Cờ bạc quan
Bác Thảo Dân nghe chuyện ông phó Cục trưởng Cục thuế Hà Tĩnh bị bắt vì tội đánh bạc thì giãy nảy lên:
- Quan chức bây giờ sao ham mê đánh bạc vậy? Họ lấy đâu ra tiền mà nhiều thế, số tiền một đêm đánh bạc của họ cả đời tôi cũng không kiếm nổi. Tôi đề nghị Nhà nước cần loại bỏ tất cả những người tham gia đánh bạc dù to, dù nhỏ ra khỏi bộ máy công quyền để làm gương cho xã hội…
Lão Cò háy mắt mỉm cười:
- Thế thì lấy ai làm việc hả bác? Cái ông phó cục trưởng cục thuế, giám đốc Bảo Việt Thanh Hoá hay ngài Chủ tịch UBND xã Đại Mỗ…chỉ là những con tép trong làng cờ bạc thôi. Bác còn nhớ chuyện tôi từng tham gia chiếu bạc với quan đầu tỉnh: “Bạc quan và…bạc dân” chứ? Quan đầu tỉnh đánh bạc trong phòng làm việc tại chốn công đường thì bố ai dám bắt. Tuy nhiên, loại quan ngồi trên chiếu bạc cũng xoàng thôi, có thể nói là rất xoàng. Những quan đánh bạc hàng chục tỷ đồng, họ đánh bạc mà không phải đánh bạc. Thiên hạ ai cũng nhìn thấy, nhưng có ai dám động tới lông chân? Thế mới gọi là cao thủ cờ bạc chứ…
Nghe vậy bác Thảo Dân cứ ớ người ra, bác chả hiểu lão Cò nói thế nghĩa là sao, bèn hỏi lại:
- Ý lão nói mấy ông lãnh đạo Tập đoàn Tàu thuỷ Vinashin đã làm thất thoát 86 ngàn tỷ? Họ mua tàu cũ, đầu tư vào lĩnh vực ngoài ngành…một kiểu đánh bạc biến tướng chứ gì? Thì họ đã bị bắt rồi chứ có được yên thân đâu?
- Thì đó cũng là một dạng đánh bạc - Lão Cò thủng thẳng đáp - Còn một loại đánh bạc vô cùng tinh vi thì khó phát hiện. Đó là kiểu đánh bạc dựa trên cơ sở của luật pháp đấy…
Bác Thảo Dân bật người dậy:
- Tôi chả hiểu lão nói loại cờ bạc nào luật pháp lại cho phép, nếu đó không phải là Ca- si- no?
- Như tôi đã nói, đó chỉ là loại cờ bạc thông thường chỉ dành cho hạng tép riu. Còn loại cờ bạc thượng hạng thì chả ai dám động tới lông chân của họ. Bác từng nghe chuyện người ta cho nước ngoài thuê hàng ngàn ha rừng, hàng trăm ha mặt nước biển chứ? Kiểu đánh bạc ấy được núp sau những dự án rất mỹ miều, nghe rất kêu. Thực chất đó là một kiểu đánh bạc biến tướng, canh bạc chưa kết thúc thì những ông quan ký giấy phép đã thu cả tỷ đồng hoa hồng rồi. Khu rừng cung cấp nước cho mấy cái ao ba ba nhà bác đã bị người ta ký cho công ty Z khai thác quặng sắt rồi, bác chưa biết sao?
- Trời! Bác Thảo Dân kêu thất thanh - Đó là rừng phòng hộ đầu nguồn, rừng văn hoá, khu vực phòng thủ chiến lược mà họ cũng ném vào canh bạc là sao?
- Đã là cờ bạc thì có kể gì. Họ đang mang cả tài sản quốc gia để đánh bạc. Thưa bác Thảo Dân, những con bạc ấy thì không dễ bắt được đâu…
Bạc quan và bạc…dân
Sau Tết công việc rỗi rãi, lão Cò khật khưỡng qua nhà bác Thảo Dân chơi, cũng đã lâu rồi vì bận mải với những việc đấu thầu, nhượng thầu…nên lão ít sang nhà bác Thảo Dân. Mùa đông năm nay thời tiết khá ấm, nên lũ ba ba con nhà bác Thảo Dân chắc không chết nhiều như hồi năm kia. Trời cũng để mắt tới bác. Khổ! Đã ngót tám mươi tuổi rồi mà lại rồ dại làm đơn xin làm “đầy tớ”. Thân già thì làm “đầy tớ” sao được? “Đầy tớ” thời nay phải biết ngồi xe máy lạnh, uống rượu Tây như uống nước lã, nuốt được dăm ba cái mật rắn hổ chúa, chơi ten nít, hát caraoke…Những tiêu chuẩn ấy đều nằm ngoài khả năng của bác, có lẽ chỉ một tiêu chuẩn mà bác Thảo Dân đạt được là đánh ten nít. Mặc dù bác chưa đánh ten nít bao giờ, nhưng bác đã xúc cá bao nhiêu năm rồi, nên cái môn thể thao “xúc cá” ấy chắc quá thường với bác…
Vừa đi vừa nghĩ miên man như vậy, thoắt cái đã đến nhà bác Thảo Dân. Đúng như lão Cò dự đoán, bác Thảo Dân phấn khởi vì lứa ba ba con đã vượt qua mùa đông năm nay, vừa nắm tay lão bác bảo: Ơn trời lão ạ, nếu trời thương thì tháng bảy tới tôi gỡ lại được chút ít, không phải bán nhà trả nợ ngân hàng nữa. Năm mới tôi xin được chúc lão chén rượu quê…
Cũng đã lâu rồi hai ông lão nhà quê chưa ngồi với nhau, nay họ lại trao đổi về mùa màng, giống má, thời vụ…Câu chuyện đang hồi đặm đà thì cái điện thoại trong túi lão Cò rung lên. Lão mở ra thì tiếng thằng cháu lão nghe gấp lắm: Bác ạ, cháu đưa xe tới đón bác ngay nhé. Hiện chỗ cháu đang thiếu một chân. Tết nhất, mấy thằng đệ tử của “quan bác” say khướt không đến được, quan bác giận lắm, bác thế chân chúng nó nhé…
Lão Cò giật thót:
- Bác mày làm gì có tiền mà đánh bạc với “quan bác” nhà mày?
- Tiền nong bác không lo, cháu chi hết. Khổ, “quan bác” còn thú gì ngoài chiếu bạc? Con cái thì như thế, toàn như ông phỗng cả, tiền lắm cũng chẳng để làm gì. Chơi bạc đã nhiễm vào máu “quan bác” rồi, vả lại chơi bạc để “quan bác” giải khuây, cuộc đời nhiều uẩn khúc lắm. Chiều “quan bác” để cháu xin cái kè bờ sông, bác hiểu chứ?
- Chơi ở đâu? Nhỡ bị tóm thì mày đón bác mày trong trại giam bằng cỗ xe sáu tấm nhé…
- Bác cứ yên tâm, chơi ở phòng “quan bác” thì bố thằng nào dám nhòm ngó. Bạc quan chứ phải bạc dân đâu mà sợ. Thế nhé, chưa biết chừng hôm nay bác lại thắng bạc “quan bác” đấy