Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

Biết rồi còn hỏi làm chi? Công đồng chia rẽ nhiều khi thật buồn!


HỌ LÀ AI?

FB Mạnh Kim
Trong nhiều ngày, tôi luôn cố tìm câu trả lời cho câu hỏi họ là ai. Người ta vẫn thường gọi chung họ là “dư luận viên”, được hiểu là phiên bản copy thành phần “ngũ mao đảng” của Trung Quốc. Quan sát cách thức hành động của họ, tôi thấy rằng họ thường được “tổng động viên” để “ra quân đồng loạt” trong các chiến dịch cụ thể, chẳng hạn hai cuộc biểu tình vì môi trường vừa rồi. Điều này cho thấy họ được lệnh, được chỉ đạo và được sử dụng trong những thời điểm cụ thể trong các sự kiện cụ thể. Họ có thể đã phục sẵn để chỉ chờ thấy các bài viết tường thuật sự kiện biểu tình là lập tức lao vào tấn công. Họ chỉ có một cách đánh: đánh dồn dập bằng ngôn ngữ bạo lực lẫn thô tục nhất có thể, chủ yếu để làm nhục. Bôi nhọ và vu khống là “kỹ thuật” phổ biến của họ. Cùng với chiến dịch tấn công các bài viết, họ còn nhắn tin với lời lẽ đe dọa. Họ lấy ảnh gia đình của chủ trang gửi vào inbox mà không ghi thêm bất kỳ gì. Nhưng, đây là một thông điệp đầy ý nghĩa răn đe.
Bạn không thể block hết tất cả họ. Nhiều người trong số họ sử dụng các nick khác nhau. Điều này dễ thấy. Khi một nick bị block, một nick khác lập tức xuất hiện, với cùng câu còm y hệt. Họ có lẽ đã soạn trước vài câu và “thao tác chiến đấu” là “copy and paste”. Cũng nick ấy và câu còm ấy, tôi đã thấy xuất hiện dưới bài viết của nhiều người khác. Trong bối cảnh “chiến tranh mạng” nóng ran và yếu tố “thời gian tính”, kỹ thuật “nhân bản vô tính” (cloning) là một giải pháp tốt đối với họ. Tôi hình dung họ đã chuẩn bị kỹ cho chiến dịch. Từ một phòng lạnh hay góc tối nào đó, họ sẽ tung ra những cú đấm tâm lý vào những người biểu tình ngay sau khi những người này vừa “được nhận” loạt cú đấm dữ dội đập lên thể xác. Họ tung ra loạt chất độc ngôn ngữ “hàm lượng” cao với mong muốn gây nhiễm độc trên diện rộng. Họ không cần động não. Lập luận của họ được lập trình sẵn. Lý lẽ của họ quanh đi quẩn lại chỉ bấy nhiêu. Thật sự thì họ cũng không thể nghĩ ra điều gì khác. “Lý lẽ” của sự phi nghĩa luôn có giới hạn.
Nhiệm vụ của họ là chữa cháy. Tuy nhiên, với cách họ làm, đám cháy chỉ có thể bùng mạnh hơn lên. Nó tạo ra sự rạn nứt hơn là xoa dịu xã hội. Nó tạo ra sự chia rẽ cộng đồng hơn là cùng cộng đồng tìm tiếng nói chung cho những thực trạng hiển hiện đến mức gần như không cần phải chứng minh đúng-sai. Nó tạo ra sự bất ổn và hỗn loạn hơn là cùng nhau tìm kiếm một cái bắt tay ôn hòa giữa những người còn biết phân biệt phải trái.
Họ là ai? Tôi không thể biết chính xác họ là ai và đang sống như thế nào. Nhưng có điều chắc chắn rằng họ là người mang cùng dòng máu dân tộc với tôi. Họ cùng thở bầu không khí như tôi và các bạn. Họ ăn hạt cơm và con cá như tôi và các bạn. Họ cùng chịu những ảnh hưởng khủng khiếp của vô số thực trạng mà đất nước này đang đương đầu với sự kiệt quệ tột cùng: tham nhũng, ô nhiễm nguồn sống, bất công, bạo quyền…
Họ nghĩ gì cho tương lai con em của họ? Họ vẫn sẽ an tâm khi nhìn con của họ bước vào sân trường mà không biết bữa ăn hôm nay có an toàn hay không? Họ có thể, bằng cách nào đó, thoát khỏi mọi bất an đời sống đang bủa vây họ được không? Tôi không thể biết họ là ai nhưng chắc chắn họ không phải là những người đủ giàu để mua thực phẩm ngoại và đủ tiền để định cư nước ngoài trong một cuộc tháo chạy công khai đang diễn ra. Không biết họ là ai nhưng tôi tin rằng họ là những người ở tầng lớp rất gần với tầng lớp người dân đang cùng chịu ảnh hưởng của một trong những thời khắc bi thảm nhất lịch sử đất nước này. Như tôi và các bạn, họ cũng đang cùng ngồi trên một con tàu đang chìm.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chúa trời và con đường đáy biển


)
(GDVN)-Trí tuệ con người vốn không có giới hạn,luôn luôn phát triển. Những gì mà bộ não con người có thể nghĩ ra, sớm muộn sẽ trở thành hiện thực
Có một chủng tộc khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít người ghen ghét vì sự thông minh là người Do Thái, dân tộc này có một ngày lễ trọng trong năm là “Lễ Quá hải” còn gọi là Lễ Vượt biển (Jewish Passove) [1]. “Lễ Quá hải” bắt nguồn từ câu chuyện lịch sử được đề cập chi tiết trong Kinh Thánh – phần Cựu Ước.

Chuyện kể về hành trình chạy trốn khỏi Ai Cập của người Do Thái cổ đại đã được Chúa giúp đỡ bằng cách tách đôi biển cả thành một con đường cho dòng người chân trần, đói khát băng qua.
Khi quân Ai Cập đuổi đến, Chúa khép biển trở lại khiến vô số quân lính Ai Cập chết đuối.
Chúa trời và con đường đáy biển (Ảnh: kienthuc.net.vn)
Người Do Thái được Chúa ban cho mảnh đất chỉ có cát trắng và nắng nóng nhưng họ vô cùng biết ơn bởi họ có được điều quý giá nhất là Tự do.
Tự do chắp đôi cánh cho Sáng tạo vì thế ngày nay dù là một quốc gia nhỏ bé chưa đến 20 triệu người, Do Thái vẫn là một cường quốc trên bản đồ chính trị toàn cầu.

Nếu người Do Thái được Chúa ban cho rừng vàng, biển bạc, nhưng họ loay hoay tìm mãi mà vẫn chưa hiểu ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ “Tự do”, liệu Sáng tạo có được chắp thêm đôi cánh?

Ngay cả khi đã có đôi cánh, nếu không gian của Sáng tạo lại là chiếc lồng “Tự do” được hút chân không thì dù kiên trì đến mấy cũng không thể cất cánh.
Muốn giang rộng đôi cánh, phải có bầu trời.

Có người cho rằng, Chúa trời không công bằng với chính những đứa con của mình, Người cứu vớt đứa con Do Thái mà lại hy sinh đứa con Ai Cập.

Tuy thế, không thể nói Chúa đã sai lầm, bởi Người đã sớm nhận thấy sự lụi tàn của đế chế Ai Cập, một trong số ít nền văn minh rực rỡ nhất địa cầu.
Sự tàn bạo của các Pharaoh trong cai trị dân chúng, sự ngạo mạn trong việc xây Kim tự tháp hòng đạt đến sự bất tử là con đường tự nhiên dẫn đến diệt vong.

Có "rừng vàng biển bạc", sao Việt Nam không giàu?

(GDVN) - "Có rất nhiều những bài học chúng ta có thể học từ Israel, Nhật Bản, Singapore... để thúc đẩy Việt Nam tiến lên phía trước. Nhưng để có thể làm được điều đó, đầu tiên chúng ta phải thành thực với chính bản thân đó là Việt Nam vẫn là một nước nghèo và có khả năng tái nghèo rất nhanh".
Thế nên, hy sinh đứa con ngạo ngược, chuyên chế để giữ lại những đứa thông minh mới chính là sự sáng láng của Chúa.
Những đứa con được Chúa cứu vớt đã sản sinh cho nhân loại khoảng 160 nhà khoa học được giải Nobel, chiếm 20% tổng số người được giải toàn cầu.

Nơi trần thế này chẳng hiếm trường hợp vua chúa, quan lại vì những đứa con riêng của mình mà hy sinh cả bàn dân thiên hạ, vì phe nhóm của mình mà dửng dưng nhìn dân lành sống mòn trong đói khổ, bệnh tật, nhìn đất nước bị ngoại bang dày xéo…

Có một thành phố, nơi khí thiêng hội tụ, nơi “tinh hoa” chen chúc, khi dân chúng kêu gọi đổi thay, người đứng đầu bảo “không vội được đâu”.

“Không vội” nghĩa là cứ chờ, là giữ nguyên như cũ, không vội là dẫu có sai thì cũng chưa cần sửa?
Điều nguy hiểm nhất của “không vội” là không cần phát triển, là chấp nhận trở thành kẻ đi sau, là biến đất nước thành bãi rác cho kẻ đi trước xả thải?

Quan điểm “không vội” không biết từ bao giờ đã thành phương châm xử thế của cả một hệ thống. Rừng bị tàn phá: không vội; sông cạn trơ đáy: không vội; dân bị tù oan: không vội; thực phẩm bẩn lan tràn: không vội…

Bộ phim truyền hình Đảo Đười Ươi (Orangutan Island) do kênh truyền hình Khám phá thế giới (Discovery World HD) trình chiếu mô tả hoạt động tại một Trung tâm cứu hộ đười ươi.
Hàng trăm cá thể đười ươi mồ côi được cứu hộ về đây chăm sóc, khi khỏe mạnh chúng được thả lên một hòn đảo, trở về cuộc sống hoang dã.

Điều lo lắng nhất của nhân viên Trung tâm cứu hộ là bầy đười ươi khi thả về rừng bị mất đi hầu hết bản năng tự nhiên.
Chúng không biết bẻ cành cây làm chỗ ngủ, không chịu leo cây mà đi trên mặt đất, nhiều con ngủ ở gốc cây, bụi cỏ, chúng chờ người mang thức ăn tới, tranh giành nhau khiến phần lớn thức ăn rơi vãi xuống nước…

Có một nơi được khẳng định là tiến hóa hơn, văn minh hơn xã hội đười ươi, nhưng một bộ phận không nhỏ cá thể “không phải đười ươi” ở đó dù không cùng loài song lại giống lũ đười ươi Orangutan Island đến kinh ngạc.

Sự giống nhau đầu tiên phải kể đến là bẩn, đặc biệt là ăn bẩn, ăn không chừa một thứ gì, không chỉ “ăn” các thứ có thể nhai mà còn “ăn” cả các thứ không thể nuốt, tỷ như “danh hiệu anh hùng”.

Sự giống tiếp theo là “gãi”, đười ươi ngồi đâu cũng gãi, bạ chỗ nào gãi chỗ ấy, đằng này “gãi” là một biện pháp chống “dị nghị” nên giới hạn chỉ được phép gãi từ vai trở xuống… 

Quy luật lượng – chất và cán bộ “tàng hình”

(GDVN) - Làm thế nào để chuyển hóa vô cảm thành tình thương, dối trá thành trung thực, tội ác thành lương thiện nếu lại dựa vào chính sự vô cảm.
Mã di truyền của những cá thể “không phải đười ươi” là bắt nạt kẻ yếu, khúm núm trước kẻ mạnh, nếu “to xác” một tí thì tìm cách tranh giành địa vị con đầu đàn.

Được nuôi dưỡng bên trong những hàng rào sắt, khi tự do cũng là lúc lũ đười ươi Orangutan Island mất đi khả năng sáng tạo mà thiên nhiên ban cho tổ tiên của chúng.
Dẫu có dạy dỗ mãi thì chúng cũng không thấm vào đầu chút gì, ngoại trừ khả năng bắt chước.

Điều này có phải cũng  đúng với xã hội loài người?

Trong một Vương quốc hùng mạnh, vị Quân vương anh minh không thể có đám cận thần dốt nát. Có thể có những kẻ tham lam, quỷ quyệt nhưng chắc chắn đó đều không phải là người đần độn.
Nếu trong đám cận thần được Quân vương tuyển chọn có quá nhiều người thiếu trí tuệ, thừa lòng tham thì liệu Quân vương có phải là bậc tài cao, đức trọng?

Một trưởng “cấp Cục” gọi chủ tư bản doanh nghiệp nước ngoài là “đồng chí”? Làm đến trưởng của một Cục, người ta chắc chắn phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn về lý luận.
Bộ “sưu tập” bằng cấp chắc phải là một tập dày gồm bằng đại học (mà cũng có thể là thạc sĩ hoặc tiến sĩ) mấy bằng lý luận sơ, trung, cao... Không biết khi học người ta có dạy cho cá thể ấy “đồng chí” nghĩa là gì?

Cũng có thể, trên con đường tiến hóa, cá thể ấy có cách định nghĩa “đồng chí” của riêng mình, nếu đã đi trước thời đại như vậy, ngồi ở vị trí ấy để làm gì?
Còn nếu vẫn là thành viên “nhóm không vội” nghĩa là không đi trước thời đại, vì sao “được dạy dỗ đến nơi đến chốn” mà lại không thấm được chút gì vào đầu, lại xem kẻ bóc lột đồng bào mình là “đồng chí”?

Một “cấp Sở” khi được thông báo, rằng hòn đảo vốn được mệnh danh là “thiên đường chim hải âu” nay không còn bóng chim nào đã trả lời “chim chết là việc chim chết, không liên quan gì đến tôi”? [2].
Thế nhưng lại có chuyện một cán bộ khác bị mất ba con chim, thế là khởi tố, thế là bắt giam mấy kẻ ngỗ ngược dám cả gan trộm chim chào mào quan Sở .

“Chim trời” vốn không phải của Sở nên có chết cũng chẳng liên quan gì, “chim Sở” dù chẳng phải  “của Trời” nhưng dẫu sao vẫn là tầm … “chim Sở”.

Quân vương - logic của nghịch lý

(GDVN) - Một đấng Quân Vương có tinh thần ái quốc vĩ đại, dốc lòng phục vụ nhân dân, có đức cao trọng vọng, có tài năng xuất chúng, đất nước nhất định sẽ hùng cường.
Chúa cho dân Do Thái mảnh đất khô cằn, chỉ có nắng nóng và cát bụi.
Người tin dân Do Thái sẽ sống tốt vì Người biết “Kẻ dẫn dắt” trong đám con dân Do Thái đã sớm nhận thấy hạnh phúc trong nước biển và ánh sáng, ánh sáng trở thành điện, điện biến nước biển thành nước ngọt, nước ngọt đem đến mùa màng bội thu…

Nếu người Do Thái cứ ngồi khóc trong hào quang ánh sáng, cứ mơ ước về một thiên đường xa vời chưa bao giờ hiển hiện, liệu họ có được như ngày nay?

Dân tộc nào, xã hội nào cũng có giai đoạn thăng trầm, sau vinh quang là cay đắng, cam tâm sống trong cay đắng chỉ là Con, biết nuốt tủi hổ vươn lên sẽ là Người.

Trên thế gian, không phải chỉ có một con đường duy nhất để “Con” biến thành “Người”, vấn đề là “Con đầu đàn” chọn sao trên trời để định hướng hay nhìn đường mòn để bước theo?

Dù chọn sao hay chọn đường mòn thì điều quan trọng nhất vẫn là đích đến. Chọn sai đường sẽ mất thời gian, chọn sai đích sẽ mất tương lai.

Trên đời này có ai dám khẳng định mình nhìn thấy chính xác tương lai phía trước? Nếu đã không chắc xã hội loài người tương lai chính xác sẽ thế nào thì dựa vào đâu để khẳng định nó là thiên đường chứ không phải ảo vọng, làm sao biết đang đi đúng hướng hay chệch hướng?

Trí tuệ con người vốn không có giới hạn, vốn luôn luôn phát triển. Những gì mà bộ não con người có thể nghĩ ra, sớm muộn sẽ trở thành hiện thực.

Tuy nhiên đó phải là những suy luận logic, phù hợp với quy luật tự nhiên chứ không phải kiểu “mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”.
Áp đặt cái thiển kiến của một người cho muôn người không phải là sản phẩm trí tuệ, đó chỉ là sự cưỡng bức mang màu trí tuệ.

Nguyễn Du, tác giả Truyện Kiều đã từng khắc khoải thốt lên:

Bất tri tam bách dư niên hậu; Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như”
(Chẳng biết hơn ba trăm năm sau, Người đời có ai khóc Tố Như chăng?
)

Truyện Kiều trở thành cẩm nang cho một nét văn hóa dân gian là “Bói Kiều”, vậy nhưng Tố Như cũng không thể biết hậu thế vài trăm năm sau sẽ có ai khóc cho số phận của ông?
Chẳng Quân vương nào có thể rẽ biển đưa dân chúng tới miền Tự Do, vậy nên mong muốn có quyền năng của Chúa chỉ là ảo vọng hay còn là sự dại khờ?
Tài liệu tham khảo:
[1]Cụm từ "Jewish Passover” dịch sát nghĩa là “Lễ Vượt qua” song vì nó gắn với câu chuyện vượt biển của người Do Thái nên nhìn chung, các học giả vẫn dịch là “Lễ Quá hải” hay “Lễ Vượt biển”
Xuân Dương
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hội nhập văn hoá nhìn từ góc độ lịch sử

VTN
(Trò chuyện với Giáo sư Hà Văn Tấn, nhà sử học, nguyên Viện trưởng Viện Khảo cổ Việt Nam)

 Do quen sống trong không khí những năm chiến tranh, những bước hội nhập của VN với thế giới từ đầu 2000 trở đi, với một số người ở Hà Nội, hình như là quá mới mẻ, chưa hề có tiền lệ trong quá khứ. Song quan sát sự hình thành và đặc điểm của bất cứ nền văn hóa nào, người ta đều thấy ở đó  không chỉ có sự vận động nội tại mà còn có vai trò  trọng đại  của yếu tố hội nhập. Với văn hóa Việt Nam cũng vậy.
Trong sự định hướng cho công cuộc tiếp xúc làm ăn trước mắt với thế giới,  rất cần trở lại với các bài học rút ra từ lịch sử tiếp xúc, giao lưu, cộng hưởng....của văn hóa ta với các nền văn hóa khác.
 Xuất phát từ phương hướng suy nghĩ đó, chúng tôi đã có cuộc trao đổi ngắn với giáo sư sử học Hà Văn Tấn. Bài phỏng vấn được thực hiện từ 2002, nhưng theo chúng tôi đã bao quát đầy đủ các vấn đề của hội nhập văn hóa hôm nay. 

 Những ý nghĩ thường đến với ông khi nghe nói đến chuyện hội nhập văn hóa?
Cách đây 4.000 năm, trên khu vực lãnh thổ ở trung du và đồng bằng Bắc Bộ hiện nay, có một nền văn hóa được hình thành, gọi là văn hóa Phùng Nguyên. Qua những hiện vật mà chúng ta đào được – nhất là một loại đồ dùng nghi lễ gọi là nha trương – có thể thấy lúc đó, xứ sở này đã chịu sự xâm nhập của các yếu tố Ân – Thương của Trung Quốc cổ đại. Khi khảo sát văn hóa Đông Sơn, chúng tôi lại thấy có những cái búa mà gốc gác của nó phải kể là từ Trung Á tới. Trên phương diện khảo cổ học, thì chuyện giao lưu, hội nhập là chuyện tự nhiên, không ai lấy đó làm lạ cả.
Ở những giai đoạn lịch sử về sau, xứ ta nhiều lần bị xâm lược. Nhưng theo gót kẻ chiếm đóng, bao giờ cũng có văn hóa cùng tới. Quá trình tiếp biến (hoặc giao thoa) văn hóa có hai loại, một là tiếp biến tự nguyện và một là tiếp biến cưỡng bức.  Tiếp biến kiểu gì, thì trong giao lưu, nền văn hóa nội địa cũng sẽ trở nên giàu có và truyền thống sẽ hiện ra đa dạng hơn.

Có người còn nói trong lịch sử, đôi khi, cái ngoại nhập lại có trước và cái ta tưởng là thuần túy bản địa lại có sau. Đó có phải là ngụy biện ?
Không ngụy biện một chút nào cả! Không phải bao giờ lịch sử cũng rành mạch rõ ràng như ta tưởng. Ví dụ, giờ đây thấy chị em rủ nhau mặc váy, nhiều người cho là đánh mất bản sắc, bởi họ nghĩ váy là của châu Âu hay Trung Hoa, Ấn Độ gì đó, còn phụ nữ Việt Nam mặc quần mới là... dân tộc. Song nên nhớ văn hóa quần thật ra lại của phương Bắc, chính ở các nước Đông Nam Á, nguyên sơ là mặc váy. Ca dao cũ còn ghi lại sự thực đó:
Cái thúng mà thủng hai đầu
Bên ta thì có, bên Tàu thì không

Lại có người nói cái truyền thống như nó vốn vậy (bao gồm cả yếu tố bản địa lẫn yếu tố ngoại nhập) không nhất thành bất biến, và khi nói trung thành với truyền thống thi cần hiểu là trung thành với tất cả những phương diện khác nhau của truyền thống?
Có lẽ là như thế! Truyền thống không đơn nhất, cũng như lịch sử không phiến diện, chỉ có một sắc thái nào đó. Mỗi khi có người hỏi giai đoạn nào trong lịch sử là tiêu biểu cho dân tộc Việt Nam, tôi thường trả lời là theo tôi, lịch sử Việt Nam bao gồm tất cả những giai đoạn mà nó đã có, không nên tách ra giai đoạn này là giàu chất Việt Nam hơn, mà giai đoạn kia là ít chất Việt Nam hơn.
Trong quá trình phát triển, truyền thống không phải là mục đích. Nó chỉ là cơ sở để ta đi tới. Và bao giờ truyền thống cũng có nhiều mặt, nên tiếp tục truyền thống đồng thời cũng có nghĩa sự lựa chọn.

   Có những giai đoạn Việt Nam đóng cửa, không chỉ nhà cầm quyền mà cả những người dân thường cũng không muốn tiếp nhận gì hết từ các nền văn hóa xa lạ. Đấy có phải là một chỗ yếu của truyền thống giao lưu ở ta?
 Khi có sự đụng độ giữa hai dân tộc, có chiến tranh dĩ nhiên có sự co lại.
 Suốt thế kỷ XIX, sự co lại không muốn tiếp xúc ở ta là quá rõ. Phải tới đầu thế kỷ XX,  sự giao lưu mới  bùng lên mạnh mẽ.
Tương tự như vậy, thời gian 1945-75, chúng ta phải bảo nhau tự hạn chế mọi tiếp xúc lại để đánh giặc cái đã; nhưng rồi sau giai đoạn ấy, lại tới giai đoạn tiếp xúc sôi động hiện nay. Bảo ta chỉ biết đóng cửa là không đúng, mà bảo ta quá cởi mở cũng không đúng.
     Liệu có cần phải nhắc nhở nhau là hãy thận trọng, kẻo sẽ làm mất bản sắc ngàn đời của văn hóa dân tộc?
Cần chứ! Khuynh hướng xa rời bản sắc vẫn là nguy cơ thường trực. Vì  học đòi mà xa rời, lại cũng vì tự ti, mà sự xa rời cuồng dại hơn.
  Có điều, không phải vì sợ mất bản sắc mà đóng thật chặt cửa. Vấn đề đặt ra là: khi tiếp xúc với ngoại giới, mỗi một dân tộc phải tìm ra những phương cách tốt nhất,  đồng thời vừa thu hút cái hay, vừa loại bỏ cái dở.
Nhưng nhìn vào thực tế giao lưu văn hóa hiện nay, nhiều người đang kêu là  quá lộn xộn ?
 Cái đó không thể tránh khỏi. Để thoát ra khỏi cái tình thế entropy trước mắt, giới trí thức có thể có một vai trò nào đó, mà xã hội cần khai thác.
   Có những kinh nghiệm gì có thể rút ra được, khi quan sát quá trình giao lưu tiếp nhận văn hóa ở các nước châu Á ?
    Một dân tộc như  người Nhật họ lạ lắm. Trong tiếp xúc với nước ngoài, họ hầu như không có chút mặc cảm nào hết. Họ sẵn sàng bảo: “Chúng tôi chẳng có gì sáng tạo cả! Chúng tôi chỉ học Trung Hoa”. Có điều, cách học của họ rất hay, nên tiếp xúc với ai họ cũng biết tự làm cho nền văn hóa của họ giầu có hơn lên. Từ thời Minh Trị, họ cũng rất thông minh khi tiếp xúc với văn hóa phương Tây. Nhờ vậy nếu hỏi ở châu Á này nước nào biết giữ gìn bản sắc hơn hết, thì người ta cũng lập tức nghĩ đến Nhật.
  Trung Quốc cũng vậy. Từ thời cổ người Hán, khi bành trướng ra các khu vực ở phía Tây, đã biết chấp nhận những nền văn hóa ở xa họ và sự cởi mở ấy cũng đã trở thành truyền thống ở họ.

Bước sang thế kỷ XIX, ở Trung Hoa nổi lên vấn đề tiếp xúc với văn hóa phương Tây. Giai đoạn này của họ lại càng cần được chúng ta nghiên cứu kỹ.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Sài Gòn, những ngày nóng rát mặt


Đoàn Khắc Xuyên, 12/5/2016, (TBKTSG) -
 Sài Gòn tháng tư nắng nóng như đổ lửa. Nắng rát mặt từ sáng sớm. Nắng chói chang rọi vào mắt. Trưa mà có việc phải chạy xe gắn máy ngoài đường, sẽ có thể không phải là cảm nhận mà như “sờ mó” được những luồng hơi nóng đậm đặc phả vào mặt, vào má, vào mũi, vào hai cánh tay, hai bàn chân. Người ngắc ngoải, thở dốc như con cá bị ném lên bờ. Lúc đó mới thấy thèm làm sao một bóng cây xanh, mới thấy giá trị của cây xanh ở thành phố nhiệt đới chói chang này.

Khi đi trên những con đường rợp bóng cây, lòng thầm cảm ơn những người đã trồng, đã dưỡng những hàng cây và những tán lá xanh. Ảnh: TLTBKTSG

Một bữa, tình cờ chạy qua đường Nguyễn Đình Chiểu, đoạn từ Cách Mạng Tháng Tám đến Cao Thắng, bỗng thấy hai bên đường hai hàng cây bằng lăng đang lớn, nhiều cây nở hoa tím ngát giữa tán lá xanh. Cái màu tím hoa bằng lăng giữa trưa bỗng mang lại cảm giác nắng nóng như thiêu như đốt cũng dịu lại. Cũng như vậy khi đi trên những con đường rợp bóng cây me, cây sao, cây dầu, cây xà cừ. Trong lòng thầm cảm ơn những người đã trồng, đã dưỡng những hàng cây và những tán lá xanh.

Ấy vậy mà ngày 29-4 vừa qua, Sở Giao thông Vận tải TPHCM đã phải gửi văn bản lên UBND TPHCM đề nghị điều tra, xử lý nghiêm một số vụ xâm hại cây xanh ngày càng phổ biến và phức tạp như đốn hạ trái phép, chặt ngang thân hoặc sử dụng hóa chất để đầu độc cây xanh. Mới đây nhất là vụ 6 cây keo tây liền nhau trên đường Trường Sơn, quận Tân Bình đang phát triển tốt thì đồng loạt bị rụng lá và chết dần, trong khi các cây khác trên tuyến đường vẫn sống bình thường. Qua kiểm tra, người ta phát hiện dưới các gốc cây này có mùi hóa chất, cỏ trồng xung quanh bị héo, chết. Chẳng thể nào hiểu được ai đã đang tâm giết hại những cây keo này, nhằm mục đích gì, nhưng phải gọi đó là những tội phạm môi trường.

Dẫu sao, Sài Gòn dù nóng vẫn còn có điện, có nước, có máy lạnh xài thoải mái. Cái nắng nóng của Sài Gòn chẳng thấm vào đâu so với hạn hán ở Tây Nguyên, hạn mặn ở miền Tây và biển chết ở Bắc Trung bộ. Nắng nóng Sài Gòn cùng lắm là gây khó chịu, hoặc một số bệnh nhẹ; nhưng hạn hán ở Tây Nguyên, hạn mặn ở miền Tây thì không như thế. Đó là cuộc sống, là thu nhập, là đói no của hàng triệu người.

Chỉ tính đến giữa tháng Tư, toàn tỉnh Gia Lai đã có gần 22.000 héc ta diện tích cây trồng bị thiệt hại. Các hồ chứa thủy lợi nhỏ, đập đang cạn kiệt nguồn nước. Tại Daklak, 20.160 hộ dân bị thiếu nước sinh hoạt, 36.961 héc ta cây trồng bị hạn, các hồ chứa nhỏ phần lớn đã cạn, 118 hồ khô hoàn toàn. Tại Kon Tum, hơn 2.100 héc ta cây trồng bị khô hạn, trong đó 900 héc ta bị mất trắng, 10.000 hộ dân thiếu nước sinh hoạt. Ở nhiều tỉnh, trâu bò đã lăn ra chết hàng loạt vì thiếu nước, thiếu ăn. Còn ở miền Tây, mặn xâm nhập sâu vào đất liền ở nhiều tỉnh, nhiều con rạch cạn khô, nhiều cánh đồng lúa khô nứt nẻ, nhiều vườn cây ăn trái chết đứng, dân nhiều nơi thiếu cả nước ngọt cho sinh hoạt.

Báo cáo của Ban Chỉ đạo trung ương về phòng chống thiên tai cho biết, tính đến ngày 6-5-2016 tổng thiệt hại kinh tế do hạn hán, xâm nhập mặn ở các tỉnh Nam Trung bộ, Tây Nguyên và Nam bộ đã vào khoảng 8.892 tỉ đồng.

Nhưng không chỉ có hạn hán ở Tây Nguyên và xâm nhập mặn ở miền Tây, mà nguyên nhân có phần do biến đổi khí hậu, do tự nhiên. Các tỉnh Bắc Trung bộ đang đối mặt với một đại hạn khác có thể là do bàn tay con người. Đó là cá chết hàng loạt, là biển chết. Còn hơn đại hạn, đó là một đại nạn và không chỉ cho người dân trong vùng, không chỉ trong hiện tại. Ngoài hàng chục tấn cá tầng đáy chết tấp vô bờ đã ba đợt, nếu những gì mà một số thợ lặn quay được dưới đáy vùng biển Quảng Bình vừa rồi được xác nhận là đúng thì hệ sinh thái biển đã bị tổn thương nghiêm trọng và chưa biết đến bao giờ mới có thể phục hồi. Người dân đang chờ đợi đưa ra ánh sáng tội phạm môi trường đã gây ra đại nạn này.

Trên thế giới, nhiều quốc gia sau khi tàn hại môi trường sống đã trở nên giàu có và quay lại nỗ lực phục hồi hệ sinh thái, nhưng không phải tất cả đều có thể phục hồi nguyên vẹn. Còn ta, chưa giàu mà môi trường, hệ sinh thái đã bị tổn hại, mất mát nghiêm trọng. Nhiều quan chức luôn mở miệng nói không hy sinh môi trường đổi lấy tăng trưởng kinh tế, nhưng xem ra nói thì dễ hơn rất nhiều so với khi đặt bút ký phê duyệt các dự án.

Sài Gòn nóng. Nhưng chẳng là gì so với cái nóng của những vấn đề về môi trường trong khắp cả nước.

http://www.thesaigontimes.vn/146227/Sai-Gon-nhung-ngay-nong-rat-mat.html
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đầu độc bằng thực phẩm – Cuộc chiến thầm lặng

Thạch Đạt Lang
Người Việt đang tự đầu độc chính mình bằng thực phẩm bẩn, nhiễm độc. Ảnh: internet
Thựcphẩm là nhu cầu thiết yếu, quan trọng nhất đối với nhân loại. Không có thực phẩm con người sẽ bị hủy diệt. Thực phẩm (bao gồm tất cả các loại thức ăn đã hoặc chưa chế biến, nước uống có hoặc không có calories) là các nguồn chất đạm, đường, chất béo, sinh tố, muối khoáng có trong rau trái, cung cấp năng lượng cho cơ thể.
Để tiêu diệt một dân tộc, một đất nước thì đầu độc dân tộc đó bằng thực phẩm là chiến thuật tiêu diệt tinh vi nhất, dễ dàng thực hiện nhất, hiệu quả nhất, rẻ tiền nhất, không ồn ào nhưng vô cùng khốc liệt bởi nó sẽ hủy hoại sức đề kháng của dân tộc bị đầu độc qua nhiều thế hệ.
Một dân tộc có tỉ lệ cao về bệnh hoạn, què quặt, ốm yếu, phát triển không đồng bộ sẽ bị hủy diệt, bị đồng hóa vì không đủ sức chống chọi lại những cuộc xâm lăng của các dân tộc khác.
Với chiến thuật đầu độc bằng thực phẩm, người ta không cần phải phát động một cuộc chiến tranh với vũ khí sát thương, vừa tốn kém, vừa thiệt hại về nhân mạng, dễ gây phản ứng dây chuyền với nhiều quốc gia, dân tộc khác, lôi kéo những nước này vào cuộc chiến tranh ngoài dự tính có thể đưa tới thất bại.
Chiến thuật đầu độc thực phẩm nằm trong chiến lược hủy diệt môi sinh, hủy hoại con người, là một hình thức mềm của chiến tranh hạt nhân – sinh học – hóa học (ABC: Atomic-Biological-Chemical) để thôn tính, xâm lăng một đất nước đang tiến hành với Việt Nam.
Tầm sát hại cũng như hậu quả của cuộc chiến không dễ nhận thấy ngay mà đòi hỏi một thời gian dài, từ vài năm đến hàng chục năm hoặc lâu hơn.
Ưu điểm của chiến thuật này là nó dễ dàng nhận được sự cộng tác, tiếp tay một cách rộng rãi, vô thức của người dân trong đất nước bị đầu độc, đặc biệt ở những nước tình trạng dân trí còn thấp hay bị cai trị bởi những chế độ độc tài, phản dân chủ, những chính quyền tham nhũng, hối lộ, không có khả năng điều hành đất nước..
Không kể hàng trăm tấn, thậm chí hàng ngàn tấn thực phẩm độc hại, hoặc quá hạn sử dụng như táo chứa hóa chất, nấm kim châm tẩm độc, chân gà… từ TQ được tuồn sang Việt Nam hàng ngày qua biên giới các tỉnh phía Bắc như Lạng Sơn, Bắc Giang…đưa về Hà Nội tiêu thụ mà ngay người Việt Nam cũng tìm cách hãm hại nhau.
Chỉ cần vào Google search gõ vài chữ: Thực phẩm độc Trung Quốc, bì lợn bẩn, sầu riêng ngâm hóa chất, chân gà thối, thịt lợn thối, tôm bơm tạp chất, mít chín siêu tốc, cà phê đểu… là sẽ ra hàng trăm ngàn kết quả, đọc chóng mặt, đọc mệt nghỉ.
Hậu quả của những việc này là gì? Là toàn dân đầu độc lẫn nhau. Người chế biến thịt heo bẩn không ăn thịt heo, chỉ ăn thịt gà, thịt bò, người sản xuất chân gà thối không ăn thịt gà, chỉ ăn thịt heo, thịt bò (phù phép từ thịt heo)… Anh bán mít nhúng hóa chất không ăn mít, chỉ ăn sầu riêng, chuối và ngược lại.
Cuối cùng, tất cả người Việt Nam chẳng ai tránh được, kể cả các quan chức lãnh đạo, đều tiêu thụ toàn thực phẩm độc hai. Nhưng đa số cứ nghĩ là mình khôn ngoan, tránh được những thức ăn tẩm hóa chất khi đi lùng sục tìm mua thực phẩm sạch, rau, trái cây, thịt, trứng…
Tỉ lệ bệnh ung thư ở Việt Nam tăng lên hàng năm với tốc độ chóng mặt dường như vẫn chưa thể cảnh tỉnh người dân ngừng việc hãm hại, đầu độc nhau.
Không những chỉ người dân, vì thiếu hiểu biết, dân trí thấp, chỉ nghĩ đến lợi nhuận, tiếp tay cho việc đầu độc thực phẩm mà ngay cả chính quyền cũng trực tiếp hoặc gián tiếp đóng góp vào việc đầu độc thực phẩm.
Cảnh sát kinh tế, các phòng, sở vệ sinh an toàn thực phẩm không làm hết chức năng của mình, hầu hết chỉ tìm cách kiểm soát cơ sở kinh doanh, sản xuất thực phẩm để vòi vĩnh tiền hối lộ, bôi trơn hơn là ngăn chận việc sản xuất thực phẩm độc hại.
Cuộc chiến này không chừa một ai, nó xâm nhập, đánh thẳng vào từng gia đình, từng cá nhân, trẻ cũng như già, nam nữ đều phải đối diện với nó. Do đó để có thể chống trả, phòng vệ hữu hiệu, đòi hỏi lương tâm, ý thức trách nhiệm của mọi người Việt Nam, những người còn suy nghĩ, quan tâm đến vận mệnh dân tộc, tiền đồ đất nước.
Ngày 10.05.2016, một facebooker tên Trần Ngọc Nga phổ biến trên trang Ba Sàm, bài viết có tựa đề: “URC-VN và bộ Y Tế bắt tay trong bóng tối để chối bỏ trách nhiệm đầu độc chì hàng triệu người”, cho thấy cán bộ chính quyền đã trực tiếp tham gia vào việc đầu độc người dân tiêu thụ.
Hai loại nước uống: Trà xanh hương chanh C2 và nước tăng lực Rồng Đỏ của công ty trách nhiệm hữu hạn (Limited company) URC-VN chứa hàm lượng chì cao gấp hai lần giới hạn cho phép, được Viện Kiểm Nghiệm Thực Phẩm Quốc Gia phù phép trở nên an toàn.
Kết quả là hàng chục triệu chai nước hai loại nói trên đã đi vào cơ thể người tiêu thụ, đa số là trẻ em, thanh thiếu niên tuổi đang lớn.
.......
.. bất chấp hậu quả đến với người dân như thế nào, họ chỉ cần giữ vững  chiếc ghế đang ngồi.
Đất nước Việt Nam cần vài chục ngàn đến vài trăm ngàn người như Trần Ngọc Nga làm những việc cần thiết đúng với lương tâm, trách nhiệm, dũng cảm đối đầu với cái Ác, không sợ bị trả thù, trù dập, gióng lên tiếng chuông báo động cho đồng bào những nguy cơ dân tộc bị diệt vong trong cuộc chiến thầm lặng vô cùng thâm hiểm này.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Những câu triết lý của cuộc đời bạn nên biết


Cuộc sống không nhất thiết chuyện gì cũng phải phân rõ trắng đen

Có câu “nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không có bạn.”

Tranh chấp với người nhà, giành được rồi thì tình thân cũng mất đi

Tính toán với người yêu, rõ ràng rồi thì tình cảm cũng phai nhạt

Hơn thua với bạn bè, chiến thắng rồi thì tình nghĩa cũng không còn.

Khi tranh luận, người ta chỉ hướng đến lý lẽ mà quên rằng cái mất đi là tình cảm, còn lại sự tổn thương là chính mình.

Cái gì đã đen thì sẽ đen, trắng là trắng, tốt nhất hãy để thời gian chứng minh.

Rủ bỏ sự cố chấp của bản thân, dùng lòng khoan dung để nhìn người xét việc; thêm một chút nhiệt tình, một chút điềm tĩnh và ấm áp thì cuộc sống sẽ luôn có ánh mặt trời và suốt đời mình sẽ là người thắng cuộc.

Ở đời, sống là để bản thân mình xem, đừng tham vọng mọi người đều hiểu bạn; cũng đừng mong cầu mọi việc đều theo ý mình.

Khi đau buồn hay mỏi mệt, nên biết tự an ủi lấy bản thân

Không có người lo lắng thì càng phải mạnh mẽ

Không có ai cổ vũ cũng phải biết tự bay lên

Không có người chiêm ngưỡng cũng cần thơm tho và tươm tất.

Cuộc sống, không có khuôn mẫu cố định, chỉ cần một trái tim trong sáng và nhiệt huyết

Gặp phiền não thì tự tìm lấy niềm vui riêng, đừng quên đi hạnh phúc

Dù bận rộn cũng nhớ giữ lại chút thanh nhàn, đừng để mất sức khỏe

Mệt mỏi rồi thì tạm dừng lại nghĩ ngơi, đừng đánh mất niềm vui cuộc sống.

Chỉ cần trong lòng luôn nhớ đích đến và biết hiện giờ mình đang làm gì ở đâu thì yên tâm, sẽ không bị lạc đường!

Suối Thông lược dịch
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hun Sen: 'Con tôi không phải người Việt'


Ảnh chụp 2009: Thủ tướng Hun Sen và con trai Hun Manet
Thủ tướng Campuchia Hun Sen bác bỏ tin đồn rằng con trai cả của ông, Hun Manet, là con của một lãnh đạo cộng sản Việt Nam.

Hôm thứ Năm 12/5, Thủ tướng Hun Sen phát biểu tại một buổi lễ tốt nghiệp đại học ở Phnom Penh.

Theo báo Cambodia Daily, ông Hun Sen nói ông đã hy sinh nhiều vì đất nước nhưng người dùng mạng xã hội có vẻ chỉ quan tâm tin đồn nhảm.

“Thất vọng lớn nhất là người ta đăng trên Facebook rằng Hun Manet không phải con trai Hun Sen,” Thủ tướng Campuchia nói.

“Nay đến mức…vợ tôi là vợ một lãnh đạo Việt Nam, và rồi sinh Hun Manet, và đưa cậu ta cho Bộ trưởng Sok An nuôi nấng.”

Ông Sok An là một đồng minh chính trị của Hun Sen.

“Tôi không ngờ phe đối lập lại rẻ tiền như thế.”

“Thông điệp cho đảng đối lập đây: Nếu quý vị muốn chơi, tôi sẽ chơi với quý vị.”

Hun Sen bác bỏ 'gian dối' trên Facebook

'Trả giá'

Đảng đối lập CNRP hôm thứ Năm ra thông cáo nói họ không phải là nơi tung tin đồn.

“CNRP bác bỏ mọi cáo buộc rằng CNRP đã tung tin con trai cả của Thủ tướng Hun Sen là ‘con một đảng viên cộng sản Việt Nam’,” đảng này ra thông cáo.

Nhưng Thủ tướng Hun Sen nói với trang tin Fresh News rằng đảng đối lập sẽ cần “trả giá cao” để bù đắp.

“Tôi không tin thông cáo đó vì nó không lên án những kẻ sỉ nhục tôi, vợ tôi và con tôi.”

Tướng Hun Manet, sinh năm 1978, là người Campuchia đầu tiên học ở Học viện quân sự Mỹ West Point.

Hiện ông lãnh đạo cục chống khủng bố của Bộ Quốc phòng Campuchia.

Thủ tướng Hun Sen tiết lộ con trai ông từng nói ông hãy thách đảng CNRP về một cuộc thử DNA. Nếu nó chứng tỏ Manet là con ông, CNRP phải giải tán, và ngược lại, đảng cầm quyền CPP sẽ giải tán nếu không phải.

Nhưng ông Hun Sen nói: “Tôi trả lời: Đừng quan tâm bọn nó.”

(BBC)

Phần nhận xét hiển thị trên trang