên người ta bảo yêu gái Huế là nhất. Nhưng lấy gái Huế thì không nên. Vì vậy, yêu gái Huế ta cứ tưởng ta là Hàn Mặc Tử. "Học trò trong Quảng ra thi / thấy cô gái Huế chân đi không rời." Và, hãy yêu tha thiết. Nhưng yêu đương như Xuân Diệu: "Không gian như có dây tơ / Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu." Ta yêu gái Huế vì cảnh trí không bao giờ thay đổi. Huế thay Việt giữ lại cái phần lịch sử của dân tộc mình. Ôi, dân tộc ta, nếu người nào cũng tự hào về Huế, tự hào về đủ phương diện. Người dân xứ Huế trải qua các triều đại xa cách người ngoại quốc, mới thấy rằng người Việt Nam nguyên vẹn. Chỉ có dân Huế, giàu và nghèo, và ta rất hãnh diện về thăm lại xứ Huế của ta.

Rất vội vàng ta trở về Đà Lạt. Những khung cảnh thần tiên của nó. Nhạc đã thừa ca ngợi. Thơ đã thừa bồng bế. Ta còn biết nói gì thêm nữa. À, còn một gã thi sĩ đã định nghĩa tình yêu ở Đà Lạt. Ai đã nghe định nghĩa đó chưa? Hàn Mặc Tử đó. Hàn Mặc Tử bước chân đến chỗ nào là chỗ ấy thành bất hủ. Một thời xa xôi lắm, Hàn Mặc Tử tới Đà Lạt, ngồi suốt đêm bên bờ hồ Xuân Hương, và nghĩ dùm anh, dùm tôi, dùm em một bài học về yêu đương. Nhưng Hàn Mặc Tử đã nghĩ về yêu đương như thế nào? Trong Đà Lạt Trăng Mờ, Xuân Diệu đã nghĩ về tình yêu trước Hàn Mặc Tử kia. Hãy nghe Xuân Diệu kể: "Làm sao cắt nghĩa được tình yêu / Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều / Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt / Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu." Hàn Mặc Tử không chịu Xuân Diệu. Khi một thi sĩ nói về tình yêu: tưởng chim đã ngưng hót, tưởng lá đã ngừng bay, vì tình yêu ngây ngất lắm. Thế mà, cần nói tình yêu như thế nào, anh là thi sĩ, anh lại "làm sao cắt nghĩa được tình yêu"! Hàn Mặc Tử khó chịu quá, nhấn bút sáng tạo thi ca: "Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều / Để nghe dưới đáy, nước hồ reo / Để nghe tơ liễu run trong gió / Và để nghe Trời giảng nghĩa yêu." Thôi thì ta hãy nghe lời Hàn Mặc Tử khi ta nhớ quê hương. Đà Lạt là nơi ta gửi hồn về, lắng tai nghe Trời giảng nghĩa yêu."

Duyên Anh


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Một Blogger Việt Nam nhận 7 năm tù vì viết về vụ tràn chất độc của công ty Formosa



Phạm Nguyên Trường dịch
Richard C. Paddock (The New York Times)

Vụ tràn hóa chất tàn phá bờ biển miền Trung Việt Nam hồi năm ngoái đã gây ra thêm một tai nạn nữa: Thứ hai vừa qua, một blogger 22 tuổi bị kết án bảy năm tù giam vì đăng tải các bài viết về thảm họa này.
Nguyễn Văn Hòa tại phiên xử tại Hà Tĩnh, Việt Nam, hôm thứ Hai. Ông bị buộc tội tuyên truyền chống nhà nước vì đã làm các đoạn băng video và viết về các cuộc biểu tình phản đối thảm họa môi trường.

Sau phiên tòa ngắn ngủi, diễn ra trong phòng kín ở Hà Tĩnh, blogger Nguyễn Văn Hóa bị tuyên có tội trong hoạt động tuyên truyền chống nhà nước vì đã làm các đoạn băng video và viết về các cuộc biểu tình phản đối thảm họa môi trường, các hãng tin nói như thế.

Vụ tràn hóa chất xảy ra khi một nhà máy thép của Đài Loan mới được xây dựng xả chất xianua và các hóa chất khác qua đường ống dẫn dầu, làm chết các sinh vật biển và nhiều người dân sống dọc khu vực bờ biển dài 120 dặm bị mắc bệnh. Đây là một trong những thảm họa môi trường tồi tệ nhất từng diễn ra ở Việt Nam.

Phil Robertson, phó giám đốc bộ phận châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, đã lên tiếng tố cáo bản án. “Việc kết án của Nguyễn Văn Hóa cho thấy ước muốn đầy hoang tưởng của chính phủ trong việc đặt kiểm soát chính trị cao hơn những quan niệm về công lý và nhân quyền”, ông nói.

Ông nói thêm: “Làm sao giải thích được sự kiện là các giám đốc điều hành của một công ty quốc tế sau khi đã đầu độc biển cả, hủy hoại nền kinh tế ven biển ở bốn tỉnh, lại được tự do tiếp tục công việc, trong khi nhà báo trẻ đầy lý tưởng này bị đi tù vì đã giúp vạch trần những hành động sai trái của họ??

Tháng sáu vừa qua tòa cũng đã kết án một blogger khác là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, thường gọi là Mẹ Nấm, tới 10 năm tù giam, cũng chỉ vì những bài viết về vụ cá chết.

Ban đầu, chính phủ cung cấp rất ít thông tin về vụ thải hóa chất, không công bố tên các chất độc hại, thậm chí không cho các nạn nhân bị ngộ độc và các bác sĩ đang điều trị cho họ nhắc tới tên các hóa chất này.

Công ty Cổ phần Thép Formosa Hà Tĩnh, một công ty con của Tập đoàn Formosa Plastics Group khổng lồ, cuối cùng đã nhận trách nhiệm về vụ tràn hóa chất. Công ty này buộc phải trả 500 triệu USD vì đã gây ra thảm hoạ và các quan chức của Công ty đã xin lỗi.

Những người phê phán cáo buộc chính phủ là tìm cách bảo vệ Công ty, họ nói rằng Công ty này đã được các quan chức ưu ái khi thuê vùng duyên hải trù phú này để xây dựng nhà máy.

Vụ tràn chất độc làm cho ngư dân vùng ven biển mất sinh kế và đã gây ra những cuộc biểu tình lớn dọc theo bờ biển miền trung, đấy là những sự kiện bất thường trong đất nước Việt Nam bị kiểm soát chặt chẽ.

Hóa bị bắt hồi tháng 4, là một trong số những người hoạt động – số này ngày càng đông thêm - ở Việt Nam sử dụng Facebook và các phương tiện trực tuyến khác để đăng những đoạn băng video, hình ảnh và bình luận trái với quan điểm chính thức của chính phủ.

Đã đăng trên Việt Nam Thời Báo
30T.11,



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Văn hóa xã nghĩa!

Quốc phục thời xã hội chủ nghĩa
Trong kỳ thi Hoa Hậu Universe 2017, thí sinh VN: Lệ Hằng. Trong màn thi đầu thí sinh trình diễn quốc phục hay trang phục nói lên văn hóa đất nước mình. Và Lệ Hằng đã được các ông Đỉnh Cao Trí Tuệ cho mặc như trong hình sau. Có ai thấy loại quốc phục này bao giờ chưa? Nó là văn hóa của dân tộc nào?
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tướng LÊ VĂN CƯƠNG nhận định TÌNH HÌNH THẾ GIỚI VÀ VIỆT NAM năm 2017

Tướng LÊ VĂN CƯƠNG nhận định TÌNH HÌNH THẾ GIỚI VÀ VIỆT NAM năm 2017 Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chuẩn bị cho những cuộc chiến tranh thương mại của Trump



Bill Emmott 
Phạm Nguyên Trường dịch

Trong 11 tháng đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống, Donald Trump không làm được như đã nói - trên nhiều mặt trận khác nhau. Nhưng các chính phủ trên thế giới, và đặc biệt là ở châu Á và châu Âu, sẽ nhầm khi cho rằng ông ta sẽ không theo đuổi chương trình thương mại “Nước Mỹ trên hết” như đã hứa. 

Tổng thống Mỹ, Donald Trump, mà những người Maoist gọi là con hổ giấy hay phải thận trọng với những lời đe doạ ồn ào của ông ta? Câu hỏi đó hiện ra một cách rõ ràng trước vấn đề hạt nhân của Triều Tiên. Nhưng sau chuyến đi châu Á kéo dài 12 ngày của Trump, lo sợ về một cuộc xung đột trên bán đảo Triều Tiên đã giảm chút ít.


Nhưng, chuyến đi này đã làm gia tăng đe mối doạ khác, mà thế giới có tất cả các lý do để xem xét một cách nghiêm túc. Trong năm thứ hai của nhiệm kỳ tổng thống, chính quyền của Trump có thể sẽ trình bày tầm nhìn của họ về thương mại, ám chỉ triển vọng của những cuộc chiến tranh thương mại sẽ gia tăng đáng kể.

Trong năm cầm quyền đầu tiên, Trump thường lên tiếng đe dọa hoạt động thương mại bất công của các nước khác, như ông đã từng làm trong chiến dịch tranh cử năm 2016, nhưng ông ta chưa làm gì nhiều nhằm biến lời nói thành hành động. Dễ hiểu vì sao Trump không hành động. Trump đang dựa vào Trung Quốc - một trong những đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ - nhằm tạo áp lực lên Bắc Triều Tiên, trong khi các doanh nghiệp Mỹ tiến hành những cuộc vận động mạnh mẽ nhằm chống lại những biện pháp hạn chế thương mại.

Tuy nhiên, sự kiềm chế rõ ràng của Trump không thể kéo dài mãi. Thương mại là một trong những lĩnh vực chính sách mà người ta có thể nói rằng ông ta có hệ tư tưởng. “Logic” của hệ tư tưởng này khẳng định rằng thâm hụt thương mại là bằng chứng cho thấy những hành động không công bằng của các nước khác, và do đó, phải đối phó với hành động đó một cách nghiêm khắc và quyết đoán.
Hơn nữa, Trump cần giữ cho bằng được sự ủng hộ của những người ủng hộ cốt lõi của ông ta. Sau Twitter, những lời lẽ khoa trương về thương mại của Trump là vũ khí có sức công phá mạnh nhất của ông ta. Bắt đầu nghĩ đến việc tái đắc cử vào năm 2020 không phải là quá sớm.

Cho đến lúc này, Trump vẫn sẵn sàng giữ lại vấn đề thương mại cho đến khi kế hoạch cải cách thuế khóa của đảng Cộng hòa được Quốc hội thông qua. Ông ta không muốn mạo hiểm, không muốn đánh mất cơ hội cuối cùng của mình và của đảng là giành chiến thắng thực sự trong lĩnh vực lập pháp trong năm nay. Khi luật thuế không được thảo luận nữa - và đặc biệt nếu nó thất bại một cách nhục nhã như nỗ lực nhằm cải cách chăm sóc y tế của đảng Cộng hòa đầu năm nay - Trump muốn thể hiện ông ta muốn gì khi nói về thương mại.

Thương mại là trung tâm của phương pháp tiếp cận “Nước Mỹ trên hết” của Trump, có nghĩa là ông ta sẽ bảo vệ và thậm chí khôi phục lại những việc làm mà nước Mỹ đã đánh mất. Trong khi một số người trong nội các của Trump có thể không cố gắng thực hiện khẩu hiệu này đối với những vấn đề mà họ phải giám sát, thì Bộ trưởng thương mại, Wilbur Ross, Đại diện Thương mại Mỹ, Robert Lighthizer và Giám đốc Hội đồng Thương mại Quốc gia, Peter Navarro, chia sẻ quan điểm của Trump về thương mại.

Họ đều đồng ý rằng thâm hụt thương mại song phương quá lớn giữa Mỹ với các nước như Trung Quốc, Nhật Bản, Đức và Mexico là bằng chứng cho thấy Mỹ đang bị các đối thủ cạnh tranh lừa gạt. Trump và các cố vấn thương mại của ông ta tin rằng bằng cách giảm bớt hoặc thậm chí loại bỏ những khoản thâm hụt là họ có thể tạo công ăn việc làm với thu nhập cao cho công nhân Mỹ.

Trump đưa ra quan điểm rõ ràng trong bài phát biểu tại Hội nghị thượng đỉnh APEC ở Đà Nẵng, ngày 10 tháng 11 vừa qua. “Chúng tôi sẽ không để Hoa Kỳ bị lợi dụng nữa”, ông ta nói. “Tôi ước gì chính quyền trước đây của Mỹ nhìn thấy những gì đang diễn ra và làm điều gì đó. Họ không làm, nhưng tôi sẽ làm”.

Nhưng những hành động cụ thể mà Trump sẽ thực hiện là gì? Cho đến nay, ông đã rút khỏi quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) gồm 12 nước - đối thủ của ông trong cuộc bầu cử vừa qua, bà Hillary Clinton, cũng đã hứa sẽ làm như thế - và mở ra những cuộc đàm phán với Mexico và Canada để cập nhật Hiệp định Tự do Thương mại Bắc Mỹ, mà Tổng thống Bill Clinton ký thành luật vào năm 1994. Đây là những việc nhỏ.

Nhưng người ta có thể nghĩ rằng trong năm tới Trump sẽ biến lời nói thành hành động trên hai mặt trận chính. Đầu tiên là Trung Quốc, mà Trump coi là nước trục lợi lớn nhất. Nếu cuộc đối đầu với Bắc Triều Tiên không leo thang một cách trầm trọng, thì ông ta có thể sẽ khởi động những bước đi nhằm chống việc bán phá giá của Trung Quốc - đặc biệt là thép - được coi là bán thấp hơn hẳn chi phí sản xuất và ông ta sẽ khởi động cuộc tấn công trên diện rộng nhằm chống lại những vụ vi phạm quyền sở hữu trí tuệ ở Trung Quốc.

Những biện pháp này gần như chắc chắn sẽ bị Trung Quốc trả đũa. Thời Trump cũng là lúc Trung Quốc cảm thấy có sức mạnh hơn bao giờ hết và theo quan điểm của các cán bộ Trung Quốc, không phản ứng quyết liệt sẽ là dấu hiệu của sự yếu đuối.

Mặt trận chính thứ hai của Trump là Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), mà Mỹ đã giúp thành lập hồi đầu những năm 1990, như là tổ chức kế thừa Hiệp định chung về Thương mại và thuế quan (GATT). Đại diện Thương mại Mỹ, Robert Lighthizer, đã công khai mô tả hệ thống giải quyết tranh chấp của WTO là có hại cho Mỹ. Và chính quyền Trump đang ngăn chặn việc bổ nhiệm các thẩm phán mới vào cơ quan trọng tài của WTO. Nếu họ tiếp tục chính sách này, toàn bộ hệ thống giải quyết tranh chấp của WTO sẽ bị tê liệt trong vài tháng tới.

Cùng với việc WTO thực chất là không quan trọng nữa, Mỹ sẽ khởi động sáng kiến mới trong việc kí kết các thoả thuận song phương về luật lệ thương mại - cách tiếp cận mà Trump ủng hộ trong bài phát biểu tại hội nghị thượng đỉnh APEC ở Đà Nẵng. Vì Mỹ vẫn là thị trường quan trọng sống còn đối với hầu hết các nước xuất khẩu, sáng kiến đó sẽ tạo được ảnh hưởng.

Cụ thể là các nước châu Á và châu Âu cần phải chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất bằng cách đàm phán các hiệp định thương mại giữa họ với nhau nhằm ngăn chặn chủ nghĩa trọng thương của Mỹ. Nói cho cùng, nắm lấy sáng kiến nhằm thúc đẩy thương mại và những liên kết về thương mại là biện pháp chống chiến tranh thương mại hiệu quả nhất.

Bằng cách khôi phục lại TPP mà không có Mỹ, Nhật Bản và các nước khu vực châu Á-Thái Bình Dương khác đã đi đúng hướng. Nhưng nếu xảy ra cuộc chiến tranh thương mại do Trump phát động thì họ và các nước khác sẽ phải nỗ lực gấp đôi theo hướng này.

Bill Emmott là cựu tổng biên tập tờ The Economist.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Việt Nam và cơ hội khởi nghiệp trong lĩnh vực công nghệ

Từ thành phố Hồ Chí Minh, phóng viên BBC Karishma Vaswani bình luận về môi trường cho các công ty start up tại Việt Nam, nơi có tốc độ phát triển kinh tế thuộc hàng đầu ở khu vực Đông Nam Á.
Những thống kê mới nhất cho thấy tốc độ tăng trưởng nóng đạt 7,64% trong quý III. Phần lớn trong số đó là nhờ nông nghiệp, nhưng công nghệ cũng đang gia tăng vai trò đóng góp dù còn nhỏ bé.
Hãy cùng xem câu chuyện của một vài doanh nghiệp start up công nghệ để biết về những thách thức họ gặp ở Việt Nam và thay đổi trong môi trường kinh doanh trong thập kỷ qua.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đất, nước còn thì người ĐBSCL sẽ không phải tha hương

"Đất, nước còn" hay "Đất nước còn" ? "Đất nước còn thì người Việt sẽ không phải tha hương ?" Ông nào tư vấn cho ông Phúc nói được 1 câu rất hay: “phải giữ được đất, giữ được nước, giữ được người ĐBSCL mới gọi là thành công”, chứ không phải câu ông Phúc quen miệng nói "ĐBSCL phải là đầu tầu phát triển của cả nước". Đúng là ông Phúc có tiến bộ. Tuy nhiên, đấy mới chỉ là tiến bộ trên ngôn từ, còn hành động thì chắc là còn lâu.
Đất, nước còn thì người ĐBSCL sẽ không phải tha hương
Nguyễn Hữu Thiện 24/11/2017, (TBKTSG) - Chính phủ vừa ban hành Nghị quyết 120/NQ-CP về phát triển bền vững đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL) thích ứng với biến đổi khí hậu, theo tinh thần Hội nghị “Diên Hồng” về phát triển ĐBSCL tháng 9 vừa qua tại Cần Thơ. Tại hội nghị này, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã nói “phải giữ được đất, giữ được nước, giữ được người ĐBSCL mới gọi là thành công”.

Cảnh sạt lở ở huyện Hồng Ngự (Đồng Tháp). Ảnh: NGUYỄN HỮU THIỆN
Phải giữ được đất, giữ được nước...
Đất, nước và người ĐBSCL bị đe dọa gì mà phải lo giữ và giữ thì phải làm sao? Nói ngắn gọn, đất bị mất do sạt lở, bị lún, và đất còn lại thì bị “rỗng ruột” - tức không còn dinh dưỡng. Nước ngọt thì năm ít, năm nhiều theo thời tiết, khí hậu. Năm nào ít nước ngọt thì nước mặn lấn sâu hơn. Dù sao, đồng bằng này vẫn là một trong những nơi dồi dào nước nhất trên hành tinh, nhưng có nước nhiều cũng như không vì sông ngòi lại ô nhiễm nặng nề, người dân phải chuyển sang xài nước ngầm nên gây sụt lún đất thêm. Nước ngầm cũng vì vậy mà cạn kiệt nhanh. 


Vùng nước biển ven bờ thì bị bỏ quên trong mọi quy hoạch phát triển nên phải gánh đủ thứ từ đất liền đưa ra. Rốt cuộc, người đồng bằng bỏ đi nơi khác, tha phương cầu thực. Trong 20 năm gần đây, gần hai triệu người đã đi khỏi vùng đất gọi là trù phú này, để lại làng quê người già, con nít.

Nguyên nhân thì nhiều, nhưng có thể gom lại thành ba nhóm là biến đổi khí hậu, thủy điện trên sông Mêkông, và những vấn đề do tự mình gây ra. Biến đổi khí hậu, nước biển dâng diễn ra dần dần có thể thích ứng được nếu chọn đúng cách; thủy điện làm mất phù sa, mất cát thì không có gì thay thế; nhưng nếu nội tại đồng bằng khỏe mạnh thì sẽ đỡ hơn nhiều và vẫn phát triển được.

Trong bối cảnh đó, nghị quyết lần này đã nêu ra chiến lược dài hơi cho đồng bằng theo hướng thích ứng thuận thiên là chính, tôn trọng quy luật tự nhiên, tránh can thiệp thô bạo vào thiên nhiên; chuyển tư duy nông nghiệp từ thuần túy sản xuất sang làm kinh tế nông nghiệp, và quy hoạch tích hợp, tổng thể cho toàn đồng bằng. Tại hội nghị hồi tháng 9, Thủ tướng cũng nói rõ sẽ dứt khoát giảm lúa ba vụ, ưu tiên biện pháp phi công trình, còn đầu tư công trình thì ưu tiên các công trình cấp bách.

Đây có lẽ là cách ứng xử tốt nhất đối với tình hình nhiều thách thức của miền đất này. Vì sao lại tốt nhất?

Tránh can thiệp thô bạo, tránh gây hối tiếc

Can thiệp thô bạo vào tự nhiên, trái quy luật thì trước sau gì cũng phải trả giá đắt. Vậy đối với đồng bằng, những quy luật nào là quan trọng, cần tránh can thiệp thô bạo để không phải hối tiếc?

Nếu làm được Nghị quyết 120 thì ĐBSCL sẽ có sức chống chịu tốt hơn với những thách thức. Đất đai được duy trì, sông được chảy, văn hóa sông nước còn có nền đất, nước để tồn tại thì người đồng bằng sẽ không phải tha hương.

Ở một vùng sông nước như ĐBSCL, ít sự can thiệp vào tự nhiên nào thô bạo hơn là can thiệp vào sông ngòi và quy luật dòng chảy.

Đồng bằng này do chính dòng chảy mang phù sa, cát bồi đắp nên. Thiếu hụt hai thứ này thì sự bồi đắp mở rộng sẽ ngưng, rồi sạt lở bờ sông, bờ biển diễn ra tới khi nào đạt điểm cân bằng mới. Điểm cân bằng mới đó ở đâu, không ai trả lời được. Những nguyên nhân khác gây sạt lở đều là phụ. Vì vậy, không nên nghĩ làm kè hết bờ biển, bờ sông, lấp hố sâu tự nhiên của sông thì sẽ hết sạt lở, mà chỉ nên bảo vệ những nơi nào quan trọng, khẩn cấp. Tốn nhiều tiền mà trái quy luật thì không hiệu quả, gây hối tiếc.

Do ảnh hưởng thủy triều từ biển, sông ngòi ở ĐBSCL chảy hai chiều, có nước lớn, nước ròng hàng ngày; nước rong, nước kém hàng tháng theo con nước rằm, ba mươi âm lịch. Sông chảy hai chiều thì sông ngòi mới sạch, mới có cá tôm, văn hóa sông nước. Ở đồng bằng chưa có nơi nào ngăn mặn mà nước sông rạch dùng được cho sinh hoạt. Hạn mặn cực đoan như năm 2016 lâu lâu mới xảy ra một lần. Thay vì dùng nhiều ngàn tỉ thì dùng vài tỉ ngăn tạm lúc đó, hết thì tháo ra sẽ đỡ hối tiếc hơn, hoặc chuyển sang canh tác mặn ở nơi nào và mùa nào mặn sẽ hiệu quả hơn.

Từ sau đợt hạn mặn năm 2016, ta nghe nói nhiều về chuyện ĐBSCL sẽ thiếu nước do thủy điện, phía trên họ chuyển nước sang lưu vực khác, suy ra ta phải đào ao, phải đắp sông ngăn mặn, trữ nước. Có thật ĐBSCL sẽ thiếu nước ngọt không? Không chắc. Nói ngắn gọn, những năm mưa bình thường, thủy điện không ảnh hưởng lượng nước đến đồng bằng; những năm khô hạn thì thủy điện sẽ tích nước làm khô hạn tồi tệ hơn; những năm nước nhiều, thủy điện sẽ làm lũ tồi tệ hơn, lũ chồng lũ.

Chuyện Thái Lan định làm dự án Khon-Loei-Chi-Mun chuyển 4,5 tỉ mét khối nước từ sông Mêkông qua sông Loei để tưới vùng Đông Bắc có làm ĐBSCL thiếu nước không? Không chắc! Nếu Thái Lan làm được thì có ảnh hưởng, nhưng đâu dễ làm được chuyện này. Vùng Isaan Đông Bắc Thái Lan gồm 19 tỉnh, chiếm một phần ba diện tích nước Thái, lẽ ra là vùng nông nghiệp quan trọng nhưng lâu nay không phát triển nông nghiệp được vì khô hạn. Người dân ở đây sống bằng nghề làm muối hàng trăm nay nay. Nghe thật lạ, nhưng bên dưới 19 tỉnh này là một đĩa muối mỏ khổng lồ, dày đến 200 mét, cách mặt đất 20 mét, có nơi lộ thiên. Các chính trị gia ở Bangkok đã đưa ra nhiều lời hứa hẹn đem nước về, xanh hóa vùng Isaan. Mấy chục năm nay, lời hứa này được đưa ra nhiều lần, nhiều chính trị gia đã thành công, lấy được phiếu, đắc cử, còn chuyện chuyển nước từ sông Mêkông để xanh hóa vùng Isaan xem ra không dễ. Nếu vẫn cố làm thì chính vùng này sẽ xảy ra thảm họa vì muối lan khắp nơi và trồi lên mặt đất. Năm 1989, dự án Khon-Chi-Mun khổng lồ tương tự đã được thực hiện và thất bại ê chề.

Vậy với sự đoán già đoán non, mơ hồ về những chuyện chưa chắc xảy ra ở phía thượng lưu rồi đinh ninh rằng ĐBSCL sẽ thiếu nước, rồi “ra tay trước” với ĐBSCL bằng những công trình nhiều ngàn tỉ, can thiệp thô bạo vào sông ngòi thì khác nào ta khám bệnh sơ sài, đoán rằng mình sẽ bị ung thư rồi đi xạ trị, hóa trị ngay, chắc chắn sẽ gây hối tiếc.

Chuyển từ tăng gia sản xuất sang tư duy kinh tế nông nghiệp, quy hoạch tích hợp

Chuyển tư duy nông nghiệp từ thuần túy sản xuất số lượng sang làm kinh tế nông nghiệp là hướng đi cần thiết hiện nay. Những năm đầu sau chiến tranh, ta bị đói nên tăng gia sản xuất là đúng, nhưng nay đã qua thời đó thì cần phải đổi. Thực tế cho thấy, tăng gia sản xuất lúc đầu thì hết đói, nhưng càng làm nhiều nữa mà chỉ nhắm đến số lượng, thì không thể thoát nghèo. Lúa làm ra nhiều nhưng tiền thì ít, sông ngòi bị hủy hoại, đất đai cạn kiệt độ màu mỡ, sao duy trì tăng gia sản xuất lâu dài được chứ chưa nói làm giàu. Thoát nghèo phải có chiến lược ở tầm cao hơn, nhắm đến giá trị, chất lượng, thị trường, uy tín, tính lời, tính lỗ. Để bền vững thì lời, lỗ phải được tính cả về kinh tế, xã hội, môi trường chứ không thể mãi vắt kiệt đất đai, tài nguyên.

Tại hội nghị hồi tháng 9, Chính Phủ chủ trương sẽ có quy hoạch tổng thể, tích hợp cho ĐBSCL. Hiểu ngắn gọn, quy hoạch tích hợp là kế hoạch phát triển dài hạn có sự tham gia của tất cả các ngành. Nói hình tượng thì quy hoạch tích hợp giống như một phác đồ trị bệnh có hội chẩn của bác sĩ nhiều ngành. Đồng bằng này giống như một cơ thể sống, các bộ phận liên hệ với nhau, can thiệp chỗ này ảnh hưởng chỗ khác. Lâu nay cách chúng ta làm là nhiều “bác sĩ” đưa ra toa trị bệnh riêng cho cùng một bệnh nhân mà không hề có “hội chẩn”. Ngành giao thông quy hoạch riêng, thủy lợi quy hoạch riêng, sử dụng đất quy hoạch riêng, dẫn đến tình trạng đồng bằng có 2.500 bản quy hoạch, “đá nhau” lung tung. Thêm vào đó, mỗi tỉnh lại theo đuổi mục tiêu riêng trong phạm vi của mình, không biết ảnh hưởng đến nơi khác ra sao. Như vậy thì tổng thể của toàn “cơ thể” đồng bằng khó mà khỏe khoắn được.

Có thể nói những kết luận của Thủ tướng tại hội nghị vừa qua là sự chuyển hướng cần thiết, không thể chậm trễ hơn. Dĩ nhiên đó là ở tầm chiến lược, còn việc thực thi thì phải chờ thời gian trả lời. Sự giằng co giữa các ngành do góc nhìn, mối quan tâm riêng, kể cả lợi ích cục bộ, thành tích ngành, vẫn có thể phá vỡ chiến lược chung. Nhưng đây là luồng gió mới trong tư duy phát triển ĐBSCL, rất đáng mừng. Nếu làm được thì ĐBSCL sẽ có sức chống chịu tốt hơn với những thách thức. Đất đai được duy trì, sông được chảy, văn hóa sông nước còn có nền đất, nước để tồn tại thì người đồng bằng sẽ không phải tha hương.

http://www.thesaigontimes.vn/265289/Dat-nuoc-con-thi-nguoi-DBSCL-se-khong-phai-tha-huong.html

Phần nhận xét hiển thị trên trang