Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

CỦA MÌNH KHÔNG MẤT


   Truyện ngắn của HG.

Từ thượng du về dòng sông chảy êm ả, bằng phẳng. Bỗng hẫng một cái.. dòng nước tụt sâu xuống, khỏang hơn một mét.
Không hiểu tại sao?
Có nhẽ dòng sông đến chỗ này bị gẫy, sụt xuống?
Tảng đá lớn bằng cả sân vận động tự nhiên nứt làm đôi, tạo nên cái gềnh, khiến dòng nước thành chảy xiết, ào ạt, tung bờm trắng xóa. Tạo nên cái hàm ếch rất sâu ở bên dưới, chưa ai biết nông sâu thế nào?
Những người từng lặn xuống dưới chân gềnh bảo thế. Bằng chứng là ở phía dưới chỗ đầu gềnh còn nhô lên một tảng to bằng ba cái giường, màu nâu xám. ( Cũng vì lẽ ấy người ta gọi luôn chỗ gềnh này là Gềnh Nâu ).
Ở chỗ hang, có người đã  buộc thử quả cân bằng sát vào sợi dây, thả thử xuống. Sợi dây hàng chục mét vẫn chưa tới đáy. Biết đâu đây là chỗ lòng sông thông với lòng đất, thông với bọng nước ngầm bên dưới cũng nên?
Làng bên này sông cũng được gọi tên theo tên ghềnh là như thế. Kiểu như người ta gọi “Làng Chanh, bởi tại làng đó có giống chanh hồng, thơm ngon rất lạ. Hay làng Gà Luộc do có nuôi giống gà chỉ luộc lên, ăn mới thấy thơm ngon hơn là nướng, hay rang lên..

Năm Huân về Gềnh Nâu khúc sông đó dân vạn chài hay câu được cá anh vũ, cá chiên.
Những giống cá quý, một thời chỉ để tiến vua, hay nhà giàu có mới dám ăn.

Sau thập niên tám mươi, thế kỷ trước là những năm loạn, đói khủng khiếp. Gần như cả nước nghèo, không còn đủ sức, đủ mức để phân chia đẳng cấp. Là khoảng thời gian có nhiều sự ái oăm, có lúc cá anh vũ, cá chiên anh nghèo cũng được ăn, dù ăn theo kiểu nấu cháo với củ sắn. Thứ củ mà thời gian Huân sống ở trong nam, thấy người ta gọi bằng củ khoai mì.

Huân gặp hắn ở một nơi như thế. Lúc đó hắn không giống ai trong vùng về cách ăn mặc
Áo bỏ trong quần, mang đôi dép Tiền Phong mầu trắng đục, cài quai hậu tử tế, trên đầu mũ cối xùm xụp, chóp bọc giấy bạc. Miệng hắn phì phèo điếu thuốc lá dài ngoằng bằng nửa chiếc đũa ăn cơm. Loại thuốc người ta vẫn gọi là “Mo de”. Ngửi thì rất thơm nhưng quả thật Huân chưa hề cầm đến nó bao giờ. Chỉ nghe nói nó rất đắt. Mỗi điếu tương đương nửa cân gạo.
 Hắn đưa, Huân chưa hút ngay, định cài lên vành tai. Hắn bảo:
- Hút đi. Đây vẫn còn, nếu thích tí nữa qua nhà đây cho luôn hẳn bao, hút chơi. Chỉ là bao thuốc thôi mà, có gì quan trọng?
Đây là loại thuốc lúc đó không hiếm nhưng đắt tiền. Anh chả là gì với hắn, sao hắn rộng rãi, xông xênh với mình thế chứ?
Như đoán được ý Huân, hắn tiếp:
- Lính với nhau cả, giữ ý con mẹ gì? Ông chưa biết tôi, chứ tôi thì biết ông từ hồi ông chưa về đây..Cái Nụ là em họ tôi đấy, ông mà lấy nó tức là em dể tôi. Nó có cho tôi xem ảnh và nói về ông rất nhiều. Người như tôi, như ông “có tý học” ở đất này không nhiều. Tôi không quý ông thì quý ai? Ở đâu cũng phải có bạn có bè, không thể sống một mình. Chỗ khác không nói, đất Ghềnh Nâu này mà đơn thương độc mã là chúng cho ăn cứt ngay! Ông có nghe nói: “Đánh nhau Yên Hạc, cờ bạc Ghềnh Nâu” chưa?
Không đợi Huân trả lời, hắn tiếp:
- Đất này đồng rừng, nhưng không đơn giản. Toàn chuột chạy cùng sào, anh hùng hảo hán đến đây cả đấy. Người ta bảo chỗ khúc sông này dữ lắm, xưa không có người đến ở. Thời đã lâu, chiến trận vùng này người chết rất nhiều. Đến nỗi nước sông đặc quánh xác chết, không chảy được. Đêm đêm, trên sông thỉnh thoảng còn nghe tiếng ngựa hí, quân reo. Nhiều bận thuyền bè qua đây, nước không sâu lắm, không phải mùa lũ mà tự nhiên vẫn bị chìm ngỉm, mất tích chả thấy tăm hơi..

Lần đầu gặp nhau, hắn nói hơi nhiều. Người như thế dễ là kẻ ba hoa, phách lối. Nhưng dù sao hắn cũng tỏ ra hiểu biết. Có thể “có tí học” cũng nên. Gì chứ người hiểu biết ở cái nơi, u u, mang mang này không phải là có nhiều, nên trân trọng. Huân nghĩ.
Anh chỉ chưa hiểu hắn ra đây làm gì vào lúc này? Tay hắn vẫn còn xách xâu cá, chắc vừa mua của đám vạn chài câu được. ( Thời đó chưa có đập thủy điện, sông nước chưa cạn khô như bây giờ và tôm cá chưa hề hiếm, dù trên bờ có khi con người có kẻ đói đến hoa mắt ).
Như đoán được ý nghĩ trong đầu Huân, hắn nói:
- Hôm nay nhà tớ có khách. Mấy thằng bạn thợ lặn ở trong quê ra, định sớm mai thám hiểm cái hang hàm ếch dưới kia xem ở dưới có những gì?  Chắc chắn ở dưới đó gỗ quý có nhiều. Bọn thợ bè thường giấu gỗ quý dưới gầm bè, toàn thứ chắc, nặng như sắt dễ bung ra, đến chỗ này tụt xuống.. Bao nhiêu năm rồi có ai dòm ngó đến chỗ ấy đâu? Chắc hẳn không ít.. Không giấu đằng ấy. Giả như có ai biết cũng chả có cách nào xuống  đó mà lấy được. Chính quyền cũng không ngại vì là thứ tận dụng, mày có hiểu không?

Cuối câu hắn đổi cách xưng hô. Những kẻ tự nhiên thay đổi cách xưng hô thường là những kẻ khó chơi, bài học bản thân nhắc Huân như thế. Anh vừa trải qua mấy năm khủng kiếp chỉ vì “tội liên quan”, do quan hệ bạn bè.
Nên khi hắn mời ghé nhà hắn, Huân đã từ chối. Mặc dù câu chuyện của hắn gây chút tò mò. Nhất là chuyện mấy ông bạn xứ “ăn rau má, phá đường tàu”. Xứ ấy lắm người tài, nhưng cũng lắm kẻ tệ hại. Nơi mà sừng tê giác, nhung hươu giả người ta có thể làm giống như thật.
Hắn cũng chả phải hạng “Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại”. Có lần sau này, hắn kể làng nhà hắn trong quê là làng chẳng ra gì. Quanh năm cả làng đóng cửa đi ăn mày, có thẻ bài, chứng chỉ hẳn hoi..
Đấy là lần đầu tiên Huân làm quen với hắn từ khi về đất này. Sau hôm đấy, không hiểu bọn hắn có vớt được khúc đinh thối nào từ dưới ghềnh đó không, việc này Huân không rõ, vì bọn này chỉ làm vào ban đêm. Ngay đến người làng cũng không ai hay.
Gặp lại, thấy hắn khoe: “Cũng được mớ khơ khớ”! Huân  không quan tâm.
Thời người ta hay nói một đằng, làm một nẻo, ai biết bọn đó thực ra làm những gì?

Nhà Huân gần đường. Tự buổi quen nhau, qua lại hắn hay ghé vào. Hôm thì khoe sắp tới, hắn dự định sẽ nuôi năm trăm con gà mái lấy trứng. Hôm thì bảo sẽ cho xây một cái ao rộng trên đỉnh đồi nuôi cá chim. Toàn những chuyện khó tin vào thời đấy.
 Nhưng dù sao những câu chuyện nghe như hoang đường, nghe như rồ dại của hắn cũng làm anh thấy hay hay, đỡ buồn ở cái xứ khỉ ho, cò gáy có khi buồn đến nỗi nát ruột này..
Con người sống ai cũng có nhu cầu không thể thiếu được, đó là sự chia sẻ để quên đi những mệt nhọc, nhàm chán thường ngày. Cầu kì quá biết chơi cùng ai? Không lẽ sống đơn độc, một mình nơi nhiều kẻ ưa kéo bè kéo cánh? Huân chấp nhận hắn như lẽ tự nhiên dù trong lòng vẫn thấy cảm giác bất an, thiêu thiếu một cái gì không rõ hình hài..
**
Một sáng mùa đông, sương chưa tan hết ngoài cánh đồng, Huân thấy hắn xuất hiện sớm hơn thường lệ. (Hắn thường ngủ dậy rất muộn vì hằng đêm chúi mũi vào các đám bạc. Hắn chỉ dậy khi người ta đã lên nương, xuống ruộng đã lâu ).
Ngồi chưa ấm chỗ, hắn vào đề luôn:
- Tôi muốn nhờ ông một việc, không biết đằng ấy có chịu giúp không?
- Việc gì?
- Tôi xin được món mỡ của lâm trường, muốn nhờ ông một buổi. Cái nhà tôi ở sắp sụp xuống rồi, không thể kéo dài thêm được nữa..
Gian cửa gian nhà, sửa lại hay làm mới, không ai làm một mình. Dù hắn hay là ai ở làng này cũng đều phải giúp, không thể chối từ. Huân lặng yên, không nói gì. Chỉ có điều anh hơi thắc mắc: Hắn là thế nào mà lâm trường người ta tốt với hắn như thế? Anh đã từng thấy có người chỉ chặt một hai cây bị dân quân, bảo vệ lâm trường dẫn giải lên ủy ban xã như thể trộm bò, trộm trâu. Đằng này nghe hắn nói xin cả nếp nhà hàng chục cây mỡ lớn chứ có phải ít đâu? Hắn móc ngoặc, mua chui hay là có mánh lới gì khác?
Hình như hắn đoán được Huân nghĩ gì, bảo luôn:
- Ông mới về đây, chưa biết chuyện. Gia đình tôi là “gia đình chính sách”. Có xin hơn vài chục cây cũng là chuyện thường. Việc này không thể làm một mình, nên mới đến đây nhờ. Nếu bận tôi nhờ người khác.
Huân thấy khó nghĩ. Người dân, người làng làm gian cửa gian nhà lẽ nào chối từ? Cũng chỉ một hai buổi là cùng, tặc lưỡi.
Rừng mỡ trồng ở sâu trong khe núi đất chỉ có một lối nhỏ đi vào. Đây là rừng mỡ trồng tái sinh, cây thẳng và đều tăm tắp. Nhưng Huân vẫn thấy nó đơn điệu và có phậm tạm bợ thế nào, không như rừng tự nhiên. Hai người vác cưa, rìu vào đến nơi thì trời hửng nắng. Huân nghĩ chắc hắn có “làm việc” thực với chúa rừng, chứ ai lại đi trộm cây ban ngày ban mặt, quang mây tỏ nắng thế này.
Mất gần một buổi sáng, cả hai ngả được ba chục cây. Số lượng thì không nhiều nhưng nhìn cũng ngồn ngộn cả đống. Hì hục róc cành, đục sẹo. Cuối cùng cũng đâu ra đấy.
Huân hỏi:
- Chiều mang trâu vào kéo chứ?
Hắn đáp:
- Chiều chắc vẫn còn nắng, sợ trâu mệt. Kéo hết đám này chết trâu phải đền người ta có mà gáo chả nặng bằng chuôi. Ví lại cũng phải giữ ý cho người ta. Mở lối, kéo gỗ ngang nhiên ban ngày, ban mặt tránh sao khỏi  khó ăn khó nói cho mấy tay lâm trường có ý tốt giúp mình phải mang tiếng?
Huân thấy cũng phải. Mình chỉ là người đi làm giúp, tội vạ đâu hắn lo, việc gì đến mình? Người như hắn thiếu gì cách biến báo, lo gì?

Huân không ngờ sự việc không như anh nghĩ.
Buổi tối ở rừng, đêm đến rất nhanh. Trăng suông mờ mờ tỏ tỏ, sương ướt nhèm hai bên lối đi vừa phát hồi chiều. Hai người vừa mắc trâu, kéo mỡ đi được một quãng thì đồng loạt có tiếng súng nổ từ những bụi cây hai bên đường. Huân vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì thấy nhói bên bả vai. Người nào đó vừa phang rất mạnh vào vai anh. Có tiếng quát, tiếng tù và vang động cả khu rừng. Lố nhố hơn chục người tay lăm lăm súng dài, đèn ba pin chiếu loang loáng. Nếu lúc đó Huân bỏ chạy vào đám bụi cây trước mặt, rẽ lối vào trong rừng có khi thoát. Nhưng không hiểu sao anh vẫn đứng yên một chỗ, mặc cho người ta giằng trói quặt tay về sau lưng. Hắn thảm hại hơn. Không biết có bị đánh hay không, đang quỳ gối, chắp tay vái như cha chết.
Câu chuyện xin xỏ của hắn đến đây là rõ.
Người ta dẫn về nông trường bộ, nơi có cái hội trường lợp ngói, cột vuông, vách trát tooc xi. Thanh minh thanh nga chán một hồi, biên bản được lập. Ông đội trưởng lâm trường nói với cả hai:
- Vi phạm tài sản nhà nước, lý ra phải truy tố các anh về tội phá hoại rừng. Nhưng xét vi phạm lần đầu, chúng tôi chỉ phạt hành chính. Nếu các anh chịu phạt hai ngàn đồng để bồi thường thiệt hại của lâm trường, chúng tôi cho qua. Bằng không chúng tôi sáng mai sẽ giải xuống huyện..
Hắn gật đầu chấp nhận. Huân nghĩ chắc hẳn nhà hắn có tiền. Có thể số dành dụm được từ hôm mò đinh thối, hay thắng canh bạc gần đây?
Không nghĩ đến việc hắn quay sang anh, nói nhỏ:
- Tiền em có, nhưng tạm cho thằng bạn mượn. Phiền anh giải quyết giúp, về em trả ngay!
Phải lúc bình tĩnh, Huân sẽ biết ngay hắn không thực do cách “anh anh em em” ngọt sớt của hắn. Không hiểu sao lúc đó anh lại tin? Phần mình vừa qua cảnh “đoạn trường” sợ không có tiền đám bảo vệ này sẽ làm theo cách họ vừa nói là đưa xuống công an huyện. Điều gì sẽ xảy ra sau đó, Huân là người không cần nghĩ lâu.
Nhưng đó là số tiền quá lớn đối với Huân lúc này. Nó tương đương chục con trâu mụng chứ đâu có ít?
Trong hai người phải ở lại một người để làm tin. Hắn bảo vợ hắn vừa mới đẻ ngại chuyện kinh động này, hơn nữa nhà lại xa ở đây hơn, về sợ lâu.

Huân vừa lo sợ vừa bực mình. Đang yên đang lành nghe thằng một nhát tới trời giờ, mang lụy.
Anh định cứ về, mặc hắn ra sao thì ra.
Về nhà đêm ấy Huân không ngủ được. Hay là lại chân trời gió bay, phiêu liêu lần nữa nơi đất khách quê người?
Nhưng còn mẹ già bao năm tốn nhiều nước mắt mong con, giờ vừa yên được thời gian anh đành rũ áo ra đi? Mà liệu đi có thoát món nợ vô tình người ta khoác lên cổ mình? Đồng tiền quý thật nhưng không quý bằng tự do, yên ổn của mỗi người. Lẽ nào chỉ vì nó lại trốn chui trốn lủi mãi mãi? Đằng nào món nợ này vẫn phải trả nếu anh còn muốn tồn tại, muốn vô sự, yên sống ở đất này!
Gần sáng, Huân giở bọc tiền bao năm dành dụm định đủ thì dựng nếp nhà khang trang mang lên nộp.

***
Ông đội trưởng lâm trường là người có đức. lại là chỗ đi lại tình cảm với gia đình, nhận mẹ Huân là chị em kết nghĩa. Mấy tháng sau, ông đến nhà, rằng:
- Thằng cháu nó bị oan. “Chơi với kẻ xấu chả khác vào hang cá thối”. Em biết vậy, nhưng hôm ấy không có cách gì cứu cháu vì sự việc rành rành ra đấy.. Có đi ăn trộm cũng phải kín đáo, lặng lẽ chứ. Đằng này chúng nó chặt cây xong lại đi phát lối kéo đàng hoàng như của nhà mình. Khác nào loa lên rằng: “Tôi trộm cây đây!”. Đằng nào sự đã đoạn rồi, có nói cũng không lại được nữa. Tiền đã vào nhà nước không thể lấy ra. Chỉ có cách..
Mẹ Huân hỏi cách gì? Lão đội nói như thế, như thế..
***
Chuyện đã qua đi mấy chục năm, có lúc Huân không nhớ nữa. Thằng bỏ mẹ gọi bằng “hắn” vẫn sống ở làng này. Hắn ba lần bán nhà vì tội cờ bạc. May có thằng em trai út, xưa đi học nước ngoài, giờ làm gì to lắm trong Sài Gòn. Thằng em mấy lần giúp mà anh không khá được. Lần cuối nó mua cho anh mảnh vườn, có sẵn cả ngôi nhà xây để ở. Lần này rút “kinh nguyệt”, thằng em đứng tên trong sổ đỏ, anh trai có muốn bán cũng không được.
Dịp tết hắn rinh đâu về bàn cua cá. Định mưu phá lập trình phần mềm của nhà sản xuất, không thành. Vườn cây riêng của người em hắn bán nốt. Lần này tuyệt luôn tình anh em.
Mỗi lần thấy hắn đến nhà là một lần phiền phức. là người làng, Huân tránh không được. Lần hắn nhờ đăng quảng cáo ma ket tinh cho một công ty du lịch nào đó hắn được ăn hoa hồng. Lần nhờ giới thiệu “cao lạc tiên chữa mất ngủ”, lần tìm hiểu kỹ thuật nuôi côn trùng..Tóm lại toàn việc giời ơi, đất hỡi cả. hắn vẫn chỉ là tên hoang tưởng cố hữu. Lạ một nỗi, bậy như vậy mà hắn vẫn sống nhăn ra, lúc nào cũng chân giày chân tất, tay trắng như tay gái đẻ.
Ai gặp hắn lần đầu cũng ngỡ hắn là thầy giáo, hay anh cán bộ tuyên huấn chứ không phải anh dân cày ở cái làng Ghềnh Nâu này!
Lần này hắn đưa cho Huân cái thẻ điện thoại, nói trong đó có ảnh chụp viên ngọc lam nhờ Huân đưa lên mạng hộ. Bán được tiền hắn hậu đãi sau!

Chán chả còn chuyện gì, hắn dở lại chuyện cũ. Hắn bảo Huân trong cái rủi có cái may. Chả phải ngẫu nhiên, lão đội trưởng lâm trường ngày đấy gợi ý cho Huân mảnh đất, sau này cận mặt đường. Mặc dù hồi ấy mảnh đất này ven bìa rừng mọc đầy cỏ gianh, trồng cây không lên được. Ai biết sau này có giá?  Có khi còn gấp trăm gấp ngìn số tiền Huân mất vô lý ngày nào. Đúng là ông giời có mắt, chả ai phải mất không thứ gì của mình.
Huân mặc kệ, không tham gia, để hắn huyên thuyên một hồi.

Hắn về rồi, Huân thấy trong câu chuyện của hắn có một phần có lý, dù là lý vớ vẩn như người ta bảo: “Lý ông mèo”. Nó có một phần đúng, nhưng đúng một cách khốn nạn.
Có nhẽ chừng ấy năm, hắn chưa lần nào băn khoăn, hối tiếc về việc này?
Nếu có, hắn đã thành con người khác, không giả lả, mầu mè, dối trá, ăn nói như bây giờ?

Huân nghĩ vậy và an phận ở Ghềnh Nâu này với những con người hiền hậu có, tai quái có, không thiếu hạng nào. Hình như mỗi ngày điều ấy mỗi diễn biến phức tạp, càng lâu càng khó lường!
Cuộc sống quẩn quanh miếng ăn đồng tiền, mãi không gỡ ra nổi, phải chăng là nguyên nhân nảy sinh ra họ?

===========

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Kerry tố Trung Quốc muốn đơn phương độc chiếm Biển Đông


Như Tâm
VNExp - Ngoại trưởng Mỹ John Kerry cho biết Trung Quốc chọn đơn phương tuyên bố và hành động quyết liệt nhằm đòi chủ quyền ở Biển Đông, khu vực có tranh chấp với các nước láng giềng.

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry ngày 12/4 tham dự một sự kiện do Hội đồng Chính sách Quốc tế Thái Bình Dương tổ chức ở Los Angeles để thảo luận về Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) và Hiệp định Thương mại Tự do Xuyên Đại Tây Dương (TTIP).

"Chúng ta đều biết bây giờ là thời điểm quan trọng đối với khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Khu vực phải đối mặt với mối đe dọa thực sự từ Triều Tiên, có thể coi là láng giềng tồi tệ nhất", website Bộ Ngoại giao Mỹ state.gov đăng lại phát biểu của Ngoại trưởng Kerry.

Ông cho rằng Trung Quốc dường như đã quyết định đơn phương tuyên bố và hành động quyết liệt nhằm đòi chủ quyền ở Biển Đông.

"Chúng ta không đứng về bên nào trong tranh chấp nhưng có lập trường yêu cầu họ phải giải quyết vấn đề mà không có hành động đơn phương, không quân sự hóa, thông qua qua ngoại giao và đàm phán", ông Kerry cho biết.

Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với phần lớn diện tích Biển Đông, chồng lấn lên vùng biển các nước láng giềng như Việt Nam, Philippines. Nước này gần đây còn xây phi pháp nhiều kiến trúc lớn, trong đó có hệ thống radar và đường băng, trên một số bãi đá ở Biển Đông, khiến cộng đồng quốc tế quan ngại.

Ông Kerry trước đó tham dự hội nghị ngoại trưởng các nước thuộc nhóm các quốc gia công nghiệp phát triển (G7) tổ chức tại thành phố Hiroshima, Nhật Bản. Trong thông báo phát đi sau hội nghị ngày 11/4, G7 phản đối mạnh mẽ sự khiêu khích trên Biển Đông và biển Hoa Đông, nơi Trung Quốc có tuyên bố chủ quyền chồng lấn với nhiều quốc gia láng giềng.

G7 còn kêu gọi các quốc gia tuân thủ luật pháp hàng hải quốc tế, đồng thời thực hiện mọi phán quyết mang tính ràng buộc do tòa án và tòa trọng tài đưa ra với ý nhắc đến vụ kiện giữa Philippines và Trung Quốc tại Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) Liên Hợp Quốc.

Trung Quốc trong cùng ngày thể hiện sự bực tức trước thông báo của G7, kêu gọi nhóm cần tập trung vào quản trị và hợp tác kinh tế toàn cầu thay vì "thổi phồng tranh chấp".
Phần nhận xét hiển thị trên trang

QUYỀN TIN CỦA CỬ TRI




          Tôi năm nay gần 60 tuổi, gần một vòng hoa giáp, tính ra trên đời cũng đã chừng 8 lần đi bỏ phiếu bầu quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp, nhưng quả thực, chưa lần nào thấy cái sự chuẩn bị bỏ phiếu nó thú vị, hấp dẫn và rộn ràng như lần này.

          Thì về cơ bản cũng như mọi lần, là giới thiệu, đề cử ứng cử, hiệp thương, rồi chốt danh sách cuối cùng, rồi bầu (Tất cả phải qua 5 bước với 3 lần hiệp thương)... Nhưng năm nay như là có một luồng gió khác, từ lúc mới bắt đầu ứng cử đề cử, hiệp thương...

          Ấy là việc có rất nhiều người tự ứng cử, theo thông báo đến này cuối cùng là hơn 100 người tự ứng cử vào đại biểu quốc hội.

          Lâu nay chúng ta luôn nói về dân chủ, luôn viện dẫn dân chủ như một ưu việt của chế độ, nhưng quả thật, cái sự dân chủ ấy nó đã dân chủ chưa, đã biểu đạt hết ý nghĩa của từ ấy chưa... thì cũng chưa ai dám xác quyết một cách tỏ tường. Tôi đã từng nhiều lần đi họp cử tri tiếp xúc với các đại biểu, và thấy, đa phần là... ngồi im, là đi cho có. Cử tri nhiều khi không biết mặt đại biểu, không đọc lý lịch đại biểu, cứ thế nhắm mắt bầu. Còn cái gọi là đề cử ứng cử, thì quả là cũng còn nhiều điều để nói. Rất nhiều người được bầu làm người thay mặt cho dân vào các cơ quan quyền lực từ huyện, tỉnh, tới trung ương (quốc hội) nhưng cả nhiệm kỳ hầu như chả thấy các vị ấy nói gì, phát biểu gì. Một số vị phát biểu thì lại là làm cái việc... đọc bài của người khác chứ không phải phát biểu ý của mình. Chưa kể một số vị bị truất quyền ngay giữa nhiệm kỳ vì khá nhiều lý do. Có những vị là đại biểu quốc hội hẳn hoi nhưng lại hành xử như người... không bình thường, lên trang cá nhân công kích đại biểu khác, viết thư cho... Tổng thống I Rắc xin ứng cử chức bộ trưởng Giáo dục nước ấy, vân vân. Tức là việc đề cử ứng cử của chúng ta tưởng rất chặt chẽ nhưng đôi lúc lại rất lỏng lẻo, đến nỗi có cử tri, mà là cử tri “lớn” đề xuất phải khám sức khỏe tâm thần cho các ứng viên đại biểu quốc hội. Đòi hỏi sự hài hòa khắng khít giữa cơ cấu và chất lượng luôn là vấn đề rất khó, và đấy là nguyên nhân lòi ra các vị đại biểu như kể trên...

          Vậy nên, kỳ này, ngay từ đầu, Ủy ban thường vụ quốc hội rồi hội đồng bầu cử quốc gia đã rất chú trọng về chất lượng đại biểu, cũng như nhấn mạnh sự hài hòa giữa chất lượng và cơ cấu, đặc biệt chú trọng đến chất lượng đại biểu. Rồi giảm đại biểu ở các cơ quan hành pháp, tăng đại biểu là người ngoài Đảng, và đặc biệt là khuyến khích người tự ứng cử.

          Kết quả là ở cả nước có hơn một trăm người tự ứng cử.

          Cần biết thêm,Quốc hội khóa XII chỉ có 1 người tự ứng cử lọt vào danh sách bầu cử và trúng cử, đến Quốc Hội khóa XIII có 15 người, trong đó có 4 người trúng cử…

          Khi đã có sự cạnh tranh, có sự ý thức được công việc mình làm chứ không phải được cử để làm thế nào thì làm thì rõ ràng cái ý thức phục vụ, ý thức làm việc... nó phải khác. Ngay những người đi bầu, họ cũng sẽ có cách ứng xử khác với lá phiếu, với trách nhiệm cử tri, chứ không như lâu nay, bầu ai cũng được, ai làm cũng thế...

          Không phải ai được đề cử, giới thiệu ứng cử hoặc tự ứng cử cũng được mọi người biết hết, thậm chí nói thật, có nhiều cái tên năm nay còn khá xa lạ và... buồn cười. Nhưng rõ ràng xem danh sách những người tự ứng cử năm nay, ta thấy có khá nhiều cái tên được quần chúng tin tưởng, yêu mến, cả ở tài năng và đức độ. Bởi, đại biểu quốc hội hoặc hội đồng nhân dân, trước hết phải là người đại diện cho nhân dân ở khu vực anh ứng cử, anh phải thay mặt dân đề đạt những vấn đề mà cử tri ở đấy quan tâm, kiến nghị. Anh phải đủ khả năng để nhận biết đúng sai, để hiểu rộng nhiều lĩnh vực, vấn đề và sâu một hoặc hai lĩnh vực. Anh cũng phải nhiệt tình, công tâm, tận tụy với dân, với xã hội, điều mà công bộc hiện nay hay bị kêu ca. Và có một kiến thức khả dĩ để hiểu luật, làm luật, hướng luật Việt Nam phù hợp với luật quốc tế, với xu hướng phát triển của xã hội chứ không phải như đại biểu nào đó phát biểu, chưa cần luật biểu tình vì dân trí thấp!

          Các khóa trước cũng đã có một số người tự ứng cử, và cũng có vài người đã trúng cử, họ đã phát huy vai trò trên diễn đàn Quốc hội và cả trong những hành xử hàng ngày, được dân rất tin tưởng, yêu mến.

          Đi bầu lần này cũng khác. Chúng ta đã quá quen với kiểu một người đi bầu thay cho cả nhà, thậm chí cầm cả xấp phiếu bầu cho cả xóm. Cũng quá quen với kiểu nhờ... gạch hộ, và các vị gạch hộ ấy lại gạch theo ý của... chính họ. Năm nay theo kế hoạch thì mỗi người chỉ được bỏ một phiếu, tức là chỉ được bỏ cho chính mình. Quả là dân ta lâu nay rất coi nhẹ quyền lợi của mình. Rồi đến lúc kết quả không như ý lại kêu rêu mà không thấy là, chính sự tắc trách của mình mới góp phần dẫn đến hệ quả ấy.

          Càng ngày vai trò của đại biểu quốc hội càng lớn, càng ít những ông nghị chỉ biết bấm và gật, mà đã có nhiều ông nghị tranh luận, có những lập luận xác đáng làm nóng nghị trường, kéo cử tri phải ngồi trước màn hình ti vi mỗi khi truyền hình trực tiếp. Nhiều kiến nghị, nhiều luật, nhiều vấn đề cụ thể đi vào đời sống, vào lòng dân, được nhân dân tiếp nhận một cách nồng nhiệt và trân trọng. Nó là kết quả của cả một quá trình không mệt mỏi đổi mới, không mệt mỏi với ý thức phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ quốc và dân tộc. Và với chiều hướng ấy, chúng ta có quyền tin, cuộc bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp kỳ này sẽ thành công, sẽ chọn ra được những đại biểu ưu tú, đại diện được cho dân, hết mình vì dân, đủ cả đức và tài để có thể đảm đương nhiệm vụ...
(Bài in báo nên chỉ viết được đến thế, he he...).



 
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Muốn loại thì cứ loại thôi!

Tổ dân phố

Ông Nguyễn Quang A tự ứng cử đại biếu quốc hội bị mấy bà đại cử tri sồn sồn ở phường chê rằng ông này không đủ tư cách, không cho vào, bởi đơn giản là chả thấy ông ấy tham gia hoạt động của tổ dân phố gì cả.

Tổ dân phố là ông giời chắc?

-Chọn một đại biểu quốc hội mà dựa vào cái thước đo tổ dân phố thì quả là kinh, quốc hội cũng chỉ cỡ tổ dân phố là cùng, nhưng lại đảm bảo được hiệu quả mấy vị tự ứng cử trượt hết.

-Thế mấy ông bà cấp cao do đảng hoặc chính phủ giới thiệu, tôi xin cá với mấy bà đại cử tri, mấy bà có sống một trăm năm nữa cũng chả bao giờ nhìn thấy mặt họ, nói gì tham gia hoạt động ở tổ dân phố, sao lại phết cho trăm phần trăm dễ thế.

-Muốn loại thì cứ loại thôi, cần đếch gì tổ dân phố. Muốn để thì cứ để thôi, cần đéo gì tổ dân phố. Lão Maddox bảo vậy.

Nguyễn Thông
Phần nhận xét hiển thị trên trang

điều tưởng tượng đang ngắn lại





tư tưởng là một lưỡi dao nhọn 
buốt lạnh và nhanh như tia chớp 
ngoạn mục xuyên thủng màn đêm của quỷ
con chữ nằm úp mặt 
miệng ngậm một mặt trời đỏ máu 
bài thơ không bao giờ biết ngủ 
mắt trợn trừng nhìn ngọn lửa giấc mơ
không thể nhớ nổi 
bao nhiêu năm với bước chân dài hay ngắn 
hiện tại những điều tưởng tượng đang ngắn lại 
em ngồi thinh lặng trong góc vườn hồn đời tôi 
đếm từng giọt nắng giọt mưa 
trầm tiếng thở dài đã sượng sần trên trang nhật ký
có lần em nói với tôi 
rồi tất cả sẽ qua đi 
khi trái phá tư tưởng bắt đầu vang tiếng nổ 
và lịch sử như một con rắn 
sẽ hiện hình nằm im thay da trong lăng kính
  
mùa đông 11/2015
Phần nhận xét hiển thị trên trang

những ngày hạn trong tôi


từng chùm nắng rùng mình
suy gẫm về sự tự sát bên những tượng đài
loài man di luôn vuốt mặt giấc mơ
thở phì phèo mùi hương khói tâm linh
hà hơi trang điểm dung nhan xác ướp
bên kia đường chân trời
chập chờn những gương mặt người trong thấu kính
choàng ôm thời gian nói lời từ biệt
hăm hở trở vể để sống một cuộc đời khác
khi mặt trời đang ngậm những khúc mây nhễu máu
tôi và em hát lời mộng mị thế kỷ
số phận những từ chương bị phán quyết hành hình
trước khi nhắm mắt
chúng đang khái niệm về niềm tin có thể
thơ bắt đầu vón cục
bốc mùi phân của loài súc vật chuồng trại
tôi chợt biết mình là một kẻ thất phu
chờ đến lượt gọi tên để được khâm liệm
những con mắt trợn trừng
nguyền rủa sự ngoạn mục của một mùa xuân
tôi nhìn tôi rách bươm mới mẻ
lang thang trên quê nhà
hứng nắng uống cầm hơi
tháng 4/2016
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chỉ ba cách này e còn thiếu..Tỷ dụ như hình tướng, kì nhân, dị dạng thời sao?

Cổ nhân để lại cho ta 3 cách nhìn người không bao giờ sai lạc


Tinh Hoa - Trong cuộc sống, việc nhận diện tính cách của một người rất quan trọng. Đây không phải là đánh giá điều gì về họ, mà chỉ để xác lập mối quan hệ đúng mực và hợp lý. Dưới đây là 3 cách nhìn người đúng đắn mà cổ nhân để lại.

Cách nhìn thứ nhất: Dùng thời gian để nhìn người

Dùng thời gian để nhìn người, tức là sau lần gặp đầu tiên, chúng ta cần có một người thời gian để bình tĩnh quan sát đối phương. Thường thì khi gặp lần đầu chúng ta sẽ có những quan niệm đánh giá khác nhau, vậy nên yếu tố tình cảm đôi khi khiến ta nhìn người nhầm.

Thông thường chúng ta chỉ hiểu rõ một người khi gắn bó với người ấy và câu tục ngữ “Thức lâu mới biết đêm dài, chơi lâu mới biết là người cố nhân” vẫn đúng trong cuộc sống hiện tại. Để thời gian trôi chảy tự nhiên và chúng ta sẽ nhận ra tính cách, kiểu người.

Nếu dùng ‘thời gian’ để nhìn người có thể nhận ra một số kiểu người đặc trưng dưới đây:

– Người không thành khẩn: Vì anh ta không thành thực, do vậy lúc đầu rất nhiệt tình, sau đó lại thờ ơ. Lúc đầu thân thiện, sau lại xa lạ.

– Người nói dối: Nói dối lâu, sau đó sẽ lộ ra kẽ hở từ đầu đến cuối. Dùng “thời gian” chính là công cụ sắc bén để kiểm nghiệm những lời nói dối đó.

– Người lời nói không đi đôi với hành động: Loại người này nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Dùng “thời gian” để nhìn nhận có thể phát hiện ra sự không đồng nhất trong lời nói và hành động.

Cách nhìn người qua thời gian này có có ý nghĩa sâu xa ở bên trong. Để học cách nhìn người, trước hết chúng ta phải học cách điềm tĩnh, không vội vàng phán xét ngay lập tức.

Cách nhìn thứ hai: Nhìn người qua đánh giá 360 độ 

Chúng ta hoàn toàn không thể phủ nhận lợi thế của cách dùng “thời gian” để nhìn người. Thế nhưng, trong trường hợp cấp bách, chúng ta chỉ có vài ngày để xác định đúng đắn mối quan hệ, có thể là hợp tác trong công việc kinh doanh hay ký kết hợp đồng nào đó, chúng ta cần sử dụng tới một cách nhìn người khác.

Chúng ta có thể vận dụng cách nhìn người qua nghe ngóng từ mọi phía hay đánh giá 360 độ. Thường thì việc tìm ra những điểm tương đồng nhất khá là quan trọng. Những điểm tương đồng giữa các ý kiến bình luận, nhận xét, cũng có thể là điểm chủ yếu trong tính cách của anh ta, qua đó chúng ta có thể có cái nhìn khái quát về một người.

Đôi khi, chúng ta cũng có thể đánh giá người đó dựa trên đối phương vốn gặp mặt ta. Bởi vì có câu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’. Một người có thể đưa ý kiến chân thực thì chứng tỏ họ có gắn bó với người ấy. Và điều gì lại khiến họ gắn bó lâu dài được như vậy? Là do họ có điểm chung, có thể là cách sống, đạo đức, văn hóa, trình độ,…

Ngoài ra, chúng ta còn có thể đánh giá nhờ quan sát gia đình của người này. Hãy xem cách họ cư xử với cha mẹ như thế nào, đối với anh chị em, vợ chồng, con cái ra sao, đối với hàng xóm như thế nào. Có thể nói đây là cách tốt nhất.

Cách nhìn 3: Dùng điểm tương đồng, sở thích để nhìn người

Trước khi bàn về cách nhìn người này, chúng ta cùng tìm hiểu một ngụ ngôn Hy Lạp:

“Có một vị quân vương nuôi vài con khỉ trong nhà. Anh ta luyện cho chúng cách nhảy múa, và mặc cho chúng những bộ quần áo tuyệt đẹp, đeo cho chúng những chiếc mặt nạ hình mặt người. Khi lũ khỉ nhảy múa trông rất giống như người thật.

Một ngày kia, vị quân vương bắt bọn khỉ nhảy múa cho các triều thần thưởng thức. Diễn xuất điêu luyện của lũ khỉ đã nhận được nhiều tràng vỗ tay khen ngợi. Nhưng trong số các triều thần, có một vị đã cố ý làm rơi một trái chuối trên sàn nhà. Những con khỉ thấy vậy đã tháo lớp mặt nạ, lao vào để tranh nhau trái chuối. Kết quả là cuộc trình diễn tinh vi của lũ khỉ đã trở thành trò chế giễu cho mọi người”.

Qua câu chuyện ngụ ngôn ở trên, chúng ta thấy rằng bản tính của chú khỉ vẫn không thay đổi, dù đã được học nhảy múa và đeo mặt nạ. Khỉ vẫn là khỉ, nhìn thấy trái chuối sẽ lộ nguyên hình. Cũng vẫn đúng nếu ta đem so sánh giữa con người với các chú khỉ ở trên.

Con người ta trong cuộc sống hàng ngày dường như cũng đang đeo những chiếc mặt nạ để đóng các vai và biểu diễn trên sân khấu của cuộc đời. Do vậy, kẻ tiểu nhân đang đeo mặt nạ của người quân tử. Kẻ ác đeo mặt nạ của người lương thiện. Kẻ háo sắc đeo mặt nạ của người đoan chính, tử tế. Đây cũng là điều khiến xã hội dần bại hoại và gây ra nhiều hậu quả khôn lường.

Con người này tự mình đánh mất bản thân. Chúng ta nên hướng thiện, hữu xạ tự nhiên hương. Nếu chúng ta hành xử không đúng, thì dù có tài ngụy trang đến đâu vẫn sẽ phát hiện ra.

Biểu hiện của con người có thể không trực tiếp giống như khỉ, nhưng cho dù anh có cải trang thế nào, gặp phải thứ trong lòng yêu thích, anh ta sẽ vô thức và hiện rõ bộ mặt thật của chính mình. Do vậy, kẻ háo sắc bình thường rất tử tế nhưng nhìn thấy người đẹp, hai mắt sẽ dán chặt vào người đẹp, ngôn từ thất thái. Kẻ thích đánh bạc bình thường không đam mê, nhưng nhìn thấy chiếu bạc không thể kìm nén được bản thân.

Chúng ta đối nhân xử thế, tất nhiên không muốn làm hại đến ai, không phải dẫn dụ họ sa ngã mà chỉ là tìm cách bộc lộ rõ bản chất của họ. Áp dụng trên thực tế, bạn có thể chủ động tạo tình huống để người đó bộc lộ những sở thích, ham muốn của mình, khiến anh ta quên mất mình đang đóng vai gì, từ đó lộ rõ bộ mặt thật.

Nếu bạn không có năng lực sắp xếp tình huống, vậy thì bạn nên tận dụng mọi cơ hội để quan sát anh ta trong những tình huống mà anh ta không ngờ nhất, như khi tiếp xúc với một người phục vụ, một người ăn xin, một đứa trẻ con, một người xa lạ… Quan sát này có ý nghĩa sâu sắc hơn so với sự sắp đặt vì đối tượng bị quan sát không phòng bị, bộ mặt thật lộ ra tương đối sát thực.

Nói chung, cách nhìn người được xem như một kỹ năng sống quan trọng mà chúng ta cần rèn luyện. Tuy nhiên, có câu rằng: “Thay đổi chính mình, thay đổi thế giới”. Điều gì đến với chúng ta cũng không hề ngẫu nhiên, đôi khi phụ thuộc chủ yếu vào bản thân mình. Muốn mọi chuyện suôn sẻ chúng ta cần trở nên tốt hơn, đặc biệt trong tính cách, lối sống, đạo đức. Hy vọng rằng 3 cách nhìn người của cổ nhân trên đây sẽ có ích trong cuộc sống của bạn.

Phần nhận xét hiển thị trên trang