Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

Dẫn độ và bài học từ vụ án Tống Văn Sơ


Luật sư Luân Lê


Vào năm 1931, khi ông Hồ Chí Minh, lúc đó với tên gọi là Tống Văn Sơ, bị chính quyền Pháp (và Anh) yêu cầu phía Hồng Kông lập tức bắt và giao nộp (hoặc dẫn độ) cho chính quốc (hoặc bất kể thuộc quốc nào của Pháp) để xét xử vì coi ông là "thành phần cộng sản, làm việc cho Liên Xô, nguy hiểm cho chế độ". Trước đó, tại một toà án ở Vinh (xứ Trung Kỳ), Nguyễn Ái Quốc đã bị xử tử hình vắng mặt và chỉ còn chờ lệnh thi hành án.
Vụ án Tống Văn Sơ được khởi động khi cảnh sát Hồng Kông tự ý bắt giữ ông mà không có lệnh (trát), tức việc bắt giam Tống Văn Sơ là trái pháp luật. Sau khi giam giữ Nguyễn Ái Quốc 06 ngày, phía cảnh sát đã phải xin một lệnh bắt giữ từ phía Toà án trong tình trạng ông này đang bị nhốt trong nhà lao.
Thực nhanh trí thay, khi ra nước ngoài, ông Hồ Tùng Mậu lại tìm đến Tổng hội luật sư Anh tại Hồng Kông để nhờ hai luật sư là Jenkin và Loseby bào chữa cho Hồ Chí Minh. Sau nhiều phiên xử, Tống Văn Sơ bị trục xuất và phải rời khỏi Hồng Kông trên một con tàu được chỉ định trước, về một địa điểm biết trước, và điều này có lợi cho Pháp.
Tuy nhiên, hai luật sư của ông Sơ đã kháng án lên Hội cơ mật hoàng gia Anh Quốc để xử lại.
Và mặc dù chính quyền Pháp đã có sự liên hệ và thương thuyết với Hội cơ mật Hoàng gia Anh, nhưng bằng sự tuân thủ luật pháp nghiêm ngặt và công minh trong xét xử, trước sự đấu tranh quyết liệt của hai luật sư về pháp lý, trước sự lên án gay gắt của các tổ chức nhân quyền quốc tế, cùng sự lên tiếng mạnh mẽ của các thành viên cách mạng cộng sản, Hội cơ mật đã ra một phán quyết trong đó ấn định về sự không biết trước của con tàu Tống Văn Sơ sẽ đi và kể cả nơi (phương) sẽ đến của người này.
Chính quyền Pháp đành chấp nhận bản án trục xuất Tống Văn Sơ như nêu trên mà nó bất lợi cho mình nhưng không thể làm gì hơn. Mặc dù Anh và Pháp là hai đế quốc đang cùng có mục đích là duy trì chế độ thuộc địa và chống lại khuynh hướng cộng sản trên toàn thế giới.
Nhìn vào vụ án đó, vụ án mà người cộng sản và chính quyền cộng sản thường ca ngợi suốt chiều dài lịch sử về sự thắng lợi của nó, để thấy được sự tuân thủ và thực thi pháp luật của các quốc gia phát triển đạt đến trình độ và sự nghiêm minh như thế nào từ cái thời cách đây cả thế kỷ trước, về vai trò của luật sư, của nền tố tụng tranh tụng, của phạm vi can thiệp của chính quyền trước toà án ra sao.
Những chính quyền mà người cộng sản tuyên truyền rằng họ tàn bạo và vô nhân đạo, nhưng chính người cộng sản đã được bảo vệ bởi luật pháp và hệ thống xét xử của những chế độ tàn bạo ấy. Họ không tìm cách thủ tiêu hay giở những trò bẩn thỉu, tàn độc với kể cả những con người tiềm ẩn rủi ro chính trị lớn có thể gây nguy hiểm cho chính quốc hoặc cho chế độ tư bản đang thịnh trị trên thế giới lúc đó.
Khi ở một quốc gia khác, chính người cộng sản lại được bảo vệ bởi những luật sư của tư bản, của hệ thống luật pháp tư bản, của hệ thống xét xử đế quốc, của các tổ chức nhân quyền quốc tế. Và những quốc gia đó đã không thể làm bừa hay chà đạp luật pháp cho dù là nhân danh bất kể lý do nào liên quan đến an ninh quốc gia hay chế độ cầm quyền để có thể bắt giữ tuỳ tiện hay đề nghị dẫn độ "nghi phạm" một cách bất chấp ngay trên lãnh thổ quốc gia đang dung chứa họ.
Hãy học hỏi từ quá khứ, từ những khác biệt, và thay vì thù nghịch, hãy học hỏi những sự văn minh từ các quốc gia khác trên thế giới. Học ngay từ cả kẻ thù của mình. Mới mong có thể gây dựng được quốc gia cường thịnh và bảo vệ được chính mình trong sự văn minh và tử tế.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tổng thống Mỹ Donald Trump thăm Việt nam vào tháng 11/ 2017

Tổng thống Mỹ Donald Trump sẽ thăm Việt Nam vào tháng 11 tới?

© AP Photo/ Evan Vucci


Trong dịp kỷ niệm 72 năm Quốc khánh Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam (2.9.1945 – 2.9.2017), Tổng thống Mỹ Donald Trump đã gửi điện mừng tới Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam Trần Đại Quang.

Tổng thống Mỹ Donald Trump
Trong bức điện mừng, Tổng thống Mỹ Donald Trump viết:
"Tôi mong đợi làm việc cùng ngài nhằm tăng cường hơn nữa mối quan hệ giữa hai nước chúng ta và trông đợi chuyến thăm tới đất nước tươi đẹp của ngài vào tháng 11 tới. Nhân dịp kỷ niệm ngày đặc biệt này, chúng tôi xin gửi tới ngài và nhân dân Việt Nam những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất và xin chúc cho hòa bình, phồn vinh và hạnh phúc".
Cũng trong dịp kỷ niệm Quốc khánh lần này, lãnh đạo nhiều nước đã gửi điện mừng đến các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước và Quốc hội nước ta. Cụ thể, Tổng thống Cộng hòa Pháp Emmanuel Macron, Tổng thống Cộng hòa Liên bang Đức Frank-Walter Steinmeier, Tổng thống Ấn Độ Ram Nath Kovind… đã gửi điện mừng tới Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Tổng thống nước Cộng hòa Liên bang Myanmar Htin Kyaw, Cố vấn nhà nước Myanmar Aung San Suu Kyi, Phó Tổng thống Myanmar Mynint Swe và Phó Tổng thống Myanmar Henry Van Thio đã gửi điện mừng tới Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc và Phó Chủ tịch nước Đặng Thị Ngọc Thịnh…
Nguồn: chinhphu.vn

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đồng chí Tĩn tò@ viết:

SỰ VIỆC TẠI ĐỒNG TÂM: NHÓM ĐỒNG THUẬN HÃY NÊN DỪNG LẠI TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN



Tĩn tò@
Trải qua hơn 1 tháng kể từ ngày Thanh tra thành phố Hà Nội công bố chính thức về Kết luận Thanh tra toàn diện về việc quản lý, sử dụng và quá trình xử lý từ trước đến nay đối với diện tích đất khu sân bay Miếu Môn thuộc địa giới hành chính xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức (ngày 25/7/2017), cho đến thời gian gần đây tại địa bàn xã Đồng Tâm vẫn còn chưa hết nóng. Sau thời gian 1 tháng đầu tiên khi nhận được kết luận Thanh tra, có vẻ như người dân Đồng Tâm đã đồng tình, ủng hộ với Kết luận đó. Tuy nhiên, không lâu sau đó, mà cụ thể cách đây có mấy ngày, vào ngày 27/8/2017, vẫn là những con người trong nhóm được mang tên Đồng Thuận bao gồm: Lê Đình Công, Lê Đình Kình… đã tổ chức buổi họp mặt với tên gọi “Hội nghị công dân” tại chính thôn Hoành để biểu thị tinh thần quyết tâm, đồng lòng nhất trí chống bọn tham nhũng, diệt giặc nội xâm, bảo vệ đất đai và cuộc sống yên bình, cho dù có phải đổ máu hoăc hy sinh tính mạng. Sau khi hoàn tất việc “tổ chức Hội nghị”, mặc dù cũng chẳng có mấy ai tham gia, tuy nhiên những người đứng đầu dòng họ Lê Đình này vẫn mạnh dạn tuyên bố có hẳn đến 9.000 người dân xã Đồng Tâm đã tham gia.
Chưa dừng lại ở đó, gần đây nhất là vào lúc 15h00 ngày 3/9/2017, vẫn là những ông Kình, ông Công, ông Hiểu của nhóm Đồng Thuận lại một lần nữa lên tiếng. Tuy nhiên, tính chất vụ việc giữa hai thời điểm này không khác nhau là mấy, có chăng ở tại thời điểm này, những người xưng danh là đứng đầu nhóm Đồng Thuận muốn thể hiện quyết tâm ở mức độ cao hơn, thái độ có vẻ như muốn quyết liệt hơn trong quá trình chống đối. Như Hội nghị ngày 03/9/2017, để thể hiện lòng quyết tâm, Hội nghị đã lập biên bản công bố rộng rãi cho mọi người biết được, trong đó có đoạn: "Hội nghị thống nhất cao độ: Từ ngày 3 - 9 - 2017 nhân dân xã Đồng Tâm tuyên chiến với bọn tham nhũng, giặc nội xâm. Nhân dân xã Đồng Tâm sẵn sàng đổ máu để giữ bằng được đất của nhân dân ta. Kẻ nào từ chính quyền, công an đến quân đội vào cướp đất sẽ bị tan xác. Thà mất tất cả xã Đồng Tâm, còn một người cũng quyết chiến đến cùng". 
Hội nghị tại Đồng Tâm
Một phần biên bản Hội nghị tại Đồng Tâm vào ngày 03/9/2-17, ảnh: internet
Qua một số động thái trong những ngày gần đây, có vẻ như những người đứng đầu nhóm Đồng Thuận đang muốn gây áp lực một cách mạnh mẽ lên chính quyền thành phố Hà Nội cũng như đối với cả nước. Tuy nhiên, với những thông tin mà Thanh tra thành phố Hà Nội đã công bố cùng với diễn biến sự việc trong thời gian vừa qua, nhất định các cơ quan chức năng của thành phố Hà Nội sẽ không thể nào nhân nhượng thêm một lần nào nữa. Còn với những kẻ cố ý làm càn, xem thường pháp luật như ông Công, ông Kình chắc chắc thời gian tới nếu không dừng lại những hành động kiểu như mấy hôm vừa rồi thì chắc chắn cần phải xử lý thích đáng.



Phần nhận xét hiển thị trên trang

ngọn khói mỏng có thể làm cháy nhà, tổ mối con có thể gây đê vỡ

Chính phủ thuế (phần 2)

Trong bài trước, tôi có nhắc đến tham vọng của đương kim thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc về việc xây dựng một chính phủ liêm chính - kiến tạo, đến những mong muốn của ông biến điều đó thành hiện thực. Nhưng, như chúng ta biết, giữa khát vọng và hiện thực luôn có khoảng cách, không phải bao giờ chúng cũng đi với nhau.

Điều dễ thấy nhất là ông Phúc đã và đang phải chịu thừa hưởng di sản tồi tệ từ người tiền nhiệm, ông Nguyễn Tấn Dũng. Đó là những khoản nợ công đầm đìa khổng lồ, những vụ thất thoát khủng khiếp do tệ nạn tham nhũng vơ vét, những vụ ném cả núi tiền qua cửa sổ do làm ăn chả giống ai, đặc biệt là do ngu dốt và tham lam, những suy sụp khó bề cứu vãn của nền kinh tế nhà nước sau khi những tập đoàn, tổng công ty từng được coi là quả đấm thép mà chính phủ đặt vào đó rất nhiều kỳ vọng như Vinashin, PVN, EVN… sụp đổ tan nát. Và điều tai hại nhất là người ta (chính phủ tiền nhiệm) đã giải bài toán kinh tế rối rắm, đã bù đắp hao hụt tài chính quốc gia (tiền bạc bị mất đi bởi những lý do trên) bằng thuế. Tăng thuế, đổ hết lên đầu người lao động, lên cổ dân chúng. Điều đó hoàn toàn ngược với chủ trương, đường lối của giai cấp tự nhận quyền lãnh đạo, nhưng cũng dễ hiểu bởi xưa nay người cộng sản thường làm ngược lại những điều họ nói.

Thời thuộc Pháp, để tập hợp được dân chúng đứng dưới ngọn cờ chính trị của mình, một trong những biện pháp đắc dụng mà đảng vô sản thực hiện là khơi dậy trong dân chúng mối căm hờn chính sách thuế khóa của nhà cai trị. Cụm từ thường được họ nhắc đi nhắc lại trong những cuộc tuyên truyền, diễn thuyết, giác ngộ nhân dân là “sưu cao thuế nặng”. Những cuộc vận động nông dân đứng lên phản kháng luôn xoáy vào vấn đề thuế, bên cạnh vấn đề “người cày có ruộng” (được coi là quan trọng nhất với nông dân). Chính những trang lịch sử của nhà nước có biên ghi như vậy chứ không phải tôi suy diễn. Thơ văn cách mạng đã xoáy sâu vào tình trạng thuế khóa, xem đó như nguyên nhân chính gây ra bao đau khổ cho dân chúng xứ thuộc địa: “ Đêm nằm luống những sầu bi/Sưu cao thuế nặng lấy chi thanh nhàn”, “Rày sưu mai thuế trưng cầu/Cầm con cầm vợ bán trâu bán bò”…
Như một thủ pháp tuyên truyền có định hướng, người cộng sản tập hợp khai thác sâu kỹ những tác phẩm văn học hiện thực phê phán như Tắt đèn, Bước đường cùng… để khơi sâu lòng căm thù của người nông dân (mà họ gọi là đội quân chủ lực của cách mạng) đối với thuế khóa, từ đó kêu gọi nhân dân đứng lên lật đổ bộ máy cai trị đế quốc-phong kiến, nhưng đồng thời họ cũng cố tình ém đi, phủ nhận nhiều tác phẩm văn học nghệ thuật hiện thực và lãng mạn rất có giá trị phản ánh xã hội lúc bấy giờ bởi chúng không phục vụ cho mục đích, đường lối của họ. Các tác giả nổi tiếng Vũ Trọng Phụng, Nhất Linh, Khái Hưng… bị “lãng quên” một thời gian dài hàng mấy chục năm chủ yếu là vì vậy. Phải thừa nhận, sự lựa chọn, phân loại ấy của người cộng sản rất có lợi cho họ, hiệu quả cao, giúp đắc lực việc tổng hợp sức mạnh quần chúng đứng lên làm cách mạng. Ai cũng hiểu, người dân bấy giờ chả có mong mỏi gì hơn là đồng thời với việc được làm công dân của một nước độc lập thì còn là được thoát khỏi gông cùm thuế khóa đã bấy lâu đè nặng lên cuộc sống.

Điều cần xác định, nói ra cho khách quan, là bất kỳ quốc gia nào, chính phủ nào, dù từ thời thượng cổ, đều có chính sách thuế khóa. Đã lập nên bộ máy nhà nước cai quản quốc gia, điều khiển xã hội thì phải thu thuế để nuôi bộ máy ấy. Muốn quốc gia phát triển thì phải huy động được sự đóng góp của tất cả cá nhân, đơn vị bằng thuế. Không phải không có lý khi người cộng sản nói rằng đóng thuế, nộp thuế cho nhà nước “là nghĩa vụ, vinh dự và trách nhiệm” của mọi công dân. Như vậy, thuế là điều hẳn nhiên, giống không khí mà con người vẫn thở. Nhưng nếu thuế bị lợi dụng, bị biến thành thứ gông cùm tai vạ, thành công cụ bóc lột, thành nguyên nhân gây tang thương đau khổ cho con người, thì nó cũng chả khác gì không khí đã bị ô nhiễm, không thể hít thở được. Lúc đó, bản thân thuế cũng đã âm ỉ chứa đựng sự phản kháng của người nộp thuế, đến giới hạn nào đó thì sẽ bùng lên. Hiện tượng giới tài xế phản đối tình trạng thu phí bất hợp lý ở trạm thu phí Cai Lậy (tỉnh Tiền Giang) cũng như nhiều trạm thu phí trên khắp cả nước thời gian qua chính là biểu hiện phá vỡ giới hạn chịu đựng. Xin nhớ rằng, đó mới chỉ ở tầm nhỏ, việc nhỏ, nếu nhà nước, chính phủ không nhận ra, có sự điều chỉnh kịp thời, hợp lý thì rất nhiều khả năng sẽ có những phá giới hạn ở tầm lớn hơn, nghiêm trọng hơn, chả ai lường được. Cái sảy nảy cái ung. Người xưa từng dạy rằng ngọn khói mỏng có thể làm cháy nhà, tổ mối con có thể gây đê vỡ. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Trung Quốc đang trở thành "cường quốc cần sa"?


Quang Minh - SCMP

(Dân Việt) Mỗi hecta cần sa mang về cho nông dân một tỉnh ở Trung Quốc 35 triệu đồng, hơn nhiều so với trồng lúa hay ngô.

Tháng 4 hằng năm, ông Giang lại dành ra một khoảnh đất trong trang trại của mình để trồng cần sa. Diện tích miếng đất khác nhau qua từng năm, tùy nhu cầu thị trường nhưng cho đến nay, nó đã lên tới 600 hecta.

Nhiều nông dân khác ở tỉnh Hắc Long Giang gần biên giới Nga cũng đang ngày đêm chăm sóc cho ruộng cần sa của mình. Tại Hắc Long Giang, trồng cần sa là hoạt động hợp pháp, được chính phủ cho phép.

Những nông dân như Giang sau khi trồng cần sa sẽ bán lại phần thân cây cho nhà máy dệt để chế tạo thành vải chất lượng cao. Lá sẽ bán cho công ty dược để điều chế thuốc, hạt dành cho công ty thực phẩm. Với họ, cần sa thực sự là “vàng xanh”, mỗi hecta thu lời hơn 1 vạn tệ (khoảng 35 triệu đồng). Con số này là cực kì lớn, so với trồng ngô hay lúa. Một ưu điểm nữa của trồng cần sa là không cần thuốc trừ sâu vì loại cây này ít bị phá hoại.

“Cứ trồng là có lãi”, ông Giang nói. Trang trại của ông Giang gần vùng cực và là một trong những trung tâm lớn nhất Trung Quốc chuyên trồng cần sa. Năm ngoái, việc trồng cần sa bắt đầu được hợp thức hóa. Một khu vực nữa trồng cần sa ở Trung Quốc là tỉnh Vân Nam, nơi hoạt động sản xuất được hợp pháp hóa từ năm 2003.

Hiện nay, Vân Nam chiếm khoảng 50% tổng lượng cần sa sản xuất cho toàn thế giới, theo Cục Thống kê Trung Quốc. Nhờ điều chỉnh trong chính sách, Trung Quốc đang dần trở thành cường quốc cần sa thế giới. Con số chính thức sản lượng một năm không được cung cấp.

Cần sa được trồng nhiều do chính phủ Trung Quốc chi mạnh tay cho các nhà khoa học nghiên cứu, chế tạo các sản phẩm từ loại cây này. Quân đội, y tế thường sử dụng các chế phẩm và chiết xuất từ cần sa để chế tạo quần áo, thuốc men.


Sau nhiều thế kỉ nghiên cứu, cần sa ở Trung Quốc đã được lai tạo để chịu được thời tiết khắc nghiệp ở vùng cực hay cái nóng như đổ lửa ở sa mạc Nội Mông. Năm 2014, Bộ Công an Trung Quốc từng tuyên bố tìm thấy nhiều trang trại lớn ở Cát Lâm và Nội Mông chuyên trồng cần sa mà không được cấp phép.

Số lượng nông dân và diện tích đất canh tác loại cây “vàng xanh” này vẫn là bí ẩn với thế giới. “Đó là con số rất lớn, không thể tiết lộ với công chúng. Nhiều nông dân trồng bất hợp pháp và lách luật”, Dương Minh, nhà khoa học đầu ngành về cần sa tại chương trình nông nghiệp thuộc Học viện Khoa học Vân Nam, nói.

Để bắt đầu trồng cần sa, nông dân cần xin giấy phép đặc biệt và chỉ được phép trồng ở Hắc Long Giang hoặc Vân Nam. Năm ngoái, chính quyền Trung Quốc từng có ý định dẹp bỏ các trang trại trồng cần sa bất hợp pháp nhưng phải tạm hoãn. Lí do là vì họ e ngại nông dân biểu tình do diện tích trồng đang rất lớn.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Cổ nhân dạy muốn giàu có tuyệt đối đừng kết giao với 15 loại người này


Có không ít trường hợp vì không nhận biết được kẻ tiểu nhân mà phải chịu đại họa. Bởi vậy, Cổ nhân dạy muốn giàu có đừng kết giao với 15 loại người này.

Nhìn người”, “Hiểu người” là một môn học vấn vô cùng rộng lớn. Trong cuộc sống hiện tại và quá khứ lịch sử, những trường hợp về người bởi vì có thể nhìn thấu được người khác mà làm thành được việc lớn là rất nhiều, nhưng cũng có không ít trường hợp vì không nhận biết được kẻ tiểu nhân mà phải chịu đại họa.

Tôn Tẫn bởi vì không nhìn ra được con người của Bàng Quyên mà bị chặt chân, chịu khổ vì bị bạn cũ hãm hại. Hàn Phi không nhìn rõ được con người của Lý Tư mà cuối cùng phải chết thảm trong ngục giam.

Sau khi đã trải qua rất nhiều những sự tình thực tế, cổ nhân đã tổng kết ra những lời giáo huấn dạy bảo về cách nhìn người. Muốn giàu có, thành công tuyệt đối đừng kết giao với 15 loại người này:

1. Những người giả tạo, ngụy quân tử chính là kiểu người không nên kết giao. Bởi vì sự dối trá đội lốt chính nghĩa, kẻ thủ đoạn toan tính bên ngoài sự lương thiện chính là kẻ nguy hiểm nhất. Cũng vì thế mà những người dạng này ẩn nấp rất kĩ, khó nhìn ra lòng dạ thật của họ.

2. Người vô ơn là loại người tuyệt đối nên tránh xa, vì người vong ơn thì tất sẽ phụ nghĩa.

3. Người giỏi a dua tâng bốc không thể kết giao. Người này luôn luôn là nhìn gió đẩy thuyền, gặp lợi quên nghĩa, vô cùng ích kỉ, không biết nhân nghĩa, là loại người nguy hiểm nhất trong cuộc sống. Nhẹ dạ cả tin, kết giao với loại người này thì không biết sẽ là phúc hay họa.

4. Người hám lợi, xem hoàn cảnh điều kiện mới kết giao để đạt được mục đích, thu lợi về cho mình.

5. Người hứa hươu hứa vượn, đem lời nói làm trò tiêu khiển, vui đùa, thuận miệng hứa hẹn rồi không thực hiện, nói không giữ lời.

6. Người mà chuyện gì cũng tính toán chi li, lúc nào cũng lo sợ bản thân sẽ phải chịu thiệt thòi, hành vi mờ ám, thủ đoạn bất chính, giống như phải chiếm được lợi ích rõ ràng mới khiến họ cảm thấy yên vui, loại người này kết giao có gì tốt?

7. Người không có lòng thương người không thể kết giao. Họ hoặc là tâm địa độc ác, hoặc là ích kỉ vô cùng, làm bạn với người này giống như làm bạn với sói.

8. Người tham phú phụ bần, đối đãi với người khác mà phân biệt sang hèn, giàu thì nịnh bợ yêu thương, nghèo thì khinh khi bạc đãi, không thật lòng đối đãi với người khác.

9. Người nham hiểm, lòng dạ khó lường là loại người cổ nhân dạy nên tránh xa. Bởi thâm sâu khó đoán, thường xuyên tính kế, không biết lúc này hay lúc khác sẽ ngầm hãm hại mình để đạt được mục đích.

10. Người mà lúc nào cũng than thở và oán trách số phận, hay oán trách người khác nhìn bất cứ đâu cũng cảm thấy không thuận mắt, làm việc gì cũng cảm thấy không vừa ý nên luôn luôn gặp khủng hoảng và dễ dàng phản đối mọi việc. Nếu gần gũi kiểu người này quá lâu bạn sẽ bị nhiễm những năng lượng xấu và cái cách nhìn đời u ám của họ.

11. Người nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách, thích bàn tán chuyện không phải của mình. Người như vậy sẽ dễ dàng tạo thành khoảng cách, gây thị phi, tổn hại cho người khác bằng câu chuyện chưa rõ đúng sai, tốt nhất là không nên kết giao.

12. Người bất hiếu, không trân trọng cha mẹ là người thiếu phẩm cách, thiếu đạo đức. Đó là loại người cổ nhân khuyên không kết bạn vì cha mẹ mà còn không đối xử tốt, vậy thì có thể tốt với ai đây?

13. Người chơi bời lêu lổng, không chí thú làm ăn, là biểu hiện của việc thiếu trách nhiệm, thiếu ý thức cùng phương hướng nhân sinh, lười nhác.

14. Những người tự phụ thường tỏ ra kiêu căng và tin rằng mình hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ. Họ tự tin thái quá về bản thân mình và ít khi coi trọng ý kiến của người khác.

15. Người trốn tránh ít khi tự nhận trách nhiệm về mình. Thứ họ thích làm đó là chỉ tay vào người khác và không bao giờ chịu thừa nhận họ có lỗi.

(Sưu tầm)
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Xin thưa, chúng nó "ăn bạo" lắm!



>> Xăng nhập chưa đến 9.000 đồng/lít, bán giá gấp đôi
>> Cổ nhân dạy muốn giàu có tuyệt đối đừng kết giao với 15 loại người này


FB Manh Kim




Báo Tuổi Trẻ ngày 3-9-2017 cho biết, “Trong một năm qua, TP.HCM có một vụ tham nhũng được phát hiện qua kiểm tra, giám sát nội bộ, là vụ việc liên quan đến cán bộ Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm TP”. Báo nói rõ: “UBND TP.HCM vừa có báo cáo về công tác phòng chống tham nhũng từ 1-8-2016 đến 31-7-2017. Theo đó, qua kiểm tra, giám sát nội bộ đã phát hiện, chuyển công an TP điều tra xử lý 1 vụ việc”.

Thật thế không? Chỉ “một vụ” thôi? Bất cứ ai sống ở Sài Gòn đều biết, chẳng nơi nào ở Việt Nam mà tham nhũng tồi tệ bằng Sài Gòn, không nơi nào mà đời sống người dân “gần gũi” với “văn hóa hối lộ” bằng Sài Gòn, không nơi nào mà hầu như tất cả cơ quan và nhân viên công quyền đều “ăn” bạo bằng Sài Gòn. Tôi nhớ, hồi làm thủ tục sang tên căn nhà Bình Thạnh, khi đến Chi cục thuế, tôi chứng kiến các anh cò nhà đất kẹp tờ 500.000 vào hồ sơ đưa qua ô kính để được đóng dấu giấy tờ. Mọi việc diễn ra bình thường và công khai trước sự chứng kiến của bao nhiêu người đang ngồi mòn mỏi xếp hàng. Không chi thì cứ ngồi đó. Rồi sẽ bị làm khó đi, làm khó lại nhiều lần...

Em mới xin được cho Saphia vào Trường Lê Ngọc Hân, chi 6.000 đô đó anh – một người bạn kể với tôi. Cái gì ở Sài Gòn mà không có cái “giá” của nó. Phụ huynh biết rõ giá đút lót từng trường. Trường điểm Chu Văn An (Bình Thạnh) giá bao nhiêu, Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm quận 1 bao nhiêu. Giá vào trường trái tuyến còn tùy hộ khẩu. Từ Bình Thạnh lên quận 1 là một giá. Từ quận 4 vào quận 1 chênh lệch đôi chút. Từ Gò Vấp “bon chen” lên quận 1 thì “hơi cao chút xíu, chịu thì làm ha”. Các anh chị đi xe hơi cũng nắm rõ “giá”. Cùng một lỗi nhưng nếu bị “bắt” ở đường Trần Hưng Đạo thì “đưa nó” 500.000; nếu bị “thổi” ở Nguyễn Du thì “400 thôi mày”.

Cách đây nhiều năm, khi dịch vụ cho thuê băng đĩa phim còn bùng nổ, một người bạn thân, chủ một cửa hàng ở Phan Đăng Lưu (Phú Nhuận), cho biết, anh phải “cúng” định kỳ cho công an khu vực. Một hôm tôi vào tiệm khi một người mặc thường phục vừa đi ra, bạn tôi nói, nó là “khu vực” đó, tui mới đưa 2 triệu; ban đầu đưa 1 triệu nhưng nó đòi thêm, nó nói Tết nhất phải cho anh em vui vẻ chút, “về nhà” còn chia lại cho mấy sếp chứ có ăn một mình đâu!... Khắp Sài Gòn, quận nào cũng có bia ôm, karaoke, quán nhậu… Không chỗ nào mà không “cúng” cho công an khu vực. “Cúng” định kỳ hàng tháng. Khó có thể biết chính xác mỗi tháng bọn “khu vực” của một phường nhận được bao nhiêu “trợ cấp xã hội” bằng cách này. Lễ lạc hay Tết nhất thì nhích lên chút. Dịch vụ nào có mức độ “nhạy cảm” càng cao, chẳng hạn “hớt tóc thanh nữ”, thì “tiền cúng cô hồn” càng nhiều. Mức độ tham nhũng trở nên “minh bạch” đến mức, một người bạn học chung hồi phổ thông của tôi sau đó “làm công an” rồi sau đó “ra ngành”, thuật rằng, mỗi tuyến đường, mỗi khu vực, đều có “quota” cả. Mỗi tháng phải thu đủ “sở hụi”. Thu không đủ, về sếp chửi, sếp nói, “mày ăn bớt hả!”.

Công khai. Ăn công khai. Không nơi nào ăn mạnh và ăn công khai bằng Sài Gòn. Không nơi nào có nhiều “cô hồn các đảng” bằng Sài Gòn. Tiểu thương phải cúng cho “quản lý chợ”, nhà hàng phải cúng cho “an toàn thực phẩm”, công ty phải cúng cho nhân viên thuế, du khách phải cúng cho hải quan sân bay… Thậm chí nhà trường, đặc biệt trường tư, cũng phải cúng cho “thanh tra giáo dục”… Cả cái “Ủy ban nhân dân thành phố” cũng không tử tế gì. Các bạn nào làm việc ở lĩnh vực PR (public relation) đều biết rõ “biểu giá” các viên chức trong cái ủy ban ấy. Trong một sự kiện (chẳng hạn cắt băng khánh thành), nếu mời chủ tịch thành phố thì giá bao nhiêu, bí thư thành ủy giá bao nhiêu, phó chủ tịch giá bao nhiêu. Mức giá còn tùy sự kiện. Cắt băng khánh thành, chụp hình quay phim xong, rồi về, thì là một giá. Có phát biểu thì cao hơn chút. Có mặt đến lúc bế mạc thì cao hơn nữa. Không công ty PR nào không nắm được số điện thoại “thư ký trực” của các vị này. Vì muốn mời các vị thì phải thông qua thư ký. Muốn được thư ký “hỏi coi ảnh có rảnh không”, bạn phải biết điều mà dúi vào tay thư ký một ít đã.

Chẳng ai sống ở Sài Gòn mà không biết những chuyện này. Một năm qua, “nhân dân thành phố” chỉ mới “bị” có một vụ tham nhũng thôi! Ồ...!

Phần nhận xét hiển thị trên trang