Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

“rơi tự do”


LĐO HÀ NGUYỄN - 

Dọc các con phố Hà Nội lúc về khuya dễ dàng bắt gặp những bóng dáng của người vô gia cư. Cuộc sống của họ tạm bợ với những công việc có nguồn thu nhập bếp bênh: đồng nát, vá xe, đánh giày…


Người vô gia cư sống tại ven các con đường, tuyến phố.
Những mảnh đời “rơi tự do”
Trên con đường Trần Thánh Tông (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) đoạn gần công viên cây xanh, hình ảnh một người đàn ông trung niên nhặt đồng nát, tối đến mắc màn ngủ trên hành lang của một tiệm cắt tóc đã quá quen thuộc với người dân nơi đây. Khi hỏi chuyện, ông Nguyễn Quang Hợp (quê ở thị trấn Lương Bằng, Kim Động, Hưng Yên) cho biết: “Tôi bỏ nhà đi năm 12 tuổi. Ngày đó bố đánh tôi, ông thường so sánh tôi với con cái gia đình nhà khác, bị đánh nhiều nên tôi bỏ nhà đi, lúc đó mẹ đang đi làm ruộng. Tôi đến Hà Nội từ lúc đó, lượm lặt ve chai để sống qua ngày”.



Với những người vô gia cư như ông Hợp, có lẽ chiếc xe đạp là tài sản lớn nhất.

Ngủ ngoài đường cũng có những rình rập đe dọa, họ phải tự học lấy cách cứu lấy bản thân. Ông Hợp cho biết thêm: “Có hôm, lúc mưa gió, mấy đứa nghiện thò tay qua màn, rờ sờ vào túi quần của tôi để xem có tiền không. Cũng có lần có thằng nhảy vào xin tôi cho ngủ nhờ, nhưng không tin được, tôi dùng cái bổ rác tôi đuổi đi, bây giờ cũng ít rồi, các chú công an dẹp bọn nó đi hết rồi”.

Cũng bởi vì không có chứng minh thư nên ông Hợp chẳng thuê cho mình một căn nhà, cộng với giá cả thuê phòng ở thành phố cao nên ông chẳng mơ đến một mái nhà lợp đàng hoàng.



Cuộc sống tạm bợ của những người vô gia cư.

Tại các thành phố lớn, không khó để bắt gặp những trường hợp như ông Hợp, bởi cuộc sống của những người vô gia cư là vậy. Những người vô gia cư này không còn là dân nông thôn, bởi xung quanh chẳng có làng xóm, chẳng có gia đình để làm việc gì cũng phải “rào trước đón sau”. Mà họ cũng chưa trở thành một công dân đô thị, bởi cuộc sống nay đây, mai đó, không có lấy mái nhà để đi về lúc tối lửa, tắt đèn.

Cuộc sống “tạm”

Theo bà Nguyễn Tuyết Nhung, cán bộ Trung tâm bảo trợ xã hội thuộc Sở Lao động -Thương binh và Xã hội Hà Nội: Những người không có nhà cửa, ban ngày làm việc, đêm đến ngủ ở vỉa hè cũng được xếp vào người vô gia cư. Bản thân họ nay đây mai đó, vẫn đang có những “nghề nghiệp” riêng nên rất khó quản lí. Nếu bản thân họ thực hiện hành vi ăn trộm, ăn cắp hay đó là những người già neo đơn đã được chính quyền xác minh và báo cáo lên thì sẽ đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội.

Khi thành phố lên đèn, khi những cửa tiệm đã bắt đầu đóng cửa thì cũng là lúc những người vô gia cư có “địa bàn” để ngủ hoặc làm việc. Họ chẳng theo một lịch trình cố định do ai đó ban hành, mà bản thân họ tự lập một thói quen sinh hoạt riêng.



Những giấc ngủ chẳng có giường, chỉ cần vỉa hè rộng rãi và có một chiếc chăn ấm là đủ.

Ông Hùng (Bắc Ninh) năm nay đã 70 tuổi, đến Hà Nội làm nghề bơm xe cũng đã ngót chục năm nay. Đường Nguyễn Đình Chiểu là chỗ ông “mở tiệm” bơm xe. Ông đóng chốt ở đây lúc 9h tối cho đến 1-2h sáng, hoặc có lúc ông ở đây đến 5h sáng mới về chỗ ngủ. Khi được hỏi ông ngủ, sinh hoạt tắm rửa như thế nào, ông Hùng trả lời: “Tôi ngủ ở dưới hiên của cung văn hóa hữu nghị Việt – Xô, các chú bảo vệ ở đấy quen mặt rồi nên thường cho tôi dùng nước máy ở phòng của họ luôn”.



Tận dụng đường để “xây nhà”, bà cụ ngủ ở đây cũng đã quen thuộc với người dân sống trên đường Nguyễn Hữu Huân.

Những người vô gia cư tranh thủ cửa hàng đóng cửa là bắt tay vào việc mắc màn, căng bạt. Có những cửa hàng 10-11h mới đóng cửa, 5h sáng đã mở cửa nên bắt buộc họ cũng dậy dọn “chiếc giường” và bắt tay vào công việc. Đồ đạc không có nhiều, chỉ là 1 cái màn, một cái chăn và hai ba chiếc áo, tất cả được gói gém theo suốt hành trình kiếm ăn.

Công việc của họ là những chuyến đi lang bạt, không có điểm dừng. Nơi ngóc ngách là nơi có nhiều bóng dáng của những người lượm ve chai, nơi nào đông người đều có bóng hình của đánh giày, bán vé số…Công việc với nguồn thu nhập bấp bênh thì bữa ăn của họ cũng chỉ dừng lại ở mưới 10-15 nghìn đồng cho mỗi bữa.


http://laodong.com.vn/thoi-su-xa-hoi/cuoc-song-tam-cua-nhung-manh-doi-roi-tu-do-644446.bld

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thử thành công thuốc chữa ung thư giai đoạn cuối


08/03/2017 Truyền thông Nga mới đưa tin, các nhà khoa học nước này đã thử nghiệm thành công loại thuốc có thể chữa ung thư ở mọi giai đoạn. Họ sẽ hoàn tất mọi khâu thử nghiệm để có thể bào chế, sản xuất thuốc hàng loạt, phục vụ việc điều trị cho các bệnh nhân ung thư trong 3 hoặc 4 năm tới.
GS Andrei Simbirtsev
Chế phẩm thuốc này có tên gọi thí nghiệm là "Protein sốc nhiệt", dựa trên thành phần hoạt chất chính của nó. Nó là một loại thuốc sinh học phân tử, được bào chế dựa trên một phân tử hoạt động rất tích cực. Phân tử này được hình thành trong bất kỳ tế bào nào của cơ thể khi phản ứng với các yếu tố gây sốc và căng thẳng. Sự tồn tại của phân tử này từ lâu đã được các nhà khoa học biết tới.

Theo GS Andrei Simbirtsev, Phó Giám đốc Viện Nghiên cứu khoa học các cách điều trị thuần sinh học cao cấp thuộc Cơ quan Y Sinh Liên bang Nga (FMBA): "Ban đầu các nhà khoa học cho rằng loại protein này chỉ bảo vệ các tế bào của con người khỏi bị hư hại.

Sau đó, họ phát hiện nó có một đặc điểm hiếm hoi là giúp các tế bào sản sinh những kháng nguyên khối u và nhờ đó tăng cường được khả năng miễn dịch chống lại khối u".

Vì vậy, những nhà nghiên cứu Nga đã nhanh chóng đi sâu tìm hiểu về nó, tìm cách tổng hợp nó và điều chế ra loại dược phẩm có thể giúp con người chống lại ung thư.

Loại protein này tuy có rất ít trong cơ thể con người, nhưng các nhà khoa học Nga đã xác định được gen kích thích sự sản sinh của nó trong cơ thể, sau đó tiến hành tạo ra một tế bào vi khuẩn để tổng hợp loại protein này.

Loại thuốc mới này không có tác dụng phụ và cũng không có độc tính. Nó đã được các nhà khoa học tiến hành thử nghiệm lâm sàng trong nhiều năm vừa qua. Nhưng để chắc chắn hơn, những nhà nghiên cứu Nga sẽ tiếp tục kiểm tra và sẽ công bố về độ an toàn của loại thuốc mới này sau 1 năm nữa.

Và họ sẽ hoàn tất mọi khâu thử nghiệm để có thể bào chế, sản xuất thuốc hàng loạt, phục vụ việc điều trị cho các bệnh nhân ung thư trong 3 hoặc 4 năm tới.

Ông Simbirshev bày tỏ: "Rất tiếc là không thể nhanh hơn. Đó là một công trình nghiên cứu rất nghiêm ngặt. Vì thế nếu tính cả thời gian hoàn tất nghiên cứu tiền lâm sàng giai đoạn cuối thì các bệnh nhân sẽ chỉ nhận được thuốc sau 3 đến 4 năm nữa".

Chữa tất cả ung thư ở mọi giai đoạn...

Loại thuốc Protein sốc nhiệt này phát huy được hoạt tính đa năng, có thể chữa trị được mọi loại bệnh ung thư ở bất kỳ giai đoạn nào kể cả giai đoạn cuối.

Các nhà khoa học Nga nhấn mạnh, loại thuốc mới này đã được thử nghiệm trên chuột bạch có khối u ác tính và đa số đều hoàn toàn hồi phục, ngay cả ở giai đoạn sau của căn bệnh.

"Liệu trình điều trị bằng loại thuốc mới trong đa số các trường hợp đã loại trừ hoàn toàn các khối u, thậm chí ngay cả ở giai đoạn cuối. Như vậy là có thể tự tin nói rằng, các protein đã có được hoạt tính sinh học cần thiết để chữa được ung thư", ông Simbirshev cho biết.



Khoa học Nga đã tìm ra loại thuốc có thể chữa tất cả loại ung thư ở mọi giai đoạn

Kết quả nghiên cứu này đã cho những bệnh nhân mắc ung thư nói riêng và nhân loại nói chung một hy vọng mới trong vài năm nữa, sẽ có thuốc chữa được ung thư ở mọi giai đoạn xuất hiện trên thị trường.

Nói thêm về quá trình nghiên cứu loại protein và điều chế ra loại thuốc mới này, ông Simbirshev cho hay, để phân tích hành vi của protein bằng cấu trúc rentgen, cần phải tạo được các tinh thể siêu tinh khiết từ protein, tuy nhiên việc này không thể thực hiện trong điều kiện sức hút của Trái đất - các tinh thể protein sẽ lớn không đều.

Chúng cần phải được thí nghiệm trên vũ trụ, nơi có môi trường thích hợp (không có sức hút của Trái Đất) để tạo ra một loại tinh thể siêu tinh khiết phục vụ cho công tác phân tích X-quang.

Các nhà khoa học Nga đã đóng gói các protein siêu tinh khiết trong các ống mao dẫn và đưa lên trạm vũ trụ ISS. Sau 6 tháng, trong các ống nghiệm đã hình thành các tinh thể tinh khiết đến mức lý tưởng, chúng được đưa xuống dưới Trái đất và mang đi phân tích ở Nga và Nhật Bản".

http://sao24h.org/vo-oa-giay-phut-hanh-phuc-buoc-ngoat-cua-nganh-y-khi-thu-thanh-cong-thuoc-chua-ung-thu-giai-doan-cuoi-419.html?utm_campaign=ngolien&utm_medium=exchange&utm_source=ngolien

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đừng sống bằng Dối Trá


Nếu chọn con đường yên thân mà chúng ta vẫn cùng khốn, thì chúng ta đúng là đồ bỏ đi, không còn cách gì cứu vớt được. Lúc đó, chúng ta đáng nhận những lời khinh bỉ này của Pushkin: “Đồ súc sinh thì làm gì có tự do. Muôn đời di sản của nó chỉ là ách nặng và roi vọt.”
Đừng sống bằng Dối Trá
Alexander Solzhenitsyn, Thái Phục Nhĩ dịch

Dưới đây là toàn văn của bài tiểu luận của Alexander Solzhenitsyn "Đừng Sống bằng dối trá” có lẽ là cái cuối cùng ông viết trên đất quê hương mình - trước khi Liên Xô sụp đổ - đã và lưu hành trong giới trí thức của Moscow tại thời điểm đó. Bài tiểu luận ghi ngày 12 Tháng Hai, cái ngày mà mật vụ đột nhập vào căn hộ để bắt ông. Ngày hôm sau, ông bị lưu đày sang Tây Đức.


Đã có thời thậm chí rỉ tai nhau chúng ta cũng không dám! Bây giờ thì chúng ta viết và đọc sách báo chui, và thỉnh thoảng có tới Viện Khoa Học hút thuốc gặp nhau thì cũng thành thật mà phàn nàn với nhau rằng: Chúng đang giở trò gì đây? Chúng còn xỏ mũi ta tới đâu nữa? Quê hương vừa nghèo vừa điêu tàn mà chúng cứ huyênh hoang khoe nhau những thành tựu trên vũ trụ. Chúng ôm mấy cái chế độ cai trị lạc hậu và dã man, rồi thổi cho lửa nội chiến bùng lên.

 Chúng rút ruột để nuôi Mao Trạch Đông một cách vô tội vạ – rồi tống cổ chúng ta ra chiến trường đánh nhau với hắn, mà chúng ta phải đi. Trốn sao cho thoát? Chúng thích đưa ai ra tòa thì đưa, chúng nhốt người tỉnh táo vào nhà thương điên – chúng nó luôn giở những trò đó, còn chúng ta thì bất lực.

Mọi thứ sắp rớt xuống đáy cùng. Tinh thần chúng ta đã chết hết, còn thân xác chúng ta và cả con cái chúng ta nữa, cũng sắp bị ném vào lửa cháy rụi. Thế mà chúng ta vẫn bình chân như vại, cứ nhếch mép cười một cách tiểu nhân, và lưỡi không bị ngọng mà vẫn lúng búng trong miệng. Nhưng chúng ta biết làm gì mà ngăn nó cho được? Hay là chúng ta không đủ sức?

Chúng ta bị tước đoạt nhân tính một cách tàn bạo tới mức chỉ vì miếng cơm manh áo qua ngày thôi mà chúng ta sẵn sàng vứt bỏ mọi nguyên tắc và linh hồn của mình, mọi nỗ lực của tiền nhân và mọi cơ hội của hậu thế – miễn sao đừng đụng tới sự tồn tại mong manh của mình là được. Chúng ta không có khí phách, không có tự trọng, không có nhiệt tình. Vũ khí hạch tâm, thế chiến thứ ba chúng ta không sợ. Chúng ta đã nấp kĩ trong hang rồi. Chúng ta chỉ sợ làm người công dân có dũng khí.

Chúng ta chỉ sợ tụt lại phía sau đàn và phải bước đi một mình và đột nhiên thấy mình không có bánh mì ăn, không có lò sưởi ấm và không có một đăng ký hộ khẩu Moscow. Chúng ta đã được tuyên truyền trong các khóa học chính trị, và theo cùng một cách giống hệt nhau, đã được bồi dưỡng các ý tưởng sống yên thân, và mọi thứ sẽ tốt đẹp trong phần còn lại của cuộc đời. Bạn không thể thoát khỏi môi trường và điều kiện xã hội. Cuộc sống hàng ngày định hình ý thức. Cái đó có liên quan gì với chúng ta? Chúng ta có thể làm gì với nó?

Được chứ, được tất cả là đàng khác. Nhưng chúng ta dối lòng mình để an thân. Đừng trách bọn chúng, có trách thì trách chúng ta đi. Có người vặn hỏi: thì ông muốn nghĩ gì mà chẳng được. Chúng đã dém miệng chúng ta. Có ai chịu nghe chúng ta, có ai thèm đoái hoài chúng ta. Làm sao mà bắt chúng nghe chúng ta nói được? Không thể nào thay đổi được não trạng của chúng.

Tất nhiên là có thể đầu phiếu để loại bọn chúng, nhưng mà đất nước này làm gì có tuyển cử. Ở phương Tây người ta có bãi công và biểu tình phản đối, còn chúng ta thì bị đàn áp thẳng tay, có những cảnh mới nghĩ tới đã thấy rùng mình: ai dám thình lình bỏ việc mà xuống đường? Song le, những con đường chết chóc mà dân tộc Nga đã mò mẫm trong đau khổ suốt thế kỉ qua không phải dành cho chúng ta, mà quả thật chúng ta không cần đi lại những con đường như vậy.

Bây giờ cái rìu đã làm xong việc, hạt giống gieo xuống đã nảy mầm, chúng ta có thể thấy là những kẻ còn trẻ tuổi mà cuồng vọng, cho là có thể dùng khủng bố, cách mạng đẫm máu và nội chiến để mang lại bình đẳng và hạnh phúc cho đất nước chúng ta, chính họ là những kẻ lạc lối. Thế đủ rồi, xin cảm ơn các vị giác ngộ cách mạng tiên phong! Bây giờ chúng ta mới biết phương pháp xú uế tất sinh kết quả xú uế. Hãy để cho tay của chúng tôi trong sạch.

Cái vòng trói buộc này đã đóng chặt rồi sao? Không còn lối thoát? Và chúng ta chỉ còn một đường duy nhất thôi, là khoanh tay đợi? Đợi cho tới khi có biến? Chừng nào mỗi ngày chúng ta đều thừa nhận, ca ngợi, và nuôi dưỡng – chứ không tự mình chém phăng đi một điều không ai không thấy, là sự dối trá – thì đừng mong có chuyện gì xảy ra.

Bạo động len lỏi vào cuộc sống an bình, cái mặt nó toát ra vẻ ngạo mạn, y như đang khoác một ngọn cờ và hô to: “Bạo động đây. Tránh ra, nhường đường cho tao, không tao nghiến nát tụi bay.” Nhưng mà bạo động mau già. Rồi nó mất hết tự tín, và để giữ cho cái mặt ra vẻ khả kính nó rước thằng dối tra về làm đồng minh – vì không phải ngày nào nó cũng thò bàn tay thô bạo của nó ra được, mà thò ra được cũng bất tất chụp hết mọi người. Nó chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn phục tùng dối trá và hàng ngày thực hành dối trá – đây chính là yếu huyệt của mọi sự trung thành.

Cái chìa khóa đơn giản nhất và dễ làm nhất mở ra cánh cửa tự do, tự do mà bấy lâu nay chúng ta lãng quên, là: mỗi người cùng tẩy chay dối trá. Mặc dù dối trá che giấu tất cả, mặc dù dối trá phủ lấy tất cả, nhưng tôi tuyệt không nhúng tay.

Làm vậy tức là mở một lối thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn hoang tưởng do chúng ta khoanh tay đứng nhìn mà ra. Cách đó vừa dễ làm nhất vừa tiêu diệt dối trá mau nhất. Vì rũ bỏ dối trá, tức là cắt đứt đường sống của nó. Dối trá giống như bệnh dịch, chỉ có thể sống bám vào một sinh vật.

Chúng ta không cần phải ám thị mình. Chúng ta chưa đủ già dặn để tiến vào các quảng trường mà gào lên sự thật hay biểu hiện tư tưởng của mình. Chưa tới lúc phải làm thế. Nguy hiểm nữa. Chỉ cần điều gì mình không nghĩ thì chúng ta từ chối đừng nói là được.

Đó là con đường của chúng ta, con đường dễ nhất ai cũng làm được, con đường đã chiếu cố sự hèn nhát thâm căn cố đế của chúng ta. Nó dễ hơn phương pháp công dân bất phục tùng của Gandhi xiển dương – dễ tới mức viết những lời này còn nguy hiểm hơn.

Con đường của chúng ta là tránh xa chỗ thối nát. Nếu chúng ta đừng ghép đống xương tàn và lớp vảy khô của ý thức hệ lại với nhau, nếu chúng ta đừng mất công vá lại mớ giẻ rách, thì chúng ta sẽ ngạc nhiên thấy là sự dối trá sẽ hóa ra bất lực và tiêu ma nhanh chóng. Lúc đó, cái gì cần lột trần mới thực phơi ra trước cả và thiên hạ.
Vì thế, dù có dè dặt, mỗi chúng ta hãy lựa cho mình: hoặc là, cam tâm làm nô lệ cho hư ngụy – tất nhiên chúng ta nuôi dưỡng con cái mình trong tinh thần dối trá không phải vì đó là bản tính của chúng ta, mà chẳng qua là để kiếm ăn nuôi gia đình – hoặc là rũ sạch mọi sự dối trá làm một người lương thiện xứng đáng được con cái và người đồng thời kính trọng.

Con đường của chúng ta là không tự nguyện ủng hộ bất kì sự dối trá nào. Khi chúng ta đã biết bản chất của hư ngụy ở đâu, thì chúng ta mỗi người sẽ biết cách nhìn ra đâu là dối, đâu là thật.

Và từ đó trở đi chúng ta sẽ:
  • · bằng mọi cách không viết, kí, hay in một lời nào chúng ta cho là bóp méo sự thật;
  • · không nói những lời như thế, dù là nói chuyện riêng hay nói trước đông người, tự ý mình hay theo ý người khác, dù làm công tác cỗ vũ, dạy học, giáo dục hay đóng trò trên sân khấu;
  • · không mô tả, cổ vũ, hay truyền đi một ý tưởng nào chúng ta thấy rõ ràng là sai hay bóp méo sự thật, dù bằng hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, khoa học kỹ thuật hay âm nhạc;
  • · không trích lời người khác nói hoặc viết mà không đặt lời trích vào ngữ cảnh, để lấy lòng ai đó, hay để lót đường cho mình, hay để thành công trong công việc nếu mình không hoàn toàn đồng ý với ý tưởng trích dẫn, hoặc nếu ý trích dẫn đó không phản ánh chân thực bản chất vấn đề;
  • · không để cho mình bị ép phải dự những cuộc biểu dương hay hội họp nào trái với sở thích hay ý nguyện mình, không cầm hoặc giương lên những tiêu ngữ hay biểu ngữ nào mình không hoàn toàn chấp nhận;
  • · không giơ tay biểu đồng tình cho một đề xuất mà ta không thành thật tán đồng, không bầu cho người mình cho không xứng đáng hay đáng ngờ về tài năng, dù bầu công khai hay bí mật;
  • · không để cho mình bị lôi tới những cuộc họp mà mình đoán người ta sẽ bức mình thảo luận hoặc bóp méo một vấn đề;
  • · lập tức bước ra khỏi những cuộc họp, hội nghị, thuyết trình, biểu diễn, chiếu phim nếu nghe thấy diễn giả nói láo, rêu rao những rác rưởi ý thức hệ, hoặc những lời tuyên truyền lố bịch;
  • · không đóng góp hoặc mua những báo chí bóp méo thông tin hoặc giấu giếm những sự thật hiển nhiên.
Tất nhiên là chúng ta chưa liệt kê hết mọi biến thái hư ngụy cần phải liệt kê. Nhưng người nào thanh luyện mình sẽ nhờ lương tâm trong sạch mà phân biệt được chân ngụy.

Những người chọn con đường này ban đầu cuộc sống sẽ rất thay đổi. Có người bị mất việc. Những người trẻ muốn sống chân thật, thì những việc như thế này sẽ làm cho đời thanh xuân của họ ra phức tạp, vì khóa học bắt buộc nào cũng nhét toàn dối trá, không thể không chọn lọc.

Nhưng không có lối đi nào dễ dãi hơn cho người muốn làm người lương thiện. Ngày nào chúng ta cũng có người phải đối diện ít nhất là một trong những tình huống trên, cho dù là trong những ngành khoa học kĩ thuật vô thưởng vô phạt dễ tìm được chỗ nương náu nhất. Hoặc là chân thật, hoặc là hư ngụy: một đường đi tới tự do tinh thần, một đường đi tới nô lệ tinh thần.

Còn những kẻ không đủ dũng khí bảo vệ linh hồn mình– các người chớ vin vào mấy quan điểm ‘tiến bộ’ của mình mà kiêu ngạo, chớ huyênh hoang mình là hàn lâm học sĩ, là nghệ sĩ nhân dân, là yếu nhân có nhiều công trạng, hay là đại tướng – các người hãy tự nói với mình: Mình thà ở lại đàn làm một thằng hèn. Sao cũng được, miễn no bụng ấm lưng thì thôi.

Lối phản kháng này tuy nhu nhược nhất trong mọi lối phản kháng cũng không phải là dễ. Tất nhiên là dễ hơn tự thiêu hay tuyệt thực: lửa sẽ không dìm thân anh, mắt anh không bị nung cho nổ ra, và gia đình anh sẽ không lúc nào thiếu cơm ăn nước uống.
Một dân tộc vĩ đại ở châu Âu, dân Tiệp Khắc, họ bị chúng ta phản bội và lừa dối, chẳng là họ đã cho chúng ta thấy nếu trong lồng ngực có một trái tim cao thượng thì tấm ngực mỏng manh kia có thể đứng lên chống lại xe thiết giáp đấy sao?

Anh bảo làm thế không dễ? Nhưng trong mọi cách thì cách đó là dễ nhất. Cách đó có thể nguy tới tánh mạng, nhưng muốn cứu linh hồn thì không còn cách nào khác. Phải, con đường đó không phải là con đường dễ đi. Nhưng mà có nhiều người, rất nhiều nữa là khác, năm này qua năm nọ đã theo đuổi lí tưởng ấy, chỉ vì họ lấy chân thật làm lẽ sống.

Cho nên anh không phải là người đầu tiên chọn đi đường này, anh chỉ gia nhập dòng người đã dấn thân vào đó. Nếu chúng ta nâng đỡ nhau và sát cánh nhau thì con đường này sẽ dễ đi và ngắn bớt lại. Nếu chúng ta đông tới hàng ngàn người thì bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta. Nếu chúng ta lên tới hàng vạn người thì đất nước này sẽ khoác bộ mặt mới đến mức chúng ta không còn nhận ra nữa. Nếu chúng ta khiếp nhược quá, thì đừng trách người ta đàn áp mình mãi.

Chính chúng ta đang tự mình đàn áp mình đấy. Lúc đó thì hãy khom lưng xuống nữa, hãy rên xiết nữa, và đợi tới ngày những người anh em của chúng ta, các nhà sinh học, tìm ra cách đọc được tư tưởng của chúng ta, một thứ tư tưởng vô giá trị và tuyệt vọng.

Và nếu thậm chí đã chọn con đường yên thân mà chúng ta vẫn rơi vào chỗ cùng khốn, thì chúng ta đúng là đồ bỏ đi, không còn cách gì cứu vớt được. Lúc đó, chúng ta đáng dành cho những lời khinh bỉ này của Pushkin:

“Đồ súc sinh thì làm gì có tự do. Muôn đời di sản của nó chỉ là ách nặng và roi vọt.”

Nguồn: http://gocsan.blogspot.com/2013/09/live-not-by-lies-ung-song-bang-doi-tra.html

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Ôi, văn hoá nước tôi.



Oanh Bùi 

Đây là 3 trong 1 bộ rất nhiều ảnh nghệ thuật của xứ thiên đường.

Lời bàn:
- Nhìn vào bộ ảnh là đánh giá được văn hoá xứ này, tinh tế và nghệ thuật đến đâu?
- Nhìn vào là đánh giá được con người, từ già đến trẻ nhận lời làm mẫu chụp bộ ảnh này.
 
Ôi, văn hoá nước tôi.

.




Phần nhận xét hiển thị trên trang

Muốn làm người tốt cũng khó?


by anle
Muốn làm người tốt cũng khó?
Có thời người ta đồn đại rằng người Âu - Mỹ sống lạnh lùng cách biệt, chẳng ai giúp đỡ gì ai, còn người Việt mình thấy người hoạn nạn là xúm lại quan tâm thăm hỏi.
Chỉ là lời đồn thổi của cái thời không được tiếp xúc nhiều với bên ngoài, vì thế cũng không hiểu gì về bên ngoài. Không hiểu nên chỉ tự huyễn hoặc, hễ đề cao bản thân thì phải dùng đến phương pháp đặt người khác đứng dưới mình vài cái bậc thang.
Cùng phòng làm việc với tôi ở Đại học Washington, anh bạn giáo sư vừa soạn xong một văn bản, anh bấm nút máy in. Trang giấy trôi ra, tôi ngồi gần máy in hơn, bèn đưa tay lấy hộ. Nhưng anh nói ngay: Cảm ơn, nhưng tôi còn nguyên lành chân tay mà.
Người ta không yêu cầu thì đừng có giúp. Gọi là giúp thì cũng chỉ là ý chủ quan của anh, còn người được giúp có thể tự ái, tôi có phải là người tàn tật đâu, tôi đang đủ năng lực để tự làm lấy mọi việc.
Chính người Việt cũng có câu: ăn có mời, làm có khiến. Làm việc, mà chưa được yêu cầu đề nghị thì rất nhiều khi là: không khiến. Nhưng cái tính tò mò tọc mạch hiếu kỳ lại khiến người ta xúm đen xúm đỏ khi thấy một tai nạn. Nhìn thế mà bảo mọi người rất quan tâm đến nhau là chưa hiểu người Việt. Một trăm người xúm lại rất nhanh ấy, chỉ có một vài người thực sự phản ứng kịp thời tìm cách cấp cứu.
Ở Âu - Mỹ, nếu ta đi lạc đường chẳng hạn, không hỏi đến ai thì thôi, mọi người sẽ thản nhiên đi qua, ai có việc nấy. Nhưng nếu hỏi, chắc sẽ có người dừng lại chỉ đường đến nơi đến chốn, thậm chí ngơ ngác quá thì sẽ được người ta tìm cách dẫn đến tận nơi. Có người đi mua hàng ở siêu thị, vướng vào giá hàng làm đổ cả một góc, đang xin lỗi rối rít thì bà quản lý an ủi: Không sao đâu, đây là lỗi của chúng tôi đã bày hàng làm vướng cho khách.
Làm việc tốt thì không cần ra điều kiện, việc này ai cũng rõ. Muốn điều tốt nảy nở nhiều thì cũng phải có một môi trường thuận lợi, nơi tạo điều kiện cho người ta làm việc tốt.
Một nhân vật của công chúng, một người nổi danh, đứng ra quyên góp ủng hộ bà con đang chịu hậu quả của thiên tai, đấy chắc chắn là một việc tốt. Ấy thế, đôi ba vị quyền lực lại giở lý giở lẽ, quy kết thành hành vi trái luật. Không có việc tốt nào trái luật, và luật nào khép việc tốt thành vi phạm thì luật ấy cần phải xem lại, luật ấy cần phải điều chỉnh. Hạch sách, chẳng qua để thể hiện uy quyền, thể hiện cái sự oai. Tốt cũng được, nhưng trong địa hạt quản lý của tôi, luật của tôi, tôi phải làm ra điều có trách nhiệm, ra uy ra oai.
Cũng thế là chuyện hai kẻ côn đồ đánh đập một nữ nhân viên hàng không, hàng chục người giương mắt nhìn hoặc tránh ra xa. Chỉ một người kịp thời xông đến đánh cho kẻ côn đồ ngã lăn quay. Một chưởng lăn lông lốc. Không ai ủng hộ dùng bạo lực, nhưng quả thực cú đánh kẻ hành hung quay lơ khiến ai nấy đều hả hê. Ít ra thì trên đời vẫn còn có người phản ứng kịp thời, kịp thời hơn nhiều so với những người có nhiệm vụ bảo vệ. Ít ra thì đòn trừng phạt cũng nhãn tiền, không phải chờ đời cha ăn mặn đến đời con mới khát nước. Ít ra thì kẻ côn đồ kia cũng ngộ ra rằng ngoài trời còn có trời.
Ấy thế, lại cũng có ông phải chịu trách nhiệm lại lên tiếng một cách oai vệ nông nổi, giở lý rằng hành vi can thiệp cứu người ấy có thể gây ra bạo loạn nghiêm trọng, vì thế là phạm pháp. Ô ông ơi, nghe lời ông thì người ta đã bị hại, cái ác đã thêm một lần đắc thắng, và không còn ai dám hành động để bảo vệ chân lý.
Còn ai dám làm điều tốt giữa đời này? Chị bạn tôi thấy một cháu bé vài ba tuổi đang lon ton trên vỉa hè thì bị ngã. Chị vội vàng chạy đến đỡ. Thế là mẹ đứa bé đang vẩn vơ mua hàng ở gần đấy chạy xồ ra, mắng xối xả rằng chị đã làm đứa bé ngã. Chị bạn nói từ đó thấy trẻ con bị ngã hoặc định chạy qua đường đông xe cộ, chị cũng không dám lại gần. Nhỡ bố mẹ nó lại vu cho mình gây ra tai nạn.
Đấy là nỗi lo ngại có thật. Và phải trở lại với điều đã nói, làm việc tốt thì phải vượt lên trên mọi điều kiện, mọi lề luật, nhưng làm điều tốt trong một môi trường không thuận thì có khi rước họa vào thân. Điều tốt, tự thân nó đã là mục đích cao nhất của mọi xã hội, mọi lề luật, mọi cá thể. Giở lý giở lẽ giở luật ra để cản trở điều tốt thì quả là trái khoáy trớ trêu.
Thanh niên sinh viên tham gia phong trào tình nguyện, phong trào đi làm từ thiện, đáng tiếc, có người thiệt mạng vì tai nạn. Phải rút kinh nghiệm để trang bị kiến thức cần thiết cho họ trước khi lên đường, rèn luyện thể chất và khả năng xử lý tình huống, vân vân. Giảm rủi ro đến mức thấp nhất, nhưng như vậy không có nghĩa là hệ thống thông tin đại chúng nên giật tít đưa tin theo kiểu dọa dẫm, làm nhụt chí. Bộ máy tuyên truyền cũng phải có trách nhiệm tạo ra môi trường thông tin thuận lợi cho người ta có thể làm việc tốt.
Mặt khác, hệ thống thông tin đại chúng cũng phải được động viên khích lệ khi cổ vũ người ta làm việc tốt. Đưa một cái tin dũng cảm cứu người chẳng hạn, bản thân cái tin là đúng, chỉ một vài chi tiết chưa chính xác, thì có thể đính chính. Nhưng chỉ vì vài chỗ chưa chính xác ấy mà ra giọng răn đe, thì đấy cũng xem như là cản trở người ta làm việc tốt.
Khác với nhiều người lạc quan đến tận đỉnh, rằng nếu đời ít người tốt thì đời đâu có được như thế này, nhiều người trong chúng ta vẫn phải kêu lên rằng hãy cho chúng tôi được làm việc tốt, hãy tạo ra một môi trường thuận cho cái tốt. Môi trường ấy không gì khác là hãy làm luật cho nghiêm, cho chặt, cho thật ít kẽ hở. Hãy xây dựng một nền nếp văn hóa trên đó có ngôi nhà dân trí cao hơn. Hãy bồi đắp đạo đức như những tầng phù sa đầy đặn.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

11/03/1985: Mikhail Gorbachev lên thay Chernenko


Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng
Vào ngày này năm 1985, khi quyền lực trong Đảng Cộng sản của ông tăng lên nhanh chóng, Mikhail Gorbachev đã được chọn làm Tổng Bí thư và lãnh đạo mới của Liên Xô, một ngày sau khi Konstantin Chernenko qua đời. Trong vòng sáu năm sau đó, Gorbachev đã tạo nên những thay đổi cấp tiến trong xã hội và chính sách đối ngoại Liên Xô
Gorbachev sinh năm 1931, là con trai của một cặp vợ chồng nông dân nghèo ở Stavropol. Khi còn trẻ, ông gia nhập Đoàn thanh niên Đảng Cộng sản. Năm 1952, ông đến Moskva để theo học chương trình đại học luật. Khi trở về quê hương Stavropol, Gorbachev tích cực tham gia hoạt động đảng và bắt đầu thăng tiến nhanh chóng thông qua bộ máy quan liêu của Đảng Cộng sản.
Một phần thành công của ông là nhờ trí thông minh, động lực, cũng như khả năng nhận biết và khai thác cơ hội; ngoài ra còn là nhờ khả năng biết gắn mình với những người đỡ đầu quan trọng, chẳng hạn như Yuri Andropov — người đứng đầu KGB, lực lượng cảnh sát mật của Liên Xô. Năm 1971, với sự ủng hộ từ Andropov, Gorbachev được bầu vào Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản.
Trong suốt 15 năm sau đó, Gorbachev đã làm việc chăm chỉ để thúc đẩy sự nghiệp của mình và để hỗ trợ lãnh đạo Liên Xô Leonid Brezhnev. Khi Brezhnev qua đời vào năm 1982, Andropov lên nắm quyền, vai trò của Gorbachev trong chính phủ mới được mở rộng. Rồi Andropov qua đời vào năm 1984. Người ta đã đinh ninh rằng Gorbachev sẽ là người kế nhiệm Andropov, nhưng vì ông còn khá trẻ, và một số quan chức theo đường lối cũ của Đảng Cộng sản nghi ngờ rằng ông có đầu óc quá cải cách, nên Konstantin Chernenko đã được chọn. Nhưng Gorbachev đã không phải chờ đợi quá lâu để có cơ hội thứ hai. Chernenko qua đời sau chưa đầy một năm nhậm chức. Với cái chết nhanh chóng của Andropov và Chernenko, Gorbachev đã sống lâu hơn các đối thủ cạnh tranh của mình, và ông được chọn để trở thành nhà lãnh đạo mới của Liên bang Xô viết vào ngày 11/03/1985.
Trong sáu năm tiếp theo, Gorbachev đưa Liên Xô vào một cuộc cải cách trong nước và thay đổi chính sách đối ngoại với tốc độ chóng mặt. Ông nới lỏng đàn áp chính trị và thúc đẩy cải cách hệ thống kinh tế đang trên đà sụp đổ. Trên bình diện chính sách đối ngoại, ông cố gắng phát triển quan hệ tốt đẹp với Mỹ. Năm 1987, ông và Tổng thống Ronald Reagan đã ký Hiệp ước các Lực lượng Hạt nhân Tầm trung (INF) nhằm cắt giảm số lượng các tên lửa tầm trung của hai nước ở châu Âu.
Tuy nhiên, tốc độ cải cách có lẽ là đã quá nhanh. Cuối những năm 1980, Liên Xô đã bắt đầu rạn nứt. Các nước vệ tinh Đông Âu bắt đầu tách ra, còn các nước cộng hòa thuộc Liên Xô thì cố gắng giành độc lập. Và nền kinh tế vẫn tiếp tục đi xuống. Tháng 12/1991, Gorbachev từ chức Tổng Bí thư và Liên Xô chính thức sụp đổ.
Xem thêm:
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/2017/03/11/mikhail-gorbachev-len-thay-chernenko/#sthash.3ypnBahg.dpuf

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

XIN CÁM ƠN



Con người sống đâu phải chỉ lo cho riêng mình
Bạn cũng như tôi còn có bao nhiêu ràng buộc
Không chỉ áo cơm, 
ta nặng gánh bao điều
Cơm áo hôm nay và danh dự mai sau..

Cái đáng sợ không phải khi thiếu tiền, thiếu gạo
mà sợ mình thiếu lẽ phải, tình yêu
thiếu lòng tin, thiếu bàn tay bè bạn
Không có điều này,
cuộc sống sẽ ra sao?

Ai đã trải qua sự đời ngang ngược
chịu nỗi hàm oan
sẽ hiểu nó thế nào
Nhưng tất cả bạn ơi điều ngược lại
Ta có trong tim mình niềm trung hậu trước sau

Một lần nữa cám ơn đời tử tế
tuy chưa hẳn là gì
cuộc đời vẫn đáng yêu
lúc nguy nan có thêm niềm an ủi
là giúp ta qua trở ngại, thương đau.

Cám ơn người giữa thị phi lầm lạc
Vẫn dành cho tôi chút ngọt ngào
Nói cảm ơn sẽ thành xã giao,
giả tạo
Nhưng cuộc đời này tôi sẽ mãi mang theo!

Phần nhận xét hiển thị trên trang