Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

Lo "thế lực thù địch" lợi dụng, Hải Phòng siết kiểm soát flycam


Bích Diệp 

Dân Trí - Theo nhận định của chính quyền thành phố Hải Phòng, hoạt động sử dụng các phương tiện bay siêu nhẹ (đặc biệt là thiết bị flycam) tiềm ẩn nhiều yếu tố ảnh hưởng đến an ninh, an toàn hàng không và trật tự xã hội, tạo điều kiện cho các "thế lực thù địch" lợi dụng làm phương tiện để thực hiện các hoạt động ảnh hưởng đến an ninh chính trị: thả truyền đơn, tờ rơi, chất cháy, chất nổ, quay phim, ghi hình, thu thập thông tin trái phép...

UBND thành phố Hải Phòng vừa ban hành Chỉ thị yêu cầu tăng cường quản lý các thiết bị bay không người lái và các phương tiện bay siêu nhẹ.

Theo đó, chính quyền Hải Phòng cho biết, hiện nay xuất hiện ngày càng nhiều nhu cầu sử dụng các phương tiện bay siêu nhẹ (đặc biệt là thiết bị flycam) phục vụ các mục đích vui chơi, thể thao, ghi hình, chụp ảnh từ trên không, nhất là trong các dịp tổ chức các sự kiện, lễ hội có tính tự phát.

Trong khi đó, theo đánh giá tại chỉ thị này thì nhận thức của một số sở, ngành, địa phương, tổ chức cá nhân trong thực hiện Nghị định số 36 và Nghị định số 79 của Chính phủ về quản lý tàu bay không người lái và các phương tiện bay siêu nhẹ còn hạn chế. Đồng thời, lại xuất hiện các hoạt động tự phát của tổ chức, cá nhân trong nhập khẩu, sản xuất, lắp ráp, kinh doanh và sử dụng thiết bị bay siêu nhẹ khi chưa xin phép cơ quan có thẩm quyền.

"Các hoạt động này tiềm ẩn nhiều yếu tố ảnh hưởng đến an ninh, an toàn hàng không và trật tự xã hội, tạo điều kiện cho các thế lực thù địch lợi dụng làm phương tiện để thực hiện các hoạt động ảnh hưởng đến an ninh chính trị (thả truyền đơn, tờ rơi, chất cháy, chất nổ, quay phim, ghi hình, thu thập thông tin trái phép...)", UBND thành phố Hải Phòng lo ngại.

Từ thực tế trên, để tăng cường công tác quản lý Nhà nước đối với các thiết bị không người lái, các phương tiện bay siêu nhẹ, góp phần bảo đảm an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, Chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng đã yêu cầu Bộ Chỉ huy quân sự thành phố phối hợp chặt chẽ với cơ quan Phòng không Quân khu III giám sát, kiểm tra khu vực hoạt động, việc chấp hành các quy định về tổ chức bay không người lái và các phương tiện bay siêu nhẹ trên địa bàn.

Đồng thời, lãnh đạo địa phương này cũng yêu cầu Bộ Chỉ huy quân sự phối hợp với cơ quan công an và chính quyền địa phương phát hiện, yêu cầu đình chỉ ngay các hoạt động bay trái phép để xử lý vi phạm theo quy định của pháp luật. Theo đó, các hoạt động bay và các hoạt động nhập khẩu, xuất khẩu, sản xuất, kinh doanh thiết bị bay không người lái và các phương tiện bay siêu nhẹ cần phải xin cấp phép.

Phía công an thành phố Hải Phòng cũng được giao nhiệm vụ chủ động nắm tình hình, phát hiện, phối hợp các lực lượng chức năng ngăn chặn, xử lý kịp thời các hoạt động tổ chức bay trái phép và các âm mưu, hoạt động sử dụng thiết bị bay không người lái, phương tiện bay siêu nhẹ để hoạt động gây ảnh hưởng đến an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội.

Cơ quan này còn có trách nhiệm phối hợp với các ngành kiểm tra, phát hiện xử lý nghiêm các hoạt động kinh doanh trái phép, buôn lậu, gian lận thương mại trên địa bàn đối với các thiết bị, phương tiện trên.

Sở Công Thương thành phố Hải Phòng, Bộ Chỉ huy Bộ đội biên phòng thành phố phối hợp với Cục Hải quan tăng cường thanh tra, kiểm tra, kiểm soát chặt chẽ các hoạt động kinh doanh, xuất, nhập khẩu liên quan đến các thiết bị bay không người lái, phương tiện bay siêu nhẹ. Các đơn vị này kịp thời phát hiện, xử lý nghiêm các hoạt động kinh doanh trái phép, buôn lậu, gian lận thương mại các thiết bị, phương tiện trên.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

“30-4, đừng làm người ta đau thêm nữa…”



Ảnh: Ngô Vương Anh
Đó là lời ông Nguyễn Dy Niên, cựu Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam, nói với tôi vào một ngày tháng tư cách đây 7 năm, khi tôi là phóng viên báo Pháp luật TP.HCM.
Tôi rất nhớ bài báo này, rất nhớ năm 2010 (kỷ niệm nghìn năm Thăng Long), cũng như rất nhớ tòa soạn. Tôi nhớ quá trình liên hệ để cuộc phỏng vấn được diễn ra đã hết sức khó khăn, tuy nhiên mọi sự đau đầu nhức óc đã chấm dứt khi tôi ngồi xuống đối diện ông Nguyễn Dy Niên và ông bắt đầu chia sẻ. Vào lúc ấy, tôi đã biết chắc bài báo sẽ thành công.
Cách tòa soạn đối xử với bài phỏng vấn sau đó cũng làm tôi cảm động vì nó quá trọng thị… nhất là đối với một “thành phần phức tạp” như tôi.
Nói chung, năm 2010 và thời gian làm phóng viên ở Pháp luật TP.HCM là những năm tháng mà tôi không thể nào quên. “Tây Đô thành hoài cổ”, “Căng thẳng thời hậu chiến”, “Kết nối âm thầm”, “30/4, giá mà chúng ta khôn khéo hơn”, “Vĩnh biệt người viết Nhật ký thời bao cấp”… bao nhiêu bài viết của tôi đã ra đời vào cái thời ấy – một thời trẻ trung, trong sáng, tràn ngập nhiệt tình với nghề báo, nhưng cũng đầy bất trắc, lo âu…
* * *
ÔNG NGUYỄN DY NIÊN ĐÃ NÓI GÌ?
– Sau khi giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, chúng ta bước vào một thời kỳ hòa bình và xây dựng. Nhưng phải nói rằng khúc khải hoàn ngắn quá, bởi ngay sau đó, chúng ta lại vướng vào chiến tranh ở biên giới Tây Nam, Pol Pot bắt đầu quấy phá, rồi chiến tranh Campuchia. Đó là thời kỳ cực kỳ khó khăn, miền Bắc kiệt quệ, xơ xác sau những năm tháng dốc toàn lực cho chiến trường, miền Nam đổ vỡ vì chiến tranh, các vấn đề kinh tế – xã hội đặt ra rất lớn, công việc thì bề bộn. Đất nước hồi đó khó khăn lắm.
Tuy nhiên, cũng phải nói rằng, thời gian sau ngày 30-4-1975 là một cơ hội cực kỳ tốt mà chúng ta chậm khai thác. Hầu như tất cả các nước phương Tây khi ấy đều muốn thiết lập quan hệ với Việt Nam. Mỹ cũng muốn bình thường hóa quan hệ với ta. Bởi vì vị thế của Việt Nam lúc đó là vị thế của người chiến thắng, ngời ngời vinh quang, các nước rất nể trọng, quý mến. Nhưng rất tiếc là chúng ta còn dè dặt – cũng một phần do những ràng buộc của lý luận – nên đã bỏ lỡ, không tận dụng được cơ hội ấy.
Đến lúc ta vướng vào vấn đề Campuchia thì tất cả những thuận lợi đó đều mất đi: Trước hết là những người ủng hộ ta bắt đầu hoang mang, không hiểu tại sao một dân tộc đã tự giải phóng mình nay lại đưa quân sang nước khác. Rồi tới những người trước đây đã lưỡng lự, chưa hoàn toàn ủng hộ Việt Nam, thì đến lúc này họ quay hẳn sang chống lại chúng ta. Họ đâu biết rằng Việt Nam đang làm một nghĩa vụ quốc tế cực kỳ quan trọng mà không dân tộc nào lúc đó làm được, đâu biết rằng vào Campuchia là Việt Nam phải hy sinh ghê gớm lắm, mất đi sự ủng hộ của thế giới, mất bao xương máu, mất cả nguồn lực kinh tế dồn vào để bảo vệ, giúp đỡ Campuchia. Đến bây giờ, khi đã hiểu ra tình hình rồi, người ta mới cảm ơn Việt Nam. Chúng ta luôn mong muốn hòa bình, nhưng vào giai đoạn ấy, chúng ta bắt buộc phải làm những việc khiến vị thế quốc tế của mình gặp khó khăn.
Lúc ấy, giá chúng ta khôn khéo hơn trong chính sách đối nội, thì đã trấn an được lòng người. Tôi muốn nói rằng, nếu ngày ấy chúng ta đẩy mạnh hòa hợp dân tộc, chúng ta có cái khoan dung của người chiến thắng, thì sẽ làm yên lòng người dân, nói chính xác là sẽ làm một bộ phận không nhỏ người dân miền Nam yên lòng với chế độ mới. Nhưng thay vì khoan dung và khéo léo trong đối nội, chúng ta lại có những chính sách như cải tạo công thương nghiệp. Những chính sách ấy từ khi áp dụng ở miền Bắc đã thấy trục trặc rồi, vậy mà ta lại tiếp tục áp dụng ở miền Nam. Hậu quả là làm nền sản xuất không thể nào đứng vững được, người dân thì hoang mang.
… Từ năm 1976 ta bắt đầu đàm phán với Mỹ. Nhưng lúc ấy mình đưa ra, như trong nghề ngoại giao chúng tôi hay nói, đưa ra cả một “cục xương” mà họ không nuốt nổi (cười), đó là bồi thường chiến tranh. Chủ trương của chúng ta ngày ấy là dứt khoát đòi bồi thường. Trưởng đoàn Phan Hiền lên đường đàm phán, lãnh đạo căn dặn đại ý “hai triệu sinh mạng đã mất trong chiến tranh, anh nhớ lấy điều đó”. Với chủ trương ấy, trong tình hình ấy, người đàm phán không thể làm khác được, thế là chúng ta bỏ mất cơ hội bình thường hóa quan hệ với Mỹ, trong khi vào thời điểm đó, mình là người ra điều kiện để bình thường hóa. Sau này, tới những năm 90 thì Mỹ lại là bên ra điều kiện. Ta bỏ lỡ mất 20 năm. Nhưng nói vậy thôi, cũng phải hiểu rằng lúc đó, chúng ta chưa chuẩn bị được đâu. Miền Nam vừa giải phóng mà lại có một Đại sứ quán Mỹ mới ở TP.HCM… thì cũng khó chứ…
30-4 là một khúc khải hoàn vĩ đại của dân tộc, nhưng 35 năm đã trôi qua rồi. Tôi nghĩ giờ đây chúng ta cần một khúc khải hoàn mà mọi người dân Việt Nam, dù ở bất kỳ nơi đâu, cũng đều có thể hát được. Đó chính là hòa bình, độc lập và hòa hợp dân tộc để cùng xây dựng đất nước. Sau 35 năm, tình hình đã khác rồi. Nếu chúng ta làm được điều này thì vị thế của Việt Nam, những con mắt nhìn vào Việt Nam, sẽ thay đổi.
Những dịp 30-4 như thế này là dịp để làm gia tăng tinh thần đại đoàn kết. Phải làm sao để huy động tất cả các lực lượng, cho dù còn ý nọ ý kia. 30-4, đừng làm người ta đau thêm nữa. Người chiến thắng dẫu sung sướng, nhưng cũng phải nhìn thấy nỗi đau của những bà mẹ mất con. Cho nên, mình phải thấy phía bên kia nhiều đau đớn lắm.
Phải làm sao để thế hệ trẻ bên kia hướng về đất nước mà bảo rằng đây là Tổ quốc CHUNG của những người Việt Nam, bất luận ở đâu (ông Nguyễn Dy Niên nhấn mạnh). Tổ quốc không của riêng ai. Lúc này là lúc phải đoàn kết lại tất cả để cùng nhau hát lên lời ca Vua Hùng dựng nước, chúng ta cùng xây dựng để đất nước phát triển. Không mộng tưởng trở thành cường quốc gì cả, nhưng chúng ta phải thể hiện ý chí của một dân tộc: vươn lên. Tôi nghĩ lúc này là lúc phải làm, đừng nói một chiều nữa. Tất nhiên phải trân trọng những người đã hy sinh, đã đổ xương máu, nhưng 35 năm qua rồi, phải nghĩ xa hơn, nghĩ tới tương lai.
Hòa hợp là lúc này đây, bây giờ là lúc cần hòa hợp. Mình phải nghĩ tới tương lai dân tộc. Đừng để chia rẽ nữa, chia rẽ đã gây bao đau thương cho dân tộc rồi. Người chiến thắng phải bao dung, độ lượng, kéo tất cả mọi người lại…

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hãy thử ngủ cùng một con muỗi?



FB Pham Nhuận
1. "Hiểu rõ được quy tắc thì bạn có thể phá vỡ chúng hoàn toàn".

2. “Đây là tôn giáo đơn giản của tôi. Không cần đền chùa. Không cần triết lý phức tạp. Tâm trí bạn chính là đền chùa. Và lòng tốt chính là triết lý”.

3. “Hạnh phúc không phải là điều tự nhiên mà có. Nó đến từ những hành động của chính bạn”.

4. “Chúng ta không bao giờ có thể có được hòa bình (bình an) trên thế giới cho tới khi chúng ta có được hòa bình trong thâm tâm”. - Ta không thể cho người khác cái mà ta không có. Nếu trong ta có ganh ghét, thứ ta cho đi cũng là ganh ghét. Nếu trong ta có tình yêu, thứ ta cho đi cũng là tình yêu. Còn nếu trong ta là sự tổn thương hay dày vò, cái ta có thể trao cho người khác sẽ chỉ là tổn thương và dày vò mà thôi.

5. “Hãy nhìn những đứa trẻ. Khi chúng giận ai, chúng biểu lộ ra, xong rồi thôi. Chúng vẫn có thể chơi với người đó vào ngày mai”.

6. “Càng được thúc đẩy bởi tình yêu, hành động của bạn càng tự do và không sợ hãi”.

7. “Chúng ta có thể sống mà không có tôn giáo hay thiền định, nhưng chúng ta không thể sống mà không có tình người”.

8. “Mục đích của tất cả những truyền thống tôn giáo lớn trên thế giới không phải là để xây dựng những ngôi đền to lớn bên ngoài, mà là để xây dựng những ngôi đền thiện lành và từ bi bên trong, trong trái tim chúng ta".

9. ''Cách duy nhất để thay đổi suy nghĩ của người khác là bằng cảm xúc và tình thương chứ không phải sự tức giận".

10. "Chỉ bằng cách phát triển tình thương và sự hiểu biết với những người khác bạn mới có thể mang lại cho mình hạnh phúc và sự thanh tịnh". "Tình yêu và tình thương là điều cần thiết. Nếu không có chúng, loài người không thể sống sót được".

11. "Tôi cho rằng, bản chất của sự rèn luyện về tinh thần nằm ở thái độ của bạn với người khác".

12. "Những người bạn cũ sẽ đi, bạn mới mới xuất hiện. Những ngày cũ sẽ qua và ngày mới lại đến. Điều quan trọng là tạo ra những điều thật ý nghĩa: Một người bạn ý nghĩa hay một ngày ý nghĩa".

13. "Hạnh phúc và sự hài lòng của loài người thực chất đến từ chính bản thân chúng ta chứ không phải chờ đợi vào tiền bạc hay một chiếc máy tính".

14. “Mục đích chính trong đời của chúng ta là giúp đỡ kẻ khác. Và nếu bạn không thể giúp họ, ít nhất đừng hại họ”.

15. "Nếu bạn nghĩ mình quá nhỏ để làm một điều khác biệt, hãy thử ngủ cùng một con muỗi".

(ST)


Phần nhận xét hiển thị trên trang

SAU MỘT NGÀY



Thức nữa cũng chẳng làm gì
anh tắt đèn
đi ngủ
bên ngoài trời đất vẫn tối thui một màu đen cũ
có muốn nhìn cũng không thấy rừng
núi thấp núi, cao giờ này nhòa mờ không rõ..
đến cả tiếng chim lợn kêu đêm cũng thành xa mờ
róc rách suối reo
đã vào chuyện cổ
Liệu đây có phải đêm dài bình yên?
đêm dài nối bao bao thế hệ
đi ngu ngơ trên con đường làng
gặp những Bá Kiến, Chí Phèo, Thị Nở..
những kẻ như có, như không
Có, không cũng thành vô nghĩa
một nhân quần não ngắn, tai dài
nhiệt tình vô bổ
cuộc chơi hụt hơi
bữa tiệc giả cầy..
Đèn tắt rồi
khó khăn giấc ngủ
Anh có thể tắt đèn
làm sao tắt đi ý nghĩ
những điều từ tâm can năm tháng giày vò?
kỷ niệm xưa cũ kỹ?
cứ đêm
như thác đổ về đây
trong căn phòng này
một mình anh dùng dằng khó xử
Ước chi mình trở nên người hiền ( hay kẻ hèn )
không tự trọng, tự do, tự ái hay tự.. gì nữa.. nữa..
lành như củ khoai
lăn lóc giữa đời
Và biết đâu giấc ngủ lại nồng say
sau cái động tác thường nhiên "tắt mở"
sau một ngày
khôn nguôi?

Phần nhận xét hiển thị trên trang

“Chiến tranh không mang một khuôn mặt đàn bà”


Một đêm đầu tháng Ba năm 1971, người ta dúi vào tay nữ hộ lý Bùi Thị Đoán một đứa trẻ đỏ hỏn.
Đêm ấy, chị Đoán đang trực ở bệnh viện tỉnh Thái Bình. Người phụ nữ lớn tuổi trình bày rằng ai đó đã gửi đứa trẻ cho bà để đi vệ sinh, rất lâu rồi không thấy quay lại. Mọi người hoảng hốt đốt đèn bão đi các gốc cây xung quanh để tìm. Rồi họ nhận ra: người mẹ đã cố tình bỏ đứa con ở lại.
Đoán từng là thanh niên xung phong. Ở cái tuổi lỡ thì, cô mang trong mình mặc cảm của một phụ nữ không bao giờ dám sinh con. Nhiều người đến tìm hiểu, nhưng Đoán không muốn lấy chồng. Cô sợ phải sinh ra những đứa con tật nguyền - nhiều đồng đội từ chiến trường của cô đã như thế.
Đoán muốn nhận cháu bé làm con. Bệnh viện không cho. Đoán cố nài. Cô đặt tên em bé là Tuấn. Những ngày tháng đói khổ ấy không có gì cho con ăn, chỉ có nước cơm vắt bằng vải màn, cho thêm chút đường. Cô làm cả giấy khai sinh cho con.
Tờ giấy khai sinh ghi tháng 5 năm 1971, đến bây giờ người mẹ vẫn giữ kỹ dưới đáy tủ, chưa một vết rách nào. Phía dưới, còn dòng ghi chú: “Con bỏ ngoài bệnh viện tỉnh. Chị Đoán cam đoan nuôi cháu như con đẻ. Phần cha bỏ trống”.
Ước mong làm mẹ của người nữ thanh niên xung phong ấy không kéo dài được lâu. Chỉ hai tháng sau, đứa trẻ ốm, rồi qua đời.
Năm 1981, chị Đoán được cho nghỉ mất sức. Trở về quê, không có nơi nương tựa, chị tìm đến cửa Phật. Đã hơn 30 năm, bây giờ sư Đoán là trụ trì chùa Văn - ngôi chùa làng nhỏ nằm trong xã Phú Sơn, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình.
Thái Bình là mảnh đất đưa ra mặt trận nhiều thanh niên xung phong nhất trong chiến tranh chống Mỹ. Và chắc chắn không phải sự vô tình, bây giờ ở mảnh đất ấy, có đến gần 20 ngôi chùa có những nhà sư, từng là nữ thanh niên xung phong. Số phận của những người như Bùi Thị Đoán, trở thành một dạng điển hình.
Họ trở về từ chiến trường, trên mình mang mảnh đạn còn sót lại, hay là chất độc hóa học. Họ đã để lại tuổi đôi mươi trên những cung đường huyền thoại. Cô độc, ốm yếu và thậm chí mang cả nỗi ám ảnh. Họ tìm đến nơi cửa Phật.
Đôi khi, là sau những ước mơ cuối cùng của người phụ nữ không thành

Trong bão lửa

Ga Gôi, Nam Định, 4 giờ chiều 20/8/1966.
Đoàn tàu quân sự vừa tập kết xong hàng hóa, chuẩn bị đi Thanh Hóa chi viện cho chiến trường. Máy bay Mỹ ập tới, bắn tên lửa và thả bom. Đoàn tàu bốc cháy.
Các chiến sĩ thanh niên xung phong thuộc C895 và C894 xông vào cứu số hàng, trong đó có hai cô gái Bùi Thị Đoán và Nguyễn Thị Phương.
50 năm không khiến cho ký ức về ngày hôm đó phai nhạt. Họ kể cùng một câu chuyện. Những thùng hóa chất bén lửa, tỏa khói nồng nặc. Những thùng hàng trên vai mà các cô cố vác ra khỏi đoàn tàu, cũng đã vỡ, hóa chất chảy lên đầu, lên cổ. Da họ cháy. Nhiều người xỉu tại chỗ.
Đoán và Phương tỉnh dậy tại bệnh viện đường sắt ngoài Hà Nội. Hình ảnh cuối cùng họ còn nhớ là đồng đội nằm la liệt trên sân đình Gôi. 23 người chết, 256 người bị thương và nhiễm độc.
Bây giờ Ga Gôi vẫn còn bia tưởng niệm. Hằng năm, cứ đến ngày 20/8, nhiều đồng đội lại về đây thắp hương.
Cuộc đời người sống sau trận Ga Gôi rẽ theo nhiều hướng. Người vào chiến trường B, người thì chuyển ngành. Họ đều không thoát được dấu vết của trận đánh.
Sư Đoán trong sân chùa Văn
Đoán bị tâm thần. Bây giờ sư không thể nhớ được những ngày ấy nữa, chỉ biết đồng đội thỉnh thoảng về thăm vẫn kể là bị nặng, cứ lang thang, ra đồng mò cua bắt ốc ăn - đơn vị phải cử người chăm sóc.
Tỉnh táo được một chút, về quê làm hộ lý ở bệnh viện tỉnh, cô cũng nay ốm mai đau, ngất lên ngất xuống. Cô không lấy chồng. Nhiều đồng đội của cô không cưỡng được mong muốn làm mẹ và đã có hơn 20 đứa trẻ mang di chứng chất độc hóa học sinh ra từ buổi chiều Ga Gôi ấy.
Nguyễn Thị Phương ở đơn vị khác, cứu một toa tàu không bốc cháy, di chứng không nặng nề như Đoán, nhưng cũng đau yếu luôn luôn.
Sư thầy Thích Đàm Phương bây giờ là trụ trì chùa Cau Đẻ, ở huyện Vũ Thư. Bà không còn muốn nhắc lại chuyện xưa. Bốn mươi năm theo Phật, bà dường như đã tìm thấy tịnh độ. Sư chỉ than thở chuyện cơ thể đau nhức, không đi thăm được đồng đội nữa. “Nhưng sống được đến tuổi này, cũng là nhờ Phật rồi”.
Hỏi về ký ức, thầy bảo "ông Phạm Tiến Duật đã viết rồi". Hóa ra, cuộc đời bà đã thành một tứ thơ.
Sư thầy Thích Đàm Phương trong buổi tụng kinh chiều
"Chiến tranh Phương trở về quê mẹ
Năm năm rồi mười năm lặng lẽ
Ngày mưa ngày nắng, ngày ốm ngày khỏe
Phương thành cô giữ trẻ cho làng
Rồi một buổi mai chỉ còn váng nắng
Nghe tin Đạt hy sinh ngoài mặt trận
Nguyễn Thị Phương vào chùa, cắt tóc đi tu...
Phương thành sư thầy Đàm Phương là thế
Nửa đời trước hy sinh
Nửa đời sau nữa, lại hy sinh..."
Bản thân các thầy cũng không biết tại sao đất Thái Bình lại có nhiều nữ thanh niên xung phong xuất gia như thế. Chỉ biết, họ gặp lại nhau khi cùng xuống tóc.

Trong cửa thiền

Họ tìm thấy điều gì nơi cửa Phật?
Sư Dậu không thể diễn giải một cách mạch lạc câu hỏi ấy. Đầu bà có vết sẹo lớn và cả mảnh bom bên trong. Câu chuyện của bà không trôi chảy, chỉ có những mảnh ký ức vụn ghép lại. Sư hay đau đầu, và người ta kể, thỉnh thoảng vẫn bỏ đi lang thang.
Sư cũng chẳng trở thành trụ trì được. Bây giờ sư được giao trông một ngôi chùa cũ, thật ra là một cái miếu có thờ Phật ở huyện Đông Hưng. Làng nghèo, chùa cũng xác xơ. Đến bữa, sư nấu cơm trắng, hái rau trong vườn chấm muối ăn.
Nhưng sư thích kể chuyện. Sư đem ra mấy quả chuối cũ, mời phóng viên ăn, rồi nhẩn nha kể chuyện. Câu trước là chiến trường biên giới phía Bắc những năm 80, đến câu sau đã là sự đùm bọc của đồng bào Tây Nguyên những ngày chống Mỹ. Và sư kể nhiều về một thanh niên tên Trác - một con nghiện, sư nuôi trong chùa này mấy năm trước.
Trác là Chí Phèo của Đông Các. Vào tù ra tội, không nhà không cửa, lúc lên cơn nghiện, Trác đi quấy phá, dọa nạt, xin đểu trong chợ làng. Nhưng sư Dậu kể, lúc hết cơn, Trác rất ngoan: hắn xin vào chùa để quét tước, giúp việc. Rồi sư bảo Trác ở lại hẳn trong chùa.
Sư cho Trác một chỗ ngủ trong miếu, một cái nồi cơm và gạo riêng. “Ai cho cái gì sư cho nó cái nấy”. Sư dạy Trác, ra chợ muốn ăn cái gì thì chắp tay xin, đừng đi ăn cướp. Bà con cũng hiểu, coi hắn như người của nhà chùa đi khất thực. Cứ thế, Trác sống được nửa năm cùng sư Dậu.
Nhưng rồi Trác vẫn lên cơn, cầm dao dọa sư, phá phách trong chùa. Sư không bận lòng. “Tôi chết mà người làng được sống yên thì mới có ý nghĩa. Tôi sống mà người ta chết thì chẳng nghĩa lý gì”, bà nói với chính quyền. Mọi việc Trác làm, sư cứ lờ đi. Trác đi bậy trong chùa, sư theo dọn. Trác dùng loa đàn hát giữa đêm, sư lại nhờ người gỡ cái loa ấy xuống.
“Ở chiến trường tôi còn chẳng sợ”, sư cười.
Đêm nọ, Trác tưới xăng khắp chùa, cầm dao vào phòng sư. Hắn đòi một tỷ, nếu không sẽ giết sư và đốt chùa. Sư bảo, nếu giết, sư phải cảm ơn anh. Rồi bà ngồi trên giường niệm Phật.
Cái giường bây giờ vẫn để nơi góc chùa. Đã cháy đen. Trác châm lửa đốt chùa thật. Rạng sáng ấy trời mưa và người làng đến kịp.
Sư Dậu bên chiếc giường đã cháy đen
Cậu Chí Phèo chùa Đông Minh ấy đã đi tù. Nhưng sư kể chuyện vẫn hồn nhiên - và vẫn khen - là ngày thường thằng ấy ngoan lắm, vẫn quét sân ở kia. Bà chỉ tay vào gốc mít, nơi vẫn còn vết cháy đen.
“Hình như nó mãn hạn tù, ra mấy tháng rồi”, một người làng ngồi trong sân chùa chêm vào.
Sư vẫn cười.
Không đi học giới luật để trở thành trụ trì, cũng không thể diễn giải những khái niệm cao siêu của Phật pháp, nhưng sư có thể kể chuyện thằng Trác.
Sư Đoán không phải cô gái duy nhất ngày ấy khước từ quyền làm vợ, làm mẹ của mình.
Ở Thái Bình bây giờ, người ta còn kể cho nhau nghe chuyện sư Thân ở chùa Đông Am. Người cùng hẹn ước thời thiếu nữ, tưởng đã hy sinh nơi mặt trận, bỗng một ngày trở về.
Mừng vui gặp lại người xưa, nhưng không đoàn tụ, cô gái Lương Thị Thân đã xuống tóc. Cô biết mình nhiễm chất độc da cam, không thể làm mẹ.
Người làng kể rằng người đàn ông ấy nhiều năm sau vẫn lên chùa mong sư thầy quay lại, nhưng đều bị chối từ.
Gần 20 nữ thanh niên xung phong không trở về với cõi trần ấy, chỉ là một ẩn dụ chiếu nhỏ của những gì Thái Bình đã cho đi và không nhận lại. Hàng nghìn thiếu nữ đã đi và để lại thanh xuân nơi chiến trường như thế, hoặc không bao giờ về quê nữa.
Họ đều không muốn nhắc nhiều chuyện xưa. Hơn ba mươi năm trong cửa thiền, mọi nỗi đau trở thành quá vãng.
Cũng có lúc họ nghẹn lời. Như sư Đoán, khi nói về đứa con năm xưa và mong ước làm mẹ.
Tấm giấy khai sinh 46 năm không một vết ố. Tôi vô tình nhìn thấy nó khi sư Đoán lần giở chồng giấy tờ cũ. Đằng sau tờ giấy, vẫn còn dòng bút phê: “Duyệt cấp sữa bồi dưỡng cho cháu”.
Đứa trẻ ấy đã mất mà không kịp uống hớp sữa nào trong đời.
VietnamNet

Phần nhận xét hiển thị trên trang

ASEAN họp về Biển Đông ‘bất lợi’ cho Việt Nam


ASEAN ảnhREUTERS
ASEAN có thể sẽ không muốn đề cập vấn đề Hoàng Sa của Việt Nam trong bản Quy tắc Ứng xử COC
Hội nghị thượng đỉnh khối ASEAN kết thúc với những diễn biến có lợi cho Trung Quốc, nhưng bất lợi cho Việt Nam, theo phân tích của một số báo quốc tế.
Thông cáo được đưa ra sau hội nghị hôm 30/4 tỏ ra "dễ dãi với Trung Quốc" sau khi không đề cập đến việc Bắc Kinh xây các đảo nhân tạo quân sự, theo Reuters.
Bản thông cáo chính thức đã bỏ đi dòng chữ "xâm chiếm đất đai và quân sự hóa" vốn được đề cập trong bản thông cáo năm ngoái và vốn có ghi trong bản dự thảo mà Reuters có được trước đó.

Trong bản thông cáo đề cập đến "phát triển sự hợp tác giữa ASEAN và Trung Quốc," nhưng không nhắc đến "căng thẳng" và "hành động leo thang" như trong bản thông cáo ra sau hội nghị năm ngoái.

'Không ai dám gây áp lực với Trung Quốc'

Sau khi Tòa Trọng tài Thường trực tại The Hague (PCA) hồi tháng Bảy năm ngoái phủ nhận yêu sách chủ quyền của Trung Quốc và ra phán quyết có lợi cho Philippines, Bắc Kinh đã tiến hành vận động hành lang với Manila.
Có vẻ như hành động của Trung Quốc đã đem lại kết quả.
Hôm 27/4, Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte, hiện đang là chủ tịch khối ASEAN, nói sẽ không có ích gì trong việc thảo luận về các hoạt động trên biển của Trung Quốc, "bởi vì dù sao cũng không ai dám gây áp lực với Bắc Kinh", Reuters tường thuật.
TQ 'hài lòng về dự thảo đầu Bộ Quy tắc Ứng xử ở Biển Đông'
Trung Quốc đã cho phép tàu đánh cá của Philippines trở lại bãi cạn Scarborough sau bốn năm cản trở.
Mười nước trong khối vẫn chưa đạt được thỏa thuận chung trong việc đàm phán với Trung Quốc về vùng biển đang tranh chấp, nhất là khi gặp sự phản đối của Campuchia và Lào, vốn coi Trung Quốc là đối tác thương mại và kinh tế quan trọng.

'Việt Nam sẽ là bên thua thiệt nhất'?

Cuộc thương thảo giữa Trung Quốc và các nước trong khối ASEAN được các nhà phân tích cho là sẽ tạo tiền đề cho Quy tắc Ứng xử COC, dự kiến sẽ được ký trong năm nay hoặc 2018.
Người biểu tình phản đối
Người biểu tình phản đối Trung Quốc trước đại sứ quán Mỹ tại thủ đô Manila, Philippines  ảnhAFP
Trong bài viết đăng trên Forbes ngày 27/4, tác giả Ralph Jennings bình luận rằng nếu Việt Nam không đề cập đến Hoàng Sa trong Quy tắc COC thì điều này sẽ tạo điều kiện cho Trung Quốc bành trướng các đảo nhỏ này, nơi nước này đang xây dựng một thành phố và các dự án quân sự.
Nhưng nếu như Quy tắc COC này được ký kết, Việt Nam sẽ vẫn là kẻ thua cuộc lớn nhất, tác giả viết.
Phía Trung Quốc hẳn sẽ không muốn nhắc tới Hoàng Sa trong bộ quy tắc này, "bởi vì tôi nghĩ đối với Trung Quốc, Hoàng Sa là vấn đề song phương giữa nước này và Việt Nam," theo đánh giá của ông Collin Koh, nghiên cứu sinh an ninh hàng hải tại Đại học Công nghệ Nanyang tại Singapore.
"Một số nước trong ASEAN cũng sẽ không muốn Hoàng Sa ở trong bộ Quy tắc này, vì nó sẽ là một nhân tố phức tạp," ông Koh nói thêm.
Trung Quốc sẽ không để Việt Nam hay bất kì ai đưa tàu vào khu vực quần đảo Hoàng Sa và sẽ phản đối lại bất cứ quy tắc ứng xử nào đưa ra từ trong khu vực.
tổng thống Philippines
Bản thông cáo hội nghị được tổng thống Philippines đưa ra 12 tiếng sau khi hội nghị kết thúc.  ảnhEPA
Theo giáo sư Carl Thayer, chuyên gia quốc phòng Úc, thì "Điều tốt nhất Việt Nam có thể làm là gửi hồ sơ ra trọng tài quốc tế," như tòa án quốc tế tại The Hague, ông Thayer được Forbes dẫn lời.
Trung Quốc rồi cũng sẽ phải đối phó với áp lực từ Hoa Kỳ về việc nước này xâm chiếm vùng biển lãnh thổ trong khu vực Biển Đông trong một thập kỷ qua.
Nhưng hiện tại, Bắc Kinh vẫn dùng kế sách hỗ trợ kinh tế và đầu tư để "lấy lòng" như Brunei, Malaysia và Philippines.
BBC

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Có đường lối đúng, cả dân tộc sẽ bừng lên mạnh mẽ


30/04/2017 TTO - "Dân mình tốt lắm, nếu đường lối của mình đúng, sự lãnh đạo của Đảng tốt hơn nữa, thì sức bùng lên của dân tộc Việt Nam rất mạnh...". Trò chuyện với Tuổi Trẻ nhân kỷ niệm 42 năm ngày thống nhất đất nước (30-4), ông Phan Minh Tánh (thường gọi là ông Chín Đào) nguyên ủy viên trung ương Đảng, nguyên trưởng ban Dân vận Trung ương, nguyên phó bí thư Thành ủy TP.HCM trải lòng như vậy.

Ông Phan Minh Tánh - Ảnh: Tự Trung
Ông khẳng định giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước là một điều hết sức đúng đắn, từ đó mở đường cho sự phát triển đi lên của cả nước như ngày nay.

Bốn mươi hai năm đã qua, mỗi lần kỷ niệm ngày 30-4, cảm xúc của ông như thế nào?

Ngày 30-4-1975, tôi là bí thư trung ương Đoàn, cùng với 100 thanh niên nam nữ có vũ trang tiến vào thành phố.

Chúng tôi được đồng chí Võ Văn Kiệt giao phối hợp với các lực lượng chiếm ngay khu vực quận 3, là nơi có nhiều dinh thự của các quan chức, trụ sở các cơ quan quan trọng.

Sau đó, tôi được giao nhiệm vụ tham gia Ủy ban quân quản Sài Gòn - Gia Định. Đến giờ này, 10 thành viên của Ủy ban quân quản ngày đó chỉ còn mình tôi.

Mỗi dịp 30-4, tôi lại có những cảm xúc đặc biệt. Chính nhờ việc thống nhất mà đất nước mình mới có thể phát huy được sức mạnh đoàn kết thống nhất của mình, đưa đất nước phát triển trong hòa bình ổn định như ngày nay.

Chính nhờ cuộc chiến đấu, công tác những năm ấy và cả sau này nữa mà chúng tôi trưởng thành hơn, góp phần của mình cho sự phát triển chung của thành phố và đất nước.

Hồi ấy, vai trò xung kích của thanh niên luôn được lãnh đạo Đảng, nhà nước coi trọng?

Đúng như vậy. Hồi ấy thanh niên được dự những cuộc họp của cấp ủy cho dù chưa phải là đảng viên. Thanh niên được tin cậy và giao những nhiệm vụ quan trọng để qua đó thử thách và trưởng thành nhanh chóng.

Những ngày đầu ở Ủy ban quân quản, cả thành phố vừa mới giải phóng nên có rất nhiều việc. Chúng tôi cùng lãnh đạo TP đề xuất những chủ trương lớn như cơ chế một giá thay vì hai giá như trước, cho các quận huyện có thực quyền quyết định nhiều vấn đề, chọn thanh niên tham gia công tác, thử thách và rèn luyện thanh niên…

TP.HCM là nơi mà thanh niên, học sinh sinh viên có truyền thống học tập, công tác rất tốt. Từ những thế hệ trước như cô Tư Liêm, anh Năm Nghị… đến những cán bộ đoàn hiện nay, tôi cho rằng họ làm rất tốt vai trò của mình, xung kích ở nhiệm vụ khó khăn của thành phố trong mỗi thời kỳ.

Để được như vậy, có lẽ tầm nhìn và vai trò của người lãnh đạo là hết sức quan trọng...

Nói cho công bằng, nếu như đường lối của mình đúng, sự lãnh đạo của Đảng tốt hơn nữa, thì sức bùng lên của dân tộc Việt Nam rất mạnh. Nhưng bây giờ cũng còn những cái phải sửa lại. Đảng phải trong sạch, từ trên xuống phải gương mẫu, nói và làm tới nơi tới chốn, không thì dân không tin. Muốn vậy, phải mở rộng dân chủ trong đảng, ngoài đảng, trong nhân dân.


MAI HOA thực hiện
http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20170430/co-duong-loi-dung-ca-dan-toc-se-bung-len-manh-me/1306998.html

Phần nhận xét hiển thị trên trang